Hôm nay, ban đêm. Lâm An Thâm lại tiếp tục ôm chăn đến thư phòng ngủ. Trong phòng ngủ, tất cả đèn đều tắt, chỉ có ánh trăng nhợt nhạt chiếu vào. Giản Lộ nhón chân bước đến thư phòng. Vừa đẩy cửa ra, nghe tiếng nói của Lâm An Thâm hỏi vang lại trong căn phòng: “Chuyện gì?”
Giản Lộ dừng bước, giật mình nhưng không dám tiến lên nữa.
Lâm An Thâm kéo chặt hai lớp rèm cửa, ngay cả ánh trăng mỏng manh cũng không có, cả căn phòng tối đen như vực sâu. Trong bóng tối, ánh mắt anh như bức cô.
Đôi mắt sắc bén như mắt con báo trong rừng rậm.
Giản Lộ cứng người. Đối mặt với anh, lần đầu tiên có cảm giác sợ hãi. Cô bắt đầu có ý muốn lùi bước. Cô sợ sự lạnh lùng trong mắt anh, sợ khí lạnh tiêu sát trên người anh, sợ cái ngoái đầu bức người của anh. Cô sợ một ngày nào đó cảm giác này… anh sẽ dùng trên người cô… có lẽ cũng sẽ dùng bên ngoài vẻ mặt bình tĩnh đó… sẽ dùng những cảm xúc tâm lý sâu thẳm làm cô sợ hãi…
Giản Lộ xoay người muốn trốn: “Không… không có việc gì… em muốn xem anh có mang chăn hay không… Em đi ngủ…”
Tạch một tiếng.
Cả phòng sáng trưng.
Vẻ mặt sợ hãi của Giản Lộ không che dấu được nữa.
Anh giống như không phát hiện ra điều đó, vỗ vỗ vào sô pha: “Lại đây.”
Giản Lộ vững tâm, cất bước qua ngồi xuống.
Tiếng Lâm An Thâm nhẹ nhàng vang lên bên tai cô, giọng đã dịu dàng như thường: “Làm sao vậy?”
Giản Lộ cúi đầu: “Không…”
Anh nâng cằm cô lên, làm cô không thể trốn tránh: “Giản Lộ, cái gì đều có thể, nhưng không thể sợ anh. Em phải nhớ cho kĩ, chúng ta là vợ chồng, anh sẽ không làm đau em.”
Giản Lộ gật đầu theo anh.
Giữ lấy cằm của Giản Lộ, anh hôn lên đôi môi run run của cô. Trằn trọc, nuốt, khiêu khích, lại mạnh mẽ dây dưa.
Giản Lộ vô lực thừa nhận, thở thật mạnh.
Thật lâu sau, Lâm An Thâm mới buông cô ra. Nhìn mặt cô nổi lên một mảng đỏ, hỏi: “Tìm anh có chuyện gì?”
“…” Giản Lộ vặn tay theo thói quen, “Em… em muốn nói chuyện với anh.”
“Nói chuyện gì?” Anh rất nhẫn nại muốn cô nói ra.
“Em muốn… nói chuyện anh trai anh…” Tư tiền tưởng hậu, Giản Lộ quyết định ngẩng đầu lên nhìn anh.
Hỉ nộ của Lâm An Thâm không hiện lên mặt: “Được. Em muốn biết cái gì về anh ta?”
Giản Lộ không quen với việc Lâm An Thâm như vậy, cô hoàn toàn không nhìn ra cảm xúc của anh. Nếu anh không muốn cô hỏi, cô có thể không hỏi. Nhưng mà bây giờ, Giản Lộ không thể đoán được. Dù vậy thì vấn đề vẫn phải giải quyết: “Về chuyện ngày xưa của anh ấy…”
“Đúng vậy.”
“Anh ấy rất nhớ anh, anh… có đi gặp anh ấy không?”
“Không có.”
Giản Lộ chờ anh hỏi vì sao anh ta rất nhớ anh, nhưng Lâm An Thâm không hỏi: “Nhiều năm không gặp như vậy rồi, anh không muốn gặp anh ấy sao?”
“Không muốn.”
“Không biết lúc đó các anh xảy ra chuyện gì… nhưng em biết thật ra anh rất nhớ anh ấy…”
Hai mắt Lâm An Thâm khóa chặt trên mặt Giản Lộ, từng cử chỉ, nét mặt của cô anh cũng không bỏ qua: “Giản Lộ, đợi ngày rồi anh cùng em đến gặp anh ta. Cho dù thế nào anh ta cũng là anh trai anh, cũng là anh trai em. Gặp anh ta em phải gọi một tiếng anh trai. Biết không?”
Giản Lộ nghe lời anh nói mà có chút không thoải mái, lại không tìm ra trọng điểm ngay: “Đương nhiên em phải gọi anh ấy là anh trai… Ý… ý của anh là gì?”
Lâm An Thâm đáp: “Không có ý gì. Chỉ cần em nhớ kỹ anh ta là anh trai em là được.”
Giản Lộ không ngốc, rốt cuộc cũng hiểu được ý anh: “Không cần nghĩ lung tung, em cùng Peter không có chuyện gì cả. Hôm đó ở bệnh viện, anh ta chỉ lo lắng giúp em mà thôi.”
Lâm An Thâm thế nào vẫn là Lâm An Thâm. Cho dù giấu kín tâm tư thế nào, anh cũng là Lâm An Thâm như vậy. Cũng giống như nói, dù có là băng sơn tuyết địa, khi ném thuốc nổ vào thì cũng nhất định nổ mạnh. Giờ phút này, lời giải thích của Giản Lộ chính là mồi lửa dẫn kia, kiến Lâm An Thâm nổi giận: “Peter? Không phải anh bảo em gọi là anh trai sao?! Anh ta là anh rể em, không được gọi thân thiết như vậy! Còn nữa, cái gì anh cũng chưa nói mà em đã vội vàng giải thích như vậy. Đừng có giấu đầu hở đuôi!”
Giản lộ nhíu mày, tâm trạng không tốt lắm: “Vì sao lại muốn hiểu sai ý của em, em chỉ muốn thanh minh mình không có quan hệ gì với Peter cả!”
Cảm xúc của Lâm An Thâm bắt đầu không khống chế được: “Anh nói em không được gọi anh ta thân thiết như vậy! Anh không muốn nghe đến chữ Peter nữa!”
“Thật sự không thể nói lý với anh!” Giản Lộ tức giận muốn đứng dậy rời đi. Cô thật hối hận vì đã muốn bình tĩnh nói chuyện với anh! Trí nhớ cô thật sự không tốt, cho tới bây giờ anh chưa bao giờ thích nói đạo lý, anh chỉ cần cô thuận theo là được!
Lâm An Thâm dùng sức đẩy cô xuống sô pha, đè cô lên phần tựa lưng của sô pha: “Không thể nói lý? Anh cũng biết mình không thể nói lý! Vì sao rõ ràng nhìn thấy những bức ảnh đó anh còn liều mạng nói với mình là phải nghe em, lời em nói là sự thật! Kết quả như thế nào? Kết quả đâu! Em nói kết quả cho anh như thế nào!”
Giản Lộ không hiểu anh nói gì: “Ảnh nào! Anh nói em không hiểu! Ngoài chuyện đứa nhỏ ra, em không xin lỗi anh chuyện gì cả!”
Vừa nghe đến hai chữ đứa nhỏ, mắt Lâm An Thâm lại hung ác hơn nữa, lấy những bức ảnh ở dưới sô pha ra, ném lên người Giản Lộ: “Tự em xem đi! Xem rồi thì nói anh biết quen hệ của em với Lâm Hải Thâm lúc đó là như thế nào!” Buồn cười, anh từng nghĩ gì mà tận mắt nhìn thấy như vậy còn không nói với cô câu nào! Thậm chí còn không nghĩ nhiều hủy đi toàn bộ số ảnh đó, chỉ sợ hãi mấy thứ này sẽ làm cô lúng túng. Kết quả cô như thế nào với anh? Ngay cả con cũng có thể dứt bỏ được, có phải nói anh lùi từng bước với cô rồi cuối cùng cô cũng vứt bỏ anh như vậy được?!
Cả người Lâm An Thâm tỏa ra khí lạnh ૮ɦếƭ người.
Phải rời khỏi anh? Đó không — có –khả — năng!!
Từng rất muốn lớn tiếng hỏi cô tại sao lại bỏ con anh đi, nhưng bây giờ không cần biết vì sao nữa rồi!
Giản Lộ cầm mấy bức ảnh lên xem. Tất cả đều là ảnh của hai người cô và Peter. Quán cà phê, đại sảnh khách sạn, cửa bệnh viện… bức ảnh cuối cùng là lúc cô biết được đứa bé không thể giữ được, đứng ở cửa khách sạn khóc lớn mà Peter lại ôm cô an ủi.
Giản Lộ vò bức ảnh, cạnh sắc của tấm ảnh hằn dấu lên lòng bàn tay, Giản Lộ không cảm thấy đau: “Lâm An Thâm, anh… vẫn cho người theo dõi em?!”
Anh không giấu diễm chút nào: “Đúng! Anh cho người theo dõi em! Nhưng mà anh ngu nhất là hành động cuối cùng của mình, vì sao anh nhất định phải làm chuyện tự tổn thương mình như vậy! Nếu không phát hiện lời nói dối của em, nếu không phát hiện ra em ở bên ngoài cùng người đàn ông khác, không phát hiện em lừa anh… Thật tốt biết bao! Có nhiều niềm vui!! Nhiều hạnh phúc –!”
Giản Lộ cực kì tức giận: “Đừng nói lung tung, cho tới bây giờ em chỉ yêu một mình anh!”
“Yêu?” Lâm An Thâm đứng thẳng đậy, từ trên cao nhìn xuống cười lạnh, “Bây giờ anh mới biết được, nói yêu là thứ xa xỉ đến mức nào! Giản Lộ, đừng dùng từ yêu để dỗ anh nữa! Anh không muốn làm thằng ngốc nữa!”
Nụ cười lạnh của anh làm Giản Lộ không thở được, cô cảm thấy tất cả mọi thứ trước mắt đề xoay tròn: “Lâm An Thâm, em không muốn cãi nhau. Đêm nay cả hai ta đề không bình tĩnh, có tranh cãi nữa cũng không có tác dụng gì. Em về phòng ngủ.”
Lâm An Thâm bỗng đẩy cô trở lại sô pha: “Anh cũng không muốn ầm ỹ với em. Anh chỉ muốn nói với em một câu, sau này đừng làm những chuyện như vậy nữa, nếu gả cho Lâm An Thâm anh rồi cũng chỉ có thể theo bên cạnh anh, từ ngày ấy đã không thể rời đi rồi! Đối với người đàn ông khác, anh khuyên em nên cắt đứt cho sạch sẽ!!”
Khóe mắt Giản Lộ trào nước. Từng lời của Lâm An Thâm nhưng một bàn tay ma quỷ, Ϧóþ nghẹn cổ cô, sức tay vừa đủ để trở thành đòn trí mạng: “Lâm An Thâm, anh nhất định phải nghĩ như vậy về em–?!”
“Không cần quản anh nghĩ thế nào,” Lâm An Thâm lạnh lùng nói, “Em chỉ cần an phận ở lại bên cạnh anh, anh có thể cam đoan cuộc sống cả đời em không tồi. Muốn cái gì, mua cái gì, muốn đi đâu chơi anh đều có thể đáp ứng với em. Nếu không, lại để cho anh phát hiện em với người đàn ông khác, đừng trách anh thủ đoạn tàn nhẫn!” Nói xong lời cuối cùng, khuôn mặt anh lạnh lùng, đó là khuôn mặt mà trước kia anh chưa từng xuất hiện trước mặt Giản Lộ.
Đầu Giản Lộ quay cuồng, cái vẻ lạnh lùng đó của Lâm An Thâm đã khiến cô vô lực kháng cự: “Tránh ra… em muốn về phòng ngủ…”
Anh nhanh tay nắm lấy cô tay cô, khí thế bức người: “Cho anh một câu trả lời!”
Nếu là Lâm An Thâm trước kia, anh nhắt định vì vẻ mặt lúc này của cô mà thương tâm đến run cả cõi lòng. Nhưng mà người trước mặt này không phải Lâm An Thâm trước kia, anh máu lạnh, vô tình, không mảy may gì khi nói lời làm tổn thương cô. Anh ta là ai vậy, vì sao lại xa lạ, đáng sợ như vậy! Giản Lộ bị ép buộc hét chói tai: “Buông tay! Để cho em về phòng ngủ! Em không muốn nói chuyện với anh lúc này, không muốn một chút nào –!!”
Mắt Lâm An Thâm khóa lại, bàn tay đang nắm tay cô cũng siết chặt hơn: “Nói! Nói em sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh!”
Giản Lộ chuyển tầm mắt, không muốn nhìn một Lâm An Thâm như vậy, cô quật cường cắn môi, không muốn lưu lại một giọt nước mắt nào cả. Cô tủi thân như vậy, anh sẽ không đau chứ!
Anh siết chặt cằm Giản Lộ, buộc cô nhìn thẳng vào anh: “Anh muốn em nói! Cho anh một lời hứa!”
Giản Lộ nhìn thẳng vào mắt anh: “Nếu em không nói? Anh chuẩn bị dùng ‘thủ đoạn tàn nhẫn’ gì với em?”
Tay Lâm An Thâm run lên, từ chối trả lời vấn đề của cô, tay lại tiếp tục siết chặt hơn: “Nói! Anh muốn em nói! Giản Lộ, đừng cho rằng lòng tha thứ của anh với em là không có đáy!”
Giản Lộ nhìn chằm chằm anh: “Em sẽ không nói. Anh không phải là Lâm An Thâm, Lâm An Thâm không phải như thế! Em sẽ không cho anh hứa hẹn gì cả! Xin anh buông tay, em muốn về phòng!”
Tức giận của Lâm An Thâm lại càng bùng lên: “Giản Lộ, không nên ép anh… Không nên ép anh!” Mỗi một chữ nói ra, tay lại siết chặt thêm một phần.
Giản Lộ bị siết đến đau nhức, ở cằm là chỗ đỏ nhất. Lấy tay đẩy anh ra: “Anh cũng không cần ép em, tránh ra!”
Anh trực tiếp giữ lấy hai cổ tay cô, kéo tới trước иgự¢ anh: “Không đi, không thể tránh ra được! Giản Lộ, cả đời này anh cũng không thả em đi? Muốn rời bỏ anh? Nghĩ cũng không cần nghĩ!”
Giản Lộ bị anh kéo, ngã vào trong иgự¢ anh. Đúng lúc khí tức của anh đang thịnh, trước иgự¢ cứng lại, bị đập vào làm cô đầu váng mắt hoa: “Đau quá…!”
Đau? Nếu cô kêu đau? Như vậy cảm giác bây giờ của anh là gì? Rách toạc?!
“Nói không rời bỏ anh? Nếu không anh sẽ làm cho Lâm Hải Thâm hai bàn tay trắng ngay ngày mai! Một người đàn ông đã không còn kiêu ngạo với tài phú, anh xem em còn thích anh ta ở điểm gì! Chỉ bằng khuôn mặt kia? Anh không tin! Có khuôn mặt có thể làm được gì, có đẹp cũng không thể làm cơm ăn. Giản Lộ, anh tin em không phải loại phụ nữ ngu ngốc! Nếu không đủ, anh còn có thể làm cho mọi người đàn ông em để ý đến thân bại danh liệt. Anh nói được thì có thể làm được, không có gì Lâm An Thâm anh làm không được, chỉ có chuyện anh không muốn làm. Giản Lộ, anh nhắc lại cho em biết lần nữa, không nên ép anh!”
Giản Lộ kêu to: “Đủ rồi! Căn bản lúc đó giữa em và anh không có người thứ ba, không cần tìm lung tung nữa!” Nói xong, cô lắc lắc cổ tay muốn giãy ra khỏi Lâm An Thâm.
Đương nhiên anh sẽ không buông cô ra, cô càng trốn tránh anh, anh càng giữ chặt. “Tốt lắm, nếu không có người thứ ba, vậy bây giờ em chứng minh cho anh xem, yêu anh!”
“Anh vớ vẩn vừa thôi! Em sẽ không làm với anh! Buông tay, em muốn đi ngủ!” Giản Lộ liều mạng muốn chạy trốn khỏi vòng giam của anh, trong lòng lửa giận thiêu đốt. Tình yêu không thể dùng loại hành động ngây thơ này để chứng minh! Anh yêu cầu như vậy là sỉ nhục tình yêu của hai người họ!
“Vì sao không?! Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, đây là nghĩa vụ của người vợ!”
“Em không muốn! Em ghét anh, Lâm An Thâm!”
Lời từ chối nghiêm khắc của Giản Lộ làm Lâm An Thâm không khống chế được. Anh duỗi cánh tay, đẩy cô ngã lên sô pha, ấn hai vai cô xuống hung hăng chiếm giữ lấy cái miệng nói ra những lời tàn nhẫn đó!
Giản Lộ dùng hết sức mình xoay đầu tránh nụ hôn của anh.
Sự tránh né của cô làm cảm xúc của Lâm An Thâm đạt lên đến đỉnh điểm! Lâm An Thâm giữ lấy đầu cô, bắt đầu cắn xé môi cô.
Giản Lộ hét chói tai: “Lâm An Thâm! Buông ra –!”
Anh không quan tâm đến kháng cự, тһô Ьạᴏ giữ lấy môi cô. Nhất thời, Giản Lộ thét chói tai biến thành nức nở.
“A…” Giản Lộ không nghĩ tới Lâm An Thâm lại trực tiếp bế bổng cô lên, một mạch kéo cô về phía phòng ngủ. Sau đó cô bị ném mạnh lên giường. Dường như mắt Lâm An Thâm đã mất đi điểm dừng, nhưng nó vẫn ánh lên ánh sáng xanh như con sói. Giản Lộ hoảng sợ, một Lâm An Thâm như vậy cô chưa từng gặp qua: “… Lâm An Thâm, dừng lại… em sợ…”
Anh mạnh mẽ đè lền người Giản Lộ, bàn tay to lớn xé toang quần áo trên người Giản Lộ. Tiếng cúc áo bật ra, tiếng vải bị xé… dọa Giản Lộ trắng mặt: “Lâm An Thâm… anh đang làm cái gì!… Dừng tay… xin anh dừng lại đi…!” Có thế nào cô cũng không thể tin được người trước mặt là Lâm An Thâm.
Anh không còn nghe thấy tiếng cầu xin của cô, anh chỉ cảm thấy tai mình ù đi, chỉ còn lại văng vẳng câu nói tra tấn kia:
Em không muốn nói chuyện với anh, không một chút nào –!!
Anh không phải là Lâm An Thâm, Lâm An Thâm không phải như vậy!
Em sẽ không cho anh hứa hẹn gì cả!
Anh vớ vẩn vừa thôi! Em sẽ không làm với anh! Buông tay!
Em không muốn! Em ghét anh, Lâm An Thâm!
Mắt Lâm An Thâm đỏ rực, lửa giận quét đến, anh ném áo ngủ của cô xuống, căm giận vọt vào cơ thể cô!
Giản Lộ đau đến mức kêu thảm thiết.
Lửa giận thiêu đốt lý trí Lâm An Thâm, khoàn toàn không để ý đến kháng cự của cô, ở trong cơ trể cô ma sát kịch liệt.
Giản Lộ cảm thấy thân dưới mình bỏng giống như bị thiêu, nhưng mà иgự¢ lại càng đau hơn. Hành động của Lâm An Thâm như của một gã đao phủ máu lạnh, nay cả báo cũng không báo trước một câu, lập tức moi trái tim cô từ trong Ⱡồ₦g иgự¢ ra.
Máu chảy.
Anh vẫn cười, ở trên cơ thể cô điên cuồng **, bàn tay lớn thả sức chà đạp. Lâm An Thâm như vậy Giản Lộ chưa từng gặp, ngay cả tưởng tượng cũng không dám tưởng tượng qua.
Hung ác, тһô Ьạᴏ.
Giản Lộ ngước lên, anh cũng nhìn vào mắt cô, không còn người cô yêu thương, dịu dàng. Lệ mơ hồ trong mắt, trước mắt thật là Lâm An Thâm sao…
Là người đã hận không thể đặt cô trong lòng bàn tay che chở, Lâm An Thâm sao…
Là người đã khiến cô cam tâm nói ra câu nguyện ý sao…
Là người mà cô đã quyết định muốn nắm tay bạch đầu giai lão cả đời sao…
Giản Lộ quay đầu đi chỗ khác rơi lệ.
Đêm nay, đen tối mà tuyệt vọng.
Một tia sáng xé rách màn đêm.
Rốt cuộc mặt trời cũng sáng, Giản Lộ bị Lâm An Thâm đòi hỏi run run thi*p đi.
Lâm An Thâm lại một lần nữa mạnh mẽ, cuối cùng cũng run lên một lần, sau đó chôn trong cơ thể cô vài giây rồi mới chậm rãi rời đi. Vừa rời khỏi cơ thể cô, Lâm An Thâm lập tức cảm thấy tịch mịch cùng trống rỗng.
Anh ngồi yên bên cạnh Giản Lộ, thất thần nhìn vết thương đầy trên cơ thể cô, vẫn cứ nhìn như vậy.
Ngay tối hôm qua thôi, anh mới nói sẽ không làm tổn thương cô. Cũng là tối hôm qua, anh lại trở thành người làm cô đau khổ cùng cực…
Ánh dương mùa hé sáng lạn, vô cùng ấm áp. Nhưng mà lúc này đây, ánh sáng có rực rỡ thế nào cũng không chiếu tới được nội tâm của Lâm An Thâm.
Anh đau đớn không còn gì có thể chống đỡ. Thế giới của anh, đen tối mà tuyệt vọng.
Lâm An Thâm nói: Không muốn ngủ