Gả Ăn Chơi Trác Táng - Chương 127

Tác giả: Mặc Thư Bạch

Trong đình viện, Cố Cửu Tư đã say xỉn tới choáng váng đầu óc, toàn bộ người trong viện đều dưới sự thúc giục của rượu mà trở nên phá lệ làm càn, chỉ có Tần Nam là trước sau như một, vẫn duy trì sự bình tĩnh không hợp bầy của mình, ông ta thờ ơ lạnh nhạt ngồi ở trên chỗ của mình, trong mắt đều là sự chán ghét.
Khắp viện đều là tiếng người la, Cố Cửu Tư cùng Vương Tư Viễn ngồi hai bên đối diện trên chiếu bạc, mỗi người cầm một cái xúc xắc, Cố Cửu Tư ngồi ở trên ghế, dựa vào Thẩm Minh, hai người đều đã là bộ dáng say lờ đờ, ánh mắt ௱ôЛƓ lung, trong tay Cố Cửu Tư cầm cái si chung(*), hắn nhìn Vương Tư Viễn ở đối diện, nấc cục một cái rồi nói: “Vương đại nhân, Cố mỗ lần này liền không khách khí, Cố mỗ lần này nhất định sẽ được sáu-sáu đại thuận……”
“Công tử! Công tử!”
Nói còn chưa dứt lời, Mộc Nam liền nhào vào trong phòng, nôn nóng nói: “Phu nhân tới rồi.”
“Ngươi nói cái gì?” Ánh mắt Cố Cửu Tư mê mang, đưa tay lên đặt ở bên lỗ tai, làm động tác lắng nghe, hắn lớn tiếng nói: “Ngươi nói lớn tiếng chút, ồn quá, ta nghe không được.”
“Thiếu phu nhân tới!”
Mộc Nam tiếp tục vội vàng kêu, Cố Cửu Tư vẫn còn nghe không rõ, hắn tiếp tục nói: “Lớn tiếng chút, không nghe thấy, không nghe thấy!”
Mộc Nam hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: “Công tử, Thiếu! Phu! Nhân! Tới!!”
Lúc này đây, không chỉ Cố Cửu Tư mà tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy.
Toàn trường an tĩnh lại, mọi người thấy Cố Cửu Tư cúi đầu xuống, động tác cứng ngắc lại, một lát sau, hắn vốn dĩ vẫn đang say thì phảng phất như là bị một chậu nước lạnh tát thẳng vào mặt, trong nháy mắt đã thanh tỉnh lại, hắn đột nhiên đứng lên, thân hình nhanh nhẹn, nói: “Cửa sau ở chỗ nào? Nhanh, ta phải đi từ cửa sau!”
“Cố đại nhân không cần kinh hoảng” Vương Hậu Thuần thấy bộ dáng này của Cửu Tư, ông ta nhanh chóng bước lên trấn an nói “Ngài đừng lo lắng, ta đã cho bọn canh cửa ngăn phu nhân lại ở bên ngoài rồi, hiện tại ta chuẩn bị xe cho ngài……”
“Đại nhân, không tốt!”
Bên ngoài truyền đến tiếng hô to của nô bộc: “Cố phu nhân đánh vào tới nơi rồi!”
Vừa nghe lời này, sắc mặt của tất cả mọi người ở đây đại biến. Cố Cửu Tư lập tức nói: “Ngươi đừng kéo ta, ngươi ngăn không được nàng ấy, ngươi chưa thấy qua lúc nàng ấy xách đao đâu!”
Nói xong, Cố Cửu Tư kéo tay Vương Hậu Thuần ra rồi lớn tiếng nói: “Nhanh, cửa sau ở chỗ nào? Chuẩn bị xe cho ta! Chuẩn bị xe!”
Cố Cửu Tư không chờ hạ nhân trả lời liền dựa theo kiến trúc thiết kế của phòng ốc mà chạy vội ra hướng cửa sau, hạ nhân cũng gấp gáp đi theo ở sau hắn, lúc này Liễu Ngọc Như cũng đã dẫn theo thị vệ tới rồi.
Ở trong lòng mọi người, nữ nhân mà trực tiếp xông tới cửa bắt trượng phu như vậy, tất nhiên sẽ là một người đàn bà đanh đá, cao lớn thô kệch, nhưng mà lúc Liễu Ngọc Như xuất hiện, lại nhường tất cả mọi người kinh ngạc một chút. Đây là một cô nương của vùng sông nước Giang Nam điển hình, thân hình gầy yếu, làn da trắng nõn, khí chất ôn hòa như xuân phong phất liễu, khuôn mặt thanh lệ tựa xuất thủy phù dung(*).
Nàng lớn lên thật xinh đẹp, khi nàng bước vào, mọi người liền không tự giác được mà đều lướt ánh mắt qua xem, sau khi nàng đi vào rồi liền yêu kiều mà hành một lễ với tất cả mọi người, nói: “Gặp qua các vị đại nhân, xin hỏi phu quân Cố Cửu Tư nhà ta ở đâu?”
Ai ở đây cũng không dám nói chuyện. Ánh mắt Liễu Ngọc Như đảo qua liền nhìn thấy Mộc Nam, hắn chưa kịp chạy, đang phát run trốn ở trong đám người, Liễu Ngọc Như ôn hòa cười hỏi: “Đại nhân đâu?”
Mộc Nam nhắm mắt lại, mang theo một loại khí thế đập nồi dìm thuyền mà giơ một ngón tay ra chỉ về hướng Cố Cửu Tư chạy đi. Liễu Ngọc Như nâng cằm ra hiệu, nói với thị vệ: “Đuổi theo.”
Thị vệ lập tức vọt về hướng hậu viện, Liễu Ngọc Như quay đầu, nàng vừa lướt mắt qua liền nhìn ra được, người có địa vị nhất trong đám người này chính là Vương Tư Viễn đang đứng ở bên , Liễu Ngọc Như nở nụ cười bước lên phía trước, cung kính nói: “Quấy rầy các vị đại nhân.”
Sắc mặt của mọi người đều không quá đẹp mắt, Vương Tư Viễn nghẹn một lát, cuối cùng mới nói: “Cố phu nhân, có một câu, tại hạ làm trưởng bối, vẫn là muốn khuyên vài lời……”
“Lời đại nhân muốn nói, thi*p thân biết rõ” không đợi Vương Tư Viễn mở miệng, Liễu Ngọc Như đã lên tiếng trước, nàng nâng tay lên, nhẹ nhàng vén tóc ra sau mang tai một cái, sau đó ôn nhu nói “Nữ tử nên hiền lương thục đức, không nên ghen tị như thế, chỉ có điều, thi*p thân chính là tính tình như vậy, lúc trước bệ hạ tứ hôn cho lang quân, cũng đã từng nói như thế rồi.”
Lời này vừa ra, ai nấy cũng không dám khuyên tiếp nữa. Hoàng đế còn không khuyên được nữa thì ai còn khuyên được nữ nhân này? Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người ở đây đều chợt có vài phần thương hại Cố Cửu Tư, cũng đột nhiên hiểu được, ngay từ đầu Cố Cửu Tư đối với những nữ tử kia kính nhi viễn chi(*), hắn nói bản thân không ham nữ sắc không phải là đang có lệ, thoái thác bọn họ, mà là hắn thật sự có một con cọp mẹ ở nhà nha.
Trong khi Liễu Ngọc Như nói mấy lời với đám người ở trong đình viện thì thị vệ cũng kèm bên trái bên phải, nhấc Cố Cửu Tư từ hậu viện lại đây.
Cố Cửu Tư uống say nên bước chân còn có chút lảo đảo, đợi hắn tới trước mặt Liễu Ngọc Như rồi, Liễu Ngọc Như cũng chỉ lẳng lặng nhìn thẳng hắn.
Cái gì Liễu Ngọc Như cũng chưa nói nhưng Cố Cửu Tư đã cảm thấy một loại sợ hãi không tiếng động trào dâng lên, hắn nhất thời không hề làm dáng nữa mà xông về phía trước, ôm chầm lấy bắp đùi của Liễu Ngọc Như rồi uỷ khuất khóc lên bù lu bù loa, nói: “Ngọc Như, không phải là ta tự nguyện, đều là bọn họ ép ta hết!”
Mọi người ở đây: “……”
Sắc mặt của Vương Hậu Thuần có chút khó coi, ông ta miễn cưỡng nhếch môi cười: “Cố đại nhân say rồi, đây chỉ là một tiệc rượu bình thường, mọi người cùng nhau vui vẻ một chút mà thôi, phu nhân nhìn thoáng chút.”
“Ta không nhìn thoáng được.”
Liễu Ngọc Như quyết đoán mở miệng, Cố Cửu Tư tiếp tục giả vờ khụt khịt nói: “Ta nói không uống, không uống, nhưng mọi người cứ nhất định bắt ta uống. Uống xong còn phải bài bạc, ta đã cai cờ bạc từ lâu, nàng cũng biết, hôm nay ta là thật sự bị ép đánh bạc, bọn họ nói không uống rượu, không bài bạc thì không phải bằng hữu, không cho bọn họ mặt mũi, ta thật là bị ép……”
“Đúng, đúng, đúng,” Thẩm Minh kịp phản ứng lại, vội vàng nói “Tẩu tử, đều là bị ép cả. Mấy cô nương này không hề có một chút xíu quan hệ gì với chúng ta cả, cô nương chỗ này mặc dù nhiều thật nhưng mà chúng ta ngay cả liếc mắt một cái cũng không có.”
Liễu Ngọc Như nghe thấy những lời này liền ngẩng đầu lên nhìn về phía Vương Tư Viễn: “Thi*p thân nghe nói, theo luật lệ của Đại Hạ thì quan viên không được phép ¢нơι gáι, không được đánh bạc, quy củ của quan trường Huỳnh Dương này, còn lớn hơn luật pháp của Hoàng đế sao?”
Vương Tư Viễn nghe Liễu Ngọc Như nói như vậy, sắc mặt tức khắc lạnh xuống, Cố Cửu Tư lặng lẽ nhìn Vương Tư Viễn, sau đó liều mạng đưa ánh mắt xin lỗi ông ta rồi nói: “Xin lỗi Vương đại nhân, nương tử nhà ta là không thể nhìn ta làm ra mấy chuyện này, quấy rầy mọi người rồi, để ta bồi tội cho mọi người, bồi tội.”
Cố Cửu Tư vừa nói vừa vội vàng đứng dậy, chắp tay thi lễ với mọi người: “Lần này tại hạ phải đi rồi, hôm khác lại tụ họp.”
Cố Cửu Tư nói xong liền lôi kéo Liễu Ngọc Như đi, Liễu Ngọc Như không nói chuyện, chỉ xụ mặt đi ra ngoài với Cố Cửu Tư, Thẩm Minh lau mặt một cái rồi cũng cúi đầu bồi tội với mọi người, sắc mặt ai nấy đều không quá dễ nhìn, Vương Hậu Thuần thấy Liễu Ngọc Như với Cố Cửu Tư đi xa rồi liền trực tiếp nói với Thẩm Minh: “Cố đại nhân như vậy, cũng quá mất tôn nghiêm, nữ nhân thì nên quản cho nghiêm mới phải.”
Thẩm Minh miễn cưỡng cười nói: “Nếu là quản được thì đã sớm quản rồi, chỉ có thể mong các vị đại nhân thông cảm nhiều hơn.”
Thẩm Minh bồi tội cho bọn họ xong thì trở lại xe ngựa, chỉ thấy Liễu Ngọc Như cùng Cố Cửu Tư đã ngồi cùng nhau ở một bên, Cố Cửu Tư dùng cây quạt nhỏ quạt gió cho Liễu Ngọc Như, vừa quạt vừa dỗ: “Ngọc Như nhà chúng ta thật thông minh, hôm nay nàng tới thật đúng lúc, nàng đã nổi giận như vậy rồi, về sau ai cũng không dám tới mời ta ăn cơm nữa, thật tốt.”
“Cách ta xa một chút” Liễu Ngọc Như che lại cái mũi, nhàn nhạt nói “Trên người chàng có mùi rượu.”
Cố Cửu Tư lập tức lùi ra một chút, hắn vừa cầm cây quạt tự quạt gió cho mình, vừa lấy lòng cười. Thẩm Minh ngồi ở đối diện bọn họ, giơ giơ cằm ra bên ngoài hỏi: “Mặc kệ Lạc Tử Thương sao?”
“Quản hắn làm cái gì?” Cố Cửu Tư chuyển cây quạt “Người ta tự có chuyện lớn phải làm, để lại vài người trông chừng hắn là được rồi.”
Thẩm Minh gật gật đầu, thở dài nói: “Hôm nay thì hay rồi, vừa tới nơi đã đắc tội tất cả quan viên ở Huỳnh Dương. Kế tiếp không biết nên làm sao bây giờ.”
“Thế nào là đắc tội?”
Cố Cửu Tư phe phẩy cây quạt: “Cốt yếu là để cho bọn họ nhìn xem con người ta có bao nhiêu nhược điểm mà thôi. Bọn họ đưa tiền thì còn đỡ, ta có thể nhận hết xong rồi báo lại cho triều đình. Nhưng đưa nữ nhân, ta cũng thật sự tẩy không sạch. Ngọc Như vừa nháo thành như vậy, phỏng chừng bọn họ cũng không dám đưa nữ nhân nữa, còn xem rõ ràng ta là tên sợ vợ, sợ là bắt đầu từ ngày mai đã bắt đầu kiếm mọi cách để lấy lòng Ngọc Như kìa.”
“Vậy mấy thứ đó ta có nên nhận hay không?” Liễu Ngọc Như thật cẩn thận dò hỏi, Cố Cửu Tư đưa mắt nhìn nàng “Nhận, sao lại không nhận? Chẳng những mình nhận, còn phải nhớ rõ ràng được là ai cho, cho bao nhiêu, đợi sửa sang lại rồi, thu bao nhiêu thì phải đưa hết bấy nhiêu về Đông Đô, để cho bên Ngự Sử Đài với Hoàng đế biết được rành mạch rõ ràng. Trải lưới xong rồi cùng nhau đánh cá.”
“Bên Lạc Tử Thương……” Thẩm Minh vẫn là có chút không yên tâm, Cố Cửu Tư dùng cây quạt gõ vào lòng bàn tay “Trước nhìn xem đi. Phái người nhìn chằm chằm hắn, đừng làm gì để bại lộ.”
“Chắc là sẽ không bại lộ gì khi ở Hoàng Hà đâu.” Liễu Ngọc Như lắc đầu, “Hắn đầu tư nhiều tiền như vậy để tu sửa Hoàng Hà, chính là vì để sau này có lợi cho giao thông đường thủy của Dương Châu. Hơn nữa hắn còn đầu tư tiền cho thương đội của ta, Lạc Tử Thương sẽ không làm khó tiền của chính hắn đâu. Sợ là chỉ sợ hắn làm khó Cửu Tư mà thôi.”
Liễu Ngọc Như nhíu mày: “Hiện giờ mọi người đang ở bên ngoài, vẫn là phải cẩn thận mới được.”
Cố Cửu Tư đồng ý, nghĩ một hồi, hắn mới nói với Thẩm Minh: “Đệ tìm người đi tra vị quan tên Tần Nam kia một lần đi.”
Thẩm Minh gật gật đầu: “Hiểu rồi.”
Trong lúc ba người thương lượng chính sự thì xe ngựa cũng đã gần về tới nhà, Thẩm Minh lúc này mới cười rộ lên mà nói với Liễu Ngọc Như: “Tẩu tử, hôm nay tẩu không tức giận sao?”
Liễu Ngọc Như có chút nghi hoặc, nàng giương mắt nhìn về phía Thẩm Minh, Thẩm Minh chu chu môi về hướng Cố Cửu Tư: “Hôm nay Cửu ca chẳng những uống rượu, cờ bạc mà lại còn ……”
“Đệ cút xuống!”
Thẩm Minh còn chưa nói xong, Cố Cửu Tư đã chộp lấy chiếc hộp ở bên cạnh ném qua, hắn cười hì hì chụp lấy chiếc hộp, cuối cùng còn nói: “Lại còn giúp thiệt nhiều tiểu cô nương, rất là sung sướng đó nha.”
Khi Cố Cửu Tư chuẩn bị tiến lên động tay động chân thì xe ngựa đúng lúc ngừng lại, một giây trước khi bị Cố Cửu Tư túm cổ thì Thẩm Minh lập tức nhảy xuống xe, Cố Cửu Tư chụp hụt liền quay đầu sang nhìn Liễu Ngọc Như, ngượng ngùng nói: “Ngọc Như, nàng đừng nghe nó nói bừa.”
“Ta không nghe đệ ấy nói bừa” Liễu Ngọc Như mở miệng nói, trong lòng Cố Cửu Tư cũng lập tức yên tâm, hắn cười cười đang định nói tiếp thì chỉ thấy Liễu Ngọc Như phe phẩy cây quạt nói: “Ta tự mình nhìn thấy.”
Sắc mặt của Cố Cửu Tư lập tức cứng lại, còn Liễu Ngọc Như thì vẫn bình thường như cũ, nàng vẫn giữ ý cười ôn hòa nói: “Lang quân xã giao trên quan trường, ta có cái gì mà không rõ? Đừng lo lắng nhiều quá.”
Nàng ấy nói là nói như vậy, nghĩ thì cứ cho là cũng nghĩ như vậy đi, nhưng không biết vì sao mà Cố Cửu Tư cứ luôn cảm thấy có vài phần nao nao tràn ra ở trong lòng.
Ban đêm Cố Cửu Tư muốn tìm Liễu Ngọc Như nói chuyện, nhưng men say xông lên làm cho hắn mệt mỏi kinh khủng, gắng gượng nói được hai câu, Liễu Ngọc Như lại vẫn không để ý tới hắn, hắn cũng không chống nổi nữa, ôm lấy Liễu Ngọc Như liền ngủ quên mất.
Chờ đến ngày thứ hai, Cố Cửu Tư dậy thật sớm, Liễu Ngọc Như mới thức dậy liền nhìn thấy hắn lạch bạch bưng chậu rửa mặt lại chỗ nàng, trong đôi mắt to đều là ý lấy lòng rồi nói: “Ngọc Như tỉnh rồi? Ta hầu hạ nàng rời giường.”
Sắc mặt của Liễu Ngọc Như không thay đổi, nàng cười cười nói: “Làm phiền phu quân.”
Cố Cửu Tư chạy nhanh vắt nước, đưa khăn cho nàng, động tác của hắn vụng về, sau khi giúp nàng rửa mặt xong lại tới giúp nàng mặc quần áo. Liễu Ngọc Như nhìn thấy hắn buồn rầu xoay tới xoay đi cái đai lưng, đai lưng bị hắn buộc xiêu xiêu vẹo vẹo, lúc này nàng mới thật sự nhịn không được nữa mà cười thành tiếng, Liễu Ngọc Như đè lại tay hắn, nói: “Thôi, đừng làm nữa, ta không tức giận.”
Nghe được tiếng cười của Liễu Ngọc Như, Cố Cửu Tư mới thở ra một hơi rồi ôm lấy eo của nàng, giống như trút được gánh nặng mà nói: “Nàng còn cười, làm ta sợ muốn ૮ɦếƭ.”
“Chàng có gì mà phải sợ chứ?” Liễu Ngọc Như có chút kỳ quái “Cũng không là lỗi của chàng, ta tức giận cũng là tức mấy tên quan viên đó thôi.”
Nói xong, Liễu Ngọc Như đưa tay sửa sang lại cổ áo của Cố Cửu Tư một chút, nàng có chút bất đắc dĩ mà nói: “Thế giới này quá mức thiên vị nam nhân các chàng, bên ngoài có nhiều thứ ăn ngon, chơi vui như vậy, chàng không thích cũng sẽ có người ép chàng đi hưởng thụ, còn ta thì, cho dù có muốn hưởng thụ cũng không có nơi……”
“Nàng nói cái gì?” Cố Cửu Tư bắt được trọng điểm, hắn khi*p sợ nói “Nàng muốn hưởng thụ cái gì?”
Liễu Ngọc Như nghẹn họng, nhanh chóng nói: “Không có gì, ta chỉ là ghen tị với chàng thôi. Chàng nhìn cuộc sống của chàng này” Liễu Ngọc Như thở dài “Có rượu để uống, có tiền để cờ bạc, có cô nương cùng chơi, nơi phồn hoa với vẻ đẹp vô tận, còn ta……”
Ngọc Như còn chưa dứt lời, Mộc Nam liền đi từ ngoài cửa vào, hắn cười nói: “Công tử dậy rồi ạ, đêm qua thị vệ đi theo Lạc Tử Thương đã tới báo tin cho nô tài, ngài có muốn nghe luôn không?”
“Nói đi.” Liễu Ngọc Như mở miệng trước, Cố Cửu Tư cũng đồng ý, Mộc Nam liền lập tức nói “Đêm qua Lạc Tử Thương có uống một vòng rượu với các quan viên trên bàn tiệc, ở chung với quan viên của Vĩnh Châu rất hợp, ban đêm về thì thấy ngài ấy say rượu rồi, là do Tần thứ sử đưa về nhà.”
“Ừ?” Cố Cửu Tư giương mắt “Có biết bọn họ nói gì không?”
“Thằng bé giữ cửa nói, ở cửa nghe thấy Tần Nam hẹn Lạc Tử Thương hôm sau đi tảo mộ.”
Cố Cửu Tư nhíu mày, Tần Nam hẹn Lạc Tử Thương đi tảo mộ, hẳn là có chuyện liên quan tới Lạc Y Thuỷ. Thân phận của Lạc Tử Thương chính là nút thắt ở trong lòng Cố Cửu Tư, hắn phất phất tay nói: “Nhìn chằm chằm hắn cho tốt.”
Mộc Nam dạ vâng, Cố Cửu Tư lại dặn dò chút chuyện khác xong liền cho Mộc Nam lui xuống.
Bị gián đoạn như vậy, hai người cũng không nhiều lời chuyện khác nữa mà cùng nhau đi ăn cơm, sau đó Cố Cửu Tư mang Lạc Tử Thương và Thẩm Minh cùng đi huyện nha, còn Liễu Ngọc Như lại tự mình đi trên đường tìm vị trí cho kho hàng.
Huỳnh Dương là đoạn phân lưu của Hoàng Hà, trong tương lai cũng là trạm trung chuyển lớn nhất trong quy hoạch thuỷ lộ của Liễu Ngọc Như, đầu tiên Liễu Ngọc Như phải đi tìm một kho hàng để chứa hàng hoá cần phân loại, tiếp theo phải đi mua một loạt thuyền nhỏ để chuyển hàng từ Hoàng Hà đến các kênh nhỏ.
Liễu Ngọc Như đi vòng quanh ở trong thành cả một ngày để tìm kiếm địa điểm thích hợp làm kho hàng. Chỗ này không thể cách bến tàu quá xa, giao thông cần phải tiện lợi, hơn nữa giá đất lại không thể quá mắc. Nàng vừa đi hỏi thăm giá cả các nơi, vừa dò hỏi nhân lực của các cửa hàng.
Trong lúc nàng đang bận rộn thì trong nhà liền truyền tới tin tức, nói là có rất nhiều phu nhân của các vị quan đã đến nhà.
Liễu Ngọc Như chạy nhanh trở lại phủ, thu thập một chút xong liền đi ra sảnh ngoài.
Ở sảnh ngoài có ngồi hơn mười vị phu nhân, tuổi ai nấy đều xấp xỉ với Liễu Ngọc Như, quản gia của Vương phủ bắt đầu giới thiệu từng người một cho Liễu Ngọc Như. Những người này là do thê tử của Phó Bảo Nguyên, Trần thị, dẫn tới đây, để trò chuyện cùng với Liễu Ngọc Như. Các nàng rất biết nói chuyện, cực kỳ giống với Phó Bảo Nguyên, tận dụng tất cả mọi thứ để khen người khác.
Liễu Ngọc Như cẩn thận xã giao, đợi mọi người quen thân rồi, không khí bắt đầu trở nên thân thiện hơn thì Trần thị mới mời Liễu Ngọc Như đi dạo vườn. Hai người bọn họ giống như tỷ muội tốt mà tay nắm tay đi dạo sân, những người khác thì chỉ ngồi ở xa xa, Liễu Ngọc Như nhìn ra được Trần thị rõ ràng là có chuyện muốn nói, nàng trực tiếp mở miệng hỏi luôn: “Phó phu nhân là có chuyện bí mật gì muốn nói sao?”
“Cố phu nhân thật là tiên nhân hạ phàm, tâm tư của mấy phàm nhân chúng ta đều bị Cố phu nhân nhìn thấu cả. Lần này ta tới nha, thật là có chút lời muốn nói với Cố phu nhân. Ta nghe nói lần này Cố đại nhân là chủ quản chuyện tu sửa Hoàng Hà, tu sửa Hoàng Hà chính là chuyện lớn nha, phu quân ta ở trên vị trí huyện lệnh này ngây người hơn hai mươi năm, Hoàng Hà tu sửa qua ba lần, mỗi lần có đại nhân nào tới tu sửa Hoàng Hà xong thì sau khi trở về không chỉ có thăng quan tiến chức, còn có thể phát tài, vận khí vô cùng tốt, đây là tích đức nha.”
Liễu Ngọc Như nghe vậy liền lộ ra biểu tình kinh ngạc, làm như tràn đầy hướng tới mà nói: “Tu sửa Hoàng Hà lại có phúc khí như vậy sao?”
“Nhất niên Hoàng Hà đạo, thập vạn tuyết hoa ngân.” (*)
Trần thị cười nói: “Mấy lần tu sửa trước đây, đều là chỉ là làm cho vui mà thôi, lần này nghe nói triều đình đưa xuống tận một ngàn vạn lượng, chuyện đó là thật sao?”
Liễu Ngọc Như nghe được lời này liền lộ ra thần sắc kinh ngạc: “Có nhiều như vậy sao?”
“Xem ra Cố phu nhân còn không biết?” Trần thị giả vờ như không biết Liễu Ngọc Như đang diễn kịch, nàng tiếp tục nói “Ta nghe phu quân của ta nói, ước chừng phải một ngàn vạn lượng, nói như vậy, Cố đại nhân là định làm cả một công trình lớn đi, làm việc này nha, luôn phải có một ít người biết việc, hôm nay mấy phu nhân đi theo ta tới đây, trước đây đều là những người quản lý nguồn nhân lực trọng yếu của Hoàng Hà, các nàng nghe nói Cố phu nhân đến rồi liền muốn đến đây, hoặc ít nhiều gì cũng nên lộ cái mặt, để cho Cố phu nhân khen ngợi vài câu ở trước mặt Cố đại nhân.”
Liễu Ngọc Như nghe xong, trong lòng liền hiểu. Nàng nhìn thoáng qua oanh oanh yến yến ở trong phòng, sau đó cười cười, nói: “Chỉ cần không đưa nữ nhân cho phu quân ta thì tất cả đều dễ nói.”
Trần thị ngẩn người, sau đó nàng ấy liền cười thành tiếng: “Hiểu được, chuyện ngày hôm qua chúng ta đều nghe cả rồi, Cố phu nhân làm rất tốt, chúng ta đều là cực kỳ thưởng thức ngài.”
Liễu Ngọc Như làm như ngượng ngùng, cười cười không nói gì, Trần thị lại gần Liễu Ngọc Như, nhỏ giọng nói: “Phu nhân là thích trắng, hay là thích đồ vật?”
Liễu Ngọc Như nghe được lời này liền biết Trần thị là đang hỏi nàng làm sao để đưa cái lễ này.
Trắng hẳn là bạc đi, còn đồ vật hẳn là mang bạc đi đúc thành vật phẩm. Nàng nghĩ một hồi rồi nói: “Trắng đi” nàng ra vẻ bình tĩnh “Ban đêm ngươi cứ cho người nâng vào trong phủ, còn các vị phu nhân hôm nay, đợi lát nữa ngươi lại dẫn ta đi gặp thêm một lần đi.”
Trần thị vô cùng cao hứng đáp lời nàng, sau đó liền dẫn nàng đi gặp những người khác. Sau đó Liễu Ngọc Như liền cẩn thận ghi nhớ mỗi một người, chờ ăn cơm xong rồi mới tiễn mấy vị phu nhân đó đi.
Lúc Liễu Ngọc Như ứng phó những phu nhân ở trong phủ thì Cố Cửu Tư cũng dẫn Lạc Tử Thương cùng Thẩm Minh đi phổ biến kế hoạch tu sửa Hoàng Hà với đám người Vương Tư Viễn và Phó Bảo Nguyên ở huyện nha.
“Lần này tu sửa Hoàng Hà, toàn bộ hành trình chỉ có thời gian tổng cộng gần một năm, từ tháng bảy năm nay đến tháng bảy năm sau, nếu tốc độ nhanh một chút thì tốt nhất là có thể kết thúc ở tháng tư năm sau. Quốc khố chuẩn bị bỏ một ngàn vạn lượng bạc, đây là toàn bộ tiền, nhiều một phần cũng không có, cho nên mọi người nhất định phải dùng tiền cho cẩn thận.” Cố Cửu Tư mở ra bản vẽ để giới thiệu cho mọi người.
“Một ngàn vạn?” Phó Bảo Nguyên ở bên cạnh cười rộ lên “Dùng để sửa mấy cái đê đập, cũng coi như là đủ rồi.”
“Không phải sửa đê đập” Cố Cửu Tư nhìn thoáng qua Phó Bảo Nguyên “Toàn bộ quy hoạch chia làm ba giai đoạn, giai đoạn thứ nhất kéo dài trong bảy, tám tháng, phải bồi đắp thêm cho tất cả đê đập, để chuẩn bị nghênh đón đại lũ lúc hạ thu. Giai đoạn này chủ yếu là gia cố đê đập trước kia, cùng với tùy thời quan sát dòng chảy để kịp thời thông báo cho bá tánh ở hạ khu sơ tán sớm, cùng với cứu tế sau thiên tai.”
“Vậy hai cái giai đoạn sau đó là?” Vương Tư Viễn nhíu mày, Cố Cửu Tư chỉ mấy tuyến sông mờ nhạt trên tranh vẽ, thanh âm bình tĩnh mà nói: “Sửa kênh đào, thay đổi tuyến đường. Hoàng Hà sở dĩ vẫn luôn xảy ra thiên tai, chủ yếu vẫn là do đường sông không đủ bằng phẳng, lần này chúng ta quy hoạch đường sông lại một lần nữa, một phương diện là sửa thẳng lại khúc quẹo bị cong, một phương diện khác lại là gia tăng việc phân nhánh sông, tu sửa lại toàn bộ đường sông của Hoàng Hà làm sao cho chảy về một phía. Công trình này phải thừa dịp làm xong trong thu đông, chúng ta có bốn góc cong lớn phải tu chỉnh, sau khi sửa xong rồi, nước sông Hoàng Hà sẽ chảy từ Huỳnh Dương đến Lương Sơn, Bình Dương, Trường Thanh, Tế Nam, Tế Dương, Cao Thanh, chảy vào Bác Hưng, sau đó chảy thẳng ra biển Bột Hải.”
“Cố đại nhân” Phó Bảo Nguyên nhíu mày “Tai hoạ khó giải quyết nhất của Hoàng Hà kỳ thật không phải ở hạ du, mà là ở Huỳnh Dương, Huỳnh Dương là nơi phân lưu của Hoàng Hà, khúc cua gấp, thế nước cao, liền coi như ngài sửa bằng hạ du xong thì vấn đề lớn nhất cũng chưa được giải quyết.”
“Cho nên chúng ta không chỉ cần thay đổi tuyến đường” Lạc Tử Thương ở bên cạnh mở miệng, đặt tay lên chỉ ở chỗ đánh dấu là Huỳnh Dương “Chuyện quan trọng nhất vẫn là tu sửa kênh đào.”
“Tu sửa kênh đào?” Vương Tư Viễn có chút không rõ, Cố Cửu Tư gật gật đầu “Chỗ này của Huỳnh Dương, tiền triều đã từng có ý định xây một cái kênh đào để phân lưu Hoàng Hà, nhưng mãi mà kênh đào vẫn chưa có hoàn công, lần này chúng ta liền xây kênh đào cho xong hẳn, rồi sau đó một đường sửa hướng sông Hoàng Hà ra tới sông Hoài.”
Nghe được lời này, Phó Bảo Nguyên cùng Vương Tư Viễn nhìn thoáng qua nhau, Vương Tư Viễn buông xuống chén trà, ngữ khí có chút gượng ép: “Vậy giai đoạn thứ ba thì sao?”
“Giai đoạn thứ ba chính là thiết lập đập nước, gia cố đê đập ở bên ngoài.” Cố Cửu Tư bình tĩnh nói “Như thế sau khi tu chỉnh xong, thế nước ở Hoàng Hà bằng phẳng, ngày sau liền có thể lưu thông tàu thuyền. Xây dựng thêm cho Hoàng Hà một cái đập nước dài mười dặm, khi xảy ra lũ lụt thì có thể dùng để cản lũ, thoát nước, hằng ngày cũng có thể bảo đảm cho tàu thuyền lưu thông, còn có thể phân nhánh dẫn nước tưới đồng ruộng. Phó đại nhân” Cố Cửu Tư ngẩng đầu nhìn về phía Phó Bảo Nguyên, cười nói “Nếu Hoàng Hà sửa xong, ngày sau Huỳnh Dương tất nhiên sẽ là đầu mối then chốt, Phó đại nhân tiền đồ vô lượng a.”
Phó Bảo Nguyên cười gượng không dám nói tiếp, Cố Cửu Tư nhìn về phía Vương Tư Viễn: “Vương đại nhân nghĩ như thế nào?”
“Rất tốt” Vương Tư Viễn gật đầu “Cố đại nhân mưu lược chí lớn, làm lão hủ cảm thấy, người thiếu niên quả nhiên là dám nghĩ. Lũ lụt ở Hoàng Hà đã là tật bệnh cả trăm ngàn năm, Cố đại nhân tính toán chỉ dựa vào sức của bản thân mà có thể giải quyết được trong một năm, thật là hậu sinh khả uý.”
Vương Tư Viễn tuy rằng là khen, nhưng mọi người ở đây lại đều nghe ra sự châm chọc trong câu nói, Cố Cửu Tư cười cười: “Vương đại nhân, Cửu Tư tuổi trẻ, có rất nhiều chuyện suy nghĩ không chu toàn, ngài cảm thấy có điều gì không thích hợp thì cứ nhắc nhở một chút.”
“Không có gì là không thích hợp” Vương Tư Viễn nghe Cố Cửu Tư chịu thua mới cười nói, “Chính là vấn đề tiền bạc, có thể là không quá đủ.”
“Chuyện tiền bạc thì đơn giản” Hiện tại là lúc Thẩm Minh nên mở miệng, hắn tùy tiện nói “Bệ hạ nói, một ngàn vạn là triều đình cho, nếu là vẫn không đủ thì lấy tiền thuế của Vĩnh Châu bổ sung vào. Sửa cái đường sông, một ngàn vạn, thế nào cũng nên đủ rồi.”
“Vậy sao?” Vương Tư Viễn uống một ngụm trà, nhàn nhạt nói “Vậy sửa đi, bản quan cảm thấy Cố đại nhân mưu tính sâu xa, chuyện này liền do Cố đại nhân toàn quyền phụ trách là được. Cũng đã đến giữa trưa rồi.”
Vương Tư Viễn đứng dậy, chắp hai tay ra phía sau, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Bản quan còn có chuyện khác, cũng không tiếp mọi người nữa. Chuyện trị thủy này, Phó đại nhân” Vương Tư Viễn nhìn thoáng qua Phó Bảo Nguyên “Hỗ trợ Cố đại nhân cho tốt, không được có chậm trễ.”
Phó Bảo Nguyên cúi đầu, liên tục nói hẳn là.
Cố Cửu Tư nhìn Phó Bảo Nguyên đưa Vương Tư Viễn đi rồi, hắn mới bưng trà lên uống một ngụm, hắn biết ẩn ý trong lời của Vương Tư Viễn, nhưng Lạc Tử Thương ở chỗ này, hắn không tiện nói nhiều.
Phó Bảo Nguyên đưa Vương Tư Viễn đi xong liền quay về cười nói với Cố Cửu Tư: “Cố đại nhân, nếu không thì ăn cơm rồi lại nói sau?”
Cố Cửu Tư đáp ứng, Lạc Tử Thương lại đứng dậy, nói với Cố Cửu Tư cùng Phó Bảo Nguyên: “Hai vị đại nhân, Lạc mỗ còn có chút việc riêng, chuyện kế tiếp, hai vị đại nhân cứ bàn bạc, có kết quả rồi thì nói cho Lạc mỗ là được, Lạc mỗ đi trước, cáo từ.”
Cố Cửu Tư đang nghĩ ngợi làm sao để thương nghị chuyện kế tiếp cùng với Phó Bảo Nguyên thì Lạc Tử Thương đã chủ động rời đi trước, hắn tự nhiên là cũng sẽ không ngăn cản, sau khi Lạc Tử Thương chắp tay rời đi, Cố Cửu Tư mới quay đầu nhìn về phía Phó Bảo Nguyên: “Phó đại nhân” hắn cười nói “Ngài có thể nhắc nhở Cố mỗ một chút, tiền này, là phải bao nhiêu mới đủ không?”
(*) Si chung: 筛盅: Hộp lắc xí ngầu.
(*) _Xuân phong phất liễu: Đây là một cụm miêu tả có ý tượng hình, tả cảnh gió xuân thổi qua cây liễu.
_Xuất thủy phù dung: Cũng là một cụm miêu tả có ý tượng hình, dùng để miêu tả đóa phù dung vừa mới ra khỏi mặt nước, ý chỉ người con gái mỹ lệ, thoát tục.
(*) Kính nhi viễn chi: 敬而远之: Có nghĩa là tôn trọng nhưng tránh tiếp xúc.
(*) Nhất niên Hoàng Hà đạo, thập vạn tuyết hoa ngân: 一年黄河道,十万雪花银: Có thể hiểu sơ lược là một năm làm việc ở Hoàng Hà sẽ thu được rất nhiều bạc (mười vạn bông tuyết “bạc”: “bạc” nhiều như bông tuyết)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc