Tối ngủ muộn quá nên sáng hôm sau lúc bị đập dậy Ngải Đông Đông vẫn đang say sưa giấc nồng, hai năm nay ngày nào nó chẳng ngủ đến mặt trời lên đầu con sào mới mở mắt, giờ này nó lại tưởng Tiểu Võ đang trêu mình nên nó gắt um lên: “Cút ra, thích ૮ɦếƭ hả mày?!”
Kết quả là nó ăn liền một cái bạt tai, nó choàng tỉnh, chưa biết trời trăng gì đã bị đạp bay xuống đất, lăn lông lốc mấy vòng. Xung quanh ồ lên tiếng lũ đàn ông cười hô hố, phải biết là với một người đang mơ ngủ thình lình bị làm đầu óc đảo điên, rồi tự dưng bị ăn đòn, rồi lại nghe thấy cả tràng cười thô thiển đập vào tai như nó thì đáng sợ đến mức nào. Ngải Đông Đông lập tức bò dậy, vừa dụi mắt để nhìn cho rõ thì trông thấy Hầu Tử đang đứng nhìn xuống nó, một chân gã gác cạnh mép giường.
Ngải Đông Đông cũng bất kể luôn chuyện gì đang diễn ra, nó leo lên giường nhanh như chớp, lại nghe thấy Khải Tử gọi nó qua đám người: “Gọi mày dậy đi lĩnh đồ tắm rửa đấy.”
Ngải Đông Đông mơ màng cào tóc, nó vội bò xuống giường, trời còn chưa sáng đèn trong tù vẫn bật làm chói cả mắt nó. Nó liêu xiêu đi vào trong, mới đi mấy bước thì có người vỗ ௱ôЛƓ nó đánh đét một cái làm nó giật mình kêu ré lên, mọi người xung quanh lại càng cười tợn hơn.
Quản giáo hôm nay không phải gã Trịnh Dung dẫn Ngải Đông Đông vào hôm qua mà là một ông trung niên trông khá hung dữ, ông ta giục nó nhanh lên. Ngải Đông Đông túm quần chạy theo, quản giáo nọ đi trước, lúc đi qua buồng giam của Chu Cương nó không nhịn được đưa mắt nhìn vào, bên trong tối om không thấy được gì cả. Quản giáo đi trước đột nhiên quay lại, gằn giọng nạt nó: “Nhìn cái gì đấy?!” Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Ngải Đông Đông hoảng hốt vội vàng cúi gằm mặt, quản giáo dẫn nó đến một chỗ lạ hoắc, ông ta nói mấy câu qua cửa sổ với người bên trong, nó đợi một hồi thì được lĩnh một bộ đồ vệ sinh cá nhân gồm cốc, bàn chải, kem đánh răng với một cái chậu rửa mặt.
“Áo tù với chăn bông thì đầu giờ sáng quay lại lấy nhé.”
Ngải Đông Đông thầm nghĩ đúng là cái trại nhà quê chẳng chính quy gì cả, chế độ đãi ngộ các thứ khác hẳn trên TV, cũng kém xa các trại ở thành phố lớn. Ở đây như kiểu tự làm tự ăn, cái gì cũng qua loa cho xong. Nhưng thế này cũng tốt, vùng sâu vùng xa một tí nên chẳng cần luật lệ gì hết, cốt nịnh bợ được một đại ca là đảm bảo no ấm.
Khác với tâm trạng bất an lúc mới vào, hôm nay Ngải Đông Đông bỗng thấy vào tù cũng không tệ lắm, ngoài bị mất tự do với thỉnh thoảng phải lo cho cái ௱ôЛƓ một tí thì trong đây hơn hẳn cuộc sống của nó ở bên ngoài, ngày có ba bữa cơm ăn, có giường ngủ riêng, cơ bản là ấm no hạnh phúc. Thôi thì nó ở đây ít lâu cũng được, coi như nghỉ xả hơi.
Có lẽ vì nó ăn bận với đầu tóc kỳ khôi quá nên sau buổi tập thể dục nó đã thành người nổi tiếng trong trại. Nhà giam huyện Cố Thành tổng cộng nhốt hơn một trăm hai mươi phạm, chia làm sáu khu, phạm thôi thì đủ thể loại, người cạo trọc người để tóc, nhưng đều phải mặc áo tù màu nâu nhạt. Giữa một đám trung niên một màu thì sự xuất hiện sặc sỡ của Ngải Đông Đông quả là rất đáng chú ý.
Tóc dài xanh xanh đỏ đỏ, bộ áo quần giữ nhiệt dơ dáy, kinh dị nhất là đôi giày màu đỏ rực, set đồ trên chóe dưới chóe loe khúc giữa đen đen xỉn xỉn, thấy một lần đảm bảo không bao giờ quên. Một tay quản giáo đứng canh buồn bực hỏi: “Đâu ra thằng quái thai đầu tóc xanh đỏ kinh thế, sao không húi tóc nó đi?”
“Trẻ con ấy mà, đúng ra không phải nhốt nó đâu nhưng sếp bảo cứ tống vào, vài ba bữa lại thả thôi, kệ nó đi, trông cũng tội.” tay quản giáo còn lại vừa ngậm thuốc vừa cười đáp; “Mà ông không thấy có thằng bé kỳ khôi như thế trong này mình cũng được giải trí à?” Tay quản giáo lúc nãy cũng bật cười: “Ừ, cũng phải.”