Thiệp mời viết xong, mười ngày trước khi đại hôn của Triệu Hi Hằng và Vệ Lễ đã được đưa đến trong tay Triệu Minh Cẩn. Hắn tức giận đến đập nát đồ sứ của cả một cung điện, lại nằm trên giường mấy ngày.
Lúc đó đã giao chiến với Triệu Minh Thần nhiều lần, đã mất liên tiếp sáu quận, nhưng chỗ Triệu Minh Thần cũng không phải quá dễ chịu.
Hai bên đều bị thương tổn, nhưng phần lớn vẫn là tiện nghi cho loạn tặc chung quanh.
Khương Tố bên kia năm lần bảy lượt thúc giục hắn, bảo hắn đem Triệu Hi Hằng đưa qua, hắn không tìm được người, chỉ có thể cho người truyền tin báo đến Tạ Thanh Úc, bảo Tạ Thanh Úc tăng tốc động tác lên một chút, nhưng chưa bao giờ nhận được hồi âm của Tạ Thanh Úc, hắn mơ hồ cảm thấy, Tạ Thanh Úc đại khái là dữ nhiều lành ít.
Vệ Lễ chưa từng ngăn Tạ Thanh Úc thu tin hay hồi âm, chỉ là bản thân Tạ Thanh Úc không muốn hồi âm.
Tháng 8 mặt trời lên cao rực rỡ, ngược lại còn muốn nóng hơn thời điểm tháng 6, Tạ Thanh Úc nằm trên ghế nằm, ở bên ngoài sân nhìn những sĩ tốt kia bận bận rộn rộn, trang hoàng cho toàn bộ trong phủ thành cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, làm cả phủ đều dào dạt sinh cơ.
Trong thành bố thí một tháng, mỗi nhà mỗi hộ đều được nhận tiền mừng, có thể nói là mười phần hoành tráng long trọng.
Thế đạo gian nan, dân chúng được tài lộc ngoài ý muốn như vậy, thật ước gì Vệ Lễ tổ chức thêm vài lần hôn lễ.
Vệ Lễ thật sự rất để tâm Triệu Hi Hằng, dù cho chỉ là hôn lễ làm bổ sung cũng không có bạc đãi nàng, hết thảy đều dùng đồ tốt nhất .
Trong phủ không đủ người, nên Trần Nhược Giang liền điều người bên Nam doanh tới.
Tạ Thanh Úc thấy một góc áo màu đen đang lượn qua lượn lại vội vàng đến, liền chống ghế nằm đứng dậy, quả thật là Vệ Lễ.
Mày Tạ Thanh Úc đang nhíu lại liền giãn ra, chắp tay, có chút khom lưng hành lễ với hắn. Cho dù hiện tại Tạ Thành Úc có chút gầy yếu, nhưng vẫn tuấn mỹ như một bức họa, vẫn nhất cử nhất động chính xác là cảnh đẹp ý vui mà không cần dùng thước đo lượng ra cũng biết, khí chất thoát tục, làm người ta tự biết xấu hổ.
"Vệ công tử." Hắn chào hỏi Vệ Lễ.
Vệ Lễ nheo mắt, không thể không nói, Tạ Thanh Úc thật sự đẹp mắt, cho dù trong lòng hắn có ghen tị nhưng cũng phải thừa nhận, Tạ Thanh Úc chính là người có dung mạo đẹp nhất mà hắn từng chứng kiến. Dung mạo thậm chí còn tinh xảo hơn hắn, cả một chút tì vết cũng tìm không ra, người lại không kiêu ngạo không siểm nịnh, khí chất yên hòa, là bộ dáng con rể mà trưởng bối thích nhất.
Thậm chí, dù chính hắn không muốn thừa nhận, khi hắn đối mặt với Tạ Thanh Úc, cũng mơ hồ cảm thấy tự ti. Thô bỉ và cao nhã thật một trời một vực, nhưng phàm là có người có lòng xấu hổ đều sẽ cảm thấy tự biết xấu hổ, đặc biệt là người tự ti mẫn cảm như Vệ Lễ vậy.
Hắn mỗi lần nhìn thấy Tạ Thanh Úc, cũng không nhịn được cả người muốn xù lông.
Triệu Hi Hằng dù cho tướng mạo không giống Tạ Thanh Úc, khí chất cũng không giống, nhưng mơ hồ tạo cho người ta cảm giác, họ chính là người cùng một đường, như là cảm giác nhìn mấy bông hoa cẩm tú cầu được từ nhỏ chăm sóc kỹ càng trong vườn nhà, mà loại lãnh ngạo lưu manh như Vệ Lễ thì hoàn toàn tương phản, vừa thấy là biết xuất thân trên trời dưới đất rồi.
"Ừ, ngươi ngược lại cũng rất thanh nhàn." Vệ Lễ ngước cằm, khẽ gật đầu.
"Phù du trộm nửa ngày nhàn mà thôi, trở về Tấn Dương lại là một đống chuyện hỏng bét." Khoé miệng Tạ Thanh Úc treo lên một độ cong hoàn mỹ, nâng tay ý bảo hắn, "Vệ công tử muốn tiến vào uống chén trà hay không, ta có chút lời muốn nói cùng ngươi."
Vệ Lễ không muốn để ý hắn, cất bước muốn đi, Tạ Thanh Úc sau lưng hắn hô, "Là chuyện khi A Đam còn nhỏ, ta nghĩ ngươi sẽ muốn biết ."
"Đi thôi." Thân hình Vệ Lễ chợt ngưng lại, tiếp theo xoay người, ý bảo hắn dẫn đường đi vào trong viện.
Tạ Thanh Úc nấu trà, châm cho Vệ Lễ, Vệ Lễ không chạm vào, ngược lại bình tĩnh nhìn hắn, "Không phải có chuyện sao? Nói đi."
"Vệ công tử có địch ý rất lớn đối với ta." Tạ Thanh Úc nhìn một lớp cặn trà xanh thẫm lắng xuống đáy chén, hắn dời đề tài đi, như thật sự đang nói về chuyện của Triệu Hi Hằng khi còn nhỏ.
"Ta cùng A Đam biết nhau đã rất nhiều năm , lần đầu tiên thấy nàng là lúc nàng ba tuổi, nàng từ nhỏ đã xinh đẹp đáng yêu, mới cao đến từng này thôi, chạy tới chạy lui trong cung điện. Phía sau là các nhũ mẫu cùng tỳ nữ, đều xem nàng như tiểu tổ tông mà dỗ dành..."
Vệ Lễ nghĩ, Triệu Hi Hằng hiện tại cũng giống như một tiểu tổ tông còn gì, nũng nịu muốn ૮ɦếƭ.
"Lần thứ hai thấy nàng, nàng đã sáu tuổi , thân phận tôn quý như vậy, khó tránh khỏi có chút cao ngạo ngang ngược, nhưng tâm địa lại rất tốt; làm cho ai cũng yêu thích.
Tuy rằng khi mẫu thân của A Đam qua đời, nhưng nàng phụ hoàng lại càng thương yêu nàng nhiều hơn, bất cứ thứ gì trên đời này, phàm là nàng muốn, liền không có cái gì nàng không được, cho nên nàng thường không biểu hiện quá mức yêu thích một cái gì cả, bởi vì tất cả kỳ trân dị bảo nàng đều có được dễ như trở bàn tay."
"Lần cuối cùng khi ta thấy nàng, là năm nàng chín tuổi, Huệ Vũ hoàng đế vừa mới băng hà, ta theo phụ thân đi Tấn Dương phúng viếng, nàng không khóc, lưng cũng rất thẳng, nhưng đã có gì đó không còn giống như trước nữa." Khi Tạ Thanh Úc nói đến chỗ này, hốc mắt có chút ướƭ áƭ.
"Vệ công tử, ta nói với ngươi những cái này, không phải có ý khoe khoang, mà là muốn nói với ngươi, nàng trong quá khứ đã từng là người được nuông chiều như vậy, cho nên có thể có những chuyện trước mặt người khác thì không gọi là ủy khuất, nhưng đối với nàng đã là rất ủy khuất rồi. A Đam sống mấy năm nay, cũng không biết bị bao nhiêu ủy khuất như thế rồi. Sau này kính xin ngài chiếu cố nàng."
Tạ Thanh Úc bỗng nhiên rời khỏi án bàn, lui ra phía sau một bước, sau đó cúi đầu thật sâu với Vệ Lễ.
Hắn chướng mắt cái tác phong thổ phỉ của Vệ Lễ, nhưng ngay cả một người thổ phỉ như Vệ Lễ vậy, hắn cũng không bằng. Ít nhất Vệ Lễ được A Đam thích, cũng bảo hộ được A Đam. Mấy ngày tháng ở đây, thấy Vệ Lễ cho A Đam một cuộc sống tốt như vậy, hắn vẫn luôn suy nghĩ, nếu A Đam sống cùng hắn thì sao? Liệu nàng có được sống tốt như vậy chăng ?
Câu trả lời là chắc chắn sẽ không, hắn không có quyền thế như Vệ Lễ, cũng không có thân thế không vướng bận như Vệ Lễ vậy, cũng không đủ quả quyết bằng. Nhìn chung toàn bộ Đại Chu, nếu tầm tuổi này mà có năng lực thì thật ít ỏi không có mấy, mà trong số đó, chịu đối tốt với Triệu Hi Hằng, cũng chỉ có mỗi Vệ Lễ.
Tạ Thanh Úc lại bái thêm một bái , "Bản thân ta mấy năm nay, muốn chính mình trở nên tốt một chút mới có thể xứng đôi với nàng, chiếu cố nàng thật tốt, nhưng đến cùng là năng lực ta không đủ. Có lẽ Vệ công tử gặp được A Đam, chính là duyện phận mà trời cao đã an bày xong. Trời ban duyên phận, ta tất nhiên không thể quấy nhiễu, Tụng Giới đây xin thỉnh cầu Vệ công tử, nhất định nhất định phải đối xử tốt với nàng."
Vệ Lễ không nói chuyện, mà bưng chén trà trước mặt uống một hơi cạn sạch, đứng dậy đi .
Tạ Thanh Úc nhìn chén trà trống rỗng kia, nhẹ nhàng thở ra, Vệ Lễ là đáp ứng hắn .
Sau khi từ chỗ của Tạ Thanh Úc bước ra, trong lòng Vệ Lễ chợt tràn ngập phiền muộn, chính là có cảm giác khó chịu nói không nên lời.
Vị hôn phu mà cha của Triệu Hi Hằng định cho nàng đây, ngược lại cũng rất trung thành.
Nghe nói rất có tài, viết cũng viết được chữ đẹp, hoạ cũng hoạ được rất giỏi, danh tiếng bên ngoài cũng rất tốt.
Hắn đặt bản thân mình cùng Tạ Thanh Úc để so sánh, đột nhiên cảm giác khó chịu.
Nếu không phải hắn từng nói với Triệu Hi Hằng, nếu nàng dám chạy, hắn liền Gi*t sạch hết người bên đường, chắc hẳn nàng cũng sẽ không bị ép phải từ bỏ vị hôn phu trung thành ưu tú như vậy mà lựa chọn ở lại.
Mà vị tiền hôn phu của nàng hiện tại cũng ủy khuất mà chấp nhận, chỉ hy vọng mình đối xử tốt với nàng.
Hắn giống như cây gậy đánh tan uyên ương kia.
Suýt nữa bị Triệu Hi Hằng dịu ngoan lừa, hiện tại trong lòng nàng nhất định là đang chảy máu đi, đặc biệt đã đến gần hôn kỳ, mà người mình thích chỉ cách một cái dân viện, nhưng áo cưới lại mặc vì một nam nhân khác .
Bị cẩu hoàng đế chèn ép đau khổ đã lâu, trên người nàng giờ chẳng còn một chút phản kháng nào, nhiều nhất thì khi sợ hãi sẽ khóc một phen, nhưng phản kháng thì chắc chắn sẽ không dám.
Hôn kỳ càng tới gần, lòng Vệ Lễ càng cảm thấy hoảng lên.
Triệu Hi Hằng mặc thử hôn phục lần cuối cùng, lớn nhỏ thật vừa người, không có cái gì cần sửa nữa. Nàng cởi ra, thay lại quần áo cũ.
Vệ Lễ bỗng nhiên vén màng trân châu tiến vào, hắn theo bản năng mà nghĩ đến lời Tạ Thanh Úc nói với hắn hôm qua, thế cho nên hắn cảm thấy có một viên trân châu trên màng trân châu không đủ tròn.
"Chủ công à, tự ngươi nói nha, trước khi bái đường thì không thể gặp mặt, hiện tại sao lại chạy tới đây ?" Vệ Lễ lúc tháng trước bỗng nhiên khác người lên, nói cái gì mà dù cho là hôn lễ bổ sung đi nữa, cũng phải dựa theo quy củ mà làm.
Quy củ chính là phu thê chưa trước trước khi thành thân một tháng thì không thể gặp mặt, nếu không sẽ là điềm xấu. Vậy mà hiện tại, hắn lại là chỉ cho phép quan châu phóng hỏa chứ không cho dân chúng đốt đèn.
Thần sắc Vệ Lễ lạnh như kết tầng sương, trong đôi đồng tử đen nhánh phản chiếu thân ảnh của nàng.
Nụ cười rạng rỡ trên mặt Triệu Hi Hằng cứng đờ, thôi được rồi, tính tính ngày, hình như lại đến lúc.
Vệ Lễ mỗi tháng đều phải âm dương quái khí vài ngày, mấy ngày nay đến thời gian rồi, thật còn chuẩn hơn cả chu kỳ nguyện tín của nàng.
"Triệu Hi Hằng."
"Hử?" Thì cứ vuốt vuốt lông thôi, còn có thể làm thế nào chứ?
"Ngươi có muốn đi?"
"Đi chỗ nào a?"
"Cùng Tạ Thanh Úc đi, nếu ngươi muốn đi, đây là một cơ hội cuối cùng. Ta tuyệt đối không ngăn cản ngươi, cũng tuyệt đối sẽ không thương tổn bất kỳ một người vô tội nào." Khi hắn nói ra lời này, trái tim như bị siết chặt , ngay cả hô hấp cũng giống như là có gió lạnh từ xoang mũi đổ vào trong, một đường rót đến lục phủ ngũ tạng, cắt ra từng vết thương khiến hắn đau nhức.
Tim của hắn, giống như muốn vỡ mất, hắn không nên yêu Triệu Hi Hằng, nhất định là hắn làm bậy quá nhiều, cho nên mới gặp báo ứng .
Triệu Hi Hằng, "? ? ?"
Tháng này điên liền điên cỡ lớn như vậy ?
Thiệp mời đã phát đi , toàn bộ thành Bất Hàm đều trang hoàng xong hết , hiện tại ai chẳng biết Vệ Lễ ngươi muốn bổ sung một hôn lễ.
Hiện tại tân lang lại nắm cổ tân nương nói, "Ta cho ngươi cơ hội cùng người khác bỏ trốn."
Ngươi có bị bệnh không?
Coi như Vệ Lễ có bị điên thật rồi đi, vậy cũng phải Ϧóþ cổ nàng nói, "Triệu Hi Hằng, nếu ngươi dám chạy theo người khác, ta liền đánh gãy chân của ngươi." Như vậy mới đúng chứ.
Triệu Hi Hằng hoảng sợ nghĩ, có phải Vệ Lễ di tình biệt luyến rồi hay không, coi trọng tiểu cô nương nào đó nhà người ta, cho nên muốn đuổi nàng đi cho có chỗ? Nhưng nhìn dạng này thật không giống.
Chẳng lẽ quả nhiên là hắn phát hiện ra lương tâm, muốn thả cho người có tình một con đường sống ?.
Cân nhắc giữa hai bên, Triệu Hi Hằng cảm giác mình vẫn là ở lại thì thoải mái hơn.
Dù sao Vệ Lễ có tiền thì cũng đúng thật có tiền, chịu tiêu tiền thì cũng đúng là rất chịu tiêu tiền, mấu chốt là ở bên cạnh hắn khẳng định sẽ an toàn hơn ở cạnh Tạ Thanh Úc. Hơn nữa nàng ở Bình Châu lâu như vậy rồi, cũng thấy rất thoải mái , không có gì không thích ứng.
Đáy mắt Vệ Lễ phủ đầy tơ máu, thật sự, Triệu Hi Hằng, đây là ta ૮ưỡɳɠ éρ bản thân mình, đưa cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi không đi thì thật sự không còn cơ hội .
Triệu Hi Hằng ôm cổ Vệ Lễ, nhón chân lên, hôn hôn lên chóp mũi hắn, "Chủ công tốt nhất , ta chỉ muốn cùng chủ công một đời, không đi đâu cả. Chủ công không phải cũng thích ta sao ?"
Cơ bắp căng chặt cả người của Vệ Lễ đột nhiên buông lỏng xuống, trong hốc mắt dâng lên hơi nước, hắn lập tức ôm chặt người vào trong иgự¢, "Ai thích ngươi ? Không biết xấu hổ, ta dù có thích heo mẹ trong chuồng heo cũng không thích ngươi."
Tự ngươi nói không đi, không còn cơ hội .