Giản Lộ nói rành rọt từng chữ một: “Cả đời.” Triệu Lãng im lặng.
Giản Lộ không muốn lại lãng phí thới gian của mình nữa, nói thẳng: “Tôi cúp máy.”
“Đợi chút…”
Giản Lộ nhíu mày.
Rốt cuộc giọng của Triệu Lãng cũng trở nên nghiêm trọng: “Vậy Triệu Tuấn làm sao bây giờ? Bây giờ anh ấy đang chỉ biết mượn rượu giải sầu. Mặc kệ công ty, mặc kệ cuộc sống, chỉ biết thở dài chỉ biết ủ dột, sa sút tinh thần! Tôi nên làm cái gì bây giờ? … người tôi yêu nhất là anh trai, chỉ tại cô mà bây giờ anh ấy như trở thành một phế nhân!”
Triệu Tuấn…?!
Giản Lộ ngạc nhiên.
Triệu Tuấn, Triệu Lãng, Triệu Nhật…! Trời ạ, cô chưa bao giờ liên tưởng đến hai cái tên này mà ghép lại với nhau!
Nhưng mà chỉ có thể nói như vậy, căn bản cô không đặt Triệu Tuấn ở trong lòng, cũng chưa từng đặt người đàn ông nào vào trong lòng ngoại trừ Lâm An Thâm.
Bây giờ, thì ra Triệu Lãng làm rối tung mọi chuyện lên như vậy là vì Triệu Tuấn…?!
“Anh ấy vốn là một người nho nhã, luôn luôn quan niệm tích cực, lạc quan, khác hẳn tôi luôn làm càn, phá rối. Anh ấy luôn có chính kiến, sẽ không bị Triệu gia khống chế cuộc sống. Triệu gia muốn anh ấy học kinh doanh, nhưng anh ấy vẫn chọn kiến trúc. Anh ấy từng nói với tôi, con người khi còn sống phải có một loại tín ngưỡng, mà theo đuổi giấc mơ của mình chính là tín ngưỡng duy nhất của anh ấy. Người anh trai luôn khí phách như vậy, tôi luôn ngưỡng mộ. Từ nhỏ đến lớn, hai người chúng tôi được gọi là người thừa kế của cả đại gia tộc, càng lớn, áp lực càng lớn dần. Tôi rất ghét cuộc sống như vậy, nhưng mà tôi không giống anh trai có thể dũng cảm theo đuổi giấc mơ của mình. Cho nên tôi chỉ có thể đứng một bên mà bị gia đình khống chế, một cuộc sống luôn rối loạn, sa sút, lúc đó, tất cả mọi người đều không hy vọng gì ở tôi, nhưng anh chưa bao giờ buông tay với tôi, luôn quan tâm đến tôi, dạy tôi cách sống. Nhiều năm như vậy, tôi chỉ cần nhìn thấy anh ấy trong vầng hào quang thì mới biết được phương hướng của cuộc sống của tôi, mới biết được đâu là tồn tại!”
Giọng Triệu Lãng dần dần tức giận: “Nhưng mà bởi vì sự xuất hiện của cô đã sáo trộn mọi điều tốt đẹp! Vì cái gì cô lại xuất hiện trước mắt anh ấy, vì cái gì mà cười với anh ấy, vì cái gì mà cho anh ấy hy vọng rồi lại rồi lại tước đoạt đi quyền sở hữu của anh ấy! Giản Lộ, dựa vào cái gì mà cô có thể cùng Lâm An Thâm có được cuộc sống vui vẻ còn anh trai tôi lại phải chịu cuộc sống đau khổ yêu thương một người!”
Vì cái gì… vì cái gì… vì cái gì…
Vì cái gì mà cô luôn bị người khác chất vấn?!
Triệu Lãng, đây là vì Trọng Mộc làm trong ngành xây dựng, kiến trúc, mà cô trúng tuyển vào Trọng Mộc, cô có thể không xuất hiện trước mắt anh sao? Chẳng lẽ không ai cho anh biết là phép lịch sự tối thiểu là mỉnh cười khi chào hỏi sao? Cô không thể nhận được tình yêu của Triệu Tuấn, chẳng lẽ ngay cả cơ hội từ chối cũng không có sao?!
“Bởi vì chuyện này anh mới quấy rầy cuộc sống của tôi với Lâm An Thâm?” Giản Lộ hít sâu một hơi.
“Đúng vậy, Triệu Tuấn cần cô!” Triệu Lãng nói như chém đinh chặt sắt.
Ngay cả sức để tức giận Giản Lộ cũng không có, như thế nào mà một cậu ấm có thể áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác: “Đáng tiếc, tôi không cần anh ấy. Thật xin lỗi, tôi không giúp gì được anh.”
“Cô có thể giúp! Hơn nữa chỉ có cô mới có thể giúp! Bây giờ anh ấy đang nằm ở bệnh viện, bị loét dạ dày. Ngày trước anh ấy luôn luôn hạn chế việc uống rượu, bây giờ lại say khớt đến loét dạ dày.”
Giản Lộ nghĩ đến Lâm An Thâm, rồi sau đó nói: “Thật xin lỗi, tôi sẽ không đi. Nếu không thể đón nhận tình cảm của anh ấy, tôi đi cũng vô dụng. Nhớ anh chuyển lời của tôi đến anh ấy, cho dù anh ấy có tự tra tấn chình mình như thế nào, tôi cũng không thể yêu anh ấy.”
Triệu Lãng rít qua kẽ răng như muốn cắn lấy cô: “Sao cô có thể vô tình như vậy!”
Giản Lộ cười khổ.
“Triệu Tuấn vừa mới mổ xong, nhưng vẫn muốn say! Bác sĩ nói nếu anh ấy tiếp tục như vậy sẽ nguy hiểm tới tính mạng, anh ấy lại nói lòng anh ấy đã sớm ૮ɦếƭ! Giản Lộ, anh ấy đang rất tuyệt vọng.”
“Cho nên tôi càng không thể cho anh ấy hy vọng, chẳng lẽ anh muốn anh ấy nhìn thấy hy vọng một lần nữa rồi lại thất vọng?”
Đầu dây bên kia im lặng.
Giản Lộ đợi một lúc cũng không nghe thấy người bên kia trả lời, cô đã muốn cúp máy nhưng giọng xót xa của Triệu Lãng lại truyền đến: “Nếu hôm nay cô không đến gặp Triệu Tuấn theo lời tôi, đừng trách tôi tuyệt tình. Chỉ bằng những tấm ảnh tôi chụp được ở số 5 phố G mà ghép ảnh vào, tôi nghĩ hẳn cô cũng không khó tưởng tưởng vẻ mặt tức giận của Lâm An Thâm khi xem những bức ảnh đó, sẽ có rất nhiều dáng vẻ.”
Giản Lộ tức giận: “Tôi là vợ người ta, anh làm như vậy là muốn phá nát gia đình tôi!”
Giọng Triệu Lãng vẫn như vậy: “Chuyện đó tôi không xen vào, tôi chỉ quan tâm đến Triệu Tuấn. Giản Lộ, cô xem đó rồi làm.” Dứt lời, anh ta không cho Giản Lộ một cơ hội nào nữa, tạch một tiếng cúp điện thoại.
Giản Lộ lờ mờ không hiểu.
Chưa đến 1 phút sau, điện thoại lại vang lên. Tiếng chuông dọa Giản Lộ một thân mồ hôi: “… Alo?”
“Làm sao vậy?” Lâm An Thâm ở bên này nghe giọng Giản Lộ hơi là lạ.
Giản Lộ nghe được giọng Lâm An Thâm, đầu lại đông lại.
“Giản Lộ?” Lâm An Thâm gọi.
“Em đây…”
Lâm An Thâm nhíu mày: “Có chuyện gì? Vừa rồi anh gọi điện sao lại bận, nói chuyện cùng với ai vậy?”
Tay Giản Lộ ướt nhẹp mồ hôi: “Không có ai, gọi nhầm máy thôi…”
Lâm An Thâm im lặng một chút rồi nói: “Ừ.” Rồi lại hỏi tiếp: “Buổi chiều anh về đưa em ra ngoài chơi?”
“… không cần…” Giản Lộ nắm chặt dây điện thoại.
Lâm An Thâm cũng không hỏi vì sao chỉ nói: “Ừ.”
Không nói chuyện vói Lâm An Thâm nữa, người Giản Lộ mềm nhũn ngả mình trên giường.
Nhưng mà đến buổi chiều Lâm An Thâm cũng không về Lâm gia. Thẳng đến lúc ăn cơm chiều, Lâm An Thâm cũng không về. Gọi điện thoại cho anh anh cũng chỉ nói 3 chữ, có việc bận.
Đến 10 giờ tối, Giản Lộ chờ ở trong phòng mà đứng ngồi không yên. Đến nước Mỹ nhiều ngày như vậy rồi, cho dù mấy hôm trước công việc với Triệu Nhật có sứt đầu mẻ trán, Lâm An Thâm cũng không về nhà ăn cơm chiều với cô, huống chi bây giờ đã muộn thế này. Giản Lộ ân ẩn lo lắng, thậm chí còn đoán có phải Triệu Lãng đã đưa ảnh cho Lâm An Thâm…
Cô không đi gặp Triệu Tuấn.
Giản Lộ thừa nhận, cô rất ích kỷ đối với Triệu Tuấn. Mấy ngày hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, cô không muốn lại xích mích với Lâm An Thâm nữa. Bởi vì để ý Lâm An Thâm, muốn cho anh cảm giác anh toàn nhiều hơn nữa cho nên cô không thể gặp Triệu Tuấn.
Quá 11 giờ 5 phút. Lâm An Thâm trở về.
Giản Lộ lập tức đón: “…đã về?”
Lâm An Thâm liếc mắt nhìn Giản Lộ một cái, nói: “Ừ. Đã khuya, nhanh đi ngủ đi.”
Giọng cũng bình thường, không khác mọi khi nhiều lắm.
Sau đó anh tự mình ϲởí áօ vest, cởi xong lại treo lên móc. Tiếp theo lại soi gương, cởi caravat ra.
Động tác cũng như bình thường.
Lâm An Thâm lấy quần áo để đi tắm xong, thấy Giản Lộ còn đứng ở đằng kia ngây ngây nhìn anh, đôi mắt đang cố gắng che dấu sự lo lắng.
Anh đi đến bên cạnh cô, đưa tay phải ôm lấy cô một cái: “Sao còn chưa đi ngủ?”
Sao còn chưa đi ngủ…
Giản Lộ dán vào trong иgự¢ Lâm An Thâm, tim anh đập không vội vàng, cũng không dồn dập, trên mặt và dàng vẻ nhu hòa. Còn có giọng nói, như mọi ngày dịu dàng mê người… Cô anh tâm thưởng thức hương vị trên người anh: “Không phải nói là buổi chiều xong việc liền về sao, sao muộn như vậy mới về?”
Lâm An Thâm vuốt ve những sợi tóc mềm mại trên đầu cô, một chút lại một chút: “Ừ. Có chút việc đột xuất cần xử lý.”
Giản Lộ ôm thắt lưng anh: “Ăn cơm chưa?”
“Rồi.”
“Ăn cái gì?”
“Cơm xã giao.”
“Ăn ngon không?”
“Không thể nào ăn ngon…”
Giản Lộ cười lớn, anh luôn luôn làm việc với bộ mặt của lão hồ ly, trong cuộc sống bình thường thì cũng là bộ mặt của tiểu hồ ly. Đặc biệt tùy hứng, lại soi mói. “Để em đi hâm nóng lại ly sữa, anh uống trước khi đi ngủ.”
“Anh uống nước là được rồi.”
Giản Lộ trở mặt: “Không được!” Anh nói cơm xã giao không thể ăn ngon, cũng có nghĩa là chưa ăn được bao nhiêu. Cô còn không biết những việc nhỏ này của anh sao, “Bữa tối ăn không tốt, phải uống ly sữa cho đỡ đau bụng.”
Lâm An Thâm đành phải gật đầu.
Giản Lộ lại khôi phục lúm đồng tiềng, là anh nghe lời. sau đó liền cười tủm tỉm rời phòng ngủ đi phòng bếp hâm sữa.
Ngọn đèn phòng ngủ chiếu lên người Lâm An Thâm, nhưng không chiếu rõ biểu tình trên khuôn mặt anh.
Đứng yên tại chỗ, anh nhìn bóng cô rời khỏi phòng thật lâu, thật lâu…
Giản Lộ hâm nóng sữa xong, lại tìm một bát canh lớn, đổ nước sôi vào, rồi để ly sữa vào trong bát, sau đó đem cả bát canh lên phòng. Có tiếng nước trong phòng tắm, Giản Lộ cười cười, đặt bát canh xuống xong, lai bắt đầu chuẩn bị hành lý về nước. Dựa vào kế hoạch của Lâm An Thâm thì sáng ngày mai bọn họ sẽ về nước.
Lâm An Thâm tắm xong liền đi ra, thấy Giản Lộ đang chạy ngược chạy xuôi trong phòng, hối hả thu dọn hành lý của hai người.
Giản Lộ thấy anh đi ra, nhìn lại thời gian, trong lòng cảm thán, sao hôm nay anh tắm đến cả thời gian cũng giống bình thường.
Vừa vặn phân vân không biết có nên mang áo khoác của anh đi hay không, liền hỏi anh: “Chồng à, cái áo khoác này anh không mang đi được không, hơi lớn không cho vừa vali! Dù sao lần này anh về, lần sau anh sang vẫn phải mang theo!” Lâm An Thâm lấy áo trên tay cô xuống: “Giản Lộ, xin lỗi, ngày mai chúng ta không đi được.”
“Hả?” Giản Lộ lắp bắp ngạc nhiên, “Vì sao?” Trước đó là ai chém đinh chặt sắt đòi phải đi?”
“Có việc đột xuất, có hai tập văn kiện phải ký. Đại khái là 1 tuần nữa mới có thể về Trung Quốc.” Lâm An Thâm nhìn thẳng vào mặt Giản Lộ, giải thích.
“À, ra là như vậy…” Giản Lộ gật gật đầu, “Không sao, vừa vặn có thể ở lại đi chơi với mẹ một chút. Bồi ông nội cũng tốt, buổi sáng hôm nay ông bị váng đầu, cũng may bác sĩ Lương đến kiểm tra cho ông, ông uống thuốc xong cũng đỡ rồi.”
“Ừ.” Lâm An Thâm lại treo chiếc áo lên móc.
Giản Lộ theo sau: “Chồng à,” cô dán mặt mình lên lưng anh, “Sáng ngày mai đến phòng ông nội, hỏi thăm ông một chút rồi hẵng đi làm được không?”
Lâm An Thâm khép cửa tủ lại: “Ừ.”
Giản Lộ vui vẻ, ôm lấy anh: “Chồng à, yêu anh nhất!”
Người Lâm An Thâm cứng đờ lại, xoay người.
Giản Lộ ngẩng đầu, kiễng chân chủ động hôn anh một cái.
Lâm An Thâm yên lặng nhìn cô, có trăm ngàn mối mâu thuẫn trong lòng. Nâng tay, vuốt ve khuôn mặt cô, ngón tay đi theo những đường cong khuôn mặt cô. Trước mắt là người con gái cười đến tươi tắn, dịu dàng, là người con gái của anh, vĩnh viễn là của Lâm An Thâm anh…!
Cúi đầu hôn lên môi cô, nhẹ nhàng thâm nhập, nặng nề hấp thu hơi thở cô.
Giản Lộ bị hôn đến trời đất quay cuồng, không khí trong Ⱡồ₦g иgự¢ như bị anh hút cạn, theo bản năng, cô lùi về sau từng bước, nhưng tay anh đã giữ gáy cô, không cho cô lùi lại nửa bước. Cũng lúc đó, tay trái anh đặt trên thắt lưng cô, siết chặt, làm cho cô đứng cạnh anh mà không có chút khe hở nào, dính sát vào nhau cùng một chỗ.
Một lúc lấu sau, ngay lúc Giản Lộ đang nghi ngờ mình có vì không thở được mà ngất đi, Lâm An Thâm mới buông lỏng cô ra. Nhưng mà đợi cho Giản Lộ hít được một hơi, Lâm An Thâm lại hung hăng hôn cô, lại một lần nữa trời đất xoay chuyển.
Triền miên thật lâu sau, thân thể Giản Lộ mền nhũn dựa vào anh, thở từng ngụm, từng ngụm một.
Lâm An Thâm cúi đầu, in một nụ hôn lên trán cô. Hai tay ôm lấy cô, hơi thu tay để cô dán vào иgự¢ mình.
Động tác của anh một lúc thì nhiệt tình như lửa, một lúc lại dịu dàng như nước, Giản Lộ cảm thấy tâm mình đều hóa thành nước: “Chồng à, em thực sự sùng bái anh… anh khỏe như vậy… thật sự chưa ăn cơm sao…”
Lâm An Thâm dùng cằm, vuốt ve đỉnh đầu cô: “Ừ.” Rồi sau đó hai tay nhấc cô lên, ôm cô tiến về phía giường lớn.
Giản Lộ nhắc nhở anh: “Nhưng mà… nhưng mà… còn chưa hết 1 tuần…”
Lâm An Thâm nhẹ nhàng đặt cô ở trên giường, đắp chăn lên người cô: “Ừ, anh biết.”
Đầu giường là ly sữa cô đã hâm nóng cho anh, Lâm An Thâm cầm ly sữa uống cạn.
Giản Lộ nằm trong chăn, nhếch miệng cười, tựa hồ cô cũng được thưởng thức vị sữa ngọt ngào.
Tắt đèn, anh nằm bên cạnh cô.
Bóng đêm kết bạn với vô số vì sao, gió im lặng thổi.
Giản Lộ tiến sát vào lòng anh, đắc ý nhắm mắt lại. Chỉ chốc lát sau, trong mộng đã chỉ có bóng dáng của Lâm An Thâm.
Lâm An Thâm cầm tay Giản Lộ, bên tai là tiếng hít thở khe khẽ của cô, trong bóng đêm, anh lẳng lặng nhìn trần nhà.
Đêm, kìm nén.
Lâm An Thâm nói: Em câm miệng!