A Vi ngồi trong kiệu, theo nhịp điệu mà đoán chính mình đã xuống khỏi núi Tiểu Từ, xuyên qua Thanh Dụ trấn, từ từ đến chân núi Đại từ.
Một đường diễn tấu sáo và trống, nàng mặc dù ngượng ngùng không dám lén vạch khăn voan nhìn bên ngoài nhưng vẫn có thể phát giác được thanh âm náo nhiệt của mấy người dọc đường góp vui. Đến chân núi, bà mối phân phó với các nhạc công: "Được rồi, các ngươi trở về đi, ngày mai tới chỗ ta lấy tiền công."
A Vi liền cảm thấy có chút kì quái, vẫn còn chưa đến nơi mà? Không phải là tấu sáo cùng trống thẳng đến nhà trai hay sao? Lễ thành thân ở trấn trên đều là như thế có phải không?
Bất quá dọc theo sườn núi Đại Từ cũng không có mấy nhà, tấu nhạc cũng không có người nghe, bắt người ta vừa leo núi vừa đánh trống thổi sáo thì cũng có chút phí công. Như vậy cũng tốt, tai nàng đã sớm bị giày vò đến không chịu nổi rồi.
Thật ra, nàng không hề hay biết các nhạc công giải tán đơn giản chỉ vì ai kia từ trước đến giờ thích thanh tĩnh cho nên Khúc mẹ mới cố ý dặn dò mà thôi.
Qua một lát, cỗ kiệu lại tiếp đi lên trên núi, bên tai không có tiếng nhạc náo nhiệt, lọt vào tai nàng ngoài cước bộ cùng hô hấp nặng nề của kiệu phu thì cũng chỉ có tiếng chim chóc cùng lá cây kêu xào xạc.
Ước chừng thêm một khắc, A Vi rốt cuộc cũng không nhịn nổi, len lén hé khăn voan nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy cây cối trùng điệp xanh mướt cả một vùng, thi thoảng mới có một hai nóc nhà nho nhỏ, phong mạo hoàn toàn bất đồng với núi Tiểu Từ. Hôm ấy ông nội trở về nói phải đi qua hơn hai khắc mới có thể tới nơi, xem ra nơi nàng sắp đến thật sự rất gần đỉnh núi rồi.
Quả nhiên, qua thêm một khắc sau, A Vi nghe thấy tiếng bà mối phân phó kiệu phu ngừng kiệu.
Bà mối vén rèm lên, báo cho nàng biết là đã tới, sau đó khom người, đặt nàng cõng trên lưng.
A Vi bị cõng đến cầu trúc cong cong, bên tai có tiếng nước chảy truyền đến, tầm mắt dưới khăn voan chỉ có thể hướng xuống, đúng như ông nội nói, dòng suối cách nhà rất gần.
Xung quanh trừ bỏ những thanh âm nho nhỏ trong sơn dã tự nhiên thì nghe không ra bất kì âm thanh ồn ào náo nhiệt nào khác. Bất quá bà mối cũng nói với nàng, phụ mẫu của nam nhân kia ở Đàm Châu tạm thời không thể tới, mà thôn hộ ở vùng núi Đại Từ này cũng không có mấy nhà, lại cách khá xa, đàng trai cũng không có ý định bày tiệc rượu cho nên có chút thanh tĩnh vắng vẻ. Chờ đến khi thành thân xong, đối phương sẽ mang nàng đi Đàm Châu phủ bái kiến nhà chồng, hôm nay có gì sai xót thì hôm ấy tất sẽ bổ khuyết đầu đủ.
A Vi kỳ thật cũng không để ý lắm, ở Thủy Trúc trong thôn có rất nhiều cô nương ngay cả kiệu hoa cũng chưa ngồi, chỉ đơn giản đội khăn voan, nhà chồng tìm một phụ nhân khoẻ mạnh hoặc Lưu bà mối đến, cứ như vậy đem các nàng cõng đi. Cho nên nàng đối với những loại lễ nghi này cũng không rõ, càng không biết thế nào là chu toàn đầy đủ.
Bà mối vừa nói vừa đi về phía trước, bước lên mấy bậc thềm, đến dưới mái hiên, quan sát một lượt tình hình bên trong mới đi vào.
A Vi được đặt xuống, cảm giác được nơi mình vừa ngồi xuống vô cùng mềm mại, độ cao cũng vừa vặn, hẳn là đang ngồi trên giường. Bà mối nói mấy lời chúc tụng, trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử gì gì đó xong liền đi ra ngoài.
Nàng mơ hồ nghe được bà mối đang cùng một phụ nhân nói mấy câu, sau đó hoan hỉ cảm tạ, hẳn là vừa cầm được hồng bao thật dày. Tiếng chân người đi qua cầu trúc cùng từ từ nhỏ lại, thanh âm phân phó dời kiệu như từ một nơi ௱ôЛƓ lung nào đó truyền đến…
Bên ngoài an tĩnh lại, A Vi đột nhiên có chút không biết làm sao, giống như tất cả mọi người đều đã rời đi, bỏ lại một mình nàng đang vô cùng khẩn trương trên chiếc giường xa lạ.
Rốt cuộc cũng có tiếng bước chân tới gần: "Tân nương tử một đường cực khổ." Thanh âm mềm mại có chút quen thuộc, là của phụ nhân lần trước đi tìm nàng.
A Vi nhẹ nhàng thở ra, nghe được giọng nói này liền an tâm.
Khúc mẹ ngồi bên cạnh nàng, trước tiên cũng chúc phúc vài câu, sau đó mới giải thích thêm một lượt vì sao cha mẹ chồng cùng thân thích không tới, vì sao lại không bày tiệc rượu, ý tứ không khác những gì bà mối nói, bất quá lại mang theo nồng đậm áy náy cùng xin lỗi.
A Vi nhẹ nhàng gật đầu, nói mình có thể hiểu được.
Khúc mẹ cầm A Vi tay, cười nói: "Ta đương nhiên biết A Vi cô nương là đứa nhỏ hiểu chuyện. Ngươi yên tâm, sau này đi Đàm Châu, cha mẹ chồng tất sẽ không bạc đãi ngươi. Nhất định sẽ cấp cho ngươi một đại hồng bao, lại thêm mấy chục bàn tiệc rượu."
A Vi lễ phép đáp lời, nàng cũng không tham lam này đó, chỉ là có chút khẩn trương, lời nói liền có chút ngắn gọn.
Khúc mẹ lại cùng nàng trò chuyện một hồi, qua mấy câu liền biết nàng hoàn toàn không nghe được bất cứ tin đồn nào, đáy lòng mới yên tâm.
Ban đầu thấy đứa nhỏ run rẩy, Khúc mẹ vô cùng lo lắng, đến lúc này mới hiểu được chẳng qua là vì tiểu cô nương mới gả có chút không yên, cho nên liền ôn nhu trấn an nàng vài câu.
A Vi cũng dần dần buông lỏng.
Khúc mẹ nhìn bên ngoài một lát bỗng nhiên hạ thấp giọng: "Thần Hiên nhà ta tuy không giỏi nói năng nhưng thực tế chính là người mặt lạnh tâm nóng. A Vi cô nương chớ tưởng rằng hắn đối với ngươi lãnh đạm, kỳ thật trong lòng hắn là thập phần vui mừng. Ngươi chỉ cần chủ động một chút, hắn nhất định sẽ đối đãi thật tốt với nương tử của mình. Đứa nhỏ kia thật sự rất thiện tâm…"
Nói nhiều như vậy, đến mấy chữ cuối cùng này, Khúc mẹ lại có điểm nghẹn ngào.
A Vi không rõ, chỉ tưởng rằng sau 7 năm rốt cuộc nam nhân kia cũng tái giá, đối với người nhà hắn mà nói chính là buông được tảng đá trong lòng cho nên mới xúc động như vậy. Nhưng nàng cũng không rõ "chủ động" làm phải làm sao, không đành lòng lão phụ khổ sở, liền đáp: "Ta sẽ tận lực."
Khúc mẹ lúc này mới yên tâm vỗ vỗ bàn tay nàng, không nói gì.
Lúc này truyền tới một thanh âm trầm thấp: "Sắc trời cũng không còn sớm, người nên xuống núi đi thôi."
Thanh âm nhàn nhạt này lại khiến A Vi lập tức thất thần. Thanh âm quen thuộc này trong giấc mơ đêm qua nàng đã được nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần… Đúng, chính là giọng nói này.
Khúc mẹ nắm tay A Vi thật chặt: "Nhà ta ở ngay dưới chân núi, quay về cũng không muộn lắm. Mấy ngày nữa ta sẽ trở lại thăm ngươi."
A Vi gật đầu lên tiếng, Khúc mẹ mới thả tay, đứng dậy rời đi.
Khúc mẹ đến gần cửa sổ, Thần Hiên vẫn ngồi bên cạnh trà kỉ, một tay phe phẩy quạt hương bồ, tay kia cầm tách trà, tầm mắt không gợn sóng nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Thần Hiên thiếu gia, lão nô xuống núi đâu." Khúc mẹ nhỏ giọng, xác định A Vi cũng không thể nghe rõ. Ngày ấy tuy rằng khẩn cầu Thần Hiên thiếu gia không cần từ hôn, cũng không nhận được đồng ý. Nhưng Thần Hiên thiếu gia cho bà một yêu cầu, nếu tân nương đã vào cửa thì bà phải lập tức trở về Đàm Châu.
Khúc mẹ biết, đây là hắn không muốn bà lại tuỳ tiện ra quyết định, quấy nhiễu cuộc đời hắn.
Thần Hiên khẽ động: "Cũng không cần tự làm khó chính mình, người phải chú ý thân thể, đi đường trở về Đàm Châu không cần vội vã."
Hắn chỉ lo lắng Khúc mẹ thân thể già nua, bôn ba chịu khổ, trở về một mình an toàn. Bởi vì hắn biết, Khúc mẹ lần này tới mang không ít gia nô, nhưng cũng biết chính mình thích an tĩnh, bà không dám đem đám người vào trong núi. Một đám người này trụ lại Thanh Dụ trấn nhỏ xíu cũng không được, đành phải đem tất cả đuổi về. Chỉ trông vào một mình Khúc mẹ, vừa dò la vừa thăm hỏi, vừa nhanh chóng thu xếp thật tốt hôm sự cũng là làm khó bà rồi.
Khúc mẹ cười cười: "Ôi chao, lão nô sẽ chú ý, đa tạ Thần Hiên thiếu gia lo lắng."
Sự tình ở Đàm Châu ngày đó thế mà lại lộ ra ở Thanh Dụ trấn, đây là điểm ngoài ý muốn của Khúc mẹ, cũng may là đã thuận lợi đem nương tử rước vào cửa. Bà vô cùng hoài nghi có khi nào là vì đám gia nô mình mang theo miệng mồm không khéo, đã sớm báo cho người ở Đàm Châu nghiêm khắc thẩm vấn, nhưng lại hoàn toàn không phát hiện ra điều gì. Vậy rốt cuộc ai có thù hận với Phạm gia như vậy? Bà thề phải tra ra thật rõ. Lúc trước bà mở miệng đáp ứng Thần Hiên thiếu gia sẽ trở lại Đàm Châu nhưng thật ra vô cùng hiểu rõ tính nết của hắn, sợ hắn còn chuyện muốn giấu bà, cho nên bà đương nhiên sẽ ở lại đây, vì tân nương tử vừa vào cửa, cũng vì tra xét xem người nào muốn làm hại đến Thần Hiên thiếu gia.
Nhìn nữ nhân nhỏ nhắn ngồi trên giường có chút cứng nhắc, Khúc mẹ không khỏi thêm một câu, "Thần Hiên thiếu gia, nữ nhân này thật sự rất tốt…"
Thần Hiên ngắt lời bà: "Chuyện cần nói đều đã nói xong rồi, phần còn lại người không cần xen vào, tự ta có thể xử lý được."
Nhìn biểu tình lạnh lùng của Thần Hiên, Khúc mẹ biết chính mình nhiều lời vô ích, có thể để cho cô nương này vào cửa đã là thoả hiệp lớn nhất của hắn. Bà thi lễ với hắn một cái, do dự xoay người rời đi, trong lòng chỉ mong thiếu gia chớ để một đêm trăng tròn hoa thắm cứ vậy mà trôi đi.
A Vi nghe được tiếng bước chân đi qua cầu trúc, sau đó hết thảy lại trở nên tĩnh lặng.
Cũng không biết trải qua bao lâu, A Vi chỉ cảm thấy trong phòng càng lúc càng tối, tầm nhìn dưới khăn voan cũng không còn rõ ràng, hoa cẩm tú tinh tế thêu trên ống tay áo cũng bắt đầu mơ hồ.
Tiếng chim hót suối reo cũng như mờ đi, trong phòng im lặng đến độ có thể nghe được tiếng nhịp tim thình thịch của chính nàng. Cả một căn nhà gỗ rộng lớn thế này chỉ có một mình nàng sao? Rõ ràng ban nãy có thanh âm của nam nhân cơ mà?
Đôi tay quy củ đặt trên đầu gối có chút bất an siết chặt gấu áo viền chỉ vàng.
Chợt, đèn quây giấy dầu được thắp lên, ánh sáng màu vàng quýt ấm áp soi rọi, hơi thở lạnh băng trong nhà gỗ rộng lớn lập tức bị đánh tan,
Trong lòng A Vi an định vài phần, chỉ qua thêm vài phút nữa, nếu vẫn không xác định được trong nhà còn có người khác tồn tại thì nàng sẽ khôgn do dự mà tự mình tháo khăn voan.
Dưới ánh đèn ấm áp, tiếng bước chân vững vàng mà thỏng thả tiến tới, bóng người càng lúc càng lộ rõ, nàng biết, là Thần Hiên đã tới. Nhịp tim của nàng càng lúc càng nhanh, có lẽ thời khắc đợi chờ này của tất cả các tân nương tử đều giống nhau, vừa hồi hộp vừa khẩn trương vô cùng.
Nghe thấy hắn nhẹ nhàng thắp thêm một cây đèn đặt trên bàn, A Vi vô thức cắn nhẹ môi. Sau đó cảm nhận được người trực tiếp đi thẳng tới, ngón tay thon dài nắm lấy một góc khăn voan, chậm rãi tháo xuống.
A Vi mất một ít thời gian để khôi phục tầm nhìn, ngọn đèn ấm áp chiếu rọi, gian phòng rộng rã có bình phong, chiếc kỷ trà, màn trúc cùng lư trầm thơm ngát, hoàn toàn bất đồng với những nông hộ bình thường, chỉ cần một cái liếc mắt liền cảm thấy thanh thoát tao nhã.
Im lặng hít vào một hơi, nghĩ rằng chính mình nên nhìn thử trượng phu chưa từng gặp mặt này, nàng lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên…
Ánh sáng màu quýt có chút hư ảo, đáy lòng có chút hồi hộp đột nhiên bị ngưng trệ, đêm núi rõ ràng mát mẻ thoải mái nhưng A Vi thoáng chốc lại có cảm giác như mình đang ở giữa trưa đứng bóng ngày hạ chí hôm đó…
Mắt to mở lớn, ngạc nhiên vô cùng, người trước mặt không chút biểu tình đang nhìn nàng kia thật sự là Phạm Thần Hiên, là trượng phu của nàng?
Nàng tự cho chính mình đã đợi đến ngốc nghếch, mắt cũng mơ hồ không thể phân rõ sự thật, là mộng hay là thật cũng không biết. Cho nên liền ra sức chớp mắt, chớp mắt nhiều hơn cả một ngày nay cộng lại.
Nàng không nhìn lầm. Đúng, là khuôn mặt quen thuộc đó, ánh mắt kia không phải không có biểu tình mà là ẩn ẩn chút áy náy cùng xin lỗi.
Nhưng trên người hắn vẫn là một bộ y phục thanh lịch màu xám nhạt, so với một thân giá y đỏ chói của nàng hoàn toàn khác biệt. A Vi có chút do dự, run giọng hỏi: "Chàng là Phạm Thần Hiên?"
Đáy mắt Thần Hiên lộ ra chút cam chịu, kéo chiếc ghế từ bên cạnh ngồi xuống, đối diện nàng nhưng lại cách rất xa.
"Vậy… Chàng là trượng phu của ta?" Thanh âm của nàng run rẩy càng lợi hại hơn.
Thần Hiên cau mày một lúc lâu, gian khó để lọt ra một chữ: "Đúng."
A Vi không biết nên hỏi thêm cái gì, đầu óc nàng hiện tại hỗn loạn không thôi, bên tai ù ù như có một đàn ong lớn làm loạn.
Thần Hiên chợt lên tiếng: "Ngươi không biết người ngươi gả cho là ta sao?" Tiểu cô nương này thật sự là bị Khúc mẹ lừa, gả cho ai cũng không biết?
Ta biết." A Vi thốt ra, sợ hắn hiểu lầm, lại nghĩ đến cái gì, cuống quít lắc đầu: Ta không biết."
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của hắn, nàng biết mình nói năng không mạch lạc, đành hít một hơi, thấp giọng giải thích: "Ta biết tên đối phương là như vậy, chỉ không biết đó chính là chàng."
Hắn chỉ ừ một tiếng, lại nói: "Ủy khuất ngươi… Thanh danh của ta không tốt, ngươi cũng biết?"
A Vi đã bình tĩnh hơn một chút, nghĩ rằng hắn muốn ám chỉ đến thân phận goá vợ, liền nói: "Cái đó…Hoàn toàn không để ý."
Lúc trước không biết người mình gả cho chính là hắn còn không để ý, nay biết là hắn, trong lòng giống như có một đám lửa thật lớn, nháy mắt thiêu đốt ngùn ngụt đến độ thần trí của nàng cũng không còn rõ ràng nữa, làm sao nhớ được việc nhỏ không đáng kể đó.
Thần Hiên nhíu mày nhìn nàng, biểu tình có chút bất ngờ. A Vi biết ánh mắt một người không thể có lửa nhưng lại cảm thấy toàn bộ khuôn mặt mình nóng rực lợi hại, đành cúi đầu không dám nhìn lên.