Hành trình đi du lịch ngoài dự đoán hết một tuần, trừ thời gian đi đường, kỳ thật không dư lại bao nhiêu.
An Vô Dạng lần đầu tiên ra nước ngoài du lịch, còn là thành phố biển, có công viên trò chơi, mỗi ngày ăn ngon chơi vui, vì thế tuổi này của cậu dễ dàng phạm vào tật xấu, không muốn về nhà.
Hoắc Vân Xuyên...... Vô cùng không thể nề hà mà nhìn thiếu niên ngồi xổm trên mặt đất kéo dài thời gian, cả người đều không xong!
"Dạng Dạng?" Hôm nay ra ngoài, vẫn là đeo dây lò xo, hiện tại sợi dây đã kéo căng thành thẳng tắp.
An Vô Dạng mắt nhìn thời gian cũng còn sớm, trợn tròn mắt nói dối: "Dây giày bị lỏng, tôi phải cột lại."
Hoắc Vân Xuyên nắm chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi mà chọc thủng nói: "...... Em đang mang giày xăng-̣đan."
Thiếu niên bị vạch mặt, đơn giản đặt ௱ôЛƓ ngồi dưới đất: "Thời gian còn sớm như vậy, ngày mai đã phải trở về rồi, anh mang tôi về sớm như vậy, còn không phải chỉ muốn lăn giường."
Mọi người đều biết khu du lịch ở nước ngoài, du khách trong nước tương đương nhiều, Hán ngữ mặc kệ ở chỗ nào đều có người nghe hiểu được.
Nhóc con nghịch ngợm này đến nước ngoài cũng làm mất mặt, Hoắc tổng tài làm sao có thể nhịn.
"Em thật thông minh, không kiểm tra một chút thật lãng phí." Hoắc Vân Xuyên đi qua, một tay đem thiếu niên chơi xấu khiêng lên, mang đi.
Thi đại học điểm thấp là nỗi đau của An Vô Dạng: "......"
Cảm xúc rầu rĩ từ từ dâng lên, đột nhiên nhìn thấy một con cá heo biển màu trắng từ bên người mình lướt qua, lập tức vui vẻ nói: "Cá heo biển kìa, mau nhìn!"
Hoắc Vân Xuyên yên lặng dùng đôi mắt mới vừa bị cánh tay cậu đập vào liếc nhìn, vô cùng có kiên nhẫn mà nói ra: "Loại cá heo biển này tên khoa học gọi là cá heo trắng Trung Quốc, còn có tên khác là cá heo lưng gù, là động vật được quốc gia bảo hộ."
Tiếng Trung nói một lần, tiếng Anh nói một lần, khẩu âm học không tốt sẽ bị đánh.
Bởi vì Hoắc Vân Xuyên giảng giải rất khá, phía sau bọn họ một vài gia đình tụ tập dẫn theo đứa nhỏ, một đường cười tủm tỉm đi theo bọn họ.
Bé trai cùng bé gái phát âm từ khá tốt, An Vô Dạng nằm ở trên lưng chồng cũng hổ thẹn không bằng.
Đi đến cuối đường hầm, người nhà của đứa nhỏ nói với bọn họ: "Cảm ơn, mạo phép hỏi một chút, các người là chú cháu hay là anh em?"
Hoắc Vân Xuyên: "......"
An Vô Dạng: "......"
Trên đường đi về khách sạn, thiếu niên buồn cười không ngừng được, nằm ở trên vai nam nhân lớn tuổi trêu chọc: "Chú......"
Nam nhân lạnh lùng bị chọc ghẹo, nhéo nhéo ௱ôЛƓ người yêu bé nhỏ thanh xuân vô vàn, cười lạnh nói: "Em làm sao không kêu ba ba."
An Vô Dạng liếm lên vành tai đối phương: "Ba ba."
"......" Cái trán Hoắc Vân Xuyên nổi lên gân xanh, một bên đổ mồ hôi hột, một bên bước chân nhanh hơn, khi đi đến một góc ૮ɦếƭ bí ẩn khuất tầm mắt, một tay kéo người ở trên lưng xuống dưới, ấn ở trên vách tường.
тһô Ьạᴏ hôn đã đời, hậu quả so với trong tưởng tượng của An Vô Dạng còn nghiêm trọng hơn...... Cậu bắt đầu hối hận hết thảy những gì mình làm vừa rồi.
"Vân Xuyên......" Thiếu niên nước mắt lưng tròng mà xin tha, dùng cánh tay tinh tế khuyết thiếu rèn luyện vẫn luôn làm hành động chống đẩy vô nghĩa.
Cậu thật sự sợ hãi, làm không tốt đối phương sẽ trực tiếp ở chỗ này......
Cũng may chung quanh đều là nơi công cộng, hẳn là sẽ không đâu.
Im lặng mà hôn thiếu niên tự tìm ngược một hồi, Hoắc Vân Xuyên xoa Ϧóþ mặt cậu, dùng thanh âm trầm thấp cảnh cáo nói ra: "Khi ra bên ngoài, ít câu dẫn tôi."
Ngày đó chỉ là món ăn khai vị mà thôi, nếu người này thể lực chịu được, hắn tuyệt đối sẽ hưởng thụ no đủ.
"Ừm......" An Vô Dạng không dám chần chờ gật đầu.
Hoắc Vân Xuyên một lần nữa. Cõng cậu lên trên lưng, đi ở trên đường phố một quốc gia xa lạ.
Trở lại khách sạn, một người đi tắm rửa, một người ở góc phòng sửa sang lại đồ vật ngày mai phải mang về, đa số là quà lưu niệm.
Hiếm khi ra nước ngoài một chuyến, dựa theo ý nghĩ đơn giản của An Vô Dạng chính là, vô luận rẻ hay là mắc, tóm lại phải mang một phần về cho bạn bè họ hàng.
"Chuẩn bị quà tặng cho mọi người?" Hoắc Vân Xuyên ra tới, nhàn nhạt hỏi.
An Vô Dạng thanh âm nhẹ nhàng: "Ừm -- ba mẹ ông nội đều có." Ba mẹ cùng chị gái em trai cậu cũng có, đáng tiếc chị đang ở nước ngoài, chỉ có thể chờ cô trở lại rồi đưa.
Nam nhân anh tuấn cao lớn ngồi xổm xuống, chỉ vào mặt của mình hỏi: "Tôi đâu?"
Hai người bọn họ đều cùng nhau ra ngoài du lịch, không nghĩ tới còn phải đưa, làm cho vẻ mặt An Vô Dạng ngạc nhiên cùng ngu ngơ -- hơn nữa quà cậu chọn đều là tự mình bỏ tiền ra mua, rất là rẻ!
"Vậy......" Trải qua một phút đồng hồ đấu tranh tư tưởng nội tâm kịch liệt, An Vô Dạng đem một cái chìa khóa đưa cho hắn: "Tôi vốn dĩ muốn tự mình cất, giờ cho anh đó."
Hoắc Vân Xuyên: "......"
"Không thích chìa khóa két sắt? Tôi chỉ muốn hôn hôn em." An Vô Dạng không phải đặc biệt ngốc, cậu cũng biết xem mặt đoán ý người, phát hiện tình huống không đúng, lập tức tự dâng lên đôi môi trơn bóng, chạm vào chiếc cằm gợi cảm có chút râu của Hoắc Vân Xuyên.
Nam nhân bên cạnh sớm đã nổ tung, lập tức nắm cằm cậu, đối diện khẽ nhếch môi, tiến quân thần tốc.
Mấy món quà lưu niệm, rơi rụng ở trên tấm thảm sang quý của khách sạn, không ai để ý.
Người duy nhất để ý chúng nó, đang bất lực nức nở, dùng giọng nói yếu ớt vẫn chưa có khỏi hẳn.
"Ngày mai em có thể ngủ cả ngày." Những lời này nghe vào lỗ tai An Vô Dạng, khiến cậu rùng mình một chút.
Loại phản ứng này làm Hoắc Vân Xuyên bốc hoả, hắn thật sự rất muốn biết: "Lúc cùng tôi thân thiết, em thật sự không có một chút cảm giác?"
Mà chính mình lại là từng phút từng giây đều cảm thấy muốn nổ tung.
Một đại nam nhân, sau khi kết hôn sinh con, thế nhưng bắt đầu rối rắm vấn đề nông cạn yêu hay không yêu trẻ con như vậy.
"Cái gì?" An Vô Dạng thất thần dò hỏi, cậu hiển nhiên, đã mất đi năng lực trả lời.
Hoắc Vân Xuyên cau mày nói: "Quên đi, là tôi nhu cầu quá cao."
Chỉ cần nghĩ đến mình lúc mười chín tuổi là tình trạng gì, sẽ rõ ràng, người đàn ông ba mươi hy vọng xa vời một thiếu niên mười chín tuổi thanh xuân phơi phới nói yêu đương cùng mình, là ý nghĩ kỳ lạ cỡ nào.
Cuối cùng, hết thảy đều kết thúc......
An Vô Dạng cảm thấy...... Chính mình tựa như đã nhặt về được mạng nhỏ.
Ôm chăn bên người an tĩnh lại, vừa rồi lời Hoắc Vân Xuyên nói quanh quẩn ở bên tai, không có một chút cảm giác sao?
Sao có thể, sẽ đau a.
Hoắc Vân Xuyên đơn giản tắm xong, giống như bình thường vẫn thế, dùng khăn lông nóng chà lau cho thiếu niên nửa ૮ɦếƭ nửa sống.
Sau đó liền ngã đầu ngủ, ngày hôm sau lên máy bay.
Lúc này đây, An Vô Dạng để đệm lót ở trên va ly hành lý, mình thì ngồi ở phía trên để Hoắc Vân Xuyên kéo đi.
Trải qua tám giờ ngồi máy bay cùng một giờ xe đưa đón, sau khi trở lại nhà chính Hoắc gia, An Vô Dạng kéo lê thân thể mệt mỏi, dường như rất vui vẻ chạy lên trên lầu ba: "Đôn Đôn -- ba ba đã về rồi!"
Người Hoắc gia cười tủm tỉm mà nhìn cậu chạy lên, hỏi thăm Hoắc Vân Xuyên: "Cùng Dạng Dạng ra ngoài chơi vui vẻ không?"
Hoắc Vân Xuyên trả lời: "Rất không tồi." Sau đó lấy ra quà tặng An Vô Dạng mua cho cả nhà: "Đây là Dạng Dạng mua, dùng chính tiền tiêu vặt của em ấy mua, các người không nên ghét bỏ."
"Xem con nói kìa, chúng ta sao có thể ghét bỏ chứ?"
Con dâu mua quà cho, cao hứng còn không kịp nữa là!
Nhưng là, con trai tựa hồ không thích hợp.
"Ừm, con đi lên nhìn Đôn Đôn." Hoắc Vân Xuyên nói, theo đuôi vợ chạy trốn nhanh như chớp, lên lầu ba.
Trong phòng bảo bảo, An Vô Dạng ôm Đôn Đôn thân thiết một hồi lâu, vô cùng nhớ nhung mùi thơm sữa trên người con trai.
"Đôn Đôn ngoan, ba ba thật nhớ con, con có nhớ ba ba không?" Cậu mổ vài ngụm lên mặt Đôn Đôn, mới luyến tiếc buông tay.
Bất quá thấy Hoắc Vân Xuyên xuất hiện, ý cười cong cong mà kêu lên: "Vân Xuyên, anh muốn ôm con một chút không?"
"Dĩ nhiên." Hoắc Vân Xuyên đi tới, thuần thục tiếp nhận ôm lấy con trai, bắt đầu dò hỏi dì Trương, sinh hoạt hằng ngày của Đôn Đôn.
An Vô Dạng ở bên cạnh cẩn thận nghe, nên nhớ thì gáng nhớ kỹ.
Bởi vì thật sự quá mệt mỏi, nhìn Đôn Đôn một hồi rồi về phòng nghỉ ngơi.
Hoắc Vân Xuyên thì khác với sự nhàn nhã của cậu, sau nghỉ phép khi trở về càng vội hơn, trưa hôm đó hơn 5 giờ còn phải ra ngoài xử lý công việc.
Công việc chồng chất một tuần hẳn là rất nhiều.
An Vô Dạng có nghĩ tới gọi điện thoại dặn dò đối phương lúc xã giao uống ít rượu một chút, nhưng là suy nghĩ lại, đối phương đi giao thiệp so với chính mình đi đường còn nhiều hơn, làm sao sẽ không biết những sự tình thường thức như thế.
Sau khi tỉnh lại Hoắc Vân Xuyên còn chưa có trở về, sau khi cùng người trong nhà ăn xong cơm chiều, liền trở về phòng trẻ con chơi với Đôn Đôn.
"A...... Ê a......"
Bảo bối nhỏ hơn hai tháng, đã biết phát ra thanh âm nha nha.
Để cho ba ba bé thấy một màn này, thật sự vô cùng hạnh phúc.
An Vô Dạng: "Ừm, ba biết con muốn nói chuyện, nhưng là bây giờ còn chưa được."
Đôn Đôn nhà họ Hoắc: "Ê a?"
Đôi mắt to sáng ngời có thần, lúc nghiêng đầu nhìn người, dễ thương đến muốn bùng nổ!
"Con thật là đáng yêu a." An Vô Dạng ôm con trai không buông tay.
Thực nhanh đã bị dì Trương dạy bảo: "Dạng Dạng, Đôn Đôn buồn ngủ, cậu không nên vẫn luôn đùa bé, cậu sẽ quấy rầy đồng hồ sinh học của bé."
"A, con muốn tán gẫu với bé trong chốc lát." An Vô Dạng nói, thuận tiện nhìn thời gian một chút, ngạc nhiên phát hiện đã hơn 10 giờ.
Nhưng mà, tên dã nam nhân trong nhà kia đi ra bên ngoài còn chưa có trở về.
Cậu buông Đôn Đôn ra, trở lại phòng ngủ, trực tiếp gọi điện thoại qua.
Lúc này, Hoắc Vân Xuyên đang tham gia bữa tiệc do Quý Minh Giác tổ chức, xã giao cùng một số đối tác đầu tư.
Điện thoại vang lên, hắn lấy ra mắt nhìn, liền nói: "Xin lỗi, tôi nghe điện thoại."
Hành trình liên tục xác thật có chút mỏi mệt, nhưng đó không phải nguyên do Hoắc Vân Xuyên không ra ngoài nhận điện thoại, hắn có mục đích của chính mình: "Alo, Dạng Dạng?"
Ánh mắt Quý Minh Giác lập tức nhìn qua, trêu ghẹo mà làm mặt quỷ nói: "Gọi kiểm tra nha?"
An Vô Dạng sau khi điện thoại kết nối được, nhỏ giọng hỏi một câu: "Anh còn chưa có bận rộn xong sao?"
Hoắc tổng trăm công ngàn việc quản lý ngàn vạn người, ở trên ghế khách sạn ngẩn người: "......" Sau đó đứng dậy đi ra ngoài nghe: "Tôi còn chút nữa, lập tức sẽ quay về."
An Vô Dạng: "Trong phòng trống rỗng à, dì Trương đuổi tôi từ phòng trẻ con ra ngoài, ba mẹ lại đi tham gia họp mặt, ông nội cũng ngủ rồi......"
Hoắc Vân Xuyên: "Được được được, đừng nói nữa, tôi sẽ về."
Tốt xấu cũng thuận lợi mà treo điện thoại, hắn trở lại trong ghế lô, đem ghế dựa đẩy mạnh xuống phía dưới bàn, nói lời chào với mọi người: "Thực xin lỗi các vị, nhà tôi có chút việc, hiện tại phải đi về. Nếu như có ý định hợp tác, hoan nghênh các vị đến Hoắc thị tìm tôi đàm phán."
Nói xong ngó mắt nhìn hướng bên kia, sắc mặt quả nhiên là một dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa.
"Cậu cũng trở về sớm một chút."
Hoắc Vân Xuyên nói, sau đó như một trận gió rời khỏi ghế lô, đi tầng hầm lấy xe.
Quý Minh Giác giúp bạn tốt giảng hòa nói: "Ai nha, kết hôn có con chính là như vậy, mọi người thứ lỗi thứ lỗi." Gã là người có cá tính hài hước, là một tay thiện nghệ tạo không khí.
- Anh thật sự lập tức quay về? Vậy anh lái xe phải cẩn thận chút, có uống rượu không? Uống rượu thì không thể lái xe, tôi phải nhắc nhở anh.
"......" Hoắc Vân Xuyên lần đầu tiên biết, hóa ra thiên sứ cũng dong dài như vậy.
Bất quá mới rời khỏi mấy tiếng mắt đã trông mong thúc giục về nhà, chuyện này có nghĩa là gì?