Ép Yêu 100 Ngày - Chương 92

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Nhưng nếu hắn để người đàn ông bị thương ở bụng lại thì một mình hắn cũng dư sức.
Lục Bán Thành bị người đàn ông kia đánh, khóe miệng chảy ra một dòng máu tươi, hắn vất vả quay đầu, nhìn về phía Hứa Ôn Noãn còn đang hôn mê, khoảnh khắc đó trong mắt hắn liền tràn ngập chân tình.
Vốn nghĩ sau khi mình đến Mỹ cũng không quay về nữa nhưng không ngờ tối hôm nay lại xảy ra những biến cố lớn như vậy rồi.
Vốn cho rằng sau khi hắn về Mỹ, từ đó về sau hắn và cô mỗi người sống trên một đất nước khác nhau, không còn gặp lại, không ngờ, lại sắp biến thành sinh ly… tử biệt. . .
Hắn không cam lòng, cũng không có gì hắn muốn làm, chỉ là có chút tiếc nuối, cho đến nay hắn vẫn chưa thể yêu cô một cách đường đường chính chính, chỉ có thể lén lén lút lút làm mọi chuyện phía sau lưng cô.
Có điều như vậy cũng tốt vô cùng, nếu như đêm nay hắn có chuyện gì bất trắc, cô sẽ không biết được, sẽ không khó chịu. . .
So với việc khiến cô áy náy sống tiếp, chi bằng làm một số chuyện khiến cô sống ung dung tự tại.
Khóe môi nhuốm máu của hắn như có một tia cười yếu ớt, một giây sau, hắn liền thu lại tầm mắt, cả người hắn như bị đánh tan vỡ một giây sau lại bỗng nhiên như sống lại, cả người có sức mạnh vô cùng lớn, đột nhiên đứng lên, đẩy người đàn ông đang không ngừng đánh mình ra, sau đó đẩy cửa sổ phía trước, dựa vào lực của hắn, cả hai người đều lộn ra ngoài cửa, rơi xuống dòng sông lạnh lẽo.
Lục Bán Thành sợ người đàn ông kia bò lên bờ, lại trở vào trong nhà xưởng, liền Ϧóþ chặt cổ hắn ta.
Theo bản năng sinh tồn, người đàn ông kia đá chân lung tung, đá lên vết thương trên đùi hắn, khiến hắn đau thấu xương, nhưng hắn thấy người đàn ông đó còn ý thức nên vẫn chưa thể buông ông ta ra, mãi đến khi sức mạnh của hắn ta yếu dần, thân thể bắt đầu chìm xuống, lúc này Lục Bán Thành mới từ từ buông lỏng cổ của hắn.
Trong mơ mơ hồ hồ, Lục Bán Thành hình như nghe thấy có tiếng bấm còi xe.
Là Ngô Hạo chạy đến sao? Ôn Noãn được cứu rồi, đúng không?
Một nỗi lòng cứ như vậy buông lỏng, Lục Bán Thành như không còn chút sức lực nào, trôi theo dòng chảy của sông.
-
Xen còn chưa dừng lại ổn định, Ngô Hạo liền rút ra đèn pin, đẩy cửa xe, nhảy xuống.
Dọc đường hẹp quanh co, chạy thẳng đến nhà xưởng cũ bỏ hoang, nhìn thấy nhà xưởng sáng đèn, Ngô Hạo nhanh chóng chạy đến, sau đó giơ đèn pin, đạp cửa vào đầy cảnh giác.
Những uy Hi*p và nguy hiểm trong dự đoán của hắn đều không có.
Chỉ có một người đàn ông nằm nhoài trên mặt đất không nhúc nhích, còn có một người đàn ông khác ôm bụng, loạng chà loạng choạng đứng lên, còn Hứa Ôn Noãn đang nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.
Chuyện gì vậy?
Ngô Hạo nhíu nhíu mày, nhìn xung quanh cả nhà xưởng.
Là ai đã đến được hắn cứu Ôn Noãn sao?
Chính là lúc Ngô Hạo đang suy nghĩ, người đàn ông bị thương ở bụng bỗng nhiên loạng chà loạng choạng đứng lên, lấy một con dao trong túi đâm về phía Hứa Ôn Noãn.
Ngô Hạo nhảy lên theo phản xạ có điều kiện, lúc hắn ngẩng đầu lên, lúc chuẩn bị đạp người đàn ông đó, bỗng nhiên động tác của hắn dừng lại một chút, sau đó liền té lên người Hứa Ôn Noãn, dùng vai chặn lưỡi dao lại.
Ngô Hạo đau đến nỗi thở ra một hơi, sau đó liền đứng lên, ôm vai, giơ chân lên, đạp người đàn ông đó lăn bò trên đất.
Người đàn ông kia đã bị thương ở bụng, hắn dùng sức đạp như vậy liền khiến hắn ngã bò trên mặt đất, nửa ngày sau cũng chưa bò dậy nổi.
Khi đến, Ngô Hạo cũng có báo cảnh sát, không muốn lưu lại nhiều dấu vết, liền khom người, bế Hứa Ôn Noãn lên, sau đó đi về phía cửa, đi không bao xa, dưới chân của hắn hình như đạp phải một đồ vật gì đó, hắn vô ý liếc nhìn xuống, phát hiện là một cái đồng hồ của nam khá mắc tiền.
Nhãn hiệu này là loại xa xỉ nhất, giá cả cũng không ít, không phải những người như bọn ςướק này có thể dùng nổi, vì vậy chiếc đồng hồ này là của người đã cứu Hứa Ôn Noãn để lại?
Vậy người đó đi đâu rồi?
Ngô Hạo quay đầu lại, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhíu mày ngẫm nghĩ trong chốc lát, như hiểu ra được chuyện gì, liền ngồi xổm người xuống, nhặt đồng hồ lên, bỏ vào túi, sau đó ôm Hứa Ôn Noãn cất bước rời đi.
Đặt Hứa Ôn Noãn trong xe, Ngô Hạo giúp cô thắt chặt dây an toàn, Ngô Hạo mới lên xe, hắn không nhanh chóng khởi động xe mà lấy đồng hồ trong túi ra quan sát cẩn thận.
Càng nhìn hắn càng thấy chiếc đồng hồ này quen quen, hình như là đã nhìn thấy ở đâu đó rồi.
Trong chốc lát cũng không thể nào nhớ được đây là đồng hồ của ai, hắn khởi động xe, lại đi về phía nội thanh, đi không bao xa, hắn lại nhìn qua gương chiếu hậu, thấy một chiếc xe quen thuộc.
Ngô Hạo đạp thắng xe theo bản năng, từ từ lùi lại, khi nhìn rõ biển số xe của chiếc xe đậu trên đường lớn kia mới nhớ ra, đồng hồ đeo tay và xe này đều là của Lục Bán Thành.
Vì vậy, người cứu Hứa Ôn Noãn chính là Lục Bán Thành?
Hắn đến thì người đã đi mất, khả năng duy nhất là rơi xuống dòng sông phía sau nhà xưởng bỏ hoang kia.
Những hình ảnh bên trong nhà xưởng khốc liệt như vậy là do lúc nãy Lục Bán Thành đã đánh nhau với bọn ςướק, chẳng lẽ Lục Bán Thành thật sự rơi xuống sông rồi sao?
Ngô Hạo lại đạp thắng xe lần nữa, hắn nhìn chằm chằm con đường mênh ௱ôЛƓ trước mặt một chút, cuối cùng cũng lấy điện thoại di động trong túi ra, báo cho một người cảnh sát có quan hệ cực kỳ tốt với hắn: “Anh giúp tôi lục soát dòng sông phía sau nhà xưởng đó giúp tôi một chút, hình như có người rơi xuống sông.
“Tôi cũng không biết chắc, chỉ là suy đoán, bất quá làm phiền anh như vậy, khi nào rảnh tôi nhất định sẽ đến cảm ơn anh…”
Cúp máy, Ngô Hạo trầm mặc hai giây, lại khởi động xe lần nữa, đi về phía nội thành.
. . . . . . . . .
Ngô Hạo băng bó vết thương trên tay xong, sau đó lại nhận được một cuộc điện thoại của cảnh sát gọi tới.
“Ngô tiên sinh, trên sông thật sự tìm được một người, là đồng bọn của hai tên ςướק. . .”
“Cùng phe với bọn ςướק sao?” Ngô Hạo nhíu mày: “Không còn ai khác nữa hả?”
“Không còn, sông kia không sâu, chúng tôi đã tìm xuôi dòng mười mấy cây số, thật sự không tìm thấy ai nữa hết.”
Ngô Hạo trầm tư không hiểu, không lên tiếng nữa, mãi đến khi trong điện thoại có người nói tiếp: “Ngô tiên sinh, sao vậy? Chẳng lẽ anh còn biết người nào khác sao?”
Ngô Hạo hoàn hồn: “Không, tín hiệu bên tôi không tốt cho lắm, tôi không nghe rõ lời của anh nói, chuyện tối qua cảm ơn anh!”
“Không có gì, Ngô tiên sinh.” Cảnh sát nói xong lại hỏi: “Đúng rồi, Ngô tiên sinh, mời anh đến cục cảnh sát chúng tôi khẩu cung một chuyến, bây giờ anh có rảnh không?”
“Có, tôi lập tức đến.”
Trước khi cúp máy, cảnh sát như nhớ ra chuyện gì đó, lại nói: “Còn nữa, Ngô tiên sinh, bọn bắt cóc đã khai ra chủ mưu, chúng tôi đã đưa cô ta đến đồn cảnh sát hỗ trợ điều tra…”
Cảnh sát thật sự rất thân với Ngô Hạo, cũng biết chút chuyện của hắn nên nói đến đây lại ngập ngừng một chút: “. . . . Là Tưởng tiểu thư, là bạn gái của cậu, lát nữa cậu đến có muốn gặp cô ấy không?”
Ngô Hạo cụp mắt, che lại đôi mắt mệt mỏi, lại thanh đam trả lời: “Lát nữa tính sau đi.”
Cúp điện thoại, Ngô Hạo đứng trên hành lang bệnh viện một chút, mới quay đầu nhìn Hứa Ôn Noãn còn đang ngủ say trên giường bệnh qua ô cửa kính.
Cô vốn không có gì đáng lo, chỉ là thuốc hôn mê quá nhiều nên ngủ một lúc lâu nữa mới có thể tỉnh lại.
Ngô Hạo thu lại tầm mắt, đi tới phòng y tá, tìm người y tá phụ trách phòng của Hứa Ôn Noãn đưa cho cô ấy một tấm danh thi*p, nói cho cô biết Hứa Ôn Noãn có chuyện gì liền lập tức gọi điện thoại cho hắn, sau đó mới bước vào thang máy, rời khỏi phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú.
Tài xế chờ dưới lầu, thấy hắn đi ra liền mở cửa cho hắn.
Ngô Hạo khom người chui vào trong xe, nói câu: “Đến sở cảnh sát xong” Liền nhắm hai mắt lại, tựa trên ghế xe mà thất thần.
Đến sở cảnh sát, Ngô Hạo để tài xế chờ trong xe, đi vào một mình.
Lấy khẩu cung xong, người cảnh sát quen biết Ngô Hạo nói chuyện phiếm với hắn ba câu, sau đó lại hỏi: “Bây giờ cậu có muốn gặp cô ấy hay không?”
Ngô Hạo cụp mắt, lại khẽ gật đầu, không nói gì.
Cảnh sát dẫn hắn đến phòng thẩm vấn.
Cánh song sắt, Ngô Hạo liếc mắt liền nhìn thấy Tưởng Tiêm Tiêm ngồi bên trong, có thể là bị cảnh sát đưa đi quá gấp, váy ngủ trên người còn tán loạn, không có bất kỳ trang điểm nào khiến khuôn mặt của cô có vài tàn nhang lộ rõ.
Tưởng Tiêm Tiêm nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên, trong ánh mắt nhìn thấy Ngô Hạo, như nắm được nhánh cỏ cứu mạng, liền lập tức đứng lên: “A Hạo, anh đến cứu em ra ngoài đúng không? A Hạo, em nói với anh rồi, em không muốn bắt cóc Hứa Ôn Noãn, em thật sự không muốn bắt cóc cô ấy, em chỉ muốn đưa cô ấy đi thôi, em thật sự không có bắt cóc cô ấy.”
Cảnh sát đứng bên cạnh Ngô Hạo liền lập tức nói bên tai hắn: “Chúng tôi đã hỏi cung cô ấy một lần rồi, cô sống ૮ɦếƭ cũng không chịu thừa nhận nhưng bọn bắt cóc đã chỉ điểm cô ấy rồi, còn lấy tiền của cô ta xong, có những tin nhắn chứng cứ xác thực, không biết cô ấy còn cố gắng cãi cái gì nữa.”
Tưởng Tiêm Tiêm nghe thấy những lời của cảnh sát, liền nói lớn hơn rất nhiều: “Em đều đã nói rồi, không phải là em, không phải em, em không có làm như vậy! A Hạo, anh phải tin tưởng em, thật sự không phải là em, anh giúp em ra khỏi đây đi, A Hạo, van xin anh! A Hạo!”
Cảnh sát lắc đầu, giúp Ngô Hạo mở cửa.
Ngô Hạo đợi đến khi cảnh sát rời đi, mới mở cửa sắt ra, bước vào phòng thẩm vấn.
Người khác còn chưa đứng vững, Tưởng Tiêm Tiêm liền lao vào иgự¢ hắn: “A Hạo, anh biết em bị người ta đưa đến đây liền lập tức đến thăm em có đúng không? A Hạo, trong lòng anh vẫn còn có em đúng không? Anh giúp em tìm một luật sư tốt đi, bảo lãnh em ra có được không? A Hạo, em thật sự không có bắt cóc Hứa Ôn Noãn.”
Ngô Hạo bình tĩnh giơ tay ra, kéo Tưởng Tiêm Tiêm ra khỏi иgự¢ mình: “Tưởng Tiêm Tiêm.”
Nghe thấy hắn gọi, cô ngẩng đầu lên, nước mắt đầm đìa nhìn về phía Ngô Hạo: “A Hạo……..”
Cô gọi xong, nước mắt rơi xuống càng nhanh.
Ngô Hạo cúi đầu, nhìn Tưởng Tiêm Tiêm một chút, sau đó nhẹ nhàng giơ tay lên, từ từ lau những giọt nước mắt trên mặt cô.
Động tác của hắn rất dịu dàng, là loại dịu dàng duy nhất mà mấy năm gần đây Tưởng Tiêm Tiêm lần đầu tiên cảm nhận được, trong mắt cô có chút sửng sốt, cho dù là ở sở cảnh sát nhưng tim của cô vẫn không tự chủ được mà run lên, mang theo run động và mừng rỡ không thể nói thành lời.
“Tưởng Tiêm Tiêm.” Ngô Hạo lại gọi tên cô lần nữa, nhìn mặt cô, không có bất kỳ thay đổi nào, sau một lát, hắn mới mở miệng nói tiếp: “Em muốn ba người kia đưa Hứa Ôn Noãn đến nhà em sao?”
”Ừ.” Tưởng Tiêm Tiêm nức nở một tiếng, nhẹ nhàng gật đầu.
“Đưa cô ấy đến nhà em làm gì?” Ngô Hạo hỏi.
Tưởng Tiêm Tiêm lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không làm gì cả, chỉ là có chuyện muốn nhờ cô ấy một chút....”
Ngô Hạo như không nghe thấy lời của cô vậy, lại tiếp tục hỏi: “Em muốn đưa cô ấy đến nhà em sau đó dùng cô ấy uy Hi*p anh kết hôn với em có đúng không?”
Kế hoạch của cô, sao hắn lại biết được?
“Đến bây giờ, em cũng không biết chỗ hở ở đâu sao? rõ ràng là em đã gọi điện thoại cho bọn ςướק nói rõ ràng là đưa đến nhà em tại sao bây giờ lại trở thành bắt cóc trái với pháp luật, đúng không?”
Tưởng Tiêm Tiêm chần chừ một lúc lâu mới nhẹ nhàng gật đầu một cái: “Phải, em thật sự không muốn bắt cóc cô ấy nhưng em thật sự không biết tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy, không có ai tin tưởng em, cảnh sát cũng không tin em a, A Hạo….”
“Anh tin em…..” Ngô Hạo bỗng nhiên lên tiếng.
Trong đáy mắt Tưởng Tiêm Tiêm sáng lên một tầng hào quang, cực kỳ cảm động gọi “A Hạo”, sau đó mới mở miệng nói: “A Hạo, anh nói thật chứ? Anh thật sự tin tưởng em sao?”
“Thật, là thật.’ Ngô Hạo không do dự chút nào, gật đầu.
Lại có nước mắt rơi xuống gò má của Tưởng Tiêm Tiêm: “Vậy anh sẽ giúp em có đúng không A Hạo?”
Ngô Hạo lắc đầu, nhẹ nhàng cười một cách đầy giễu cợt, giống như Tưởng Tiêm Tiêm ngu xuẩn lắm vậy; “Tưởng Tiêm Tiêm, cô cảm thấy tôi sẽ giúp cô sao? Tôi thật sự hoài nghi óc của cô có phải bị chó ăn rồi không, cho đến bây giờ cô còn không hiểu rõ đúng không?”
Tưởng Tiêm Tiêm lại choáng váng lần nữa: “A Hạo…”
“Sao cô không ngẫm lại, kế hoạch của cô tại sao lại thay đổi chứ? Tôi sao lại có thể biết được cô muốn làm gì?”
Tưởng Tiêm Tiêm sửng sốt chưa đầy nửa phút, thân thể cô ấy đột nhiên run lên, sau đó liền nhìn Ngô Hạo như nghe thấy một chuyện động trời không thể nào tin được, nhìn chằm chằm người đàn ông mình say mê một thời, khuôn mặt ôn hoàn, ánh mắt sáng ngời, nhìn hắn rất lâu, rất lâu, sau đó mới lảo đảo lùi lại phía sau, lẩm bẩm lên tiếng: “Ý của anh là, là anh đã dùng điện thoại của tôi, liên lạc lại với bọn bắt cóc?”
Tới đây, Tưởng Tiêm Tiêm nhớ tới trước đây không lâu lúc mình ngồi trong một quán bar va trúng hắn, sau đó cô uống rất nhiều rượu, rồi lao vào иgự¢ hắn giả ngây giả dại để hắn đưa cô về nhà.
Ngày đó cô cảm thấy rất hài lòng, cảm thấy hắn vẫn còn quan tâm cô như vậy, trong lòng hắn không có tuyệt tình, mà còn có chút nào đó dành cho cô.
Bây giờ nhớ lại, hình như cô đã suy nghĩ quá nhiều…….
Sắc mặt Tưởng Tiêm Tiêm trắng bệch nhìn Ngô Hạo, quên cả gào khóc, một lúc lâu sau, cô mới hỏi thật nhỏ: “Là đêm đó em uống say, anh đưa em về, đúng không?”
Tưởng Tiêm Tiêm có bao nhiêu hy vọng Ngô Hạo lắc đầu một cái, dù cho tất cả mọi chuyện là hắn làm gì chăng nữa, chỉ cần đừng khẳng định trước mặt cô là được, cô đồng ý giả ngu mà tin tưởng hắn.
Nhưng mà người đàn ông này độc ác vô tình hơn so với sự tưởng tượng của cô rất nhiều, hắn không chút che dấu, nhìn cô chớp mắt hai lần, sau đó giật giật môi, nói: “Phải”.
Phải……… sao hắn lại có thể trả lời một cách thoải mái yên tâm như thế cơ chứ?
Cô đã ở bên hắn, đã trở thành người đàn bà của hắn a…..
Mặt Tưởng Tiêm Tiêm không có lấy một chút máu, vào giờ phút này, cô bỗng nhiên thấy Ngô Hạo là một người rất xa lạ, so với người cô yêu tha thiết là hoàn toàn khác nhau..
Cô chợt nhớ tới lúc trước cô và Hứa Ôn Noãn phát sinh tranh chấp, cô không đứng vững, sau khi sẩy thai, hắn rất lâu không gặp lại đến còn xách theo đồ bổ, nói cô chịu thiệt thòi rồi, chuyện này cứ cho qua như vậy đi, cô yêu hắn, cho nên hắn nói gì cô cũng nghe, bây giờ nghĩ lại một chút, không phải là hắn quan tâm đến đứa trẻ hay cô, mà là sợ cô kiện tụng Hứa Ôn Noãn mà thôi, lại sợ ảnh hưởng đến Hứa Ôn Noãn của hắn….
Tưởng Tiêm Tiêm lại khóc, cô biết đáp án rõ ràng rồi, lại mở miệng hỏi: “Lúc trước, con của chúng ta mất đi, đến bây giờ, anh có chút mảy may thương tiếc nào không?”
“Muốn nghe nói thật sao?” Ngô Hạo bình tĩnh mở miệng nói.
Tưởng Tiêm Tiêm gật đầu.
“Không.” Ngô Hạo lưu loát thẳng thắn: “Không hề có một chút nào, hoặc là nói cách khác cho dù lúc ấy cô không bị sẩy thai, tôi cũng sẽ tìm một cơ hội, nghĩ trăm phương ngàn kế để Gi*t ૮ɦếƭ đứa con trong bụng cô, vì tôi chưa từng muốn ở bên cô, nói chi là con trai của chúng ta, cô hiểu không?”
Tưởng Tiêm Tiêm giống như bị điên, đột nhiên vọt tới trước mặt Ngô Hạo, giơ tay lên, đánh vào иgự¢ hắn: “Anh câm miệng cho tôi, tôi không tin, anh nói dối, anh gạt tôi có đúng hay không? Ngô Hạo, anh thích tôi, anh đã từng yêu tôi, nếu như không yêu tôi, sao anh lại chạm vào người tôi chứ?”
Ngô Hạo bình tĩnh đứng tại chỗ để Tưởng Tiêm Tiêm đánh một cách cuồng loạn… không né tránh, không ngăn cản.
Cho đến thời khắc này, Tưởng Tiêm Tiêm mới nhận ra mình đã ăn dưa bở bao lâu, mong muốn đối phương yêu mình đến mức nào.
Hắn và cô không thể nào tiến xa như vậy, xưa nay đều là do cô tự tưởng tượng mà thôi.
Cô yêu hắn như vậy, thật lòng yêu hắn, cho nên cô mới tìm môi cách giúp hắn tìm khách hàng, giới thiệu nhà đầu tư, thậm chí ngay cả cục công thương cũng đồng ý giúp hắn thiết lập đường đi nước bước,….. cô đem tất cả những gì mà mình cô ra không hề giữ lại chút gì mà giao hết cho hắn, nhưng hắn quay đầu lại, lại cho cô một cái bẫy lớn như vậy, khiến cô không thể nào bào chữa được, chỉ có thể chấp nhận sự trừng phạt của pháp luật.”
Tưởng Tiêm Tiêm không biết mình đánh bao lâu, đến nỗi mệt mỏi không còn chút sức lực nào, cô mới cảm thấy trái tim mình đã nguội lạnh, cô cũng không phản kháng nữa, cả người chật vật ngồi trên mặt đất khóc lên, sau đó lại cười ha ha ra tiếng.
Một lúc lâu, cô mới ngẩng đầu lên, nhìn Ngô Hạo, mở miệng hỏi: “Ngô Hạo, anh xứng đáng với tôi sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc