A Vi gắp một khối đậu đỏ sữa tươi nếm thử, tán thưởng: "Thật sự rất ngon!", lại lấy thêm một khối bỏ vào chén Thần Hiên.
Thần Hiên vốn là nam nhân không thích đồ ngọt nhưng vẫn muốn cưng chiều cấp cho tiểu thê tử chút mặt mũi, không khỏi vừa ăn vừa gật đầu: "Ngọt mà không ngấy, hương sữa nồng đậm, quả thật rất tốt."
Du Bách Ngạn nuốt nước miếng: "Ngon như vậy sao?" Xem ra là hắn suy nghĩ nhiều, đây là đồ ăn chị dâu nhỏ làm, sao có thể có vấn đề gì.
"Đương nhiên là ngon rồi!" Thần Tư bĩu môi, cũng tùy ý gắp một khối từ tốn ăn.
Du Bách Ngạn thấy tiểu nha đầu hay hại người cũng đã ăn, hơn nữa mọi người ăn xong cũng không có chuyện gì khác thường, tảng đá trong lòng mới dần hạ xuống, thử gắp một miếng cắn thử một chút, thấy không có mùi vị lạ gì, lại cẩn thận cắn thêm một miếng, thơm ngọt dìu dịu ngập tràn khoan miệng, lúc này hắn mới an tâm ăn sạch.
"Du đại ca, hương vị thế nào?" A Vi cười hỏi.
Du Bách Ngạn được ăn ngon cũng vui vẻ: "Rất tốt, mỹ vị tự tay tẩu tử làm thì sao có thể có vấn đề gì."
"Lần này không phải ta làm, ta chỉ phụ trách giúp đỡ thôi." A Vi chỉ Thần Tư bên cạnh, "Là tiểu muội hôm nay tự tay xuống bếp."
Nàng vừa nói dứt lời, Thần Hiên cũng kinh ngạc, không nghĩ tới tay nghề của muội muội tốt như vậy.
Du Bách Ngạn nín thở trợn to hai mắt, há miệng nghiêng đầu muốn ói… Nhưng đồ ăn vào miệng cũng đã nuốt sạch, làm sao có thể phun ra được…
Hắn thậm chí còn vươn tay muốn móc họng, Thần Hiên lại ngại bẩn thỉu, cùng không nhìn nổi bằng hữu đánh mất hết cả hình tượng, vội vàng chặn hắn lại: "Du Bách Ngạn, ngươi làm sao vậy?"
Du Bách Ngạn vỗ иgự¢ một cái, bày ra vẻ mặt khổ sở: "Mỗi lần ta thức ăn nàng ta làm, cho dù hôm đó không có việc gì thì về sau cũng chắc chắn xảy ra chuyện… Tỷ như chột bụng ba ngày ba đêm…"
Thần Hiên nhíu mi, không tin nhìn Thần Tư, muội muội thực sự lợi hại vậy sao?
Thần Tư le lưỡi, có chút ngượng ngùng.
A Vi liền lên tiếng: "Du đại ca đừng bị rắn cắn một lần ngàn năm sợ sợi dây, Thần Tư hiện tại cũng không phải tiểu cô nương, làm sao còn dám bày ra loại sự tình như vậy? Nàng là áy náy muốn xin lỗi ngươi cho nên mới nhất định kiên trì luyện tập trù nghệ để nấu nướng bồi tội đấy."
Thần Tư nhìn về phía Du Bách Ngạn chớp mắt mấy cái, mím môi nói: "Đúng vậy, bàn cơm hôm nay đều là ta phụ trách, nếu huynh sợ, mỗi đĩa ta đều sẽ ăn cho huynh xem." Dứt lời, nàng thật sự cầm đũa, mỗi đĩa đều gắp một ít vào chén mình mà từ tốn ăn.
Thần Hiên vươn tay cản Thần Tư: "Được rồi được rồi, nhị ca tin tưởng muội sẽ không bướng bỉnh gây chuyện, không cần phải thử nữa." Lại quay sang Du Bách Ngạn, "Đều là chuyện khi còn bé, ngươi cũng không cần để bụng, hại muội muội ta áy náy chứ?"
Du Bách Ngạn khóc không ra nước mắt, người bị hại như hắn sao lại trở thành nam nhân làm chuyện không đúng rồi hả? Bất quá tiểu nha đầu chuyên hại người kia hôm nay cũng không giống như trước, xem ra cũng là có chút thành ý đi.
Một bữa cơm này, cả bốn người bọn họ đều vui vẻ thỏa mãn, , Du Bách Ngạn vừa mới bắt đầu còn có mấy phần kiêng dè, về sau không thấy có gì khác thường cũng từ từ trấn tĩnh lại, biến thành người ăn nhiều nhất cả bàn, ánh mắt nhìn Thần Tư cũng có chút buông lỏng.
Không còn sớm, Thần Tư thân nữ nhi một thân một mình đi tới, trời tối lại chậm chạp chưa về, không hợp quy củ, Thần Hiên đành mượn xe ngựa của Du Bách Ngạn, tự mình đưa muội muội trở về Phạm gia.
Đợi Thần Tư cùng nha hoàn vào tận đại viện Thần Hiên mới quay xe trở về, lại bị thanh âm quen thuộc của huynh trưởng gọi tên.
Phạm Thần Dật đi đến gần Thần Hiên, vẻ mặt mang đầy tâm sự, Thần Hiên vội hỏi: "Đại ca, có vấn đề gì vậy?"
"Nhị đệ." Phạm Thần Dật một thân toàn mùi rượu, chắc là vừa từ tiệc xã giao trở về, hắn khẩn thiết nói: "Đại ca có chuyện cần đệ hỗ trợ, đệ chuyển nhà trở về có được không?"
Thần Hiên lập tức nói: "Đại ca có cái gì cần ta thì cứ việc nói. Bất quá trở về thì không cần, ta lưu lại chỗ của Du Bách Ngạn mấy ngày liền quay lại Thanh Dụ trấn thôi."
"Là do đại tẩu của đệ tâm ý không tốt, muốn chia rẽ đệ cùng người nhà… Là lỗi của ta… Ta xin lỗi đệ." Phạm Thần Dật thở dài, cũng không miễn cưỡng nữa.
"Không liên quan đến đại tẩu, là do ta đã quen với cuộc sống thanh tịnh nhàn nhã trong núi, không ưng đua chen mệt mỏi. Bất quá đại ca có cần gì mà ta có thể giúp liền nhất định đem hết toàn lực."
Phạm Thần Dật biết đệ đệ tâm địa thiện lương, sẽ không trách cứ bọn họ, trong lòng càng thêm áy náy… Lại nhớ tới vấn đề còn canh cánh chưa giải quyết được, hắn thở dài thêm một hơi, đem toàn bộ sự tình trong tiệc rượu đêm nay nói qua một lần.
Nguyên lai là Lãng Đình đại quan người phụng chỉ tuần tra tình hình các xưởng gốm sứ khắp nơi, tháng này đã đến Đàm Châu, cũng sẽ ở Đàm Châu chọn ra một xưởng gốm mới làm cống phẩm cho triều đình.
Lần tuyển chọn 7 năm trước, dưới sự trợ giúp của Hạ gia, Phạm gia đã trở thành xưởng gốm được chọn. Đến lần tuyển chọn này tuy Phạm Thần Dật đã phụ trách quản lý gia nghiệp lâu năm nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp phải chuyện trọng đại như vậy. Thời gian qua sản nghiệp của Phạm gia cũng phát triển hơn rất nhiều nhưng các xưởng gốm sứ có thực lực khéo léo ở Đàm Châu phủ cũng không phải ít, hắn thật sự không có gì để nắm chắc, đương nhiên khó tránh khỏi khẩn trương.
Lãng Đình cũng không theo lệ cũ đến kiểm tra khảo sát từng xưởng gốm mà để cho các thương gia báo danh dự thi, chọn một vật phẩm gốm sứ ưu tú nhất của mình đến tham gia so tài, đồ sứ của nhà nào xuất sắc nhất liền chọn xưởng gốm sứ đó.
Dựa vào vật phẩm mà chọn ra xưởng gốm thì Phạm gia cũng thật sự không chắc có được ưu thế tuyệt đối. Tần gia ở thành Nam xuất sắc nhất với gốm tráng men xanh ngọc bích, Vu gia ở thành Bắc lại có tuyệt tác với men trong, Phan gia ở thành Đông lại chuyên các vật phẩm gốm sứ cỡ lớn… Phạm gia nói thẳng ra cũng chỉ là có khúc mắc với Hạ gia mới có được bí pháp nung gốm tráng men mà thôi…
Nghĩ tới những thứ này, Phạm Thần Dật lo lắng đến sứt đầu mẻ trán. Nếu Phạm gia không được lựa chọn thì sinh ý về sau chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng…
"Nhị đệ, hạn đến đầu tháng sau ở Bát Bảo Lầu trong thành sẽ tổ chức tuyển chọn, Lãng Đình đại nhân sẽ tự mình xem qua các vật phẩm. Đệ từ nhỏ đã thông minh, không bằng lần này giúp đại ca nghĩ xem phải nung ra loại đồ sứ thế nào mới có thể thuyết phục được đại quan, để cho Phạm gia được chọn đây?"
Thần Hiên không nghĩ tới Lãng đại nhân cũng đến Đàm Châu, còn tổ chức tuyển chọn lại xưởng gốm sứ với phương pháp mới như vậy. Nhìn qua thì biện pháp này hình như có điểm thiếu sót nhưng nghĩ kĩ một chút liền phát hiện kế sách này thật sự rất tốt. Đại quan tự mình nghiệm chứng, lại không nhận hối lộ, cũng không sợ cấu kết bè phái, như vậy có thể giải quyết được các vấn đề tiêu cực, đảm bảo công bằng, các xưởng gốm sứ mặc kệ lớn nhỏ đều có thể tham gia tuyển chọn. Chuyện chỉ dựa vào một vật phẩm mà kết luận người xuất sắc, cũng không đồng nghĩa với lo lắng không chu toàn, các xưởng không có thực lực, thiếu kinh nghiệm nhất định sẽ không có sản phẩm tốt.
"Nhị đệ, thế nào?" Phạm Thần Dật thấy Thần Hiên trầm tư, định đợi đệ đệ lên tiếng nhưng nhịn không được phải hỏi ngay.
Thần Hiên phất tay: "Không phải. . . Ta chỉ cảm thấy vị đại quan này đúng là một người có tầm nhìn rất tốt."
Phạm Thần Dật không hiểu, vị đại nhân này hại các thương gia đau đầu cân não, mọi người ngoài miệng không dám nói, trong lòng lại đều oán giận loại tuyển chọn rất sơ xuất, thế mà nhị đệ lại nói người này có tầm nhìn tốt? Nghĩ lại, đệ đệ mình cũng đã ở kinh thành lăn lộn 5 năm, thường xuyên tiếp xúc cùng các vị quan, trong đầu hắn lập tức nảy ra ý nghĩ: "Nhị đệ, đệ biết Lãng Đình đại quan thích cái gì chứ?"
Thần Hiên lắc đầu: "Cũng không biết, nhưng ta nghĩ, đại nhân này là người thanh liêm chính trực, sẽ không dựa theo sở thích của mình mà chọn lựa, Phạm gia chỉ cần xuất ra kĩ thuật mình mạnh nhất là được rồi. Ta không hiểu quá rõ sinh ý trong nhà, điểm này đại ca hẳn là rành rọt nhất."
Phạm Thần Dật tự hỏi một trận, thở dài: "Mấy năm nay xưởng gốm của Phạm gia sản xuất ra không ít vật phẩm đưa đi các nơi. Nếu nói về sản lượng cùng chất lượng đồ gốm sứ, Phạm gia nhận thứ hai, không ai dám nhận thức thứ nhất. Nhưng nếu nói đến độ mới lạ độc đáo, chỉ Phạm gia mới có nơi khác không tìm được… Thì ta không nắm chắc. Lần này để được chọn chỉ sợ phải dựa vào vật phẩm tinh xảo khác biệt, đệ tuy không để ý tới sinh ý trong nhà nhưng mấy năm qua tầm sư học đạo cũng có chút liên quan đến đồ gốm sứ, số lần tiếp xúc với cực phẩm chắc chắn hơn ta rất nhiều cho nên ta mới muốn đệ cho ý kiến một chút."
Thần Hiên gật gật đầu: "Được, ta còn ở lại chỗ của Du Bách Ngạn thêm mấy hôm, nếu có ý tưởng gì ta sẽ phái người đưa tin cho đại ca."
Phạm Thần Dật thấy đệ đệ đáp ứng, trong lòng thả lỏng không ít, liền nói thêm vài câu rồi mới vẫy tay từ biệt, nhìn theo xe ngựa của Thần Hiên từ từ đi khuất.
Lúc này bên trong đột nhiên có một nha hoàn bộ dáng yêu kiều xách theo đèn Ⱡồ₦g đi tới, nhẹ nhàng hỏi: "Đại thiếu gia, người đã về? Trong bếp có trà giải rượu đó ạ."
"Là đại thiếu phu nhân làm?" Phạm Thần Dật hỏi.
Nha hoàn cúi đầu, ngượng ngùng: "Đại thiếu phu nhân còn bận dỗ tiểu thiếu gia, là nô tì to gan tự chủ trương đi phòng bếp làm trà giải rượu."
Phạm Thần Dật nhẹ thở dài một hơi vô thanh vô sắc, thản nhiên ừ một tiếng, theo đèn Ⱡồ₦g chiếu sáng của nha hoàn đi vào nhà.
———————————————————————————-
Thần Hiên trở về, bắt gặp Du Bách Ngạn đang chăm chú xem sổ sách, trêu chọc: "Ngươi cũng thật là… Một ngày không quản thì hạ nhân có thể ăn của ngươi sao?"
Du Bách Ngạn không ngẩng đầu: "Bọn họ ăn không hết, cũng không dám ăn. Ta chỉ đang tính xem, một ngày muội muội của ngươi đến đây ta tổn thất bao nhiêu tiền. Sau này ngươi cứ vậy trám vài món đồ sứ cho ta bù nợ là được."
"Ngươi cứ đi ra ngoài là cửa tiệm sẽ kiếm được ít tiền à? Lại thêm hôm nay là ngươi tự mình chạy rong, liên quan gì đến Thần Tư?" Thần Hiên cười cười, vỗ vai đối phương, chuyển đề tài rất nhanh, "Không thể tưởng được, ngươi thế mà sẽ trở thành muội phu của ta. Từ trước đến giờ là ta quá dễ dãi với ngươi rồi, về sau phải đối tốt với muội ấy một chút, bằng không ta đây nhất định sẽ không khách khí. Đúng rồi, đã định ngày đến Phạm gia cầu hôn chưa?"
Du Bách Ngạn cả kinh, sổ sách rơi lả tả: "Ngươi. . . Ngươi nói cái gì vậy? Ai làm muội phu của ngươi?"
"Như thế nào? Còn không thừa nhận?" Thần Hiên lườm hắn một cái, "Tưởng ta đây đui mù à? Ngươi cùng muội muội của ta, trên bàn cơm hôm nay rõ ràng là mắt đi mày lại."
Du Bách Ngạn trợn to hai mắt, đây là hiểu lầm kiểu gì vậy hả? Hắn rõ ràng đang dùng ánh mắt nghìn đao vạn kiếm phóng về phía nha đầu tiểu quỷ kia mà, sao lại thành mắt đi mày lại rồi hả?
"Ta làm sao lại muốn thú một nữ nhân đanh đá ác độc như vậy cơ chứ? Ngại mạng ta thọ quá à?" Du Bách Ngạn bĩu môi.
Thần Hiên thay muội muội bênh vực kẻ yếu: "Thần Tư là nữ nhi mảnh mai khả ái, sao lại nói người ta thành như vậy? Lại thêm, muội ấy đối xử với ngươi tốt hơn rất nhiều."
"Vậy cũng không được." Du Bách Ngạn cao ngạo, "Ta chỉ thích nữ tử ôn nhu hiền thục."
"Nữ tử ôn nhu hiền thục có ai để mắt đến ngươi à?" Thần Hiên lười nói thêm, "Được rồi, mặc kệ ngươi. Người muốn cưới muội muội ta về làm nương tử còn đang tranh nhau sứt đầu mẻ trán kia kìa. Cái loại như ngươi… Cứ ở đó mà đợi nữ tử ôn nhu hiền thục ban cho ngươi một cái liếc mắt đi."
Du Bách Ngạn từ trước đến giờ toàn lấy chuyện thành gia lập thất cười Thần Hiên, không nghĩ tới một ngày kia mình cũng bị đối phương cười nhạo. "Ngươi nói cái gì?" Hắn tức giận đến chống nạnh, thành hôn lúc này không phải là còn sớm quá sao? Hắn thế mà không ai thèm để ý á? Chỉ là yêu cầu của hắn tương đối cao thôi nhé!
Thần Hiên đã đi ra khỏi cửa phòng, xoay người cười nhẹ, "Ta nói sai rồi… Phải nói là đợi nữ tử ôn nhu hiền thục ban cho tiểu chim sẻ của ngươi một cái liếc mắt."
"Ngươi ——" Du Bách Ngạn vô cùng tức giận, nhưng Thần Hiên không để ý tới hắn, tiếp tục ra khỏi cửa, xa xa vọng lại một câu: "Ta là tới nói với ngươi một tiếng, ta muốn ở thêm mấy hôm, lộc ăn của ngươi xem ra còn dài dài rồi."
Du Bách Ngạn tức đến phồng má, nhìn đống sổ sách cũng thấy chướng mắt. Có lộc ăn là có lộc ăn, nhưng tiểu nha đầu kia cũng sẽ thuận đà thường xuyên chạy tới đây phá phách đúng chứ?
Hắn ngồi im đờ đẫn, bỗng nhiên trong đầu vô tình hiện lên vẻ mặt tươi cười đắc ý như hoa nở rộ sau khi hại người thành công của tiểu nha đầu kia… Kì thật nàng lớn lên xinh đẹp vô cùng, bây giờ còn đi theo tiểu tẩu tử học trù nghệ bếp núc, trừ bỏ tinh nghịch quỷ quái thì cũng không khác yêu cầu của hắn là mấy…