Ngô Hạo đột nhiên nắm chặt chai dầu xoa Ϧóþ trong tay.
Đáy mắt của hắn mơ hồ như có một luồng tức giận đang bốc lên, hắn nhìn chằm chằm Hứa Ôn Noãn một lúc lâu, cuối cùng cũng không nói gì mà nhẹ nhàng cụp mắt.
Lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt của hắn lại trở về trạng thái bình thường, giống như chẳng có chút tức giận nào vừa ghé qua vậy, chỉ là ảo giác của Hứa Ôn Noãn mà thôi.
Hứa Ôn Noãn đưa dầu xoa Ϧóþ cho cô, sau đó nhìn chằm chằm cổ chân của Hứa Ôn Noãn một lát, mới từ từ đứng lên, nói: “Anh đi lái xe của em về.”
Động tác xoa cổ chân của Hứa Ôn Noãn chậm lại, nghĩ đến lúc nãy cô đã đồng ý với Ngô Hạo rồi cho nên cũng chẳng từ chối, liền móc chìa khóa xe trong túi ra.
Ngô Hạo nhận chìa khóa đứng ở đó một lát, sau đó mới quay đi.
. . . . . .
Xuống lầu, Ngô Hạo chặn một chiếc xe taxi, đi về phía nhà Lục Bán Thành.
Đi nửa đường, hắn bỗng nhiên lên tiếng: “Dừng lại.”
Tài xế taxi ngẩn người, còn chưa mở miệng nói chuyện, hắn lại cực kỳ ác liệt nói: “Tôi nói dừng xe!”
Tài xế taxi đạp mạnh chân ga, Ngô Hạo tìm một tờ tiền đỏ trong túi ra đưa cho bác tài, không chờ hắn tìm tiền thối liền mở cửa xuống xe, đi về phía ven đường, hắn nhìn xung quanh hai vòng, cuối cùng liền núp sau một lùm cây, không để ý đến hình tượng mà ngồi xổm trên sân cỏ, cả người run cầm cập, giơ tay chộp lung tung lên người.
Mặc dù hắn cố bắt lấy những thứ đang bò trong người nhưng cảm giác vẫn vừa ngứa vừa đau như cũ, càng ngày càng khó chịu, khiến hắn không nhịn được bắt đầu lấy ngón tay bắt lấy mặt đất, cảo đến nỗi đầu ngón tay hắn chảy máu, hắn vẫn cố sức mà cào, trong đất có lẫn những hòn đá nhọn, đâm vào bàn tay hắn, máu chảy ròng ròng, nhưng vẫn không có dấu hiệu muốn dừng lại.
Mãi đến khi 10 đầu ngón tay hắn đầy thương tích, cảm giác khó chịu trong người giảm xuống, hắn mới dừng lại.
Ngô Hạo như từ cõi ૮ɦếƭ trở về, chật vật co quắp trên sân cỏ, thở từng ngụm từng ngụm một lúc lâu, mới từ từ đứng lên, sờ khăn mùi soa trong túi, lau khô tay xong, mới phủi đất cát trên người, sau đó đi ra khỏi lùm cây, đưa tay ra bắt một chiếc taxi khác, tiếp tục đến chỗ Lục Bán Thành.
. . . . .
Lên cơn nghiện một lúc lâu, đến khi Ngô Hạo trở lại nhà Hứa Ôn Noãn, cô đã ngủ quên trên ghế salon.
Ngô Hạo đặt chìa khóa xe trên tủ giày, sau đó rón rén đi đến trước sofa, sau đó khom người ôm lấy Hứa Ôn Noãn, đi đến phòng ngủ.
Hắn đặt cô lên giường, đắp kín chăn xong, sau đó ngồi bên giường, nhìn chằm chằm cô bé đang ngủ say mà thất thần.
Không biết có phải hôm nay cô khóc quá lâu không, đến lúc này khi ᴆụng trúng một cái, trong mắt cô vẫn còn một giọt lệ rơi xuống.
Hắn nhìn một chút, lại không nhịn được muốn đưa tay giúp cô lau nước mắt, nhưng đầu ngón tay còn chưa ᴆụng đến cô, đã nghe cô gọi hai chữ gì đó.
Ngô Hạo không nghe rõ, lại dừng động tác.
Yên tĩnh chừng ba giây, môi cô lại động: “Linh Độ... Linh Độ,......”
Linh Độ không phải là Lục Bán Thành sao? Sao cô lại gọi tên hắn trong mơ?
Ngô Hạo còn chưa nghĩ xong, Hứa Ôn Noãn đã tiếp tục gọi: “Lục Bán Thành.... Lục Bán Thành.......”
Ngô Hạo như bị ai đó đập một gậy vào đầu, cả người cứng đờ, không nhúc nhích nổi.
Cửa sổ không đóng, thổi những lời thì thầm của Hứa Ôn Noãn lúc mạnh lúc nhẹ, lơ lửng trong không trung.
“Lục Bán Thành......... Linh Độ.......... Linh Độ.......... Lục Bán Thành........”
Qua không biết bao lâu, cô bé mới yên tĩnh lại, yên tĩnh hơn một chút.
Tiếng gió ngoài cửa càng ngày càng lớn, thổi rèm cửa phát ra tiếng sha sha sha...
Ngô Hạo ngồi cứng ngắt như một pho tượng, ngồi như vậy rất lâu, sau đó mới chuyển động con ngươi, định thần lại.
Hắn muốn đưa tay lau nước mắt cho cô nhưng với mãi vẫn không tới.... giằng co giữa không trung một lúc lâu, mới từ từ thu tay lại.
Hắn quay đầu, nhìn bóng đêm tối om ngoài cửa sổ, bên tai bỗng nhiên lại lởn vởn tiếng gọi Lục Bán Thành Linh Độ....
một lần một lần, lại giống như một giấc mộng tuần hoàn không có hồi kết.
Cô vừa nằm mơ thấy gì lại gọi tên hắn như vậy, còn tối nay nữa, sao cô lại đến nhà Lục Bán Thành, còn khóc đến thương tâm như vậy? Là vì Lục Bán Thành sao?
Lục Bán Thành thích cô như vậy, sao lại khiến cô đau lòng mà khóc chứ? Cô bong gân như vậy, sao hắn không quan tâm cô mà lại gửi tin nhắn gọi mình đến đón cô chứ? Sao hắn không tự mình làm?
Một loạt những câu hỏi xuất hiện trong đầu Ngô Hạo, hắn ngồi một bên trên giường rất lâu, cuối cùng yên lặng rời khỏi nhà Hứa Ôn Noãn.
Lúc đi ra, Ngô Hạo không nhanh chóng lên xe mà đứng ở ven đường, hút thuốc, lúc hút được phân nửa, hắn dập thuốc bỏ tàn vào thùng rác rồi mới lên xe.
Khởi động xe xong, Ngô Hạo nhìn chằm chằm cây hoa anh đào trước mặt một chút, sau đó khởi động xe rời khỏi khu nhà Hứa Ôn Noãn.
Bắc Kinh sáng sớm, đường phố cực kỳ thông thoáng, Ngô Hạo đi vòng vòng rất nhanh, đến vòng thứ ba, lúc lái qua cổng chào, lại đột nhiên thắng xe lại, sau đó liền đi về phía tiểu khu của Lục Bán Thành ở.
Dừng xe dưới lầu, một lát sau Ngô Hạo mới tắt máy xe, xuống xe, sau đó đi về hướng lầu.
Bây giờ đã là giờ đi làm, có không ít người đi thang máy xuống, Ngô Hạo chờ một đoàn người đi qua, mới vào thang máy, lên lầu.
Đứng trước nhà Lục Bán Thành, Ngô Hạo giơ tay lên, bấm chuông cửa.
Không biết có phải Lục Bán Thành còn chưa thức dậy hay không, chuông vang xong cũng không thấy ai ra mở cửa.
Ngô Hạo lại bấm tiếp, bấm một lúc mới có động tĩnh sau cửa.
Cửa mở ra, Ngô Hạo còn chưa nhìn thấy Lục Bán Thành đã nghe thấy tiếng của hắn: “Quả Quả, không phải em đi mua đồ ăn sáng sao? Sao lại về nhanh vậy?”
Nghe Lục Bán Thành nói xong, cửa mới được mở ra.
Ngô Hạo ngẩng đầu nhìn vào nhà, vừa muốn trả lời Lục Bán Thành: “Là tôi.” Nhưng còn chưa nói được, tầm mắt của hắn đã nhìn thấy Lục Bán Thành ngồi trên xe lăn.”
Ngô Hạo ngây người trong nháy mắt.
Lục Bán Thành cho rằng là Quả Quả về, nhìn thấy Ngô Hạo, hắn cũng trố mắt ra một hồi, có điều rất nhanh đều trở lại như bình thường: “Tại sao lại là cậu?”
Ngô Hạo nhìn chằm chằm Lục Bán Thành ngồi trên xe lăn, không nói tiếng nào.
Lục Bán Thành cười yếu ớt một hồi, dùng tay lăn bánh xe, lui vào một khoảng, nhường đường: “Vào đi!”
Ngô Hạo mím môi một hồi, vẫn không nói gì, chỉ nghe theo lời Lục Bán Thành dặn, lấy dép lê trong tủ giày.
Đợi đến khi Ngô Hạo thay giày xong, Lục Bán Thành liền lăn xe về phía phòng khách, hắn đứng bên cạnh sofa, nói với Ngô Hạo: “Muốn uống nước thì phiền cậu tự thân vận động một chút.”
Ngô Hạo vẫn không lên tiếng, tầm mắt khóa chặt trên người Lục Bán Thành, sau nửa phút, hắn mới bỗng nhiên giơ chân lên, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Lục Bán Thành, không chờ Lục Bán Thành phản ứng liền dùng một lực lớn kéo chân che trên chân của Lục Bán Thành ra, sau đó nhấc quần thể thao lên, nhìn đùi của hắn.
Lúc hắn nhìn thấy những vết sẹo đáng sợ trên đùi, liền run rẩy lần nữa, đầu ngón tay cầm lấy quần của Lục Bán Thành đều phát run, một lúc lâu, Ngô Hạo mới bình tĩnh lại được, ngẩng đầu lên nhìn Lục Bán Thành: “Ngày hôm đó là anh đúng không?”
So với ánh mắt gợn sóng chập chùng của Ngô Hạo thì Lục Bán Thành lại có biểu hiện bình tĩnh hơn rất nhiều, đối mặt với dò hỏi của Ngô Hạo, hắn cũng không gấp trả lời.
Hắn không biết Ngô Hạo biết được bao nhiêu, nếu Ngô Hạo không biết gì, chỉ là duy đoán đơn thuần thì hắn sẽ liệu mà quyết, chỉ sợ Ngô Hạo phát hiện chuyện gì lại có những tính toán khác.
“Mùng bốn tết hôm đó là anh đã đến cứu Hứa Ôn Noãn, có đúng không?” Ngô Hạo lại hỏi, lần này hắn chẳng buồn cho Lục Bán Thành thời gian trả lời, liền nói tiếp: “Chân của anh bị thương là do đêm đó có đúng không? Anh vì cô ấy mới trở thành bộ dạng như lúc này đúng không?”
Lục Bán Thành rũ mắt: “Ngô Hạo.....”
Hắn còn chưa nói gì, Ngô Hạo liền ngắt lời hắn: “Tôi biết là anh, vì tôi.......”
Hắn vừa nói vừa sờ trong túi, khi hắn ᴆụng đến đồng hồ nhặt được ngày hôm đó, hắn bỗng nhiên dừng lại, hắn vốn định móc ra cho Lục Bán Thành coi nhưng trong đầu hắn lại có một ý nghĩ khác khiến hắn dừng lại động tác, mặc dù là ý nghĩ chợt lóe nhưng hắn đã nhanh chóng dừng lại, câu “nhặt được đồng hồ của anh” lại biến thành “....Ở khu vực gần đó nhìn thấy xe của anh.....”
“Đêm hôm khuya khoắt, anh sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến đó, là vì anh đã thấy cô ấy bị bắt cóc nên mới đi theo có đúng không?”
Xem ra Lục Bán Thành không thể che dấu hắn thêm được nữa,... Lục Bán Thành trầm mặc trong chốc lát, không trả lời câu hỏi của Ngô Hạo mà lại nói: “Cậu đã biết tất cả mọi chuyện, tôi cũng không dấu cậu làm gì, tôi nói thật cho cậu biệt, hôm nay tôi để cậu vào nhà là vì có một chuyện rất quan trọng tôi muốn nhờ cậu giúp........”
Lục Bán Thành nuốt nước bọt hai lần, sau đó bắt đắc dĩ nói tiếp: “.....Tôi mong cậu có thể tiếp tục giữ bí mật chuyện này.”
Tiếp tục...... hai chữ này giống như một cái tát vang dội tàn nhẫn vả vào mặt hắn.
Ngô Hạo và Lục Bán Thành đều là người thông mình, quá rõ hai chữ này có nghĩa là gì rồi.
Lục Bán Thành dùng hai chữ đó nói cho hắn biết, từ trước đến nay Ngô Hạo đều không nói cho cô biết người cứu cô không chỉ có một mình hắn mà còn có một người khác.
Trong mắt Ngô Hạo có chút chật vật, không dám nhìn thẳng Lục Bán Thành nữa.
Lục Bán Thành nhìn Ngô Hạo không còn che dấu được gì nữa, thẳng thắn tiếp tục mở miệng nói: “Nếu như cậu có chút hổ thẹn thì hãy đồng ý với đề nghị của tôi đi.”
“Chân tướng mà cậu biết, nhất định phải sống để bụng, ૮ɦếƭ mang theo, mãi mãi không để cho cô ấy biết.”
“Có điều, Ngô Hạo, tôi nghĩ cậu biết rõ ràng một điều rằng, tôi làm như vậy không phải vì muốn tác thành cho cậu và Ôn Noãn mà là muốn cô ấy sống thật hạnh phúc.”
“Tôi nói rồi, tôi và cậu không giống nhau, lúc cậu nghĩ có được cô ấy, tôi lại nghĩ mình nên làm cách nào để không liên lụy cô ấy.
“Từ khi cậu ngoại tình với Tưởng Tiêm Tiêm, tôi liền cảm thấy cậu không xứng đáng ở bên cạnh cô ấy, thế nhưng tiếc là tôi bây giờ không còn tư cách để nói xứng hay không xứng, vậy nên tôi nhờ cậu, nếu như cậu thật sự yêu cô ấy, phải chờ cô ấy chấp nhận cậu, tôi đồng ý chúc phúc cho hai người, lời chúc phúc chân thành nhất.”
“Nếu như cậu không thể cho cô ấy một cuộc sống tốt thì hãy xem cô ấy là bạn bè mà chăm sóc tốt cho cô ấy, cho cô ấy một cuộc sống mới đi.”
Hứa Ôn Noãn yêu Ôn Noãn sao? Là tình yêu thật lòng.
Lục Bán Thành yêu Ôn Noãn sao? Cũng là yêu thật lòng.
Ban đầu lúc hắn biết Lục Bán Thành làm những chuyện ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ với Hứa Ôn Noãn, hắn thật sự rất tức giận, thậm chí hận không thể Gi*t ૮ɦếƭ Lục Bán Thành.
Nhưng hôm nay, Lục Bán Thành chỉ nói dăm ba câu, mặt hắn liền đau rát.
Hắn và Ôn Noãn yêu nhau 10 năm, hắn vẫn cảm thấy lúc này mình chưa hề biết, chưa hề hiểu tình yêu là gì.
Hắn và Lục Bán Thành rõ ràng đều rất yêu thương cô, nhưng cách yêu của hai người họ tại sao lại không giống nhau? Hắn thật sự biết yêu là gì sao?
Trong cổ họng Ngô Hạo có một luồng nhiệt, khiến hắn cứ tự hỏi bản thân mình câu đó trong đầu nhiều lần, mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Lục Bán Thành, nhưng hắn thật sự không hiểu Lục Bán Thành tại sao lại phải làm như vậy, lại hỏi: “Anh..... tại sao.....”
“Muốn hỏi tôi tại sao lại không tranh thủ cơ hội này mà nói cho Hứa Ôn Noãn biết chân tướng mọi chuyện với cô ấy sao?” Lục Bán Thành nhìn thấy Ngô Hạo nói vài chữ rồi ngừng, liền thay hắn nói cả câu.
Ngô Hạo không lên tiếng.
Lục Bán Thành biết hắn đồng ý, lại cười, tiếp tục nói: “Vì cô ấy người mà tôi đồng ý đổi tính mạng của mình để cô ấy được hạnh phúc.”
“Đêm đó tôi không chút do dự hy sinh tính mạng của mình, nghĩ tất cả mọi cách để có thể bảo vệ cô ấy an toàn, sau này, tôi vẫn sẽ tiếp tục làm như vậy.”
“Cậu cũng vừa nói, tôi vì cô ấy biến thành bộ dạng như lúc này, đúng vậy, tôi đều vì cô ấy mà biến thành như vậy, dù tôi có hy sinh chính mình, vậy nếu tôi lại dùng chuyện đó mà liên lụy đến cô ấy cả đời, vậy sự hy sinh của tôi còn có ý nghĩa gì?”
Hiểu rõ ý của Lục Bán Thành, nhưng những lời lúc hắn nói ra vẫn khiến Ngô Hạo xúc động sâu sắc.
Tôi tôi lại dùng chuyện đó mà liên lụy đến cô ấy cả đời, vậy sự hy sinh của tôi còn có ý nghĩa gì?
Hy sinh....... hắn dựa vào Tưởng Tiêm Tiêm bắt cóc cô, dùng khổ nhục kế anh hùng cứu mỹ nhân và khổ nhục kế để cô trở về bên cạnh hắn, không ngờ ma xuôi quỷ khiến lại là Lục Bán Thành cứu cô, sau đó hắn rõ ràng có một cái cớ còn tự nhiên hơn cả hắn nhưng Lục Bán Thành lại không ở bên cô mà lại lựa chọn từ bỏ, mà lúc này Ngô Hạo mới nghĩ tới được.
Lục Bán Thành chỉ nghĩ cho cô, còn Ngô Hạo hắn chỉ muốn thỏa mãn chính mình mà thôi. . . .
Những điều Lục Bán Thành vừa nói là thật lòng thật dạ nghĩ cho Ôn Noãn, vậy nên hắn vừa mới bắt đầu nói hai chữ tiếp tục đã khiến Ngô Hạo xấu hổ không nói nên lời.
“Đây có thể là chuyện cuối cùng mà tôi có thể làm cho cô ấy...” Lục Bán Thành thấy Ngô Hạo thật lâu cũng không lên tiếng, lại giật giật môi, phá vỡ yên tĩnh trong phòng: “....Tôi hy vọng cậu có thể đồng ý, đây là chuyện tôi cam tâm tình nguyện, cũng là chuyện mà cậu cầu còn không được, không phải sao?”
Cầu còn không được.... bốn chữ này khiến Ngô Hạo không thể tìm một khe hở nào, hắn buông tay thõng xuống bên người, nắm chặt thành nắm, đứng một lúc lâu, cuối cùng cũng để lại cho Lục Bán Thành một câu: “Tôi còn có chuyện phải làm, đi trước.” Sau đó liền quay người chạy về phía cửa.
Lúc hắn thay giày, cực kỳ vội vàng, hắn còn chưa kịp mang xong đã đẩy cửa ra chạy trối ૮ɦếƭ ra ngoài.
Chạy một mạch ra ngoài, Ngô Hạo cũng không dám thở, liền lên xe chạy khỏi khu nhà Lục Bán Thành.
Sau khi chạy một khoảng xa, hắn mới từ từ thở ra một hơi, dừng xe ven đường, hắn không nhúc nhích ngồi trong xe, nhìn chằm chằm ngoài cửa xe, mãi đến khi điện thoại của hắn reo lên hắn mới lấy lại được tinh thần, cúi đầu nhìn màn hình.
Là thư ký của hắn gọi tới, hối hắn đi họp.
Sau khi cúp máy, Ngô Hạo vừa mới chuẩn bị khởi động xe, bỗng nhiên lại giơ tay ra ôm иgự¢ mình.
Hắn biết đây là thuốc độc lại tái phát, hắn lại lên cơn nghiện.......
Hắn không biết tự mình đã dằn vặt bản thân bao lâu, hắn đã giãy dụa bao lâu mới khôi phục lại được bình thường.
Hắn thở hổng hộc ngước lên, nhìn mình qua kính chiếu hậu, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương mới phát hiện ánh mắt của hắn đầy những tơ đỏ, khóe môi vì bị cắn chặt nãy giờ mà máu thịt lẫn lộn, lúc khó chịu nhất hắn còn đập đầu vào vô lăng khiến trên trán hắn có một vết bầm màu xanh.
Ngô Hạo nhìn chằm chằm kính chiếu hậu một lát, hắn cảm giác như người trong gương không phải là hắn vậy, hắn giật giật khăn giấy, lau khô khóe môi màu máu, đạp chân ga, đi về phía công ty.
Trên đường đi, hắn nhìn qua kính chiếu hậu, lại vô tình nhìn thấy ba chữ “Trại Cai Nghiện” hắn liền đạp thắng xe, hoảng hốt một hồi, sau đó mới nặng nề lái xe đi.
-
Hứa Ôn Noãn không cẩn thận nên bong gân, nghỉ ngơi ở nhà hai ngày, đến ngày chủ nhật cô và Tần Chỉ Ái đi ăn cơm với nhau, cũng đã có thể mang giày đế bằng.
Tần Chỉ Ái bị Đậu Phộng Nhỏ giữ lại, đợi đến khi Tần Chỉ Ái đến, Hứa Ôn Noãn đã ngồi ở chỗ hẹn được nửa tiếng đồng hồ.
Chương 1000 chuyện cuối cùng làm vì cô (thập)
Biết rõ ý trong lòng Lục Bán Thành, nhưng sau khi những lời này từ trong miệng của hắn nói ra, Ngô Hạo vẫn chấn động mạnh.
Tôi muốn sự hy sinh cuối cùng có giá trị một chút, nếu tôi dùng dáng vẻ này làm liên lụy đến cô ấy, thì tôi đây hy sinh có ý nghĩa gì?
Hy sinh... Hắn muốn tự mình nghĩ kế, bắt cóc Hứa Ôn, hắn muốn dùng khổ nhục kế anh hùng cứu mỹ nhân, để Hứa Ôn quay về bên người, kết quả đột nhiên lại sai sót, là Lục Bán Thành cứu Hứa Ôn, rõ ràng hắn có thể lấy cớ giữ lại Hứa Ôn, nhưng hắn lại lựa chọn buông tha, ý nghĩ ban đầu hắn muốn đạt được.
Hắn chỉ muốn cô tốt, nhưng hắn cũng muốn tự mình thỏa mãn...
Lục Bán Thành vừa mới nói, rõ ràng chỉ miêu tả lại ý nghĩ thật lòng của mình, nhưng Ngô Hạo lại cảm thấy những lời này, so với hai chữ ‘tiếp tục ‘ hắn nói lúc ban đầu càng làm hắn hổ thẹn, khiến hắn nói không ra lời.
"Đây là chuyện cuối cùng tôi làm vì cô ấy..." Lục Bán Thành nhìn Ngô Hạo thật lâu không lên tiếng, lại giật giật môi, phá vỡ không khí an tĩnh: "... Tôi hi vọng anh có thể thành toàn, dù sao, đây là tôi cam tâm tình nguyện, cũng là chuyện anh cầu còn không được, không phải sao?"
Cầu còn không được... Bốn chữ này khiến cho Ngô Hạo hận không thể tìm một cái lỗ, để chui vào, hắn buông tay xuống bên người, nắm thành quả đấm rồi lại buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt, cứ như vậy mà lặp đi lặp lại một hồi lâu, sau đó mới nói với Lục Bán Thành một câu "Tôi còn có việc, đi trước một bước.", sau đó ngay cả nói lời từ biệt cũng không nói, liền xoay người, nhanh chạy về phía cửa.
Lúc hắn đổi giày, bởi vì vội, mà mang ngược, hắn cũng không kịp đổi, liền đẩy cửa đi ra, chạy nhanh ra ngoài.
Một hơi chạy thẳng đến xe hơi, hô hấp Ngô Hạo còn chưa kịp thở dốc, liền trực tiếp dẫm xuống chân ga, rời khỏi khu nhà Lục Bán Thành.
Đi một hồi rất xa, hắn mới chậm rãi thở một hơi, dừng xe bên ven đường, hắn ngây người ngồi ở trong xe, nhìn chằm chằm ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài cửa sổ xe, mãi đến khi di động của hắn vang lên tiếng chuông hơn mười lần, hắn mới thoáng lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn lướt qua màn hình.
Là thư ký công ty gọi tới, nhận nghe, là giục hắn trở về đi họp.
Sau khi cúp máy, Ngô Hạo vừa mới chuẩn bị khởi động xe, bỗng nhiên liền giơ tay lên, ôm Ⱡồ₦g иgự¢ mình.
Hắn biết, là cơn nghiện đang tái phát...
Hắn không biết mình đã giày vò trong luyện ngục bao lâu, gắng gượng bao lâu, cả người mới dần dần khôi phục như bình thường.
Hắn thở hồng hộc ngẩng đầu, nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn thấy ảnh ngược của mình, trong con mắt tràn đầy tơ máu đỏ thẫm, khóe môi bởi vì vết răng nanh vưaf cắn mà chảy máu, lúc khó chịu nhất, hắn để đầu tựa vào tay lái, trên vầng trán trắng nõn tuấn lãng, đã hiện lên một mảnh bầm tím xanh.
Ngô Hạo nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu một hồi, sau đó giống như người ở trong kính không phải là mình, ánh mắt bình tĩnh rút khăn tay, lau sạch sẽ máu trên khóe môi, dẫm chân ga, chạy về phía công ty.
Ở trên đường, hắn nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, vô ý nhìn đến ba chữ "Sở cai nghiện", dưới chân hắn vô ý thức giẫm lên chân phanh, mặt mày hoảng hốt, sau đó mới một lần nữa lái xe rời khỏi.
-
Hứa Ôn không cẩn thận làm trật thương cổ chân, phải ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, rốt cục đến ngày chủ nhật cô hẹn Tần Chỉ Ái ăn cơm, có thể mang giày thấp đi đường bình thường.
Trước khi Tần Chỉ Ái ra cửa, bị Tiểu Hoa Sinh cuốn lấy, đợi lúc đến nhà hàng, Hứa Ôn đã đợi cô hơn nửa canh giờ.