Chương 90: “phu quân của ta, là đẹp trai nhất.”Nghe thấy giọng nói của Sói xám tiên sinh, trong lòng Nguyễn Thu Thu cảm động, nhanh chóng chỉnh lại quần áo có chút lộn xộn, trả lời hắn, "Ừm..."
"..." Bên ngoài tấm màn da thú im lặng mấy giây, con sói nào đó không biết não chứa cái gì, mà cứ oang oang hỏi: "Thắt lưng có phải không thoải mái không?"
Nguyễn Thu Thu: "?"
Sao thắt lưng lại khó chịu chứ?
Nàng ngẩn ra một lúc, rồi mới muộn màng phản ứng lại, trước đây lúc cùng nhau tu luyện, Uyên Quyết luôn dùng đuôi cuốn quanh eo nàng, vì thế mới như vậy.
Khóe môi không tự chủ được cong lên, Nguyễn Thu Thu đưa tay sờ sờ cái má hơi hơi nóng, cảm nhận cơ thể mình một chút, eo và tay chân có chút đau nhức mà thôi.
“Không sao đâu.” Nguyễn Thu Thu không để con sói đợi lâu, vừa trả lời câu hỏi của hắn vừa đứng dậy rời khỏi giường đá.
Uyên Quyết ở bên ngoài nghe thấy tiếng quần áo cọ xát trong phòng, lông mi rũ xuống, che đi sự xấu hổ le lói dưới mắt, vành tai đỏ bừng, "Sói... đang đợi phu nhân ở bên ngoài rồi."
Nguyễn Thu Thu: "..."
Nàng còn tưởng hắn sẽ vào trong.
Có một mùi thơm thoang thoảng xuyên qua từ khe hở của tấm màn da thú, có lẽ chàng Bụt đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Trong lòng thấy thật ấm áp, Nguyễn Thu Thu mỉm cười và nhanh chóng mặc quần áo vào.
Cái chăn da thú mà họ đắp trước đây, có lẫn ít lông màu xám bạc trên đó, chắc là rơi ra từ đuôi của Sói xám tiên sinh.
Nguyễn Thu Thuc cúi xuống nhìn, phát hiện quần áo của mình cũng dính rất nhiều lông của Uyên Quyết.
Mới tu luyện có một lần, sao chàng Bụt lại rụng nhiều lông vậy? Bây giờ là mùa đông, theo lí mà nói không thể rụng lông được, huống hồ Uyên Quyết là yêu, còn có thể kiểm soát nhiệt độ của bản thân...
Lẽ nào do trong thời gian này ăn uống không đủ chất dinh dưỡng nên mới rụng tóc?
Nguyễn Thu Thu đưa tay tạo ra vài giọt nước ấm không chứa tác dụng chữa trị để làm sạch, vừa suy nghĩ trong âm thầm.
Thực lực của nàng bây giờ đã là cấp hai đỉnh phong, khả năng kiểm soát linh lực trong cơ thể cũng được cải thiện rất nhiều.
Lúc mới bắt đầu, nàng mất hàng chục giây để tạo ra một giọt nước chữa trị với hiệu quả yếu, nhưng giờ đây, giọt nước chữa trị đó lại có thể dễ dàng tạo ra một quả cầu nước có kích thước bằng ngón trỏ.
Sau khi thực lực lên cấp, Nguyễn Thu Thu đã hiểu sâu hơn về linh lực hệ thủy biến dị của mình.
Không nghi ngờ gì nữa, thực lực càng mạnh thì càng có thể tạo ra nhiều giọt nước chữa trị hơn.
Nhưng tạo ra những giọt nước thông thường và tạo ra giọt nước có chút tác dụng chữa trị, thì linh lực tiêu hao hoàn toàn khác nhau.
Nàng hiện đang ở cấp hai đỉnh phong, có thể tạo ra nhiều hạt nước bình thường bằng nửa cái sơn động, mà không bao gồm bất kỳ linh khí và tác dụng nào, chỉ cần tiêu hao một phần trăm linh lực thì tương lai nàng và Sói xám tiên sinh không cần phải sử dụng tuyết sạch bên ngoài để tạo ra nước dùng nữa.
Nhưng nếu muốn thêm một số tác dụng đơn giản cho giọt nước bình thường, ví dụ như tạo ra nước đá, nước ấm, nước nóng, thì cần phải tiêu hao nhiều linh lực hơn, tùy thuộc vào nhiệt độ của nước mà lượng linh lực tiêu hao cũng khác nhau. Bạn đang đọc truyện tại
ThíchTruyện.VNNếu như muộn tạo lượng nước nóng bằng nửa cái sơn động này, ước chừng phải tiêu hao hai phần ba linh lực của nàng.
Chuyện này cũng chẳng có gì, Nguyễn Thu Thu thầm thở dài.
Ngưng tụ ra giọt nước có tác dụng chữa trị mới gọi là tiêu hao nhiều linh lực.
Trước đây thực lực của nàng ở cấp một hậu kỳ, sau khi tiêu hao hết linh lực của cơ thể trong một ngày, nàng có thể tạo ra khoảng hai cái chén gỗ nhỏ chứa giọt nước có hiệu quả chữa trị yếu.
Bây giờ thực lực của nàng đã tăng lên, không chỉ có thể ngưng tụ những giọt nước chữa trị với hiệu quả yếu, mà còn có thể ngưng tụ ra giọt nước có tác dụng chữa trị mạnh hơn một chút.
Để biết rõ hơn mình có thể làm được đến mức nào, Nguyễn Thu Thu đã chia các giọt nước có tác dụng chữa trị khác nhau thành các cấp độ.
Giọt nước chữa trị cấp một chỉ có tác dụng yếu, ngưng tụ ra một chén gỗ nhỏ tiêu hao khoảng một phần mười linh lực.
Giọt nước chữa trị cấp hai chứa đựng tác dụng chữa trị mạnh hơn, ngưng tụ ra một chén gỗ nhỏ tiêu hao khoảng một phần ba linh lực.
Giọt nước chữa trị cấp ba cũng là giọt nước chữa trị có tác dụng mạnh nhất mà trước mắt nàng có thể ngưng tụ ra, để ngưng tụ một giọt thì cần một phần mười linh lực.
Nói cách khác, nếu nàng vắt khô bản thân, một ngày nàng cũng chỉ có thể ngưng tụ ra mười giọt nước có nhiều linh khí, tác dụng chữa trị khá tốt.
Bây giờ linh khí của ngọn núi phía sau chỉ còn một phần ba so với lúc trước, nếu như nàng thật sự vắt kiệt bản thân, nếu chỉ dựa vào sự tu luyện chăm chỉ của mình và ngủ bù để khôi phục lại, chắc có lẽ phải mất ba ngày.
Vì vậy, không đến đường cùng thì vẫn không nên đẩy bản thân đến mức đó.
Nguyễn Thu Thu vừa nghĩ, vừa cầm một sợi dây buộc tóc làm từ mảnh vụn da thú cột mái tóc dài lại.
Tuy nói giọt nước chữa trị cấp ba tốn rất nhiều linh lực, nhưng nước mà nàng và Sói xám tiên sinh uống mỗi ngày hoàn toàn có thể làm được.
Hiệu quả chữa trị tương đối mạnh, nó có thể giúp họ làm giảm bớt sự mệt mỏi về thể chất và tinh thần ở mức độ nhất định.
Đợi lát nữa hỏi nãi nãi Khanh Như Ý xem có thể làm một thuật pháp nào đó để giữ cho linh khí không trôi đi, và tạo thêm mấy ống tre nhỏ có chức năng bảo quản hay không. Từ giờ cho tới phiên chợ yêu ma vẫn còn vài ngày nữa, nàng có thể tiết kiệm giọt nước có công dụng chữa trị để bán, đồng thời đổi lấy thêm da thú và thức ăn.
Nếu đổi được hạt giống hay linh thạch mà nàng cần thì càng tốt.
Nguyễn Thu Thu dự tính, không để Uyên Quyết đợi lâu, nhanh chóng gấp chăn da thú, vén rèm lên.
Mùi thơm phức phả vào mặt, Nguyễn Thu Thu có chút ngạc nhiên.
Giờ đang là sáng sớm, bên ngoài tuyết vẫn rơi, trong sơn động hơi tối, nhưng Sói xám tiên sinh không biết làm thế nào mà đã tạo ra vài cái hõm trên vách động, ở góc ánh sáng gấp khúc có đặt một loại cây màu trắng nhạt kỳ lạ.
Sau khi Nguyễn Thu Thu dùng linh lực thăm dò thì phát hiện loại cây màu trắng nhạt này chỉ là cấp một, không có tính công kích, trông giống như hoa cẩm tú cầu nhưng xung quanh lại tỏa ra ánh sáng trong suốt, không chói mắt.
Nàng cảm thấy mới lạ, nên men theo mùi thơm đi tới sơn động bên trái, ngay gần sơn động nhỏ trước kia nàng nghỉ ngơi một mình.
Lúc này ở đó cũng đã thay đổi, chiếc chăn bông nguyệt lục trước ở cửa động đã được thu dọn, gỗ cũng ít đi, nhìn vào trong sẽ thấy có thêm một chiếc bàn gỗ, cái bàn đá ghế đá thấp bé đã biến mất.
Nghe thấy tiếng bước chân của nàng, Uyên Quyết, người đang đứng "bên khung cửa sổ" trong sơn động nhỏ hơi căng thẳng.
Việc hắn đã có thể nhìn thấy được, Thu Thu vẫn chưa biết.
Nguyễn Thu Thu nhìn theo ánh sáng ấm áp của hỏa noãn thảo và hoa tú cầu màu trắng nhạt chiếu sáng đan xen nhau, và nhìn thấy một bộ quần áo màu đen, giống như cây tùng cây bách đang đứng dưới những bông tuyết rơi, lờ mờ có thể nhìn thấy Sói xám tiên sinh ở bên cửa sổ.
Hắn không ngồi trên xe lăn gỗ, tay phải cầm một cây gậy gỗ, mái tóc đen như thác nước ở phía sau lưng, trông giống như một con sói đang nhìn vào tuyết và suy nghĩ sâu xa.
Nguyễn Thu Thu hơi nín thở, mặc dù có chút thắc mắc tại sao Sói xám tiên sinh không bịt mắt lại, nhưng nàng thầm đoán liệu có phải nó đã bị dính bẩn trong lúc tu luyện trước đó không.
Nhưng dù là vậy, chỉ cần nhìn vào bóng lưng của hắn, nhịp tim của Nguyễn Thu Thu cũng đập nhanh hơn.
Nàng khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng gọi hắn: "Phu quân?"
Dưới hương thơm lan tỏa và ánh sáng êm dịu ấm áp, con sói của nàng từ từ quay lại.
Nguyễn Thu Thu đưa ánh mắt nhìn vào giữa hai lông mày hắn như thường lệ, nhưng lại bất ngờ bắt gặp đôi mắt hẹp dài minh mẫn của Sói xám tiên sinh.
Đồng tử của hắn hoàn toàn chuyển sang màu đỏ tươi, lông mi mảnh dài lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo, hơi buông xuống, tất cả ánh mắt đều dồn về nàng.
Không có sợi len che chắn, vết sẹo gớm ghiếc trên trán hắn lộ ra, lại thêm đồng tử màu đỏ tươi, bộ quần áo đen cùng với tụ linh châu màu đỏ trên cổ khiến hắn trông rất tà dị.
Nguyễn Thu Thu mở to mắt, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, trong đầu hiện lên một suy nghĩ, ngược lại mang theo niềm vui không thể che giấu.
Nàng khẽ nắm mép váy, đắn đo hỏi: "... Chàng có thể nhìn thấy rồi sao?"
“Ừm.” Một giọng nói trầm thấp vang bên tai, dường như đã xác nhận suy nghĩ của nàng, con sói vội chớp mắt rồi nhìn vào tiểu phu nhân mà hắn luôn mong nhớ.
Hắn có vẻ hơi ngại, trên đôi má tuấn tú hiện lên vết ửng hồng, ngay sau đó hắn khép hờ đôi mắt, trở lại dáng vẻ lạnh lùng như bình thường.
Nguyễn Thu Thu: "..." Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Sói xám tiên sinh như vậy, không nhịn nổi mà nhoẻn miệng cười.
Hắn nhìn nụ cười của nàng, mà lòng bàn tay nắm chặt, âm cuối hơi run, cả người con sói căng thẳng thấy rõ, "...Xấu đúng không?"
Chàng Bụt biết rằng màu sắc đồng tử của mình đã thay đổi.
Tuy rằng đồng tử của yêu tộc có rất nhiều màu sắc khác nhau, nhưng hầu hết nhân tộc đều là màu đen và nâu.
Trước đây, khi còn nhỏ, hắn đã lưu lạc qua nhiều bộ lạc, có lần bị thương nặng, hắn lạc vào bộ lạc nhân tộc do đồng tử đứng đầu, hình như họ không thích những yêu có màu mắt quá đặc biệt.
Đặc biệt là màu máu, đây được xem là điềm gở.
Nếu Thu Thu không thích, hắn có thể che mắt lại.
Sức chiến đấu của hắn bây giờ còn mạnh hơn cả lúc trước khi trọng thương, tuy yêu hạch tổn hại nhiều, nhưng cũng đã khôi phục lại được thực lực cấp bốn, còn ma hạch thì tăng vọt tới cấp bốn đỉnh phong, cả hai cộng lại có lẽ xấp xỉ thực lực cấp sáu.
Ngay cả yêu thức cũng đã hồi phục khoảng tám chín phần như lúc trước.
Mặc dù không thể khiến vết sẹo biến mất hoàn toàn và hồi sinh phần chân bị đứt gãy, nhưng nếu chỉ duy trì thị giác, thì hắn có thể làm điều đó một cách dễ dàng.
Lông mi Uyên Quyết khẽ run, tóc mai rũ xuống.
Chân trái của hắn bị khuyết tật, điều này đã rất bất công với Thu Thu, nếu như lại dùng khuôn mặt nàng không thích nữa……
Nguyễn Thu Thu lại không cảm thấy sao cả.
Ngay từ khi con sói này hôn mê, nàng đã quen với vết sẹo trên mặt hắn, mặc dù đồng tử của Sói xám tiên sinh bây giờ đã chuyển sang màu đỏ, nhưng nhìn vài lần là quen thôi.
Chỉ là ánh mắt luôn chạm vào nhau khiến người ta mặt đỏ tim run.
Nghe thấy những lời như vậy của con sói, Nguyễn Thu Thu lập tức hiểu ra là hắn đã nghĩ nhiều rồi.
Lời van xin đêm qua dường như vẫn in trong lòng nàng, giúp nàng hiểu rốt cuộc con sói này đang lo lắng điều gì, không chút do dự, nàng bước đến bên cạnh hắn, đỏ mặt kéo cánh tay Uyên Quyết.
“Phu quân của ta là người đẹp nhất.” Nguyễn Thu Thu nói xong mặt cũng đỏ rần lên, không dám nhìn phản ứng của Uyên Quyết.