Gả Ăn Chơi Trác Táng - Chương 01

Tác giả: Mặc Thư Bạch

Trong giấc mộng đêm dài, nàng mang theo một chiếc đèn, bước chân vội vã tìm kiếm trên đường.
Ánh trăng chiếu xuống con đường hẹp quanh co, bóng dáng gầy gò của nàng cùng với ánh đèn lay động như sứ giả đến từ âm phủ, mang theo bóng đèn đi trong đêm tối.
Cách đó không xa, ở cuối con hẻm nhỏ, đèn đuốc sáng choang, có rất nhiều người đang đứng ở nơi đó, tiếng bàn luận mang theo cả tiếng gào khóc, tiếng gầm thét của nam nhân cùng với tiếng rít gào của nữ nhân đan xen vào nhau, tựa như người đang ở địa ngục bị kéo đến nhân gian, nghe thấy tiếng người mà tê dại cả da đầu.
Nàng đi ra khỏi con hẻm nhỏ, lẫn vào trong đám người, tim đập vừa nhanh vừa vội, chỉ nghe thấy tiếng người khác nghị luận: “Cố gia phạm vào tội gì vậy?”
“Phạm tội gì chứ?” Những người vây xem nói: “Chẳng qua là lương bổng của Vương đại nhân không đủ nên Gi*t đầu dê béo thôi.”
Nàng nhìn sang, người nói lời này là một vị tiên sinh kể chuyện ở phía đông của nội thành, tin tức cực kỳ nhanh, ông ta thở dài nói: “Sau khi Lương vương mưu phản, Phạm Hiên dẫn binh tiến vào Đông Đô, nói là quân đứng về phía vua, lại Gi*t hết con cháu nhà họ Lý chỉ trong một đêm, sau đó ૮ưỡɳɠ éρ các quan lại bên cạnh Thái hậu ủng hộ ông ta làm vua. Ông ta chẳng qua chỉ là một Tiết độ sứ ở U Châu mà lại dám tự xưng là Thiên tử, những anh hùng của nơi khác có ai có thể chịu phục chứ? Thế là Tiết độ sứ ở khắp các nơi lấy danh nghĩa là diệt phản tặc để tự xưng làm vua, thời loạn lạc đến rồi, Vương đại nhân của chúng ta chẳng qua cũng chỉ là làm việc theo tình thế mà thôi.”
“Nhưng việc đến nước này thì cũng phải trách Cố gia” Tiên sinh kể chuyện dùng quạt chỉ một cái, tất cả mọi người đều đưa ánh mắt hướng về cái cửa màu son phía trước, trước cửa có một nữ tử đang bị quan binh nắm lấy tóc kéo ra ngoài, nàng ta đã kêu đến khàn cả giọng, nhưng mọi người lại vô cùng lạnh lùng, nghe tiên sinh kể chuyện này nói: “Nhà ông ta vốn giàu có và đông đúc, năm đó ỷ mình có quan hệ họ hàng với Lương vương mà hoành hành ngang ngược ngay trong Dương Châu. Nhi tử Cố Cửu Tư do ông ta sinh ra từ trước đến giờ là một tên bất tài, cả ngày chỉ bài bạc sinh sự, nếu không phải năm đó hắn đánh gãy chân trưởng tử của Vương đại nhân thì lần tai họa này có lẽ còn chưa tới lượt bọn họ đâu.”
“Đúng vậy,” Nói tới Cố Cửu Tư, tất cả mọi người lập tức nói phụ họa theo: “ Lúc trước hắn không chỉ đánh gãy chân nhi tử của Vương đại nhân đâu, ta còn nghe nói, hắn còn phóng ngựa trên đường, suýt chút nữa thì giẫm ૮ɦếƭ Cửu nương.”
Vừa nói ra chuyện này, tất cả mọi người liền bắt đầu nghị luận, nhưng chỉ trong chốc lát thôi mà Liễu Ngọc Như đã nghe rõ được, vốn dĩ chỉ là một tên công tử bột thích đánh nhau bài bạc, đột nhiên biến thành một tên phóng hỏa Gi*t người, một hỗn thế ma vương vô cùng độc ác.
Nàng cảm thấy khó thở.
Nàng cũng không biết vì sao mình lại có tâm tình như vậy, chỉ là nàng biết rõ, Cửu nương mà mọi người nói là một kẻ lừa đảo, bình thường tất cả mọi người đều nói kháy bà ta, nhưng hiện tại lại trở thành một lão phu nhân thuần lương cơ khổ.
Mà nhi tử của Vương đại nhân mới là một tên quỷ háo sắc chân chính, đã chà đạp không biết bao nhiêu cô nương tốt, nhưng vì nhà hắn quyền thế nên tất cả mọi người không có cách nào để bắt hắn.
Nàng lẳng lặng nhìn tất cả, siết chặt đèn Ⱡồ₦g trong tay, sau đó nàng nhìn thấy một nữ tử ăn vận hào hoa phú quý bị một nam nhân hơn hai mươi tuổi kéo ra ngoài, sau đó có một nam nhân gào thét đuổi theo, hét lớn: “Mẫu thân!”
Thanh niên đuổi theo có vẻ như chưa tới hai mươi, ngọc quan đã sớm xiêu vẹo, tóc đen như lụa lỏng lẻo ngổn ngang, trên quần áo có vết máu, trên mặt hắn toàn là nước mắt và sự phẫn nộ, nhưng dù có như vậy thì cũng không ảnh hưởng đến dung mạo của hắn chút nào.
Mắt hắn như hoa đào, lông mày như núi xa, tất cả đều cực kỳ xinh đẹp nho nhã, nhưng vì hắn cao gầy, giữa hai hàng lông mày lại mang theo khí chất sơ lãng*, dù là ngũ quan vô cùng đẹp đẽ nhưng cũng không có vẻ tăm tối, trái lại chỉ khiến người ta cảm thấy thanh tuyển** tuấn nhã, như tùng như trúc.
(*: Sự tích cực, vui tươi.
**: Thanh tuyển (清隽): cũng có nghĩa là “thanh tuấn”, có 3 nghĩa cơ bản là: 1. thanh cao vượt trội, 2. trong sạch, sâu sắc, 3. tuấn tú, khôi ngô.)
Trong khoảnh khắc hắn xuất hiện, mọi người vốn dĩ đang nghị luận nhất thời ngừng lại, họ nhìn sang, mà người đang kéo mẫu thân của hắn quay đầu lại, đưa tay khoác lên vai mẫu thân hắn, cười nói: “Cố Cửu Tư, không phải ngươi có bản lĩnh lắm sao? Bây giờ biết khóc rồi à?”
Nghe thấy thế, cả người Cố Cửu Tư khẽ run lên, nhưng hắn vẫn nói: “Vương Vinh, ai làm nấy chịu, ngươi thả mẫu thân ta ra.”
“Ngươi nói gì vậy?” Vương Vinh cười lên, chiếc roi trong tay nhẹ vung: “Cố gia các ngươi đi theo Lương vương mưu phản, tội này một mình ngươi có thể gánh được sao? Ngươi yên tâm đi, mẫu thân ngươi sẽ không ૮ɦếƭ đâu, phụ thân ta từ trước đến giờ rộng lượng, trẻ con, phụ nữ nhà ngươi chúng ta đều sẽ giữ lại, à, đúng rồi, ngươi vẫn chưa có con đúng không?”
Nói xong, Vương Vinh tựa như cảm thấy hơi đáng tiếc, thở dài nói: “Ôi, ngươi cũng chưa cưới thê thi*p nào, trong nhà cũng chỉ còn sót lại mẫu thân ngươi và mấy thi*p thất của phụ thân ngươi là có thể bán đi, nhưng bọn họ cũng đã già rồi, cũng chỉ có thể bán đến chỗ kỹ viện hạ đẳng nhất thôi, đáng tiếc.”
“Vương Vinh!”
Cố Cửu Tư gào thét, Vương Vinh nhìn thấy dáng vẻ của hắn như vậy thì cười ha hả: “Như vậy không tốt sao? Có người chăm sóc cho mẫu thân ngươi thật tốt, khi đó ngươi và phụ thân ngươi đi thì cũng sẽ không lo lắng nữa.”
Cố Cửu Tư không lên tiếng.
Hắn siết chặt nắm đấm, mưa rơi từng giọt tí tách, hai bên đều là tiếng thét chói tai của phụ nữ, đàn ông trong phủ bọn họ dù sao thì cũng phải ૮ɦếƭ, thế là mỗi một người ai cũng cầm kiếm đứng trước mặt những người phụ nữ, tự hồ như muốn bảo vệ vợ con của mình.
Cố Cửu Tư lẳng lặng nhìn Vương Vinh, ánh mắt của hắn vừa tuyệt vọng vừa bi thương, như một con hạc cô đơn đã đi đến bước đường cùng, bên trong sự cao ngạo mang theo sự quyết tuyệt.
Cuối cùng hắn nói: “Vương Vinh, ngươi muốn thế nào mới đồng ý thả mẫu thân ta ra?”
“Thế nào à?” Vương Vinh cười lên, sờ sờ cằm, suy nghĩ một chút: “Nếu không thì ngươi dập đầu cho ta ba cái đi, từ nay về sau làm nghĩa tử của ta? Làm nghĩa tử của ta thì ngươi cũng coi như là tôn tử của phụ thân ta, nói không chừng sẽ cho Cố gia các ngươi một con đường đấy?”
Nghe thấy thế, lông mi của Cố Cửu Tư khẽ run lên.
Liễu Ngọc Như lẳng lặng nhìn, mưa càng lúc càng lớn làm ướt chiếc đèn trong tay nàng. Người vây xem cũng vì trận mưa to này là lần lượt rời đi, cũng chỉ còn lại Liễu Như Ngọc đứng ở đó, sắc mặt bình tĩnh, không buồn không vui.
Rất lâu sau, nàng nghe thấy giọng nói của Cố Cửu Tư: “Được.”
Nói xong, cơ thể hắn run rẩy, cúi đầu, khom gối.
Cũng trong khoảnh khắc đó, người phụ nữ bên cạnh Vương Vinh đột nhiên rút ra một con dao từ trong tay áo, dồn sức đâm vào bụng Vương Vinh. Thị vệ ở bên cạnh phản ứng rất nhanh, trong lúc người phụ nữ rút dao ra đã vung kiếm tới, Cố Cửu Tư hét lên một tiếng, đột nhiên bổ nhào về phía người phụ nữ đó, nhưng bốn phương tám hướng đều là đao kiếm, mẫu tử hai người bị mười mấy thanh đao kiếm đâm xuyên người tại chỗ.
“Nhi tử của ta…..”
Người phụ nữ khẽ run, nâng bàn tay đầy máu của mình lên, phủ lên khuôn mặt của Cố Cửu Tư, thở gấp nói: “Thà làm chó thời thái bình…. Còn hơn làm người thời loạn thế….. trên đường luân hồi, đừng đi nhầm đường…..”
Cố Cửu Tư không nhúc nhích, miệng hắn phun ra từng ngụm máu tươi, người phụ nữ chậm rãi nhắm mắt lại, hắn quỳ một chân xuống đất, thấp giọng trả lời: “Nhi tử…. Tuân mệnh.”
Sau đó hắn rút thanh đao trên người mình ra, chậm rãi đứng lên, nước mưa hòa với máu của hắn, rơi xuống trước mắt nàng, hắn mang theo đao xoay người, sấm chớp rền vang, cả người nam tử nhuốm máu tựa như Tu La.
Mọi người đều cả kinh, không khỏi lùi lại một bước.
Mà người kia lại mang theo đao, từng bước từng bước đi về phía nàng.
“Cứu ta…..”
Hắn khàn giọng lên tiếng, ánh mắt tập trung cố định trên người nàng: “Liễu Ngọc Như,” Hắn gọi tên nàng: “Cứu ta!”
Liễu Như Ngọc bị tiếng gà gáy làm cho thức giấc.
Lúc nàng mở mắt đã là bình minh rồi, mặt trời vừa ló dạng, ánh nắng dịu dàng rơi vào phòng, nha hoàn Ấn Hồng đã quay lại với những bông hoa phượng tiên mới hái trong sân, cắm vào bình hoa, nở nụ cười nhìn về phía Liễu Ngọc Như: “Tiểu thư dậy rồi à?”
Liễu Ngọc Như thở hổn hển, không trả lời lại, trong đầu nàng toàn là đôi mắt vừa tuyệt vọng vừa đau khổ kia, Ấn Hồng nhíu mày, đi tới trước mặt Liễu Ngọc Như, không khỏi nói: “Tiểu thư bị bóng đè sao?”
Lời nói của Ấn Hồng khiến Liễu Ngọc Như từ từ hoàn hồn, đến khi nàng phản ứng lại liền vỗ nhẹ lên trán mình, thở dài nói: “Là gặp một cơn ác mộng.”
Không chỉ là ác mộng, mà còn có hơi hoang đường.
Nàng không chỉ mơ thấy Cố Cửu Tư vốn dĩ không quen biết mà còn mơ tới việc Lương vương mưu phản, thiên hạ đại loạn.
Mọi người đều biết Lương vương chính là một vị vương khác họ trung thành tuyệt đối ở Tây Nam, trong tay Lương vương nắm trọng binh, từng có mấy lần cứu Thiên tử thoát khỏi nguy nan, vì khiến cho Thiên tử yên tâm mà đưa cả nhà già trẻ lớn bé của mình đến Đông Đô làm con tin, dẹp yên sự suy đoán của mọi người. Nếu ông ta muốn tạo phản thì không chừng đã sớm tạo phản rồi, còn để đến bây giờ sao?
Tuy rằng không biết cụ thể tên của người đang làm Tiết độ sứ ở U Châu, nhưng chỉ biết là họ Triệu, cũng không phải là Phạm Hiên như nàng mơ thấy.
Mà Cố Cửu Tư và Vương Vinh….
Nhà hai người họ vẫn qua lại thân thiết, tuy rằng nghe nói Vương Vinh và Cố Cửu Tư không qua lại với nhau, nhưng chắc hẳn là quan hệ cũng không kém, sao có thể có chuyện hắn đánh gãy chân Vương Vinh được?
Ngẫm nghĩ kỹ một lượt, Liễu Ngọc Như chợt cảm thấy buồn cười, nàng lại có thể bị giấc mộng như vậy dọa sợ.
Sao lại mơ đến Cố Cửu Tư?
Nàng không khỏi suy đoán, cảm thấy mình cũng quá kỳ lạ rồi.
Thực ra nàng và Cố Cửu Tư vốn dĩ là dùng tám sào tre cũng bắc không đến, Cố Cửu Tư là nhi tử trưởng của nhà phú hào có quyền thế nhất ở thành Dương Châu này, mà nàng chỉ là nữ nhi không được sủng ái của một nhà bán vải. Sở dĩ biết Cố Cửu Tư chẳng qua là vì vị thiếu gia này không ngừng náo loạn trong thành Dương Châu, đến đâu cũng nghe nói tới.
Hôm nay nghe nói hắn đến Xuân Phong lâu, vung tiền như rác để giành được nụ cười của hoa khôi, hôm sau lại nghe nói hắn ở trong sòng bạc đánh cược vạn lượng bạc rồi thua sạch chỉ trong một đêm. Thỉnh thoảng nàng cũng gặp Cố Cửu Tư ở chợ, cậu ấm này rất khiến người ta chú ý, luôn mặc một thân bạch y, cầm trên tay một cái quạt giấy, nhấc theo một cái Ⱡồ₦g chim, trên mặt là nụ cười xuân phong đắc ý, khóe mắt đuôi mày đều là ngạo mạn khinh bỉ.
Dung mạo quá tốt nhưng lại huênh hoang khoác lác, muốn không nhận ra cũng khó.
Nàng không biết là Cố Cửu Tư có biết nàng hay không, nàng nghĩ có lẽ là biết, dù sao nàng ở thành Dương Châu cũng có một chút tiếng tăm, nhưng tiếng tăm này cũng không phải là chuyện gì đáng để ăn mừng, nguyên nhân không có gì khác, tiếng tăm của nàng chính là: Nổi danh khốn khổ.
Nhà nàng ở Dương Châu, miễn cưỡng thì cũng chen vào được hàng ngũ phú thương, lấy tơ lụa vải vóc làm kế sinh nhai. Phụ thân nàng Liễu Tuyên tính cách phong lưu, mà mẫu thân nàng Tô Uyển lại được phụ mẫu của bà nhờ người làm mai để gả đi, vậy nên dù là chính thất nhưng bà cũng không được sủng ái, hơn nữa cơ thể cũng không tốt, nhiều năm như vậy cũng chỉ sinh được một nữ nhi là Liễu Ngọc Như, ngược lại thi*p thất Trương Nguyệt Nhi lại sinh ra được một nam một nữ.
Không có nhi tử, trong thời đại này chính là lỗi lầm lớn nhất của nữ tử, thế nên tuy Tô Uyển là chính thê nhưng việc bếp núc trong nhà lại do Trương Nguyệt Nhi quản lý, có tiếng không có miếng, vậy thì đương nhiên là cuộc sống không được như ý cho lắm, ngay cả toàn bộ thành Dương Châu cũng biết, Liễu Tuyên ái thi*p diệt thê, vô cùng đồng cảm với Tô Uyển và Liễu Ngọc Như.
Sống trong hoàn cảnh như vậy, Liễu Như Ngọc càng phải học cách tuân thủ quy củ, hiểu thời thế, biết tiến lùi, gặp ai cũng có phần thân quen, không làm bất cứ chuyện gì vượt qua phép tắc, trở thành một tiểu thư khuê các tiêu chuẩn, tìm một người thích hợp, vẻ vang gả đi, yên phận sống qua một đời, đây chính là kế hoạch đời này của nàng.
Nàng là người rất có mục tiêu và nỗ lực thực hiện, vì đời này mà nàng đã sớm tính toán, nàng muốn gả cho Đại công tử của Diệp gia, Diệp Thế An.
Diệp gia không giống với những thương hộ như họ, Diệp gia xuất thân là sĩ tộc*, trước kia Diệp gia ở đối diện Liễu gia, cũng coi như là môn đăng hộ đối. Liễu Ngọc Như và Đại tiểu thư Diệp gia Diệp Vận có quan hệ thân thiết, nàng thường đến Diệp gia tán gẫu, nàng đã sớm nhìn ra gia phong đoan chính của Diệp gia, người nhà họ không phải là người ghét bần yêu phú, lão thái thái cũng thích nàng, mà vị công tử Diệp Thế An này, lúc trước khi còn chưa đến thư viện Bạch Lộc nàng cũng có gặp qua mấy lần, lúc đó còn nhỏ nên không nhìn ra được tướng mạo, nhưng khi lớn lên cũng được xem như là đoan chính, tuy rằng không thích nói chuyện cho lắm nhưng làm việc lại rất kiên định, khi còn nhỏ chính là người học bài tốt nhất trong đám đồng học, sau này có lẽ cũng có thể kiếm được một cái công danh. Con người Diệp Thế An không tồi, Diệp gia cũng tốt, gả đến đó gần như là có thể thỏa mãn mục tiêu một đời “An ổn” của nàng. (*: Dòng dõi học hành làm quan.)
Vì gả cho Diệp Thế An mà nàng thường đến Diệp gia tìm Diệp Vận, sau đó cùng Diệp Vận chăm sóc Diệp lão thái thái, làm cho Diệp lão thái thái hài lòng, một lần chăm sóc như thế chính là bảy, tám năm, Diệp lão thái thái cũng dần dần để ý đến nàng. Thay vì để cháu trai cưới một người không biết gốc gác, chẳng bằng cưới một người hiểu tận gốc rễ lại thân thiết như Liễu Ngọc Như.
Thế là một ngày trước lễ cập kê của nàng, Diệp lão thái thái tự mình tới cửa làm khách của nàng, lén nói với nàng: “Qua một thời gian nữa ta sẽ lại một mình tới tìm phụ mẫu con tâm sự.”
Nghe được lời này, nàng đương nhiên là hiểu rõ ý tứ của Diệp lão thái thái, nên nàng vẫn luôn chờ.
Chờ mãi đến hôm nay, nàng lấy nước rửa mặt, để cho mình tỉnh lại từ cơn ác mộng, lại nghe thấy Ấn Hồng vui vẻ nói: “ Tiểu thư, Diệp lão thái thái đến rồi!”
Nghe thấy thế, trong lòng Liễu Ngọc Như nhanh chóng nhảy dựng lên.
Nàng rất muốn lên phòng trước để nghe một chút xem Diệp lão thái thái nói thế nào, nhưng nàng là vãn bối, chưa được gọi, dù sao thì cũng không ổn, sau khi đợi đã lâu, cuối cùng cũng có người tới, bảo Liễu Ngọc Như lên phòng trước, Liễu Ngọc Như đã rửa mặt xong xuôi, nàng hít sâu một hơi, đi theo tỳ nữ đến phòng trước.
Trong phòng có ba người đang ngồi, Diệp lão thái thái ngồi phía trên bên trái, Liễu Tuyên ngồi ở bên phải, mà Trương Nguyệt Nhi lại cười nhẹ nhàng ngồi ở trên ghế bên cạnh gần Liễu Tuyên nhất, đang nói chuyện với Diệp lão thái thái.
Liễu Ngọc Như đầu tiên là ngẩn người, sau đó vội vàng cúi đầu bước đến, che đậy tâm tình hơi không vui của mình.
Diệp lão thái thái thấy nàng đến thì vui vẻ nói: “Nào nào, Ngọc Như, qua đây ngồi nói chuyện.”
Liễu Ngọc Như ngẩng đầu cười cười với Diệp lão thái thái, nhưng vẫn cung kính hành lễ trước, sau đó được sự cho phép của Liễu Tuyên thì mới đi đến ngồi xuống bên cạnh Diệp lão thái thái. Diệp lão thái thái nắm tay nàng cười nói: “Ngọc Như à, thật sự là ta đã gặp được cô nương ngoan ngoãn lễ phép nhất rồi. Lúc trước ta đã nghĩ đến, gia giáo của Liễu gia tốt như vậy, lại có thể dạy dỗ một cô nương tốt như thế, nếu như cô nương này là cháu gái của ta, vậy thì quá tốt rồi.”
“Lão phu nhân nói gì vậy,” Liễu Tuyên rót trà cho Diệp lão thái thái, cười nói: “Có lẽ là vì Ngọc Như thường xuyên ở bên cạnh lão phu nhân, lão phu nhân dạy dỗ rất tốt. Diệp gia là dòng dõi thư hương, làm cho Ngọc Như của chúng ta cũng được lây một chút hương mực.”
Sau khi hai bên khen ngợi lẫn nhau xong, cuối cùng Liễu Tuyên cũng nói với Liễu Ngọc Như việc chính, ho nhẹ một tiếng nói: “Ngọc Như à, ngày hôm nay lão phu nhân tới là để bàn bạc với chúng ta về hôn sự của con. Bà ấy hy vọng con có thể cùng với Đại công tử Diệp gia Tần Tấn chi hảo*, chúng ta gọi con đến là để hỏi một chút, con nghĩ thế nào?” (*: thành ngữ này vốn nói về hai nước thông gia hữu hảo. Nhưng ngày nay người ta vẫn thường dùng nó để chỉ về nghĩa tình hôn nhân.)
Nghe xong lời này, Liễu Ngọc Như đè nén sự kích động, dịu dàng nói: “Ngọc Như nghe lời phụ mẫu.”
Mọi người nở nụ cười, Liễu Tuyên nói: “Vậy thì quyết định thôi. Nhưng mà hình như bây giờ Đại công tử đang tham gia thi Hương, không biết là lời cầu hôn phải chờ đến khi nào?”
Nói xong, dường như Liều Tuyên hơi rầu rĩ nói: “Ta nghe nói vị Đại công tử nhà Cố gia kia cũng đã đến tuổi rồi, mẫu thân hắn đang vì hắn mà thăm hỏi khắp nơi, lúc trước mới đến cửa Lưu gia. Lão phu nhân,” Liễu Tuyên quay đầu, nói với Diệp lão thái thái: “Phải nắm chắc một chút.”
Tất cả mọi người đang ngồi đều hiểu rõ ý tứ của Liễu Tuyên, Cố Cửu Tư nổi danh là bá vương ở Dương Châu, lại gia lớn thế lớn, phụ mẫu hắn đương nhiên là muốn cưới cho hắn cô nương tốt nhất thành Dương Châu. Chỉ là phàm là cô nương tốt ở trong thành Dương Châu đều không lọt vào mắt hắn, sợ là sợ hắn lùi lại mà cầu xin việc khác, đến yêu cầu cưới Liễu Ngọc Như, một cô nương nổi bật, gia thế bình thường, đến lúc đó ỷ vào gia thế để ép buộc, dù cho không gả cũng phải gả.
Chỉ là nếu như Cố Cửu Tư đã đến Lưu gia rồi thì chắc là sẽ không đến Liễu gia, dù sao bối cảnh của cô nương Lưu gia Lưu Vũ Tư cũng tốt hơn Liễu Ngọc Như. Bây giờ Liễu Tuyên nói đến chuyện này, chẳng qua chỉ là cho Liễu Ngọc Như thêm chút thể diện mà thôi.
Mà Liễu Ngọc Như nghe thấy “Lưu gia” thì theo bản năng giương mắt nhìn một cái, trong lòng có hơi bất an. Lưu Vũ Tư là bạn khuê phòng của nàng, có tình nghĩa thắm thiết với nàng, Cố Cửu Tư đến nhà nàng ấy rồi sao?
Nàng rũ mắt suy nghĩ, đợi một lát nữa sẽ đến gặp Lưu Vũ Tư.
Mà Diệp lão thái thái nghe xong lời của Liễu Tuyên thì cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói: “Ngài yên tâm, chờ thi Hương xong xuôi rồi ta sẽ lập tức bảo nhi tử ta dẫn theo Thế An tới cửa cầu hôn.”
“Vậy chi bằng Diệp lão thái thái tới cầu hôn trước đi?” Trương Nguyệt Nhi đúng lúc mở miệng: “Chuyện này vốn dĩ cũng là chuyện của người lớn, ngược lại Đại công tử có về hay không cũng không sao, cứ quyết định trước để tránh sau này lại xảy ra biến cố.”
“Chuyện này sợ là không được,” Diệp lão thái thái lắc đầu: “Một người bằng hữu của nhi tử ta nhậm chức Tiết độ sứ ở U Châu, nó vội đi chúc mừng rồi, còn chưa về.”
Nghe thấy “Tiết độ sứ U Châu”, Liễu Ngọc Như theo bản năng nói: “Là họ Phạm ạ?”
Tất cả mọi người nhìn về phía nàng, Liễu Ngọc Như ngẩn người, bản thân nàng cũng không rõ vì sao mình lại đột nhiên hỏi câu này.
Có lẽ là giấc mộng lúc sáng vẫn còn làm cho nàng hơi hoảng hốt, nhưng mà cũng đã hỏi rồi, cũng không phải là chuyện gì lớn, nàng cố gắng thả nhẹ giọng nói, giả vờ hồ đồ: “Tiết độ sứ đại nhân tân nhiệm của U Châu, có phải là họ Phạm tên Hiên không ạ?”
“Sao con biết?” Diệp lão thái thái hơi kinh ngạc, trong lòng Liễu Ngọc Như đột nhiên cả kinh, giống như đã nhận được một lời cảnh báo, nhưng trên mặt nàng lại không biểu hiện ra, chỉ nói: “Có nghe bằng hữu nhắc đến, lúc trước con còn không tin, vị trí Tiết độ sứ nói đổi là đổi sao?”
“Hóa ra là vậy,” Diệp lão thái thái cười lên: “Con nói cũng phải, nhưng mà Phạm Hiên này đã nhậm chức ở U Châu mười ba năm rồi, căn cơ vững chắc, Tiết độ sứ tiền nhiệm bệnh qua đời, trước khi mất còn tiến cử hắn, lúc này mới để hắn làm Tiết độ sứ.”
Nghe nói như thế, Liễu Tuyên gật đầu, cảm khái nói: “Đời người vô thường….”
Chuyện hôn sự gần như đã nói xong, Diệp lão thái thái nói chuyện phiếm một lúc rồi mới đứng dậy rời đi.
Diệp lão thái thái đi rồi, Liễu Ngọc Như về phòng, cho Ấn Hồng lui xuống, cả người trở nên sốt ruột.
Nàng đi tới trước bàn đọc sách, bắt đầu ra sức viết ra thông tin trong giấc mộng.
“Tiết độ sứ U Châu, Phạm Hiên.”
“Cố Cửu Tư, Vương Vinh.”
“Lương vương.”
……..
Nàng viết ra toàn bộ những chuyện xảy ra trong mộng, nhìn chữ trên giấy, trong đầu lại hiện lên đôi mắt của Cố Cửu Tư.
“Cứu ta…..”
Nàng từ từ nhắm mắt lại.
Phạm Hiên….. rốt cuộc là trùng hợp hay là dự báo?
Có lẽ là trùng hợp nhỉ?
Liễu Ngọc Như cố gắng thuyết phục chính mình, có lẽ là nàng đã từng nghe tin tức này ở đâu đó, chỉ là đã quên mất thôi….
Nàng tìm vô số lý do. Nhưng đã một lúc lâu rồi mà nàng vẫn không nhịn được, đứng lên nói: “Giúp ta đi nói với Nguyệt di nương một tiếng, ta muốn đến Lưu gia một chuyến, xin bà ấy cho phép.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc