Nghe được những lời này, Cố Cửu Tư liền ngẩn người, sau đó theo bản năng mà nói: “Chừng nào cữu cữu học được đoán mệnh vậy?”
“A” Giang Hà nhún vai “Ngày hôm qua.”
“Vậy thôi bỏ đi” Cố Cửu Tư lộ ra biểu tình ghét bỏ “Thay đổi giữa chừng, sợ là không được đâu, ta đi trước đây.”
“Tiểu Cửu Tư” Giang Hà đứng ở sau lưng Cố Cửu Tư cười nói “Không nghe lời cữu cữu, có khi là sẽ bị người đánh nha.”
Cố Cửu Tư dừng lại bước chân, một lát sau hắn mới xua xua tay nói: “Người già thì phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng tới quản chuyện của người trẻ tuổi nữa nha.”
Giang Hà nghe được lời này liền ngây người một lát, sau đó mới cười nhạo thành tiếng: “Thằng nhãi con.”
Một lát sau, một người thị vệ đi tới bên cạnh Giang Hà nhỏ giọng nói: “Chủ nhân, danh sách quan viên phụ trách thủ thành lần này đây ạ.”
Giang Hà cầm lấy danh sách quan viên từ trên tay thị vệ, sau khi xem qua xong mới có chút tò mò nói: “Di, sao quân trưởng thành Nam Trần Mậu Sinh lại phụ trách khu vực tế Duyệt thần?”
Trần Mậu Sinh là người được Thái Tử một tay đề bạt đi lên, có thể nói là trực thuộc phe Thái Tử, vị trí này của Trần Mậu Sinh vốn dĩ là do Thẩm Minh phụ trách, hiện giờ lâm thời lại thay Thẩm Minh đi, vừa nhìn thì đúng là 乃út tích của người quen.
“Nghe nói là đêm qua mới điều tới.”
Thị vệ cung kính nói: “Sau khi đại công tử tới phủ nhà Chu đại nhân một chuyến xong, liền thay đổi thành Trần Mậu Sinh.”
Giang Hà im lặng nhìn danh sách, một lát sau, hắn liền cười cười: “Thằng nhóc này.”
Nói xong, hắn gấp danh sách lại ngay ngắn rồi nhét vào trong иgự¢, sau đó nói cho thị vệ: “Chính hắn có tính toán của mình, phái vài người cẩn thận nhìn kỹ một chút. A, ngươi chờ lát nữa nói cho người phụ trách lễ tế Duyệt thần lần này, Dương đại nhân, là tối nay lâm thời sửa lại vài phân đoạn.”
“Sửa phân đoạn?”
Thị vệ có chút không rõ ràng lắm, hai tay Giang Hà khoanh lại để trong tay áo, hắn bước lên hành lang dài đi về phía trước rồi nhàn nhạt mà nói: “Trước khi chủ tế hiến vũ, để thế thân lên làm nóng không khí trước. Chỉ là chuyện này đừng nói ra ngoài, ai cũng không được nói, chờ lâm thời lại đổi thế thân lên.”
Hiến vũ tế Duyệt thần bình thường đều có chuẩn bị hai người, vì là sợ lâm thời xảy ra chuyện gì đó. Chỉ là nhiều năm như vậy rồi, từ trước đến nay đều chưa xảy ra chuyện gì bao giờ, cho nên mặc dù là có thế thân nhưng cũng cực ít lên sân khấu.
Thị vệ ngẩn người, sau đó cười rộ lên nói: “Chủ nhân vẫn là không yên tâm đại công tử.”
“Vọng Lai, hắn vẫn còn nhỏ tuổi.”
Giang Hà gọi tên thị vệ rồi cười mà nói: “Có thể nghĩ được nhiều như vậy là đã không tồi rồi. Chỉ là tên Lạc Tử Thương này nha……”
Giang Hà ngừng lại, đưa tay ngắt lấy một phiến lá bên cạnh đình viện, ý cười trong mắt lại mang theo chút lạnh lẽo: “Con rắn độc bò từ trong đống xương cốt ra, thật sự là khó đoán trước được.”
Vọng Lai đứng ở cạnh Giang Hà, không dám mở miệng trả lời, hắn giống như là nhớ tới cái gì, sau một hồi lại mở miệng nói: “Chủ nhân, có cần……”
“Không cần.”
Giang Hà như đã biết Vọng Lai muốn nói gì, hắn ngắt lời: “Cái gì cũng đừng làm.”
Vọng Lai không nói nữa, hắn thở dài rồi nói: “Chủ nhân, Vọng Lai lui xuống trước.”
Giang Hà ừ một tiếng, hắn đứng ở cửa, cũng không nói thêm gì nữa.
Cố Cửu Tư một mình đi ra ngoài, một đường đi qua phố, xuyên hẻm, hắn đi cực kỳ nhanh, vòng qua vòng lại đi vào một căn nhà dân, sau khi vào cửa liền thấy một đám người đã tụ tập ở bên trong.
Hổ Tử dẫn đầu đứng ở phía trước, hiện giờ vóc dáng của cậu đã cao lớn rất nhiều, mỗi ngày tập võ nên nhìn qua cũng cường tráng hơn, Cố Cửu Tư vừa đến, cậu liền chạy nhanh bước lên, kêu một tiếng: “Cửu gia.”
Cố Cửu Tư nhìn thoáng qua xung quanh, mọi người đều noi theo Hổ țử çɥñğ kính mà nói: “Cửu gia.”
Cố Cửu Tư gật gật đầu: “Đã chuẩn bị xong rồi?”
“Chuẩn bị xong rồi ạ.”
Hổ Tử lập tức nói: “Hôm nay chúng ta đã an bài 500 người ở trong thành, chỉ cần có người ra tay liền lập tức bắt lấy.”
“Ừ.” Cố Cửu Tư trả lời “Chú ý phu nhân.”
“Đã hiểu.”
Hổ Tử gật đầu nói: “Ngài yên tâm, tất cả sẽ tiến hành theo kế hoạch. Chỉ cần ngài ra ám hiệu, bên này chúng ta sẽ lập tức bắn tên.”
Cố Cửu Tư vỗ vỗ bả vai Hổ Tử, sau lại thương lượng với Hổ Tử một chút về lưu trình hôm nay, chờ đến giữa trưa mới đi ra ngoài, hắn vừa bước ra khỏi cửa đã thấy Thẩm Minh đang đứng dựa vào cửa, nhướn mày nhìn Cố Cửu Tư nói: “Trên đường có Gi*t hai tên đi theo, lá gan của ca cũng thật lớn nha.”
“Không phải còn có đệ sao?”
Cố Cửu Tư cười cười: “Đệ cho rằng ta cố ý đổi đệ ra để làm gì?”
Thẩm Minh cười nhạt thành tiếng, hắn quay đầu lại nói: “Ta muốn nói với bà chủ Liễu tăng tiền công.”
“Nhìn tiền đồ của đệ này.”
Cố Cửu Tư khinh thường nhìn hắn một cái, sau đó nói: “Đêm nay giúp ta trông Ngọc Như, đừng để cho nàng ấy bị sợ hãi.”
“Thêm tiền.”
“Trong mắt đệ đúng là chỉ có tiền tiền tiền.” Cố Cửu Tư trừng hắn một cái rồi nói tiếp “ Buổi tối nàng ấy có hẹn đi dạo phố với Diệp Vận.”
“Nàng ấy hẹn thì hẹn đi, đâu có gì liên quan tới đệ đâu?” Thẩm Minh làm bộ như không thèm để ý, Cố Cửu Tư thở dài: “Thẩm Minh, ta nói đệ cũng già đầu rồi, đừng ấu trĩ nữa.”
“Huynh nói cái gì đệ nghe không hiểu.”
Cố Cửu Tư cười ha ha, cũng không có nhiều lời.
Cố Cửu Tư đi Lễ Bộ, sau khi Thẩm Minh đi theo hắn tới Lễ Bộ xong liền lén vòng trở về. Hắn vừa đi một cái, liền cho người đi Diệp gia để thông báo với Diệp Thế An một tiếng, để buổi tối Diệp Vận cùng đi ra ngoài với Liễu Ngọc Như. Diệp Thế An đã nhận được tin nhắn từ Cố Cửu Tư, sau khi do dự một lát mới nói với thị vệ: “Nói hắn cần phải cẩn thận.”
Đông Đô trong ngày Thất Tịch vô cùng náo nhiệt, từ ban ngày đã bắt đầu thả đèn hoa, Binh Bộ bắt đầu phái người bố trí lực lượng phòng thủ thì Lễ Bộ cũng chuẩn bị du thuyền ở bên cạnh con hào cho lễ tế ban đêm.
Mọi người bận rộn thì bận rộn nhưng lại có quan viên Đông Đô nhạy bén cảm giác được mạch sóng ngầm chảy siết ở dưới lớp vỏ náo nhiệt xô bồ này.
Mà tất cả những chuyện này, người bình thường đều hồn nhiên, không cảm giác được, Liễu Ngọc Như ở nhà trang điểm xinh đẹp, chờ tới buổi tối liền nghe thấy bên ngoài truyền tới lời nói: “Thiếu phu nhân, Diệp tiểu thư tới, hỏi ngài có muốn đi cùng hay không?”
Liễu Ngọc Như dừng một chút, sau đó nói: “Đại công tử có nói lúc nào không?”
“Liễu tiểu thư nói” Ấn Hồng cung kính trả lời “Là đại công tử kêu nàng tới.”
Nghe được lời này, Liễu Ngọc Như mới yên tâm, nàng gật gật đầu rồi cười nói: “Vậy đi thôi.”
Nói xong, Liễu Ngọc Như đi ra bên ngoài, xe ngựa của Diệp gia đã chờ ở cửa, Liễu Ngọc Như vừa lên xe ngựa liền thấy Diệp Vận ngồi ở trong xe, trong tay nàng ấy còn cầm một quyển sách, đang đưa mắt nhìn nàng rồi cười cười nói: “Tối nay lang quân nhà tỷ sợ là có chuyện bận nên đã cố ý để ta tới đi dạo chợ đêm với tỷ trước.”
Liễu Ngọc Như nghe được lời này liền mím môi nói: “Ta là người đã kết hôn, sao mà cần mấy chuyện này, nhưng mà muội, hôm nay đi trên phố phải nhìn nhiều một chút, nếu là gặp được người mình thích thì cứ nói cho ta, ta giúp muội đi hỏi thăm.”
“Liễu Ngọc Như” Diệp Vận có chút bất đắc dĩ, làm như đau đầu mà nói “Muội cảm thấy, tỷ đúng là càng ngày càng giống mẫu thân của ta.”
“Này chắc là lý do vì sao mà nữ nhân kết hôn rồi không được người khác thích đi.”
Liễu Ngọc Như thở dài: “Thôi thôi, hôm nay cũng đừng nghĩ nhiều, thoải mái đi dạo chợ là được rồi.”
Xe ngựa một đường chạy tới chỗ náo nhiệt, chạy tới con đường chính rồi thì xe ngựa liền không đi được nữa, Liễu Ngọc Như cùng Diệp Vận đi xuống xe ngựa, dưới sự che chở của hạ nhân mà bước lên đường cái.
Người lúc này cũng không coi là đặc biệt nhiều nhưng lại rất thích hợp để đi dạo, hai cô nương tay khoác tay đi ở trên đường cái, còn mua mấy món linh tinh được bày bán ở trên đường, Liễu Ngọc Như cười nói: “Ta phát hiện kể từ khi quen muội, Thất Tịch hàng năm ta đều trải qua với muội luôn.Trước đây chúng ta không thể đi ra ngoài, đều ở trong viện nhà muội xâu kim, năm nay chúng đi ra ngoài du ngoạn, vậy mà còn là chuyến đầu tiên.”
Diệp Vận nghe được lời này, nàng vừa chọn một cây trâm ở ven đường vừa nói: “Cũng coi như là điểm tốt khi trưởng thành đi.”
Liễu Ngọc Như nhìn nàng vẫn đang chọn cây trâm mới duỗi tay chỉ một cây bằng bạch ngọc rồi nói: “Cái này nhìn đẹp hơn chút.”
Hai người vừa chọn trâm, Liễu Ngọc Như lại vừa đánh giá xung quanh, Diệp Vận phát hiện Liễu Ngọc Như cảnh giác liền không khỏi nói: “Từ khi tỷ lên phố thì vẫn luôn xem xung quanh, là nhìn cái gì vậy?”
Liễu Ngọc Như nghe được lời này liền kéo Diệp Vận, đè thấp giọng nói: “Chuyện bệ hạ đem vị trí chủ quản tu sửa Hoàng Hà giao cho Cửu Tư, muội biết không?”
“Muội có nghe huynh trưởng nói.”
“Sáng sớm hôm nay ta đi ra ngoài, Cửu Tư cố ý nói với ta, sau khi nghe hắn phân phó rồi mới được đi ra ngoài, hắn vẫn luôn không có nói những lời này với ta bao giờ, cho nên ta nghĩ, hôm nay hẳn là sẽ có chuyện gì phát sinh.”
Mặc dù giọng Liễu Ngọc Như nhỏ nhưng Diệp Vận cũng vẫn nghe được, nàng không lên tiếng, Liễu Ngọc Như nói: “Hơn nữa ngày mai là phải đi Hoàng Hà rồi, hắn vậy mà lại nhận vị trí chủ tế lần lễ Duyệt thần này, cũng không nghỉ ngơi chút nào, từ trước tới nay hắn đều không làm chuyện vô dụng, cho nên lần này chắc chắn là muốn làm cái gì đó.”
“Ngọc Như” Diệp Vận nghe liền nhịn không được cười “Tỷ người này, chính là quá thông minh. Cái gì Cố Cửu Tư cũng chưa nói cho tỷ nhưng tỷ đã hiểu thấu tất cả rồi.”
“Ân?” Liễu Ngọc Như có chút nghi hoặc “Muội biết cái gì?”
“Tỷ có biết, Thẩm Minh vốn là một trong những chủ quản phòng thủ thành phố hôm nay không?” Diệp Vận thấy Liễu Ngọc Như tò mò cũng không tiếp tục giấu diếm “Ta nghe nói, hôm qua từ sau khi Cố Cửu Tư đi Chu phủ một chuyến, Thẩm Minh đã bị thay đi, đổi thành cận thần của Thái Tử, Trần Mậu Sinh.”
Liễu Ngọc Như ngẩn người, trong đầu nhanh chóng tự hỏi nhưng ngoài miệng vẫn là thử thăm dò: “Lần này chủ sự là Chu đại nhân?”
“Chu đại nhân phụ trách an bài nhân lực, cụ thể vẫn là những người trẻ tuổi quản, nếu là xảy ra ngoài ý muốn thì tự nhiên là người bên dưới gánh tội.”
Diệp Vận phân tích nói: “Muội nghe huynh trưởng cùng thúc phụ lặng lẽ thương nghị với nhau, nói lần này Cố Cửu Tư là cố ý thay đổi Trần Mậu Sinh, chính là để đề phòng Lạc Tử Thương.”
“Đề phòng Lạc Tử Thương?” Liễu Ngọc Như ngẩn người, sau đó mới phản ứng kịp “Cửu Tư là có ý, nếu là Trần Mậu Sinh quản chuyện này thì nếu như Lạc Tử Thương chọn hôm nay để động thủ, như vậy chức quan của Trần Mậu Sinh nhất định khó giữ được?”
Mà Trần Mậu Sinh là một quân cờ có tầm ảnh hưởng lớn, được Thái Tử cắm ở trong quân Đông Đô, nếu là bởi vì Lạc Tử Thương mà bị phế đi, vậy thì liên minh giữa Lạc Tử Thương và Thái Tử cũng coi như xong rồi.
“Đích xác là như thế.” Người xung quanh dần dần nhiều lên, Diệp Vận vừa nhìn hoa đăng bên đường vừa nói “Muội hỏi huynh trưởng, huynh trưởng bảo đó là tính như thế, nhưng hắn nhắc chúng ta yên tâm đi, nói Cố Cửu Tư đã an bài xong rồi, bảo chúng ta cứ đi dạo xem hoa đăng là được rồi. Ban đầu bọn họ còn không cho muội nói với tỷ.”
“Vì sao?” Liễu Ngọc Như cười nói “Bọn họ làm cái gì, còn không chịu nói cho ta?”
“Cố Cửu Tư với huynh trưởng muội nói, những chuyện này hắn không muốn để tỷ biết, dù sao tỷ cũng không cần biết, hắn liền hy vọng hôm nay muội đi xem hoa đăng cùng tỷ, sau đó đợi xem kinh hỉ hắn chuẩn bị cho tỷ là được rồi.”
Liễu Ngọc Như ngẩn người, Diệp Vận cười quay đầu lại, trong mắt còn mang theo vài phần lấp liếm: “Hắn nói nha, Ngọc Như nhà hắn bình thường đã nhọc lòng rất nhiều, hắn không đành lòng để những chuyện phàm tục này làm nàng ưu phiền.”
“Hắn thật là……”
Liễu Ngọc Như nhất thời không biết nên nói hắn tốt hay là mắng hắn xấu, Diệp Vận hiểu được ý của nàng liền vội nói: “Nhưng muội biết, tỷ người này là nhọc lòng đã quen, tâm ý của hắn là tốt, chỉ là tỷ quá thông minh, giấu không được cho nên ta mới nói cho tỷ.”
“Người hiểu được ta vẫn là Vận nhi.” Liễu Ngọc Như cười nói “Hắn luôn muốn cho ta thứ tốt, ta hiểu được, như vậy là ta đã thấy rất hạnh phúc rồi.”
“Cho nên tỷ cũng đừng cô phụ tâm ý của hắn” Diệp Vận vội nói “Ta nghe nói, để sắp xếp công việc trong toàn thành lần Thất Tịch này, Cố Cửu Tư cố ý thương lượng với bên Lễ Bộ, tốn rất nhiều tâm tư nha.”
Nói xong, Diệp Vận mua hai tấm mặt nạ từ bên cạnh, nàng giơ một cái lên gần mặt Liễu Ngọc Như, để nó che khuất nửa khuôn mặt của nàng, Liễu Ngọc Như là một con hồ ly, của Diệp Vận là một con thỏ, nàng nhìn Liễu Ngọc Như cười: “Xem, tiểu hồ ly này thật giống tỷ.”
Liễu Ngọc Như lộ ra ánh mắt trách cứ một chút, sau đó mới thấp giọng nói: “Muội mới là hồ ly, không đứng đắn.”
Diệp Vận cười thành tiếng, sai lại kéo Liễu Ngọc Như cùng nhau đi dạo phố.
Lúc bọn họ du ngoạn ở trên phố thì Lạc Tử Thương cũng đang dẫn theo người đi ở trên đường cái, hắn mặc một thân trường bào màu đỏ thêu chỉ vàng, đầu đội ngọc quan, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ thuần trắng, che kín mít cả khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt ánh lên sắc thái diễm lệ.
Một người đi đường vội vã chạy tới bên cạnh Lạc Tử Thương, thấp giọng nói: “Chủ nhân, người đều đã an bài xong rồi, chỉ là vị trí của Thẩm Minh, được Trần Mậu Sinh lấp.”
Lạc Tử Thương bước chân chợt ngừng, tên thị vệ đi theo sau lưng hắn lập tức nói: “Chủ nhân, này sợ là bẫy, có nên thu tay lại hay không ạ?”
Lạc Tử Thương trầm mặc một lát, hắn nhẹ nhàng cười rộ lên: “Vậy xem ra, Cố Cửu Tư là đánh cược ta sẽ không động thủ.”
“Đáng tiếc nha” Lạc Tử Thương đưa mắt nhìn về phía thuyền hoa đèn đuốc huy hoàng trên con hào ở nơi xa, sau đó nhạt nhẽo nói “Mạng của hắn ở trong lòng ta, so với hắn tưởng tượng có giá trị hơn nhiều.”
“Vậy ý của chủ nhân là?”
Thị vệ do dự dò hỏi, Lạc Tử Thương mở cây quạt vàng trong tay ra, sau đó phân phó: “Phái một người đi báo tin cho Thái Tử, nói Cố Cửu Tư để Trần Mậu Sinh thế thân cho Thẩm Minh đảm nhiệm vị trí bảo vệ thành, sợ là vì để tìm việc giá họa cho Trần Mậu Sinh, hiện giờ thay người sợ là không còn kịp nữa, nói hắn sớm chuẩn bị hành động.”
“Dạ.”
Thị vệ trả lời, sau nói tiếp: “Kế hoạch ám sát sau đó thì sao ạ?”
“Diệp Vận ở chỗ nào?”
Lạc Tử Thương vừa quay đầu hỏi thì lại là hỏi chuyện này, thị vệ ngẩn người, sau đó trả lời : “Thuộc hạ lập tức đi điều tra.”
“Tra được vị trí của Diệp Vận rồi thì bắt cóc Diệp Vận đi, Diệp Thế An tất nhiên sẽ bị loạn. Diệp Thế An nhất định sẽ đi tìm Thẩm Minh nhờ giúp đỡ, chờ hai người bọn họ điều người đi tìm Diệp Vận thì Cố Cửu Tư đương nhiên sẽ cho rằng lần này ta ngại Trần Mậu Sinh, cho nên không dám động hắn, đến lúc đó chỉ cần hắn ngoi đầu lên lễ tế, lập tức cho người dùng nỏ mạnh, bắn ૮ɦếƭ hắn ở trước mặt mọi người.”
Thị vệ tuân lệnh, lập tức đi phân phó xuống, không bao lâu sau bọn họ liền tìm được vị trí của Diệp Vận và Liễu Ngọc Như.
“Diệp Vận cùng Cố Thiếu phu nhân đang ở bên nhau.”
Thị vệ nhắc nhở, bàn tay đang phất quạt của Lạc Tử Thương dừng một chút, một lát sau, hắn mới nhàn nhạt nói: “Chỉ bắt Diệp Vận, Liễu Ngọc Như……”
Hắn do dự một lát, sau đó lại cười rộ lên: “Dù sao cũng là đồng bọn hợp tác với nhau, ta còn trông cậy vào nàng ta kiếm tiền nữa, đừng động nàng ấy.”
Sau khi nói xong, Lạc Tử Thương lại cho người điều phần lớn nhân mã mai phục ở bên cạnh Diệp Vận cùng với Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như cùng Diệp Vận đang ở trên đường đoán đố đèn, còn cò kè mặc cả với lão bản vì một chiếc hoa đăng con thỏ.
Thẩm Minh mang theo Diệp Thế An cùng rất nhiều ám vệ ẩn núp ở xung quanh bọn họ, khẩn trương nhìn chằm chằm tình huống bốn phía.
“Ca nói xem, tình huống hôm nay như vậy còn thả bọn họ ra ngoài dạo, có phải là có chút quá nguy hiểm không?”
Thẩm Minh cắn hạt dưa, nhìn Diệp Thế An ở đối diện.
“Bọn họ ngày nào đi ra ngoài mà không nguy hiểm?”
Diệp Thế An bình tĩnh trả lời, hắn nhìn thoáng qua đường phố bên cạnh rồi thản nhiên nói: “Hơn nữa, mục tiêu của Lạc Tử Thương là Cửu Tư, không rút được người qua bên này đâu. Cũng sẽ không hao tổn tâm cơ để Gi*t hai tiểu cô nương cho hả giận. Chuyện hắn phải làm hiện giờ là diệt trừ Cửu Tư, sau đó tiếp quản chuyện Hoàng Hà, không để một ngàn vạn dã tràng se cát. Bất quá cũng không chắc là hắn sẽ động thủ hôm nay, chỉ cần hắn động thủ thôi, Trần Mậu Sinh liền xong rồi. Hơn nữa chúng ta có nhiều người canh giữ như vậy, so với mọi ngày thì chỉ sợ hôm nay là an toàn nhất rồi.”
“Nếu hắn không thèm để ý tới Trần Mậu Sinh thì sao?”
Thẩm Minh có chút tò mò, Diệp Thế An liếc mắt nhìn hắn: “Có thể không thèm để ý Trần Mậu Sinh, hắn còn có thể không thèm để ý Thái Tử sao? Hắn nếu có lòng phò tá Thái Tử, liền không có khả năng phế bỏ Trần Mậu Sinh.”
Thẩm Minh mở to mắt, vẫn là không quá hiểu được: “Vậy lỡ như hắn cũng không có lòng phò tá Thái Tử thì sao?”
Diệp Thế An bị câu hỏi này làm cho sửng sốt: “Không muốn phò tá Thái Tử thì hắn tới Đông Đô làm cái gì?”
Vừa mới dứt lời, xung quanh đột nhiên xông ra một nhóm người, bọn họ không thèm che giấu chút nào, vừa rút đao ra liền xông thẳng tới chỗ Diệp Vận, Thẩm Minh cùng Diệp Thế An phản ứng cực nhanh, hai người cũng rút kiếm ra, mỗi người một tay đẩy Liễu Ngọc Như cùng Diệp Vận ra phía sau.
Quanh thân đột nhiên trở nên hỗn loạn, cũng không biết là người từ chỗ nào tới, trên trời dưới đất không chỗ nào là không có, đông như kiến, còn đều xông thẳng tới chỗ của Diệp Vận! Diệp Thế An che ở trước người Diệp Vận, thấp giọng nói: “Vận nhi đừng sợ.”
Vừa mới dứt lời, Diệp Thế An liền bị người chém một đao, ép phải tách ra khỏi Diệp Vận, Diệp Vận chợt bị một người lôi đi, Thẩm Minh nguyên bản là che chở Liễu Ngọc Như nhưng thấy tất cả bọn họ đều tràn tới chỗ Diệp Vận, đầu óc nóng lên liền cũng không rảnh lo cho Liễu Ngọc Như, một chân bay lên đá qua, vung ngang đao, chém xuống đầu của người trước mặt.
Máu phun tung toé lên trên mặt hai người, Diệp Vận cố nén sợ hãi cùng ghê tởm, nàng lập tức bị Thẩm Minh đẩy đến bên cạnh Diệp Thế An, hắn hô lớn: “Mang theo nàng đi!”
Mà trong nháy mắt Liễu Ngọc Như bị tách ra khỏi Thẩm Minh liền thấy có ánh đao chợt bổ xuống, một người thị vệ lập tức nhảy đến trước người nàng, Ngọc Như cả kinh đến không thể động đậy, cũng chính là trong một giây này, một bàn tay đột nhiên kéo nàng ra sau, sau đó người kia liền giơ bàn tay cầm một cây quạt vàng đang khép lại đỡ lấy trường đao chém tới, sau khi giơ một chân đá văng người trước mặt xong, người đó liền kéo nàng chạy ra khỏi cuộc chiến.
Giữa đao quang kiếm ảnh, Liễu Ngọc Như chợt nhìn thấy cặp mắt mang theo màu sắc diễm lệ kia, nàng kinh hỉ kêu lên: “Cửu Tư!”
Động tác người nọ chợt cứng lại, hắn cũng không trả lời, bay lên đá văng những ai ra cản đường hắn rồi kéo Liễu Ngọc Như một đường chạy như điên ra ngoài.
Mà bên chỗ hai phe đang đánh nhau, Thẩm Minh đang dẫn người của mình cùng đám người kia đánh đến khó phân biệt ta ngươi, những người đó hoàn toàn không màng đến tính mạng mà muốn đuổi theo Diệp Vận cùng Diệp Thế An không tha. Diệp Thế An mang theo Diệp Vận nhảy vào ngõ nhỏ, hai người vừa mới vào ngõ nhỏ liền nhìn thấy Giang Hà cầm hoa đăng, đang cười tủm tỉm đứng ở trong ngõ nhỏ nhìn Diệp Vận cùng Diệp Thế An.
Diệp Thế An ngẩn người, sau đó lập tức lớn tiếng hô: “Giang thúc thúc!”
“Nha” Giang Hà vui vẻ nói “Ngày thường không thấy ngươi gọi ngọt như vậy.”
Diệp Thế An nắm Diệp Vận chạy như điên tới chỗ của Giang Hà, đằng sau còn kéo theo một đám truy binh, sau lưng Giang Hà cũng mang theo một đội nhân mã, hắn “Chậc chậc” hai tiếng: “Tính tình người trẻ tuổi bây giờ thật táo bạo, một ngày Thất Tịch tốt đẹp như vậy lại bị bọn họ đạp hư thành dạng gì rồi.”
Nói xong, hắn giơ giơ cằm ra hiệu cho người phía sau: “Đi, kéo hết thi thể vào đây, để ở bên ngoài thật là dọa người.”