Fleeing, Love Game - Chương 15

Tác giả: Nguyễn Thị Hải Yến

Anh thức dậy sớm hơn dự tính, cứ mở mắt mà ngắm nhìn cô lúc ngủ. Vẻ mặt không sợ hãi, mày cũng không chau lại, có vẻ như cô đang thật sự tận hưởng sự hạnh phúc này. Và anh cũng thế.
Cô cựa quậy, dụi dụi mắt vì nắng sáng sớm khó chịu, anh liền dùng tay mình che chắn để giúp cô dễ chịu hơn. Cô còn nũng nịu cọ đầu vào иgự¢ anh.
- Ưm, anh dậy rồi à?
- Sao em không ngủ thêm chút nữa.
- Anh dậy rồi, làm sao em ngủ được nữa.
Cô cười hihi, dùng ngón tay chọt chọt vào má anh, nghịch ngợm vào buổi sáng rất là vui.
Lại tét vào trán cô một cái, anh lật chăn ra, đến góc phòng đẩy xe lăn đến chân giường, bế cô ngồi lên.
- Việc này đâu cần đến tay anh đâu, em tự đẩy bánh xe lăn đi được mà.
Cô gãi gãi đầu cười trừ.
- Anh muốn tự tay giúp em hơn.
Anh đẩy cô vào nhà tắm để vệ sinh cá nhân xong, liền nhờ người làm thay cho cô một bộ quần áo rộng rãi dễ chịu.
Cứ như vậy, anh và cô cùng nhau đi đến bờ biển.
Vì bây giờ là mùa hè, nên cái nắng chói chang khiến không ít người bực dọc, nhưng cũng có nhiều người thoải mái tận hưởng.
Anh để xe ở bến đỗ, vòng qua cửa xe bên kia mở cửa, ân cần giúp cô xuống. Cô hào hứng nhìn bờ biển xanh gợn sóng, những làn cát trắng tinh được ánh nắng chói loà chiếu xuống khiến nó trông thật lấp lánh.
Đặt lên đầu cô chiếc mũ vành rộng, anh mỉm cười nhu thuận.
- Để giúp em đỡ nắng. Bây giờ em muốn đi đâu trước?
- Ừm...đi ăn đi.
Anh lặng lẽ gật đầu. Vì chuyến đi chơi này như là bù đắp tất cả mọi thứ dành cho cô, nên anh sẽ nghe theo lời cô hết rồi.
Anh dẫn cô vào một nhà hàng biển, nơi đó từ trên nhìn xuống có thể thấy biển xanh thẳm đang dập dờn sóng vỗ, những bọt nước trắng mạnh mẽ ập vào bờ.
Những cây dừa xung quanh điểm thêm khiến cho khung cảnh càng hợp ý.
Cô cứ như vậy mà háo hức ngó nghiêng xung quanh, hưng phấn đến tột độ. Cứ luôn chỉ trỏ rồi hỏi anh rất nhiều thứ khiến anh cảm thấy tội lỗi.
Nếu như đôi chân của cô mà không bị anh phế, thì cô cũng có thể được chạy xuống bãi biển kia vui đùa, cũng có thể tung tăng mà tự ý đi khắp nơi khám phá những nơi khác rồi.
- Tây Tây, em đừng lo. Anh đảm bảo sẽ chữa khỏi chân cho em, nên em đừng lo nhé. Đến lúc đó em anh sẽ dẫn em đến một lần nữa, em có thể tự tắm biển, tự do chạy nhảy rồi.
- Vậy sao?
- Ừm. Giờ thì em muốn ăn gì?
- Em muốn ăn bào ngư nướng.
Bào ngư nóng hổi được bê ra khiến cô vui sướng, cười híp mắt ăn từng con một. Anh cứ vậy mà lặng lẽ nhìn cô, vì chính anh cũng đang tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc.
Anh yêu cô, muốn cho cô có được hạnh phúc, thứ tình cảm này của anh đã định sẵn chỉ để dành cho cô, trong tim anh cũng không chứa được ai khác ngoài cô nữa.
Niềm hạnh phúc giản dị như thế này, có lẽ là điều mà cả hai đều muốn và đạt được.
- Anh, xế chiều rồi. Anh có thể dẫn em đi dạo ngoài biển được không?
Tiếng chuông điện thoại anh reo lên cắt đứt cuộc nói chuyện, nhấc máy, anh vội vã nghe.
Có vẻ là chuyện gì đó quan trọng, nên sắc mặt anh mới thay đổi rõ rệt đến nhanh chóng.
Cúp máy, anh khẽ xoa đầu cô.
- Lần này, không được rồi, có thể để lần khác anh dẫn em đi không? Giờ công ty đang có chút việc bận.
- Ừm, không sao, không sao mà. Em hiểu.
Ánh mắt cô cứ nhìn xa xăm về phía bờ biển, ánh hoàng hôn cũng dần buông xuống, dần dần như vụt tắt.
- Lần sau anh nhớ dẫn em đi tiếp nhé.
- Anh hứa với em.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay