Chương 82-83: Là lông sói sờ không thoải mái sao? -------o0o-------
Trông Xà Khâm có vẻ là một đứa nhỏ thiếu tự tin, sau khi lấy hết can đảm nói ra những gì cậu chú ý, thì mím môi lùi ra sau góc.
Tóc cậu rất dài, có thể mơ hồ nhìn che khuất mặt và đôi mắt, có lẽ là vì muốn che đi những lớp vảy đó, chỉ xuyên qua tóc nhìn về phía lão sói xám tiên sinh và Nguyễn Thu Thu.
"Cảm ơn đệ nhé." Nguyễn Thu Thu chú ý tới cậu nhạy cảm, không keo kiệt nói lời cảm ơn, cười với cậu, "Có thể nói cho ta tên của đệ không?"
"... Xà Khâm." Xà Khâm đáp, mất tự nhiên cúi đầu, "Ta không quá chắc chắn, có lẽ không phải thực vật mà tỷ muốn tìm."
"Không sao cả." Nguyễn Thu Thu cười, cúi người, ở bên tai lão sói xám tiên sinh nhỏ giọng nói gì đó.
Chàng sói nào đó cao lãnh gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Nguyễn Thu Thu hài lòng cười, từ trong tay y ôm lấy bọc chăn da thú, xoay người nói với ba con non, "Các đệ ở chỗ này chờ ta một chút." Nàng định sắp xếp ba lô, lại lấy chút khô bò đã xử lý làm đồ ăn vặt cho ba con non ăn.
Nàng nói xong liền nhanh chân đi vào sơn động, chỉ để lại lão sói xám tiên sinh và ba con non ngơ ngác.
Sắc trời còn chưa có tối đen hoàn toàn, tuyết rơi cũng đã ngừng, Hùng Cổn Cổn đứng ở sau Tiểu Bạc Hà, mở to mắt nhìn Uyên Quyết, vẻ mặt có chút sợ hãi.
Lúc Nguyễn Thu Thu ở đây thì còn đỡ, Thu Thu tỷ vừa đi, Hùng Cổn Cổn không biết vì sao toàn thân và tay chân lạnh ngắt.
Tuy rằng cậu là con non, nhưng đã nghe nói sự tích của Uyên Quyết, y ở các bộ lạc quanh đây, đã thành một cái truyền thuyết đáng sợ giữa rừng rậm.
Gì mà con non vì tới quá gần y nên bị đánh đến trọng thương, đặc biệt chán ghét ngửi thấy mùi con non nè, con non mà không nghe lời cũng sẽ bị ăn nốt nè...
Tuy rằng Tiểu Bạc Hà đinh ninh cho rằng y là một yêu tốt, vừa nãy Thu Thu tỷ còn ở đây, trên người Uyên Quyết đúng là không có hơi thở khiến con non sợ hãi.
Nhưng mà bây giờ, Uyên Quyết ngồi ở trên một chiếc ghế kỳ quái, một thân áo bào dài đỏ rực càng tôn lên làn da trắng bệch của y, tóc rất đen, môi lại đỏ, quá đáng sợ.
Tuy rằng Tiểu Bạc Hà miệng nói không sợ, nhưng đối mặt với Uyên Quyết lúc này hoàn toàn khác biệt, dường như tràn đầy máu tanh, vẫn có chút run rẩy. Chẳng qua nàng không giống Hùng Cổn Cổn biểu hiện ra ngoài, chỉ yên tĩnh không dám nói lời nào.
Bầu không khí vốn khá hài hòa chợt trở nên quỷ dị, biến thành im ắng đáng sợ.
Bầu không khí như vậy kéo dài hai phút, vốn dĩ Hùng Cổn Cổn muốn nắm tay Tiểu Bạc Hà, nói đi trước nhưng vì cậu quá sợ hãi, chân mềm nhũn, không cẩn thận ngã ngồi trên mặt đất.
Bởi vì đồng ý với tiểu thê tử là sẽ trông coi ba con non, cho nên sau khi lão sói xám tiên sinh nghe tiếng, lập tức rút ra một tia yêu thức, lướt qua ba đứa nhỏ.
Uyên Quyết cũng chưa từng có kinh nghiệm chung ᴆụng với các con non, chỉ chống cằm, ngón tay thon dài quệt qua khóe môi, tự cho là rất bình tĩnh hỏi, "Làm sao vậy?"
Không nghĩ tới giọng y quá khàn, âm cuối vang vọng.
Phối hợp với động tác đầu ngón tay vô tình quệt qua khéo môi, cực kỳ giống truyền thuyết rừng rậm muốn ăn con non.
"...." Hùng Cổn Cổn không còn bò dậy nỗi, cậu dùng sức cắn môi, không để mình mất mặt mà khóc ra.
Lão sói xám tiên sinh: "...."
Đầu ngón tay y gõ gõ ven ghế dựa, xấu xa hạ thấp giọng, tay phải bất ngờ biến thành vuốt sói sắc nhọn, "Không cho phép khóc."
"!" Hùng Cổn Cổn trợn to đôi mắt, khuôn mặt nhỏ bé tái đi, nước mắt không kiềm được rớt xuống, ngay cả Tiểu Bạc Hà cũng bị dọa, lóng ngóng kêu một tiếng \'tỷ phu\', rồi vươn tay bưng kín miệng.
Trái ngược là, Xà Khâm cách ở khá xa, sắc mặt chỉ hơi khó coi, không có quá sợ hãi.
Uyên Quyết chống cằm, vuốt sói nhọn hoắt biến thành bàn tay, sâu trong mắt hiện lên ý cười nhạt.
Nhưng rất nhanh sau đó, nghe thấy tiếng động từ trong sơn động truyền ra, chàng sói nào đó liền luống cuống.
Y đành làm bộ chưa hề làm gì cả, im lặng mím môi yên tĩnh chờ tại chỗ.
Tuy rằng y không làm gì nữa, nhưng vừa rồi làm Hùng Cổn Cổn và Tiểu Bạc Hà dọa sợ không nhẹ, đặc biệt là Hùng Cổn Cổn, thân là một yêu, cứ thế mà mất mặt biến thành một con gấu trúc tròn vo, hồi lâu cũng chưa thể từ trên mặt đất bò dậy.
Chờ khi Nguyễn Thu Thu cầm khô bò đã được xử lý sạch sẽ loại bỏ tạp chất bằng nước chữa trị, cùng một số vật phẩm trong ba lô ra, nhìn thấy cảnh tượng một cục lông trắng đen đang không ngừng gập bụng ở trên nền tuyết.
Đôi mắt Tiểu Bạc Hà đo đỏ, đang muốn kéo cục lông từ trên đất đứng dậy.
Xà Khâm ở trong góc thì dùng một ánh mắt hơi tủi thân nhìn chằm chằm Tiểu Bạc Hà và cục lông trắng đen.
Nguyễn Thu Thu: "...." Đây là sao vậy? Hay là đang chơi trò gì mới.
Xem ra lão sói xám tiên sinh cùng bọn nhỏ ở chung không tệ nha?
Nghĩ như vậy, không hề biết hành vi ấu trĩ của sói đã dọa bọn nhỏ, tâm trạng Thu Thu rất là vui vẫy vẫy tay ba nhóc, "Đừng đùa nữa, trên mặt đất lạnh."
Sợ đến nỗi không cách nào bò dậy được, Hùng Cổn Cổn: "... Ô." Gấu mới không có chơi đùa, chỉ là bị dọa thôi.
Mắt thấy Hùng Cổn Cổn không thể tự mình đứng dậy, Nguyễn Thu Thu đành nhét túi da thú nhỏ, mâu đâm và khô bò vào tay sói, tiến lên giúp đỡ kéo Hùng Cổn Cổn lên.
"Ồ." Đụng đến lông mao mềm mại của Hùng Cổn Cổn, mắt Nguyễn Thu Thu sáng rực lên, không nhịn được sờ vài cái, "Thật mềm."
Tha thứ cho nàng, thật sự là đã quá lâu chưa chạm đến lông xù xù đúng ý thế này, lông của lão sói xám tiên sinh rất cứng, ngày thường chỉ dùng đuôi cuốn lấy nàng, lông mao trên lỗ tai cũng không nhiều lắm, hơn nữa cũng không mềm mại.
Con non giống như Hùng Cổn Cổn, lông toàn thân vừa mềm lại nhỏ, xúc cảm rất tốt, đặc biệt là ở mùa này, trong nháy mắt nàng cảm thấy mệt nhọc khi chuyển nhà biến mất cả.
Nguyễn Thu Thu vốn chỉ định kéo Hùng Cổn Cổn từ trên đất dậy, kết quả sờ một cài đã không khống chế được.
Trái lại Hùng Cổn Cổn rất là phối hợp, trong bộ lạc không ít gấu cũng thích sờ lông cậu, động tác của Nguyễn Thu Thu so với mấy Hùng yêu kia dịu dàng hơn nhiều, chỉ sờ đầu và móng, Hùng Cổn Cổn thoải mái trở mình, lộ ra lông xù trên cái bụng nhỏ có phần mập mạp.
Nguyễn Thu Thu cong môi, có chút không kiềm được đưa tay muốn đặt lên.
"Phu nhân."
Phía sau đột ngột truyền đến một giọng nói so với thường ngày trầm trọng hơn rất nhiều, mang theo tủi thân rõ ràng, có phần nghiến răng nghiến lợi.
Ngón tay sắp chạm vào lông xù xù khựng lại, Nguyễn Thu Thu sâu kín thở dài, đỡ Hùng Cổn Cổn dậy, bản thân cũng đứng lên.
Nàng quay đầu đưa mắt nhìn lão sói xám tiên sinh không biết từ khi nào đã tự đẩy xe lăn đi đến phía sau họ, phát hiện sắc mặt ý khá tệ, khí áp xung quanh cũng rất thấp, có chút lúng túng vỗ vỗ tay, ý đồ phủi rớt lông mao dính trên váy.
Nhưng lông mao của Hùng Cổn Cổn rất nhỏ, nàng thử mấy lần vẫn còn.
Mày Uyên Quyết đầy phiền muộn, trầm mặc, hồi lâu mới vươn tay, nhẹ nhàng thổi ra một cơn gió.
Tóc dài của Nguyễn Thu Thu bị thổi tung, theo bản năng nhắm mắt lại.
Chờ nàng mở mắt ra, mới phát hiện lông của Hùng Cổn Cổn trên người đã không còn.
Nguyễn Thu Thu: "..."
Nàng nhìn đốt ngón tay có chút trắng bệch của lão sói xám tiên sinh, lại nhìn nhìn sợi len che mắt y không biết vì sao bị ướt khá nhiều, đáy lòng sinh ra một ý nghĩ không thể tin nỗi ---
Hay là, Ốc Đồng sói xám tiên sinh, đang ăn giấm với một con non đấy à?
Ánh mắt Nguyễn Thu Thu xoay tròn, tâm trạng có chút vi diệu không nói nên lời.
Dù rằng Uyên Quyết bây giờ là hình người, nhưng Nguyễn Thu Thu nhìn y mím chặt đôi môi không biết vì sao có vẻ khá đỏ, dường như thấy được tiểu sói xám tiên sinh tủi thân cụp lỗ tai xuống.
Như là đang nói với nàng ---
Vì sao muốn sờ yêu khác, là lông sói sờ không thoải mái sao?
Lòng Nguyễn Thu Thu mềm nhũn, cân nhắc từ ngữ, hơi hơi khom lưng, khẽ dỗ sói của nàng, "Vẫn là lông phu quân sờ tốt hơn.
Lão sói xám tiên sinh nắm chặt tay, trầm mặc vài giây, mới cười lạnh một tiếng, tủi thân không chịu được, "Sói mới không thèm để ý."
Nguyễn Thu Thu: "..." Đây là không để ý à? Đây rõ ràng là tủi thân muốn khóc.
Nguyễn Thu Thu có chút bất đắc dĩ, cũng không kiêng dè con non, đỏ mặt, kéo bàn tay to của Uyên Quyết, sau đó \'moa\' một ngụm nho nhỏ lên mu bàn tay y.
Khuôn mặt tuấn tú của Uyên Quyết rất nhanh bị che một tầng đỏ ửng, nước trên hàng mi dài cũng trở nên càng nhiều.
Y mím mím môi, đè nén suy nghĩ cứ thế mà đứng lên đè Nguyễn Thu Thu ở trên nền tuyết liếm hôn, hưng phấn và khắc chế, đầu ngón tay run rẩy.
Xà Khâm đứng ở trong một góc, có chút ngây người nhìn, dường như không thể tin được yêu vừa nãy còn đáng sợ như vậy, lại hoàn toàn thu lại toàn bộ uy áp và sắc bén làm bọn họ sợ hãi.
Đúng thế, uy áp.
Cậu so với Hùng Cổn Cổn và Tiểu Bạc Hà trải qua cành nhiều điều bất hạnh, cũng gặp qua càng nhiều yêu.
Yêu có thực lực càng cường đại, trong vô ý thức sẽ thả ra uy áp càng lớn, có rất ít yêu sẽ đè nén lại bản năng của mình.
Hoặc là nói, rất ít yêu có thể làm được.
Nhưng Uyên Quyết, truyền thuyết rừng rậm lại làm được.
Trong mắt Xà Khâm hiện lên ánh sáng khát khao, lạ là sự sợ hãi trong lòng đối với Uyên Quyết tiêu tan rất nhiều.
Sau khi nhìn thấy Nguyễn Thu Thu, Tiểu Bạc Hà cũng không còn sợ nữa, Hùng Cổn Cổn vốn đang lề mề không muốn biến về hình người muốn được Thu Thu tỷ sờ sờ đầu nữa, nhưng xuất phát từ bản năng sống còn, vẫn biến về hình người rồi.
"Các đệ làm sao thế?" Nguyễn Thu Thu nhìn sắc mặt hai con non khá tệ, vừa phân phát khô bò, vừa nghi hoặc hỏi.
"Không, không có!" Hùng Cổn Cổn rất có tư tưởng giác ngộ nói.
Tiểu Bạc Hà cũng phối hợp lắc lắc đầu, tỏ vẻ không có gì xảy ra hết.
Nguyễn Thu Thu cũng không có nghi ngờ, đưa một túi thịt khô nhỏ khác cho Xà Khâm, mới đẩy lão sói xám tiên sinh mang theo ba đứa nhỏ xuống chân núi.
Đương nhiên, nàng cũng chuẩn bị khô bò cho sói, còn là phần nhiều hơn bọn Hùng Cổn Cổn này.
Yêu thức của Uyên Quyết lướt qua túi da thú trong tay ba con non, lại lướt qua trong tay mình, cuối cùng khóe môi hơi gợi lên, ăn một bụng giấm cuối cùng cũng thoáng lắng xuống, không còn quá chua nữa.
......
Ba con non tuy còn nhỏ tuổi, nhưng tốc độ không hề chậm, hơn nữa bây giờ chỗ ở của lão sói xám tiên sinh cách chân núi không quá xa, chừng mười phút sau, một đoàn người Nguyễn Thu Thu cũng đi tới nơi.
Xà Khâm không có nhìn lầm, ở gần chân núi đúng là sinh trưởng rất nhiều thực vật tương tự cây bông vải ---
Loại thực vật hệ rễ này là màu đen, so với cây bông ở hiện đại lớn hơn nhiều, mọc đầy gai ngược, quả bị bọc ở đỉnh cây bông tràn đầy gai. Có lộ ra một chút xíu, phía trên rơi xuống chút bông tuyết, nhìn rất không dễ hái.
Nguyễn Thu Thu rút ra một tia linh lực quan sát một lát, phát hiện loại thực vật này còn ẩn chứa không ít linh khí, thậm chí đã gần kề cấp hai.
Nguyễn Thu Thu nhìn một gốc cây cách bọn họ gần nhất có vài quả đã chín, vài quả kề nhau, đúng là bông vải trước đó dính ở trên người Hùng Cổn Cổn.
Nàng cầm mâu đâm, muốn tiến lên hái quả xuống.
"Phu nhân." Uyên Quyết kéo góc áo của nàng, giọng lạnh lùng, "Loại thực vật này rất nguy hiểm, để sói hái."
************
Chương 83: Chàng Bụt
Nghe Sói xám tiên sinh nói vậy, Nguyễn Thu Thu gật đầu.
Nàng đã trì hoãn khá lâu, Hùng Cổn Cổn và Tiểu Bạc Hà không hề sợ hãi lùi sang một bên.
Xà Khâm luôn âm thầm giữ khoảng cách với bọn họ, nó còn không để Nguyễn Thu Thu kéo lùi về sau. Nhưng Nguyễn Thu Thu và Sói xám tiên sinh sống chung đã lâu, nên việc đoán tâm tư của mấy con non như Xà Khâm cũng rất là quen rồi.
Dọc đường đi, Xà Khâm vẫn che giấu khuôn mặt của mình, hắn không lớn hơn Hùng Cổn Cổn và Tiểu Bạc Hà là bao, rất ốm yếu, trên chân và mu bàn tay còn lờ mờ lộ ra vảy của Xà tộc.
Mặc dù mọi người trong bộ lạc Đông Hùng đều rất thân thiết, nhưng có lẽ Xà Khâm không sống ở bộ lạc Đông Hùng ngay từ đầu, nó là đứa trẻ khá tự ti.
Nguyễn Thu Thu mềm lòng, mặc dù không đưa tay ra kéo Xà Khâm, nhưng cũng có gọi tên nó, "Tiểu Khâm, qua đây đứng với bọn tỷ, bên đó khá nguy hiểm."
Xà Khâm đơ mất mấy giây, rồi mới nhận ra vừa rồi Nguyễn Thu Thu đang nói chuyện với mình.
Nó nhìn Tiểu Bạc Hà đứng bên cạnh Nguyễn Thu Thu đang cười với mình, mũi có chút cay cay, lúc lâu sau, nó mới sững sờ gật đầu, rồi cứng nhắc bước đi, đi tới chỗ đám người Nguyễn Thu Thu.
Uyên Quyết phóng thích yêu thức, tự nhiên cũng sẽ nhìn thấy tất cả.
Yêu thức của hắn quét qua tay chân Xà Khâm, có thể lờ mờ nhìn thấy vảy, khóe môi khẽ nhếch lên.
Vảy trên cơ thể Xà Khâm đứt đoạn, có lẽ là mọc theo từng đợt.
Hắn rất rõ, một đứa trẻ nhiều khiếm khuyết về ngoại hình như Xà Khâm, trước khi tới bộ lạc Đông Hùng, đã bị đối xử như thế nào.
Những con yêu đó có lẽ là cũng giống như những kẻ lúc trước mắng hắn là đồ câm, có những lời nói xúc phạm tới Xà Khâm.
Những chiếc vảy đó có thể là do những con yêu khác bắt nạt nó lưu lại, hoặc cũng có thể là nó không chấp nhận được vẻ ngoài xấu xí của mình nên đã nhổ từng cái một.
Có thể thấy nó rất thích cô gái tên Tiểu Bạc Hà kia.
Nhưng, không đủ can đảm để tới gần.
Sói xám tiên sinh mím môi và tập trung sự chú ý vào quả bông trước mặt.
Nguyễn Thu Thu chăm chú nhìn Uyên Quyết, chỉ thấy trên ngón tay mảnh dài của hắn nổi lên hai đốm lửa đen, nhanh chóng lan dài trong không trung, toàn thân bốc lên màu đen khiến mọi người run sợ.
Sau khi mấy vệt đen quét qua rễ của cây bông, Nguyễn Thu đã rất ngạc nhiên khi thấy những chiếc gai tưởng như không gây hại trước đó bỗng chuyển sang màu đỏ như máu.
"Phụt!"
Nó nhanh chóng phồng lên và dài ra, phần nhọn thậm chí còn rướm chất lỏng như là máu tươi.
Nhưng Sói xám tiên sinh làm việc nhanh hơn nhiều so với những chiếc gai này. Trước khi những chiếc gai và chất lỏng đó tấn công hắn, những chùm trái chín đã bị vệt đen cắt qua, và tất cả đều rơi xuống chân Nguyễn Thu Thu.
Sau khi Uyên Quyết hái hết quả chín, hắn thu tay lại với sắc mặt trắng bệch.
Mặc dù hắn hái được rất nhiều, nhưng toàn bộ quá trình hái chỉ kéo dài mười mấy giây.
Tiểu Bạc Hà gần như bị quả bông bao phủ hoàn toàn, Xà Khâm muốn giúp cô bé chặn nó lại, nhưng khi nó nhìn lớp vảy xanh đen trên người mình thì lại do dự, và Hùng Đoá Đoá đã dũng cảm đứng lên.
Hùng Đoá Đoá nhỏ biến thành yêu hình, nắm da phồng lên, không chỉ chắn Tiểu Bạc Hà và Xà Khâm ở bên cạnh nó, còn chặn cả Nguyễn Thu Thu ở đằng sau.
Nguyễn Thu Thu: "..."
Nàng nhìn con gấu trúc cao ngang иgự¢ mình, và có hơi ngại khi nói rằng thực ra nàng không cần nó bảo vệ.
“Hì hì ~" Nhìn Hùng Cổn Cổn với đôi mắt long lanh, Nguyễn Thu Thu đành phải mỉm cười với nó, và đưa tay lên muốn xoa đầu nó.
Nhưng khi đưa tay ra, nàng nghĩ đến chàng Bụt nhà mình vừa phải vất vả hái bông, nàng kìm chế rụt tay lại, vội vàng bước tới đống bông trên mặt đất và nhanh chóng đến bên Sói xám tiên sinh.
Sắc môi hắn vốn đã hồng hơn, nay lại tái nhợt, Nguyễn Thu Thu lấy ống gỗ chứa giọt nước chữa trị ra đưa lên môi hắn.
Uyên Quyết không từ chối, hắn uống hết, sắc mặt tái nhợt đã khá hơn một chút.
Nguyễn Thu Thu nhìn đống bông, vui buồn lẫn lộn.
Thật ra cái túi nàng mang theo cũng không chứa được nhiều bông như vậy, nàng không ngờ Sói xám tiên sinh sẽ hái hết quả chín của cây bông này.
Nhưng nàng không nhẫn tâm, cũng không muốn nói với Sói xám tiên sinh rằng họ chỉ cần một chút bông.
Nguyễn Thu Thu suy nghĩ một lúc, rồi quay lại nói với bọn trẻ, "Cổn Cổn, Tiểu Bạc Hà, Tiểu Khâm, các đệ có thể gọi Điền Tú và Tiểu Miêu ca ca tới giúp được không?"
Xà Khâm gật đầu, Tiểu Bạc Hà đáp lại, "Được ạ, Thu Thu tỷ."
“Đi đường phải cẩn thận nhé.” Tuy trời chưa tối hẳn, có thể nhìn rõ đường, nhưng Nguyễn Thu Thu vẫn nhắc nhở.
Ba đứa trẻ đồng ý, nhanh chóng cầm thịt trâu khô mà Nguyễn Thu Thu đưa cho chạy đi.
Nguyễn Thu Thu từ xa nhìn Tiểu Bạc Hà thỉnh thoảng lại quay lại gọi Xà Khâm, trong lòng thấy an yên.
“Đứa trẻ bán yêu Xà tộc đó.” Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên bên tai.
Nguyễn Thu Thu quay đầu lại và nghe thấy Sói xám tiên sinh nói nhỏ, "Hẳn là rất muốn chơi với hai đứa trẻ con kia."
Giọng của Uyên Quyết gần như thì thầm, như thể hắn chỉ tình cờ nhắc tới.
Nhưng Nguyễn Thu Thu biết rằng hắn sẽ để ý đến Xà Khâm, chắc là nhớ tới bản thân lúc trước.
Trong lòng dịu lại, ánh mắt Nguyễn Thu Thu chớp chớp, đắn đo nghĩ cách an ủi con sói của mình.
Nàng không hề nhận ra con sói lại nói như vậy, một mặt là vì nghĩ tới bản thân lúc nhỏ, mặt khác, là có mục đích xảo quyệt muốn phu nhân ở bên mình nhiều hơn.
Nhưng Thu Thu luôn cảm thấy sói con của mình vừa lanh lợi, vừa đáng thương, lại hiểu chuyện, đương nhiên dễ mắc lừa.
Nàng cúi xuống và an ủi con sói của mình, "Tiểu Bạc Hà rất tốt, nhất định sẽ hòa thuận với Tiểu Khâm."
“Đừng lo lắng, ta cũng… chưa bao giờ nghĩ đến việc cùng chàng… à, rời xa chàng Bụt của ta.” Thực sự nàng không thể nói thẳng ra như Uyên Quyết như vậy được, trực tiếp gọi hắn phu quân, sau đó hứa hẹn mấy lời tình cảm, nàng nói không được, cho nên Nguyễn Thu Thu mới đổi cách nói khác.
Nhưng khi nói chuyện lại rất lúng túng và mặt ngày càng đỏ.
Nói xong, nàng vội vàng đứng dậy, ho nhẹ một tiếng, muốn che đi sự xấu hổ và ngại ngùng của mình, nhưng nàng lại không biết, cách nói của mình khiến Sói xám tiên sinh không biết mình chính là “chàng Bụt”. Cả người như bị sét đánh, toàn thân run lên.