Lâm An Thâm bắt đầu vội vã với bản thảo thứ hai. Lúc đầu chủ yếu là tìm chủ đề của bản thiết kế, bố cục đại khái. Sau khi Phú Hòa bên kia xem xong bản thảo thì vô cùng hài lòng, tỏ vẻ rất chờ mong bản thiết kế tiếp theo.
Bản thảo thứ 2, phải thiết kế chi tiết cột trụ, dầm, Chú trọng khả năng chịu lực, cũng muốn phải đặc biệt. Thiết kế vừa phải đảm bảo tính hiện đại, vừa phải đảm bảo không mất đi hương vị truyền thống Trung Quốc. Lâm An Thâm luôn cẩn thận đến từng chi tiết, mỗi đường nét đều yêu cầu rất cao. Mỗi ngày anh đều ngâm mình ở phòng làm việc, rất nhiều lần đến cả cơm cũng không ăn. Nhưng mà cũng không ảnh hưởng tới thời gian chiếm tiện nghi của Giản Lộ, lấy cớ là để tìm cảm hứng.
Giản Lộ hãn, nhắc nhở anh, bản thiết kế cần là cần tính dân tộc (gia), không phải tính **.
Ai ngờ Lâm An Thâm lại thật nghiêm trang sửa lưng cô, từ xưa đến này, này nhà (gia) nào mà không có tính **? Phú Hòa muốn tính dân tộc (gia), không phải chùa miếu.
Giản Lộ không nói lại anh.
Lúc này, tư tưởng hủ bại rất có lý… ** chính là nghệ thuật dưỡng khí… Khi nào tư tưởng thuần khiết một chút còn bị người ta chèn ép…
Chủ nhật. Mây trắng bồng bềnh.
Từ sáng sớm Lâm An Thâm đã đến công ty để chuẩn bị cho bản vẽ thứ 2, sợ Giản Lộ mệt nên không cho cô đi theo. Giản Lộ nhàn nhã ngồi nhà xem phim nhiều tập. Một bên xem, một bên gặm gà muối mà Lâm An Thâm làm trước khi ra khỏi nhà. Điện thoại trong nhà lại vang.
“Giản Lộ, đang làm cái gì?”
“Ăn cánh gà.”
“Có mặn hay không?”
“Vừa, không tệ lắm.”
“Vậy là tốt rồi.”
Trò chuyện chấm dứt.
Qua bốn, năm mươi phút sau lại có điện thoại: “Giản Lộ, bận làm cái gì?”
“Xem phim dài tập.”
“Còn nữa không?”
“Còn.”
“Vậy em xem tiếp đi.”
Điện thoại lại ngắt.
Hai tập phim truyền hình vừa chiếu xong, điện thoại lại vang: “Đang làm cái gì?”
“Xem tivi, ăn cánh gà.”
“Vẫn ăn ngon sao?”
“Đều tốt lắm.”
“Vậy em tiếp tục.”
Giản Lộ vừa gác điện thoại không quá 10 phút, điện thoại lại vang, Giản Lộ tức giận rồi, nhấc điện thoại lên liền mắng: “Lâm ông nội, anh nói dài dòng quá! Em còn xem tivi, ăn cánh gà!”
“Ừ.”
“Không được gọi điện về nhà nữa! Tiếp tục chuyên tâm vẽ tiếp cho em! Em còn muốn chuyên tâm xem tivi ăn cánh gà!”
“Được, được, anh không làm phiên em.” Lâm An Thâm biết được cơn tức của cô liền lập tức đầu hàng.
“Vẽ đi!”
“A. Nhưng không cho em quên cơm trưa.”
“Ừ!” Giản Lộ trả lời có lệ một tiếng rồi gác điện thoại.
“Cơm trưa ở trong tủ lạnh, ngăn thứ 2, lấy thịt gà ra hâm lại, gạo phải vo ba lần rồi mới được cắm, lúc cắm điện nhớ rõ tay phải khô –”
“Lâm An Thâm, những lời này trước khi ra khỏi nhà anh đã lặp lại 3 lần!”
“A. Vậy thì em phải nhớ.”
“Lão già lẩm cẩm cũng có thể thuộc làu làu. Van cầu anh gác điện thoại đi.”
“…”
Thật vất vả gác máy. Rốt cục Giản Lộ mới có thể yên tĩnh được một lúc.
Thẳng đến buổi chiều cũng chưa thấy Lâm An Thâm lại quấy rầy. Giản Lộ nhẫn, không nhịn được, lại gọi một cuộc điện thoại.
“Lâm An Thâm.”
“Ừ?”
“Đang làm cái gì?”
“Vẽ.”
“Có thuận lợi hay không?”
“Hoàn hảo.”
“A. Buổi trưa em ăn thịt gà, ngon lắm.”
“Ừ.”
“Ăn no xong ngủ liền 2 tiếng lận.”
“Ừ.”
“Anh vẽ đi.”
“Ừ.”
Gác máy. Nhìn lên trời, nhìn mây, dọn dẹp phòng ngủ rồi lại sửa sang phòng khách. Mới qua 30 phút, Giản Lộ lại gọi cuộc điện thoại.
“Lâm An Thâm.”
“Ừ?”
“Đang làm gì?”
“Vẽ.”
“Thuận lợi không?”
“Hoàn hảo.”
“A. Em vừa mới dọn phòng ngủ.”
“Ừ.”
“Thảm trong phòng khách em cũng xoay chiều khác.”
“Ừ.”
“Anh tiếp tục vẽ đi.”
Gác máy. Giản Lộ nằm trên sô pha nhìn ngoài cửa sổ. Trong tivi lại phát sóng phim nhiều tập, Giản Lộ có vẻ hứng trí. Ngốc một lúc lâu sau, cuối cùng không nhịn được lại gọi cuộc điện thoại.
“Lâm An Thâm.”
“Ừ.”
“Vẽ thuận lợi không?”
“Thuận lợi.”
“Hôm nay trời thật xanh a…”
“Ừ.”
“Mây thật trắng…”
“Ừ.”
“Mặt trời thật chói…”
“Giản Lộ, anh phải chuyên tâm vẽ, tranh thủ làm xong sớm còn về nhà nấu cơm.”
“A. Nhưng mà không cần gấp, em vẫn chưa đói bụng.”
“Ừ.” Lâm An Thâm trả lời có lệ.
“Làm xong công việc của ngày hôm nay rồi trở về, không được gấp. Vẽ xong rồi phải về nhà, lái xe cẩn thận, không cần vượt ẩu. Lúc lái xe không được nhớ tới em, miễn cho bị phân tâm!”
“Lúc ra khỏi nhà buổi sáng em đã nói rồi…”
“Phải không, em không nhớ rõ. Có sao? Không có mà?” Giản Lộ giả ngu.
“Giản Lộ.”
“Dạ?”
“Ông già lẩm cẩm cũng có thể thuộc làu làu. Van cầu em gác điện thoại đi…”
“…”
Hồ ly mang thù. Hồ ly báo thù. Ngay cả với vợ của mình hồ ly cũng không buông tha cơ hội trả thù.
Gần 6 giờ, mặt trời vẫn chưa lặn.
Giản Lộ cảm thán, “đây là mùa hè”, cô nhận được điện thoại của Bảo Lâm.
Một bên nghe Bảo Lâm khóc, một bên biết vậy nên gió lạnh thổi qua.
Mùa hè sao?
Mùa hè trong lời nói, sao lại chảy mồ hôi lạnh.
Mùa hè trong lời nói, sao tay chân lại cóng lại như vậy.
Mùa hè trong lời nói, sao hành động của Lâm An Thâm lại khiến cho trái tim cô băng giá!
6 giờ 35 phút. Lâm An Thâm về nhà. 7 giờ 15 phút. Lâm An Thâm nhanh chóng làm xong ba món một canh.
Lúc ăn cơm, Lâm An Thâm phát hiện người ngồi đối diện ăn uống đặc biệt chậm. Anh gắp cho cô miếng rau: “Làm sao vậy? Có phải hôm nay ăn nhiều cánh gà nên bây giờ không đói?”
Giản Lộ gảy gảy miếng rau: “Không muốn ăn.”
Lâm An Thâm vừa nghe, ngựa đã muốn gấp: “Có phải không khỏe hay không?”
“Không phải.” Giản Lộ buông đũa, “Chỉ là không muốn ăn.”
“Làm sao đột nhiên lại không muốn ăn? Nếu không để anh hầm cháo cho em được không?” Lâm An Thâm kiểm tra cái trán của cô, lại sở thử độ ấm trên tay cô. “Sao người lại lạnh như vậy?”
Giản Lộ giương mắt nhìn Lâm An Thâm: “Anh biết không, hồi còn nhỏ, mỗi khi em chán ăn, Đỗ Trung sẽ hò hét bác Trung làm sườn xào chua ngọt cho em ăn. Đại Ngưu vừa nghe nói có sườn xào chua ngọt liền lập tức dẫn Bảo Lâm đến nhà em ăn chực. Từ nhỏ Đỗ Trung đã rất quan tâm, luôn luôn chọn miếng lớn nhất ngon nhất cho em. Ngược lại, Đại Ngưu lại rất ngốc, cậu ta thật không có đạo đức, luôn trộm đồ ăn trong bát em, nhưng lại bị Bảo Lâm không khách khí đoạt lại.”
Lâm An Thâm nắm lấy tay Giản Lộ, thả chiếc đũa ra: “Để bây giờ anh làm sườn xào chua ngọt cho em ăn.”
Giản Lộ lại gọi anh: “Không cần… Ai làm cũng không được hương vị đó.”
“Em muốn nói cái gì?” Lâm An Thâm nắm chặt tay lại.
Giản Lộ không trả lời anh vấn đền này, lại tiếp tục nhớ lại: “Em nhớ rõ hồi năm 2, tan học em cũng với Bảo Lâm trực nhật, có một anh năm thứ 5 đột nhiên đến tốc váy em, em sợ tới mức khóc lớn, Đỗ Trung nghe được tiếng khóc liền chay tới, biết chuyện xong, anh ấy liền thẳng tay đánh đàn anh cao hơn anh ấy một cái đầu. Nhưng dù sao kém 3 năm, đánh không lai người ta. Đại Ngưu vốn khuyên can, nhưng mà nhìn Đỗ Trung bị ăn vài cú của người ta, liền đỏ mắt giúp Đỗ Trung đánh đàn anh kia. Trong phòng học, vài cái bàn đền bị xô lệch, Đại Ngưu không cẩn thận bị ném vào bục giảng bên cạnh, đầu chảy máu, Bảo Lâm liền tức giận cũng xông vào đánh cùng, dùng cặp sách đánh anh ta. Ha ha, đến cuối cùng, hai đứa con trai là Đỗ Trung cùng Đại Ngưu không làm bị thương được đàn anh kia, mà Bảo Lâm lại anh dũng đánh vỡ đầu người ta. Hiệu trưởng cùng chủ nhiệm đều rất tức giận, mỗi người đều cầm một cây gậy trước mặt Đỗ Trung với Đại Ngưu, có có hỏi Bảo Lâm tại sao lại đánh đàn anh. Ha ha, anh có biết bọn họ nói gì không?”
Mắt Lâm An Thâm trầm xuống.
Giản Lộ lại nói tiếp: “A, đúng rồi, đương nhiên anh không biết. Lúc ấy anh còn chưa đến trường bọn em, còn chưa có phần tham gia vào chuyện xưa của bọn em. Để em nói cho anh, câu trả lời của bọn họ đều thật đáng yêu –”
“Đừng nói, anh không có hứng thú.” Lâm thâm gạt đi.
Giản Lộ cười ra tiếng: “Anh nghe một chút đi, buồn cười lắm. Đỗ Trung nói ‘Em muốn bảo vệ bạn gái’, Đại Ngưu nói ‘Em muốn bảo vệ huynh đệ em’, Bảo Lâm bắt chước ‘Em muốn bảo vệ bạn trai em’! Ha ha, anh xem, đều lại một lũ khỉ thành tinh. Cho nên lúc đó em rất thích đi theo bọn họ chơi đùa.”
Lâm An Thâm trừng mắt với Giản Lộ: “Giản Lộ, anh không thích nghe những chuyện đó, không cần nói nữa.”
Giản Lộ nhìn thẳng vào Lâm An Thâm: “Bởi vì anh không thích, em sẽ không được nói? Anh không thích em có thể quên đi những kỉ niệm tốt đẹp của em? Anh không thích liền Ϧóþ ૮ɦếƭ vận mệnh của người khác?! Lâm An Thâm, anh thật ích kỷ.”
Lâm An Thâm nắm chặt mép bàn, đầu ngón tay trắng bệch.
Giản Lộ cười lạnh: “Điều kiện gia đình Bảo Lâm cùng Đại Ngưu cũng không tốt. Thậm chí nhà Đại Ngưu còn có bà nội phải phụng dưỡng, trước kia cậy ấy còn hiểm hàng, đưa sữa, bán báo, thậm chí còn có lúc kết bè kéo cánh đánh nhau để kiếm chút tiền. Sau khi lớn lên, cố gắng làm việc để leo cao, nhưng mà vì không có gia thế, một đường đi tới đều chịu nhiều khổ. Thời gian trước, cưới Bảo Lâm, có Tiểu Ngưu, cậu ấy gánh toàn bộ gánh nặng gia đình, vậy nên lại càng liều mạng làm việc, một ngày một đêm, tất cả chỉ vì vợ con có cuộc sống tốt. Rốt cục sau này có cơ hội, được Lý tổng của Phú Hòa đề bạt, vào làm ở Phú Hòa. Nhưng cậu ấy cũng không lơ là dù chỉ một chút, bởi vì cậu ấy là gốc rễ, có bao nhiêu người đứng ở sau lưng cậu ấy, chửi rủa cậu ấy đã dùng thủ đoạn gì, xem thường cậu ấy, chờ trò hay. Áp lực khiến cậu ấy không thể bước nhầm dù chỉ một bước. Gần đây mới vất vả thăng lên quản lý, đang nghĩ tới cậu ấy có thể cho Bảo Lâm cùng đứa nhỏ của cậu ấy thoát khỏi cuộc sống bị người ta xem thường, anh… bởi vì sự ích kỉ của anh liền kéo đổ giấc mộng của người ta! Lâm An Thâm, anh thật sự rất quá đáng!”
Cổ họng Lâm An Thâm không phát ra được câu nào, chán ghét trong mắt Giản Lộ giống nhưng lưỡi dao cắm vào tim anh, đau đến da đầu cũng phải run lên.
“Lâm An Thâm, nói trắng ra là anh là đứa bé coi mình là cái rốn của vũ trụ. Đối với Lâm gia, bọn họ làm việc chọc giận anh mất hứng, anh liền chối bỏ họ suốt mười mấy năm, không quan tâm, không cần; đối với người khác, anh nhìn ai không thuận mắt, liền quăng họ đến tận chân trời, hoặc là dẫm xuống, tóm lại anh không muốn gặp ai, anh luôn tìm mọi cách để làm cho họ biến mất. Anh lợi hại, anh thiên tài, anh là vương tử cao ngạo! Mỗi người vây quanh anh đều đã tôn anh thành thần, nhưng mà cũng không có nghĩa là anh là chúa tể của vận mệnh người khác!”
Đầu ngón tay Lâm An Thâm cắm sâu vào lòng bàn tay: “Ỷ của em là chỉ bao gồm em, anh cũng không có quyền can thiệp?”
Lâm An Thâm nói: Đau…