Đại phu vừa dứt lời, Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như đều ngây người đực mặt ra, một lúc lâu sau Cố Cửu Tư mới rốt ruột hỏi: “Cái gì mà thật hay giả? Mang thai còn có thể thật hay giả được nữa sao?’’
“Mang thai không thật giả,” Đại phu trừng mắt nhìn Cố Cửu Tư, tiếp tục nói: “Nhưng chẩn mạch cũng có lúc bắt bệnh sai nha.’’
Lần đầu nhìn thấy một đại phu nói loại chuyện chẩn bệnh sai này trở thành một đạo lý hiển nhiên như thế này, Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như nhìn nhau không thể nói thành lời, Cố Cửu Tư nghẹn họng, nhẫn nhịn một lát, cuối cùng chỉ có thể nói: “Vậy ông nhanh nhanh nhìn một chút xem sao đi.’’
“Yên lặng chút đi.’’
Đại phu không kiên nhẫn nói một tiếng, Cố Cửu Tư vội vàng đưa tay che miệng lại, không nói gì nữa. Đại phu vẫn tay trái đổi sang tay phải chẩn mạch một lúc lâu, Cố Cửu Tư không nhịn được nữa, ngay khi hắn đang muốn mở miệng thì lại nghe đại phu quát mắng: “Yên lặng chút đi!’’
Cố Cửu Tư: “……”
Hắn còn chưa kịp nói cái gì mà.
Cố Cửu Tư đứng bên cạnh nhìn Liễu Ngọc Như bằng một ánh mắt đáng thương ủy khuất, Liễu Ngọc Như mím môi nín cười, ngẩng đầu nháy nháy mắt với hắn, Cố Cửu Tư lập tức lại vui vẻ trở lại.
Hai người ở bên cạnh liếc mắt đưa tình lại sinh ra mấy phần thú vị, cảm thấy thời gian chờ đợi cũng không khó chịu như trong tưởng tượng, một lát sau, đại phu mới chú ý đến ánh mắt trao đổi của hai người bọn họ, hắn nhìn người này, lại nhìn sang người kia, “Chậc” một tiếng, sau đó thu tay về, cầm giấy 乃út nói: “Lão già cổ hủ này đã thấy rất nhiều cặp vợ chồng son rồi, nhưng có thể khiến người ta chán ghét đến thế này thì đúng là lần đầu tiên được thấy.’’
“Thế nào rồi, thế nào rồi?’’ Cố Cửu Tư không muốn để ý đến sự ghét bỏ của lão đầu, trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề. Đại phu cúi đầu bắt đầu viết phương thuốc, thờ ơ nói: “Đã mang thai hài tử, nhưng căn cốt cơ thể của mẫu thân không được tốt cho lắm, phải bồi dưỡng thật tốt mới được. Tôi đã kê một đơn thuốc ở đây, nhưng chủ yếu là vẫn phải ăn uống đầy đủ dưỡng chất, sau đó vận động thích hợp, tuy nhiên cũng đừng vận động quá mức.’’
Cố Cửu Tư nghe được những lời này, hai hàng lông mày nhíu chặt, Liễu Ngọc Như dường như đã dự liệu trước được chuyện này, lên tiếng đáp lại: “Cảm tạ đại phu.’’
Đại phu chăm chú viết một chế độ ăn uống phù hợp theo toa, sau đó được tiễn ra ngoài. Cố Cửu Tư cầm phương thuốc, nhìn thoáng qua một cái rồi đi ra ngoài nói với Mộc Nam: “Ngươi lặng lẽ đi gọi tất cả các đại phu trong thành đến đây cho ta, để xem cho phu nhân một lần.’’
Nghe chủ tử nói như vậy, Mộc Nam hơi ngạc nhiên, vội nói: “Phu nhân, ngài ấy…’’
“Không sao, không sao.’’ Cố Cửu Tư xua xua tay, “Ngươi cứ đi gọi đại phu trước đi, cũng không phải là chuyện đại sự gì, không cần phải kinh động đến những người khác.”
“Dạ!’’
Mộc Nam nhận lệnh, nhanh chóng chạy đi.
Cố Cửu Tư quay trở lại phòng mình, đi đến trước mặt Liễu Ngọc Như, hơi cẩn thận nói: “Nàng có muốn ăn chút gì không?’’
“Trước khi đi ngủ ta đã dùng cơm rồi.’’ Liễu Ngọc Như nửa nằm nửa tựa ở trên giường, mỉm cười nhìn Cố Cửu Tư, “Chàng ăn gì chưa?’’
Cố Cửu Tư gật đầu một cái, dáng vẻ tựa như đang suy tư điều gì đó, không hề lên tiếng, Liễu Ngọc Như chờ đợi trong giây lát, sau đó mở miệng nói: “Ta cho rằng chàng sẽ rất cao hứng!’’
“A?” Cố Cửu Tư hồi phục lại tinh thần, sau đó vội vàng gật đầu, “Cao hứng! Ta…Ta rất cao hứng!’’
“Chàng cao hứng, cao hứng mà như thế này sao?’’ Liễu Ngọc Như hơi kỳ quái, Cố Cửu Tư ngẩn người, “Vậy nàng cho rằng ta cao hứng sẽ là như thế nào?’’
“Hẳn là phải thật rõ ràng mới đúng,” Liễu Ngọc Như nghĩ nghĩ, “Chứ không phải như bây giờ, nhìn qua giống như chàng đã làm sai chuyện gì vậy.’’
“Ta…… Ta, thực ra lúc này ta rất muốn ôm nàng xoay mấy vòng,” Cố Cửu Tư hơi xấu hổ ngượng ngùng, “Nhưng lại sợ làm nàng bị thương. Hơn nữa… ta sắp được làm cha rồi, cho nên nói thế nào đi chẳng nữa cũng phải tỏ ra trầm ổn một chút mới phải.’’
Những lời này của hắn hoàn toàn đã chọc cười Liễu Ngọc Như.
Nàng che miệng, cố gắng kiềm chế để không bật cười thành tiếng, Cố Cửu Tư bị nàng cười nhạo cảm thấy hơi quẫn bách, đi đến ngồi bên mép giường, hơi ảo não nói: “Nàng đừng chê cười ta nữa, ta đây là đang tiến bộ, là trưởng thành, nàng phải khen ngợi ta mới đúng chứ.’’
“Dạ, dạ, dạ” Liễu Ngọc Như cười nói, “Cố đại nhân, hôn nay ngài càng thêm trưởng thành chững chạc nha.’’
Hai người câu được câu không nói chuyện với nhau một lúc thì lại nghe thấy giọng nói của Giang Hà vang lên bên ngoài: “Cửu Tư!’’
Vừa mới dứt lời đã thấ Giang Hà nở một nụ cười rạng rỡ bước vào cửa, có vẻ như đang rất cao hứng nói: “Ta nghe nói điệt tức* có tin vui?’’
(*Điệt tức: Cháu dâu)
Liễu Ngọc Như ngạc nhiên nhìn về phía Cố Cửu Tư, nụ cười trên mặt Cố Cửa Tư cũng trở nên cứng ngắc, miễn cười nói: “Sao… Sao ngài biết?’’
“Ta nghe Lý đại nhân nói.’’ Giang Hà hơi kỳ quái, “Vừa rồi còn ở trong sân ta nghe Lý đại nhân nói.’’
“Lý đại nhân nghe ai nói?’’ Nụ cười của Cố Cửu Tư có chút không thể chịu đựng nổi, Giang Hà dường như đã phát hiện ra điều gì đó, cười nói, “Là nghe Lạc đại nhân nói.’’
“Vậy Lạc đại nhân lại nghe ai nói?’’ Đến lúc này, nụ cười trên khuôn mặt Cố Cửu Tư hoàn toàn biến mất, Giang Hà khẽ phất phơ cây quạt nhỏ trong tay, “Dĩ nhiên là nghe những người khác nói lại rồi.’’
“Công tử,” Đang nói chuyện, lại nghe thấy âm thanh của Mộc Nam vang lên ngoài cửa, “Đại phu đến.’’
Mộc Nam vừa dứt lời đã dẫn người đi vào, Cố Cửu Tư nhìn Mộc Nam tiếp đón đại phu đi vào, hít một hơi thật sâu, kéo Mộc Nam sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi đã nói cho bao nhiêu người biết chuyện phu nhân mang thai?’’
“Nô tài gặp Tần đại nhân trên đường, “Mộc Nam mờ mịt nói, “Sau đó có nói với ngài ấy một lời ạ!’’
Nghe hắn nói như vậy, Cố Cửu Tư đã hiểu, Mộc Nan nói chuyện này cho Tân Nam biết, Tần Nam vừa quay đầu đã nói với Lạc Tử Thương, Lạc Tử Thương lại nói cho Lý Vân Xương…’’
Hắn đoán, có lẽ lúc này toàn bộ phủ này đã biết hết rồi cũng nên.
Cố Cứu Tư đánh một cái lên đầu Mộc Nam, đánh một cái ói một chữ: “Không phải đã bảo ngươi đừng! Nói! Ra! Rồi! Sao!’’
Mộc Nam bỗng dưng bị đánh cảm thấy hơi hoang mang, vừa bị đánh phải gật đầu vừa nói: “Tần đại nhân… Cũng được xem là người không thể nói sao? Hơn nữa đây là chuyện vui mà.’’
Nghe được hai chữ chuyện vui, cuối cùng Cố Cửu Tư cũng tỉnh táo hơn chút ít, hắn hít một hơi thật sau, rốt cuộc cũng quay lại, không ngừng lượn lờ bên cạnh đại phu.
Giang Hà nhìn Cố Cửu Tư đi tới đi lui mà chóng hết cả mặt, đi đến bên cạnh hắn, chọc chọc vào Cố Cửu Tư nói: “Đừng đi nữa, các đại gia tộc Huỳnh Dương đều đã đưa thiệp mời cả rồi, tối nay phải gặp một lần.’’
Cố Cửu Tư nghe thấy những lời này, lập tức bình tĩnh lại, hắn trầm mặc không lên tiếng, Giang Hà cho rằng hắn không muốn thế, vì thế mở miệng nhắc nhở: “Ngày mai đã bắt đầu thẩm án, nếu như cháu có ý kiến gì thì tối nay phải giải quyết cho xong, tốt nhất là nên gặp mặt một lần.’’
“Con biết rồi.’’
Cố Cửu Tư ngẫm nghĩ một lát rồi nói với Giang Hà: “Con nghĩ trước khi gặp bọn họ thì mấy người chúng ta nên thương lượng nội bộ cái đã. Như vậy đi, ta sẽ cho người thông báo với Lý đại nhân bên kia một tiếng, sau đó chờ chuyện của Ngọc Như bên này xong xuôi, ta sẽ cùng ngài đi thương thượng một chút.’’
“Được, cứ theo ý cháu mà làm.’’ Giang Hà nhún vai, tỏ vẻ không hề để ý nói, “Dù sao ta cũng chạy, cũng không có điều gì mà họ gọi là.’’
Hai người đứng đợi trong chốc lát, đại phu cũng xem bệnh ra kết quả, xác nhận Liễu Ngọc Như đúng là đã mang thai ba tháng, hai người đều đồng thời đưa ra những phương thuốc bổ thực na ná như nhau. Đối với chuyện này Liễu Ngọc Như lại không hề ngạc nhiên chút nào, thực ra thì nguyệt tín của nàng đã lâu rồi không tới, chẳng qua là chu kỳ trước sau không chuẩn cho nên nàng cũng không để ý lắm. Lúc đến Hoàng Hà bận rộn giải quyết mấy chuyện quan trọng thỉnh thoảng vẫn cảm thấy khó chịu nhưng nàng cũng chỉ cho là quá mệt mỏi nên không để trong lòng.
Nàng đã nhẹ nhàng hỏi kỹ đại phu thời gian sắp tới nên dưỡng thai như thế nào, Cố Cửu Tư vẫn đứng bên cạnh nghe kỹ, sau khi đại phu nói xong, Mộc Nam ở bên ngoài cũng đến báo tin nói mấy người Lý Ngọc Xương đều đã chờ ở trong thư phòng, Cố Cửu Tư đang chuẩn bị ra ngoài thì lại nghe Liễu Ngọc Như nói: “Cho ta đi cùng với, có tiện không?’’
Cố Cửu Tư ngẩn người, sau đó lại nghe Giang Hà nói: “Có gì không tiện chứ, đi thôi.’’
“Nàng đang mang thai……”
“Mang thai chứ đâu phải là tai điếc mắt mù,” Giang Hà nghiêng người liếc xéo Cố Cửu Tư đang quá mức khẩn trương kia một cái, “Cháu lo lắng gì chứ?’’
Cố Cửu Tư nghe Giang Hà nói vậy cũng không nói gì thêm nữa, Liễu Ngọc Như đứng lên, hắn vội vàng chạy đến đỡ lấy nàng, Liễu Ngọc Như hơi ngượng ngùng xấu hổ, nhỏ giọng nói với hắn: “Chàng bình thường chút được không, chàng cứ như vậy làm ta khó xử quá.’’
Cố Cửu Tư cảm thấy Liễu Ngọc Như nói cũng khá có lý, sau đó thu liễm lại một chút, nhưng vẫn đưa tay đỡ lấy nàng, chỉ là giảm bớt những lời dặn dò cẩn thận các loại mà thôi.
Lúc ba người bước vào thư phòng thì đã thấy Lý Ngọc Xương, Tần Nam và Phó Bảo Nguyên đều đã có mặt ở đó rồi. Hai bên hành lễ chào hỏi lẫn nhau rồi ngồi xuống, đây là lần đầu tiên mấy người bọn họ cùng nhau gặp mặt như thế này, Cố Cửu Tư nhìn quanh một lượt rồi nói với Giang Hà: “Cữu cữu, để con giới thiệu cho ngài biết.’’
Nghe được danh xưng này, Tần Nam không thể ngửi nổi nhíu mày một cái, Giang Hà mỉm cười nhìn Tần Nam, nghe Cố Cửu Tư nói: “Vị này là Tần Nam…’’
“Thứ sử Tần đại nhân,” Giang Hà lại cố ý ςướק lời Cố Cửu Tư, đứng dậy chắp tay nói, “Tại hạ là Hộ Bộ Thị Lang Giang Hà, nhìn Tần đại nhân dường như vô cùng quen thuộc, trước kia chúng ta đã từng gặp qua chưa nhỉ?’’
Tần Nam không lên tiếng, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào Giang Hà.
Giang Hà cười cười: “Tần đại nhân?’’
“Giang Hà?’’ Tần Nam lạnh lùng lên tiếng, Giang Hà nghiêm túc nói, “Chính là tại hạ.’’
Tất cả mọi người có mặt trong thư phòng lúc này đều chăm chú nhìn vào hai người bọn họ, Tần Nam hít một hơi thật sâu, đứng dậy thi lễ với Giang Hà.
Cũng không hiểu tại sao cả người hắn vẫn một mực run rẩy, tất cả mọi người đều nhìn ra được sự khác lạ này, Lý Ngọc Xương cau mày nói: “Tần đại nhân?’’
“Bệnh cũ,” Phó Bảo Nguyên vội vàng cười ha hả: “Là bệnh cũ của ngài ấy thôi, một khi phát bệnh là toàn thân run rẩy, để ta đỡ ngài vào phòng nghỉ ngơi.’’
“Không cần.’’
Giọng nói Tần Nam cứng ngắc: “Chỉ là bệnh cũ, không cần phải để ý đến đâu, sẽ nhanh ổn cả mà thôi, tất cả mọi người cứ tiếp tục như bình thường đi, lát nữa Cố đại nhân muốn gặp những hương thân đó cho nên chúng ta phải bàn bạc ra kết quả cho sớm.’’
“Đúng vậy, đúng vậy…’’ Phó Nguyên Bảo vội vàng nói, “Ngài ấy không sao đâu, mọi người cứ tiếp tục là được rồi, Giang đại nhân, hạ quan là Huyện lệnh Huỳnh Dương Phó Bảo Nguyên.’’
Phó Bảo Nguyên lại xuất chiêu vuốt ௱ôЛƓ ngựa của mình ra, cười nói: “Ngưỡng mộ đại danh của Giang đại nhân đây đã lâu, hôm nay lại vinh hạnh được gặp mặt đúng thật là tam sinh hữu hạnh*, ngài đã làm cho Huỳnh Dương này thực sự bồng tất sinh huy**!’’
(*Tam sinh hữu hạnh: Là một câu thành ngữ, xuất phát từ một điển cố. Tạm hiểu là, ba kiếp đều có được sự hạnh phúc, là một duyên kỳ ngộ tốt đẹp cực kì khó gặp được.
**Bồng tất sinh huy(蓬荜生辉): Nhà tranh rực phát sáng (lời khách sáo), thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa, tương tự như mấy câu thành ngữ rồng đến nhà tôm hay khách quý đến nhà.)
Giang Hà đã quen với những lời nịnh nọt như thế này, chỉ không mặn không nhạt cười cười một tiếng, xem như là đã đáp lại.
Sau khi giới thiệu vài người làm quen với nhau xong, tất cả mọi người cùng ngồi xuống, Cố Cửu Tư cảm nhận được bầu không khí giữa Tần Nam và Giang Hà rõ ràng có gì đó không đúng lắm, nhưng người trong cuộc đã không nói lời nào, hắn cũng giả làm như không biết, chỉ mở miệng nói: “Sau khi trải qua một phen biến cố này, nếu như xem xét kỹ lưỡng những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây thì e rằng tứ đại gia tộc trong thành Huỳnh Dương sẽ không một ai có thể chạy thoát, hôm nay ta chỉ muốn hỏi mọi người, rốt cuộc là tra hay không tra?’’
Tất cả mọi người đều không nói một lời nào, một lát sau, Cố Cửu Tư nói tiếp: “Nếu như tiếp tục tra, vậy thì chúng ta sẽ giải quyết mấy vấn đề. Đầu tiên, ta đã đồng ý với người của Tứ gia, lần này chủ yếu nhắm vào người của Vương gia, tạm thời bọn họ sẽ trợ giúp chúng ta, mặc dù đã từng, cũng được xem như là có công, nhưng nếu cứ tiếp tục truy xét đến cùng thì chính là lật lọng. Thứ hai, nếu như chúng ta chỉ đối phó với gia quyến của Vương gia còn khá dễ dàng, nhưng nếu như buộc phải xử lý Tứ gia, sợ rằng sau này sẽ phát sinh tại họa. Cuối cùng, bây giờ đã bắt đầu tra xét đến nhân số trên quan trường, số người liên quan đến chuyện này vốn dĩ đã không ít, nếu như phải xem chuyện lần này gần như là mưu đồ phản nghịch, Tứ gia cứ tiếp tục làm tới, hơn nữa còn dính líu đến án xử trảm thì e là sẽ phải đến mấy ngàn người.’’
Vừa nói, Cố Cửu Tư vừa nhìn đến trên người Tần Nam: “Lần này ta định sẽ giải quyết xong tất cả mọi chuyện trên quan trường, cũng xem như là một việc khó, còn các quan chức trong thành Huỳnh Dương này có lẽ sẽ phải dọn dẹp sạch sẽ từ trên xuống dưới một lần, đến lúc đó ai sẽ đảm nhận chức vụ? Nếu như còn muốn tiếp tục xử lý cuộc bạo loạn lần này, ta sợ số người liên lụy quá nhiều sẽ xảy ra biến cố.’’
“Ta hiểu rõ ý của ngươi.’’
Lý Ngọc Xương mở miệng: “Nhưng chuyện này đã được nêu rõ trong luật pháo, tất cả cứ theo theo luật pháp mà xử lý là được rồi.’’
Cố Cửu Tư không nói gì, một lát sau, hắn gật gật đầu: “Việc xử lý người cứ theo như ý của Lý đại nhân mà làm, vậy sau đó chuyện bổ sung cho những vị trí còn trống thì sao, sẽ để ai đảm nhiệm?’’
“Như vậy đi,” Liễu Ngọc Như vẫn luôn ở bên cạnh im lặng lắng nghe, lúc này mới lên tiếng: “Tất cả những chuyện này cứ dựa theo ý của Lý đại nhân mà xử lý, nhưng số người dính líu đến cuộc bạo loạn lần này quá nhiều, chi bằng Cửu Tư hãy đi vào cung cầu tình với Bệ Hạ, có thể dùng tiền để giảm bớt hình phạt. Chuyện này không phạt không được, nhưng nếu cứ dựa theo luật pháp phán quyết sợ là sẽ phải xử trảm đến mấy ngàn người, trong đó có rất nhiều người vô tội bị gia tộc liên lụy, nếu thực sự chém hết, có lẽ đã quá mức nghiêm khắc, không bằng hãy để cho tứ đại gia tộc đóng tiền phạt để giải quyết đi. Hình phạt lần này, phải phạt đến mức khiến bọn họ tổn thương nguyên khí nặng nề mới được. Còn chuyện bổ sung các quan chức, hiện nay khoa cử sắp kết thúc, chờ chúng ta xử lý những chuyện này xong xuôi thì có lẽ khoa cử cũng đã kết thúc, cứ để cho Bệ hạ tự mình cắt cử những chức quan trọng yếu trong triều đình. Còn những chức quan nhỏ phía sau, Tần đại nhân và Phó đại nhân đây đã ở Huỳnh Dương nhiều năm, hẳn là cũng có một ít người nhất định, hơn nữa trong Huỳnh Dương còn có mấy gia tộc nhỏ, dân chúng bình thường, chúng ta giữ lại một số một số người đáng tin cậy làm nền tảng, sau đó sẽ tổ chức một khoa cử nhỏ ở Huỳnh Dương, trực tiếp công khai tuyển người, rồi bảo những học giả lão làng hay người có kinh nghiệm chuẩn bị một ít chương trình học để trong một thời gian ngắn mọi người trong giáo hội làm quen với sự vụ ngày thường, mặc dù sẽ có thời kỳ khó khăn nhất định nhưng chắc chắn vẫn có thể chịu đựng được.’’
Liễu Ngọc Như nói xong những suy nghĩ của mình, Cố Cửu Tư nhìn xung quanh một vòng, mấy người còn lại đều trố mắt nhìn nhau, một lát sau, Lý Ngọc Xương nói: “Ta cảm thấy chuyện này có thể được.’’
Mọi người cứ như vậy bàn bạc xong xuôi, sau đó quyết định sẽ để cho Cố Cửu Tư nói.
Lúc này trời cũng đã khuya, Cố Cửu Tư bảo mọi người đi nghỉ ngơi trước, còn mình thì mời ba vị gia chủ của Lý gia, Triệu Gia, Trần gia đi vào.
Ba người kia đã đứng đợi bên ngoài một hồi lâu, trong lòng bọn họ đều vô cùng thấp thỏm không yên, bây giờ bọn họ tựa như cá đã nằm trên thớt, hoàn toàn không dám mở miệng nói thêm bất cứ điều gì. Cho đến khi bước vào phòng, nhìn thấy Cố Cửu Tư đang đứng ở đó, mấy người đồng loạt quỳ xuống đất, giọng nói run rẩy: “Bái kiến Cố đại nhân, cầu xin Cố đại nhân tha mạng.’’
“Nói đùa.’’ Cố Cửu Tư cười rộ lên, đi đến đỡ từng người từng người đứng dậy, “Chư vị lạc đường còn biết đầu lại, bản quan vô cùng vui mừng, tối nay cố ý mới các vị đến đây là muốn thương lượng một số việc.’’
Ba người vẫn không dám nói lời nào, thuận theo Cố Cửu Tư đỡ đứng lên. Cố Cửu Tư cho mấy người bọn họ ngồi xuống, tự mình châm trà mời khách. Lúc này ba vị gia chủ tựa như ngồi bàn chông, nhìn Cố Cửu Tư đang tỏ vẻ bợ đỡ săn đón bọn họ, trong lòng kiềm chế được trào dâng một chút sợ hãu, nghe Cố Cửu Tư chân thành tha thiết nói: “Tối nay mời các vị đến đến, là vì cuộc bạo loạn trong khoảng thời gian này.’’
“Cố đại nhân,” Triệu lão gia hít một hơi thật sâu, “Chúng ta minh nhân bất thuyết ám thoại*, đêm qua ngài hao tâm tổn trí vừa sai người kêu gọi đầu hàng vừa đi phát tờ rơi như vậy đơn giản chỉ là muốn chúng tôi phản bội Vương gia quay sang làm việc cho ngài, chúng tôi đã suy nghĩ kỹ càng cẩn nhận, cũng đã làm đến nước này rồi, Cố đại nhân cũng nên tuân theo nhưng lời ngài nói tối hôm qua mà tha cho mấy nhà chúng tôi đi chứ.
“Các vị nói không sai,” Cố Cửu Tư vuốt ve tách trà, “Cố mỗ ta không phải là loại người có ân không báo, cho nên bây giờ chúng ta mới có mặt ở đây để nói chuyện rõ ràng.”
Câu có ân tất báo này chẳng qua cũng chỉ là những lời ngoài miệng mà thôi, trong lòng tất cả mọi người ở đây đều hiểu rõ. Cố Cửu Tư gõ gõ mặt bàn, chậm rãi nói: “Ta muốn bỏ qua cho các vị nhưng hẳn là các vị cũng biết, chịu trách nhiệm giải quyết chuyện này không phải chỉ một mình ta mà còn có Lý đại nhân, Lý đại nhân nổi danh là người công chính liêm minh, ta cũng đã nghĩ hết mọi cách nhưng ngài ấy vẫn kiên quyết xử lý vụ án này đến cùng…”
“Cố đại nhân,” Trần lão gia nhíu mày, “Nếu vậy thì chuyện ngài giúp hay không giúp chúng ta có gì khác nhau đâu chứ, ngài đang trêu cđùa chúng ta đấy à?’’
“Tại sao lại không khác gì nhau?’’
Cố Cửu Tư thở dài: “Trần lão gia, người nghe ta nói xong đã. Chiếu theo luật pháp, những chuyện mà mấy người làm vốn dĩ đã đủ để phạm vào tội chu di cửu tốc, nhưng nếu ta đã đồng ý giúp đỡ mấy nhà các người, dĩ nhiên sẽ không bao giờ để mọi chuyện đi đến bước ấy, cuối cùng ta và Lý đại nhân đã thương lượng một biện pháp lợi cả đôi đường*.”
(*Nguyên văn ở đây tác giả dùng 折中的法子- Phương pháp chiết trung: Tiến hành chọn họ làm hài hòa cân bằng giữa những ý kiến bất đồng.)
“Biện pháp gì?’’
Cả ba người đều trở nên vô cùng khẩn trương, Cố Cửu Tư mỉm cười đi về phía trước thử thăm dò, sau đó chắp tay cười nói: “Đưa tiền.”
Ba người đều đồng loạt sửng sốt.
Cùng lúc đó, Giang Hà và Tần Nam đang đứng trong đình viện, Giang Hà nhìn Tần Nam đột nhiên chắn trước mặt mình: “Tần đại nhân tìm ta có chuyện gì sao?’’
Tần Nam siết chặt nắm đấm.
“Người không xứng đáng được mang họ Giang.”
Hắn run rẩy lên tiếng, Giang Nam nhìn hắn, một lát sau mới khẽ bật cười: “Năm đó thực sự ngài đã từng điều tra ta.”