Ấn tượng của Cố Cửu Tư đối với Diệp Thế An, gần như là bắt nguồn từ phụ thân của hắn – Cố Lãng Hoa.
Mặc dù phụ thân của hắn là một thương nhân, nhưng lại là một người yêu thích thơ ca, luôn hy vọng hắn có thể đọc sách thật tốt, thi cử lấy một cái công danh.
Nhưng từ trước đến giờ hắn không có hứng thú gì với đọc sách, từ nhỏ đã ham chơi, vì để khích lệ hắn mà Cố Lãng Hoa thường xuyên lấy Diệp Thế An ra để làm gương giáo dục cho hắn, vì vậy ấn tượng của Cố Cửu Tư đối với Diệp Thế An thuộc vào hàng cực kỳ kém. Bây giờ đã biết Diệp Thế An muốn thành hôn với một cô nương tâm tư thâm trầm dung mạo bình thường như Liễu Ngọc Như, hắn không khỏi có hơi vui vẻ trên nỗi đau khổ của người khác.
Hắn ngoắc ngoắc khóe miệng, suy nghĩ một lúc, sau đó dùng quạt chọt chọt Trần Tầm, nói: “Ngươi tìm người theo dõi Liễu Ngọc Như cho ta đi.”
“Theo dõi nàng ta làm gì?” Trần Tầm ngẩn người, sau đó trợn to mắt nói: “Cửu Tư, không phải là huynh vừa ý Liễu Ngọc Như chứ?”
“Ngươi nói hươu nói vượn cái gì vậy!” Cố Cửu Tư cầm quạt gõ lên đầu Trần Tầm một cái, tức giận nói: “Ta là người không có phẩm vị như vậy sao? Ta nói cho ngươi biết, dù cho nữ nhân trong khắp thiên hạ có ૮ɦếƭ hết thì ta cũng sẽ không lấy nàng ta đâu!”
“Vậy huynh bảo Trần Tầm tìm người theo dõi một cô nương để làm gì?”
Dương Văn Xương có hơi cảnh giác, hắn luôn cảm thấy cái gì Cố Cửu Tư cũng làm ra được, Cố Cửu Tư nhíu mày: “Ngày hôm nay nàng ta chỉnh đốn ta như thế, ta quên rồi à? Các ngươi quên rồi à? Ta nói với ngươi, nàng ta bây giờ là vị hôn thê của Diệp Thế An, Diệp Thế An ức Hi*p chúng ta, bây giờ nàng ta lại đánh vào mặt chúng ta như vậy, chúng ta không phản kích lại thì còn được xem là nam nhân không?”
Dương Văn Xương và Trần Tầm vừa nghe vậy thì cũng cảm thấy có một chút đạo lý.
Diệp Thế An là đối tượng mà tất cả công tử bột ở thành Dương Châu ghét nhất, Diệp Thế An ỷ vào học hành tốt mà bắt nạt bọn họ, hiện tại vị hôn thê của hắn cũng ức Hi*p bọn họ, dù cho có thể nhẫn nhục cũng không được, bọn họ nhất đinh phải phản kích!
Ba người nhanh chóng có cùng nhận thức, Trần Tầm lập tức đi tìm tiểu đệ của hắn ở đầu đường để sắp xếp, ngồi canh trước cửa nhà Liễu Ngọc Như, có biến động nhỏ nào cũng không được bỏ qua!
Bên kia ba người đã thương lượng xong nên đối phó với Liễu Ngọc Như thế nào thì bên này, Liễu Ngọc Như kéo Lưu Vũ Tư chạy như điên về tiểu viện.
Liễu Ngọc Như đã nói rõ cho Lưu Vũ Tư biết tình hình, ở lại Lưu gia trấn an Lưu Vũ Tư, sau khi khiến Lưu Tư Vũ yên tâm rồi Liễu Ngọc Như mới về nhà.
Ngồi trên xe ngựa, nàng không tránh khỏi đau đầu.
Lần này xem ra chắc là Lưu Vũ Tư sẽ không gả cho Cố Cửu Tư, dựa theo tính khí của Cố Cửu Tư mà nói, hắn tuyệt đối sẽ không lấy Lưu Vũ Tư, chỉ cần Cố Cửu Tư không đồng ý, nhà hắn lại cưng chiều hắn như vậy nên cũng sẽ không cố ép. Chỉ là thù oán giữa nàng và Cố Cửu Tư, e là cứ như vậy mà tạo thành.
Tính cách của nàng vẫn luôn cẩn thận trước sau như một, đây là lần đầu tiên có hơi liều lĩnh, trêu chọc vào người phiền toái như Cố Cửu Tư, cũng may là nàng sắp xuất giá rồi…..
Liễu Ngọc Như nghĩ tới đây thì thở phào một cái, yên lòng được rồi.
Nàng sắp xuất giá, chỉ cần gả cho Diệp Thế An rồi, dù cho Cố Cửu Tư có bất mãn với nàng thì cũng phải nhìn mặt Diệp gia, sẽ cho qua chứ nhỉ?
Cố gia có thể xem thường nhà kinh thương như Liễu gia, nhưng Diệp gia xuất thân từ sĩ tộc, dù cho thế nào thì cũng phải cho một chút thể diện. Hơn nữa, dù sao nàng chỉ là tiểu cô nương, một đại nam nhân như Cố Cửu Tư chắc là cũng sẽ không mất mặt mà tìm nàng gây phiền toái.
Nhưng mà nàng vẫn có chút không yên tâm, nàng càng chờ mong Diệp Thế An có thể mau mau quay về, quyết định hôn sự.
Mấy ngày sau đó Liễu Ngọc Như vừa ngóng trông Diệp Thế An quay về, vừa hỏi thăm tin tức của Diệp Thế An, vừa cho người chú ý tình hình của Cố phủ, chưa đến hai ngày, Ấn Hồng đã cười bước vào phòng: “Tiểu thư, người nghe nói chưa, ngày hôm qua Cố lão gia tức giận đến mức đuổi đánh Cố đại công tử trên đường đấy.”
Nghe thấy tên Cố Cửu Tư, tay của Liễu Ngọc Như run lên, nàng cúi đầu thêu hoa, giả vờ như không có gì, nói: “Sao vậy?”
“Nghe nói là vì hôn sự.”
Ấn Hồng thu xếp bàn, nói chuyện phiếm: “Cố đại công tử cãi nhau trên đường, nói hôn sự của hắn do hắn làm chủ, hắn không đồng ý, phụ mẫu hắn có đi đến nhà ai cầu hôn thì cũng không được. Cố lão gia giận điên lên, nghe nói là đi vào nhà lấy gậy rồi đuổi theo đánh.”
Nói đến chuyện này thì tất cả mọi người đều nở nụ cười, Liễu Ngọc Như cũng không nhịn được mà cười lên.
Trong đầu nàng không khỏi nhớ đến giấc mộng kia.
Thật ra Cố Cửu Tư không tính là xấu, chỉ là bình thường làm việc có hơi bừa bãi, nhưng chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý, trái lại lại hay làm trò cười cho thành Dương Châu. Một người như vậy, tuy rằng có hơi đáng ghét, nhưng nếu như thật sự có kết cục như trong mộng thì cũng không khỏi quá thê thảm rồi.
Liễu Ngọc Như thở dài, tạm thời nàng cũng không biết chuyện trong mộng là thật hay giả, nếu là thật thì nàng có thể làm được gì đây?
Nàng suy tư rất lâu. Ấn Hồng ở bên cạnh cắm hoa xong, thấy Liễu Ngọc Như ngẩn ra thì cười lên: “Tiểu thư cảm thấy vô vị sao? Hay là ra ngoài mua một chút son phấn đi?”
Liễu Ngọc Như nghe vậy thì phục hồi tinh thần, lúc này nàng mới nhớ ra, gần đây son của mình cũng dùng hết rồi, mà trong phòng của Tô Uyển cũng cần phải tăng thêm một chút, suy nghĩ một lúc, nàng liền đứng lên nói: “Vậy ra ngoài đi dạo đi.”
Bây giờ đã lớn rồi, thời gian ở trong phủ cũng ngày càng ít đi, nàng muốn tốt với Tô Uyển thêm một chút, có thể mua cho bà thêm bao nhiêu món đồ thì mua bấy nhiêu, cũng là hiếu tâm của người làm nữ nhi như nàng.
Nàng nghĩ như vậy, sau khi xin phép Trương Nguyệt Nhi xong liền ra đường.
Nàng vừa mới đi ra ngoài, đứa trẻ ăn xin do Trần Tầm sắp xếp liền vội đi báo tin, Cố Cửu Tư, Trần Tầm, Dương Văn Xương đang ở trong sòng bạc đánh cược, Cố Cửu Tư vừa nghe nói Liễu Ngọc Như ra ngoài liền không cá cược nữa, kéo Dương Văn Xương và Trần Tầm khí thế hùng hồn đi tìm Liễu Ngọc Như.
Bọn họ đã bàn bạc rồi, Liễu Ngọc Như đối phó với Cố Cửu Tư thế nào thì Cố Cửu Tư sẽ làm giống như thế.
Liễu Ngọc Như bảo Lưu Vũ Tư bắt chước dáng vẻ mà Cố Cửu Tư ghét nhất, vậy thì Cố Cửu Tư sẽ bắt chước dáng vẻ mà Liễu Ngọc Như ghét nhất!
Nhưng mà Liễu Ngọc Như ghét nhất cái gì?
Cố Cửu Tư suy nghĩ một lúc, những cái khác thì hắn không biết, thế nhưng có một thứ hắn biết, Liễu Ngọc Như rất ghét hắn.
Dù sao cũng chính miệng Liễu Ngọc Như nói------- nếu như đổi lại là ta phải lấy hắn thì ta cũng có suy nghĩ nhảy hồ tự tử.
Nếu như nàng đã ghét hắn thì hắn sẽ đi làm cho nàng buồn nôn!
Suy nghĩ của ba công tử bột vô cùng đơn giản, bọn họ đi thẳng đến chỗ của Liễu Ngọc Như, lúc bọn họ đến, Liễu Ngọc Như đang ở trong cửa hàng son lựa chọn son. Nàng là khách quen ở đây, chưởng quỹ biết, Liễu Ngọc Như cũng không phải là một người hào phòng, nhưng nàng lại dễ tính, hiền lành, không giống với những thiên kim đại gia kiêu căng kia, vì vậy nên tuy rằng nàng không hào phóng nhưng quan hệ của chưởng quỹ và nàng cũng không tệ, vừa trò chuyện với nàng, vừa giới thiệu cho nàng loại mới.
Liễu Ngọc Như đang vừa ý một loại son mới nhất, nàng rất thích, nhưng sau khi hỏi thăm giá cả thì Liễu Ngọc Như hơi do dự, đang trong lúc suy tư, đột nhiên nàng nghe thấy một tiếng gọi nhiệt tình, trong giọng nói như ngậm mật, lớn tiếng truyền từ bên ngoài vào: “Ngọc Như muội muội!”
Vừa nghe thấy giọng nói này, cơ thể Liễu Ngọc Như liền cứng đờ. Nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, đã thấy trước cửa tiệm có ba công tử đang cất bước đi vào. Đi đầu là Cố Cửu Tư, hắn mặc một thân trường bào có thêu hoa văn hồng kim, đầu đội kim quan hàm châu, trong tay cầm một cái quạt giấy. Mà Dương Văn Xương phía sau lưng hắn là một bộ lam bào, Trần Tầm một thân lục y thanh trúc, trong tay đều cầm quạt giấy, phẩy quạt theo Cố Cửu Tư đi vào.
Đây vốn là nơi của nữ quyến, ba đại nam nhân như bọn hắn lại không có chút xấu hổ nào, những nữ quyến khác đều bị dọa, vội lấy quạt tròn che mặt lại tránh đi, tuy rằng Liễu Ngọc Như phản ứng chậm hơn nửa nhịp, nhưng vẫn nhanh chóng hoàn hồn, quay người đi vào phòng sau của cửa hàng son.
“Ngọc Như muội muội!”
Trần Tầm lập tức phản ứng lại, nhanh chân hơn một bước, ngăn lại trước mặt Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như vội quay người, Dương Văn Xương lập tức chặn đường Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như và nha hoàn bị ba đại nam nhân vây lại, cả người Cố Cửu Tư nghiêng người dựa vào cái tủ bên cạnh, uể oải nói: “Ngọc Như muội muội, mua son à?”
Cố Cửu Tư có một vẻ ngoài rất tốt.
Một động tác tùy tiện của hắn, nếu như là người khác làm, không chừng sẽ có cảm giác ủ rũ, xương cốt mềm nhũn, nhưng hắn làm lại lười biếng tao nhã, còn mang theo một chút tươi sắc không thể nói ra.
Ấn Hồng bị tư thái này dọa sợ run rẩy, Liễu Ngọc Như cũng cố gắng trấn định, vội vàng quay đầu nói với chưởng quỹ: “Chưởng quỹ, nam khách đến nơi này không tiện nhỉ?”
Nghe thấy thế, chưởng quỹ lập tức phản ứng lại, miễn cưỡng cười với Cố Cửu Tư: “Cố công tử, ở đây là cửa hàng son, ngài xem ngài tới đây, khách của ta đều……”
“À, không sao,” Cố Cửu Tư giương mắt, ngắt lời chưởng quỹ, ném cho chưởng quỹ ánh mắt “Biết điều một chút”, nói thẳng: “Hôm nay son ở đây, ta mua hết, cũng không ảnh hưởng đến những vị khách khác nữa.”
Nói xong, Cố Cửu Tư quay đầu nhìn Liễu Ngọc Như, thả nhẹ giọng nói: “Ngọc Như muội muội, muội muốn lấy son nào, ca ca đưa cho muội.”
“Cố công tử, ngài nói chuyện nên chú ý đúng mực!”
Rốt cuộc Ấn Hồng cũng bùng lên, giọng nói run rẩy: “Tiểu thư nhà chúng ta là một cô nương gia trong sạch đứng đắn, ngài như vậy, ngài như vậy…..”
“Ta thế nào?” Cố Cửu Tư cười hỏi dò: “Tiểu nha đầu, ngươi nói xem, ta thế nào?”
“Cố công tử.”
Liễu Ngọc Như lộ ra vẻ mặt oan ức sợ hãi, hơi hoảng hốt nói: “Ta không biết hôm nay ngài tìm Ngọc Như để làm gì, Ngọc Như và ngài khác nhau một trời một vực, từ trước đến giờ chưa từng có giao thiệp gì, nếu huynh đệ nhà ta có chỗ nào đắc tội thì mong ngài thứ lỗi.”
Liễu Ngọc Như nghĩ ra rồi, hôm nay Cố Cửu Tư đến chính là để gây phiền toái. Nàng trốn không được, việc cấp bách chính là dù sao cũng phải bảo vệ danh dự, không được để những người khác cho rằng nàng và Cố Cửu Tư có quan hệ lén lút gì đó. Cho nên trước tiên nàng rũ sạch quan hệ, sau đó ám chỉ cho mọi người là do người khác đắc tội với Cố Cửu Tư, nàng chẳng qua là bị liên lụy mà thôi.
Cố Cửu Tư thấy dáng vẻ đó của nàng thì nhất thời hơi ê răng, chưa kịp mở miệng đã nghe Liễu Ngọc Như nói: “Cố công tử, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, ta vì huynh đệ nhà ta mà nhận lỗi với ngài, kính xin ngài đừng tiếp tục làm khó dễ ta nữa?”
Nói xong, viền mắt Liễu Ngọc Như nói hồng là hồng, người khác nhìn vào hoàn toàn là dáng vẻ phụ nữ lương thiện bị ức Hi*p.
Dương Văn Xương và Trần Tầm ở bên cạnh nhất thời hơi luống cuống, lương tâm của bọn họ bị lên án, bắt nạt khiến người ta khóc rồi sao? Có phải là bọn họ đã quá trớn rồi không?
Nhưng mà Cố Cửu Tư lại biết rất rõ những suy tính của Liễu Ngọc Như, hắn hít vào một tiếng, không nhịn được mà cảm khái: “Ngươi thật là có năng lực giả bộ.”
“Cố công tử…..” Liễu Ngọc Như vừa nghe thấy lời này, nước mắt liền lách tách rơi xuống.
Dương Văn Xương hoảng loạn nói: “Cửu Tư, hay là thôi đi……”
Cố Cửu Tư vừa thấy người bên cạnh mình trở giáo thì ngọn lửa trong lòng liền bùng lên.
Nữ nhân này….. Nữ nhân này!!
Hắn hơi không nhịn được, hắn hít sâu một hơi, cuối cùng quyết định sử dụng tuyệt chiêu lưỡng bại câu thương*. Hắn cười lên, vẻ mặt mưa thuận gió hòa, dịu dàng nói: “Ngọc Như muội muội, muội khóc cái gì. Không phải là ta làm khó muội, ta thích muội mà.” (*Lưỡng bại câu thương là hiện tượng hai người không đếm xỉa gì đến sự thiệt hại của bản thân, đánh nhau tới ૮ɦếƭ mới thôi.)
Liễu Ngọc Như nghe thấy lời này thì đầu óc nhất thời hơi hồ đồ.
Nàng ngơ ngác giương mắt, nhìn nam nhân đối diện đang cố gắng thâm tình, nàng có một loại kích động muốn tát lên mặt đối phương, nhưng nàng còn phải giả vờ e thẹn mờ mịt cộng thêm mấy phần khi*p sợ: “Cố công tử, ngươi đừng nói đùa!”
“Ngọc Như muội muội,” Cố Cửu Tư tiến lên một bước, Liễu Ngọc Như lui về sau một bước, Cố Cửu Tư nhìn người đối diện này đang ra vẻ, nhẫn nại sự kích động muốn ném người xuống hồ, dịu dàng nói: “Ta nói đùa lúc nào? Ta đối với muội là nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm*, đời này kiếp này, không phải muội thì sẽ không lấy!” (*Mới gặp đã yêu, khi gặp lại thì điên đảo tâm hồn.)
Liễu Ngọc Như: “…….”
Nàng cảm thấy nàng thua rồi.
Bàn về da mặt, nàng thật sự là không thắng được Cố Cửu Tư.
Nhìn dáng vẻ Liễu Ngọc Như có vẻ như không giả bộ tiếp được nữa, Cố Cửu Tư không nhịn được mà nở nụ cười đắc ý.
Liễu Ngọc Như thấy vậy, xem như là đã biết rõ Cố Cửu Tư nhỏ mọn đến mức nào rồi. Nàng trầm mặc trong chốc lát, nàng biết nếu còn tiếp tục nữa thì Cố Cửu Tư sợ là sẽ đuổi theo nàng không tha.
Nàng thở dài, thẳng thắn nhỏ giọng nói: “Cố công tử, chuyện lần trước, ta xin lỗi ngươi. Đó cũng là hành động bất đắc dĩ, nữ tử khuê phòng coi trọng danh dự, là ta không đúng. Hôm nay ngài gây phiền toái cho ta, cũng coi như là đã đáp lại rồi, kính xin ngài giơ cao đánh khẽ, có được không?”
Cố Cửu Tư nghe Liễu Ngọc Như nói vậy thì ngoài cười nhưng trong không cười: “Không phải nói gả cho ta thì sẽ nhảy hồ sao? Hiện tại ta đã cầu hôn ngươi rồi, nhanh nhanh, thời gian không chờ đợi chúng ta đâu Ngọc Như muội muội.”
Nói xong hắn hất cằm lên, nhỏ giọng nói: “Sông hộ thành ở ngay phía sau ngươi, đi nhảy đi.”
Liễu Ngọc Như không lên tiếng, nàng mím môi, cả người giận run, đè lại lửa giận nói: “Cố công tử, ngươi nhất định muốn ta nhảy sông thì ngươi mới bằng lòng bỏ qua sao?”
Cố Cửu Tư suy nghĩ một lúc.
Thật ra nhìn thấy Liễu Ngọc Như bị hắn làm cho giận run, sau đó nghiêm túc nhận sai với hắn, hắn cũng không còn giận nữa.
Không còn giận nữa nên hắn cũng mất đi ý nghĩ muốn trêu chọc Liễu Ngọc Như, thế là hắn suy nghĩ một lúc, sau đó nở nụ cười, sờ sờ cằm nói: “Cũng không phải, nhưng ngươi phải nói một câu, Diệp Thế An là tên khốn kiếp, không bằng Cố Cửu Tư ngọc thụ lâm phong anh tuấn tiêu sái tài trí nhanh nhẹn nhân phẩm đoan chính.”
Những lời này đều là những lời mà trước đây phụ thân hắn dùng để khen ngợi Diệp Thế An.
Nghe thấy thế, Liễu Ngọc Như có chút mờ mịt, nàng mở miệng, lắp bắp, cố gắng nhớ lại cách diễn đạt vừa rồi, nhỏ giọng nói: “Cố công tử nói đúng lắm, Diệp….. Diệp công tử là tên khốn kiếp, không…. Không bằng ngài ngọc thụ lâm phong, anh tuấn…..”
“Tiêu sái.” Cố Cửu Tư nhắc nhở nàng.
“Đúng,” Liễu Ngọc Như gật đầu, tiếp tục lắp bắp: “Anh tuấn tiêu sái, tài trí nhanh nhẹn, nhân phẩm…..”
“Đoan chính.”
“Ừ, đoan chính.” Liễu Ngọc Như tiếp tục gật đầu, gấp rút nói: “Ngài chính là chính nhân quân tử, phẩm hạnh cao thượng, nhất định sẽ không làm khó một tiểu nữ tử như ta.”
Cố Cửu Tư nghe thấy thế thì “Chà” lên một tiếng, sau đó nói: “Con người ngươi cũng biết nói chuyện đấy. Được rồi,” Hắn ném hộp son đang cầm trong tay đi: “Đi thôi.”
Có được câu nói này, Liễu Ngọc Như như được đại xá, nhanh chóng muốn rời đi.
Nhưng khi nàng mới nhấc váy đi ra ngoài được mấy bước thì Cố Cửu Tư đã gọi nàng lại: “Chờ một chút.”
Nói xong Cố Cửu Tư giương mắt nhìn về phía các cô nương đang dùng quạt che mặt trong nội đường nói: “Mọi người mỗi người chọn một hộp son đi, cứ ghi vào sổ cho ta.”
Nghe thấy thế, các cô nương nhìn nhau một cái, sau đó suy nghĩ một lúc, có mấy người cả gan đã bước lên.
Có người mở đầu, mọi người liền đi theo lựa lựa chọn chọn, Cố Cửu Tư cũng không nói gì, cầm quạt, sau khi căn dặn gã sai vặt của mình ở lại trả tiền thì gọi Dương Văn Xương và Trần Tầm rời đi. Đi tới bên cạnh Liễu Ngọc Như, hắn đánh giá Liễu Ngọc Như, hất hất cằm nói: “Đứng đây làm gì? Đi chọn đi.”
Liễu Ngọc Như ngẩn người, Cố Cửu Tư nhíu mày: “Xem thường ta à?”
“Không dám, chỉ là…..”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên Cố Cửu Tư ném cho nàng một hộp son: “Cầm lấy, rồi chọn thêm mấy hộp nữa. Sau này gả cho Diệp Thế An,” Hắn nhỏ giọng, trong đôi mắt đẹp đẽ mang theo ánh hào quang, nghiêm túc nói: “Thay ta trừng trị hắn, hiểu sao?”
Nói xong hắn cười lớn, dẫn người đi mất.
Liễu Ngọc Như đứng tại chỗ sững sờ, nàng nắm son trong tay, ngơ ngác suy nghĩ về dáng vẻ nhướng mày cuối cùng của Cố Cửu Tư.
Hộp son này chính là hộp son vừa nãy mà nàng luyến tiếc.
Mà lúc Cố Cửu Tư đi ra khỏi cửa hàng, Dương Văn Xương hơi khó hiểu nói: “Huynh tặng son cho bọn họ làm gì?”
“Rất không dễ dàng.” Cố Cửu Tư vẫy quạt.
Trần Tầm hơi khó hiểu: “Cái gì không dễ dàng?”
Cố Cửu Tư thở dài, hơi thương xót nói: “Chính là khẩu khí đột nhiên thay đổi của nàng, lúc xin lỗi với ta, ta đột nhiên cảm thấy cô nương này cũng không đáng ghét như vậy.”
Nói xong hắn lật quạt lại, che đi ánh sáng trên đỉnh đầu, ngẩng đầu nhìn về phía chuông gió dưới mái hiên của Xuân Phong lâu, cau mày nói: “Ta mới nhớ ra, bắt nạt nàng như vậy, hình như có hơi không tử tế. Dù sao thì,” Cố Cửu Tư mím môi: “Nàng cũng không dễ dàng gì.”