Fleeing, Love Game - Chương 04

Tác giả: Nguyễn Thị Hải Yến

- Ngoan ngoãn mà ở yên trong này như lời ngài ấy bảo đi.
Cô bị ném vào một góc của nhà kho, bất lực nhìn cánh cửa đóng sầm lại, cũng như hi vọng của cô vụt tắt ngay tức khắc.
Trời đã vào đông nên sàn đất rất lạnh, trên người cô chẳng có gì ngoài chiếc váy dài xuông chấm đất, mỏng manh không đủ để giúp cô ấm áp.
Cô co ro người ở một góc, cuộn tròn mình lại như tự sưởi ấm, nhưng không thể ngủ được.
Mỗi khi nhắm mắt vào, cô lại nhớ đến đứa con bé bỏng của mình, chưa một lần ngắm nhìn cuộc sống đẹp đẽ, thế mà vì người đàn ông độc ác kia, con liền phải rời xa mẹ rồi.
Nhà kho này không có chút ánh sáng lọt qua, tất cả chỉ là bóng tối bao trùm, khó có thể nhìn rõ vật và người.
Cô chồm người ngồi dậy, cô phải trốn khỏi đây, trốn khỏi cái nơi giam cầm.
Nhưng, phải làm sao bây giờ?
Tiếng bước chân bên ngoài đang tiến đến đây. Cô ghé sát tai vào cửa để nghe ngóng tình hình, có vẻ như là họ đến đưa đồ ăn.
- Mày nói xem, tại sao tao lại phải làm cái việc bẩn thỉu này nhỉ. Con ả đấy cũng chẳng có gì đặc biệt, chủ tử giữ lại để làm gì?
- Im miệng đi, tai vách mạch rừng, có khi bị cắt lưỡi ném cho chó ăn đấy.
- Nhưng đúng mà.
Tên mập nhìn người bạn bên cạnh mình mà kêu ca, hắn lấy chìa khoá tra vào ổ, tiếng lạch cạch khô khốc vang lên.
- Có cần cầm ổ khoá này đi không?
- Để tạm đó đi, hai ta vào xem cô ta còn ổn không rồi ra liền.
Đây là cái nhà kho rất lớn, nhưng vào ban đêm tối muộn thật sự khó có thể nhìn rõ người. Huống chi bây giờ là 1-2 giờ sáng.
Bên trong yên ắng đến kì lạ, cả hai người hơi ngây ra, đặt chỗ đồ ăn kia xuống dưới đất, tiến vào.
- Này, cơm đến rồi.
- Cô bị điếc à, chúng tôi đem cơm đến rồi.
Kì quái, tại sao lại không thấy nói gì nữa. Tên gầy đi bên cạnh quơ quơ tay mới động trúng bạn mình, huých nhẹ vào vai hắn một cái.
- Mày điên à? Sao thế?
- Tao quên cầm đèn pin rồi, mày ra ngoài lấy đi.
Có chút bực tức, tên mập cẩn thận từng bước tìm đường ra ngoài.
- ૮ɦếƭ tiệt, khoá cửa rồi. Con ả đó.
Cô khoá cửa lại. Ném chìa khoá rơi vào bụi hoa gần đó, tim đập mạnh đến không ngờ. May là nhờ người cô nhỏ cùng với việc trời tối, nên mới có thể nhẹ nhàng trốn ở sau cửa, rồi len lén đi ra ngoài.
Ngước nhìn bầu trời đầy sao, hưởng thụ cảm giác tự do đã lâu rồi không được nhận. Thật sự đáng để hưởng thụ.
Tiếng cửa đằng sau lưng đập " bình, bịch " khiến cô biết, mình phải đi liền. Bước chân khập khiễng từ đi chuyển sang cố gắng chạy.
Tuy không quen thuộc ngôi biệt thự này, nhưng với việc muốn phá cánh cửa kia cũng phải tầm năm mười phút, nên cô có thể kịp tìm đường ra.
Đôi chân trần trầy xước chạy vội vã trên nền cỏ xanh mướt, cô thở hồng hộc vì mệt. Hy vọng của cô, chỉ có mỗi lần này thôi. Cô hoàn toàn đánh cược hết tất cả vào đêm hôm nay.
" Rầm ". Cánh cửa gỗ sau một hồi dùng sức phá đã vỡ tan, hai người kia vội vàng chạy đến phòng của anh, run rẩy quỳ rạp xuống.
- Chuyện gì?
- Chủ...Chủ tử, cô ta, trốn rồi.
- Nhưng tôi nghĩ là chưa được bao xa đâu, bởi vì...
Tiếng súng vang lên, viên đạn găm thẳng vào đầu của cả hai, họ dần dần ngã gục.
Anh vớ lấy áo khoác ở bên cạnh, nét mặt có chút khẩn trương ra lệnh.
- Dẫn người chia ra đi tìm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc