Gả Cho Lão Công Nhà Giàu - Chương 110

Tác giả: Thiên Phong Nhất Hạc

Đó là phản ứng đầu tiên của An Vô Dạng, bởi vì ở trong ấn tượng của cậu, mẹ thực coi trọng công việc, ngay cả năm đó lúc sinh em trai, cũng không có cho em 乃ú sữa mẹ bao lâu, đã tiếp tục ra ngoài đi làm.
Tóm lại mẹ là một người rất nỗ lực chăm chỉ.
Có thể đưa ra ý tạm thời cách chức đến đây trông Đôn Đôn, phần tâm ý này xác thật làm người rất giật mình.
Đặc biệt là một người rất ít □□ được để tâm, có vẻ càng khó hơn.
Tóm laii An Vô Dạng cũng chỉ có thể nhận lòng mà thôi, lý do có rất nhiều, cậu chỉ chọn một cái cười nói: “Cảm ơn mẹ, nhưng là bây giờ cuối năm, công ty cũng rất bận? Đột nhiên thiếu đi một người, trên sự điều hành công việc, cũng gây phiền phức cho Vân Xuyên đúng không?”
Đinh Vi thế nhưng không lời nào để nói: “ Nhưng là……”
“Bây giờ Vân Xuyên cũng xem đứa nhỏ nhiều, lúc con không có tiết sẽ lập tức về nhà chia sẻ một chút,” Tuy nói vội thì vội, nhưng cũng không phải là loại rất gấp gáp vội vã, chỉ là so với tiêu dao tự tại lúc trước, có chút chênh lệch mà thôi: “Con nha, rất nhanh sẽ nghỉ đông, đến lúc đó sẽ mang Đôn Đôn đến công ty thăm mẹ và ba.”
Con trai cự tuyệt rõ ràng như vậy, Đinh Vi cũng không thể nói cái gì, chỉ có thể thở dài: “Cũng được.” Xác thật cách nghỉ đông cũng không xa: “Cứ như vậy đi.”
“Ừm.” An Vô Dạng hỏi: “Ba và em trai bọn họ đều khỏe sao?”
“Đều khỏe.” Đinh Vi nói: “Chị con ở nước Mỹ cũng khá tốt, nhưng là có thể ăn tết cũng không trở lại.” Nói là vé máy bay mắc, hẳn là muốn tiết kiệm tiền. Edit: HuynhJJ
Điểm này Đinh Vi rất vui mừng, con gái lớn nhà bọn họ cuối cùng cũng biết tiết kiệm tiền.
“Vâng……” An Vô Dạng muốn nói gì đó, thấy bên người các bạn học mênh ௱ôЛƓ, liền thuận thế nói: “Mẹ, con phải đi học, chúng ta lần sau rồi nói tiếp.”
Đinh Vi: “Được, mau đi đi, đi học quan trọng.”
Từng người cúp điện thoại, đều thở dài.
“Haizz……” An học tra chuẩn bị đi học, thu hồi di động vừa ngẩng đầu, vẻ mặt thật sự ngốc, bởi vì cậu đã quên tiết kế tiếp phòng học đến tột cùng ở hướng nào?
Rõ ràng trước lúc nghe điện thoại trong lòng cậu còn hiểu rõ, sau khi nhận một cú điện thoại làm cho cậu cảm thấy phương hướng thật lung tung rối loạn.
An Vô Dạng gõ gõ đầu, hoài nghi chính mình lúc sinh Đôn Đôn có phải đã sinh cả não ra hay không.
Sau đó thăm dò nhìn bên phải, bước ra nửa bước chân thăm dò……
“Bạn học, đi vào a, đừng chống cửa a.”
Câu này vừa lúc vang lên, một đám học sinh từ phía sau An Vô Dạng xôn xao ùa vào tới, đẩy cả An Vô Dạng không xác định đi vào.
Gì vậy.
An Vô Dạng nghĩ thầm.
Mặc kệ có phải phòng này hay không, tìm vị trí ngồi xuống rồi nói.
Sau đó An Vô Dạng phát hiện quả nhiên không phải phòng này, nhưng là bởi vì đủ loại nguyên nhân, cậu không thể lén trốn đi.
Sử dụng một câu thực lưu hành bây giờ chính là, như nghe tụng kinh, sau khi nghe xong vỗ vỗ ௱ôЛƓ chạy lấy người, không truy cứu chính mình suy cho cùng còn chưa đi đến phòng học.
“……” An Vô Dạng thoạt nhìn rất bình tĩnh, ra cửa quẹo trái đi xuống lầu, gương mặt trắng nõn, đã hồng thành ௱ôЛƓ khỉ.
Công ty bên kia, Hoắc Vân Xuyên một người ở văn phòng, phê duyệt văn kiện.
Di động gác ở trên mặt bàn, ong ong nhận vào mấy tin nhắn.
Hắn liếc mắt, cầm lấy vừa thấy, là mấy tin nhắn voice An Vô Dạng gửi cho hắn; cán bộ kỳ cựu vừa rồi trên mặt còn quạnh quẽ, tức khắc lộ ra một mạt mỉm cười nhỏ đến khó phát hiện.
Bởi vì ở trong lòng Hoắc tổng, đối phương ban ngày ban mặt đã gửi giọng nói dính người, chính là nhớ hắn.
Click mở một tin phía trên, thanh âm réo rắt của An Vô Dạng tràn ngập văn phòng hắn: “Em nói với anh một sự kiện, vừa rồi em thật mất mặt a.”
Mở màn bằng giọng nói líu lo, nam nhân lạnh lùng nghe được lòng cảm thấy thư giãn.
Động động ngón tay, không chút do dự lựa chọn nghe lần thứ hai.
Đến khi lỗ tai hưởng thụ đủ rồi, mới tiếp tục nghe mấy tin phía dưới: “Anh nói em tại sao lại thiểu năng trí tuệ như vậy a, thế nhưng có thể tìm lầm phòng học.”
Tin thứ ba, cách internet đều có thể cảm nhận được thiên sứ sắp hỏng mất: “Sau đó em vốn dĩ muốn lén trốn đi, chính là thầy lại kêu em lên trả lời vấn đề, em……”
Tin thứ tư: “Em sao có thể trả lời được đây?” Ở chỗ này An Vô Dạng thở hổn hển một hơi: “Thầy nói đơn giản như vậy cũng không biết, trở về chép phạt mười lần, ngày mai ông ấy muốn kiểm tra.”
Tin thứ năm: “Ai ——”
An Vô Dạng ngữ khí tràn ngập tự giễu.
Nếu chuyện trải qua chính xác là như thế, vậy xác thật là một tên thiểu năng trí tuệ không sai đâu.
Hoắc tổng nghĩ thầm.
Nhưng trên thế giới có một từ gọi là dối trá.
Sau đó hắn dùng thanh âm trầm thấp thuần hậu trả về mấy chữ: “Nhà học của học viện công thương tương đối phức tạp, tìm không thấy phòng học về tình cảm có thể tha thứ.”
“Khoa mình không học, trả lời sai câu hỏi cũng thực bình thường.”
“Không cần khó chịu, chờ tôi tan tầm về nhà, giúp em chép năm lần.”
Ước nguyện ban đầu khi An Vô Dạng gửi tin, chỉ là muốn giảm bớt một chút xấu hổ buồn bực trong nội tâm, thật ra không có hy vọng đối phương bận bịu còn bớt thời giờ đáp lại. Edit: HuynhJJ
Cậu thấy tin gửi lại thì cười cười, ở trên đường đeo tai nghe cẩn thận lắng nghe.
“???” Nhưng mà câu cuối cùng là sao thế lày?
Nội tâm cậu dâng lên một chút nghi hoặc, chậm rì rì hỏi ra vấn đề: “Vì cái gì là năm lần?” Tuy nói chính mình khẳng định sẽ không để Hoắc Vân Xuyên chép giúp, nhưng là không khống chế được muốn biết nguyên nhân.
Hoắc Vân Xuyên trả lời: “Giúp em chia sẻ năm lần là tôi thương em, dư lại năm lần là vì muốn tốt cho em, làm em gia tăng ấn tượng với chuyện này, tránh cho em lần sau vào phòng học không chú ý như vậy nữa.”
An Vô Dạng: “???”
An Vô Dạng cười khổ, vấn đề chỗ nào là chú ý hay không chú ý chứ, rõ ràng là ngốc.
“Mẹ em hôm nay điện thoại cho em, muốn lại đây giúp đỡ xem Đôn Đôn…… Em từ chối.” Cậu xoa xoa mặt, nói như thế: “Đôn Đôn còn nhỏ, chúng ta vẫn nên tự mình vất vả một chút, anh cảm thấy đúng không?”
Hoắc ba ba đã đánh mất ý định mời người trẻ tuổi dạy vỡ lòng, thuận nước đẩy thuyền mà ứng lời: “Nghe em, vất vả một chút cũng không sao.”
Hắn nghe thấy An Vô Dạng tự đáy lòng mà nói: “Cảm ơn anh.”
Một tháng mà thôi, khẽ cắn môi cũng cố nhịn qua.
Trung tuần tháng một, Bắc Kinh đã sớm rơi xuống trận tuyết đầu mùa, toàn bộ thành thị bước vào thời tiết giá lạnh.
Ngày xưa An Vô Dạng đi bộ đi học, ừm, hiện tại cũng vẫn là tự mình đi bộ.
Chỉ là trên người ăn mặc kín mít, bao tay thật dày khẩu trang gì đó đều mang lên, trang điểm đến mức cả mẹ ruột cũng không nhận ra.
Bởi vậy, thỉnh thoảng đi ở vườn trường còn có bạn học chào hỏi mình, cậu hết sức bội phục.
Quá lợi hại.
“Hôm nay là một môn cuối cùng, bạn Tiểu An làm bài thế nào?” Toàn bộ học kỳ đều chơi khá thân với Viễn Hàng, hắn cười ngâm ngâm vỗ xuống bờ vai của cậu.
“Cảm thấy cũng được, cậu thì sao?” An Vô Dạng quan tâm trở lại.
“Ai nha, tôi làm không tốt lắm.” Từ Viễn Hàng nói.
Làm hại An Vô Dạng đồng cảm như bản thân mình cũng bị, vội vàng vắt óc tìm mưu kế an ủi hắn.
“Đừng nghe cậu ta nói bậy bạ.” Ôn Lăng mắt không nhìn, quay đầu nói với bạn học bị lừa: “Làm không tốt trong miệng cậu ta, chỉ là tương đối mà thôi, dù sao nhất định cũng tốt hơn so với cậu.”
Đứng đầu lớp gì đó, mới là mục tiêu Từ Viễn Hàng hướng tới.
Cho nên thành tích của bạn Tiểu An bay nhanh ở tầng trời thấp, có lý do gì đi an ủi Từ Viễn Hàng làm ra vẻ học bá.
An Vô Dạng sau khi được chỉ điểm cũng không có tức giận, chỉ là cười cười, cảm thấy cao hứng thay bạn học học bá.
Còn thành tích của mình, tốt hay không tốt linh tinh, trước cứ mặc kệ bỏ qua một bên.
Cậu có chuyện càng quan trọng hơn phải làm ——
“Dạng Dạng bắt đầu nghỉ?” Dì Trương ở nhà thấy cậu bọc thành một viên cầu trở về, vội vàng để cậu chăm sóc Đôn Đôn trên xe đang học bước đi: “Hoắc tiên sinh hẳn là cũng sắp trở lại, cậu xem Đôn Đôn một chút, dì đi nấu cơm.”
An Vô Dạng: “Vâng.” Nói một câu, mau chóng cởi ra quần áo dày cộm trên người—— đây là Hoắc Vân Xuyên yêu cầu cậu mặc, trong ba tầng ngoài ba tầng, chỉ sợ cậu ở bên ngoài bị đông ૮ɦếƭ: “Ngài đi thôi, con nhìn bé là được.”
Hoắc Tiểu An nghe thấy thanh âm ba ba, hai cái đùi có lực, vừa giẫm chân liền chống xe học bước đi đến bên người ba ba: “Đát……”
Cảm giác được con trai nắm ống quần chính mình, thanh niên giải cứu quần áo từ trong tay con trai, mặt mày ôn nhuận, cúi đầu dỗ con: “Nhớ ba ba?”
Sau đó bắt đầu ϲởí áօ lông trên tay.
“Đát!” Đôn Đôn gần đây thích nói cái âm điệu này.
“Là ba ba, không phải đánh.” Thanh niên sửa lại cho đúng, tuy rằng biết Đôn Đôn chưa đến một tuổi, cách lúc biết nói chuyện còn sớm: “Tới, ba ba ôm.”
Cậu ૮ởเ φµầɳ áo xong, lộ ra thân hình mảnh khảnh.
Đôn Đôn thấy ba ba muốn ôm bé, vội vàng vươn cánh tay, biểu tình sốt ruột có thể thấy rõ ràng ở trên khuôn mặt nhỏ béo đô đô.
Cho đến khi được An Vô Dạng bế lên, mới thu hồi sốt ruột.
Bởi vậy có thể thấy được Đôn Đôn thích được người ôm, chỉ là đối với thể trọng của mình không hiểu nhiều lắm.
Bởi vì Đôn Đôn còn đang trong giai đoạn học đi, An Vô Dạng bế bé trong chốc lát, liền thả bé lại trong xe để bé học bước, để cho bé đi ở khắp nhà.
Hoắc Vân Xuyên vặn khóa, động tác đẩy cửa dừng một chút……
“Ha ha ha……” An Vô Dạng đang chơi trò chơi với Đôn Đôn, sử dụng đạo cụ —— là một cái mặt nạ chó con tạo hình đáng yêu.
Đôn Đôn được cậu đùa cười sung sướng nhìn thấy răng không thấy mắt, sau đó chính cậu cũng không nhịn được mà cười.
Bởi vì dáng vẻ Đôn Đôn cười lộ ra mấy cái răng quá đáng yêu, còn có cằm nọng.
“Khà khà khà khà khanh khách.” Hoắc Tiểu An nhìn ba ba ngây ngô cười.
Hoắc Vân Xuyên đẩy cửa đi vào trong tiếng cười vui của con trai, hơi thở ấm áp trong nhà trong nháy mắt bao vây hắn.
“Anh đã trở về?” Thiếu niên buông mặt nạ, đứng dậy lại đây giúp tiên sinh cầm đồ vật, ૮ởเ φµầɳ áo: “Công việc vất vả, hôm nay mọi chuyện thuận lợi không?”
“……” Đôn Đôn ngây ngốc mà nhìn bọn họ, sau đó vừa giẫm chân bơi qua đây xem náo nhiệt.
“Thuận lợi.” Hoắc Vân Xuyên nói.
Cởi xong áo khoác trên người, liếc một lớn một nhỏ, sau đó lựa chọn ôm đứa lớn.
Cục cưng nhỏ Đôn Đôn: “???”
Nghi hoặc nghiêng đầu nhìn, làm người cảm thấy bé đang nghi ngờ thế giới này. Edit: HuynhJJ
“Ha ha, Đôn Đôn không cao hứng.” An Vô Dạng mặt mày cong cong, hơi chút nghiêng người dùng thân thể ngăn cản tầm mắt Đôn Đôn, lại hôn tiên sinh hai cái: “Anh mau ôm con một chút.”
“Không nóng nảy.” Tầm mắt Hoắc tổng rốt cuộc chuyển qua trên người bé con.
Bàn tay dày rộng lại tiếp tục ăn đậu hủ vợ, sờ qua sờ lại: “Thi xong?” Hắn nhớ rõ là hôm nay.
Đôn Đôn thấy ba ba rốt cuộc chú ý tới chính mình, vẻ mặt kích động mà vươn tay, ê ê a a muốn ôm một cái: “Đát…… Đát……”
“Đúng rồi, thi xong.”
An Vô Dạng chú ý tới Đôn Đôn đang ở đó dậm gót chân nhỏ, cảm thấy rất thích, đáy lòng cũng không nóng nảy.
Xin hãy chậm rãi lớn lên nha, bạn nhỏ Hoắc An.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc