Tin An Vô Dạng cùng Đôn Đôn xuất viện về nhà không có cố ý che giấu, bao gồm cả vợ chồng An gia ở trong đó, bạn bè họ hàng của Hoắc gia cũng đều biết.
Vì nguyên do trong thời gian làm việc, An Vô Dạng cũng không muốn ba mẹ qua lại cực khổ.
Cậu trước xuất viện một ngày ở trong điện thoại, đã đề nghị ba mẹ đừng đến đưa.
Thuận tiện nói với ba mẹ thứ sáu này, hãy đến Hoắc gia thăm bảo bảo.
An bài trật tự rõ ràng như vậy, không khỏi làm cho Đinh Vi cùng An Thành có một suy nghĩ, đứa nhỏ nhà mình trong lúc vô tình đã trưởng thành rồi.
Bọn họ mấy ngày nay luôn có chút hoảng hốt.
Hai người thật giống như có thỏa thuận trước với nhau, không hề nhắc đến chuyện gì có liên quan đến Hoắc gia.
Làm như vậy có thể hiểu là không muốn biểu hiện quá mức kỳ quái, cũng có thể là hoàn toàn không có cách nào.
Buổi sáng ngày hôm sau khi An Vô Dạng xuất viện, là một ngày ánh nắng tươi sáng khí trời mát mẻ.
Cậu biết được mẹ chồng đã tỉ mỉ chuẩn bị một bàn bữa sáng, muốn cùng mình còn có bảo bảo ăn chung.
Dĩ nhiên, Đôn Đôn chỉ là đến nhìn, bé hiện giờ còn trong giai đoạn chỉ biết có uống sữa.
Dưới lầu, trong phòng khách.
Ông cụ Hoắc đang trông chờ mong mỏi, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ trên tay: "Dạng Dạng cùng Đôn Đôn còn chưa tỉnh ngủ sao?"
Con dâu Chương Nhược Kỳ trêu ghẹo nói: "Ba không cần vội vã, cũng sắp xuống rồi."
"Ồ." Vì vậy ông cụ cô quạnh không thể làm gì khác hơn là tiếp tục chờ đợi.
Buổi trưa ngày hôm qua, cháu dâu cùng chắt trai xuất viện trở về, ông đã đến phòng cháu nội xem qua mấy lần.
Chắt trai vừa ra đời quá mức đáng yêu, ông già lớn tuổi như ông ở mãi nơi đó không nỡ lòng bỏ đi.
Sau đó bởi vì cháu dâu phải nghỉ ngơi, ông đã bị cháu nội đuổi đi ra ngoài.
Trên lầu truyền tới một trận tiếng động.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, là Hoắc Vân Xuyên ôm thiếu niên hành động không tiện, từ trên thang lầu đi xuống.
Phía sau là dì Trương bảo mẫu, đang ôm tiểu thiếu gia Đôn Đôn bảo bối nhà bọn họ.
"Ông nội, ba mẹ, sớm." Thiên sứ chào hỏi từng người, nụ cười đặc biệt rực rỡ như ánh mặt trời ngoài cửa sổ.
Rất khó tưởng tượng ra, cậu mới vừa sinh xong đứa nhỏ, đồng thời trên người còn chịu đựng thống khổ sau khi sinh con.
"Dạng Dạng, sớm a, tối hôm qua ngủ có ngon không?" Tầm mắt mọi người nguyên bản đang đặt ở trên người Đôn Đôn, lập tức tất cả đều tập trung trở lại.
Ánh mắt mỗi người đều lộ ra đau lòng, tiếng nói, cũng theo bản năng mà trở nên mềm nhẹ.
"Ngủ vẫn ngon" An Vô Dạng được Hoắc Vân Xuyên thả xuống, điều chỉnh vị trí thoải mái xong: "Chính là bị Đôn Đôn đánh thức nhiều lần, không phải đòi ăn chính là đái dầm."
Chương Nhược Kỳ mặt lộ vẻ đau lòng: "Vậy thế này đi, buổi tối cứ để Đôn Đôn ở phòng trẻ, giao cho dì Trương chăm sóc."
Kỳ thực ngày hôm qua bà cũng muốn đưa ra lời đề nghị này, chỉ là mới vừa từ bệnh viện trở về, sợ An Vô Dạng bắt đầu cách xa Đôn Đôn sẽ cảm thấy không quen.
An Vô Dạng trong lòng do dự: "Chuyện này..."
Hoắc Vân Xuyên nói: "Con tự mình chăm sóc là được rồi."
Tất cả mọi người Hoắc gia đều nhìn hắn, dáng vẻ rất là giật mình.
"Vân Xuyên không mệt mỏi sao?" Hoắc Kiêu lo lắng hỏi, phải biết trong suốt mười ngày gần đây, Hoắc Vân Xuyên chưa từng nghỉ ngơi qua.
Hoắc Vân Xuyên lắc đầu một cái, lại phát hiện trên gương mặt thiên sứ mang theo đau lòng mà nhìn mình: "Anh không mệt."
Hắn tặng cho thiên sứ một ánh mắt động viên, ở trong mắt thiên sứ có vẻ là một người yêu đặc biệt có năng lực.
Lúc này dì Trương đặt Đôn Đôn ở trên giường nhỏ cho em bé bên cạnh bàn ăn, cùng nữ chủ nhân đồng thời chăm nom bé.
Vì lo lắng cho đôi mắt của bảo bảo còn non nớt, trong nhà đều kéo rèm cửa sổ kín mít, ngay cả nội thất cũng có chút tối tăm.
Thế nhưng dù vậy vẫn chưa ảnh hưởng tâm tình ăn điểm tâm của mọi người, bọn họ ăn rất vui vẻ.
An Vô Dạng cũng vậy, dần dần mà bắt đầu hưởng thụ bầu không khí gia đình không có chút áp lực nào cả.
Sau này vẫn luôn như vậy thì quá tốt rồi.
Cậu cảm giác được, ông nội bà nội cùng ông cố Đôn Đôn, cũng không phải bởi vì mình sinh Đôn Đôn mới yêu thích mình.
Muốn nhận biết chuyện đó rất dễ dàng.
Mỗi khi đối phương nhìn mình, An Vô Dạng phát hiện, trong mắt bọn họ tràn ngập ấm áp.
Sau khi ăn sáng xong, An Vô Dạng và Đôn Đôn bị đuổi về phòng, đồng thời được báo tin, gần hai mươi ngày sau mới có thể đi ra khỏi phòng vui chơi.
May mà An Vô Dạng là một trạch nam, đừng nói chỉ là hai mươi ngày không ra khỏi cửa, ngay cả chín tháng cũng đã thử rồi.
Không bao lâu, trong nhà bên kia gọi điện thoại tới, quan tâm đến chuyện xuất viện của cậu.
Ngày hôm nay vẫn là ngày đi làm, Đinh Vi đứng ở trong công ty Hoắc thị, gọi điện thoại cho con trai được gả cho người điều hành Hoắc thị, tâm tình thật sự rất phức tạp.
"Chuyện của con, mẹ đã nói với chị con, em trai con buổi tối trở về mẹ sẽ nói cho nó biết."
An Vô Dạng: "Hả? Nha, được a, con đã nhận được tin nhắn của chị."
Cậu dựa theo thói quen trước kia, cậu rất khó chủ động gọi điện thoại cho chị gái đang đi du học ở nước ngoài.
Dù sao đối phương luôn nói không có hứng thú tán gẫu với mình, không có đề tài chung gì để nói.
"Chuyện Đôn Đôn là con ruột của con, họ hàng bên kia mẹ không dự định nói tỉ mỉ, chuyện này tự chúng ta rõ ràng là được" Đinh Vi cân nhắc đến khả năng xuất hiện lời bàn tán, cho rằng giải quyết như thế là hợp lý nhất: "Còn có chính là... Nếu con bây giờ đã thành gia, ba mẹ cũng không có gì để nói nhiều, con trải qua vui vẻ là được, sau đó có gì không hài lòng, cứ việc nói với chúng ta, ba mẹ vĩnh viễn ủng hộ con."
An Vô Dạng tỉ mỉ lắng nghe, viền mắt ửng hồng.
Giờ khắc này không chỉ có cảm động đơn giản như vậy, trong lòng còn có rất nhiều cảm xúc phức tạp khác.
"Vâng, con biết rồi, mẹ."
Sau khi nói một phút chốc, An Vô Dạng nói ra: "Mẹ, họ hàng của Vân Xuyên đến nhìn Đôn Đôn, con trước tiên không nói chuyện với ngài được, khi rảnh rỗi sẽ trò chuyện tiếp."
Đinh Vi nói: "Được, hiện tại thân phận của con đã vượt xa lúc trước, khi giao tiếp nên..."
Phải chú ý ăn nói một chút, mấy chữ này còn không nói ra, lại bị bà nuốt xuống: "Ừm, không có gì."
An Vô Dạng đầu óc mơ hồ, cười cười cúp điện thoại.
Sang đây thăm Đôn Đôn chính là cô của Hoắc Vân Xuyên, Hoắc Linh, vị trước kia rất quan tâm đến chuyện lớn cả đời của Hoắc Vân Xuyên.
Bà sau khi từ trong miệng chị dâu biết được cháu trai không chỉ kết hôn rồi mà còn có bảo bảo, lòng dạ có thể nói là sóng to gió lớn, giật mình không chịu nỗi.
Kỳ thực Hoắc Linh thật tò mò, đến tột cùng là ai có bản lĩnh như thế, lại thu phục được Hoắc Vân Xuyên.
Ngày hôm nay đi tới nhìn một chút, là một thiếu niên tuấn tú còn nhỏ tuổi khí chất ôn hòa, lúc cười lên vẫn còn một chút trẻ con...
"..." Ý nghĩ đầu tiên của bà cũng giống như anh trai chị dâu lúc trước, hóa ra cháu trai yêu thích người tuổi tác nhỏ.
Hoắc Linh lén lút liền hỏi thăm một chút, nhỏ hơn mười hai tuổi, vừa đúng một con giáp.
"Cô." Thiếu niên cùng Hoắc Vân Xuyên lễ phép mà kêu lên một tiếng.
"Ai..." Hoắc Linh lòng đều mềm nhũn, phút chốc đã thích thiếu niên và cháu trai đáng yêu.
Nhưng thật sự làm người ta giật mình.
Bà quay đầu lại tố cáo với chị dâu: "Vân Xuyên tìm vợ tuổi tác còn quá nhỏ, thoạt nhìn mặt mày còn ngây ngô, dường như chỉ là một học sinh cấp ba."
Chương Nhược Kỳ trả lời bà: "Ừm, Dạng Dạng tốt nghiệp cao trung không lâu, chờ Đôn Đôn lớn lên một chút, còn phải trở về đi học."
Hoắc Linh không thể nói được gì: "..."
Chớp mắt liền tới thứ sáu.
Mấy ngày nay An Vô Dạng gặp mặt hai ba vị họ hàng có quan hệ gần gũi với Hoắc gia, cậu không am hiểu quan hệ xã giao lắm, thời khắc nhắc nhở chính mình phải luôn luôn mỉm cười, phải chú ý lễ phép.
Làm được hai điểm này coi như quá tốt.
Hoắc Vân Xuyên thì lại biểu hiện rất phiền, sau khi lục tục đến hai người họ hàng, hắn đã nói với trong nhà, sẽ không gặp gỡ thêm bất kỳ họ hàng nào nữa.
Buổi sáng thứ sáu, Chương Nhược Kỳ thật cẩn thận thông báo cho con trai: "Ba mẹ Dạng Dạng đến."
Hoắc Vân Xuyên sắc mặt rất thối, thế nhưng vẫn cứ bảo trì phong độ thân sĩ, vuốt cằm nói: "Để cho bọn họ tiến vào."
An Thành, Đinh Vi, con út An Vô Phỉ, một nhà ba người đi vào toà biệt thự có vị trí cạnh sườn núi, nhìn thấy mắt đều dại ra.
An Vô Phỉ há to miệng, đầy mặt mờ mịt: "Mẹ, đây là nhà mới của anh con sao?"
Cũng lớn quá rồi đó, thoạt nhìn xa hoa giống y như trên ti vi.
Đinh Vi giật mình gật gật đầu: "Đúng thế." Bà cũng không nghĩ tới, nhà ở của lão tổng rộng đến như vậy.
"Không hổ là gia đình giàu có a..." An Thành cảm thán một câu, giống nhu con út nhìn chằm chằm không chớp mắt.
An Vô Phỉ cả khuôn mặt nhỏ méo xệch: "Vậy anh vẫn là anh con sao?"
An Thành vỗ vỗ sau gáy nó: "Anh dĩ nhiên luôn là anh của con."
Sau đó bọn họ liền được người làm mang vào trong phòng, xuyên qua đại sảnh rộng rãi, ngồi ở một căn phòng thoải mái.
Người làm đưa lên thức uống dựa theo bọn họ yêu thích: "Mấy vị mời dùng trà trước, phu nhân của chúng tôi sẽ lập tức xuống đây."
An Thành cùng Đinh Vi vội đáp: "Được."
Sự vật trước mắt, đã tạo thành đã kích hơi lớn đối với bọn họ...
Rồi sau đó Chương Nhược Kỳ xuất hiện, hàn huyên với bọn họ chốc lát, mới mang tới phòng ngủ của Hoắc Vân Xuyên gặp con trai cùng cháu ngoại bọn họ.
Bầu không khí toàn bộ hành trình đặc biệt nghiêm trang, khiến vợ chồng An Thành cảm thấy được, quy củ của hào môn làm người không thở nổi.
An Vô Dạng nhìn thấy em trai thì thập phần vui vẻ: "Em trai!"
Cậu mặt mày tươi cười mà ngoắc tay, khiến em trai đã lâu không gặp lại đây cho mình ôm một cái.
An Vô Phỉ nhìn thấy anh trai quen thuộc, trong lòng một trận nhớ mong: "Anh!" Bất quá trên mặt vẫn là đi tới một cách thận trọng, bình tĩnh mà ôm.
"Ừm, " An Vô Dạng lôi kéo em trai giới thiệu với nó người đàn ông đứng ở bên giường, nghĩ đến dáng vẻ bọn họ lúc trước thật giống như đã gặp nhau: "Người này cũng gọi là anh, em còn nhớ hắn sao?"
An Vô Phỉ trí nhớ cực kỳ tốt, mím môi gật gật đầu: "Anh lớn."
Hoắc Vân Xuyên từ trên cao xuống mà nhìn em vợ: "Em vợ."
An Vô Phỉ vẻ mặt nghiêm túc hơi đỏ, quay đầu đến xem cháu nhỏ bên người anh trai: "Bé chính là cháu trai em sao?"
An Vô Dạng: "Đúng rồi."
Ba mẹ hai bên đứng ở bên cạnh, nhìn bọn tiểu bối tán gẫu, trên mặt lộ ra ý cười vui mừng.
Đinh Vi cùng An Thành cũng bởi vậy thở phào nhẹ nhõm, có chút vui mừng chính mình đẩy xuống ý định ban đầu muốn tham gia thi toán của con út, bằng không hành trình ngày hôm nay có thể sẽ rất lúng túng.
Trong lúc đang cùng ba mẹ tán gẫu, An Vô Dạng mở miệng giữ ba mẹ buổi trưa ở lại Hoắc gia ăn cơm.
Đinh Vi suy nghĩ một chút, liền gật đầu đáp ứng: "Được, hiếm khi đến một chuyến, chúng ta cũng muốn nhìn con lâu một chút, không vội vã trở lại."
An Vô Dạng cũng gật gật đầu.
Buổi trưa cậu liền được Hoắc Vân Xuyên đở xuống lầu một, mọi người cùng nhau ăn cơm.
Đôn Đôn cũng có mặt, bên cạnh vẫn là dì Trương phụ trách chăm bé.
Nhóm người làm khéo léo trẻ tuổi thay phiên mang món ăn lên, chú ý trường hợp hoàn cảnh, hai vợ chồng An Thành luôn để ở trong mắt.
Vị con rể tổng tài nghiêm túc thận trọng kia, đối với con thứ nhà bọn họ săn sóc tỉ mỉ.
Vậy cũng không ngạc nhiên, bọn họ ngoài ý muốn nhất không phải Hoắc Vân Xuyên, mà là trong ấn tượng, con thứ chất phác, ở Hoắc gia lại trở nên hoạt bát linh động, như cá gặp nước, một chút cũng không như dáng vẻ người bình thường gả vào hào môn.
Đinh Vi không thể không một lần nữa xác định lại tính cách chân thực của con thứ, có thể là chính mình vẫn luôn bỏ lỡ thứ gì...
"Mẹ, ăn nhiều một chút nha, đừng khách sáo." An Vô Dạng nhìn thấy mẹ đang thất thần, cười tủm tỉm mở miệng bắt chuyện, thuận tiện gắp vào đĩa em trai ở bên cạnh: "À, một lát chờ mọi ngươi trở về, anh để dì Trương lấy cho em chút đồ ăn."
Dù sao trong nhà còn nhiều mà, An Vô Dạng không có chút nào keo kiệt đem đồ mình ăn không hết chia cho em trai.
An Vô Phỉ gật gật đầu: "Cảm ơn anh."
Dáng vẻ nghiêm túc ăn cơm, làm người thương mến.
Ông cụ Hoắc yêu thích con nít, không thể thiếu nhắc đến vài câu về đứa con út của An gia này.
Đinh Vi năng lực giao tiếp không tệ, tiếp lời đầu tiên liền giới thiệu con mình, thành tích đi học ưu tú, chuyện nhảy lớp lĩnh thưởng, không mất hàm súc nhắc ra.
Người nhà họ Hoắc tất nhiên là nhắm lấy An Vô Phỉ khen một hồi.
An Thành thấy thế cũng thu thập thú vị, nói ra con gái lớn đang du học ở nước ngoài: "Vô Phỉ còn có một chị gái, hiện tại đang học nghiên cứu sinh ở đại học X của Mỹ, lúc tiệc đầy tháng cháu, nó nhất định sẽ quay về."
Lúc ba mẹ khen chị và em trai, lại để cho An Vô Dạng cảm giác mình về tới bàn ăn nhà mình trước đây.
Cũng may, hiện tại ba mẹ sẽ không nói xong sự tích quang vinh của chị và em trai, liền ngay tức khắc mang theo quở trách chính mình không biết tiến lên.
Cậu rất hài lòng hiện trạng bây giờ, vì vậy cũng cười híp mắt.
Hoắc Vân Xuyên cũng cười, bất quá là mơ hồ cười lạnh.
Hắn gắp một miếng đồ ăn thiên sứ thích ăn, động tác thành thạo mà đưa đến bên mép đối phương —— lúc có khách hắn sẽ không như vậy, nhưng là không kìm nén nổi chuyện hắn muốn thương thiên sứ.
An Vô Dạng quen thuộc nhất chính là được Hoắc Vân Xuyên ôm ở trên đùi đút cơm, khi cậu nhìn thấy có đồ ăn đưa đến bên mép, phản ứng đầu tiên chính là há mồm a nha.
Vừa nuốt vào miệng, cậu ăn uống rất vui vẻ, người chung quanh lại phản ứng không giống nhau.
Người nhà họ Hoắc thì đã sớm thành bình thường, con trai độc nhất thương yêu vợ của mình vượt qua tất cả, bao gồm cả Đôn Đôn vừa ra đời cũng không sánh được.
Ba An mẹ An đột nhiên sửng sốt, sau đó chuyện đang nói về con gái lớn cứ như vậy ngưng hẳn, đến cuối cùng cũng không nhắc lại nữa.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, An Vô Dạng cùng ba mẹ ở phòng khách uống trà một lát, bản thân cậu thì uống sữa tươi, sau đó trò chuyện một lát đã bắt đầu buồn ngủ, liền tự mình đứng lên đi lên lầu cũng không thể, trực tiếp được người ôm đi.
Ba An mẹ An bị khi*p sợ nói không ra lời: "..."
Bọn họ vừa nãy từ bên trong cuộc nói chuyện biết được, Hoắc đại tổng tài từ nửa cuối năm ngoái đột nhiên rút khỏi công ty, chính là vì ở nhà chuyên môn chăm sóc con thứ nhà bọn họ.
Tính tới giờ đã gần một năm, hơn nữa tương lai sẽ còn tiếp tục chăm sóc như thế.
Đối lập với sự tỉ mỉ chu đáo của Hoắc Vân Xuyên dành cho An Vô Dạng, làm cho vợ chồng An Thành ba mẹ An Vô Dạng, rốt cục thừa nhận chính mình chưa từng tỉ mỉ chăm sóc với con thứ như thế.
Cảm giác này rất phức tạp.
Lúc trước đứa nhỏ bị bọn họ bỏ quên thậm chí nuôi thả, bây giờ là bảo bối ở tròng lòng bàn tay của hào môn.
Càng khó chịu hơn chính là, bọn họ đoán không được đứa nhỏ trước đây đơn giản dễ hiểu, bây giờ nghĩ về ba mẹ thế nào?
Thật là có chút quẫn bách không chỗ ra tay.
Trên lầu.
Hoắc Vân Xuyên ôm thiên sứ trở về phòng.
Dì Trương thì đang ở phòng ngủ chăm nom Đôn Đôn, nhìn thấy bọn họ tiến vào, lập tức đi đến giúp đỡ trãi sẵn chăn: "Dạng Dạng đang ngủ?"
"Còn không có đâu." Thiếu niên vùi ở trong Ⱡồ₦g иgự¢ Hoắc Vân Xuyên híp mắt cười nói: "Chỉ là có hơi buồn ngủ, lười nhác không muốn động."
Dì Trương bị sự nghịch ngợm của cậu chọc cười: "Đứa nhỏ này..." Sau đó không cười nữa, nhớ tới biểu hiện của ba mẹ cậu, cả người đứng xem như dì Trương cũng cảm giác được, bọn họ không thân với An Vô Dạng.
"Dì Trương..." An Vô Dạng trước khi ngủ nhắc nhở nói: "Phải nhớ đưa một túi đồ ăn vặt cho em trai con."
Hoắc Vân Xuyên ở bên cạnh, cúi người hôn thiên sứ một cái nói: "Đừng bận tâm nhiều như vậy, mẹ đã có tính toán."
Một chốc sau vợ chồng An gia rời đi, Chương Nhược Kỳ không có khả năng để hai người bọn họ tay trống trơn mà trở về.
Sau khi dì Trương rời khỏi, Hoắc ba ba tạm thời không buồn ngủ, tay phải nâng sách, tay trái sờ soạng tóc thiên sứ.
"Sách có cái gì hay mà xem, xem tôi có phải đẹp mắt không?" An Vô Dạng lấy xuống quyển sách trong tay Hoắc Vân Xuyên, đặt lên đầu giường: "Anh tới đây một chút, tôi có chuyện bí mật muốn nói với anh."
Hoắc Vân Xuyên tâm thần dập dờn mà đến gần.
Câu "Tôi có đẹp mắt không" có chút mờ ám, một chút liền thắp lên bầu không khí, khiến nhiệt độ cơ thể lão nam nhân tăng lên: "Nói bí mật gì?"
Hắn gỡ bỏ nút ở trên cổ áo, đến gần vợ yêu một chút.
Thiếu niên xấu hổ cười cười, ôm lấy cái cổ Hoắc ba ba hôn môi của hắn: "Cao hứng không?"
Hoắc tổng tài: "..." Liếm liếm môi, nuốt một ngụm nước bọt, âm trầm nói một câu: "Mùi sữa thật ngọt..."
"Cút!" An Vô Dạng giơ lên nắm đấm, nện ở trên Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắc dày rộng của Hoắc tổng.
Đối phương lại không hề cảm thấy đau đớn, đầy mặt không để ý mà nhìn An Vô Dạng đập mình.
"Chớ làm đau tay em."
"A!" An Vô Dạng tức giận thành mặt bánh bao
Lúc cùng ông chồng đánh lộn, con trai ở bên cạnh đôi mắt xoay vòng vòng mà nhìn bọn họ.
Hoắc Vân Xuyên sau khi phát hiện, hướng về phía con trai nhíu mày.
Sau đó nâng cằm An Vô Dạng lên hôn một cái: "Con xem hiểu không?"
An Vô Dạng nghi hoặc: "Anh nói chuyện với người nào?" Quay đầu lại nhìn thấy con trai tinh thần sáng ráng mắt mở to, bật cười: "Hoắc Vân Xuyên, anh thật là trẻ con a."
Thiếu niên phát hiện con trai tỉnh rồi, tình thương của ba quá độ, xoay qua chỗ khác chuyên tâm chơi với Đôn Đôn.
"Đôn Đôn, ba ba thật thích con a." An Vô Dạng nói: "Con yêu ba ba không?"
Đôn Đôn phun một ngụm nước miếng, có thể nói là không phản ứng chút nào: "..."
"Đôn Đôn..."
Cho dù như thế thiếu niên vẫn cứ lải nhải liên miên, cùng con trai nói một đống lời vô nghĩa.
Hoắc tổng tài không còn tâm trạng đọc sách, ngồi ở đó chuyên tâm lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai thiên sứ, nghe suốt cả một buổi trưa.