Chương 57: Những con đường u ám đó, chúng ta đã từng đi quaGiọng của Mạc Bất Quy rất khẽ, từng giọt máu từ răng nanh Khanh Như Ý nhỏ xuống trên gương mặt tuấn tú.
Nguyễn Thu Thu nhìn thấy nửa bên mặt còn hoàn hảo của Như Ý nãi nãi tràn đầy thống khổ và không muốn, dường như bà còn có chút ý thức, lại như không phải rất tỉnh táo.
Trên cánh tay gồ ghề lồi lõm truyền đến một mùi thơm, đối với bà mà nói, không khác nào cám dỗ trí mạng.
Nước bọt theo răng nanh và khóe miệng nhỏ xuống, Nguyễn Thu Thu trầm mặc nhìn họ duy trì tư thế giằng co.
Mà cuối cùng, Như Ý nãi nãi vẫn không thể kháng cự cám dỗ của máu thịt, hung hăng cắn vào cánh tay Mạc gia gia.
Khi máu tươi chảy xuống, Nguyễn Thu Thu nhìn thấy tầm mắt của Ma vật đó dần dần thanh tỉnh và giọt nước mắt đang rơi xuống.
Mà từ đầu đến cuối, thiếu niên Mạc Bất Quy cũng không có phát ra tiếng hô đau và oán hận nào.
Bọn họ, rõ ràng.
Đều rất thống khổ.
Cổ họng Nguyễn Thu Thu khô khốc, đáy lòng chấn động.
Đây là, kỳ ma hóa mà Như Ý nãi nãi đã nói sao?
Về sau lão sói xám tiên sinh, cũng sẽ biến thành thế này ư?
Trái tim thắt lại, tầm mắt Nguyễn Thu Thu dần dần mơ hồ, hình ảnh trước mắt vỡ vụn, hình như thời gian trôi qua, một cảnh tượng khác diễn biến.
Nàng không biết ký ức của Như Ý nãi nãi nhảy qua bao lâu.
Nhưng chờ khi trước mặt Nguyễn Thu Thu lại xuất hiện cảnh tượng khác, vị thiếu niên lấy thân nuôi ma, đã biến thành một người trung niên tóc hoa râm.
Mạc Bất Quy lấy tốc độ cực nhanh già đi, duy nhất không đổi, chính là một ngày lại một ngày đi nhìn Khanh Như Ý đã hoàn toàn không thấy rõ hình dáng.
Mà Như Ý nãi nãi vốn còn có thể miễn cưỡng nhìn ra hình người, đã hoàn toàn trở thành quái vật không thể nói chuyện, không có tình cảm.
Bà thật sự, rất khó coi.
Rất xấu xí.
Hình ảnh bỗng gián đoạn, Nguyễn Thu Thu chợt mở bừng mắt, bừng tỉnh hồi thần, trong mắt chứa đầy nước mắt.
Ở trước mặt nàng, nãi nãi vẫn đứng ở nơi đó, mặt mang ý cười, khóe mắt mang theo nếp nhăn hiền từ.
Khanh Như Ý rút lại ngón tay đặt ở giữa trán nàng, giọng thong thả, dường như đến bây giờ, mới bắt đầu trả lời vấn đề của nàng, "Đúng là bởi vì, chúng ta đã từng đi qua con đường u ám như vậy, cho nên mới không muốn nhìn thấy người khác tiếp tục đi lên con đường này."
"Ta thiếu chút nữa Gi*t ૮ɦếƭ ông ấy, cũng xem như đã Gi*t ông ấy."
Nguyễn Thu Thu nhìn Như Ý nãi nãi vuốt tóc bạc nơi thái dương, nghe bà dịu dàng nói, "Nhưng, dù ông ấy trả giá nhiều như thế, đến bây giờ, ta cũng chưa vượt qua kỳ ma hóa."
"Ta có thể sống đến bây giờ, hoàn toàn là vì chủ thượng." Khanh Như Ý dừng lại, xoay người hỏi nàng, "Có phải con rất tò mò vì sao ta lại xuất hiện ở nơi này?"
Nguyễn Thu Thu gật đầu, hơi nghẹn ngào nói: "... Là vì Mạc gia gia sao?"
Như Ý nãi nãi cười cười: "Xem như thế đi."
"Lúc trước, vốn dĩ ta cho rằng Mạc ca ca đã bị ta sát hại mà ૮ɦếƭ, sau khi khôi phục ý thức muốn tự sát, nhưng lại bị một Ma vật cường đại sắp trở thành Ma Vương cứu đi." Khanh Như Ý hơi ngừng, nói tiếp, "Chủ thượng nói với ta chỉ cần ta có thể hoàn thành nhiệm vụ, sẽ biến ta thành Yêu tộc thuần huyết, cũng hồi sinh Mạc ca ca."
Nguyễn Thu Thu bừng tỉnh, "Cho nên, ngày hôm qua người phát hiện Mạc gia gia không ૮ɦếƭ, mới có thể kinh ngạc như thế..."
"Đúng vậy." Bên môi Khanh Như Ý mang theo ý cười, rồi rất nhanh ảm đạm đi, "Nhưng, Mạc gia gia của con, đã không còn nhiều thọ mệnh."
"Mà mệnh của ta, hoàn toàn bị chủ thượng nắm trong tay, căn bản không thể cùng ông ấy lập khế."
Nghe Khanh Như Ý nói như vậy, lòng Nguyễn Thu Thu chợt cảm thấy bất an.
Khanh Như Ý tiếp tục nói, "Cho nên, ta cần hoàn thành nhiệm vụ của ta."
Giọng Nguyễn Thu Thu khô khốc, kinh ngạc nhìn bà, hết sức thấp thỏm hỏi, "Như Ý nãi nãi, nhiệm vụ của người là gì?"
Khanh Như Ý thở dài, "Con hẳn đã đoán được mà."
Nguyễn Thu Thu lắc đầu, cười khổ, "Ta hy vọng mình đã đoán sai, người không phải tới Gi*t chúng ta."
Khanh Như Ý nhìn cô gái thông tuệ trước mắt, đáy lòng cũng rất không muốn, giọng rất nhẹ, "Chủ thượng của nãi nãi, là một Ma vật tàn nhẫn, hắn rất thích ăn trái tim của Ma tộc và Yêu tộc."
Khanh Như Ý nhìn Nguyễn Thu Thu đang trố mắt, giọng điệu cũng nghiêm túc, "Trái tim của bán yêu bán ma, đối với hắn mà nói, là thứ cực bổ, thiên phú càng cao, càng bổ. Hơn nữa, hắn càng thích trái tim của bán yêu bán ma đã mất đi người quan trọng."
"Con biết, cái này ý nghĩa thế nào không?"
Cả người Nguyễn Thu Thu phát lạnh, tay chân nàng nhũn ra, trái tim vốn đã bình tĩnh lại lần nữa nhấc lên, tay nắm chặt mâu đâm, lòng dần dần lạnh đi.
Đương nhiên nàng biết, ý của Khanh Như Ý là gì.
Sợ rằng, nhiệm vụ của Khanh Như Ý, là giám thị bọn họ, sau đó chờ đến thời cơ thích hợp, Gi*t nàng, lại Gi*t Uyên Quyết.
Cho nên ngày qua, Khanh Như Ý mới có thể đột kích nàng, e là cảm thấy giám thị một kẻ tàn phế càng dễ dàng. Còn sau đó Như Ý nãi nãi chưa có ra tay, giờ cũng đem chuyện đều nói cho nàng, hoàn toàn là vì nàng đã từng giúp một nhà Mạc gia gia.
Giọng Nguyễn Thu Thu khàn đi, thăm dò nói, "Nhưng, ngày hôm qua người không có nhân cơ hội ra tay với chúng ta, người đã đổi ý?"
Khanh Như Ý chỉ là khom lưng, chậm rãi đào rau dại trong tuyết, nhẹ giọng nói, "Ta không muốn Gi*t con."
"Đứa nhỏ, nghe ta, rời khỏi y đi." Như Ý nãi nãi nhìn lướt qua Nguyễn Thu Thu, "Các con chưa có lập khế, con cũng không cần khổ cực như thế nữa, ta có thể đưa con đến một bộ lạc thân thiện với Nhân tộc, cũng có thể bồi dưỡng con."
"Một Lang Yêu đã tiến vào kỳ ma hóa, không đáng để con hy sinh vì y như vậy." Khanh Như Ý đào vài cây rau dại, đặt ở túi da thú tùy thân mang theo, "Thứ chủ thượng muốn, chỉ là trái tim của Uyên Quyết mà thôi. Còn con, nãi nãi hoàn toàn có thể làm chủ."
Giọng Như Ý nãi nãi ôn hòa, "Ta biết, bây giờ con rất khó đưa ra quyết định, hôm nay con trở về ngẫm lại thật kỹ, ngày mai lại nói cho nãi nãi đáp..."
Chữ "án" của Khanh Như Ý còn chưa nói ra, đã thấy Nguyễn Thu Thu lắc lắc đầu.
Giọng Nguyễn Thu Thu có chút run, nhưng ánh mắt rất kiên định, "Ta sẽ không từ bỏ y."
Cho dù đã thấy qua dáng vẻ của bán yêu bán ma tiến vào ma hóa hậu kỳ, nàng cũng sẽ không từ bỏ Ốc Đồng sói xám của nàng.
Nếu không có Uyên Quyết, có lẽ, lúc Lục Tử Nhiễm tìm tới, nàng đã bị ૮ưỡɳɠ éρ mang đi.
Không, có lẽ sớm hơn, ở đêm y một mình chiến đấu cùng Ma vật, nếu y không lựa chọn ngậm lấy nàng hai chân đã bị rút gân trở về từ mặt tuyết.
Có lẽ, nàng đã sớm mất mạng.
Nguyễn Thu Thu không dám nói, Uyên Quyết nhất định không giống với người khác.
Nàng cũng không giống đảm bảo, lão sói xám tiên sinh ở hậu kỳ sẽ không thương tổn chính mình.
Có lẽ răng nanh của y sẽ cắn vào cái cổ yếu ớt của nàng, sẽ khát vọng máu thịt của nàng, nhưng so với những thứ không biết không rõ trong tương lai, khiến nàng bỏ lại y, mặc kệ thế nào nàng cũng không muốn.
Nàng chỉ là biết trước một tương lai có khả năng rất thảm mà thôi.
Nàng chỉ là, từ chỗ Như Ý nãi nãi biết trước tương lai của nàng và lão sói xám tiên sinh không lạc quan.
Nhưng từ rất sớm lúc trước, nàng cũng đã biết kết cục của mình vốn là ૮ɦếƭ thảm trong thú triều mùa đông.
Chẳng lẽ vì biết được kết cục, nàng sẽ phải chấp nhận hoàn toàn mà từ bỏ chống cự sao? Đùa gì thế.
So với kết cục ૮ɦếƭ thảm trong thú triều, bị lão sói xám tiên sinh cắn hai cái, tính là cái gì đâu?
So với nàng, rõ ràng là Uyên Quyết càng thống khổ hơn.
Từ nhỏ đã là một chú sói con lưu lạc, khi còn bé không biết đã chịu khổ bao nhiêu, nỗ lực tu luyện thành thủ lĩnh, kiêu ngạo ngang tàng với thiên phú của mình.
Nhưng từ khoảng thời gian ở chung này, Nguyễn Thu Thu biết, y tự phụ khiến Yêu chán ghét và hiểu lầm, sau lưng cất giấu mẫn cảm và tự ti rất lớn.
Sói tiên sinh của nàng, dù là đối đãi với người già yếu hay Sa điêu mơ mộng trở thành cá, cũng đều ôn hòa như thế.
Nàng đã sớm biết, những tin đồn tàn bạo và biến thái kia, chẳng qua chỉ là lời đồn miệng truyền miệng đầy cay nghiệt của Yêu tộc và Nhân tộc mà thôi.
Họ kính sợ y, cũng sợ hãi y, càng lo lắng ma khí vô ý thả ra trên người y sẽ tổn thương mình, cho nên đắp nặn ra một thủ lĩnh Lang tộc giả dối có thể hoàn toàn bị căm ghét.
Như vậy những người hoặc yêu chướng mắt y, sẽ có thể không kiêng nể gì chửi bới và công kích y, trong lòng lại không có bất kỳ cảm giác áy náy nào.
Mà bắt đầu từ khi Ốc Đồng sói xám được sinh ra, có lẽ toàn bộ thế giới đều đang nói với y ---
"Uyên Quyết, sự tồn tại của ngươi là sai lầm."
"Ngươi là quái vật bị nguyền rủa, đều bởi vì ngươi, chúng ta mới có thể ૮ɦếƭ nghiều sói như vậy."
"Cút ngay, không cần đến đây, chúng ta bên này đều là Yêu và Nhân tộc nhỏ yếu, ngươi sẽ hại ૮ɦếƭ bọn họ."
Lão sói xám tiên sinh của nàng, làm yêu hơn hai mươi năm, bảo vệ sinh tồn của bộ lạc mấy năm, nhận được kết cục lại là sau khi trọng thương bị vứt bỏ, thiếu chút nữa ૮ɦếƭ ở mùa đông này.
Mà bây giờ, sinh hoạt của bọn họ khó khăn lắm mới có chút hy vọng, y lại tiến vào kỳ ma hóa mỗi một giây đều giống như đao cắt kim đâm.
Nếu Nguyễn Thu Thu đoán không sai, từ lúc trên mặt chàng sói bắt đầu xuất hiện chấm đen, y hẳn là đã tiến vào kỳ ma hóa mà Như Ý nãi nãi nói.
Y vẫn luôn, đang yên lặng chịu đựng.
Chưa bao giờ nói với nàng nửa câu, rằng y rất đau.
Mặt Nguyễn Thu Thu nóng lên, chớp chớp mắt chua xót, nàng hít sâu một hơi, buộc mình bình tĩnh lại ---
Thương thế của Ốc Đồng sói xám nàng rõ ràng nhất, buổi sáng hôm nay vừa mới kiểm tra, kinh mạch đã khép lại, chân cụt đã khép lại hơn nửa, không còn chảy máu.
Y hấp thu linh thạch rất nhanh, trên người cũng không có mọc ra vảy Ma vật, đã dần tốt lên.
Còn có, khác với Mạc gia gia, nàng có dị năng đặc thù.
Bây giờ rốt cuộc biết rõ nguyên nhân lâu nay Uyên Quyết không khỏe lại được, cũng rõ ràng ma khí trong cơ thể y do đâu mà đến.
Đã biết phương hướng nỗ lực, đây rõ ràng, là một chuyện vui mừng.