Nguyên lai thì ra sáng sau ngày thành hôn Thần Hiên còn mê man chưa tỉnh, gia nô trong nhà bưng nước ấm đến hầu hạ, sợ chủ tử lỡ giờ thỉnh an, khinh thủ khinh cước đi vào vốn định gọi nhị thiếu gia cùng nhị thiếu phu nhân rời giường, không nghĩ tới chỉ thấy nhị thiếu gia mặc đồ cưới nằm trên giường, ngay cả chăn cũng không giũ ra. Nha hoàn gọi mãi mà Thần Hiên không tỉnh, biết có uẩn khúc liền chạy đến báo cho lão gia cùng lão phu nhân.
Tân nương vừa cưới vào cửa Phạm gia mất tích vốn là chuyện lớn, Phạm Trọng Thịnh cùng Liễu thị không dám ồn ào, chỉ bí mật phái người dò la tùn tích. Cuối cùng cũng không tìm thấy Hạ Vân Phỉ, chỉ tìm được một ít dấu vết ở mấy bức tường hậu viện mới đoán là tân nương đánh thuốc mê Thần Hiên rồi theo người tiếp ứng bên ngoài mà bỏ trốn.
Phạm gia lúc này lập tức đến tìm Hạ gia. Hạ lão gia không tin, giận không kềm được, suýt chút nữa thì tăng huyết áp, may mà có hạ nhân bên người an ủi mới có thể đứng vững. Gia lập tức phái người đi tìm tung tích của kẻ giang hồ lỗ mãng kia, quả nhiên người này cũng đã biến mất. Hạ lão gia không còn nghi ngờ gì nữa, nữ nhi nhà mình thế mà lại to gan cùng người bỏ trốn. Gièm pha như vậy Hạ gia cũng là không dám lộ ra, Hạ lão gia âm thầm phái gia đinh đi truy đuổi, rốt cuộc cũng không thu được tung tích gì. Xem ra hai người này đã tính toán kế hoạch nhiều ngày, vì vậy nữ nhi mới chịu thỏa hiệp trước mặt ông.
Hạ gia ở Đàm Châu cũng là nhất nhì, loại chuyện này truyền ra ngoài, thật sự làm ảnh hưởng đến thanh danh. Hơn nữa Hạ lão gia ở Đàm Châu lại là độc đinh tộc trưởng, địa vị xưa nay luôn được tôn sùng, sao có thể cho phép loại chuyện bại hoại danh tiếng gia tộc thế này lộ ra ngoài, vì thế Hạ lão gia đưa ra không ít điều kiện béo bở, khiến cho Phạm gia đành thúc thủ chịu trói, chấp nhận thỏa hiệp, giữ bí mật.
A Vi nghe thanh âm trầm thấp đều đều của Thần Hiên, trong mắt đã ươn ướt.
"Hạ gia rốt cuộc đã ra điều kiện tốt đến mức nào mà có thể khiến cho công công bà bà nguyện để cho chàng chịu ủy khuất lớn như vậy?" A Vi tiến vào trong chăn, vươn tay nhỏ ôm lấy Thần Hiên.
Không biết vì sao, trước đây mỗi khi nghĩ tới chuyện này, hắn sẽ khó chịu đến không thở nổi nhưng hiện tại tựa hồ như mọi thứ đều là nước chảy mây trôi, cứ vậy qua đi, cứ vậy biến mất không còn dấu vết…
"Đối với Phạm gia lúc đó, lợi ích kia thật sự rất khổng lồ. Hạ gia đáp ứng vì Phạm gia dắt mối, hỗ trợ thông thương, sinh ý của Phạm gia cứ vậy mà tăng lên hơn 30 lần lúc trước. Lại thêm năm đó có đợt tuyển lựa thêm xưởng gốm sứ của triều đình, Hạ gia chủ động rời khỏi, âm thầm nói đỡ cho Phạm gia, nhất nhất để cho Phạm gia giành được phần lợi này. Từ đó Phạm gia ở Đàm Châu mới trở thành một trong rất ít xưởng gốm sứ tư nhân có được công thức chế tạo gốm của triều đình."
A Vi mím môi: "Vậy cũng không thể hy sinh thanh danh của chàng được, không phải tin đồn khắc nương tử kia làm chàng thật khổ sở cùng thương tổn sao?" Thì ra bao lâu nay tính tình Thần Hiên lạnh lùng lãnh đạm như vậy là vì đã phải giữ trong lòng không biết bao nhiêu ủy khuất như vậy…
Thần Hiên bất đắc dĩ cười: "Ban đầu cũng không phải là khắc nương tử, Phạm gia đáp ứng Hạ gia, chỉ truyền ra ngoài rằng tân nương trong đêm tân hôn vì phát bên mà ૮ɦếƭ, các nô bộc biết sự tình đều được mẫu thân phát mại hoặc cấp tiền đến các nơi xa xôi sinh sống, thậm chí còn lập của mộ phần của Hạ Vân Phỉ. Về sau thanh danh của Phạm gia ngày càng tăng, sinh ý cũng phát triển, chọc người đỏ mắt, khó tránh khỏi có người muốn bỏ đá xuống giếng, thông qua tin đồn khắc vợ muốn biến ta thành gánh nặng uy Hi*p đến Phạm gia. Phụ thân mẫu thân lúc ấy cũng thập phần hối hận, đáng tiếc chuyện cũng đã muộn rồi. Thế nhân đều như vậy, bọn họ đều thích đem những câu chuyện thị phi tổn hại lòng người này thành chuyện trà dư tửu hậu, một đồn mười, mười đồn trăm… Thanh danh của ta đã sớm không thể vãn hồi."
A Vi có chút đau lòng, khó trách tướng công chọn gián đoạn chuyện khoa cử, một mình rong ruổi luyện tay nghề…
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nàng hỏi: "Vậy còn công tử nhà họ Hạ? Lần trước chúng ta gặp hắn ở am Bạch Vân, hắn nói cái gì mà những năm kia không biết muội muội không ૮ɦếƭ, oán hận chàng, tính kế chàng, có phải hắn là người truyền ra những tin đồn thất thiệt không?"
"Không sai, Hạ bá phụ ngay cả con của mình cũng giấu." Thần Hiên gật gật đầu, "Tin đồn truyền đi khắp Thanh Dụ trấn cũng là do hắn làm. Từ sau khi Hạ bá phụ ngã bệnh, sinh ý của Hạ gia cũng không còn tốt như trước, Hạ Vân Hàn đại khái cảm thấy những thứ này đều là do Phạm gia gây ra. Hơn nữa hắn cùng với Hạ Vân Phỉ là huynh muội tình thâm, muội muội vào Phạm gia liền ૮ɦếƭ, hắn đương nhiên sẽ muốn tính toán với ta."
A Vi thở phì phì: "Người này đầu óc không tốt chút nào."
Thần Hiên mỉm cười: "Cũng đúng. Bằng không sinh ý mấy năm nay Hạ bá phụ giao cho hắn cũng sẽ không xuống dốc như vậy. Hắn càng không quản được chuyện trong ngoài thì Phạm gia lại càng thêm đắc lực, cũng làm cho mâu thuẫn giữa hai nhà càng thêm sâu."
A Vi ừ một tiếng, bỗng nhiên ôm Thần Hiên chặt thêm một chút, chu miệng nhỏ nháy mắt, thấp giọng vòng vo: "Tướng công, chàng cùng Hạ tiểu thư kia… Không có gì chứ?" Ánh mắt của Hạ Vân Phỉ nhìn Thần Hiên hôm nay, thật sự có thể lấy lưu luyến không rời để diễn tả, nàng sao lại không lo lắng được cơ chứ.
"Nàng có ý tứ gì?" Thần Hiên chợt cảm thấy tóc gáy cũng dựng thẳng lên, "A Vi, nàng hoài nghi cái gì thế? Lúc ấy thật sự ta chỉ uống xong rượu hợp cẩn liền té xỉu, cái gì cũng không có."
A Vi càng phát ra thầm oán: "Còn cùng nàng uống qua rượu hợp cẩn? . . .Chàng ngày đó còn chưa cùng thi*p uống đâu."
"Nàng ghen sao?" Thần Hiên bật cười, vươn tay nhéo nhéo chóp mũi tiểu nương tử, "Tuy rằng đêm tân hôn không uống, nhưng sau đó chúng ta uống không ít, nếu không thì không biết. . . Ừ ?" Nếu không hai người cũng sẽ không cùng nhau đi đến bước cuối cùng, có khi hắn còn bỏ lỡ nàng cũng nên…
Khuôn mặt A Vi lập tức đỏ bừng: "Ai cho chàng nói chuyện này? Chuyện này có thể tùy tiện nói ra sao? Không được không được." Nhớ lại ngày đó mình say rượu đến loạn tính, nàng xấu hổ không thôi.
"Thành thật một chút đi, 7 năm kia… Chàng có chạm qua nữ nhân nào khác không?" Nàng dùng tay nhỏ đâm đâm vào Ⱡồ₦g иgự¢ hắn.
"Không có!" Thần Hiên khẳng định, "Bảy năm kia ta thật sự là thanh tâm quả dục, tính tình cô độc lạnh bạc, chỉ động tình 1 lần duy nhất là dành cho nàng." Hắn cắn lỗ tai của nàng, ủy khuất: "Ta là biết giữ mình trong sạch."
Một đại nam nhân đứng đắn lại nói ra mấy lời không đứng đắn như vậy, nàng nhịn không được bật cười: "Đúng, chàng băng thanh ngọc khiết, người người không ai đành lòng vấy bẩn." Dứt lời nàng liền to gan cắn một ngụm hầu kết của hắn. Không phải là cứng rắn không động tâm sao? Nàng thật muốn biết hắn vì sao lại muốn nàng?
Nam nhân làm sao mà nhịn được khiêu khích như vậy, Thần Hiên lập tức động thủ hôn xuống không ngừng….
A Vi có chút hối hận, một khi nam nhân đã nhiệt tình thì không thể ngăn cản…
Nhưng nơi này tốt xấu gì cũng là nhà của Du đại ca, không phải Phạm gia, càng không phải nhà gỗ của bọn họ, nếu làm dơ giường nệm thật sự là không được. Đáng tiếc môi của nàng bị nam nhân như lửa chặn kín, chỉ có thể dùng khoang mũi phát ra thanh âm đứt quãng. Nam nhân nếm được ngọt ngào liền không thể dừng lại, càng thêm quấn quýt si mê, không cho nàng một chút nghỉ ngơi nào…
A Vi đành phải uốn éo kháng cự, Thần Hiên rốt cục cũng buông nàng ra, trong mắt lại khó nén bất mãn. Phải biết mấy đêm kế tiếp đều ở khách sạn cùng quán trọ, hắn không có lựa chọn nào khác ngoài ăn chay đâu.
"Đệm giường không thể làm bẩn." A Vi vừa thở dốc vừa nói.
Nét mặt Thần Hiên lúc này mới dãn ra, nhanh chóng đến bên chỗ hành lý tìm ra một cái đệm sạch sẽ hắn tự mình mang theo. Hắn không muốn phí phạm một chút thời gian nào, ba bước thành hai vừa trải đệm vừa thoát y.
Lại bị nam nhân của mình ôm vào lòng, nhu tình lưu luyến lại tùy ý điên cuồng luật động trên người nàng, A Vi chậm chậm rãi thả lỏng, mê luyến đón nhận thứ to lớn kia, cùng hắn đi đến nơi vu sơn tốt đẹp.
Sáng sớm hôm sau, phu thê bọn họ đang cùng Du Bách Ngạn từ biệt, chuẩn bị rời đi, thì tư dinh của đối phương lại đón thêm một người không ngờ tới, Phạm Thần Tư, một thân một mình đi tới, đến cả nha hoàn bên người cũng không mang theo.
Càng kỳ quái hơn chính là, Thần Tư vừa qua đến, Du lão bản vừa mới ở đây đã nhanh biến mất không dấu vết.
Thần Hiên hỏi trước: "Sao muội lại tới đây?"
Thần Tư ấp úng: "Ta luyến tiếc nhị ca cùng nhị tẩu chứ sao."
A Vi tò mò: "Sao muội biết bọn ta ở đây?"
Thần Tư cười: "Hôm qua hai người vừa đi mẫu thân liền phái hộ vệ âm thầm bảo hộ phía sau mà. Hai người đến Hạ gia, sau đó lại đến nơi này, trong nhà nhất thanh nhị sở ai ai cũng biết. Phụ thân mẫu thân còn lo các người đến Hạ gia sẽ xảy ra chuyện, đến khi nghe hộ vệ bẩm báo không có vấn đề gì mới yên tâm."
"Cho nên mẫu thân muốn muội đến khuyên bọn ta trở về nhà?" Thần Hiên nhíu mày hỏi.
Thần Tư lắc đầu, "Không phải, không phải, muội cũng chẳng rỗi hơi mà đi làm thuyết khách cho mẫu thân đâu… Chỉ là tay nghề bếp núc của muội còn chưa tốt lắm, không bằng tẩu tử cứ ở đây thêm mấy hôm đi, chỉ dạy cho muội thêm một chút rồi trở về sau có được không?" Nàng thử thăm dò, trong mắt ngập tràn trông đợi.
"Tự nhiên lại muốn học trù nghệ?" Thần Hiên nghi hoặc tuy rằng từ 7 năm trước rời nhà hắn cũng không còn quá thân thiết với muội muội như khi còn nhỏ nhưng đối với đứa nhỏ này vẫn có mấy phần hiểu biết, muội muội nhà mình một chút cũng không giống nữ nhân thích cầm kì thi họa cùng công dung ngôn hạnh các loại.
A Vi nhìn cửa hàng đồ cổ cùng gốm sứ lớn như vậy chỉ còn lại mấy tiểu nhị, lại nhớ tới mấy ngày nay cùng Thần Tư tâm sự, trong lòng đã hơi có manh mối, đành nói với Thần Hiên: "Thi*p nghĩ nếu Thần Tư đã muốn học trù nghệ đến như vậy, chúng ta sẽ thành toàn nàng đi. Du đại ca cũng là một người hiếu khách, lại thích ăn ngon, chắc sẽ không quá để ý chuyện chúng ta làm phiền thêm vài ngày đâu."
Thần Hiên không nghĩ tới A Vi sẽ đáp ứng, cũng không muốn làm trái ý nàng cho nên liền quay đầu nhìn một vòng, kì quái hỏi: "Ôi chao? Du Bách Ngạn tại sao không thấy nữa rồi. Hắn vừa ở đây không phải sao? Ta định đi báo với hắn một tiếng chuyện chúng ta muốn nán lại thêm mấy ngày. Được rồi, để ta đi tìm người đã."
Nhìn Thần Hiên đi xa, A Vi kéo Thần Tư vào phòng bếp, nếu đã lưu lại thì cũng không thể ăn không ngồi rồi, nhất định phải để cho Du đại ca ăn thật ngon mới tốt. Gia nô trong nhà biết đây là bằng hữu của chủ tử, lại là một nữ tử am hiểu nấu nướng cho nên vô cùng sùng kính, nhanh chóng chuẩn bị đủ các loại nguyên liệu cho A Vi.
A Vi tùy ý nhặt một quả cà chua, xem thử đã chín tới hay chưa, cúi đầu cười cười: "Ta biết người trong lòng muội là ai rồi." Lần trước sống ૮ɦếƭ không chịu nói với nàng, bây giờ lại tự động bại lộ rồi.
Thần Tư nhìn nguyên liệu tươi ngon phong phú, còn đang đoán già đoán non xem tẩu tử muốn dạy mình cái gì, thình lình bị A Vi nói như thế liền đỏ mặt. Chính mình tìm đại một lí do chả đâu vào đâu, lập tức bị người khác vạch trần, nhưng trời biết, hôm qua hộ vệ trở về bẩm báo chuyện nhị ca cùng nhị tẩu đang ở tiệm bán đồ cổ của Du gia, trong lòng nàng cao hứng biết bao nhiêu.
A Vi vẫn đang suy nghĩ, Du Bách Ngạn cùng Thần Hiên ngang tuổi nhau, mà Thần Tư lại không chênh lệch hơn nàng là mấy. Theo lý thuyết, không có người dắt mối, hai người hơn kém nhau nhiều tuổi như vậy sao có thể dính dáng đến nhau. Còn nữa, Du đại ca thoạt nhìn giống như đang tránh né tiểu muội muội của tướng công nàng vậy…
"Là muốn ta dạy nấu nướng hay là muốn làm cho Du đại ca ăn đây?" A Vi trêu chọc.
Thần Tư không hề xấu hổ, sảng khoái nói: "Đúng vậy, lúc trước muội từng đùa bỡn hắn cho nên bây giờ mỗi lần hắn thấy muội đều bỏ chạy mất tăm. Nếu tay nghề nấu nướng của muội tốt hơn một chút, nói không chừng hắn sẽ hồi tâm chuyển ý."
A Vi rất thích tính cách này của Thần Tư, chuyện người khác chưa biết nàng cũng sẽ không nói ra, nhưng nếu đã có người phát hiện, nàng cũng không bối rối tránh né mà thẳng thắn nói ra tâm sự của mình. Đó là một điểm hoàn toàn bất đồng giữa nàng và Thần Tư nhưng nàng lại cảm thấy nữ nhân như vậy ở cùng Du Bách Ngạn rất thích hợp, hai người đều không thích giấu giếm nhưng đều biết đúng mực, lúc nào cũng có thể vui vẻ lạc quan.
"Muội thế nào mà lại tội Du đại ca?" A Vi tò mò, Du đại ca thoạt nhìn cũng không giống một người so đo, vậy thì có nghĩa là chuyện Thần Tư làm nhất định phải khác người, nhưng Thần Tư lại không giống kiểu người không quy củ phá phách chút nào…
"Là.. Là chuyện lúc muội còn bé." Thần Tư do dự, "Nhị tẩu, tẩu thật sự muốn nghe?"
A Vi vui vẻ gật đầu: "Muốn nghe, muội nói đi."
Thật là quá tò mò đi…