Ép Yêu - Chương 34

Tác giả: Thuy PhuongTran

Khi đi qua phòng khách Lee và cô Mai nhìn 2 người mà cười thầm. Lên đến phòng, anh bế cô vào phòng ngủ của mình. Đặt cô nhẹ xuống giường ôm lấy. Sự nhớ nhung khát khao hơn 1 tháng xa cánh nhau, làm anh như phát điên lên mất.
Văn Thiên anh đã gầy đi, còn cô thì mấp ra. Tuy là thế nhưng anh vẫn vui mừng khi thấy cô mập lên, anh muốn cô mập thêm tí nữa thì càng tốt. Trông rất đáng yêu. Anh nằm ôm chặt lấy cô, còn cô thì tức quá làm càng, nhấc tay anh lên cắn.
Tuy cắn anh như thế nhưng trái tim cô vẫn đập đau nhói. Đứa bé trong bụng cô, là một cái gì kết nối mãnh liệt, tình yêu của họ cao lên đến tận trời mây, không có ai có thể chia rẽ. Tuy là cái tức của cô vẫn còn dữ dội nhưng mà tình yêu của anh trao cho cô, làm dịu đi bớt phần nào.
Cô buông cánh tay anh ra không cắn nữa. Văn Thiên đang gồng sức để cho cô cắn mình thì thấy cô không cắn nữa nên ngẩn đầu lên nhìn cô hỏi, „hết giận rồi sao?“
Thanh Thu cau mày bĩu môi nhìn anh, „đừng tưởng nhé, tôi vẫn bỏ anh đó.“
„Em bỏ anh thì anh sẽ sống với ai?“ Anh kéo cô đặt nằm úp lên người mình. Mặt cô úp vào иgự¢ anh, nghe được trái tim anh đập mãnh liệt.
Cô không đáp lại chỉ biết nhắm mắt lại hưởng thụ mùi hương thơm nhơ nhung hơn tháng rời xa, để quên đi cái tức giận trong mình. Tuy là vẫn ghét anh, nhưng mà tình yêu của 2 người vẫn mãnh liệt quá làm tan đi trong cô cái sự ghen ghét. Định trả thù anh nhưng mà cô đã quên mất rồi.
Tiếng thở nhẹ của cô, thì anh biết cô đã ngủ rồi. Đặt cô xuống, đầu nằm lên cánh tay mình. Nhìn cô ngủ, hơn 1 tháng không gặp cô lại đẹp ra đến thế? Đôi mắt với đôi lông mi dài cong của cô rung nhẹ đến mê người. (Trời! nếu anh mà gặp cô trước đó, chắc anh phải đau lòng đến đứt ruột và tự chửi mắng mình.)
Cô mập ra nhìn mặt trắng trẻo mũm mĩm, đôi môi đỏ au căng mọng chu ra, anh nhẹ nhàng ngậm lấy miên man hôn cô đến không muốn rời.
Mùi hương thơm ngát trên người cô làm anh say mê, nhưng mà không dám đi qua giới hạn vì cô đang có thai. Vén áo cô lên hôn nhẹ lên bụng cô, úp tai vào bụng nhắm mắt lại để nghe. Trong lòng anh vui mừng biết bao, nếu mà không vướng phải vụ việc này thì sẽ cưới cô ngay.
Chắc lại phải đợi thêm cho mọi việc ổn thỏa đã rồi sẽ làm tổ chức đám cưới ngay. Anh nhẹ nhàng hôn lên từng lớp da thịt trên người của cô và thì thầm nói, „anh yêu em...đừng xa rời anh.“
Trong giây phút hạnh phúc, anh cũng mệt mỏi ôm cô ngủ say giấc, vì hơn tháng nay là anh toàn mất ngủ. Mất ngủ vì nhớ cô, mất ngủ vì lo chuyện trả thù và chuyện của công ty. v.v.
***
Sáng ra khi tỉnh dậy đôi mắt cô mở ra nhìn anh, lòng cười mừng rỡ là anh vẫn còn nằm cạnh mình. Nhìn anh, nước mắt tuôn rơi. Muốn tức giận với anh mà cũng không được. Nhìn anh ngủ say bên cạnh mình lòng thấy nhẹ nhõm hẳn đi. Cô nhớ anh rất nhiều, dơ tay lên sờ nhẹ lên khuôn mặt dài của anh. Trông anh đã gầy đi mà lòng cô càng thêm đau nhói.
Cô ôm lấy anh, nước mắt đầm đìa. Anh cũng choàng tay qua ôm lấy Thanh Thu làm cô giật mình. Anh đã tỉnh giấc khi cô sờ vào mặt mình. Giọng nói khàn khàn nam tính buổi sáng của anh cất lên, „nhớ anh lắm sao?“
Thanh Thu định hẩy anh ra không ôm nữa, nhưng anh giữ cô lại , „vẫn còn giận sao? Anh xin lỗi rồi mà. Anh sẽ không bao giờ làm gì mà không nói với em nữa. Được chưa? Anh biết là anh sai rồi, đã bỏ em đi, nhưng mà lúc đó anh cũng không biết mình phải làm gì nữa nên đã quay lại mỹ để học rồi anh đã đi làm thêm để có nhiều kinh nhiệm làm ăn cho gia đình anh và về vụ tai nạn của ba má anh, anh đã tìm người điều tra và biết được có người hãm hại họ nên anh đã quay lại đây để làm sáng tỏ mọi chuyện.“
Anh ôm cô gọn trong vòng tay mình, „nhưng mà cái chính là anh về đây để nhìn thấy em và muốn đền đáp lại cho em tất cả.“
Cô mắt đỏ au vì khóc nhìn anh nũng nịu, „thật chứ?“
Văn Thiên gật đầu hôn nhẹ lên môi cô, „thật, anh đã yêu em từ lúc em 10 tuổi đó.“
„Hả?..“ Cô mở to mắt không tin, nhưng rồi mặt cô đỏ lên, „anh thật là biến thái.“
Cộp. Anh cốc đầu cô, cái cô gái nhỏ này sao cứ nói anh biến thái? Anh yêu cô và biến thái với một mình cô thôi nhé. Thanh Thu ôm đầu đau. Anh xoa hộ cô, „anh không biến thái, yêu em không gọi là biến thái được.“
„Em biết rồi. Xin lỗi anh.“ Vòng tay sang, cô ôm qua người anh thật chặt.
Anh ngồi dậy rồi nói, „chúng ta phải dậy thôi, anh phải quay lại chỗ kia.“
Cô ngồi dậy ôm lấy anh, tưởng anh sẽ ở đây và không đi nữa nên hỏi, „anh đi đâu nữa? Em tưởng anh sẽ không đi nữa chứ?“
Văn Thiên quay sang nhẹ nhàng, „em biết không, hôm mà anh bị cảnh sát bắt là có người muốn hại anh.“
Thanh Thu mở to mắt nhìn anh, „hại anh?“
„Đúng, và bây giờ biết anh ra khỏi đây họ muốn Gi*t anh. Nên ông Nội đã đưa anh đến 1 nơi an toan, trong ngày hôm nay anh phải quay lại đấy nếu để mấy người đó phát hiện ra anh ở đây, thì họ sẽ làm hại chúng ta và anh không muốn em và con sẽ vì anh mà ảnh hưởng.“ Nói xong anh bế cô ra khỏi giường cùng anh vào phòng tắm.
Thanh Thu hiểu ra cũng không muốn anh bị hại, nên cô đồng ý cho anh đi. Họ còn gần nhau phút nào thì cô bám lấy anh không rời phút đó.
Khi anh phải đi, cô khóc như mưa. Cô Mai và Lee an ủi cô mãi không nín. Văn Thiên tim anh thắt lại khi thấy cô khóc nhiều thế. Nhưng mà anh phải đi, ở đây sẽ không hề tốt cho Thanh Thu.
Ngồi trên xe anh gọi điện nhanh cho ông Nội anh bảo thêu người bảo vệ Thanh Thu ngay lập tức. Trong lòng anh lo lắng lắm nhưng mà vẫn phải đi.
***
Quả thật tin tức của anh về bên Thượng Ngư nhanh như chớp đến tai ông Nhiên, Ông đã lập tức cho người đến đó dò sét tình hình.... ...... ......
Trong nhà chỉ có Thanh Thu với lại Lee, 2 người bảo vệ cô thì đứng ở ngoài cửa canh chừng. Thanh Thu và Lee không lạ gì với 2 người bạo vệ lực lưỡng đó cả. Họ vẫn ngồi trong nhà nói chuyện thoải mái. Thượng Mai thì đi làm rồi, chiều mới về.
Thanh Thu được Lee làm cho pudding (Thạch vanille ngọt) ăn nên cô rất thích, cô tuy vẫn còn hơi ngén chút nhưng mà lại rất thèm đồ ngọt.
„Lee dạo này cậu và Trí Kiệt sao rồi?“ Thanh Thu vừa ăn vừa quay sang cô bạn mình hỏi.
Lee nghe thấy Thanh Thu hỏi thế giật mình, nhìn cô „ sao là sao chứ? Chẳng có gì cả.“
Thanh Thu nhìn Lee vẻ tò mò, „sao chứ thấy Trí Kiệt có vẻ mến cậu lắm.“
Lee ngừng ăn nhìn Thanh Thu, „anh ta không thích mình đâu. Người anh ta thích là cậu, anh ta vẫn không thể quên được đâu.“
Thanh Thu nhìn cô bạn mình rồi chỉ vào bụng mình, „nhưng mà bây giờ mình lá của người khác rồi, và đứa bé này thì đảm bảo sẽ không có thể thay đổi được gì đâu.“
Lee nhìn theo cử chỉ của Thanh Thu, rồi nhìn vào bụng cô. Đúng thế Thanh Thu và Văn Thiên bây giờ là của nhau kể cả có muốn tách họ ra cũng không được nữa. Thanh Thu cô xoa bụng mình, „mình chẳng biết bụng mình, nó to ra vì mình ăn nhiều hay vì đứa bé nó to lên nữa.“
2 cô bạn nhìn nhau cười khúc khích. Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng xe đỗ ngoài cửa. Rồi sau đó một người bảo vệ đi vào cúi đầu nói, „thưa cô có một người phụ nữ muốn gặp cô.“
Thanh Thu mời người đó vào trong, nghĩ là phụ nữ thì cũng chẳng co gì nguy hiểm cả. Người bảo vệ hiểu ý ra mời người kia vào. Đó là một cô gái mà Thanh Thu gặp ở lệ hội lần trước, chẳng ai xa lạ chính là Chí Mỹ.
Chí Mỹ bước vào trong nhìn thấy Thanh Thu và Lee chào hỏi, „chào cô, tôi tên là Chí Mỹ.“
Thanh Thu cũng bắt tay rồi chào lại, „chào cô, cô đến đây có chuyện gì không?“
Thanh Thu hiểu ra cũng không muốn anh bị hại, nên cô đồng ý cho anh đi. Họ còn gần nhau phút nào thì cô bám lấy anh không rời phút đó.
Khi anh phải đi, cô khóc như mưa. Cô Mai và Lee an ủi cô mãi không nín. Văn Thiên tim anh thắt lại khi thấy cô khóc nhiều thế. Nhưng mà anh phải đi, ở đây sẽ không hề tốt cho Thanh Thu.
Ngồi trên xe anh gọi điện nhanh cho ông Nội anh bảo thêu người bảo vệ Thanh Thu ngay lập tức. Trong lòng anh lo lắng lắm nhưng mà vẫn phải đi.
***
Quả thật tin tức của anh về bên Thượng Ngư nhanh như chớp đến tai ông Nhiên, Ông đã lập tức cho người đến đó dò sét tình hình.... ...... ......
Trong nhà chỉ có Thanh Thu với lại Lee, 2 người bảo vệ cô thì đứng ở ngoài cửa canh chừng. Thanh Thu và Lee không lạ gì với 2 người bạo vệ lực lưỡng đó cả. Họ vẫn ngồi trong nhà nói chuyện thoải mái. Thượng Mai thì đi làm rồi, chiều mới về.
Thanh Thu được Lee làm cho pudding (Thạch vanille ngọt) ăn nên cô rất thích, cô tuy vẫn còn hơi ngén chút nhưng mà lại rất thèm đồ ngọt.
„Lee dạo này cậu và Trí Kiệt sao rồi?“ Thanh Thu vừa ăn vừa quay sang cô bạn mình hỏi.
Lee nghe thấy Thanh Thu hỏi thế giật mình, nhìn cô „ sao là sao chứ? Chẳng có gì cả.“
Thanh Thu nhìn Lee vẻ tò mò, „sao chứ thấy Trí Kiệt có vẻ mến cậu lắm.“
Lee ngừng ăn nhìn Thanh Thu, „anh ta không thích mình đâu. Người anh ta thích là cậu, anh ta vẫn không thể quên được đâu.“
Thanh Thu nhìn cô bạn mình rồi chỉ vào bụng mình, „nhưng mà bây giờ mình lá của người khác rồi, và đứa bé này thì đảm bảo sẽ không có thể thay đổi được gì đâu.“
Lee nhìn theo cử chỉ của Thanh Thu, rồi nhìn vào bụng cô. Đúng thế Thanh Thu và Văn Thiên bây giờ là của nhau kể cả có muốn tách họ ra cũng không được nữa. Thanh Thu cô xoa bụng mình, „mình chẳng biết bụng mình, nó to ra vì mình ăn nhiều hay vì đứa bé nó to lên nữa.“
2 cô bạn nhìn nhau cười khúc khích. Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng xe đỗ ngoài cửa. Rồi sau đó một người bảo vệ đi vào cúi đầu nói, „thưa cô có một người phụ nữ muốn gặp cô.“
Thanh Thu mời người đó vào trong, nghĩ là phụ nữ thì cũng chẳng co gì nguy hiểm cả. Người bảo vệ hiểu ý ra mời người kia vào. Đó là một cô gái mà Thanh Thu gặp ở lệ hội lần trước, chẳng ai xa lạ chính là Chí Mỹ.
Chí Mỹ bước vào trong nhìn thấy Thanh Thu và Lee chào hỏi, „chào cô, tôi tên là Chí Mỹ.“
Thanh Thu cũng bắt tay rồi chào lại, „chào cô, cô đến đây có chuyện gì không?“
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc