Gả Ăn Chơi Trác Táng - Chương 158

Tác giả: Mặc Thư Bạch

Cố Cửu Tư hoảng hốt một lúc, sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại, hắn lập tức ý thức được mấy người này đơn giản là nhàm chán quá đến xem náo nhiệt, hắn cũng không rảnh rỗi quan tâm đến việc Lý Ngọc Xương có tố cáo hắn hay không, vội vàng chạy vào phòng sinh, người làm đang muốn ngăn lại, chỉ với ánh mắt tựa như dao sắc của Cố Cửu Tư quăng đến nơi này, ai cũng không dám cản vị Hỗn Thế Ma Vương thích làm xằng làm bậy này nữa, để cho Cố Cửu Tư đi vào.
Cố Cửu Tư mở cửa xông vào, vội vàng đi đến bên cạnh Liễu Ngọc Như, hắn đoạt lấy khăn tay trong tay Tô Uyển đang ngồi bên cạnh, vừa lau mồ hôi trên mặt Liễu Ngọc Như vừa xem xét tình hình của nàng, đồng thời nhìn về phía Hà ngự y nói: “Hà đại nhân, tình hình như thế nào rồi? Cả hai người đều khỏe chứ?’’
Hà ngự y cũng bị Cố Cửu Tư bỗng nhiên xuất hiện dọa cho hết hồn, ngơ ngác một lúc lâu sau mới phản ứng được, cũng may hắn đã làm ngự y nhiều năm, sóng to gió lớn nào chưa từng thấy, cung kính chào một cái rồi nói với Cố Cửu Tư: “Cố đại nhân yên tâm, trước mắt tình trạng của phu nhân rất tốt, chỉ là đứa nhỏ phải một thời gian nữa mới ra ngoài, bây giờ tất cả đều rất bình thường.’’
Nghe được những lời này, Cố Cửu Tư im lặng, hắn nhìn về phía Liễu Ngọc Như, nắm chặt tay nàng, giọng điệu mềm nhũn, lặp đi lặp lại một câu: “Ta đã trở về rồi, nàng đừng sợ.’’
Liễu Ngọc Như không nói gì, chỉ nắm tay Cố Cửu Tư thật chặt, nàng cũng cảm thấy rất kỳ lạ, nam nhân này trở về, thay mẫu thân lau mồ hôi cho nàng, nắm chặt tay nàng, chăm sóc nàng, rõ ràng không có ích gì nhưng nàng lại đột nhiên cảm thấy không còn đau đớn như trước nữa.
Nàng khẽ thở hổn hển, nhỏ giọng nói: “Tại sao chàng đã trở lại rồi.’’
“Ta đều đã sắp xếp xong rồi.’’ Cố Cửu Tư lập tức biết nàng muốn hỏi chuyện gì, vội vàng nói: “Ta đã sai người thay ta chú ý đến chuyện của Hoàng Hà , ta gấp gáp trở về ở bên cạnh nàng chờ đứa nhỏ chào đời, ngày mai sẽ đi.’’
“Chàng trở về làm gì?” Liễu Ngọc Như nhíu chặt chân mày, “Uổng công vất vả một phen, một mình ta cũng được.’’
“Ta biết một mình nàng cũng được.’’ Cố Cửu Tư nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán nàng, dịu dàng nói: “Nhưng nếu không được tận mắt nhìn thấy hai mẹ con nàng bình an, trong lòng ta cảm thấy không yên tâm.’’
Liễu Ngọc Như không nói gì, Cố Cửu Tư lẳng lặng nhìn nàng, hắn bôn ba suốt cả dọc đường trở về đây, ngay cả quần áo vẫn chưa thay, trên người còn mang theo bùn đất và mồ hôi, nhưng chắc chắn lúc này Liễu Ngọc Như cũng không tốt hơn là bao, thậm chí có thể nói rằng đây là lúc nàng chật vật nhất. Hai người nhếch nhác nắm chặt tay ở bên cạnh nhau nhưng lại đều cảm thấy đối phương tốt đẹp nhất.
Sau khi Cố Cửu Tư đến, Liễu Ngọc Như cũng không còn cảm thấy căng thẳng khẩn trương nữa, bình an sinh hạ đứa nhỏ, sau khi đứa nhỏ chào đời, tiếng khóc lảnh lót vang dội, tất cả mọi người chờ đợi bên ngoài đều đang lim dim mơ màng, bỗng nhiên bị giật mình tỉnh giấc.
Cố Lãng Hoa kịp thời phản ứng đầu tiên, sốt ruột nói: “Sinh rồi sao?’’
“Sinh rồi, sinh rồi ạ.’’ Ấn Hồng đi ra khỏi phòng, cao hứng nói: “Là một vị thiên kim.’’
Bây giờ là tHiên kim hay công tử đều không còn quan trọng nữa rồi, nghe được tin đứa nhỏ đã bình an chào đời, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Diệp Vận vội vàng nói: “Ngọc Như không sao chứ?’’
“Không sao ạ.’’ Ấn Hồng cười nói: “Bây giờ phu nhân đang nghỉ ngơi.’’
Đứa nhỏ đã được sinh ra, Liễu Ngọc Như cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhưng nghĩ đến vẫn còn rất nhiều người đang ở bên ngoài, những người đó chắc chắn đều lo lắng cho nàng nên mới đến đây, nên mở miệng nói với Cố Cửu Tư: “Chàng ra ngoài tiếp đón khách khứa một chút, đừng thất lễ làm rét lạnh lòng người.’’
“Được.’’ Cố Cửu Tư đáp lời nàng, lau sạch mồ hôi trên mặt nàng, dịu dàng nói: “Ta gọi người đến chăm sóc nàng trước rồi đi tiếp đón bọn họ ngay.’’
Liễu Ngọc Như đáp lời, Cố Cửu Tư cho người chăm sóc nàng trước, ôm đứa nhỏ ra ngoài để mọi người nhìn một vòng rồi lại bày tỏ lòng cảm kích của mình bọn họ.
Tất cả mọi người chờ đợi bên ngoài một đêm như vậy cũng chỉ chờ một tin tức bình an của Liễu Ngọc Như, bây giờ mẩu tử đều mạnh khỏe bình an, bọn họ đều đã mệt mỏi, sau khi chào hỏi Cố Cửu Tư xong, hoặc là trực tiếp nghỉ ngơi ở Cố phủ, hoặc là trực tiếp rời đi. Cố Cửu Tư sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, đối với người trực tiếp rời đi sẽ cho người chuẩn bị một chút điểm tâm xem như lễ mọn, lúc bọn họ đi tận tay đưa cho từng người từng người một xem như là cảm tạ bọn họ quan tâm lo lắng cho Liễu Ngọc Như ngày hôm nay.
Từ trước đến nay hắn và Liễu Ngọc Như vẫn luôn khách khí lễ độ, mặc dù bình thường hay vui đùa đùa giỡn với người khác nhưng cấp bậc lễ nghĩa luôn luôn chu toàn, vì thế nhân duyên cực tốt. Vốn dĩ mọi người cũng chỉ xuất phát từ sự quan tâm lo lắng cho Liễu Ngọc Như mới đến đây, được tặng một chút điểm tâm này không được xem là trân quý nhưng tấm lòng chân thành của gia chủ vẫn cảm nhận rõ ràng, tất cả mọi người đều cảm thấy chuyến đi đến Cố gia này quả thực không tệ.
Ngoại trừ Lý Ngọc Xương.
Lúc Cố Cửu Tư tặng quà cho Lý Ngọc Xương còn cố ý đưa thêm một chút, nhiệt tình cười nói: “Lý đại nhân…’’
“Ngươi không nên trở về Đông Đô.’’ Lý Ngọc Xương lạnh lùng mở miệng cắt đứt lời hắn: “Phạm luật.’’
“Lý đại nhân.’’ Cố Cửu Tư đã hơi sốt ruột, “Mong ngài hiểu cho, ngày mai ta sẽ đi ngay, ngài cứ làm như không nhìn thấy gì, được không?’’
“Đút lót quan viên.’’ Lý Ngọc Xương tiếp tục mở miệng, “Tội thêm một bậc.’’
“Điểm tâm cũng được xem là quà đút lót sao?’’
Trong lòng Cố Cửu Tư muốn mắng chửi người, Lý Ngọc Xương không nói gì, cầm lấy điểm tâm trong tay Cố Cửu Tư, xoay người, nhàn nhạt nói: “Hôm nay xin nghỉ, ngày mai sẽ tố cáo ngươi.’’
Vừa dứt lời, hắn đã cầm theo điểm tâm của Lý Ngọc Xương ung dung thong thả rời đi, để lại Cố Cửu Tư đứng đó ngây ngẩn cả người, đợi đến khi Lý Ngọc Xương đi xa, hắn mới phản ứng lại, gầm lên thành tiếng: “Lý Ngọc Xương, người cái đồ cừu non này! Ngươi chờ đó, đợi đến khi lão tử sửa Hoàng Hà xong trở về sẽ Gi*t ૮ɦếƭ ngươi!’’
Sau khi mắng xong, Cố Cửu Tư lại hơi chột dạ, ngẫm nghĩ một chút rồi nhanh chóng chạy đi tìm Liễu Ngọc Như.
Dù sao cũng bị tố cáo, trước khi bị xử lý phải vui vẻ một đêm cái đã.
Cố Cửu Tư tiễn mọi người đi hết lập tức đi tìm Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như cũng đã được chuyển về phòng ngủ của mình, cả người được hạ nhân dùng khăn ấm lau qua sạch sẽ một lần, lại đổi huân hương trong phòng. Cố Cửu Tư vừa vào phòng đã nhận ra được mùi hôi khó chịu trên người mình, hắn vội vàng đi ra, vội vàng thay quần áo trên người rồi mới quay về phòng. Lúc này Liễu Ngọc Như đã ngủ, Cố Cửu Tư cẩn thận từng li từng tí lên giường, nằm xuống bên cạnh nàng.
Liễu Ngọc Như chìm vào giấc ngủ miên man thật lâu mới chậm rãi tỉnh lại, còn chưa mở mắt đã cảm nhận được nhiệt độ ấm áp và mùi hương quen thuộc bên cạnh, nàng khẽ dịch dịch thân mình, tựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ Cố Cửu Tư không nói gì.
Cố Cửu Tư duỗi tay vuốt ve mái tóc nàng, dịu dàng nói: “Chuyện sửa Hoàng Hà sẽ nhanh chóng hoàn thành thôi, cùng lắm là hai tháng nữa ta đã sửa xong rồi.’’
Liễu Ngọc Như nhỏ giọng đáp lời, Cố Cửu Tư biết nàng mệt mỏi không có sức lực, nhưng vẫn muốn nói chuyện với nàng nhiều thêm một chút nữa, vì thế mở miệng nói: “Ta nói chuyện, nàng chỉ cần nghe là được, không cần phải trả lời đâu, ta biết trong lòng nàng đang nghĩ cái gì mà.’’
“Chàng có phải là ta đâu…’’
‘’Nhưng ta vẫn biết…’’ Cố Cửu Tư cười rộ lên: ‘’Nàng ở trong lòng ta, nàng nghĩ cái gì ta đều biết cả.’’
Liễu Ngọc Như im lặng không nói gì, nàng dựa vào người Cố Cửu Tư, lắng nghe hắn nói chuyện với mình: “Bây giờ thanh danh của nàng rất nổi tiếng bên ngoài, sản nghiệp của nàng có mặt khắp mọi nơi, người ta gọi nàng là Nữ Thần Tài, nói trên đời này người nhiều tiền nhất chính là nàng.’’
“Bọn họ nói bậy.”
Liễu Ngọc Như nghe nói như vậy, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, khẽ mở miệng: ‘’Đâu phải như vậy.’’
“Sớm hay muộn gì rồi cũng sẽ có.’’ Cố Cửu Tư nhẹ nhàng hôn lên trán nàng một cái, dịu dàng nói: ‘’Nàng đã là nữ thần tài, mặc dù chưa phải là người giàu nhất những chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ trở thành sự thật.’’
“Tất cả mọi người đều rất thích nàng.’’ Cố Cửu Tư khen nàng, liệt kê những thanh danh bên ngoài của nàng ra, ‘’Nàng xây dựng trường học, mở khu từ thiện, giúp đỡ bá tánh kiếm tiền, cấp thuốc và thức ăn cho người nghèo, đi đến chỗ nào ta cũng có thể nghe thấy người khác khen ngợi nàng, còn lấy hình ảnh nàng để cung phụng thờ cúng. Ta nghe nói người nào được bách tính trăm họ cung phụng lâu sẽ trở thành thần tiên, cũng không biết điều đó có thật hay không nữa.’’
“Sao có thể là thật được chứ?’’
Liễu Ngọc Như khẽ cười : ‘’Trên đời này làm gì có thần tiên?’’
“Có chứ.’’
Cố Cửu Tư nói như thể chuyện đương nhiên, Liễu Ngọc Như hơi nghi hoặc: “Chàng đã gặp rồi sao?’’
“Gặp rồi.’’
“Ở đâu?”
“Ngay trước mắt ta.’’
Nghe hắn nói như vậy, Liễu Ngọc Như lập tức biết được Cố Cửu Tư đang chọc ghẹo mình.
Nàng không muốn tranh cãi với hắn, khẽ hừ một tiếng, im lặng không nói gì.
Cố Cửu Tư mỉm cười : ‘’Tính tình đúng là càng lúc càng lớn.’’
Cố Cửu Tư chỉ ở lại một ngày, hắn vừa mới học được cách ôm đứa nhỏ đã phải rời đi.
Đứa nhỏ đã được đặt tên, gọi là Cố Cẩm, vừa mới đặt tên xong Cố Cửu Tư đã thúc ngựa trở về Huỳnh Dương.
Lúc hắn đi, Giang Hà tiễn hắn ra khỏi thành, trước khi ra khỏi thành, Giang Hà nhỏ giọng nói với Cố Cửu Tư: “Thân thể Bệ hạ sắp không xong rồi, khoảng thời gian gần đây mỗi ngày đều ho ra máu, thái y nói chỉ còn chống đỡ được mấy tháng nữa thôi.’’
Cố Cửu Tư nghe vậy, cũng không nhiều lời, sau khi ngẫm nghĩ một lát, chỉ nói: ‘’Nhờ cữu cữu nói chuyện này với Ngọc Như một tiếng để nàng nhanh chóng mở chi nhánh cửa hàng ở thành bên cạnh.’’
Giang Hà gật gật đầu, hiểu rõ ý tứ của Cố Cửu Tư, tiễn hắn rời đi.
Chờ đến khi trở về nhà, Giang Hà lập tức đến gặp Liễu Ngọc Như nói: ‘’Cửu Tư bảo ngươi mở một cửa hàng ở thành bên cạnh, chuyên bán một vài hoa cảnh gì đó, ngươi cảm thấy thế nào?’’
Liễu Ngọc Như khẽ trầm ngâm trong chốc lát, sau đó giương mắt nhìn về phía Giang Hà, trong đầu bỗng nhiên nhớ đến những lời đồn trong cung kia, một lúc lâu sau mới gật đầu một cái, ôn hòa nói: ‘’Vâng.’’
Nàng đang trong tháng ở cữ, chuyện này không thể tự mình đích thân ra mặt đi làm, cũng không có cách nào đi làm. Vì thế nàng tìm đến Vân Vân, để cho Vân Vân tìm một người không có bất cứ quan hệ nào với Cố gia, dùng tên của đối thương mua lại một cửa hàng ở thành bên cạnh dùng để làm tiệm bán hoa.
Diện tích cửa hàng hoa này không nhỏ, các loại hoa bên trong lại cần rất nhiều đất trồng trong cửa hàng, thế là lại bắt đầu leng keng leng keng động thổ sửa khoảng sân nhỏ làm vườn.
Sau khi Cố Cửu Tư trở về Huỳnh Dương, Tần Nam và Phó Bảo Nguyên cầu kiến hắn đầu tiên, hai người bọn họ nói sơ qua một lượt tình hình sửa sông trong khoảng thời gian gần đây: “Bây giờ công việc ở Hoàng Hà đã sắp kết thúc rồi, đợt lũ mùa hè cũng chỉ còn hai ba tháng, đại nhân chờ kiểm nghiệm thành quả của các nơi sau cơn lũ mới rời đi hay Hoàng Hà vừa sửa xong sẽ lập tức đi ngay?’’
Cố Cửu Tư cười cười: “Đây đâu phải là chuyện ta có thể tự mình quyết định được? Còn phải xem ý của Bệ hạ nữa chứ, trước mắt cứ hoàn thành nhiệm vụ của mình, đến lúc đó Bệ hạ nói như thế nào thì ta sẽ làm như thế đi.’’
Không có mệnh lệnh của Phạm Hiên, Cố Cửu Tư cũng chỉ có thể đang hoàng ở lại Huỳnh Dương sửa sông mà thôi.
Đợt sửa này kéo dài khoảng chừng hai tháng, lúc này bên trong thành Đông Đô sớm đã gió nổi mây vần.
Sau một cơn ho ra máu dữ dội rồi hôn mê bất tỉnh, hai ngày sau Phạm Hiên mới tỉnh lại, sau đó lập tức nhận ra được bản thân mình thực sự không xong rồi, hắn gọi ngự y đến, hỏi: “Trẫm còn bao nhiêu thời gian nữa?’’
Ngự y không dám nói lời nào, Phạm Hiên ho khan một tiếng: “Nói đi!’’
“Bệ hạ!’’
Tất cả ngự y đồng loạt cúi đầu quỳ xuống đất, trong lòng Phạm Hiên hiểu rõ, hắn nhắm mắt nằm ở trên long sàng, một lúc lâu sau mới mở mắt ra, khàn khàn nói: “Hoàng Hà cũng đã sửa xong hết rồi, lập tức hạ lệnh, triệu Hộ Bộ thượng thư Cố Cửu Tư trở về Đông Đô.’’
Trương Phượng Tường đỏ mắt, nhỏ giọng nói: “Vâng.’’
Phạm Hiên lại trầm mặc trong chốc lát, hắn phất phất ra hiệu cho ngự y lui xuống, sau đó chậm rãi nói: “Triệu Thừa tướng Trương Ngọc vào cung yết kiến.’’
“Bệ hạ,’’ Trương Phượng Tường hơi sốt ruột, “Hay là ngài nên nghỉ ngơi trước một chút đi.’’
“Tuyên triệu,’’ Phạm Hiên nhỏ giọng nói: “Trương Ngọc yết kiến!’’
Trương Phượng Tường nghe vậy, hít một hơi thật sau, cuối cùng vẫn nói: “Vâng.’’
Nói rồi, hắn nhanh chóng lui xuống, đi ra ngoài cửa, nói với tiểu thái giám: “Đi triệu Trương Thừa tướng vào cung.’’
Tin tức Phạm Hiên cho tất cả ngự ý lui xuống rồi lập tức triệu kiến Trương thừa tướng nhanh chóng được truyền ra ngoài.
Toàn bộ Đông Đô được nghe được tin tức này đều vô cùng khẩn trương.
Đến đó trời đổ cơn mưa như trút nước, Chu Cao Lãng đứng ở đình viện, lắng nghe tiếng mưa rơi rào rào, một lúc lâu sau, hắn mới nói: “Đi báo cho Hoàng Bình chuẩn bị, một khi Trương thừa tướng xuất cung, lập tức phái người màn Thừa tướng đến tHiên điện bảo vệ.’’
Nghe hắn nói như vậy, vị quản gia Chu Thiện Đức đi theo sau Chu Cao Lãng hơi sững sốt, nhưng hắn hiểu rõ, nhỉ giọng nói: “Vâng.’’
Còn lúc này trong Đông cung, Phạm Ngọc ngồi ở trên cao, phía dưới là hai hàng phụ tá.
Trong tiếng sấm sét rền vang, tất cả mọi người nghe được tin tức này, Phạm Ngọc nhìn mấy người đang ngồi phía dưới, chậm rãi nói: “Hôm nay phụ hoàng đi tìm Trương Ngọc đầu tiên, chư vị cho rằng… Phụ hoàng có ý gì?’’
“Ngài là con nối dõi duy nhất của Bệ hạ…’’ Một người phụ tá nói: “Hổ dữ không ăn thịt con, nếu Bệ hạ không phế Thái tử, ngài ấy tuyên ai vào điện cũng không đáng ngại.’’
“Vậy vì vào phụ hoàng lại không cho triệu cô?’’
Phạm Ngọc nhìn về phía phụ tá, vừa kìm nén vừa vội vàng nói: “Ngự ý cũng đã nói người còn không có nhiều thời gian nữa, tại sao còn chưa tuyên cô vào cung…’’
“Là vì Bệ hạ đang lo nghĩ cho ngài.’’ Phụ tá cắt đứt lời của Phạm Ngọc, bình tĩnh nói: “Từ xưa đến nay Chu Cao Lãng vẫn không thích điện hạ, hôm nay chính là cơ hội duy nhất của hắn, nếu hắn muốn động thủ, chắc chắn sẽ vào tối nay, nếu như bây giờ tuyên điện hạ vào cung chẳng phải rất nguy hiểm sao?’’
“Chẳng lẽ chúng ta cứ chờ như vậy sao?’’ Phạm Ngọc nhíu mày, phụ tá lập tức nói: “Dĩ nhiên không phải rồi, điện hạ cần phải làm một chuyện nữa.’’
“Chuyện gì?’’
“Tối nay Chu Cao Lãng nhất định sẽ đối các binh lính canh giữ trong cung thành người cửa mình, thuộc hạ đã cho người nhìn chằm chằm vào động tĩnh trong Hoàng cung, chỉ cần Chu Cao Lãng có bất cứ hành động khác thường, đến lúc đó điện hạ đã có thể quang minh chính đại dẫn người vào giằng co với Chu Cao Lãng.’’
“Nhưng cô lấy binh lính ở đâu ra mới được?’’
Phạm Ngọc cau mày, người phụ tá cười cười, quả quyết nói: “Điện hạ không cần phải quá lo lắng, hôm nay cấm quân trong cung nhiều nhất là ba nghìn, tối nay những người Chu Cao Lãng điều động chỉ có thể là thân tín của mình, nhiều lắm chỉ có năm trăm người là cùng, vậy điện hạ chỉ cần có năm trăm người là được rồi, còn năm trăm người này Lạc đại nhân đã sớm chuẩn bị sẵn sàng cho ngài rồi.’’
Nói rồi, người phụ tá vỗ tay một cái, một người lập tức đi từ bên ngoài vào, quỳ xuống đất, cung kính nói: “Vi thần Hùng Anh phụ trách đội quân xin khấu kiến điện hạ.’’
Phạm Ngọc cảm thấy cái tên này hình như có chút quen thuộc, nhưng nhất thời lại không thể nghĩ ra được người này là ai. Tuy nhiên hắn còn chưa kịp nghĩ nhiều đã nghe phụ tá nói tiếp: “Năm trăm người này đang ẩn núp trong thành, bây giờ ta đã triệu tập bọn họ đến Đông cung đầy đủ, chỉ chờ Bệ hạ ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ lập tức cải trang thành đội quan Nam Thành đo Hùng đại nhân dẫn đầu, cùng tiến vào cung với Điện hạ. Chỉ huy sứ canh giữ cửa thành tối nay không phải là người của Chu Cao Lãng, nếu như phát hiện chu cao lang có hành động bất thường, bọn họ không dám quản nhưng cũng không dám để mặc như vậy, đến lúc đó chúng ta sẽ xông vào chung, sau khi vào cung chỉ cần làm một chuyện, chính là bảo vệ Trương đại nhân ra khỏi điện, tuyên đọc di chiếu.’’
Phạm Ngọc nhíu mày: “Nếu như di chiếu trong tay Trương đại nhân là…’’
“Sẽ không thể như vậy?’’
Người phụ ta lấy một đạo thánh chỉ từ trong ống tay áo, hai tay hắn nâng lên đưa đến trước mặt Phạm Ngọc, nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Di chiếu của Trương đại nhân sẽ chỉ có một kết quả.’’
Phạm Ngọc không nói gì, hắn nhìn chằm chằm vào di chiếu, một lúc lâu sau mới bật cười thành tiếng.
“Được.’’ Hắn đứng dậy, “Cứ như vậy đi! Trong tay Trương Ngọc chỉ có thể là một phần di chiếu mà thôi.’’
Nói rồi, Phạm Ngọc cầm lấy bức di chiếu kia, cao hứng nói: “Vậy chúng ta sẽ chờ ở đây!’’
Phạm Ngọc ngồi chờ ở Đông cung, mà người của Chu Cao Lãng cũng đã vào cung. Hoàng Bình là thủ vệ cấm quân trực ban tối nay, nghe được mệnh lệnh của Chu Cao Lãng, hắn do dự một lúc lâu mới mở miệng nói: “Vâng.’’
Mà lúc này, Trương Ngọc đã vào cung, trong lòng hắn vô cùng hoảng loạn nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, hắn bước vào tẩm cung thì nhìn thấy Phạm Hiên đang ngồi trên long sáng, đầu tiên hắn quỳ xuống hành lễ, Phạm Hiên gật đầu, nói với hắn: “Ngồi đi.’’
Có lẽ Trương Ngọc đã biết tối nay mình đến đây để làm gì, hắn không dám lên tiếng, chỉ giả vờ như không biết bất cứ chuyện gì, ngồi xuống bên cạnh Phạm Hiên, miễn cưỡng gượng cười nói: “Nhìn qua khí sắc của Bệ hạ đã khá hơn một chút.’’
Phạm Hiên cười như không cười liếc hắn một cái, cũng không nhiều lời, hắn tựa vào gối, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Khanh đừng sợ, trẫm tuyên khanh vào đây không phải là chuyện di chiếu đâu.’’
Trương Ngọc hơi ngẩn người, Phạm Hiên nằm trên giường, nhìn nóc giường, bình tĩnh nói: “Trẫm chỉ muốn biết, nếu trẫm thực sự rời bỏ thế gian này, Đại Hạ sẽ xảy ra chuyện gì?’’
Nghe nói như vậy, những suy nghĩ trong đầu Trương Ngọc nhanh chóng xoay chuyển, rất muốn biết ý Phạm Hiên là gì, nhưng Phạm Hiên không nói, hắn cũng không dám hỏi, Phạm Hiên nhắm mắt lại, bình tĩnh nói: “Lạc Minh, người đàn rất hay, đàn một bản cho trẫm nghe đi.’’
Trương Ngọc không nói gì, nghe thấy Phạm Hiên kêu tên tự của mình, hắn hốt hoảng rong chốc lát, lúc này Trương Phượng Tường đã ôm đàn đi vào, hắn đặt đàn trước mặt Trương Ngọc, sau đó cúi người xuống, ghé vào bên tai Phạm Hiên nói: “Bệ hạ, Hoàng Bình động thủ.’’
Phạm Hiên nhắm hai mắt, đáp lời một tiếng, trương giác nghe rõ lời này này, lập tức biết được tính toán của Phạm Hiên.
Lúc đầu hắn định không muốn tham gia vào chuyện này, nhưng hôm nay, mặc dù trong lòng hoang mang bất an nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, chỉ nói: “Bệ hạ muốn thần đàn bài gì?’’
Phạm Hiên im lặng, hắn suy nghĩ một lúc mới nói: “Năm đó lúc chúng ta còn ở U Châu, có phải khanh thường đàn khúc “Tiêu dao du” không?’’
“Vâng!’’
“Vậy thì khúc này đi.’’
Phạm Hiên mở miệng, Trương Ngọc nghe được, ngồi xuống trước cây đàn, đầu ngón tay đặt trên dây đàn, tiếng đàn lập tức ngân vang, âm thanh du dương vang vọng trong tẩm điện.’’
Cùng với tiếng đàn vang lên, bên ngoài đại điện lại là âm thành ồn ào dồn dập của đông đảo binh lính đi đến.
So với sự lén lút bên trong nội cung, ngoài cửa cùng, âm thanh Phạm Ngọc dẫn người vào cùng lại tỏ vẻ phô trương hơn rất nhiều, năm trăm kỵ binh xông đến, Phạm Ngọc nhìn mấy người đang canh giữ trước cửa cung, hét lớn: “Bệ hạ triệu gấp cô vào cung, tranh ra!’’
Người canh giữ trước cửa cung không dám nhúc nhích, hắn sợ hãi nói: “Điện hạ, theo lệnh…’’
“Vị đại nhân này,’’ Không đợi người canh cửa nói xong, phụ tá bên cạnh Phạm Ngọc đã mở miệng nói: “Không bằng ngày vào cung hỏi Bệ hạ một chút?’’
Người canh cửa kia nghe được đề nghị này, lập tức nói: “Dạ, vậy mời Thái tử điện hạ chờ một chút, thuộc hạ sẽ cho người vào trong bẩm báo với Bệ hạ.’’
Nói rồi, người kia nhanh chóng xoay người chạy về phía nội cung.
Tất cả mọi người đều biết, Thái tử đêm hôm khuya khoắt mang theo nhiều người xông vào cửa cung như thế chắc chắn không phải là một chuyện bình thường, nhưng lúc này không có bất cứ người nào dám đứng ra làm chuyện gì trái với quy định. Vào thời điểm quan trọng như thế này quy củ tựa như một sợi dây thừng trói chặt ngăn chặn con dã thú đang hung hăng gầm gào, một khí sợi dây ấy bị gỡ bỏ, tất cả mọi người sẽ đứng trên bờ vực mất kiểm soát.
Người giữ cửa theo lệnh báo lên, binh lính dựa theo quy củ muốn truyền đạt đến người trong nội cung, nhưng trong đó sớm đã bị người bao vây chặt chẽ. Binh lính nơm nớp lo sợ báo lại tin tức Thái tử muốn vào cung, Hoàng Bình đứng ở đó, lạnh lùng nói: “Thiết quân luật nội cung, không có mệnh lệnh yết kiến không được đi vào.’’
Binh lính nghe được những lời này, lập tức trở về thông báo. Người canh cửa cũng biết tình huống lúc này có gì đó bất thường nhưng hắn cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể truyền đạt lại những lời Hoàng Bình nói. Phạm Ngọc nghe vậy, sốt ruột nói: “Ngươi…’’
“Vị đại nhân này,’’ Phụ ta bên cạnh Phạm Ngọc không lời Phạm Ngọc mở miệng mắng người đã bật cười, hai tay hắn đặt trước người, cung kính nói: “Ngài cũng biết người đang đứng trước mặt ngài đây chính là Thái tử điện hạ, là con nối dõi duy nhất của Bệ hạ, Thái tử nghe tin Bệ hạ bệnh nặng muốn vào cung thăm hỏi, là chuyện phi lý lắm sao? Trong này nhất định đã có người nói láo, có ý đồ ngăn cảm điện hạ vào cung, mặc dù điện hạ biết phân biệt phải trái đúng sai, nhưng những điều nhỏ nhặt thì khó tra, vị đại nhân này, tốt hơn hết là ngài xen vào chuyện này thì hơn.’’
Người giữ cửa không dám nói lời này, trong lòng hắn biết rõ chuyện này có gì đó không đúng, nếu có thể không cuốn vào, hắn cũng không muốn cuốn vào chuyện này. Người phụ tá cầm lệnh bài Đông cung ra, lạnh giọng nói: “Thái tử điện hạ nghe được tin có người đang giam lỏng Bệ hạ nên vào cung cứu giá, kẻ nào dám ngăn trở sẽ được bị coi đã đồng mưu, tránh ra!’’
Nghe hắn nói vậy, tất cả mọi người đứng phía sau Phạm Ngọc lập tức rút kiếm ra, phụ tá, nhìn chằm chằm vào người giữ cửa, quát mắng: “Tránh ra!’’
Người giữ cửa đang do dự không biết phải làm thế nào, phụ tá giơ kiếm đi về phía trước, cuối cùng hắn cũng phải tránh sang một bên, phụ ta dẫn Thái tử và tất cả binh lính phía sau nhanh chóng xông vào cửa cung.
Phạm Ngọc hành động phô trương như thế dĩ nhiên sẽ kinh động đến mọi người, đêm đó Liễu Ngọc Như vẫn đang còn ngủ lập tức bị đánh thức, nàng hốt hoảng mặc quần áo vào, đứng dậy vội vàng đi tìm Giang Hà.
Còn tưởng rằng Giang Hà vẫn đang ngủ, nhưng lại bất ngờ nhìn thấy hắn cũng đã mặc xong quan phục, đang ngồi bên cạnh ngọn đèn dầu đội mũ quan cho mình.
Chuyện này cũng kinh động đến Cố Lãng Hoa và Giang Nhu chạy đến đây, tất cả mọi người đứng trước cửa, Liễu Ngọc Như hồi phục tinh thần, chậm rãi nói: “Cữu cữu, Thái tử dẫn người vào cung.’’
“Ta biết.”
Giang Hà cài trâm ngọc vào trong mũ quan, hắn cầm chiếc hộp đặt bên cạnh lên, bình tĩnh nói: “Không cần phải hốt hoảng, mọi người về phòng ngủ đi, ta sẽ vào cung bây giờ.’’
Nói rồi, Giang Hà ôm hộp, đi ra ngoài.
Liễu Ngọc Như bất ngờ bắt lấy ống tay áo Giang Hà, nàng cắn răng, cuối cùng mở miệng nói: “Hoa ở cửa hàng hoa đã nở hơn nửa rồi, lúc nào thì phải thu hoạch?’’
Giang Hà nghe nàng nói như vậy, nhưng vẫn mỉm cười, hắn vỗ vỗ cánh tay Liễu Ngọc Như, trấn an nói: “Yên tâm đi, chờ đến khi hoa nở hết rồi hẵng nói.’’
Liễu Ngọc Như không biết tại sao Giang Hà lại có lòng tin tưởng lớn như thế, nhưng nàng vẫn yên lòng, buông ống tay áo của Giang Hà ra, cùng với Cố Lãng Hoa và Giang Nhu tiễn hắn ra cổng.
Sau khi ra khỏi phủ, Giang Hà hỏi thị vệ đang đứng chờ bên ngoài: “Vọng Lai, Bệ hạ đã có người truyền tin đến Huỳnh Dương chưa?’’
“Rồi ạ!’’ Vọng Lai lập tức nói: “Triệu đại công tử trở về gấp!’’
“Vậy thì tốt.’’ Giang Hà trả lời: “Phái người hộ tống, đảm bảo tin tức đến được Huỳnh Dương.’’
Vọng Lai đáp lời, Giang Hà rũ mắt xuống, vuốt ve chiếc hộp trong tay mình, chậm rãi nói: “Cửu Tư, sau khi trở về, thiên hà này chính là của hắn.’’
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc