Cố Cửu Tư thân mật nghiêng nghiêng một cái, mang theo một loại cảm giác phong lưu không nói nên lời.
Giang Hà làm công tử phong lưu ở Đông Đô hơn hai mươi năm, cũng chính là nhờ cặp mắt đó, đôi mắt của Cố Cửu Tư sinh ra giống hắn, lại nhiều hơn vài phần thanh triệt của thiếu niên, khả năng khiêu khích lòng người của quý công tử hòa lẫn với sự sạch sẽ của thiếu niên, động tình như vậy mới thật sự có thể làm cho một nữ nhân nhanh chìm đắm.
Liễu Ngọc Như nhịn không được mà đỏ mặt, nàng phe phẩy quạt tròn xoay đầu đi, nói sang chuyện khác: “Chuyện này ta đã bàn bạc ổn thỏa rồi.”
“Hửm?” Cố Cửu Tư có chút tò mò “Bàn bạc ổn thỏa làm sao?”
Liễu Ngọc Như nói đại khái tình huống một lần, Cố Cửu Tư nghe, lại thấy có chút bất an mà nói: “Lạc Tử Thương sẽ dễ nói chuyện như vậy?”
“Tự nhiên là vậy.”
Liễu Ngọc Như cười cười: “Hắn nguyện ý gia nhập cổ phần vào thương đội này của ta, vậy hắn chính là ông chủ, chuyện liên quan đến tiền của hắn thì đương nhiên hắn sẽ bỏ sức ra mà làm. Chuyện tu sửa Hoàng Hà này, đối với hắn mà nói, danh đã là của hắn rồi, hiện giờ lại cho hắn thêm lợi ích, hơn nữa có thể tu sửa Hoàng Hà đối với giới thương nhân của Dương Châu cũng là một chuyện tốt, vấn đề bên phía thương nhân cũng đã được giải quyết nên nếu hắn còn không nghe khuyên bảo, vậy thì thật sự có thể tăng thuế của bọn họ rồi.”
Cố Cửu Tư nghe xong gật gật đầu, tiếp lời nói: “Vẫn là phu nhân lợi hại, phu nhân ra tay thì chuyện gì cũng đều có thể thu phục.”
“Ta cũng chỉ là vì chuyện làm ăn của bản thân” Liễu Ngọc Như ngẫm lại, nói tiếp “Chuyện này chàng cứ giả vờ như không biết đi. Nói thật, ta không muốn chàng liên lụy tới chuyện làm ăn của ta quá nhiều.”
“Hửm?”
Cố Cửu Tư có chút nghi hoặc: “Là sợ ta ảnh hưởng tới chuyện kinh doanh của nàng sao?”
“Là ta sợ ảnh hưởng tới chàng.”
Liễu Ngọc Như thở dài, tiếp tục nói: “Cửu Tư, ta không muốn có một ngày, ta lại trở thành gánh nặng của chàng.”
“Làm gì có chuyện như vậy?”
Cố Cửu Tư cười rộ lên: “Yên tâm đi, nhà của chúng ta, nếu là nói tới liên lụy, cũng là ta làm liên lụy tới nàng. Nàng nhìn một cái xem, hôm nay nàng còn vì ta mà đi đưa tiền cho người khác.”
“Làm sao mà đây lại là đưa tiền?” Liễu Ngọc Như trừng mắt liếc hắn một cái “Ta rõ ràng là đi nói chuyện làm ăn. Nếu hắn không sửa Hoàng Hà thì bên ta muốn đến Đông Đô còn cần phải đi vòng qua mấy con đường nữa. Sửa Hoàng Hà được là ta có thể đi nối thẳng đến Dương Châu rồi.”
“Phải phải phải” Cố Cửu Tư gật đầu nói “Đều là nàng thông minh.”
Hai người nói nói cười cười trở về nhà, chờ thêm mấy ngày, Lạc Tử Thương chuyển giao đến một cuốn sổ từ Dương Châu, thuyết minh về chuyện tu sửa Hoàng Hà, Dương Châu nguyện ý gánh vác hết toàn bộ công khoản.
Lời này vừa ra, tâm của mọi người đều buông xuống, ngay sau đó trong triều cũng bắt đầu chuẩn bị đội ngũ đi sửa chữa Hoàng Hà.
Đợi trong triều tranh đấu một phen để xác định chuyện tu sửa Hoàng Hà xong, Liễu Ngọc Như đã bắt đầu đi thuyết phục các thương gia ở khắp nơi đưa tiền cho nàng để chuẩn bị thương đội.
Chuyện chuẩn bị thương đội này, tiền của nàng và Lạc Tử Thương tuyệt đối không đủ làm một trận lớn như vậy, Lạc Tử Thương chiếm ba phần phí tổn việc chuẩn bị thương đội, vì bảo đảm quyền lên tiếng mà Liễu Ngọc Như cũng tự bản thân bỏ vốn hai phần, hơn nữa nàng làm chủ quản của cả sự kiện, lấy thân phận cổ đông đại diện lại lấy được hai phần, trong tay của nàng tổng cộng có bốn phần, còn dư lại ba phần mới cần những người khác gia nhập vào.
Liễu Ngọc Như biết trong tay của Lục Vĩnh và Giang Hà đều có tiền, bèn mỗi ngày tự mình đến Lục phủ tìm người, muộn rồi mới trở về, cứ tìm Giang Hà nhắc mãi.
Giang Hà chịu không nổi Liễu Ngọc Như quấy rầy, đành phải tìm Cố Cửu Tư để nói với hắn: “Cháu quản nàng dâu nhỏ của cháu một chút đi, nàng đã muốn kiếm tiền tới điên rồi, vừa há mồm liền tìm ta đòi 150 vạn lượng, 150 vạn lượng, nàng cho rằng nhà ta là quốc khố sao?! Quả thật là bị điên rồi.”
Cố Cửu Tư nhìn Giang Hà nổi giận với hắn, hai tay giao nhau ở trong tay áo, nghiêng người dựa vào cây cột dài trên hành lang rồi cười nói: “Cữu cữu, không phải chỉ có 150 vạn lượng thôi sao, Ngọc Như đáng yêu như vậy, nàng đã muốn thì cho nàng cũng được mà.”
Giang Hà nghe được lời này thì khi*p sợ nhìn Cố Cửu Tư, một lát sau, hắn mới hít sâu một hơi: “Là ta sai rồi, đầu óc của cháu có bệnh, ta không nên nói những lời này với cháu.”
Nói xong, Giang Hà đưa cho Cố Cửu Tư một thỏi bạc, hắn phất phất tay nói: “Chạy nhanh đi đi, tìm một đại phu mà kiểm tra cho tốt, uống nhiều thuốc vào, đừng trễ nải bệnh tình của mình.”
“Cảm ơn cậu đã thưởng.”
Cố Cửu Tư vui vẻ lên tiếng, hắn chạy nhanh nói: “Vậy ta đi đây.”
Giang Hà biết nói với Cố Cửu Tư cũng không có hiệu quả, chỉ có thể thay đổi một biện pháp khác, chính là trốn tránh Liễu Ngọc Như, hắn trốn, liền trốn đến tận ngày Cố Cửu Tư đội mão.
Ngày Cố Cửu Tư làm lễ Đội Mũ(*) đã mở tiệc chiêu đãi rất nhiều người, thậm chí ngay cả Phạm Hiên cũng tới.
Phạm Hiên có thể tới, đã đủ để cho mọi người nhìn ra ân sủng của Phạm Hiên với Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư nhanh chóng để Phạm Hiên ngồi lên ghế trên.
“Hôm nay ta dùng thân phận của trưởng bối tới, nếu không chê thì để ta làm khách quý đi.”
Sau khi Phạm Hiên ngồi xuống xong liền mở miệng nói với Cố Lãng Hoa, Cố Lãng Hoa có hơi sửng sốt một chút nhưng ngay lập tức cùng đám người Cố Cửu Tư quỳ xuống, vui vẻ nói: “Cảm tạ bệ hạ.”
Để Phạm Hiên làm khách quý thì cũng tương đương với chuyện Phạm Hiên sẽ ban chữ. Hoàng đế tự mình ban chữ, vậy so với môn sinh thiên tử thì vinh quang hơn rất nhiều.
Trong lòng Cố Cửu Tư hiểu rõ, đây là Phạm Hiên tự mình lót đường cho hắn. Hắn nhìn thoáng qua Phạm Hiên, hành một đại lễ rồi nghiêm túc nói: “Cảm tạ bệ hạ.”
Đợi tất cả chuẩn bị ổn thoả liền bắt đầu lễ Gia Quan chính thức. Ngày hôm đó Cố Cửu Tư không vui cười đùa giỡn, biểu tình của hắn nghiêm túc, dựa theo lễ nghi mà đội truy bố quan(*) dưới sự trợ giúp của Giang Hà, rồi sau đó đội mũ da, cuối cùng đội mũ tước.
Mỗi một lần hắn đổi một loại mũ đều phải triển lãm cho mọi người xem một lần, sau đó từ Phạm Hiên nói lời khấn.
Liễu Ngọc Như ngồi ở trên vị trí của mình, nàng nhìn Cố Cửu Tư thân mặc lễ phục, đỉnh đầu mũ hoa, thần sắc trịnh trọng hành lễ với mọi người thì lại có loại cảm giác không nói nên lời, như là từ trong lòng trào ra.
Cảm giác này giống như ngươi trồng ra một đóa hoa, chính ngươi chôn hạt mầm xuống, sau đó nhìn nó chui từ dưới đất lên, nhìn nó trương dương thịnh phóng. Một đường này ngươi cùng hắn bước đi, trong khoảnh khắc nhìn thấy đoá hoa đó nở thì sẽ có nhiều hơn vài phần động dung so với người khác.
Chờ đội mũ xong, Cố Cửu Tư liền quỳ trên mặt đất chờ Phạm Hiên ban chữ, Phạm Hiên nhìn Cố Cửu Tư, ôn hòa nói: “Hiện giờ ái khanh mới chỉ hai mươi, lại đã là lương đống của triều đình, cánh tay đắc lực của trẫm. Trẫm thường nói với Thái tử, thiên hạ ngày sau là của người trẻ tuổi các ngươi, lời này hiện giờ trẫm cũng muốn nói một lần với Cố ái khanh. Thiên hạ ngày sau, là của người trẻ tuổi các ngươi. Cố ái khanh có tài năng làm thế tục kinh ngạc, ngày sau sẽ là một nhân tài kiệt xuất để quốc gia dựa vào, trẫm nguyện Cố ái khanh có phẩm tính giống như ngọc, tài hoa xuất chúng mà lại cao quý tựa ngọc, vậy trẫm ban cho ái khanh chữ ‘Thành Giác’ đi.”
Nghe thấy chữ này, ánh mắt của Cố Cửu Tư hơi dao động, sau đó hắn cúi đầu dập đầu tạ ơn.
Sau khi lễ Gia Quan được cử hành xong, mọi người cũng ở lại dùng tiệc. Phạm Hiên được sắp xếp ở trong một sảnh riêng, do Cố Cửu Tư ở bên hầu.
Phạm Hiên nhìn thanh niên đã đội mũ ở trước mặt, hồi lâu sau hắn mới cười cười nói: “Ngươi cũng biết vì sao trẫm lấy chữ ‘Thành Giác’ cho ngươi nhỉ?”
“Giác nãi song ngọc”(*) Cố Cửu Tư bình đạm nói, “Là vương giả trong các loại ngọc. Bệ hạ là hy vọng vi thần trở thành một vị quân tử, khác là đang nhắc nhở thần, cần phải phụ tá Thái tử cho thật tốt.”
Hai khối ngọc mới thành giác, nếu chỉ là một khối ngọc thì chẳng qua cũng chỉ là một tên quân tử bình thường mà thôi.
Thần tử mà không có chủ tử, chẳng qua cũng chỉ là người qua đường mò mẫm trong bóng đêm.
Phạm Hiên cười cười, ôn hòa nói: “Từ trước đến nay trẫm biết ngươi thông minh. Cửu Tư,” Hắn giương mắt nhìn về phía Cố Cửu Tư rồi thở dài nói: “Ngươi còn trẻ, thời gian còn dài, ngày sau, Thái tử liền dựa vào ngươi vậy.”
Cố Cửu Tư nghe được những lời này mới rũ hai mắt xuống, rốt cuộc vẫn khom người nói: “Thần nhất định sẽ tận lực.”
Phạm Hiên tựa như đang chờ những lời này của Cố Cửu Tư, hắn gật gật đầu, có chút mỏi mệt mà nói: “Được rồi, ngươi qua với bằng hữu của ngươi đi, trẫm già rồi, ở nơi tụ họp của mấy người trẻ tuổi các người cũng không quá thích hợp.”
Phạm Hiên nói với Cố Cửu Tư xong, Cố Cửu Tư đưa Phạm Hiên tới cửa, sau đó tiễn Phạm Hiên rời đi.
Chờ sau khi hắn trở về, Cố Cửu Tư vừa vào sân liền thấy trên bàn đá trong viện bày đầy bình rượu. Đám người Thẩm Minh, Giang Hà, Diệp Thế An đã vây quanh một vòng, hiện tại chỉ chờ hắn quay lại.
Giang Hà chống cằm nhìn Cố Cửu Tư đi tới rồi cười nói: “Nào, Tiểu Cửu Tư, hôm nay cháu đội mũ rồi, cữu cữu mang cháu đi hiểu biết một chút, một nam nhân nên uống rượu thế nào.”
Cố Cửu Tư lộ ra biểu tình hơn sợ hãi, hắn lùi một bước rồi nói: “Cái đó, không cần đi?”
“Cửu ca, huynh đừng sợ.” Thẩm Minh lập tức túm chặt Cố Cửu Tư: “Ta sẽ canh cho huynh, chờ huynh say rồi, ta sẽ khiêng huynh trở về.”
“Cái này, Ngọc Như sẽ không vui đâu.” Cố Cửu Tư tiếp tục từ chối: “Lỡ như uống say thì làm sao bây giờ?”
“Không sao,” Diệp Thế An cười cười: “Ta đã nói với Ngọc Như rồi, Ngọc Như sẽ không nói gì đâu.”
Ba người cứ liên tiếp nói như vậy, Cố Cửu Tư thở dài ngồi vào bàn đá, hắn chỉ có thể nói: “Hết cách, vậy ta đây chỉ đành liều mình bồi quân tử.”
Nói xong, vẻ mặt Cố Cửu Tư như đi chịu ૮ɦếƭ mà nâng vò rượu lên rồi nhìn Giang Hà bảo: “Cữu cữu, đến đây đi.”
Giang Hà hứng thú bừng bừng bắt đầu cùng Cố Cửu Tư uống.
Rượu qua vài tuần, trăng sáng đã nhô cao trên bầu trời, ba người liền ghé vào bàn, chỉ có một mình Cố Cửu Tư là vẫn duy trì sự tỉnh táo, minh mẫn như cũ, một tay hắn chống cằm, một tay khác khảy miệng chén, lạnh nhạt hỏi: “Uống tiếp không?”
Giang Hà xua xua tay, có chút thống khổ nói: “Không uống.”
Cố Cửu Tư cười nhạo một tiếng rồi đứng lên nói: “Không uống thì ta đi về đây, các ngươi không có nàng dâu nhưng ta có đó.”
Ba người: “……”
Nói xong, Cố Cửu Tư liền xoay người trở về, chờ sau khi hắn lâng lâng đi mất, Giang Hà mới chống đầu, gian nan nói: “Làm sao mà hắn uống giỏi như vậy chứ?”
“Giang…… Giang thúc thúc” Diệp Thế An nấc cục nói: “Hắn ở Dương Châu…… Dương Châu……”
Lời này không cần phải nói xong thì Giang Hà đã hiểu.
Tiểu tử này trước kia ở Dương Châu, mỗi ngày sống mơ mơ màng màng chọi gà bài bạc, tửu lượng thật sự không phải người bình thường có thể so được. Giang Hà nhìn cả gương mặt đỏ phừng phừng của Diệp Thế An, biết hắn đã say lắm rồi, đang định cho người đưa hắn trở về thì nghe được một giọng nữ vững vàng gọi: “Ca ca.”
Ba nam nhân quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Diệp Vận đứng ở trên hành lang dài, nàng nhìn Diệp Thế An rồi bước lên trước, cùng với hạ nhân đỡ Diệp Thế An rồi thở dài nói: “Ca ca sao lại uống thành như vậy?”
“Diệp…… Diệp Vận!”
Thẩm Minh nghe được giọng nói của Diệp Vận thì lập tức tỉnh táo, hắn nhìn Diệp Vận, đôi mắt sáng lấp la lấp lánh, còn cao hứng nói: “Nàng cũng tới?”
“Thẩm công tử.” Diệp Vận gật gật đầu, sau đó nàng liền quay người phân phó: “Thẩm công tử say rồi, dìu hắn trở về phòng đi.”
Người ở bên cạnh lập tức tới đỡ Thẩm Minh, nhưng Thẩm Minh lại không chịu đi, hắn bắt lấy tay áo của Diệp Vận rồi thầm thì: “Diệp Vận, gần đây vì sao nàng cứ kiểm toán suốt vậy? Bánh đậu đỏ nàng làm không đủ phần.”
Diệp Vận dở khóc dở cười, Giang Hà chống cằm ngồi ở bên cạnh, hắn tự rót một chén rượu nhỏ, cười cười nhìn Thẩm Minh oán trách Diệp Vận không kịp thời làm bánh đậu đỏ cho hắn.
Diệp Vận dỗ nửa ngày, hạ nhân mới có thể đưa Thẩm Minh đi, lúc này Diệp Vận mới có thời gian quay đầu nhìn Giang Hà, nàng do dự một lát rồi vội hỏi: “Giang đại nhân có cần người đỡ ngài về không?”
Giang Hà nghe được lời này mới nhướn mày cười: “Làm sao? Nếu ta có cần thì ngươi tới đỡ ta được không?”
Chú thích:
(*) Lễ Đội Mũ/ Lễ Gia Quan: “加冠”: Ở cổ đại nam tử 20 tuổi sẽ được làm lễ Đội Mũ/ lễ Gia Quan, chỉ việc người nam tử này đã trưởng thành.
(*) Truy bố quan: “缁布冠”: Là một loại nón thường được sử dụng. Khi làm lễ quan, sau khi đội truy bố quan sẽ thay và đội mũ da (bì biện), đại diện cho mũ quan võ dùng, rồi thay và đội mũ tước (tước biện) đại diện cho mũ quan văn dùng. Hàm ý, sau khi làm lễ, người nam tử đã là một người trưởng thành trong tộc, có thể tham gia các hoạt động chính thức.