Thẩm Minh run lên.
Hắn cảm thấy Cố Cửu Tư đang ra vẻ.
Hắn đẩy Cố Cửu Tư, nhỏ giọng nói: “Ca, chúng ta bình tĩnh đi, chắc chắn là đánh tẩu tử đau hơn đánh huynh rồi, huynh xem huynh da dày thịt béo thế kia, tẩu tử mảnh mai mềm mại chắc chắn là đánh sẽ đau hơn huynh rồi.”
Cố Cửu Tư: “…”
Hắn cảm thấy trình độ của tên Thẩm Minh này thật sự khoa trương hơn hắn năm đó nhiều, lúc xuống xe ngựa, Cố Cửu Tư vỗ vai Thẩm Minh: “Ngươi còn trẻ lắm.”
Ai chưa từng trẻ chứ? Lúc trẻ hắn còn nhét ngân phiếu lúc lão bà khóc đấy!
Thẩm Minh gõ vang cửa lớn, hai người đi thẳng vào nhà. Cố Cửu Tư đi vào nội viện, vừa đến cửa, Mộc Nam ngăn hắn lại, chưa kịp nói gì đã thấy Cửu Tư ngẩng đầu: “Là ta.”
“Công tử?!”
Mộc Nam ngẩn người, Cố Cửu Tư cúi đầu nói: “Ta đến thăm phu nhân.”
Mộc Nam phản ứng lại, vội vàng dẫn Cố Cửu Tư vào, Cố Cửu Tư vào nội viện, vừa đi vừa hỏi: “Phu nhân thế nào?”
“Phu nhân đang ngủ.” Mộc Nam nhỏ giọng trả lời, thấp thỏm nhìn Thẩm Minh, Thẩm Minh gật đầu, Mộc Nam thở phào, xác nhận Cố Cửu Tư đã biết hết, hắn nói: “Vừa nãy đại phu xem bệnh cho phu nhân, nói tĩnh dưỡng tốt thì sẽ không sao.”
Cố Cửu Tư đáp lời, không nói nhiều, đến cửa, hắn phân phó người lui xuống, thật cẩn thận đẩy cửa ra.
Liễu Ngọc Như đang ngủ trên giường, thật ra nàng đau đến nỗi không ngủ được, nhưng lại thấy mệt, đại phu cho nàng thuốc an thần, nàng chìm nổi trong cơn buồn ngủ ௱ôЛƓ lung, vừa đau vừa buồn ngủ, nhưng đau đớn đã giảm đi rất nhiều.
Nàng nhớ Cố Cửu Tư, nhưng lại không muốn gặp Cố Cửu Tư lúc này. Nàng biết tính Cố Cửu Tư, nếu biết mình xảy ra chuyện, chẳng biết hắn sẽ làm gì nữa. Nàng mơ mơ màng màng ngủ, nghĩ lát nữa sẽ sai người đi nghe ngóng xem Diệp Thế An và Thẩm Minh trở về chưa, xem hai người ấy mang theo tin tức gì về. Nàng nghĩ vậy rồi cảm giác có người đi vào, ngồi trên giường nàng.
Nàng đoán là Diệp Vận, bèn dùng giọng suy yếu hỏi: “Ca ca muội về rồi à?”
Cố Cửu Tư ngẩn người, biết Liễu Ngọc Như nhầm hắn thành người khác, hắn không vui lắm, lúc này Liễu Ngọc Như không hỏi hắn mà hỏi về Diệp Thế An. Hắn tức giận không nói gì, bèn ngồi một bên đánh giá Liễu Ngọc Như.
Hôm nay nhìn nàng thật sự rất yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, toát mồ hôi mỏng, chau mày, đã mất đi vẻ thong dong ngày thường.
Cố Cửu Tư lẳng lặng đánh giá nàng, nghe nàng tiếp tục hỏi: “Huynh ấy có nói gì về Cửu Tư với muội không?”
Nghe được lời này, lòng Cố Cửu Tư mới mở ra, giống một chiếc lá cuốn lên, dập dềnh trên làn nước. Hắn ϲởí áօ ngoài, dựa vào Liễu Ngọc Như, nhỏ giọng nói: “Ta về rồi.”
Liễu Ngọc Như ngừng thở, Cố Cửu Tư đặt tay dưới đầu, nghiêng người nhìn nàng, một lúc lâu sau, Liễu Ngọc Như sắp bị bản thân làm cho nghẹt ૮ɦếƭ, nàng mở choàng mắt, quay đầu nhìn qua.
Cố Cửu Tư cười, ánh mắt dừng trên người nàng, Liễu Ngọc Như nhìn hắn chằm chằm, một lúc sau, nàng khàn khàn nói: “Sao chàng…”
“Ta về thăm nàng.”
“Bệ hạ cho phép sao?” Liễu Ngọc Như nghi ngờ, nụ cười của Cố Cửu Tư cứng lại, nhưng hắn vẫn gật đầu, “Ừm, bệ hạ cho phép, ông ấy nói nàng bị thương, để ta về thăm nàng.”
“Rõ ràng ta đã nói với ông ấy là đừng nói với chàng rồi.”
Liễu Ngọc Như nhíu mày, như đang bất mãn, Cố Cửu Tư cũng ngại vì để Phạm Hiên gánh tội, hắn vội vàng nói: “Là ta đoán được.”
“Chàng cũng quá thông minh rồi.” Liễu Ngọc Như cười khổ. Cố Cửu Tư vươn tay ra để đầu Liễu Ngọc Như dựa vào cánh tay hắn.
Liễu Ngọc Như thật sự quá khó chịu rồi.
Cố Cửu Tư nghĩ vậy.
Áo ngoài hắn mặc trên người là của Diệp Thế An, nếu là ngày xưa, Liễu Ngọc Như đã phát hiện từ lâu, nhưng mà bây giờ Liễu Ngọc Như lại chẳng phát hiện điều gì, nàng cuộn tròn trên tay hắn như một con mèo, bất lực dựa vào hắn.
“Mọi chuyện xong xuôi hết rồi chứ?”
Liễu Ngọc Như còn không quên hỏi hắn, Cố Cửu Tư thấp giọng trả lời: “Ừ, xong rồi.”
“Thế nào?”
“Điều Lạc Tử Thương đi, điều tinh binh đến Đông Đô, dùng hôn sự của Lý Vân Thường ép Thái Hậu buông vụ án này, giao vụ án này cho Ngự Sử Đài xử lý, sau đó kết án là trộm kho bạc, đám người Lưu Xuân sợ tội tự sát. Lục Vĩnh từ quan, đề cử cữu cữu ta làm Thượng Thư, ta khôi phục chức quan.”
Cố Cửu Tư nói rất trôi chảy, không biết Liễu Ngọc Như có nghe hiểu không, hắn nhìn Liễu Ngọc Như dựa vào hắn, giơ tay xoa đầu nàng, dịu dàng nói: “Tóm lại, nàng yên tâm đi, ta ở đây rồi.”
Tiếng ‘ta ở đây rồi’ của hắn rất nhẹ nhàng, nhưng lại nặng như ngàn vàng, ai nghe cũng cảm thấy an lòng.
Liễu Ngọc Như dựa vào hắn, nghe tiếng tim hắn đập, chậm rãi nói: “Khoảng thời gian này ta suy nghĩ rất nhiều, ta cảm thấy, chung quy là do ta vô dụng.”
Lời này làm Cố Cửu Tư ngẩn người, sau đó hắn cười: “Ta ngồi đại lao, nàng bôn ba vì ta, chịu khổ vì ta,” Cố Cửu Tư nói, dừng lại một chút, chờ ngữ khí bình phục rồi mới chậm rãi nói, “Ta còn chưa kiểm điểm bản thân đâu, sao nàng đã kiểm điểm trước rồi?”
“Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như nửa khép mắt, “Công chúa nói đúng, thật ra ta không giúp được chàng.”
“Nàng lại nhớ đến lời nàng ta đấy à?” Cố Cửu Tư dở khóc dở cười, “Nàng…”
“Nhưng ta lại muốn độc chiếm chàng.”
Liễu Ngọc Như mơ mơ màng màng nói, Cố Cửu Tư nghe vậy, tim chợt đập nhanh mấy nhịp, vui sướng lan toả từ trái tim, không biết thế nào, hắn không thể nói nên lời.
Hắn hơi hé miệng, muốn nói gì đó, nhưng cái miệng linh hoạt của hắn lại đột nhiên mất đi năng lực của nó, Cố Cửu Tư ôm lấy người trong lòng, nghe nàng nói: “Ta nghĩ, chỉ cần là tốt cho chàng thì nạp thi*p cho chàng cũng được, cùng chung với người khác cũng được, ta đều nhịn được. Mọi người đều làm vậy, ta cũng làm được. Trong lòng chàng có ta, ta thấy đủ rồi.”
“Nhưng hôm nay mới biết, lòng tham con người không đáy, công chúa nói gì cũng rất đúng, nàng ta có thể cho chàng nhiều thứ hơn ta, nàng ta cũng xinh đẹp, cũng được yêu thích, ta nghĩ nếu nàng ta vào cửa, thời gian dần lâu, chàng cũng sẽ thích.”
Cố Cửu Tư nghe, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, dịu dàng nói: “Không đâu, ta chỉ thích nàng.”
Nhưng mà hình như Liễu Ngọc Như lại không nghe vào, chỉ hàm hồ nói: “Ta biết, ta biết chàng thích ta. Mà ta cũng thích chàng, không muốn chia sẻ chàng với người khác, ta ích kỷ như vậy, cản trở con đường tương lai của chàng, ta phải bồi thường cho chàng mới đúng. Nhưng ta không chỉ không thể bồi thường cho chàng, ta cũng không cứu chàng ra được, ta nghĩ, nghĩ rồi cảm thấy mình quá khổ sở.”
Rốt cuộc Cố Cửu Tư không nhịn được nữa, hắn bật cười: “Bình thường trông nàng rất đoan trang, sao lại ấu trĩ như vậy?”
Liễu Ngọc Như dựa vào hắn, không nói gì, một lúc sau, nàng nghe hắn cười, cảm giác иgự¢ hắn rung lên, nhỏ giọng nói: “Ta vốn ấu trĩ.”
Nói rồi giọng nàng càng thấp: “Ta còn nhỏ mà.”
Cố Cửu Tư cười không dừng lại được, hắn kéo nàng vào lòng, ôm nàng thật chặt: “Nàng đúng là bảo bối của ta.”
Nói rồi hắn buông nàng ra, cúi đầu, thật cẩn thận nâng tay Liễu Ngọc Như lên, thương tiếc nói: “Ta xem nào.”
Liễu Ngọc Như ngượng ngùng, muốn rút tay về. Cố Cửu Tư vội vàng nắm lấy cổ tay nàng: “Đừng tránh, để ta nhìn xem.”
Liễu Ngọc Như đỏ mặt, không nói gì, Cố Cửu Tư nhìn từng ngón tay nàng, cuối cùng không nói gì, chỉ ôm Liễu Ngọc Như, lúc này hắn ôm rất chặt, rất dùng sức.
“Ngọc Như,” hắn khàn giọng nói, “Ta sẽ không cô phụ nàng.”
“Ta không thèm để ý xem chàng có cô phụ ta hay không,” Liễu Ngọc Như nhẹ giọng nói, “Ta để ý, là chàng đừng cô phụ chính chàng.”
Liễu Ngọc Như nói xong, do dự một lát, sau đó nàng nói: “Cửu Tư, nếu sau này có chuyện gì chàng không nghĩ rõ, chàng phải nhớ lại trước kia, nhớ lại Dương Văn Xương, nhớ lại vì sao chàng lên làm quan.”
“Ta hiểu.”
Cố Cửu Tư ôm Liễu Ngọc Như, thấp giọng nói: “Lời nàng nói, ta đều nhớ kỹ.”
Liễu Ngọc Như không nói gì nữa, hai người lẳng lặng dựa vào nhau, nghe tiếng thở, tiếng tim đập của đối phương, cảm nhận độ ấm, làn da, và cả mạch đập của đối phương.
Cố Cửu Tư ở bên Liễu Ngọc Như cả đêm.
Mà lúc này Diệp Thế An nằm trằn trọc khó ngủ trong phòng giam.
Hắn cảm thấy mình bị Cố Cửu Tư lừa rồi.
Cố Cửu Tư nói phòng giam rất thoải mái, thật ra cũng không phải. Giường đá trải đệm nhưng vẫn có hơi ẩm truyền đến từ phía dưới, làm chăn đệm giường có một cảm giác ướt lạnh khó tả, hắn chẳng còn cách nào, chỉ có thể lót chăn lên giường, định chồng chăn và đệm giường lên nhau để thoải mái hơn. Sau đó phát hiện thật ra cũng không có tác dụng lớn lắm, cuối cùng nằm lên giường dùng độ ấm của mình làm khô đệm giường.
Cố Cửu Tư nói trong phòng giam có sách, có thể đọc để tiêu phí thời gian. Ai biết sách trong phòng giam đâu phải sách, tất cả đều là bản đồ và vài quyển thoại bản dân gian.
Đương nhiên vậy thì thôi, hắn nhịn được, cho đến nửa đêm, hắn bắt đầu mắc tiểu.
Sau đó hắn tìm kiếm một vòng, hắn nhịn lâu rồi, cuối cùng phát hiện một cái thùng gỗ bên cạnh.
Diệp Thế An chợt sụp đổ trước cái thùng gỗ này.
Tên lừa đảo.
Cái tên đại lừa đảo này!!