Chương 71: Uyên phu nhânÂm cuối của "ngao ô" còn mang theo chút gợi cảm, rơi vào trong tai Nguyễn Thu Thu, làm trong khoảnh khắc nàng cảm thấy quái lạ, lỗ tai đỏ lên, thậm chí cảm thấy có chút không biết làm sao.
Không khí trong nháy mắt anh tĩnh lại, thậm chí có phần xấu hổ.
Nguyễn Thu Thu chỉ là đo đỏ lỗ tai, có lẽ là đã quen tiếng "ngao ô" non nớt của tiểu sói xám tiên sinh trong thế giới ký ức, cũng không có đối với lão sói xám tiên sinh bất thình lình biểu hiện làm nũng tỏ thái độ khi*p sợ.
Điền Tú ở một bên lại không có định lực cường đại như nàng.
Toàn thân Sa điêu ngây dại, quả thật không thể tin vào hai con mắt 360 độ không góc ૮ɦếƭ của mình, hai cọng lông dài bên đầu giống như cây ăng-ten truyền điện, đột nhiên dựng lên.
Toàn thân lông chim màu đỏ của Đại Điêu giống như bùng nổ xù ra bốn phương tám hướng, cái mõm nhòn nhọn chợt mở ra, lộ ra một cái lưỡi có màu khá đậm.
Nguyễn Thu Thu: "..." Ôi chao.
Nét mặt của nàng vốn là bình tĩnh, sau khi nhìn thấy phản ứng mất mặt yêu của Điền Tú, cũng có phần nứt ra rồi.
Nguyễn Thu Thu dứt khoát không nhìn hắn, tay phải đang đẩy xe lăn nâng lên, vén sợi tóc mái ra sau tai, đầu ngón tai lạnh lẽo vuốt qua lỗ tai, định ngăn lại những cảm giác kỳ quái trong đáy lòng và nhiệt độ xuống.
Nàng khẽ hít một hơi, giương mắt nhìn chàng sói "tâm cơ" ở trước mặt nàng đang lung lay sắp đổ, cảm giác có hơi buồn cười, cong môi, biết rõ chàng sói này không biết mình có thể nghe hiểu lời y nói, nổi lên ý xấu, cố ý muốn trêu đùa y.
Nguyễn Thu Thu dùng phương thức giao lưu với y trước đó, nhẹ nhàng nói, "Phu quân, bên ngoài rất lạnh, sao chàng không mặc kỹ quần áo đây?"
"Đúng rồi, ta ở chỗ Như Ý nãi nãi, vừa vặn gặp phải Điền Tú, hắn nói bộ lạc Đông Hùng thiếu dược thảo, ta nghĩ nhà chúng ta còn có một ít dược thảo bình thường không dùng đến, để hắn đi cùng ta tới lấy..."
Giấm đến sắp không phân rõ nam bắc, lão sói xám: "...."
Kỳ thật đầu Uyên Quyết còn choáng váng, y tu luyện khá lâu, nhưng vì thiếu thốn linh thạch, trong cơ thể vẫn còn đau từng trận.
Y ở bên ngoài chưa quá lâu, có lẽ chưa đến hai giờ.
Chỉ là, tay chân vẫn có chút lạnh băng.
Lão sói xám tâm cơ biến thái vốn dĩ định ở lúc Thu Thu sắp đến gần thì giả bộ bất tỉnh, để nàng nửa ôm mình vào sơn động, thuận tiện "không cẩn thận" cọ qua môi nàng.
Ai biết tiểu phu nhân vậy mà trở về cùng Điền Tú, trong nhất thời sói không nhịn được...
Nhưng, chỉ là tình cờ gặp phải thôi sao?
Trong lòng lão sói xám tiên sinh nổi lên rất nhiều ý niệm, trên gương mặt tuấn mỹ lại lạnh nhạt trước sau như một.
Mắt phượng hẹp dài của y nửa khép, hơi rũ, gỗ tai gục xuống, vẫn là dáng vẻ tủi thân không chịu nổi.
Nguyễn Thu Thu bất đắc dĩ, hai mắt dịu dàng, nàng buông "xe lăn" bản thô sơ trong tay xuống, đi về trước hai bước, thử kéo ống tay áo của Uyên Quyết, "Mệt không? Muốn ta đỡ chàng không?"
Dựa theo kinh nghiệm trước đây của nàng, lão sói xám tiên sinh hiếu thắng như vậy nhất định sẽ không cho nàng đỡ, thậm chí rất có thể sẽ giống như trước đây, lãnh khốc giả bộ rất kiên cường, nhẹ nhàng đẩy tay nàng ra.
Nguyễn Thu Thu đã chuẩn bị xong lời thoại kế tiếp, nhưng lần này, chàng sói cao ngạo lạnh nhạt này vẫn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.
- --- Kỳ thật y là một con sói có thể tự lo liệu, không phải con sói con cần Thu Thu ôm mới có thể an tâm ngủ.
Nhưng lão sói xám tiên sinh nghĩ tới mình bây giờ ở trong mắt tiểu thê tử có lẽ là một con sói đáng thương đang phát sốt, nên ỡm ờ (được như nguyện) khẽ "ngao ô" một tiếng, thuận theo tùy nàng kéo cánh tay của mình.
Vì thế Nguyễn Thu Thu không những rất nhẹ nhàng đã bắt được ống tay áo của sói xám tiên sinh nhà mình, còn ᴆụng phải cánh tay của y.
Nguyễn Thu Thu: "...."
Nàng hơi ngạc nhiên, lấn tới, từng chút từng chút phủ cả bàn tay của mình lên.
Nàng nhạy bén cảm giác được toàn thân sói mẫn cảm khẽ run, nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường, vẫn không nhúc nhích, mặc cho nàng bắt lấy.
Điền Tú: "...." Đôi mắt hắn cũng sắp bị chói mù rồi được không?
Đại bàng khổ quá mà, đại bàng đã làm sai điều gì không chỉ bị đám nhóc con dây dưa, đi lấy thuốc thôi còn phải ăn đầy mặt thức ăn cho chó.
Ở trong gió lạnh bị nhét đầy miệng thức ăn chó, Điền Tú lanh lẹ khép lại cái mõm vì khi*p sợ mà mở ra.
Điền Tú nhìn sói lãnh đạm lạnh như băng, cự tuyệt yêu ngoài ngàn dặm, vậy mà ngoan ngoãn đứng ở tại chỗ, toàn thân không che được hơi thở тһô Ьạᴏ sắp phát tán ra ngoài, ánh mắt đen nhánh tràn ngập u ám và kiềm nén.
Uyên Quyết mất đi ánh sáng, thậm chí đôi mắt màu xanh xám xinh đẹp cũng đã biến thành huyết đồng (mắt máu), cũng chẳng biết vì sao.
Điền Tú luôn cảm thấy, sói có chỗ nào khang khác.
Giống như, xung quanh Nguyễn Thu Thu và y, có một tầng kết giới nhạt, nhìn không thấy, chặn lại tất cả mọi tội ác và bóng tối ở bên ngoài.
Cho dù có thêm ngàn vạn cực khổ, giữa bọn họ, vẫn luôn ánh lên ánh sáng ấm áp.
Điền Tú nhìn một lát, hắn cảm thấy có phần hiểu rõ, lão sói xám biến thái tàn bạo hung ác chỉ dịu dàng với một người x tiểu thê tử thiên lương đáng yêu mảnh mai, nếu có vị kia nhà hắn đang ở đây, nhất định sẽ ngẩng cao đầu nhìn chằm chằm...
Đại Điêu dòm một hồi, chợt cảm thấy không còn sợ hãi như vậy, sau đó hắn nhìn thấy Nguyễn Thu Thu được gắn thêm vòng hào quang couple đang đỡ sói, quay đầu nhìn hắn cười khanh khách, "Làm phiền Điêu huynh hỗ trợ đẩy xe lăn vào sơn động."
Nàng nói xong quay đầu, đỡ lấy Uyên Quyết rõ ràng chưa mất đi ý thức vào sơn động.
Điền Tú đẩy xe lăn đi về phía trước, ở một giây trước khi đi vào sơn động, đầu hung hăng bị đập vào "cánh cửa" không biết vì sao đột nhiên đóng sầm lại, nổi lên một cục u rất lớn.
"Ha."
Bên trong cánh cửa truyền đến một tiếng khàn khàn, có vẻ mười phần trào phúng, ghen tuông mà u ám.
Điền Tú: "....." Đậu.
Đầu của hắn sợ rằng bị ma khí ướp thấm rồi mới muốn giúp con giấm sói này, hắn giơ giơ nắm đấm.
.......
.......
Đối với chút thủ đoạn nhỏ cố ý đối phó với Sa Điêu của lão sói xám tiên sinh, Nguyễn Thu Thu cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Cố tình chàng sói này còn không muốn thú nhận ở trước mặt nàng, hình như y nhất định phải duy trì hình tượng sói còn chưa tỉnh táo, tóc đen rất dài rũ xuống, mang theo một chút mùi hương thực vật tươi mát, hỗn hợp với mùi nhàn nhạt trên người y, còn dễ ngửi hơn.
Nguyễn Thu Thu chậm rãi đỡ y đi về phía trước.
Đây là lần đầu tiên khi nàng và lão sói xám tiên sinh còn thanh tỉnh cùng sánh vai mà đi, Nguyễn Thu Thu hơi nhúc nhích, là có thể nghe thấy tiếng quần áo hai người cọ xát.
Trong sơn động an tĩnh, có vẻ khá rõ ràng.
Bên tai Nguyễn Thu Thu tất cả đều là tiếng hít thở và tiếng tim đập của mình, vốn còn muốn để sói lại ngao ô vài tiếng nữa, chờ khi nàng hồi thần, đã đỡ chàng sói đến bên giường đá.
Tuy rằng trong kế hoạch có một đoạn nhỏ chướng mắt (đại bàng: "?") nhưng sói tâm cơ vẫn quyết định dựa theo kế hoạch trước đó.
Y cũng thật sự có chút không chịu nổi.
Thân thể lão sói xám tiên sinh từ từ nghiêng về trước, Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy bả vai và eo đều nằng nặng, toàn thân không chịu khống chế nghiêng xuống, nhẹ nhàng ngã trên da thú mềm mại.
Môi của lão sói xám tiên sinh khẽ lướt qua bên tai nàng, thậm chí không dám đè nặng nàng, chỉ là khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ ngã vào bên người nàng.
Nguyễn Thu Thu không hề có cảm giác: "..."
Đây là đang làm gì?
Nàng ngồi dậy, sửa sang lại quần áo, chống cằm như có chút suy tư điều gì nhìn chằm chằm Uyên Quyết đang nhắm mắt.
Nàng đang suy nghĩ, có nên trực tiếp nói cho Uyên Quyết, kỳ thật nàng nghe hiểu yêu ngữ rồi.
Nguyễn Thu Thu nghĩ lại nghĩ, vẫn quyết định chờ lão sói xám tiên sinh tự mình phát hiện.
Chàng sói này thường ngày nghĩ một đằng nói một nẻo như thế, cũng chỉ có khi "ngao ô" mới có thể lộ ra một chút ý nghĩ chận thật trong nội tâm.
Y thế mà để ý mình và Điền Tú cùng nhau trở về, chẳng lẽ...
Y không thích Điền Tú?
Cũng phải, dù Điền Tú là không cố ý, trước kia hại tiểu sói xám tiên sinh thảm như vậy.
Nguyễn Thu Thu cười, không chậm trễ thời gian, thừa dịp lúc y giả bộ bất tỉnh, cẩn thận rút tay ra.
"Điền Tú chưa quay về Sa tộc, mà chạy đên bộ lạc Đông Hùng hỗ trợ. Nghe nói nơi đó có rất nhiều hùng yêu đều bị thương ở thú triều, thiếu thốn dược thảo." Nguyễn Thu Thu vừa thu dọn dược thảo trong nhà vừa nói chuyện với "mỹ lang đang ngủ".
"Hai ngày trước Như Ý nãi nãi cũng đi, bà ở sau núi bộ lạc Đông Hùng phát hiện một cái kết giới." Nguyễn Thu Thu dùng một túi da thú đặt hết dược thảo vào, chậm rãi nói, "Bà nói linh khí trong kết giới đó rất nồng đậm..."
"Hẳn là sẽ thích hợp tu luyện..." Nguyễn Thu Thu nói đến một nửa thì ngừng, nàng cầm dược thảo trong tay, thầm thở dài, vẫn là quyết định để Điền Tú mang dược thảo về trước, sau đó lại thương lượng cùng lão sói xám tiên sinh chuyện chuyển nhà.
Nàng nghĩ một lát, cầm lấy thùng gỗ mới, đựng một chút nước ấm, cùng cầm trong tay cả dược thảo, vén mành da thú lên đi ra bên ngoài, đưa dược thảo cho Điền Tú mặt mày buồn bực đang chờ.
Không chú ý tới, sau khi nàng ra khỏi phòng cưới, lão sói xám tiên sinh vốn là lòng tràn đầy ngọt ngào nằm ở trên giường đá, âm thầm nắm chặt tay.
- -- Uyên Quyết chậm rãi ngồi dậy, đáy lòng chìm xuống, nét mặt cũng dần dần lạnh đi.
Vừa rồi ở bên ngoài y không có chú ý, bây giờ mới phát hiện, ở trên cổ tay Thu Thu, có một vòng ấn ký không rõ ràng.
Đó là thứ sau khi ký kết tuyên thệ với Yêu Ma, mới có thể xuất hiện.
Nói cách khác, ở buổi chiều không có y tham dự này, Thu Thu đã tuyên thệ với yêu nào.
Nhận thức được điều này làm cho y trong chớp mắt như rơi vào hầm băng, mỗi một giây mỗi một lần hô hấp đều cảm thấy muôn phần dày vò.
Có lẽ y có thể đoán được Thu Thu hẳn là tuyên thệ cùng bán yêu bán ma tên là Khanh Như Ý nọ, lần trước nàng ở bên tai y có nhắc tới chuyện liên quan tới bà ta.
Y mơ màng nghe được một chút, nhưng lúc ấy ý thức không rõ, chỉ nghe thấy một đoạn.
Y không lo lắng Thu Thu sẽ làm sao, y chỉ lo lắng, nàng bị lừa gạt.
Lòng càng thêm nôn nóng, cái đuôi không ngừng vung qua vung lại, cắn răng, ánh mắt u ám.
Y khôi phục một chút thị giác, nhưng trước mắt chỉ có một mảng sáng ௱ôЛƓ lung, thậm chí cảm thấy ánh lửa trong bếp đá đang không ngừng nhảy múa hết sức chói mắt.
Trên lông mi đen nhánh đính vài giọt nước, vành mắt của sói đo đỏ, thậm chí không tiếc phải chịu đau, rút ra một tia yêu thức, không có nhìn trộm gì đâu, chỉ lo lắng dựng hai lộ tai lên nghe lén tiểu phu nhân và Sa điêu đối thoại.
"Bên trong có sáu cây dược thảo và mấy cây nhân săm nhỏ, hẳn là có thể chống được một thời gian." Nguyễn Thu Thu nhìn Đại Điêu trước mặt, giới thiệu, "Lá cây có thể giảm sốt rất nhiều mà Thiên Lam có thể cầm máu giảm đau. Cây nhân sâm nhỏ chứa một chút linh khí, cho hùng yêu sắp không chống được dùng trước."
Đại Điêu nghiêm túc ghi nhớ, cẩn thận nhận lấy dược thảo và nước ấm, vẫn có chút tò mò, giơ cánh hỏi, "Oa ~ cô oa ~ (Cảm ơn cô, Uyên phu nhân, cô hiểu biết thật nhiều.)"
Nguyễn Thu Thu: "....." Uyên phu nhân là cái quỷ gì, nàng sắp bị cái xưng hô này dọa ngốc rồi.
Chàng sói trong phòng cưới khi nghe đến cái xưng hô này, hừ lạnh một tiếng, hơi nhếch khóe môi, tỏ vẻ con chim này xem như còn có chút thông minh.
Nhưng lão sói xám tiên sinh còn chưa đắc ý được bao lâu, đã nghe Đại Điêu nói tiếp, "Oa ~ cô ~ (Không nghĩ tới con sói không được người ta ưa thích ấy, còn có thể cưới được nàng dâu như cô, thật làm chim giật mình.)"
Nguyễn Thu Thu: "..."
Y dựng lỗ tai lên, có chút chờ mong đáp án của tiểu phu nhân.
Nhưng y chờ một giây, chợt nhớ tới ---
Thu Thu nàng không hiểu ngôn ngữ Yêu tộc.
Lỗ tai lại gục xuống, tại lúc lão sói xám tiên sinh không còn ôm kỳ vọng với phản ứng của Thu Thu thì ---
Thu Thu cười, nhẹ nhàng nói, "... Là y đã cứu ta." Nghiêm túc mà nói, nếu không có Uyên Quyết, nàng sớm đã không còn mạng.
"Cô ~ (Được rồi, nhưng mà, so cô không nói cho y, cô đã có thể nghe hiểu ngôn ngữ của Yêu tộc?)" Điền Tú nghiêm túc đặt câu hỏi.
Con ngươi lão sói xám tiên sinh co lại, lỗ tai cũng vì khi*p sợ cực độ mà nháy mắt nhuộm thành màu đỏ.
Y đỏ mặt, nghe thấy lời của nàng, "Rất đáng yêu."
Bởi vì, rất đáng yêu.