Đối với chuyện Liễu Ngọc Như trầm mê kiếm tiền, Cố Cửu Tư cũng bất lực.
Cố Cửu Tư ngủ một đêm, sáng sớm tỉnh lại hơi ai oán nhìn thoáng qua Liễu Ngọc Như đang ngủ bên cạnh, cân nhắc nửa ngày rốt cuộc tổng kết.
Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, tùy duyên tùy lúc là tốt nhất. Tóm lại người đã là của hắn, hắn cũng không vội thêm nửa khắc làm gì.
Chỉ là trong lòng luôn không cam lòng, buổi sáng Cố Cửu Tư nhìn Liễu Ngọc Như đeo đai lưng cho hắn thì lộ vẻ u sầu, thở ngắn than dài. Liễu Ngọc Như phát giác ra, vì thế hôm nay nàng chủ động nhón chân hôn hắn, Cố Cửu Tư thấy Liễu Ngọc Như chủ động thì lập tức ôm eo Liễu Ngọc Như. Liễu Ngọc Như nhìn hắn cười nói: “Lang quân làm gì vậy?”
“Bồi dưỡng tình cảm.”
Cố Cửu Tư trả lời nghiêm túc, Liễu Ngọc Như bị chọc cười, nàng giơ tay chắn mặt Cố Cửu Tư đang cọ vào, cười nói: “Nào có ai bồi dưỡng tình cảm như vậy?”
“Vậy như thế nào?”
“Tất nhiên là trước khóm hoa dưới ánh trăng, trước miếu Nguyệt Lão thề non hẹn biển, hứa với nhau cả đời.”
Giọng nói của Thẩm Minh bay từ bên ngoài vào, Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như cùng nhìn qua đó, Thẩm Minh nghiêng người dựa vào cửa, ôm đao trong tay kéo dài âm thanh nói: “Cố đại nhân, có người tìm người.”
“Tìm gì mà tìm,” Cố Cửu Tư xụ mặt, “Ngươi cút ra ngoài cho ta, đuổi người ra ngoài cho ta.”
“Được.”
Thẩm Minh đồng ý quay đầu đi đuổi người, Cố Cửu Tư gọi lại: “Đợi đã,” dứt lời, Cố Cửu Tư thả Liễu Ngọc Như ra, ho nhẹ một tiếng nói, “Ai tới?”
“À, hình như là Phạm Hiên.”
Dứt lời, Thẩm Minh xoay người nói: “Ta đi đuổi người.”
“Đợi đã!” Cố Cửu Tư vội vàng gọi lại hắn, Thẩm Minh không ngừng bước, Cố Cửu Tư vội vã nói, “Ngươi đứng lại đó cho ta! Đừng mạo phạm Phạm đại nhân!”
Cố Cửu Tư đuổi theo Thẩm Minh ra sân, Liễu Ngọc Như và nha hoàn trong phòng nhìn nhau mỉm cười.
Thẩm Minh dẫn Cố Cửu Tư ra sảnh ngoài, đám người Phạm Hiên, Chu Cao Lãng, Chu Diệp đang thưởng tranh ở sảnh ngoài. Chu Cao Lãng và Phạm Hiên trò chuyện về bức tranh sơn thủy Cố Cửu Tư treo trong đại sảnh, Cố Cửu Tư tới thì dừng bước sửa sang lại quần áo, lúc này mới đi vào cung kính nói: “Gặp qua hai vị đại nhân.”
Dứt lời, lại hành lễ với Chu Diệp: “Gặp qua Chu huynh.”
“À, Cố đại nhân,” Phạm Hiên xoay người giơ tay bảo Cố Cửu Tư đứng lên ngồi xuống ghế, sau khi mọi người ngồi xuống thì quay đầu nói với Cố Cửu Tư: “Nghe nói ngươi hiện giờ đã tích đủ bạc Vọng Đô cần trong năm nay. Ta cực kỳ ngạc nhiên, cho nên đặc biệt tới hỏi ngươi một chút kinh nghiệm.”
Cố Cửu Tư đáp lời, hiểu rõ đây là Phạm Hiên tới hỏi tình huống của nợ U Châu, hắn bẩm báo sự việc với Phạm Hiên, Phạm Hiên gật đầu tán thưởng: “Có thể nghĩ ra biện pháp như vậy còn có thể thi hành được, Cố đại nhân quả nhiên không giống người phàm.”
Dứt lời, Phạm Hiên nói: “Vậy ngươi cảm thấy nợ U Châu này thi hành trên toàn bộ U Châu thì thế nào?”
“Đại nhân,” Cố Cửu Tư kiên định, “Lúc này nợ U Châu có thể phát hành, thứ nhất là do mạnh mẽ ép phú thương mua, thứ hai là do Vọng Đô phong phú mới có thể có kẻ có tiền như vậy. Nếu đặt vào huyện khác, e là mọi người ăn no cũng không dễ dàng, huống chi chỗ nào có tiền mua nợ U Châu? Hơn nữa, mấu chốt của nợ U Châu không phải phát ra mà là tương lai phải trả như thế nào. Hôm nay chúng ta phát nợ U Châu, hứa hẹn kỳ hạn ba năm và mỗi tháng trả tiền lãi, chúng ta phải bảo đảm sự tín dụng của nợ U Châu, như vậy mọi người mới có thể tin tưởng nó. Tin tưởng thành thói quen thì hàng năm triều đình sẽ có số tiền này, chờ sau này chúng ta không cần thi hành ở U Châu, mà đại nhân có thể quản lý rộng hơn, chúng ta phát hành một phần là được. Cho nên việc cấp bách không phải thử nghiệm trên nhiều huyện, cứ như vậy, triều đình mượn được nhiều bạc như vậy, nếu sau này không trả nổi tiền lãi thì chẳng khác nào huỷ hoại chuyện này. Hôm nay vì sao phú thương không muốn cho triều đình vay tiền? Đó là do có vết xe đổ của Quản Trọng (*), chúng ta không thể như thế, phải có kế lâu dài.”
(*) Quản Trọng là một nhân vật chính trị, có tư tưởng nổi tiếng trong thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc.
Phạm Hiên suy tư xong thì gật đầu.
Hắn ngẩng đầu đánh giá Cố Cửu Tư, chậm rãi nói: “Nếu ngươi nhắc chuyện này thì ngươi chấp hành, ta cũng không can thiệp thêm bao nhiêu. Hiện giờ mấu chốt không phải ở việc này nữa, hiện nay Lương Vương đã đánh vào Đông Đô, chúng ta cần đến Đông Đô cứu giá. Nếu có thể đến Đông Đô, đến lúc đó phải giằng co với tiết độ sứ tự lập ở khắp nơi, cần phải có tính toán lâu dài. Ba mươi vạn thạch lương thảo của ngươi đã xong hết chưa?”
Cố Cửu Tư nghe lời này thì sắc mặt trầm xuống, hắn mấp máy môi: “Hạ quan sẽ nhanh chóng xử lý.”
“Muộn nhất cuối năm,” Phạm Hiên chỉ vào bàn, chậm rãi nói, “Ta phải thấy lương thực, nếu không trong lòng bất an.”
“Hạ quan hiểu rõ.”
Cố Cửu Tư nghe tiếng gõ thì lập tức lên tiếng. Phạm Hiên thấy dáng vẻ của hắn thì cười nói: “Không cần khẩn trương, ngươi hiện giờ đã làm rất tốt, ta chỉ muốn biết ngươi có thể làm tốt hơn hay không thôi.”
Dứt lời, Phạm Hiên nhìn bức tranh sơn thủy trên tường, lại nói: “Bức tranh này do ai vẽ?”
Cố Cửu Tư ngẩn người, hắn nhìn thoáng qua, bức tranh này hẳn là do Liễu Ngọc Như vẽ trước đó, hắn thấy Liễu Ngọc Như vẽ đẹp thì treo ở đại sảnh. Hắn có chút đỏ mặt, vội nói: “Nội…… Nội tử vẽ.”
“Lại là phu nhân?” Phạm Hiên ngẩn người, sau đó khen, “Phu nhân kiến thức rộng rãi, khác với nữ tử bình thường.”
Cố Cửu Tư nghe Phạm Hiên khen Liễu Ngọc Như thì không biết thế nào, nhưng cảm thấy vui vẻ hơn khi chính mình được khen.
Hắn tức khắc cười rộ lên, tiếp lời: “Thật là như thế, nếu nội tử là nam, tất nhiên là trang tuấn kiệt!”
Nghe được lời này, Chu Cao Lãng ở bên cạnh nhịn không được cười thành tiếng.
Lúc này Cố Cửu Tư mới phát hiện bản thân không tự giác khen Liễu Ngọc Như.
Chu Diệp có chút bất đắc dĩ, cảm thấy người này ngày thường nhìn thông minh, sao vừa nhắc tới nương tử của mình thì cả người ngu đần. Hắn ho nhẹ một tiếng nói với Phạm Hiên: “Phạm thúc thúc, Cố đại nhân và phu nhân tình thâm nghĩa trọng, ái thê sốt ruột, lúc này mới……”
“Chuyện tốt.” Phạm Hiên gật đầu nói, “Nam nhân đối với người trong nhà như thế nào sẽ nhìn ra nhân phẩm. Biết phụ trách đối với người trong nhà sẽ biết phụ trách chuyện khác, Cố đại nhâи áι thê, đây là việc cực kỳ tốt, ta là người cùng cảnh ngộ cũng cực kỳ thưởng thức.”
Có những lời này, Chu Diệp cũng yên lòng, Cố Cửu Tư và Chu Diệp đi theo Phạm Hiên Chu Cao Lãng đi dạo trong nhà, hàn huyên trong chốc lát, lúc này mới tiễn ba người rời đi.
Ba người đi rồi, Cố Cửu Tư ở cửa dặn dò Mộc Nam đi chuẩn bị trà rượu, đợi chốc lát đã thấy Chu Diệp quay lại. Chu Diệp có chút nghi hoặc nói: “Sao đệ còn đứng ở chỗ này?”
“Không phải chờ huynh trở về sao?” Cố Cửu Tư cười tủm tỉm. Chu Diệp có chút kinh ngạc: “Đệ biết ta quay lại?”
“Đoán thôi.”
Dứt lời, Cố Cửu Tư dẫn Chu Diệp vào viện nói: “Đi thôi, rượu đã chuẩn bị xong, uống một chén đi.”
Chu Diệp cười cười: “Sau này đệ nên đổi tên thành Cố bán tiên.”
Cố Cửu Tư lắc cây quạt gật đầu: “Cũng là một đường lui.”
Chu Diệp và hắn đi vào sân, hai người ngồi xuống, lúc này Chu Diệp mới nói: “Ta thay đệ dò xét tin tức, kỳ thật binh lương của U Châu hiện giờ cũng đủ nhưng muốn dự trữ nhiều hơn, hiện giờ Phạm thúc thúc chỉ muốn thử đệ.”
Cố Cửu Tư gật đầu, Chu Diệp tiếp tục nói: “Đệ cũng biết thủ hạ võ tướng hiện tại của Phạm thúc thúc chủ yếu là nghĩa phụ ta, còn lại là Mã Xương dẫn đầu một nhóm người có địa vị ngang với nghĩa phụ ta. Mà mưu thần bên trong cũng có đám người Trương Ngọc, Tào Văn Xương, Lục Vĩnh. Trong đó Lục Vĩnh chủ yếu phụ trách quản lý thuế ruộng, nhưng tuổi hắn không nhỏ nữa, Phạm thúc thúc đang mưu tính bồi dưỡng một người nối nghiệp hắn. Lần này nếu đệ có thể lấy được ba mươi vạn thạch lương thảo sẽ không tồi, nếu lấy không được cũng không sao, trong lòng đệ không cần áp lực quá lớn.”
Cố Cửu Tư nghe hắn phân tích xong thì chắp tay nói: “Cảm tạ Chu huynh nhắc nhở.”
“À còn nữa.” Chu Diệp cười nói, “Ta giữa tháng cưới vợ, đệ nhất định phải đến dự đấy.”
Nghe được lời này, Cố Cửu Tư ngẩn người, sau đó vội nói: “Chúc mừng chúc mừng, sao đột nhiên như vậy?”
“Cũng không tính là đột nhiên,” Chu Diệp bất đắc dĩ nói, “Ban đầu mẫu thân định việc thành thân vốn để sang năm. Nhưng hiện giờ chiến loạn, trong nhà không có cô nương, khoảng thời gian trước đó có nhờ vả người khác, mẫu thân cảm thấy chuyện trong nhà để mãi cũng không ổn nên bàn việc thành thân trước.”
Cố Cửu Tư gật đầu: “Huynh gặp chưa?”
Chu Diệp sắc mặt ửng đỏ, có chút ngượng ngùng nói: “Gặp rồi.”
“Thế nào?”
“Khá…… Cũng khá tốt.” Chu Diệp ngượng ngùng lên tiếng. Cố Cửu Tư thấy dáng vẻ của Chu Diệp thì cười, nâng chén nói: “Vậy chúc mừng Chu huynh.”
Chờ tiễn Chu Diệp đi, Cố Cửu Tư đứng ở cửa thở dài. Liễu Ngọc Như đang định ra khỏi nhà thì nghe thấy hắn thở dài: “Lang quân sao đứng ở cửa thở dài?”
“Nàng muốn đến cửa hàng?” Cố Cửu Tư quay đầu lại nhìn thấy Liễu Ngọc Như ăn mặc chỉnh tề, Liễu Ngọc Như cười cười: “Đúng vậy, lang quân đồng hành với ta chứ?”
Cố Cửu Tư gật đầu, hắn kéo Liễu Ngọc Như dắt nàng đến trước xe ngựa, đỡ nàng lên xe ngựa. Cố Cửu Tư lại đi vào. Hai người vào nhà, Liễu Ngọc Như mới nói: “Nàng vừa than thở gì?”
“Chính là có chút cảm khái,” Cố Cửu Tư lộ ra vẻ mặt tiếc hận, “Cảm thấy Chu đại ca sống những ngày tháng không mấy dễ dàng.”
“Nói thế nào?”
Cố Cửu Tư nói tình huống của Chu Diệp, Liễu Ngọc Như cảm thấy hơi kỳ lạ: “Cưới vợ là chuyện tốt, sao chàng cảm khái huynh ấy sống không dễ dàng?”
“Người trong nhà của nữ tử này cũng mất rồi,” Cố Cửu Tư nhắc nhở nàng, “Nếu huynh ấy là đại công tử thân sinh của Chu Cao Lãng, mẫu thân huynh ấy sao lại có thể sắp xếp cho huynh ấy cưới một nữ tử không có bối cảnh như vậy? Hiện giờ Chu đai ca ở trong quân đội U Châu và quan trường, tuy mọi người biết huynh ấy là nghĩa tử Chu Cao Lãng nhưng chỉ làm chuyện vặt mà không có thực quyền. Mà hiện giờ lại cưới nữ tử như vậy, đơn giản là mẫu thân Chu đại ca muốn nói cho người khác biết, đứa con trai này không hề có dã tâm. Mẫu thân của Chu đại ca đang kiêng kị huynh ấy.”
Liễu Ngọc Như ngẩn người, nghe hiểu ý của Cố Cửu Tư, nàng không khỏi trầm mặc.
Cố Cửu Tư đúng là nhạy bén hơn thường nhân, chẳng qua chỉ nói mấy câu đã hiểu rõ tình huống không cho người ngoài biết của Chu gia. Liễu Ngọc Như ngày thường giao tiếp khá nhiều với nữ quyến trong thành Vọng Đô, chuyện trong nhà của Chu Diệp tất nhiên cũng biết một ít.
Chu Cao Lãng tổng cộng có một thê một thi*p, hơn nữa Chu Cao Lãng có tổng cộng ba trai hai gái. Dựa theo thân phận này của hắn, dưới tình huống này được xem là không gần nữ sắc. Mà trong ba người con trai này, ngoại trừ Chu Diệp, là một đứa con của vợ cả, một đứa con của vợ lẽ, mà hai người này chưa được mười ba tuổi, con vợ lẽ cùng lắm mười tuổi, số tuổi chênh lệch cực lớn so với Chu Diệp. Chu Cao Lãng từ trước đến nay xem Chu Diệp là thân sinh, nếu Chu phu nhân không áp chế một chút, sợ rằng Chu Diệp có tâm tư gì khác, hai đứa nhỏ này sao là đối thủ được?
Suy nghĩ của Chu phu nhân không phải không có lý, nhưng đối với Chu Diệp mà nói, dưỡng phụ không có cơ hội, mẫu thân lại nghi kỵ, đây không thể nghi ngờ là việc làm hắn cực kỳ đau khổ.
Liễu Ngọc Như thở dài một tiếng: “Chu đại ca sẽ nghĩ thông suốt, nếu huynh ấy không nói với chàng, chàng xem như tự hiểu.”
“Ta biết.”
Cố Cửu Tư gật gật đầu, hắn nghĩ ngợi, sau đó đột nhiên vui vẻ nói: “À, còn nữa, hôm nay Phạm đại nhân khen nàng vẽ tranh đẹp.”
“Sao ông ta biết ta vẽ tranh đẹp?” Liễu Ngọc Như có chút nghi hoặc, Cố Cửu Tư cười cười kể lại chuyện Phạm Hiên tới nhà.
Liễu Ngọc Như nghe được chân tướng này, cuối cùng dừng điểm chú ý ở đây: “Cho nên cuối năm chàng phải lấy được ba mươi vạn thạch lương thảo?”
Cố Cửu Tư gật đầu, cân nhắc nói: “Phạm Hiên chuẩn bị xuất binh, đến lúc đó lương thực quan trọng nhất, một binh lính trên chiến trường cần ít nhất thức ăn của ba người ở hậu cần, mười vạn quân đội cũng có bốn mươi vạn người trên chiến trường, sau này nông dân lao động càng ít hơn. Ta tính toán sắp xếp đám lưu dân Thương Châu đến ngoại ô khai hoang gieo lương thực, năm nay trồng sang năm mới có ăn.”
“Vậy ba mươi vạn thạch này, chàng tính làm thế nào?”
Liễu Ngọc Như nhíu mày khi Cố Cửu Tư tránh né đề tài này, Cố Cửu Tư thấy nàng không từ bỏ dò hỏi thì thở dài: “Nàng đừng lo, để ta nghĩ cách. Ba mươi vạn thạch này đang trong khảo nghiệm không nằm trong số lượng, so với kết quả cuối cùng, e là Phạm Hiên càng để ý ta lấy lương thực bằng cách nào. Cho nên chúng ta không thể cầm nợ U Châu gom tiền mua lương thực bên trong U Châu, việc này đối với toàn bộ chiến cuộc mà nói không có trợ giúp gì cho Phạm Hiên. Nhưng phải tích lũy như thế nào…… Để ta nghĩ lại đã.”
Hai người nói xong thì tới nha phủ, xe ngựa ngừng lại, Hoàng Long ở bên ngoài nói: “Đại nhân, tới rồi.”
Cố Cửu Tư gật đầu đứng dậy nói: “Ta đi làm việc trước, buổi tối về nhà.”
Liễu Ngọc Như lên tiếng, trong lòng còn suy nghĩ, Cố Cửu Tư xuống xe ngựa, một lúc sau, hắn đột nhiên quay đầu lại vén mành lên lộ ra nụ cười sáng ngời, ôn nhu nói: “Nhớ rõ nhớ ta.”
Liễu Ngọc Như ngẩn người, Cố Cửu Tư buông mành, nàng nghe người bên ngoài kêu tên Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư đáp lời rồi nhanh chóng chạy tới.
Liễu Ngọc Như cuốn màn xe lên nhìn bóng dáng Cố Cửu Tư, hắn mặc quan phục màu xanh, nhìn qua tựa hồ cao hơn hình ảnh trong trí nhớ, trong khí chất thiếu niên đan xem chút trầm ổn nói không rõ, Liễu Ngọc Như lẳng lặng nhìn bóng dáng hắn, cho đến khi hắn biến mất ở trước mắt, nàng nhìn hướng đó hồi lâu, cho đến khi Ấn Hồng gọi nàng, nàng mới nhớ tới —— à, cần phải đi rồi.
Buông mành xuống, Liễu Ngọc Như suy nghĩ xem sao nhìn một bóng người cũng có thể nhìn đến ngây người?
Trong lòng nàng cảm thấy có chút buồn cười, cầm sổ ghi chép tiêu thụ của Vân Vân ở bên cạnh tính toán kỹ lưỡng, mùa đông tới rồi, Hoa Dung nên đưa ra chút đồ vật mới lạ gì đó mới phải.
Nàng vừa cân nhắc vừa tới tiệm.
Hoa Dung vẫn là dáng vẻ không mặn không nhạt của ngày thường, Vân Vân báo kết quả sau khi bàn với sư phụ chuyên phụ trách điều phối các loại phấn và làm sáp thơm cho Liễu Ngọc Như biết, sau cùng nói với nàng: “Khoảng thời gian này có rất nhiều khách đến từ nơi khác, họ đến chỗ chúng ta lấy hàng, số lượng bọn họ lấy rất lớn.”
“Ta biết.” Liễu Ngọc Như gật đầu nói, “Chắc là bán sang chỗ khác rồi.”
“Hôm qua ta gặp một người từ Dương Châu lại đây,” Vân Vân lựa lời mở miệng, nghe thấy hai chữ “Dương Châu”, động tác trên tay Liễu Ngọc Như dừng một chút, nàng nâng tầm mắt nhìn về phía Vân Vân, Vân Vân do dự lên tiếng, “Hắn nói với ta hắn tới mua cho nương tử hắn, đừng nói giá cả hàng chúng ta bên Dương Châu cao gấp ba lần, hơn nữa còn có người làm giả.”
Liễu Ngọc Như nhíu mày.
Nàng luôn tìm hiểu tin tức của Dương Châu, biết được khoảng thời gian gần đây Dương Châu đã ổn định. Vương Thiện Tuyền làm cục diện ở Dương Châu nghiêng trời lệch đất, Cố gia từng là nhà giàu số một trong quá khứ đã sụp đổ, rất nhiều hộ gia đình từng kết oán với Vương gia đều tiêu tiền mua mạng kéo dài hơi tàn. Nhưng thương mậu Dương Châu phát đạt, buôn bán vẫn phải buôn bán, ngày tháng cũng phải sống, có người ngã xuống tất nhiên có người đứng lên, vì thế trong khoảng thời gian ngắn xuất hiện rất nhiều nhà giàu, những người này phần lớn liên quan đến Vương Thiện Tuyền, hoặc là thân thích hoặc là bạn bè hoặc là chân chó, tóm lại Dương Châu hiện giờ đã là thiên hạ của Vương gia.
Liễu Ngọc Như trầm mặc một lát, cuối cùng nói: “Ngươi nói với ta cái này, ngươi nghĩ thế nào?”
“Ta nghĩ,” Vân Vân thật cẩn thận nói, “Chúng ta kiếm tiền là nhỏ, nhưng nếu có người đập vỡ cửa hiệu thì trước sau không tốt. Cho dù bây giờ phu nhân không có sức mở cửa hàng bên đó cũng phải nghĩ biện pháp để người khác có biện pháp xác định một con đường để mua hàng của chúng ta.”
Liễu Ngọc Như nghe Vân Vân nói thì gật đầu: “Ngươi nói cũng phải.”
Dứt lời, nàng nghĩ ngợi: “Ngươi để ta ngẫm lại.”
Suy nghĩ như vậy đã tới ban đêm, kỳ thật Liễu Ngọc Như hiểu rõ, muốn để người khác xác định con đường mua hàng hóa Hoa Dung, hoặc là nàng mở cửa hàng bên đó, hoặc là tự nàng chỉ định một thương gia chỉ cho đối phương bán hàng.
Bảo nàng cửa hàng chạy đến Dương Châu, đó là chuyện không có khả năng, một khi chạy đến Dương Châu, vậy phải thường xuyên qua đó xử lý, thời gian dài mà nói thì khó bảo toàn Vương Thiện Tuyền không phát hiện.
Nếu chỉ định một thương gia, chỉ định ai, làm như thế nào cần phải thương nghị, cũng là ý đó, nàng cần đi Dương Châu một chuyến.
Hiện giờ đi Dương Châu, tất nhiên không giống với chạy nạn lúc trước. Một đường đi từ quan đạo có hộ vệ bảo hộ qua đó, vấn đề an toàn cũng không phải chuyện lớn, chỉ là……
Liễu Ngọc Như do dự, tóm lại nàng chỉ là một nữ tử, cứ một mình lang bạt khắp nơi như vậy trước sau vẫn quá mức khác người. Nàng không biết trong lòng Cố Cửu Tư nghĩ như thế nào, càng không biết Giang Nhu nghĩ như thế nào.
Nhưng sự việc treo trong lòng nàng, khi về đến nhà, nàng còn lo lắng sốt ruột.
Cố Cửu Tư nhìn thấy thì cho rằng nàng mệt mỏi, nên xung phong nhận việc tháo trang sức trên tóc cho nàng.
Trang sức trên đầu Liễu Ngọc Như không nhiều lắm, nhưng Cố Cửu Tư sợ kéo tóc nàng nên vừa nhẹ vừa chậm, hắn vừa tháo trâm cài trên đầu Liễu Ngọc Như vừa tùy ý trò chuyện với nàng: “Hôm nay ta suy nghĩ, ba mươi vạn thạch lương thực này, vẫn cần ra ngoài mua mới thích hợp. Chúng ta phát thêm một đống nợ U Châu để mua lương thực, ta lại tổ chức một thương đội đến chỗ nào có nhiều sản lương mua về ba mươi vạn thạch.”
“Chàng tính toán đi chỗ nào mua?”
Liễu Ngọc Như nghe thấy lời này tức khắc lo lắng trong lòng.
Cố Cửu Tư trầm mặc một lát, hắn nắm tóc Liễu Ngọc Như rũ mắt, sau một hồi, hắn kiên định mở miệng: “Dương Châu.”