Cùng ba ba chạm mặt sự tình phát sinh quá đột ngột, vừa hoảng hốt vừa vội vàng, An Vô Dạng chỉ nghĩ đến giấu mặt đi, lại xem nhẹ bóng dáng của mình, có khả năng sẽ bị ba ba nhận ra được.
Hiện tại cậu khẩn trương đến muốn ૮ɦếƭ, sau khi trốn vào trong lòng иgự¢ Hoắc Vân Xuyên, đôi tay nắm chặt lấy quần áo đối phương, khuôn mặt gắt gao mà nép vào, hận không thể đem cả người mình chen vào trong thân thể của đối phương.
“……” Hoắc đại thiếu thật sự ngu ngốc luôn rồi, cách áo sơmi hơi mỏng, hô hấp của thiếu niên cùng xúc cảm cái mũi cọ ở trên иgự¢ vô cùng rõ ràng.
Hắn một bên khi*p sợ, một bên chửi thề, làm nũng cũng tới quá đột nhiên rồi, thật là tùy hứng quá mà.
“Khụ, làm sao vậy?” Hắn ôm lấy đối phương hỏi.
An Vô Dạng nào có thể trả lời hắn, trước mắt tim đập hết tốc lực lòng bàn tay đổ mồ hôi, dư quang khóe mắt khẩn trương mà chú ý ba ba đang đi tới từ phía sau mình…… Một bước hai bước……
“Trưởng phòng An, sớm.”
Đột nhiên có thanh âm vang lên dọa cậu giật mình, hóa ra là người khác cùng ba cậu chào hỏi.
“Tiểu Lâm sớm.” Ba ba từ bên người đi qua.
May mắn không có bị nhận ra, thật tốt quá.
An Vô Dạng xuyên qua bả vai Hoắc Vân Xuyên, nhìn theo bóng dáng của ba ba rời đi, cậu thở phào một hơi nhẹ nhõm, đồng thời cũng không biết vì cái gì trong lòng có chút mất mát.
Ba thế nhưng không nhận ra bóng dáng của mình.
Nếu như em trai sẽ thế nào?
Cậu không khống chế được chính mình bắt đầu miên man suy nghĩ.
“Có phải thân thể không thoải mái hay không?” Hoắc Vân Xuyên một tay ôm An Vô Dạng, cúi đầu nghiêm túc hỏi.
“Không có.” Thấy ba ba đi xa, An Vô Dạng lập tức rời khỏi: “Tôi không sao.” Nghĩ đến hành động vừa rồi của mình, cậu làm như không có việc gì mà giả ngu.
Hoắc Vân Xuyên trong lòng иgự¢ trống không, trong mũi lượn lờ một hơi thở độc đáo cũng đột nhiên biến mất.
Hắn làm như không có chuyện gì, bình tĩnh tự nhiên mà nói: “Vậy đi thôi.”
An Vô Dạng nghĩ đến ba ba làm ở trong công ty này, đặc biệt rất không muốn ở lâu: “Anh đến tột cùng mất bao lâu? Tôi có thể xuống dưới lầu chờ anh hay không?”
Hoắc Vân Xuyên liếc cậu: “Tiệm trà sữa?”
An Vô Dạng vội gật đầu: “Ừm.”
“Nghĩ cũng đừng nghĩ.” Biểu tình đối phương lại lạnh lùng, ôm hờ eo cậu đi về phía trước: “Không nên để tôi phát hiện cậu ăn vụng mấy thứ thực phẩm rác rưởi, nếu không, tự gánh lấy hậu quả.”
“……” An Vô Dạng câm nín, đối phương đang hiểu lầm cái gì sao: “Tôi……”
Không phải vì ăn đồ ăn vặt a!
Người nam nhân này, tuyệt đối là đối với người mười tám tuổi hiểu lầm, hơn nữa hiểu lầm rất sâu.
“Nghe lời một chút.” Hoắc Vân Xuyên nói.
Hắn có một đôi chân dài thân cao 1 mét 87, ngày thường đi đường tương đối nhanh, hôm nay vì nhân nhượng thiếu niên bên người, tốc độ đi đường so với ngày thường đã chậm hơn gấp ba.
Nhân viên Hoa Thụy chưa từng gặp qua tổng tài của tổng công ty, bọn họ chỉ nghe nói qua tên đối phương là Hoắc Vân Xuyên.
Khi biết người đàn ông khí vũ hiên ngang trước mắt, chính là Hoắc tổng trong truyền thuyết, các cô gái tiếp tân đầy mặt lộ ra sợ hãi, ở trước mặt lão tổng cũng không dám thở mạnh.
“Hoắc tổng, ngài khỏe.”
“Văn phòng ở chỗ nào?” Hoắc Vân Xuyên hỏi.
Chị gái xinh đẹp cung kính nhưng thật cẩn thận, thanh âm thực khẩn trương: “Tôi mang ngài đi qua, hai vị xin mời đi bên này……”
Vì thế Hoắc Vân Xuyên ôm An Vô Dạng chậm rãi đi về phía trước, toàn bộ hành trình mắt nhìn thẳng, không có chú ý đến những người không liên quan đến mình, chẳng sợ những người này chỉ là nhân viên.
Thái độ tự phụ cùng cao cao tại thượng giống như do trời sinh, khắc vào trong xương cốt của người đàn ông này.
An Vô Dạng ở bên cạnh đối phương, cảm nhận rất phức tạp, cảm thấy hai người chênh lệch nhau vô cùng xa, khác nhau hoàn toàn cứ như là viên đá cùng kim cương vậy.
“Hai vị uống cà phê hay là trà?” Cô gái tiếp tân hỏi.
“Không cần, cô đi ra ngoài đi.” Hoắc Vân Xuyên nói.
Chỗ này có ghế sa lông, mắt hắn nhìn kỹ, sau đó để cho An Vô Dạng ngồi xuống: “Đừng lộn xộn, để tôi đi lấy nước.” Hắn nói, vặn ra bình giữ ấm, tìm được máy nước uống, rót tiếp một bình nước ấm nữa.
An Vô Dạng buổi sáng thức dậy sớm, lại đi đường không ít, cậu ᴆụng tới ghế sa lông mềm mại, liền khống chế không được chính mình muốn nằm xuống.
Mới thoải mái như vậy được một chút, vị Hoắc tiên sinh kia liền bưng một cái ly đi trở về rồi.
“……” Thiếu niên có động tác bất nhã mau chóng ngồi dậy, trên mặt có chút chột dạ thẹn thùng.
Ánh mắt Hoắc Vân Xuyên hơi dừng lại, không nói gì thêm, chỉ là đi qua, để bình giữ ấm qua một bên, ngồi xuống: “Cảm thấy mệt thì nói, có thể nằm một chút.”
Ngữ khí thế nhưng rất ôn hòa.
Vấn đề là…… ánh mắt An Vô Dạng liếc một chút, chỗ ngồi hiện tại của đối phương, chính là chỗ vừa rồi mình nằm, nếu lại nằm xuống, cơ thể tất nhiên là nằm trên đùi của đối phương.
Cậu thu hồi ánh mắt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, làm bộ như mình không hề mệt chút nào cả.
Hoắc đại thiếu đợi nửa ngày, thiếu niên bên cạnh vẫn cứ không nhúc nhích.
Hắn cố đè nén không cho khóe miệng run rẩy, một lần nữa xác nhận đối phương chán ghét mình, không muốn gần gũi mình.
“……” Vậy thì cứ như vậy thôi, ý tưởng của mỗi người đều nhất trí thật sự là quá tốt.
An Vô Dạng nói: “Anh có thể ngồi qua kia một chút hay không, tôi nằm xuống sẽ đè lên chân của anh.”
Hoắc tổng tài không tiếng động mà dịch ௱ôЛƓ sang một bên, cũng không muốn nói chuyện.
An Vô Dạng vốn dĩ muốn dựa vào tay vịn bên kia nằm xuống, chính là giơ chân trước mặt người khác không quá tôn trọng người ta, vì thế tính xong khoảng cách, đầu liền nằm xuống ở bên này của Hoắc Vân Xuyên.
Theo dự đoán thì gương mặt sẽ ᴆụng tới hẳn là sa lông mềm mại, kết quả dọa An Vô Dạng nhảy dựng, cậu ᴆụng tới vẫn là chân của Hoắc Vân Xuyên, vải dệt của quần tây làm gương mặt người không khỏi nóng lên.
“Xin lỗi……” Cậu như bị điện giật bất ngờ ngồi dậy.
“Nằm đi, đừng lộn xộn.” Một bàn tay ấn đầu cậu xuống, làn da cùng đối phương dán vào gắt gao chặt chẽ.
An Vô Dạng hô hấp đều có vẻ rối loạn, có chút không thích ứng với loại trạng thái thân mật này, cậu sẽ miên man suy nghĩ, khoảng cách có bao nhiêu gần linh tinh……
Phát hiện Hoắc Vân Xuyên cúi đầu nhìn mình, mặt oanh một cái hồng thấu, cậu nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Suy nghĩ một chút, nếu ở văn phòng người khác ngủ sẽ ảnh hưởng không tốt, nếu như ba ba trong chốc lát cũng phải tiến vào, trường hợp đó quả thực cậu hold không nỗi: “Hoắc tiên sinh, tôi không buồn ngủ.” An Vô Dạng mở to mắt nói: “Tôi ngồi dậy chờ anh.”
Nói xong liền bò dậy dựa vào sô pha, phát hiện khoảng cách vẫn được duy trì tương đối thoải mái tự tại.
Trong vòng ngắn ngủn nửa giờ, Hoắc Vân Xuyên lần thứ hai cảm nhận được bản thân mình không được ưa thích bao nhiêu.
“Tùy cậu thôi.” Hắn bỏ qua tầm mắt, thanh âm nặng nề mà nói.
Hôm nay, vốn dĩ đã hẹn xong với tổng tài sẽ gặp mặt ở tổng công ty, nhất thời lại được thư ký Trần thông báo, tổng tài tới Hoa Thụy bên này rồi.
Cao Nham đến nhậm chức, rất chịu thương chịu khó mà bôn ba.
Tốn thời gian hơn nửa tiếng đồng hồ, rốt cuộc lặn lội trở lại Hoa Thụy, gặp được Hoắc tổng.
Thấy trong văn phòng không chỉ có một mình Hoắc Vân Xuyên, Cao Nham rất kinh ngạc, nhưng là Hoắc Vân Xuyên không có giới thiệu, anh cũng không có hỏi nhiều, chỉ là lén lút nhìn nhiều hai lần.
“Dượng ở nước ngoài có khỏe không?” Hoắc Vân Xuyên hỏi, hắn cùng Cao Nham không chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới, còn có một tầng quan hệ họ hàng xa.
Bất quá, bắt đầu dùng Cao Nham không phải do nể tình thân thích, đó không phải tác phong của Hoắc Vân Xuyên.
“Ông cụ ở nhà vẫn khỏe, chính là đã hai mươi mấy năm không về nước, trận này có thể phải về một chuyến.” Cao Nham ngồi ở bên cạnh, trong lòng rất cảm khái.
Anh lần đầu tiên thấy mặt người anh họ này, quả thật rất giống lời nhận xét của trưởng bối, chững chạc, uy nghiêm, tuy rằng chỉ lớn hơn mình một hai tuổi, nhưng thành tựu giữa hai người khác nhau như trời với đất.
Hoắc Vân Xuyên có tiền có tướng mạo, quả thực chính là loại thiên chi kiêu tử làm người khác đố kỵ không thể sánh bằng.
“Ừm, chờ dượng trở lại tôi sẽ đi thăm ông ấy.” Hoắc Vân Xuyên khi còn nhỏ được đối phương chăm sóc, đối mặt với Cao Nham ở trước mắt so với người khác đã nhiều hơn một phần ôn hòa: “Chuyện công ty, cậu đã rất quen thuộc, việc vặt như quản lý linh tinh tôi sẽ không nhúng tay, chỉ cần có thể cho tôi thấy kết quả là được.”
“Tôi biết.” Trước khi về nước, Cao Nham đã cùng đối phương nói qua hướng phát triển của công ty, hiện tại kinh tế toàn cầu đều đình trệ, kỳ thật anh rất bội phục Hoắc Vân Xuyên, vì hắn lựa chọn ngay lúc này khai cương thác thổ.
Bọn họ nói chuyện kinh tế nói công việc, nói hướng đi của thị trường, An Vô Dạng 80% đều nghe không hiểu, cũng không cảm thấy quá hứng thú.
Cậu nhàm chán mà ngồi đó, đôi mắt nhìn chằm chằm bình giữ ấm trên mặt bàn.
Hoắc Vân Xuyên đang nghe Cao Nham nói, dư quang theo ánh mắt An Vô Dạng nhìn đến cái bình, lập tức hỏi: “Muốn uống nước?” Hắn lấy lại đây vặn ra, rót ra nửa ly đưa qua.
Đối với loại chăm sóc này An Vô Dạng đã thấy nhiều nên không quan tâm nữa, trực tiếp đón nhận uống vào.
Phát hiện trong văn phòng im ắng, không chỉ có Hoắc Vân Xuyên nhìn mình, vị tiên sinh ngồi ở đối diện cũng nhìn mình, cậu liền mất tự nhiên.
Đưa cái ly cho Hoắc Vân Xuyên nói: “Tôi đi toilet.”
Hoắc Vân Xuyên để đồ vật lên bàn xong, lập tức theo cậu đứng lên: “Tôi dẫn cậu đi.” Quay đầu nói với Cao Nham: “Cậu chờ một lát.”
Cao Nham vội nói: “Không sao, anh vội vàng trước đi."
Trên thực tế trong lòng anh là sóng to gió lớn, vô cùng tò mò, lúc trước sao lại không có nghe nói, bên cạnh Hoắc Vân Xuyên có một người như vậy.
Bảo hộ thành như vậy, như thế nào cũng phải là một người vô cùng quan trọng.
Cao Nham trong lòng một lộp bộp, có một ý tưởng không đáng tin cậy, đó không phải là con riêng của Hoắc Vân Xuyên chứ…… Nhưng tuổi không khớp lắm.
Thiếu niên kia thoạt nhìn, ít nhất cũng đã mười sáu mười bảy tuổi.
Trừ khi Hoắc Vân Xuyên mười bốn đã có con……
Ui chao, tính toán như vậy cũng không phải không có khả năng.
Cao Nham cảm thấy chính mình giống như đã biết được chuyện không nên biết rồi, như vậy chuyện này Hoắc gia hẳn là đã biết?
Vừa ra khỏi cửa An Vô Dạng liền hối hận, cậu nghĩ tới ba ba, chính mình hẳn là nên ở đó không nên ra mới phải.
Nhưng nếu đã ra tới, chỉ có thể đè thấp vành nón, hướng bên người Hoắc Vân Xuyên dựa vào.
“Xin chào, xin hỏi toilet ở chỗ nào?” Hoắc Vân Xuyên tìm người đi ngang qua hỏi.
Sau khi hỏi rõ ràng vị trí, ôm thiếu niên đột nhiên nguyện ý gần gũi mình, đi đến toilet.
An Vô Dạng lực chú ý tập trung ở nơi khác, không có chú ý tới Hoắc Vân Xuyên cũng đi theo mình vào gian phòng nhỏ.
Cậu hướng vào bồn cầu phía trước xong, theo thói quen mà cởi bỏ ҨЦầЛ ŁóŤ, nâng dậy, động tác đi tiểu liền mạch lưu loát.
Hoắc Vân Xuyên đứng ở phía sau nhìn đăm đăm, cổ họng chuyển động lên xuống, kéo kéo cà vạt, cảm thấy chính mình có thể là điên rồi, xem người khác đi tiểu cũng có thể xem đến tâm hoa nộ phóng.