Fleeing, Love Game - Chương 03

Tác giả: Nguyễn Thị Hải Yến

- Nguy kịch hay không thì có liên quan gì đến tôi sao?
Anh cất giọng hờ hững, xoay xoay khẩu súng lục màu đen trên tay mình.
Người thuộc hạ kia run rẩy, chân không đứng vững vì sợ hãi. Cảm giác hiện giờ như là bản thân đứng trên tảng băng mỏng, chỉ cần sơ sẩy một chút liền ૮ɦếƭ.
- Khi nào phẫu thuật xong, cho người lôi cô ta về.
- V...Vâng, thuộc hạ rõ.
Vội vã lùi bước, vị thuộc hạ kia đóng cửa lại, mới an tâm mà thở phào một hơi. Tâm tình của anh, chẳng mấy ai đọc được.
Anh nhìn tấm ảnh được đóng khung kĩ càng, bất giác đưa tay chạm vào, trong lòng gợn sóng.
Tấm ảnh mà trước lễ kết hôn, anh và cô cùng đi đến cửa tiệm chụp. Trong ảnh, nụ cười thơ ngây của cô với gương mặt cứng nhắc ghét ánh đèn flash tạo nên một khung cảnh khá tức cười.
Cô vận chiếc váy đám cưới dài, trên tay cầm bó hoa tươi màu trắng, gương mặt hồn nhiên như đứa trẻ khiến anh có chút nhói lòng.
Cảm giác cả gia đình hạnh phúc sụp đổ xuống trước mắt, mọi thứ ập đến quá bất ngờ.
Cầm lấy tấm ảnh đó, anh ném thẳng qua cửa sổ, như muốn vứt hết tất cả những thứ cảm xúc còn đọng lại. Vì anh hiện giờ chỉ có mục đích duy nhất, sống để trả thù.
Cửa gỗ lại được đẩy ra một lần nữa, một nhóm người mặc đồ đen tiến vào, lôi cô đang tiều tụy đặt xuống sàn, liền biết ý đứng gọn sang một bên.
Hơi thở cô nặng nề hơn, cả người đau đến thấu xương, chưa kịp hồi phục, đã liền bị lôi trở về.
Cô xờ vào bụng của mình, đứa trẻ của mẹ, tất cả là tại mẹ, nên con chưa chào đời, đã liền phải ૮ɦếƭ, lỗi lại mẹ, đều là lỗi của mẹ.
- Ha, mất đứa trẻ rồi, cô thấy thế nào?
Cái ngửng đầu nhẹ nhàng, ánh mắt hận thù sâu sắc nhìn đăm đăm vào anh, cô nhấp nhấp đôi môi thô ráp của mình, khó khăn phát ra tiếng nói.
- Buồn, rất buồn, đúng ý của anh rồi chứ?
Lời nói của cô nhẹ bẫng, nhưng sâu trong ý nghĩa đó lại không nhẹ đến vậy.
Sự đau đớn khi mất đứa con của mình, nó đau đến tận ruột gan, đau đến mức lục phủ ngũ tạng cũng đều bị vặn cong.
- Diệp Hàm, anh có từng cảm thấy thất vọng, buồn, hối hận về việc anh đã làm không? Gián tiếp Gi*t ૮ɦếƭ đứa con của mình. Có một chút nào không?
- Đương nhiên là không. Tôi không muốn đứa nghiệt chủng này sinh ra. Tất cả vì nó là con của cô.
Mồ hôi trên người cô chảy ròng ròng. Thật sự, cô sắp tuyệt vọng rồi. Lúc trước, đứa con này vẫn là động lực khiến cô muốn sống, nhưng mất đi rồi, cô còn thiết sống nữa không đây.
- Tại sao anh lại không Gi*t tôi đi.
Anh nhún nhún vai, cầm lấy khẩu súng Ϧóþ cò một cái, một tên thuộc hạ đã ngã gục, máu tươi dần chảy ra.
- Gi*t người đối với tôi, rất dễ dàng. Nhưng tôi muốn ђàภђ ђạ cô hơn.
Cô không thốt lên câu nào, trái tim như rỉ máu. Đến tận cùng, người đàn ông này, vẫn không hề đem lòng yêu cô thật sự.
Cả người ngã gục xuống sàn, cô đã cố trụ rất lâu rồi, không được hồi sức, cũng không được chăm sóc gì cả, thân thể sau lúc lâu quỳ đã yếu mềm.
- Nếu như cả gia tộc cô không thể trả được mối thù này, thì sao cô không trả hộ họ nhỉ?
- Trong lúc lên kế hoạch trả thù và tiếp cận tôi, anh đã từng thật lòng đem tâm mình vào yêu tôi chưa? Diệp Hàm.
Cả căn phòng yên lặng trong chốc lát sau câu hỏi của cô, anh không lên tiếng trả lời, cũng không lên tiếng khẳng định hay phủ định.
- Lôi cô ta xuống nhà kho, nhốt vào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc