Gả Ăn Chơi Trác Táng - Chương 75

Tác giả: Mặc Thư Bạch

Biến cố này làm Vương Mai trở tay không kịp, Tống Hương cũng ngây ngốc, mà người đi cùng Vương Mai thấy tình thế không ổn thì vội vàng nói cáo lui với Liễu Ngọc Như, trên hành lang tức khắc còn lại Vương Mai Tống Hương và đám người Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như nhìn nhìn sắc trời, bình thản nói: “Đứng ở nơi này để người ngoài nhìn thấy không tốt, mọi người vào phòng nói chuyện đi.”
Dứt lời, nàng dẫn người trở lên lầu.
Bọn họ đi vào phòng đã đặt từ trước, Liễu Ngọc Như ngồi vào chủ vị, từng người khác người tìm vị trí ngồi xuống, chỉ có Thẩm Minh áp giải tên nam nhân bắt hắn quỳ xuống, còn Tống Hương và Vương Mai đứng chung một chỗ.
Liễu Ngọc Như uống ngụm trà, lúc này Vương Mai phát hiện tình hình không đúng, bà không dám nói nhiều mà chỉ lặng lẽ đánh giá bốn phía, người bên cạnh như đang chờ cái gì đó, Tống Hương cũng phát hiện tình hình không ổn, chả là nàng đã chuẩn bị tâm lý nên cũng bình tĩnh lại cúi đầu nhìn sàn nhà, không nói gì hết.
Chưa được một lúc, Hổ Tử và Hoàng Long đã áp giải hai người đi vào, người này vừa vào, sắc mặt Vương Mai lập tức thay đổi, đối phương đang giãy giụa, Hoàng Long đá vào chân đối phương, tức giận nói: “Quỳ ở đó đi!”
Rốt cuộc người kia cũng ngừng nhúc nhích, Hổ Tử dứt khoát bẩm báo: “Phu nhân, Cửu gia, người này mới là người truyền lời thật, hắn đứng ở cửa tìm tên này. Bọn họ có ba người, đã chạy mất một người, chúng ta đã cho người đuổi theo.”
“Làm tốt lắm.”
Liễu Ngọc Như gật đầu, cười nói: “Làm phiền các ngươi rồi.”
Hổ Tử nào dám để Liễu Ngọc Như đa tạ, hắn vội vàng xua tay ý bảo không sao.
Nam nhân bị bọn họ bắt được thấy tình hình không đúng cũng không nói nữa, hắn nhanh chóng nhìn thoáng qua Vương Mai rồi cúi đầu.
“Nói một chút đi,” Liễu Ngọc Như bình thản nhìn Vương Mai, “Rốt cuộc chuyện là thế nào.”
Dứt lời, Liễu Ngọc Như đặt tờ giấy lên bàn nhìn Vương Mai: “Rõ ràng chỉ là vài câu thơ, dì Vương, sao dì có thể chắc chắn đây là phương thức điều chế?”
Tống Hương nghe lời này thì ánh mắt rơi trên người Vương Mai, Liễu Ngọc Như tiếp tục nói: “Hương tỷ là đồ đệ dì, dì làm sư phụ nên tin tưởng tỷ ấy, người tố giác tỷ ấy là dì, hiện giờ người sai lầm cũng là dì, dì nói……”
“Chủ nhân, ngươi ngàn vạn lần đừng bị che mắt!” Vương Mai nghe Liễu Ngọc Như nói như vậy thì tức khắc phản ứng, bà suy tư trong lòng, đây nhất định do Tống Hương đánh lừa, vội tỏ rõ lòng trung thành, “Chuyện bọn họ muốn ở tửu lầu Đông Lai giao đồ là ta chính tai nghe thấy, nên ta mới chắc chắn đó là phương thức điều chế. Chủ nhân điều tra lại đi, điều tra lại sẽ biết nàng ta có vấn đề, bằng không vào giờ này, vì sao nàng ta ở đây giao đồ cho một nam nhân, cho dù chỉ là mấy câu thơ cũng không thể nào nói nổi!”
“Dì Mai!” Tống Hương nghe không nổi nữa, mặt nàng đỏ lên bởi vì quá tức giận, nàng run rẩy nói, “Dì đang nói cái gì đó? Chuyện này, chuyện này rõ ràng là dì bảo ta đi làm.”
“Ngươi nói bậy!” Vương Mai hét lên, “Không tin thì ngươi hỏi xem những người bị bắt tới hôm nay đi, xem xem rốt cuộc bọn họ tới tìm ai!”
Nghe được lời này, Thẩm Minh cúi đầu đẩy nam nhân kia, hắn nửa ngồi xổm nói: “Hỏi ngươi kìa, ngươi tới tìm ai.”
Người kia run rẩy nâng tay chỉ vào Tống Hương.
Tống Hương ngẩn người, Liễu Ngọc Như thở dài: “Hương tỷ, ta vốn muốn cho tỷ một cơ hội, muốn để tỷ thăng chức cho tỷ thêm chút tiền, không ngờ tỷ lại…… Chức này chỉ có thể để cho dì Vương.”
Được lời này, Vương Mai tức khắc mừng thầm. Tống Hương đột nhiên suy nghĩ cẩn thận tiền căn hậu quả, việc này tất nhiên là Vương Mai ghen tị với nàng nên bán nàng đi!
Nàng nhất thời oán hận, nhưng nghẹn nửa ngày cũng không nói thêm câu nào, Liễu Ngọc Như thấy Tống Hương nhìn chằm chằm Vương Mai, một lúc sau, nàng chậm rãi nói: “Hương tỷ, nếu tỷ thật sự làm chuyện này, Hoa Dung sẽ không giữ tỷ nữa.”
Sắc mặt Tống Hương trắng bệch, một lúc sau, nàng hít sâu một hơi nhìn Liễu Ngọc Như: “Chủ nhân, ta làm chuyện này đúng là không thể giữ, ta cũng hiểu. Chỉ là ta không được giữ, dì Vương càng……” Nàng nghẹn lại trong miệng, tựa như lựa lời để nói, Liễu Ngọc Như nói tiếp: “Càng cái gì?”
Tống Hương cuối cùng bình tĩnh nói: “Càng không giữ được.”
“Hương tỷ, ta biết ngươi hận ta bán đứng ngươi,” dì Vương thở dài, “Nhưng ngươi bôi nhọ người khác như vậy, chủ nhân sẽ không tin.”
“Tỷ có chứng cứ không?”
Liễu Ngọc Như dò hỏi, Tống Hương không nói chuyện, Vương Mai lại thấp thỏm, sau đó nghe Tống Hương nói: “Ta không có chứng cứ rõ ràng, nhưng ta biết cả đường dây tiêu thụ của bọn họ, biết dì Vương làm như thế nào, người lần theo manh mối của ta đi bắt người thì nhất định có thể tra ra.”
“Không có chứng cứ mà ngươi đòi bắt người tra người?” Vương Mai nói lớn, “Chưa thấy qua người không nói đạo lý như ngươi.”
“Những gì ta nói đều là sự thật!” Tống Hương sốt ruột hét lớn, “Là dì Mai quen những người bán hàng giả ở bên ngoài mới đến tìm ta, bọn họ nói chỉ bán ở chỗ Hoa Dung không bán, sẽ không ảnh hưởng đến việc làm ăn của cửa hàng!”
Tống Hương nói với ánh mắt áy náy, nàng quỳ xuống cung cung kính kính dập đầu với Liễu Ngọc Như, nghiêm túc nói: “Chủ nhân, ta biết bây giờ ta nói cái gì ngươi cũng sẽ không tin, nhưng ta thật sự không có lòng muốn hại cửa hàng. Nam nhân của ta bệnh nặng thiếu tiền, mà ta không có cách nào khác, việc này ta xin lỗi người, nhưng ta không phải không có nguyên tắc và giới hạn của mình! Ta đã cô phụ khổ tâm và sự bồi dưỡng của người,” Tống Hương đỏ hốc mắt, “Trước khi ta đi, ta hy vọng có thể tận lực giúp người, không thể giữ lại dì Mai, bà trời sinh tính tham lam, cũng không có bản lĩnh gì ……”
“Ngươi nói cái gì!” Vương Mai đột nhiên đứng dậy phẫn nộ quát, “Ta là sư phụ ngươi!”
“Dì cũng chưa dạy ta cái gì cả.” Tống Hương cúi đầu, dường như nàng mặc kệ tất cả, tốc độ nói chuyện vừa nhanh vừa bình tĩnh, “Khi đó ngày nào dì cũng đề phòng ta, ta phải tự suy nghĩ tự học hỏi, sau đó ta có thành tích thì dì đi khắp nơi nói là sư phụ ta. Dì để ta vào Cố gia, đây là ân của dì đối với ta, cho nên ta luôn nhường nhịn ngươi, nhưng hôm nay ta phải đi thì dì không thể ở lại làm xằng làm bậy dưới mí mắt của chủ nhân. Chủ nhân, trong cửa hàng không chỉ có một mình ta bị dì Mai mua chuộc, ta có thể đưa một phần danh sách, ta……”
“Đồ lẳng lơ ngươi lại nói bậy gì đó!”
Vương Mai thấy Tống Hương càng nói càng nhiều, bà chưa bao giờ nghĩ vào một ngày nào đó Tống Hương sẽ nói nhiều như vậy, bà ta nhào lên muốn làm Tống Hương câm miệng, Tống Hương và bà ta đánh nhau dưới đất, Liễu Ngọc Như nghe Vương Mai tức giận nói: “Ta để ngươi nói, ta để ngươi không từ thủ đoạn muốn kéo ta xuống nước như ngươi? Cũng không nhìn xem ngươi có bao nhiêu cân bao nhiêu lượng!”
“Ngươi…… Trộm đồ……”
Tống Hương và Vương Mai vạch tội nhau, hai người lần lượt khó khăn kể tội đối phương: “Dì ức Hi*p người khác……”
“Ngươi làm hàng giả……”
“Dì trộm nguyên liệu bán ra ngoài……”
“Ngươi mua nguyên liệu rẻ tiền…… từ người thân ngươi ……”
……
Tống Hương nổi điên lên kể ra từng chuyện. Vương Mai không nhịn được nữa, bà ta không ngừng mắng chửi, hai người sáp lại đánh nhau, Liễu Ngọc Như thấy hai người nói cũng kha khá rồi thì cho người kéo bọn họ ra. Liễu Ngọc Như nhìn tóc của hai người bị kéo rối loạn, bình thản nói: “Được rồi, đừng đánh nữa, hai người ông nói ông có lý bà nói bà có lý, như vậy đi,” Liễu Ngọc Như quét một vòng, “Ta hỏi từng người. Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như nhìn Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư nhanh chóng ngồi ngay ngắn chờ Liễu Ngọc Như phát lệnh.
Liễu Ngọc Như giơ tay lướt qua hai người bị bắt ở bên cạnh, bình thản nói: “Ngươi thẩm tra bọn họ.”
Cố Cửu Tư nhanh chóng đồng ý, sau đó cho Thẩm Minh dẫn người đến phòng cách vách.
Sau đó Liễu Ngọc Như giữ Tống Hương lại thả Vương Mai đi, Tống Hương ngồi trước mặt Liễu Ngọc Như lại bình tĩnh dị thường, Liễu Ngọc Như gõ bàn, một lúc sau, nàng đột nhiên nói: “Kỳ thật ta đã biết sơ lược sự việc.”
Tống Hương có chút bất ngờ, nâng nhìn Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như bình thản nói: “Ta chỉ không rõ lắm. Hương tỷ, kỳ thật ta hiểu tính tình tỷ, ta luôn thưởng thức tỷ, vốn dĩ nam nhân của tỷ bệnh nên sớm nói với chúng ta, chúng ta sẽ nghĩ cách cho tỷ. Tỷ tới Cố gia nhiều năm như vậy lại là đại công thần của Hoa Dung, tỷ không thể khách khí như vậy được.”
“Chủ nhân……” Tống Hương nghe những lời này mà trong lòng hối hận không thôi.
Liễu Ngọc Như cười cười, ôn nhu nói: “Cũng là ta không chăm sóc tốt các tỷ, không biết tình huống của các tỷ, không đưa ra một con đường tốt cho các tỷ, đây vốn là lỗi của bà chủ như ta. Sau này ta sẽ sửa lại, cũng hy vọng tỷ,” Liễu Ngọc Như lời nói ý vị thâm trường, “Cũng giống ta.”
Cũng giống nàng, tất nhiên là giống nàng biết sai thì sửa. Tống Hương nghe hiểu ý tứ của Liễu Ngọc Như, vội vàng quỳ xuống tỏ lòng trung thành, Liễu Ngọc Như nâng nàng dậy rồi cười nói: “Nếu thật sự muốn tốt cho ta, tỷ phải biết gì nói nấy cho ta biết.”
Không chỉ vì bắt hàng giả hay vì hoàn toàn cắt đứt đường lui của Tống Hương. Người có tốt như thế nào đi nữa cũng không thể thử như vàng thử lửa.
Nhân tính sở dĩ là nhân tính, đó là cái người nào cũng có, chỉ có hoàn cảnh khác nhau sẽ tạo ra tình huống khác nhau.
Nàng cho Tống Hương tiền lương cao, tất nhiên sẽ có sự giám sát tương ứng, không thể để nàng ta lúc nào cũng có thể bị mê hoặc.
Nhưng Tống Hương cũng không nghĩ nhiều, nàng chỉ vội vàng nói tất cả những việc nàng biết.
Chờ Tống Hương nói xong, bên Cố Cửu Tư cũng không sắp thẩm xong rồi. Hắn ghi lại khẩu cung của mọi người, Liễu Ngọc Như lại lần nữa cho gọi người, tất cả mọi người trở về đại sảnh.
Vương Mai có chút bất an, bà đứng ngoài cửa đoán bên trong đã xảy ra chuyện gì, trong đầu đứng xuất hiện một ý nghĩ rất đáng sợ.
Nếu Liễu Ngọc Như tự gài bẫy các nàng thì sao?
Nếu Liễu Ngọc Như muốn châm ngòi ly gián để thông qua sự bất hòa giữa các nàng lấy tin tức thì sao?
Tưởng tượng đến đây, Vương Mai đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, bà nỗ lực trấn an chính mình không có khả năng đó, nhưng khi bà đi vào đại đường thì thấy Tống Hương bình tĩnh ngồi bên cạnh Liễu Ngọc Như nội tâm bà đột nhiên lộp bộp.
Quả nhiên là Liễu Ngọc Như gài bẫy.
Bà ta suy nghĩ cẩn thận lại, Liễu Ngọc Như thấy bà một mình đứng ở cửa thì nâng chung trà, ôn nhu nói: “Dì Mai tới rồi, lại đây ngồi đi.”
Vương Mai thấp thỏm ngồi vào vị trí Liễu Ngọc Như chỉ định, Liễu Ngọc Như uống trà, sau đó đặt một chồng khẩu cung trước mặt Vương Mai, bình thản nói: “Dì Mai giải thích một chút đi.”
Vương Mai không nói chuyện, bà nhìn chữ viết trên xấp giấy khẩu cung thì hoàn toàn không dám tưởng tượng những người đó đã trải qua chuyện gì. Bà trầm mặc, ai nấy đều trầm mặc, một lúc sau, bà đột nhiên cười mỉa: “Kỳ thật trong lòng ngươi đã hiểu rõ, còn hỏi ta làm gì?”
“Hỏi dì một chút,” Liễu Ngọc Như uống ngụm trà đang định nói câu tiếp theo, đã nghe Cố Cửu Tư nói: “Khách sáo mà thôi.”
Mọi người nhìn qua đó, Cố Cửu Tư vội vàng cúi đầu: “Các ngươi nói đi, ta chỉ thuận miệng nói thôi.”
“Cố đại nhân nói cũng không sai,” Liễu Ngọc Như quay ánh mắt trên người Vương Mai, bình thản nói, “Ta cũng vậy, khách sáo mà thôi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc