Nam nhân này, cứ như vậy khóa cứng cửa xe?
An Vô Dạng trừng mắt, oán trách nói: "Mở cửa, một lát em còn phải đi học, anh quậy hả?" Đối phương mới vừa nói lời cảm động trước toàn trường rằng sẽ bảo hộ mình, giờ đã tiêu tan không còn một móng.
Hoắc Vân Xuyên hỏi: "Em chỉ đến ngồi lên đùi của tôi một chút rồi đi?" Sau đó bắt lấy cằm của cậu vặn lại, coi như dịu dàng mà nói một câu: "Tôi cố ý đi chuyến này, là vì cái gì trong lòng của em còn không rõ ràng sao?"
Nếu không phải vì nhóc con cậu, hắn căn bản không cần ngày nắng nóng cũng chạy đến một chuyến.
"Vậy... Sáng sớm sao lại ấp úng chứ?" An Vô Dạng hỏi, hiển nhiên đối với vấn đề này vẫn canh cánh trong lòng.
Hoắc tổng lặng im trong chốc lát, ném ra hai chữ: "Thẹn thùng."
"???" Thẹn thùng?
Ánh mắt An Vô Dạng nhìn về phía chồng, tràn ngập hoài nghi.
Phải biết, từ thẹn thùng trong miệng nam nhân, mới vừa rồi còn đứng ở trên bục hủy thiên diệt địa, hận không thể khiến các cô gái toàn trường quỳ dưới quần tây của hắn.
Nói thật, An Vô Dạng rất ghen.
Nam nhân của chính mình, bị nhiều người dùng ánh mắt nóng rực nhìn như vậy, không thua gì cởi đồ Hoắc Vân Xuyên cho người nhìn thấy vậy, làm cậu thật tức giận.
"Ngày hôm nay rất nhiều người nhìn anh." An Vô Dạng cố ý nhúc nhích cái ௱ôЛƓ, nghiền nát như trừng phạt uy Hi*p người yêu.
Hoắc Vân Xuyên nhất thời rên khẽ một tiếng, một bộ biểu tình bị dằn vặt: "..." Nhóc con hư hỏng, ra "௱ôЛƓ" thật ác độc, thế nhưng hắn lại có chút hưởng thụ là chuyện gì xảy ra?
Từ từ...
"Em ghen?" Hoắc Vân Xuyên mặt nghiêm túc, trịnh trọng tìm kiếm đáp án.
An Vô Dạng gật gật đầu, âm cuối nâng lên: "Ừm! Em ghen đấy, cần anh ôm ấp hôn hít quăng cao cao mới có thể tha thứ anh."
Lắng nghe câu nói ngạo kiều đáng yêu của thiếu niên, Hoắc tổng hô hấp cũng không thông: "Có thật không?" Hắn tiến đến bên môi thiên sứ chất vấn, sau đó cạy ra hai cánh hoa mềm mại, không chậm trễ chút nào tiến quân thần tốc.
Hô hấp trong nhất thời đều là hơi thở của người đàn ông này.
Thiếu niên cũng không trốn, chậm rãi đáp lại.
Ban đầu cậu ngồi với tư thế chếch về một bên, để dễ dàng hơn làm việc, sau bị đối phương khóa ngồi.
Cánh tay dài vòng qua thân thể mặc quần áo mỏng mùa hè, bờ vai gầy, từng tấc từng tấc dựa vào trên người đối phương.
Cho đến khi cậu hơi khép mí mắt nhuộm thành hồng nhạt, nam nhân ngồi ghế dựa mới cam tâm buông tay, cho cậu chút không khí cứu mạng.
"..."
Bên trong khoang xe bầu không khí yên tĩnh.
Hoắc Vân Xuyên duỗi cánh tay dài, ở đầu xe lấy hai tấm khăn ướt, đưa đến bên mép thiên sứ, lau chùi đi sợi chỉ bạc chính mình để lại.
Miệng bảo bảo vừa ăn quà vặt xong cả người không còn khí lực, giống như một con 乃úp bê bơm hơi, chỉ có thể dựa vào trên người đối phương há miệng hô hấp.
"Sau này cùng tôi rèn luyện thân thể, luyện chức năng của tim phổi một chút." Hoắc tổng · ma quỷ ·, tỉnh bơ quyết định.
"..." Trên bả vai hắn thiên sứ đột nhiên trợn to mắt, bắt lấy bờ vai hắn gừ gừ cắn một cái.
Hoắc Vân Xuyên hơi nghiêng đầu liếc mắt một cái, chút khí lực ấy của thiên sứ đối với hắn mà nói chỉ có thể coi là không đến nơi đến chốn mà thôi: "Tôi ôm em đến phòng học, hay là về nhà cùng tôi, tự chọn một thứ."
"Không được, em tự mình đi đến." An Vô Dạng mới vừa khôi phục một chút khí lực, giơ tay mở cửa ra, sau đó từ trên đầu gối chồng bước xuống: "Anh trở về đi thôi." Cậu ở cửa phất tay một cái: "Giúp em hôn Đôn Đôn bảo bối nhỏ một cái, em không ngại."
Lúc nói chuyện vẫn còn hổn hển.
Thiếu niên quật cường.
"Vậy tha thứ cho tôi sao?"
Vốn đã chuẩn bị đi, An Vô Dạng nghe thấy câu nói này, liền chậm rì rì quay lại, nháy mắt trả lời: "Còn không có quăng cao cao."
Hoắc tổng giấu trong lòng một khỏa tim nhỏ sắp bị đối phương hòa tan, mặt không thay đổi xuống xe, không chút nào keo kiệt mà nâng đối phương lên một cái.
Thiếu niên được nhẹ nhàng quăng trên không trung, rốt cục thổi phù một tiếng mặt mày hớn hở: "A..." Thật vui quá!
Vì nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của "Mặt trời nhỏ", Hoắc Vân Xuyên đã giở lại trò cũ mấy lần.
Sau đó mới vô cùng cẩn thận buông người ra, dụ dỗ nói: "Đi học đi."
"Vâng ~" Trải nghiệm ba ba Đôn Đôn ôn nhu mà lại thận trọng nâng cao cao, An Vô Dạng hài lòng tha thứ đối phương, nói ra: "Bye bye." Sau đó toàn thân vui vẻ đi học.
Vô cùng phấn chấn hoạt bát.
Khiến người nhìn thấy dáng vẻ của thanh xuân.
Hoắc tổng đưa mắt nhìn bóng lưng đối phương, biến mất ở chỗ rẽ cầu thang, mới thôi ngừng lưu luyến thu tầm mắt lại, lên xe về nhà.
Thiên sứ nhảy nhót, sau khi thật vui vẻ đi tới nơi có người, lập tức ngượng ngùng thu lại sự thất thố của mình: "..." Biến trở về dáng dấp đi bộ của người bình thường, như không có chuyện gì xảy ra mà gặp thoáng qua nhóm bạn học.
Nhưng mà hai bên khóe miệng cậu kéo lên độ cong, đã tiết lộ đầy đủ cảm xúc vào giờ khắc này.
Đặc biệt vui vẻ nha.
Thì ra ba ba Đôn Đôn đến trường học diễn thuyết, thật sự không phải chỉ đơn giản là vì diễn thuyết.
Lúc đi vào phòng học, An Vô Dạng đã hoàn toàn khôi phục dáng vẻ điệu thấp như lúc thường, nhưng là, các bạn học cũng không có ý nghĩ để cho cậu thuận lợi đi vào.
"Bạn Vô Dạng!" Thanh âm này thật kích động.
An Vô Dạng: "..."
Cậu ngây thơ, giờ mới phát hiện, Hoắc Vân Xuyên đến trường học diễn thuyết có phải là tạo lên hiệu quả ngược lại hay không?
Bạn học cùng lớp ngày thường sơ giao hỏi: "Hoắc tiên sinh vừa nãy đến trường học của chúng ta diễn thuyết, quan hệ như thế nào với cậu vậy? Có thể nói với chúng tôi không?"
Đối mặt với từng đôi mắt tràn ngập tò mò, An Vô Dạng đỡ trán, đã xác định là phản hiệu quả không sai được.
"Cậu thật sự muốn biết sao?" Cậu nhìn bạn học, chậm rì rì hỏi.
Bạn học kia gật đầu như giả tỏi: "Ừm!" Hỏi vậy không phải phí lời sao?
An Vô Dạng mặt lộ vẻ thâm trầm: "Vậy trước tiên tôi hỏi cậu, cậu còn nhớ lời nhờ vả lúc Hoắc tiên sinh mới bắt đầu không?"
Bạn học: "Nhớ chứ." Để cho bọn họ không nên quấy rầy "Em ấy" mà, đối xử với "em ấy" như bạn học bình thường, mấu chốt là "em ấy" đến tột cùng là ai?
An Vô Dạng gật đầu: "Vậy cậu làm được không?"
Bạn học lập tức nói: "Làm được a."
An Vô Dạng nở nụ cười, vỗ vỗ bờ vai người kia: "Vậy là được rồi, cậu tiếp tục coi tôi như bạn học thông thường là tốt rồi." Sau đó dưới sự nhìn kỹ trợn mắt ngoác mồm của bạn học, từ trước mặt đối phương đi qua.
Người xung quanh vểnh tai lên hóng chuyện, biểu tình cũng giống nhau như đúc.
Gì chứ...
Bạn Vô Dạng chính là "Em ấy"?
Sự nghi vấn này không tồn tại trong lòng Ôn Lăng và Từ Viễn Hàng, bởi vì, buổi tối ngày hôm ấy nhìn thấy nam nhân, đã để lại cho bọn họ ấn tượng quá mức sâu sắc.
"Chà chà, không quen biết?" Ôn Lăng vẻ mặt trêu chọc chế giễu.
"..." An Vô Dạng tự biết đuối lý, lúng túng sờ sờ mặt sau khi ngồi xuống, nhỏ giọng áy náy: "Xin lỗi nha, tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi." Sau đó đánh ૮ɦếƭ cũng không dám nói với bạn cùng bàn, lúc ấy mình giận dỗi, bởi vì rất mất mặt.
Từ Viễn Hàng lại gần nói: "Giỏi cho bạn Tiểu An, tin tức lớn như vậy dĩ nhiên không hề nói với chúng tôi!" Mãi đến tận vừa nãy bọn họ mới biết, hóa ra chân tướng của mọi chuyện dĩ nhiên là như vậy: "Người yêu của cậu, cũng chính là Hoắc tiên sinh, hắn là vì cậu mới đến trường học diễn thuyết sao?"
Nhất định là như vậy rồi?
Viễn Hàng liên tưởng đến chồng quà tặng trên mặt bàn của bạn Tiểu An hồi sáng sớm, ra kết luận, tám phần mười là Hoắc tiên sinh ăn dấm chua lung tung, cố ý tới trường học cảnh cáo nhóm người xấu mang ý đồ xấu xa.
"Lúc đầu tôi cũng không biết hắn sẽ làm thế này." An Vô Dạng nói: "Nếu như sớm biết, tôi sẽ không để cho hắn đến."
"Tại sao không cho, cậu thẹn thùng sao?" Từ Viễn Hàng cười hì hì.
"Thẹn thùng cái đầu cậu." An Vô Dạng mắt trợn trắng: "Cậu không cảm thấy hắn vừa nói như thế, tình cảnh của tôi càng gian nan hơn sao?"
Vì để cho bạn học tin tưởng mình, cậu nhìn chung quanh một vòng, bĩu bĩu môi, khiến Viễn Hàng tự mình xem.
"Whoa..." Từ Viễn Hàng nhìn thấy, bọn họ bên này bị người vây xem bàn tán như sinh vật lạ, bởi vậy có thể thấy được, tình cảnh của An Vô Dạng quả thực không khả quan chút nào.
"Người sợ nổi tiếng heo sợ mập." Ôn Lăng nói: "Nếu muốn có cuộc sống thanh tĩnh, lúc đầu cậu không nên lên báo."
Nói chung y chỉ cười nhạt, bản thân có cảm giác mãnh liệt.
Vị Hoắc tiên sinh kia nhìn từ bề ngoài rất lạnh lùng, tựa hồ hận không thể cho toàn thế giới đều biết, An Vô Dạng và hắn có quan hệ.
"Ai." An Vô Dạng thở dài.
Nghĩ thầm, thôi, ngược lại thân phận bây giờ cũng đã tiết lộ, nói nhiều hơn nữa cũng vô ích.
Vì vậy, trong lòng thiếu niên không múôn nghĩ về chuyện này, chỉ là ảo não đầy đủ ba phút, đã đem chuyện này ném ra sau đầu.
Cùng lúc đó, nhóm nhân tài của học viện công thương, rất nhanh đã đem video Hoắc Vân Xuyên diễn thuyết chỉnh sửa xong, post lên in tờ nết.
Tốc độ như tên lửa, so với tài khoản chính thức của trường học còn nhanh hơn.
Nói chung nội dung "Ngắn gọn", nhưng thể hiện đầy đủ cái nhìn khái quát của fan! Cùng diễn thuyết nửa đồng tiền cũng không liên quan.
Trường học vừa nhìn, học sinh chỉ thả ra một số đoạn cắt ghép, đã khơi dậy phản ứng nhiệt tình ở trên mạng, trong lòng đắc ý mà nghĩ, nếu như tung ra phim, sẽ hấp dẫn bao nhiêu tân sinh vào học viện?
Không thể không nói hiệu trưởng suy nghĩ quá phong phú.
"..."
Trong mắt rất nhiều cư dân mạng, video này hoàn toàn không đầu không đuôi nha?
Sinh viên học viện trên weibo: "[ video clip ] Lão Hoắc trắng trợn đến trường học vợ cảnh cáo toàn trường, hắn rất lợi hại*, chống nạnh cười xỉu.
(*) Ngưu Bức牛逼: rất lợi hại; mạnh mẽ (mang ý bất nhã) (cách viết khác ngưu B(牛B)/ngưu X(牛X)/NB)
Fan ruột: "??? Lão Hoắc mặc một thân thế này đến xem Tiểu Điềm Điềm của chúng ta? Đờ mờ, hắn đến xem vợ hay là đi trêu hoa ghẹo nguyệt?"
"Vẫn là câu nói kia, đời này không hối hận khi lọt vào hố của lão Hoắc và Tiểu Điềm Điềm! Mỗi ngày đều được ăn kẹo!"
"Không rõ, lão Hoắc tại sao đột nhiên đến trường học nhỉ, trước đó đã xảy ra chuyện gì?"
Người biết sơ sơ mọi chuyện kể: "Làm bạn học cùng lớp với bạn Tiểu An đến nói cho mọi người, đầu đuôi mọi chuyện phải là như vầy, mấy ngày trước đội nhóm trong trường học chiêu mộ thành viên, bạn học Tiểu An và bạn đến câu lạc bộ tennis (câu lạc bộ tennis trường tôi tất cả đều là soái ca!) chiều hôm qua lần đầu tiên tập luyện, có vẻ như ở trên sân tennis trường bị fan cuồng nhận ra, đám người kia còn chặn người lại sau khi tập luyện xong!
Người biết đại khái mọi chuyện: "Ngượng ngùng viết thêm một post! Sau đó sáng ngày hôm sau Hoắc tiên sinh đã đến trường diễn giảng, nhắc nhở mở màn chính là hung hãn bạo ngược như vậy, lolllll."
"Bạn học, cho cậu lên top!"
"Hi vọng Tiểu Điềm Điềm sau này ở trong trường học sẽ có thời gian thật vui vẻ, bắn tim [ tim ][ tim ][ tim ] "
"Phản bác thực lực học tra Tiểu Điềm Điềm: Học tập không mau sa sút."
"Phản bác thực lực học tra Tiểu Điềm Điềm: Học tập không mau sa sút +1."
"Phản bác thực lực học tra Tiểu Điềm Điềm: Học tập không mau sa sút +666 "
"Phản bác thực lực học tra Tiểu Điềm Điềm: Học tập khôg mau sa sút + bảng số xe của lão Hoắc, hì hì."
Cái đội hình trực tiếp xoát đến weibo của bản thân thiên sứ đến người yêu của thiên sứ, không hiểu ra sao dẫn tới nhóm cư dân mạng cũng nhiệt tình bình luận, không quản có biết Tiểu Điềm Điềm hay không cũng đi góp thêm một +.
An Vô Dạng lên mạng nhìn thấy cái này: "..."
Vô cùng đau lòng, cậu chỉ là một tên học tra nho nhỏ, không chịu nổi sự oan ức này.
Bộ phận hoạt động công chúng của Hoắc thị, thời khắc nắm bắt động tĩnh của bên ngoài, đặc biệt là những tin tức có liên quan tới Hoắc thị, bọn họ tất nhiên sẽ nắm giữ trong thời gian sớm nhất.
Họ đầu tiên liên hệ với lão tổng, báo cáo: "Tiên sinh, hiện ở trên mạng có rất nhiều người chửi bới An thiếu gia, chúng ta có cần khống chế một chút hay không?"
Nam nhân nghiêm túc nhất thời cau mày, nói: "Khống chế."
Cấp dưới: "Vâng, tôi lập tức đi xử lý."
Cúp điện thoại, Hoắc Vân Xuyên mặt lạnh lùng lên mạng, hắn ngược lại muốn thử nhìn xem, thiên sứ nhà mình tốt như vậy, cư dân mạng còn có thể chửi bới thiên sứ thứ gì?
"..."
Mở ra weibo hai phút sau, Hoắc ba ba sắc mặt trở nên rất đặc sắc: "Khụ khụ..." Ngón tay thon dài nhanh chóng đánh chữ, mơ hồ cười xếp hàng gia nhập đội ngũ.