Yêu Em Từ ĐóHắn không phải là ai trong đời cô cả, hắn cũng không có tư cách để đưa tiền của mình cho cô xài một cách trắng trợn như vậy.
Lục Bán Thành thở dài một hơi, vừa mới chuẩn bị cất điện thoại, lại có tin nhắn gửi đến: “Anh Bán Thành, vậy thì khi nào chúng ta bắt đầu thực hiện đề nghị của anh?”
Vì cô sốt ruột một triệu sao… Lục Bán Thành gõ gõ: “Ngày mai là lễ cưới của Anh Sinh và Tiểu Ái, qua ngày mai chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn.”
Tin nhắn vừa được gửi thành công, Lục Bán Thành lại nghĩ một chút, sau đó lại gửi một tin nhắn: “Buổi chiều anh có chuyện qua khu gần nhà em, em có thể xuống nhà, anh sẽ đưa chi phiếu cho em.”
“Cảm ơn anh!”
Lục Bán Thành không trả lời, lại để điện thoại lên bàn làm việc.
Máy tính báo có email mới nhưng hắn lại giống như không nghe thấy, nhìn chằm chằm màn hình máy tính, kinh ngạc mà thất thần.
Loại tình cảm không có đạo lý này tại sao lại đến lúc người ta chẳng kịp chuẩn bị tinh thần gì hết vậy.
Nếu có thể, hắn thật sự có thể sinh hoạt với cô, có thể rõ ràng đối với cô mà nói, hắn chỉ là bạn bè bình thường nhưng chuyện đó không quan trọng, không thể ở cùng nhau, hắn có thể đồng cam cộng khổ với cô là được rồi.
-
Một đêm trước ngày đón dâu có phong tục chú rể không được gặp cô dâu.
Cho dù Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái đều đã có con nhưng vì may mắn, trước một đêm, Tần Chỉ Ái ở cùng mẹ và Tần Gia Ngôn ở biệt thự của Cố Dư Sinh còn hắn về nhà cũ Cố gia ngủ.
Lễ phục, đồ trang sức lúc chiều cũng đã được đưa tới.
Bày ra hơn nửa cái phòng khách.
Ăn cơm tối xong, mẹ Tần sợ Tần Chỉ Ái không nhớ lại càm ràm với cô một hồi, lúc chúc rượu phải đeo đồ trang sức nào, lúc bái đường đeo theo cái nào.
Tần Chỉ Ái nghe những lời của mẹ nói xong, lại vuốt vuốt bộ lễ phục do nhà thiết kế nổi tiếng người Pháp tự tay may, vừa gấp rút chuyển về, lại cảm thấy ấm áp chảy qua tim.
Đây là giấc mộng mà từ lúc cô còn trẻ vẫn thường mơ thấy a… mà giấc mộng này còn dài đến 10 năm, bây giờ mộng đẹp lại biến thành sự thật rồi, nghĩ thế nào cũng có chút không thể tin nổi.
. . . . . . .
Sáng thứ hai, năm giờ, Tần Chỉ Ái muốn mặc đồ thử, chưa đến chín giờ, mẹ Tần đã giục cô đi ngủ.
Không nằm trên giường thì không sao, một khi nằm lên giường, trong đầu cô lại hiện lên tất cả những chuyện ngày mai sẽ diễn ra, càng căng thẳng đến nỗi lăn qua lộn lại cả buổi, đổi mấy tư thế mà vẫn không ngủ được. Cô liền đứng dậy xem giờ trong điện thoại.
Một giờ sáng.
Còn chưa đầy bốn tiếng nữa cô phải trang điểm rồi.
Cũng không biết Cố Dư Sinh có ngủ chưa ha… Tần Chỉ Ái nghĩ nghĩ lại nhắn tin cho Cố Dư Sinh: “Anh ngủ chưa?”
Tin nhắn vừa gửi được một lúc đã có điện thoại của Cố Dư Sinh gọi tới.
Tần Chỉ Ái bắt máy: “Anh cũng không ngủ sao?”
“Ừ…” Cách ống nghe, Tần Chỉ Ái còn có thể nghe thấy tiếng gió thổi trong điện thoại.
Cô nhíu nhíu mày: “Anh không có ở trong nhà?”
Không đợi Cố Dư Sinh trả lời, Tần Chỉ Ái lại giống như đoán được hắn đang làm gì, chạy đến ban công, quả nhiên thấy hắn đang đứng ngoài cửa, dựa vào đầu xe, hút thuốc.
Tần Chỉ Ái bỗng nhiên nhớ lại lúc trước khi cô còn đóng vai Lương Đậu Khấu, có lần Cố Dư Sinh hiểu lầm chuyện Tần Gia Ngôn tặng dây chuyền cho cô, tức giận giật đứt sợi dây chuyền đó, hắn cách một thời gian dài mới trở về nhà một chuyến, không nói chuyện với cô, nhưng lúc đó có một buổi tối cô lại cầm kịch bản đến ban công học, lúc đó trời mưa, lại nhìn thấy Cố Dư Sinh đứng trong mưa, hút thuốc.
Ngẫm lại khi đó hắn và cô giống như đang đóng một bộ phim truyền hình dài tập vậy.
Lòng cô trong nháy mắt trở nên mềm mại, Tần Chỉ Ái tựa lên ban công, cầm điện thoại di động nhìn chằm chằm Cố Dư Sinh, lại mềm giọng hỏi: “Sao anh vẫn tới?”
Cố Dư Sinh nghe được cô hỏi, lại biết cô đã phát hiện hắn đang ở đâu, liền quay đầu nhìn về phía cửa sở trên phòng ngủ chính: “Sợ tân nương bỏ chạy giữa đêm nên không yên lòng, đến canh chừng.”
Tần Chỉ Ái bị Cố Dư Sinh chọc cười khẽ một tiếng, có thể là đêm nay nhớ đến quá nhiều chuyện cũ khiến cô thầm cảm ơn ông trời. sau khi cười xong, lại khẽ thở dài: “Thật không ngờ còn có ngày em được gả cho anh ha!”
Cố Dư Sinh trầm mặc trong điện thoại một lúc lâu, mới nói: “Anh cũng không nghĩ đến có một ngày anh vẫn có thể cưới được em.”
Trong thời gian này, trong lòng hai người lại có trăm mối ngổn ngang.
. . . . . . . .
Đúng hai giờ sáng, Tần Chỉ Ái cuối cùng cũng có thể ngủ được, bốn giờ năm mươi phút, mẹ Tần gọi cô dậy.
Cô ngồi trước bàn trang điểm, trước mặt cô còn có mấy chuyên gia trang điểm vây quanh, cô bận trước bận sau, quay quay ba tiếng đồng hồ, mới hoàn thành.
. . . . . . . . .
Chín giờ mười phút trước cửa nhà có tiếng oành một cái, cách cửa sổ còn có thể nghe được tiếng pháo hoa bắn ra.
Trong âm thanh đinh tai nhức óc của pháo hoa, Cố Dư Sinh và đoàn phụ rể bước vào biệt thự phòng khách.
Náo nhiệt như vậy truyền đến cửa phòng ngủ, càng ngày càng vang, Tần Chỉ Ái ngồi trên giường cũng ngày một sốt sắng, mãi đến khi cô nghe phụ rể đến đòi tiền lỳ xì, có tiếng cười đùa, cô mới hô hấp bình thường trở lại.
Theo vài tiếng Oa vang lên, Tần Chỉ Ái quay đầu, nhìn thấy tiền bay trong phòng tá lả.
Phụ dâu ngăn trước cửa liền ςướק tiền lì xì.
Cố Dư Sinh mặc tây trang, phơi phới tinh thần bước vào phòng ngủ chính.
Hắn quỳ một gối xuống trước mặt cô, tự mình mang giày vào chân cô, cô cúi đầu, nhìn thấy vẻ đẹp trai chói mắt của hắn, còn chưa nhìn đủ, cả người đã nhẹ hẫn lên, cô bị hắn bế lên không trung, được hắn ôm vào lòng, cô ôm cổ hắn theo bản năng, ngẩng đầu lên, ánh mắt đúng lúc chạm phải tầm mắt hắn.
Xung quanh càng ồn ào, những ngôi sao màu sắc càng rực rỡ lại bay trong không trung.
Chú rể ôm cô dâu chen qua đám phụ rể phụ dâu, lên xe hoa.
Xe hoa đến nhà cũ của Cố gia, đầu tiên là vang lên một tràng pháo dài, sau đó Tần Chỉ Ái được Cố Dư Sinh ôm xuống xe, hai người cùng bước vào phòng khách, trước chỉ thị của người điều hành hôn lễ, hai người liền kính trà cho Cố lão gia và ông cho hai người bao lì xì.
Đậu Phộng Nhỏ được má Trương ôm ở một bên, lúc Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh đứng dậy, Đậu Phộng Nhỏ liền quơ quơ cánh tay béo tròn về phía hai người.
Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh không hẹn mà cùng đưa tay đón bé theo bản năng, kết quả tiền lì xì trong tay hai người lại bị bé con nắm lấy, giống như bé con không có hứng thú với hôn lễ của ba mẹ vậy, chỉ vung vung bao lì xì lên sau đó lại chui vào lòng má Trương.
Mười một giờ, Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái xuất phát ra khách sạn lớn Bắc Kinh.
11h30 khách mời lục tục đi vào.
Trang trí trong khách sạn xa hoa sang trọng, lấp lánh dưới ánh đèn rực rỡ, thảm đỏ thật dài, hoa tường vi, hoa hồng, hoa bách hợp tỏa hương thơm ngát, một cặp rượu đỏ thành đôi, một cái bánh kem cao bằng một người, và hành khúc đám cưới cứ không ngừng vang lên.
12 giờ đúng, Tiểu Vương bước lên sân khấu, giơ micro nói lời chúc mừng, sau đó lại mời Cố lão gia lên sân khấu.
12 giờ lẻ tám phút, Tần Chỉ Ái khoác tay Tần Gia Ngôn đi trên thảm đỏ, đi vào từ cuối phòng, từ từ đi về phía Cố Dư Sinh.
. . . . . .
Ngày đó từ khi chia tay ở trường A, Hứa Ôn Noãn và Ngô Hạo hoàn toàn không gặp nhau nữa.
Trong lễ cưới của Tần Chỉ Ái, tất nhiên Hứa Ôn Noãn sẽ đến, mà mấy ngày trước Ngô Hạo còn nghe nói Hứa Ôn Noãn là một trong những phụ dâu của Tần Chỉ Ái.
Có thể hắn và Hứa Ôn Noãn không còn qua lại nên Tần Chỉ Ái đã cố ý không phát thiệp mời cho hắn, nhưng không ngờ hắn vẫn không mời mà đến.
Trong này bày trí thật đẹp như một bức tranh, Ngô Hạo có cảm giác như mình đang bước vào giấc mộng.
Cũng có khá nhiều bạn cấp ba đến, nên nhiều người kéo hắn ngồi xuống một bàn.
Theo từng bước chân của Tần Chỉ Ái có vô số cánh hoa không ngừng rơi trong không trung.
Cảnh tượng như trong cổ tích vậy, khiến rất nhiều người thán phục, ngay cả người bạn cũ ngồi cạnh Ngô Hạo cũng không nhịn được cảm thán một câu: “Thật là hoàng tráng quá ha, có thể là hoành tráng nhất trong số những hôn lễ của bạn bè mà tôi được tham gia từ trước đến nay luôn đó…” người bạn học cũ kia nói xong, liền uống một ngụm rượu, mang theo vài phần cảm khái nói: “… Tôi lúc trước cũng không ngờ một ngày chúng ta có thể tham dự hôn lễ của Anh Sinh, anh ấy thậm chí còn kết hôn trước tôi nữa haha.”
Ngô Hạo ngoắc môi, không nói gì, lúc tất cả mọi người đều chú ý đến những người trên sân khấu, hắn liền cụp mi mắt, nhìn ly rượu trên tay.
Lễ cưới của hắn… nếu thực hiện thì khung cảnh sẽ như thế nào nhỉ?
Cách đó không xa, dưới sự chứng kiến của mọi người, Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái đang nhìn đối phương nói lời thề thiêng liêng.
“Tôi, Cố Dư Sinh đồng ý cưới Tần Chỉ Ái làm vợ hợp pháp của mình, từ nay trở đi, bất kể là giàu có hay nghèo khó, dù là khỏe mạnh hay bệnh tật, tôi cũng sẽ mãi mãi yêu cô ấy, quý trọng cô ấy, mãi đến thiên trường địa cửu.”
“Tôi Tần Chỉ Ái đồng ý gả cho Cố Dư Sinh làm người chồng hợp pháp của mình, bắt đầu từ hôm nay, bất kể là giàu có hay nghèo khó, dù là khỏe mạnh hay bệnh tật, tôi cũng sẽ mãi mãi yêu anh ấy, quý trọng anh ấy, mãi đến thiên trường địa cửu.”
Ngô Hạo không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn hai người trên sân khấu đang trao nhẫn cho nhau.
Bọn họ thật hạnh phúc ha, nếu là hắn và Hứa Ôn Noãn lúc trước có thể thuận lợi cử hành hôn lễ Hứa Ôn Noãn có phải cũng sẽ hạnh phúc như Tần Chỉ Ái bây giờ không? Trong mắt cũng sẽ tràn đầy hạnh phúc, cảm động và vui mừng như vậy, cả người cũng sẽ phát ra ánh sáng dìu dịu như vậy khiến người ta chói mắt.
Rõ ràng mọi người đang tập trung vào hôn lễ thế kỷ này nhưng trong lòng Ngô Hạo lại giống như bị chặn một tảng đá lớn, khiến hắn không thể thở nổi, sau đó trong lúc mọi người ồn ào chú ý đến Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái trên sân khấu, hắn lại đứng lên đi về phía nhà vệ sinh.
Ngô Hạo tựa lên vách tường trong nhà vệ sinh lấy ra chiếc nhẫn lúc trước hắn đã dùng để cầu hôn Hứa Ôn Noãn ngẩng ngơ một lúc lâu, đến khi điện thoại trong túi hắn reo lên, hắn mới hoàn hồn.
Hắn lấy điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn màn hình, là mẹ hắn gọi đến, lúc này Ngô Hạo mới thu lại cảm xúc ngổn ngang trong lòng mình, bắt máy: “Mẹ.”
“Tiểu Hạo, mẹ báo cho con biết, ba mẹ của Ôn Noãn đã đến trả lại sính lễ cho chúng ta rồi, một triệu cũng trả lại đầy đủ không thiếu một đồng.”
Sắc mặt Ngô Hạo tĩnh như dao dựa vào vách tường, giống như không nghe thấy những lời mẹ nói, không có chút phản ứng nào.
Mẹ hắn có vẻ rất thương cảm, thở dài một hơi, thăm thẳm nói: “Mẹ thật sự rất thích con bé Ôn Noãn, hai đứa cũng đã ở bên nhau như vậy nói thể nào lại có thể chia tay liền trả sính lễ dứt tình như vậy chứ…”
Không còn quan hệ gì nữa rồi… vài chữ giống như một cái gậy tàn nhẫn đập vào đầu Ngô Hạo, hắn run rẩy cả người, như là sợ chuyện gì, liền cúp máy.
Đó là Ôn Noãn a, là Ôn Noãn mà hắn yêu, cứ như vậy không còn quan hệ gì nữa sao?
Rõ ràng chuyện và cô và hắn đã chia tay vài tháng, sao đến lúc này hắn vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật này chứ?
Ngô Hạo nhắm mắt lại, từ từ thở hắt ra vài hơi mới từ từ ngồi dậy, đi ra khỏi nhà vệ sinh, lại đứng trước bồn rửa tay rửa sạch lòng bàn tay, lại lau tay rồi mới ra khỏi nhà vệ sinh, còn chưa đi được hai bước, hắn lại nhìn thấy Hứa Ôn Noãn đang đi đến, bước chân của hắn liền dừng lại.
Hứa Ôn Noãn cũng nhìn thấy hắn, tiếng giày cao gót lại biến mất không còn tăm hơi
Hắn và Hứa Ôn Noãn đứng cách nhau cỡ năm mét, nhìn nhau một lúc lâu, Ngô Hạo mới bước chân lên đi đến trước mặt Hứa Ôn Noãn: “Mẹ anh vừa gọi điện thoại đến nói ba mẹ em vừa trả sính lễ lại cho nhà anh rồi…”
“Vâng” Chiều qua lúc Lục Bán Thành đưa chi phiếu cho cô xong, cô liền chuyển tiềng đó vào thẻ ngân hàng của mình đưa cho cha mẹ, để họ hôm nay đưa đến bên nhà Ngô Hạo.
Hứa Ôn Noãn thừa nhận thẳng thắn lưu loát như vậy khiến trong lúc này Ngô Hạo cũng không biết nên nói gì.
Hai người cứ đứng lặng như vậy, qua không biết bao lâu, Ngô Hạo mới dời tầm mắt nói trước: “Anh đi trước.”
“Vâng.” Hứa Ôn Noãn cười yếu ớt, né một bước nhường đường cho Ngô Hạo.
Ngô Hạo ngập ngừng mấy giây lại giơ chân lên, rời đi.
Đợi đến khi không còn nhìn thấy Hứa Ôn Noãn nữa, Lục Bán Thành đứng trong phòng khách nhìn thấy tình hình của cô và Ngô Hạo như vậy, lúc đó hắn mới thu lại tầm mắt, còn cười thoái mái đi theo Cố Dư Sinh tiếp rượu.
Đi chưa được mấy bàn, Lục Bán Thành đã tìm Tiểu Vương làm thế thân, đi đến nhà vệ sinh.
Hắn còn chưa đi vào mà dựa lên vách tường đợi một phút, đã thấy Hứa Ôn Noãn lại đi ra từ bên trong.
Hứa Ôn Noãn nhìn thấy hắn, sửng sốt một chút, như biết hắn đang chờ cô, liền đi đến trước bồn rửa tay, rửa sạch tay xong mới đi đến trước mặt hắn: “Anh Bán Thành.”
Lục Bán Thành nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, nhìn đôi mắt của Hứa Ôn Noãn một chút, trong lòng hắn liền biết rõ cô vừa mới khóc.
Vì Ngô Hạo mà khóc sao?
Lại có một loại cảm giác không biết từ đâu lại hình thành trong иgự¢ hắn, khiến hắn cực kỳ khó chịu, hắn nhìn lên một bức tranh sơn dầu trên tường vài giây mới nhẹ nhàng nói: “Ôn Noãn, anh vừa nhận được điện thoại của công ty, ngày mai anh phải đi công tác, chắc cũng phải đầu tháng sau mới về được, lúc đó anh có rảnh không? Có thì chúng ta đi đăng ký kết hôn.”
Lục Bán Thành nói xong lại hỏi thêm một câu: “Có vấn đề gì không?”
Hứa Ôn Noãn lắc lắc đầu: “Không thành vấn đề ạ.”
. . . . . .
Chưa đến ba giờ, bữa tiệc kết thúc.
Phòng trên lầu của khách sạn Bắc Kinh đều trống không, khách mời thì rời đi, người quen thân thì lên những phòng trên lầu nghỉ ngơi.
Lục Bán Thành giúp Cố Dư Sinh tiễn khách ở cửa.
Hứa Ôn Noãn theo Tần Chỉ Ái lên lầu tháo trang sức.
Tần Chỉ Ái kết tóc rất phức tạp, lúc Hứa Ôn Noãn giúp cô gỡ, điện thoại của Hứa Ôn Noãn lại vang lên, cô nhìn màn hình một lúc, là tin nhắn của Lục Bán Thành gửi tới, nói cho cô biết hắn chờ cô ở đường đối diện khách sạn Bắc Kinh.
Hứa Ôn Noãn không trả lời, để điện thoại vào túi, tiếp tục giúp Tần Chỉ Ái tháo tóc xong, lúc tháo được một nửa thì Cố Dư Sinh đến nên đương nhiên là hắn đứng phía sau thay Hứa Ôn Noãn tháo tóc cho cô.
Đôi tân giai nhân ở bên nhau, lúc này tất nhiên Hứa Ôn Noãn có thể ra ngoài rồi.
Từ khách sạn đi ra đường cái, Hứa Ôn Noãn liền nhìn thấy xe của Lục Bán Thành ở bên kia đường.
Cô vẫn đứng trước cửa, chờ đèn đỏ, liền sang đ ường, lúc cô đi đến gần xe của Lục Bán Thành, nhìn thấy hắn đang dựa lưng vào ghế xe nhìn điện thoại di động.
Cô giơ tay lên, gõ cửa kính xe.
Lục Bán Thành quay đầu nhìn thấy cô liền mở khóa cửa xe, Hứa Ôn Noãn mở cửa, ngồi vào.
Cô vừa thắt dây an toàn xong, Lục Bán Thành liền lái xe đi.
Cách giờ tan tầm một tiếng đồng hồ, đường sá vẫn còn khá thông thoáng, chỉ 20 phút đã đến cục dân chính.
Xe dừng hẳn, Lục Bán Thành xuống xe xong liền đứng ở đầu xe chờ Hứa Ôn Noãn đi tới cạnh hắn, khóa xe cẩn thận xong, liền đi đến cửa lớn của cục dân chính.
Bên trong cục dân chính chỉ có nhân viên, không có cặp vợ chồng nào khác.
Lục Bán Thành và Hứa Ôn Noãn rất nhanh liền lấy được ‘giấy đăng ký kết hôn’, hai người điền tên, cả hộ khẩu và chứng minh nhân dân cũng đưa cho nhân viên ở đó, sau đó họ chụp hình, đợi khoảng năm phút liền lấy được hôn thú.
Từ cục dân chính đi ra, Lục Bán Thành giơ cổ tay lên, liếc mắt nhìn thời gian, chỉ mới bốn giờ, cách giờ ăn tối còn lâu nhưng hắn vẫn quay đầu nhìn Hứa Ôn Noãn, muốn hỏi cô buổi tối muốn ăn gì.
Còn chưa nói ra, Hứa Ôn Noãn đã lên tiếng trước: “Anh Bán Thành, em hơi mệt, em về nhà nghỉ ngơi trước, anh có chuyện gì thì cứ giải quyết trước đi, em đón xe taxi đi là được rồi.”
Lục Bán Thành không nói được gì thêm nữa.
Một lát sau, Lục Bán Thành mới lên tiếng: “Anh đưa em đi?”
“Không cần…” Hứa Ôn Noãn hầu như chằng chần chừ chút nào…
Lục Bán Thành cứng môi một hồi, không miễn cưỡng Ôn Noãn, khẽ gật đầu một cái: “Vậy chú ý an toàn.”
“Vâng, em biết rồi.” Hứa Ôn Noãn cười nhạt trả lời Lục Bán Thành, cất bước đến ven đường, lúc cô sắp giơ tay lên gọi taxi, Lục Bán Thành như nhớ ra chuyện gì, liền gọi cô: “Ôn Noãn.”
“Dạ?” Hứa Ôn Noãn quay đầu lại.
Lục Bán Thành cầm điện thoại di động lên bấm mấy cái, sau đó điện thoại của Hứa Ôn Noãn liền vang lên mấy tiếng, cô lấy điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn màn hình, là tin nhắn Lục Bán Thành gửi, một địa chỉ và một dãy password.
Hứa Ôn Noãn không hiểu nhìn Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành vừa cất điện thoại vừa giải thích: “Đây là địa chỉ nhà anh, mật khẩu vào nhà, tuy rằng chúng ta đóng giả vợ chộng nhưng em cũng nên chuyển đến chỗ anh ở đi, em có thể thu dọn một chút đồ thường dùng dọn qua trước rồi khi nào có thời gian thì chuyển những thứ còn lại đến sau.”
Ngoại trừ mối quan hệ kia với Ngô Hạo, Hứa Ôn Noãn và Lục Bán Thành còn thật sự không tính là bạn bè, tuy rằng hắn chỉ vì cha mẹ mới tìm cô giả kết hơn nhưng một triệu này dù sao cũng không phải là một con số nhỏ, dù Hứa Ôn Noãn không quen ở cùng người đàn ông khác đi chăng nữa, nhưng cô cũng không phản đối những lời mà Lục Bán Thành nói ra: “Em biết rồi, lát nữa em sẽ đi qua chỗ anh.”
Lục Bán Thành khẽ gật đầu hai cái, không nói nữa.
Hứa Ôn Noãn quay người, giơ tay lên gọi taxi.
Chờ đến khi xe taxi chở Hứa Ôn Noãn đi mất, Lục Bán Thành mới thu lại tầm mắt, mở cửa xe, ngồi vào.
. . . . . . . .
Đêm tân hôn, Cố Dư Sinh và Hứa Ôn Noãn ở trong nhà cũ của Cố gia.
Vì muốn làm nổi bật bầu không khí, má Trương đã cố ý để những cánh hồng nhạt trên dra giường đỏ, thật sự có mùi vị của đêm động phòng hoa chúc.
Cố Dư Sinh tắm xong ra ngoài, mặc áo ngủ bằng lụa tơ tằm màu đỏ, Tần Chỉ Ái mặc váy ngủ đỏ ngồi trước bàn trang điểm đang sấy tóc mình.
Hắn đi lên, lấy máy sấy tóc trong tay cô, cẩn thận cầm vài sợi tóc còn ươn ướt của cô lên hong khô, sau đó kéo cô đứng lên, đi vòng qua người cô, đứng trước mặt cô.
Ánh nến chập chờn khiến khuôn mặt cô càng trở nên xinh đẹp, đôi mắt đen kịt chập chờn ánh nến càng muốn câu nhân, trêu chọc nơi sâu thẳm từ trong tim hắn.
Hắn không kìm lòng được giơ tay lên vuốt ve sợi tóc của cô, sau đó lại rơi vào hai gò má của cô, từ từ vuốt ve.
Một lúc lâu, hắn mới từ từ cúi đầu hôn lên môi cô, lông mi của cô khẽ run rẩy nhưng cũng từ từ khép mắt lại.
Hôn từ dịu dàng đến cuồng nhiệt, bầu không khí trong phòng vốn bình thường lại bị hắn làm cho trở nên nóng bỏng.
Áo ngủ váy ngủ đỏ thẫm tán loạn trên mặt đất, cô bị hắn ôm lấy, nhẹ nhàng đặt trên giường.
Ánh nến càng mạnh mẽ, thân thể của cô và hắn lại dán vào nhau càng chặt chẽ hơn…
. . . . . .
Bạn thật sự cho rằng đêm tân hôn chỉ có thể ngọt ngào như vậy sao?
Không không không… đây chỉ là trong phòng tân hôn, còn bên ngoài phòng thì tình hình là như thế này:
Má Trương tắm rửa cho Đậu Phộng Nhỏ.
Trong phòng khách chỉ còn lại Cố lão gia và mẹ Tần đang xem tivi.
Cố lão gia nâng bình trà lên, lúc châm trà cho mình cũng không rót cho mẹ Tần một tách trà: “Trà này an thần, uống vào buổi tối ngủ rất ngon.”
“Cảm ơn Lão tiên sinh.” Mẹ Tần vội vàng cảm ơn.
Cố lão gia cười như nói bà không cần phải khách sáo, uống một hớp trà.
Đến Bắc Kinh đã hơn một tháng, Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái chăm sóc bà rất chu đáo, mẹ Tần đều có thể cảm nhận được, mà hôn nay lại là hôn lễ của con gái, bà cảm động khóc không biết bao nhiêu là lần rồi, lúc này lại ngồi cùng một chỗ với Cố lão gia, không nhịn được mà cảm thán: “Lão tiên sinh, Dư Sinh và Tiểu Ái có thể ở bên nhau, thật là thiệt thòi cho ông.”
Cố lão gia đang vui rạo rực muốn uống hớp trà thứ hai nghe như vậy đột nhiên lại dừng động tác nâng tách trà của mình, hơi kinh ngạc nhìn về phía mẹ Tần.
Thiệt thòi cho ông? Sao lại thiệt thòi cho ông?
Mẹ Tần không nhận thấy được điểm khác thường của Cố lão gia, nâng tách trà lên nhấp một ngụm, cứ tiếp tục nói: “Lão tiên sinh, nói thật, tôi cũng là con gái, bì người khác bày mưu, tôi thật sự có chút không vui.”
Bày mưu? Lẽ nào mẹ Tần biết Lương Đậu Khấu đã có những thủ đoạn muốn động tay động chân với Tiểu Ái? Cũng biết lúc trước ông tin tưởng Lương Đậu Khấu mà nói những lời hung ác với Tiểu Ái?
Cố lão gia run rẩy trong lòng một hồi, một luồng căng thẳng từ trước đến nay chưa từng có bỗng nhiên bao phủ toàn thân ông.
“Thế nhưng bây giờ tôi nhìn thấy Tiểu Ái hạnh phúc như vậy, tôi thật sự cảm thấy những điều mình không vui trước kia quả là chuyện thừa rồi.” mẹ Tần nói xong, như là hết sức vui mừng vậy, cười ha ha một mình: “Có điều chuyện qua rồi thì cứ để nó qua đi, không cần phải nhắc lại nữa.”
Quả nhiên mẹ Tần biết chuyện lúc trước ông xua đuổi Tiểu Ái đi rồi, Cố lão gia đè lại thấp thỏm và bất an trong lòng, đặt tách trà xuống, sau đó mới cười cợt lấy lòng mẹ Tần, chuẩn bị xin lỗi: “Bà thông gia…”
Cố lão gia còn chưa nói câu tiếp theo, mẹ Tần bỗng nhiên lại quay đầu cười với ông, nói tiếp: “Lão tiên sinh, ông nói thử xem không phải ông cũng rất thời thượng sao, lại có thể để Cố Dư Sinh dùng chiêu này, tôi chỉ nghe chuyện con gái vì muốn giữ con trai mới chơi trò có con rồi mới lấy chồng, chưa từng nghe có chuyện nhà trai lại cố ý làm như vậy, thật sự là quá ly kỳ…”
Cái gì kết hôn vì có con? Cố lão gia lại sững sờ.
“Có điều, ông cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, cũng trải đời không ít, cũng có thể để Dư Sinh giở trò, khiến cho Tiểu Ái có con xong, lại không nói với tôi tiếng nào, nhưng mà ông cũng không nên cố chấp như vậy, Dư Sinh không ở Bắc Kinh, Tiểu Ái cũng không đi Hàng Châu được thì ít ra ông cũng nên để cho chúng nó gọi điện thoại về báo cho tôi biết một tiếng chứ, đúng không?”
Nghe đến đó, Cố lão gia cuối cùng cũng đã hiểu được mọi chuyện rồi.
Thì ra là do lúc trước Cố Dư Sinh giải thích với mẹ Tần chuyện chưa kết hôn mà đã sinh con, đẩy ông vào làm người xấu sao? Khó trách hôm hắn đi Hàng Châu ông cứ hắt xì liên tục!!
Cố lão gia liền bật thốt lên một câu: “Vô liêm sỉ!”
“Cái gì?” mẹ Tần nghe thậy giọng nói đầy căm hận của Cố lão gia thì giật bắn mình.
Cố lão gia lúc này mới nhận thấy được mình đang thất thố, liền quay về bà thông gia, nhưng nếu ông nói ra sự thật thì chẳng phải Cố Dư Sinh sẽ mất hình tượng trước mặt mẹ vợ sao?
Cố lão gia càng nghĩ lại càng xoắn xuýt, cuối cùng vẫn là nói: “Là tôi nói mình vô liêm sỉ!”
Mẹ Tần nói chuyện phiếm thôi, không nghĩ tới Cố lão gia lại làm như vậy khiến bà cảm thấy ngượng ngùng: “Lão tiên sinh, ngài đừng như vậy, tôi cũng biết rõ, ngài chỉ muốn tốt cho tụi nhỏ tôi không trách ngài, ngài không cần phải…”
Mẹ Tần vốn muốn nói “chửi mình” nhưng mà như vậy lại khó nghe quá liền nói: “…Tự trách như vậy.”
Bà cho rằng tôi đang tự trách sao? Tôi là bị bức ép, là bất đắc dĩ!
Cố lão gia thật là tức hà, nhưng ông vẫn có thể nén giận, nói cười với mẹ Tần: “Bà thông gia, đúng thật là tôi không nên làm như vậy, nhưng thật sự là tôi rất yêu quý Tiểu Ái cho nên mới phải nghĩ đến cách đó…”
Mẹ Tần vội vàng tỏ ý không sao.
Cố lão gia nén giận, tươi cười tiếp tục hàn huyên với mẹ tầm một chút, mãi đến sau khi má Trương tắm cho Đậu Phộng Nhỏ xong, mẹ Tần đi với má Trương chơi với Đậu Phộng Nhỏ, sau đó dỗ bé ngủ, Cố lão gia mới tức giận đùng đùng đứng lên, chống gậy lên lầu, sau đó chống gậy lên lầu, liền đập cửa rầm rầm rầm gọi Cố Dư Sinh: “Cố Dư Sinh, ngươi lăn ra đây cho ta!”
. . . . . .
Trong phòng Cố Dư Sinh đang đến phút mấu chốt nhất, động tác của hắn càng lúc càng nhanh, lúc cả người sắp bay lên trời lại bị ông đập cửa kéo lại, bên tai lại là tiếng ông gầm lên giận dữ, sau đó động tác của hắn bỗng dưng khựng lại, khiến bầu không khí kiều diễm bị đánh bay.
“Cố Dư Sinh! Ngươi lăn ra đây cho ta!”
Cố Dư Sinh nhắm mắt lại, hít sâu mấy hơi, sau đó mới hôn khóe môi Tần Chỉ Ái một chút tỏ vẻ xin lỗi, vươn mình xuống giường, mặc quần áo, đi ra ngoài.
-
Lục Bán Thành về đến nhà đã là 11 giờ khuya, lúc hắn từ trong thang máy ra đúng lúc lại ᴆụng phải hàng xóm.
Hắn ở đây hai năm, mọi người xung quanh đều có chút quen biết, ᴆụng mặt sẽ nói chuyện vài câu.
“Lục tiên sinh về rồi sao?”
“Vâng.” Lục Bán Thành gật đầu lễ phép trả lời.
Người hàng xóm kia nở nụ cười, lúc đi vào thang máy, lại nhớ ra chuyện gì hỏi hắn: “Lục tiên sinh, cậu có bảo mẫu mới sao? Thật là xinh đẹp quá chừng!”
Lục Bán Thành trố mắt nhìn người hàng xóm, hả một tiếng.
“Buổi chiều tôi thấy có một cô gái trẻ dọn vào nhà anh, tôi còn cho rằng đó là bạn gái của anh nên mới thuận miệng hỏi nhưng cô ấy lại nói cô ấy là bảo mẫu do anh mời đến.”
Lục Bán Thành nghe đến đó mới hiểu cô bé mà người hàng xóm kia nói là Hứa Ôn Noãn, hắn liền qua loa gật gù với người hàng xóm, sau đó nhanh chóng ra khỏi thang máy, liền nhập password vào nhà.
Qua cửa trước, dựa vào ánh đèn sáng choang, Lục Bán Thành liếc nhìn Hứa Ôn Noãn nằm trên ghế salon, hình như đang ngủ.
Hắn từ từ bước chậm đến trước mặt cô.
Hình như cô nằm mơ thấy gì đó, nhíu mày, khóe mắt có một giọt nước tràn ra.
Gai nhọn đâm vào lòng khiến Lục Bán Thành mím môi căng thẳng một hồi, sau đó mới từ từ khom người xuống, động tác rất nhẹ nhàng muốn giúp cô lau khô giọt nước trên khóe mắt, nhưng đầu ngón tay của hắn còn chưa ᴆụng đến cô, liền có thể nghe thấy hai chữ mà cô gọi, rất rõ ràng: “Ngô Hạo…”
Hai chữ chỉ nhẹ nhàng như vậy nhưng lại giống như một cái gai nhọn đâm vào lòng hắn, trong nháy mắt, tim Lục Bán Thành dau nhói cả người như bị điện giật, lùi về phía sau một bước.
Bì lùi quá nhanh, hắn ᴆụng phải bàn trà, khiến đồ gì đó trên bàn rơi xuống đất, tạo ra âm thanh loảng xoảng, đánh thức Hứa Ôn Noãn.
Cô ௱ôЛƓ lung mở mắt ra, còn chưa tỉnh hẳn, mơ màng nhìn Lục Bán Thành lại gọi: “Ngô Hạo?”
Vốn định quay người lại mà đi nhưng lần này hắn lại nghe thấy cô gọi hai chữ đó lần thứ hai, liền ngẩng đầu, tầm mắt nặng nề nhìn về phía Hứa Ôn Noãn.
Đêm đó cô uống sau ở quán bar cũng vậy, sau khi gọi điện thoại cho hắn xong vẫn luôn miệng gọi: “Ngô Hạo.”
Hôm nay cô ở hôn lễ của Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái cũng vậy, cứ thật lòng nhìn Ngô Hạo, sau khi hắn đi rồi còn quay đầu nhìn hắn.
Cô rõ ràng đã đăng ký kết hôn với hắn, mặc dù chỉ đóng giả là vợ chồng nhưng cô cũng không thừa nhận mối quan hệ này với người ngoài.
Hắn về nhà, cô ngủ rồi, trong miệng sao vẫn cứ “ Ngô Hạo Ngô Hạo?”
Dù cô thức dậy rồi, nhìn thấy hắn rồi, vẫn cứ gọi Ngô Hạo?
Ngô Hạo Ngô Hạo Ngô Hạo, cuối cùng là chấm dứt chưa hả?
Ý thức của cô càng ngày càng rõ ràng, sau khi nhìn rõ lại là hắn, mới nhàn nhạt gọi lại: “Anh Bán Thành.”
Cô gọi Ngô Hạo nhu tình như vậy, nhưng gọi hắn lại khách sáo như vậy, thật khiến cho hắn có cảm giác hai người ở rất xa, rất xa…
Buổi tối Lục Bán Thành uống rượu, trong Ⱡồ₦g иgự¢ vốn đã không vui, lúc này lại càng khiến hắn tức giận, đôi mắt hắn nhìn cô ngày một trở nên đỏ, lý trí bỗng dưng biến mất, lúc này đột nhiên lại đè lên người cô.
Hắn như vậy khiến cô rất sợ, cô hét lên một tiếng lại hoang mang gọi: “Anh Bán Thành” sau đó liền đẩy hắn ra.
Cô chống cự khiến hắn dùng thêm sức, hắn hoàn toàn không để ý đến những phản kháng của cô, khống chế đầu của cô, tàn nhẫn chiếm lấy môi cô.
Cô dãy giụa mạnh hơn, trong miệng lại bị hắn chặn lại nên chỉ có thể phát ra tiếng ô ô, lúc tình cờ né được môi của hắn, lại luống cuống nói: “Anh Bán Thành, anh đừng như vậy, anh Bán Thành!”
Hắn hoàn toàn không nghe thấy những lời nói của cô, vừa tiếp tục hôn cô vừa kéo quần áo của cô xuống.
Quần áo của cô bị kéo xuống, từng cái bị lột ra, da thịt lộ ra ngoài, hơi thở lạ lẫm của người đàn ông khác khiến cho Hứa Ôn Noãn cực kỳ sợ, cô càng run rẩy hơn, vừa dùng sức phản kháng mạnh mẽ hơn.
Hắn dùng chân tàn nhẫn chặn lại chân đang đá loạn xạ của cô, sau đó bắt lấy hai cánh tay cô kéo qua đỉnh đầu cô, sau đó dùng tay còn lại vuốt ve cơ thể cô, hôn lên da thịt cô.
Môi của hắn theo gò má của cô mà rơi xuống cổ cô, xương quai xanh của cô.
Cô sợ đến nỗi toàn thân không ngừng run lên bần bật, trong miệng cô là những lời nói đáng thương: “Anh Bán Thành, cầu xin anh, đừng làm như vậy, em sẽ trả lại tiền cho anh, cầu xin anh…” khóc cầu đến cuối cùng hắn vẫn không buông tha cô, cô ríu rít khóc lên.
Nhưng hắn vẫn không có chút biểu hiện nào là buông tha cho cô, vặn bung chân của cô ra dễ như ăn cháo.
Cô sợ hãi mà run rẩy không ngừng, trong miệng cũng không nói nổi nữa.
Hắn không chút chần chừ hay mềm lòng nào, chỉ hung hăn mà quyết tuyệt xông vào cơ thể cô.
Một loại đau đớn sắc bén mà xa lạ làm cho âm thanh trong miệng cô biến mất không còn tăm hơi, đầu óc cô trống rỗng, trong mắt liên tục có những giọt nước rơi ra, cả người cô giống như ૮ɦếƭ rồi, hoàn toàn không có chút phản ứng gì nữa.
Động tác của hắn ngày một nhanh, ngày một mạnh mẽ mà không ngừng bắt nạt cô.
Hứa Ôn Noãn chỉ càm thấy bản thân giống như bị xé ra làm đôi rồi, đau đớn như những làn sóng hết lần này đến lần khác ập vào cô, nhấn chìm cô, loại đau đớn này là để nhắc cho cô nhớ, là Lục Bán Thành đã đoạt đi sự thuần khiết của cô.
Một loại những tuyệt vọng và thê lương cứ ấm ách trong lòng cô không thể nào nói ra được, cô còn có thể cảm nhận được người đàn ông trên người mình này đã đẩy mình vào địa ngục không thấy đáy, mà cô lại không thể chống cự, chỉ có thể bị dằn vặt trong khổ sở và đau đớn.
. . . . . .
Không biết qua bao lâu, Lục Bán Thành cuối cùng cũng dừng lại.
Lục Bán Thành nằm nhoài trên người Hứa Ôn Noãn, khẽ thở dài một hơi, cũng không nhúc nhích. Hắn nhìn chằm chằm vành tai của cô bé dưới người mình một lúc lâu, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, qua mấy giây mới nhìn lên mặt cô.
Cô giống như một con cá ૮ɦếƭ vậy, toàn thân cừng đờ nằm dưới người hắn, không nhúc nhích, nhìn chằm chằm trần nhà, ánh mắt dại ra, vẻ mặt như quá kinh hãi nên không chịu nổi.
Trút giận lên người cô xong, lúc này hắn cũng đã tỉnh rượu được một nửa, lại ý thức được hình như chính mình vừa mất khống chế, trong mắt hắn lại có chút kinh hoảng, hắn nhìn cô một chút mà không biết nên làm thế nào, mới động môi một chút, giọng nói khô khốc: “Ôn…”
Chỉ một âm đơn giản như vậy lại giống như một quả bom nổ đùng bên tai Hứa Ôn Noãn, sau đó cô rít gào lên: “Đừng ᴆụng vào tôi, cầu xin anh đừng ᴆụng vào người tôi. . .”
Sau đó không biết cô lấy sức lực ở đâu ra lại có thể đẩy Lục Bán Thành ra, sau đó nhặt quần áo tán loạn dưới mặt đất che lên người, ngồi co rút trên ghế salon, nhìn hắn đầy phòng bị, sau đó niệm đi niệm lại: “Cầu xin anh, đừng như vậy, đừng ᴆụng vào tôi…”
Giọng nói đáng thương như vậy khiến Ⱡồ₦g иgự¢ hắn lại không thở nổi, trong nháy mắt lại cảm thấy tràn ngập ảo não, hổ thẹn và đau lòng.
Hắn không muốn tổn thương cô như vậy, hắn không biết mình lúc nãy bị cái gì nữa…
Lục Bán Thành chưa từng luống cuống tay chân như lúc này, hắn vắt óc suy nghĩ một lúc lâu, mới nói ra một câu đầy miễn cưỡng: “Ôn Noãn, anh không phải cố ý…”
Không phải cố ý?
Cô cầu xin hắn như vậy hắn đều không buông tha cho cô, còn khống chế tay chân cô, còn mạnh mẽ lao vào người cô, bây giờ lại quay lại nói với cô là hắn không cố ý?
Hứa Ôn Noãn cảm thấy như mình vừa nghe thấy câu chuyện hài hước nhất thế giới, cũng không để ý đến Lục Bán Thành mà sợ hãi run rẩy đứng lên từ trên ghế salon, cố gắng lê thân thể đau xót đến nhà vệ sinh.
Cửa nhà vệ sinh bị đóng lại, trong phòng khách to lớn chỉ còn lại mình Lục Bán Thành.
Hắn ngồi cứng trên ghế salon một chút, sau đó vừa chuẩn bị mặc lại quần áo của mình lại nhìn thấy trên ghế salon có chút máu.
Lục Bán Thành sửng sốt trong nháy mắt, một lúc lâu mới quay người đi vào phòng ngủ.
Lục Bán Thành tắm qua loa một chút, tóc cũng không lau, liền quay trở lại phòng khách.
Hứa Ôn Noãn ở trong nhà vệ sinh vẫn chưa ra.
Lục Bán Thành chờ chừng 10 phút, có chút không yên lòng mà nhẹ gõ cửa.
Ngoại trừ tiếng nước chảy ầm ầm, bên trong Hứa Ôn Noãn không có bất cứ âm thanh nào khác.
Lục Bán Thành lại đợi một lát, lần thứ hai đưa tay lên cửa, lại nghe bên trong có tiếng nức nở.
Trong lòng Lục Bán Thành cảm thấy đau xót, tay cứ để như vậy trong không trung, bất động.
Một lúc lâu, hắn mới buông thõng tay, dựa trên vách tường, lẳng lặng không lên tiếng mà đứng như vậy.
Tiếng khóc trong nhà vệ sinh lúc lớn lúc nhỏ, khiến tim hắn cứ nhói đau từng cơn.
Mãi đến ba giờ sáng, cửa nhà vệ sinh mới được mở ra, Hứa Ôn Noãn sắc mặt trắng bệch như người mất hồn đi ra.
“Ôn Noãn.” Lục Bán Thành nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức đứng thẳng dậy gọi cô.
Hứa Ôn Noãn không nói gì với hắn ngoảnh mặt làm ngơ, cất bước đi.
“Ôn Noãn” Lục Bán Thành lại gọi lần nữa, đưa tay ra bắt lấy cánh tay của cô.
Hắn ᴆụng vào giống như có độc vậy khiến Hứa Ôn Noãn giật mạnh tay ra theo phản xạ có điều kiện, không cho hắn ᴆụng vào người mình.
Lục Bán Thành lần thứ hai muốn đưa tay ra, nhưng có thể cô biết được nên chạy hai bước khiến khoảng cách của hai người xa hơn.
“Được, anh không ᴆụng vào em, chúng ta nói chuyện được không?” Lục Bán Thành thỏa hiệp: “Ôn Noãn, chuyện lúc nãy anh thật sự không cố ý, anh chỉ là không thể kiểm soát được mới làm những chuyện như vậy, anh sẽ chịu trách nhiệm với em…”
Chịu trách nhiệm? cô bị hắn ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ xong còn chưa nhìn hắn lần nào bây giờ lại quay đầu, lạnh lùng liếc nhìn hắn, ngữ khí lạnh đến nỗi khiến người ta đau lòng: “Không cần!”
“Ôn Noãn, anh biết bây giờ em rất tức giận nhưng mà em hãy suy nghĩ kỹ lại một chút được không? Tại sao anh lại đối xử tốt với em như lúc trước, Ôn Noãn, anh thật sự yêu em mà…”
Lục Bán Thành còn chưa nói hết câu, Hứa Ôn Noãn đột nhiên cười lạnh một cái: “Yêu tôi?”
“Yêu tôi thì có thể ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ tôi sao? Lục Bán Thành anh có biết yêu là gì không vậy? Ngô Hạo mới là yêu tôi, tôi ở bên anh ấy 10 năm, anh ấy còn chưa bao giờ làm chuyện này với tôi, còn anh thì sao chứ? Anh không có tư cách nói yêu tôi, ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ chính là ૮ưỡɳɠ ɓứ૮, anh có biết không, bây giờ chỉ cần nhìn thấy anh tôi liền cảm thấy… tởm! Buồn nôn!!”
Lúc hắn đứng cạnh nhà vệ sinh cũng có suy nghĩ cô sẽ như vậy rồi, chờ một thời gian cô bình tĩnh lại mới có thể nói tâm ý của hắn cho cô nghe, cô không yêu hắn cũng không sao, hắn yêu cô là được rời, chỉ cần cô đồng ý để hắn chăm sóc cho cô, cùng hắn sống chung cả đời, như vậy cũng đủ lắm rồi.
Cô định nghĩa gì với hắn? ૮ưỡɳɠ ɓứ૮? Buồn nôn? Tởm? Còn so sánh hắn với Ngô Hạo.
Đúng vậy, trong lòng cô, sao hắn có thể sánh bằng Ngô Hạo chứ, dù cho hắn có tốt đến mấy, ưu tú bao nhiêu mà bây giờ hắn lại làm một chuyện lật đổ hết hình tượng trong mắt cô.
Lục Bán Thành cụp mắt, che lại ánh mắt bất đắc dĩ và đau khổ, qua một lát, hắn mới lên tiếng lần nữa: “Ôn Noãn, mặc dù em không tin anh nhưng anh đối với em là thật lòng.”
“Thật sao? Lục Bán Thành, may mà trước đây anh không nói cho tôi biết, nếu như tôi biết ngay từ đầu anh đã có mưu đồ riêng như thế này, tôi tuyệt đối sẽ không làm cuộc giao dịch này! Bởi vì tôi vốn không thích anh, trước đây không, bây giờ lại càng không! Anh ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ tôi, tôi sẽ không bao giờ yêu anh!!”
“Vì vậy, Lục Bán Thành, tôi hy vọng anh đừng nói như vậy nữa, tôi cảm thấy thật sự rất buồn nôn đó!”
“Hơn nữa, ngoại trừ đóng giả làm vợ của anh, gặp cha mẹ anh, những chuyện khác, tôi không muốn gặp anh chút nào!”
“Vì vậy nên Lục Bán Thành, những lúc không cần thiết, anh tốt nhất đừng có nói chuyện với tôi! Tôi cũng sẽ coi như anh không hề tồn tại!”
“Tôi hy vọng anh có thể thực hiện tốt giao dịch này, ngày này năm sau tôi có thể lấy được giấy li hôn của anh!”
“Đó là phòng dành cho khách đúng không? Tôi ở trong phòng đó có được không?” Hứa Ôn Noãn hỏi xong, cũng không chờ Lục Bán Thành trả lời. liền đến lôi hành lý để cạnh salon lên, tiến vào phòng đó.
Một giây trước cô còn đóng sầm cửa, giây sau còn nhớ có một chùm chìa khóa gắn trên cửa liền mở cửa ra, rút chùm chìa khóa xong, mới đóng sầm cửa lại lần nữa.
Lục Bán Thành đứng cách phòng khá xa nhưng hắn vẫn có thể nghe được tiếng cô đóng cửa phòng, còn khóa trái cửa.
Trong cổ họng Lục Bán Thành như có cái gì đó chặn lại khiến hắn thở còn không ra hơi nữa chứ nói chi là nói chuyện.
Hắn nhìn chằm chằm phía trước, nhìn thấy cảnh tượng ngoài cửa sổ đèn đuốc rã rời, cảm giác rõ ràng trong trái tim của mình có gì đó châm vào đau nhói.
Đúng vậy, Ngô Hạo vui mừng vì cô vẫn còn trong trắng, mười năm với Ngô Hạo nhưng cô vẫn sạch sẽ như vậy.
Nhưng trong nháy mắt hắn lại thấy mình làm cô vấy bẩn rồi, hắn lại đâm vào nỗi đau của cô, hắn đã quá nhẫn tâm.
Mà những câu nói yêu đương kia, lúc này lại trở thành dư thừa rồi.
Dù sao trong mắt cô vẫn luôn không có hắn, cô cũng không cần tình yêu của hắn, nói ra lúc này, chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.
Nửa tháng sau.
Qua tết một tháng, khí trời ấm áp hơn rất nhiều.
Có một thời gian Tần Chỉ Ái và Hứa Ôn Noãn không gặp nhau, cuối tuần này hai người họ hẹn nhau ở trung tâm thương mại SPK.
Hai người đi dạo đến bốn giờ chiều, cả hai đều mệt mỏi liền xách túi lớn túi nhỏ vào một quán café ở SPK ngồi.
Tần Chỉ Ái muốn uống trà sữa, Hứa Ôn Noãn uống một tách café, sau đó là một cái bánh gato.
Tần Chỉ Ái cầm muỗng khuấy trà sữa, liếc nhìn Hứa Ôn Noãn đang cúi đầu ăn bánh gato, Tần Chỉ Ái nói: “Gần đây cậu ăn khỏe quá ha Ôn Noãn!”
“Có hả?” Hứa Ôn Noãn bỏ muỗng xuống, ngẩng đầu lên cười đáp lại.
“Có a, buổi trưa lúc ăn cơm cậu ăn ba chén, quen nhau nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy sức ăn của cậu mạnh như vậy đó, giờ chỉ mới qua mấy tiếng cậu lại ăn thêm bánh rồi!”
“Bánh này thật là ngon a, mình đã đến rồi thì phải nếm thử chứ, cậu không thấy mấy đầu bếp trong này ai cũng nấu ăn ngon hết sao?” Hứa Ôn Noãn uống một ngụm café, chợt nhớ đến chuyện gặp gỡ bạn bè mấy tháng trước.
Đó là ngày rằm 15 Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái ra ngoài ăn tối.
Trước khi ăn cơm, Tần Chỉ Ái liền chụp lại những món này đăng lên cho bạn bè xem còn mention Cố Dư Sinh: “@Cố Dư Sinh dẫn mình đến nhà hàng mà mình thích ăn nhất.”
Sau đó hai tiếng, Cố Dư Sinh lại share bài viết đó của Tần Chỉ Ái với status: “@Tần Chỉ Ái: “Đã xử lý xong, ngày mai nhà bếp của nhà hàng này sẽ là đầu bếp riêng của Tần tiểu thư.”
Sau đó bài viết đó bị Tiểu Vương nhìn thấy lại được share thêm một lần nữa với status: “Hai vợ chồng này có ngày nào cẩu huyết không?”
Nghĩ tới đây, Hứa Ôn Noãn cười khì khì: “Quen biết Anh Sinh lâu như vậy, vẫn luôn cho rằng anh ta là người bạc tình bạc nghĩa, nhưng không ngờ lại sủng cậu lên đến trời luôn, thiệt là xuất thần nhập hóa.”
Bởi vì Hứa Ôn Noãn đã nói đến hai chữ đầu bếp nên Tần Chỉ Ái hiểu rõ ràng đó là chuyện ngày rằm 15, cô cười yếu ớt ngượng ngùng, che dấu hạnh phúc từ trong đang sắp tràn ra ngoài: “Cái gì đâu, trước kia không tiếp xúc với anh ấy nên không cậu không biết thôi, cho rằng anh ấy là nam thần sạch sẽ gì sao, không dám đâu, chỉ cần cậu quen thì biết, anh ấy lầy lắm luôn, hồi trước mình mời giáo viên thể hình về dạy yoga riêng, người dạy thì là nam, lúc hắn đi đến thấy mình nói chuyện hợp với thầy thì cậu biết anh ấy làm gì không? Anh ấy nói với giáo viên thể hình của mình là mình 50 tuổi rồi, sở dĩ trông còn trẻ như vậy là bởi vì mỗi năm đều lấy một khoản tiền kếch xù đi tiêm botox!”
“Còn chưa đâu nha, gần đây nhất cậu biết không? Sinh nhật Tiểu Vương, lúc trước mình làm việc ở Hối thị anh ta cũng có giúp mình rất nhiều nên mình coi anh ấy là sư phụ, muốn mua quà sinh nhật cho anh ta, Cố Dư Sinh ra vẻ như không có ý kiến gì nhưng mà lúc mình mua một cái đồng hồ cho Tiểu Vương thì kết quả cậu có biết Tiểu Vương nhận được cái gì không? Suốt cả một tuần Cố Dư Sinh cứ ђàภђ ђạ người ta khiến Tiểu Vương nhìn thấy mình liền bỏ chạy như ma vậy, khiến mình bực mình muốn ૮ɦếƭ, sau đó mới biết đều là do Cố Dư Sinh ђàภђ ђạ anh ấy.”
Hứa Ôn Noãn vừa uống vào một ngụm café, nghe đến đó nhịn lắm mới không phun café ra ngoài: “Mình cũng không nghĩ đến thì ra Anh Sinh lại có bộ mặt đáng yêu như vậy.”
“Đáng yêu?” Tần Chỉ Ái lườm cô một cái: “Ôn Noãn, hình như cậu nên tham gia một lớp tiểu học lần nữa.”
Hứa Ôn Noãn cười nhẹ một tiếng, không nói gì.
Tần Chỉ Ái bưng trà sữa lên uống, uống được nửa ly xong lại nhớ tới chuyện gì, ngẩng đầu lên nói với Hứa Ôn Noãn: “À, đúng rồi thứ tư cậu đến nhà mình một chuyến được không?”
“Chi vậy?”
“Không phải cậu rất thích nhà thiết kế đồ của SP sao? Bây giờ anh ấy là nhà thiết kế riêng của mình, cho cậu đặt mua một cái theo ý thích luôn!”
“Thiệt hay giả vậy?” Hứa Ôn Noãn không thể tin nổi liếc mắt nhìn Tần Chỉ Ái sau một lát mới tin được, lại hỏi: “Không phải lại là kiệt tác của Cố Dư Sinh chứ?”
Tần Chỉ Ái cười: “Ừ” một tiếng, “Tuần trước anh ấy đi công tác, mình để anh ấy mang theo túi của mình, thuận miệng nói mình rất thích mấy túi do nhà thiết kế này làm ra nên anh ấy liền đi công tác về là đưa nhà thiết kế đó về cho mình luôn.”
“Đệt đệt đệt đệt đệt đệt đệt…” Hứa Ôn Noãn cứ niệm như tụng kinh, còn chưa dứt miệng điện thoại của Tần Chỉ Ái lại vang lên.
Tần Chỉ Ái lấy điện thoại di động ra nhìn, liền quay lại giải thích với Hứa Ôn Noãn: “Là nhà tuyển dụng mà tớ mới nộp hồ sơ đó.” Sau đó mới bắt máy.
“Alo, chào ngài, phải, tôi là Tần Chỉ Ái,… đúng vậy… được, làm phiền ngài quá, tạm biệt.”
Cúp máy xong, Hứa Ôn Noãn nhìn mặt của Tần Chỉ Ái liền hiểu: “Sao vậy? Lại bị từ chối rồi hả?”
“Đúng vậy, cậu nói xem có phải là bị ám quẻ rồi không? một tuần nay mình tìm việc ba lần, khi thì không nhận được CV khi thì công ty phá sản, không thì cũng bị thu mua lại, đúng là thời thế đảo điên…”
“Vậy cậu cứ ở nhà đi, giúp chồng dạy con cho thật tốt, nếu có thể thì mình còn ước mỗi ngày có thể làm vợ hiền mẹ đảm, cậu có biết bây giờ mình ngày nào đi làm về cũng mệt muốn ૮ɦếƭ không, vì công việc mà cứ suốt ngày phải chạy vạy bên ngoài. . .”
Tần Chỉ Ái nghe đến đó liền trầm mặc, qua một lát, cô nhìn Hứa Ôn Noãn chăm chú lại hỏi: “Ôn Noãn, nếu như vậy thấy món nợ của anh Bán Thành quá nặng nề quá áp lực thì lấy tiền của mình trả anh ấy trước đi.”
“Thôi quên đi, nợ ai cũng là nợ, nợ thì vẫn cứ còn vậy thôi.”
“Vậy bây giờ cậu và anh Bán Thành sao rồi? Có tiến triển gì không?”
Hứa Ôn Noãn bị hỏi liền sững sờ, rất nhanh lại cụp mắt, che đi vẻ không vui, lắc đầu không do dự trả lời: “Không thể, mình và anh ấy chẳng thể xảy ra chuyện gì hay có tiến triển gì hết, bây giờ mình chỉ mong thời gian trôi qua nhanh một chút, sớm kết thúc thỏa thuận này thôi.”
“Ôn Noãn, mình biết chuyện của Ngô Hạo đối với cậu là một đả kích rất lớn những cũng không thể vì một mình Ngô Hạo mà lại đập ૮ɦếƭ hết những người đàn ông khác trong thiên hạ, câu cũng không thể sống cô đơn mãi như thế này cả đời…”
“Tiểu Ái, cậu lại tới nữa rồi, mình cần phải…” Hứa Ôn Noãn nói tới đây, bỗng nhiên ôm иgự¢, nôn khan một tiếng.
“Sao vậy?” Tần Chỉ Ái quan tâm hỏi.
“Không có gì, có thể là ngán bánh gato quá nên mắc ói thôi.”
Tần Chỉ Ái yên tâm, cười nói: “Cậu dạo này cứ giống như người đang nghén vậy đó.”
Hứa Ôn Noãn run đầu ngón tay nguýt Tần Chỉ Ái một cái: “Nói nhảm gì đó!”
Tần Chỉ Ái cười cười, sau đó lại chuyển sang đề tài khác.
. . . . . .
Từ SPK về, Hứa Ôn Noãn không lên xe về cùng Tần Chỉ Ái mà chặn một chiếc taxi đi về nhà Lục Bán Thành.
Lúc đi ngang qua hiệu thuốc, Hứa Ôn Noãn nghĩ đến những chuyện nói với Tần Chỉ Ái lúc nãy, liền nói với tài xế: “Bác tài, dừng ở đây là được rồi.”
Trả tiền xong, mang túi đi vào hiệu thuốc cách đó năm mươi mét.
Tiếp cô là một người phụ nữ trung niên: “Tiểu thư, cô muốn mua gì?”
Hứa Ôn Noãn có chút ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Tôi muốn biết mình có mang thai hay không.”
“Que thử thai!” người phụ nữ trung niên quay đầu lại nói với người đang lấy hàng phía sau, liền quay lại hỏi Hứa Ôn Noãn: “Mua mấy que?”
“Hai que.” Mặt Hứa Ôn Noãn có một vệt hồng.
Người phụ nữ trung nhiên nhanh chóng tính tiền, sau đó đưa cho Hứa Ôn Noãn, sau đó đưa hóa đơn cho cô trả tiền.
Từ hiệu thuốc đi ra, Hứa Ôn Noãn đi chậm rì rì về phía nhà trọ của Lục Bán Thành.
Từ thang máy đi ra, cô cứ không yên thấp thỏm nhập password vào nhà.
Đi vào nhà, cô tiện tay đặt túi trên tủ giày, sau đó ngồi xổm xuống lúc thay giày, Hứa Ôn Noãn lại có tiếng bước chân, quay đầu nhìn theo bản năng, cô liền nhìn thấy Lục Bán Thành mặc tạp dề, tay cầm một cái xẻng, từ trong bếp đi ra.
Chỉ một giây sau, Hứa Ôn Noãn liền thu lại tầm mắt.
Đối mắt với vẻ thờ ơ của Hứa Ôn Noãn, Lục Bán Thành lại chào hỏi vui vẻ: “Ôn Noãn, em về nhà rồi sao?”
Hứa Ôn Noãn coi như Lục Bán Thành không tồn tại, liền thay giày.
Lúc cô đứng dậy, Lục Bán Thành lại nói: “Ôn Noãn, hôm nay em đi dạo phố sao? Mua gì vậy?”
Hứa Ôn Noãn ôm mấy cái túi, ngoảnh mặt làm ngơ, đi về phía phòng mình.
Lúc cô đi ngang qua người hắn, Lục Bán Thành lại mở miệng lần thứ ba: “Ôn Noãn, anh đã làm những món mà em thích ăn rồi, em nghỉ ngơi một chút trước đi, lát nữa khi nào xong anh sẽ gọi em ra ăn được không?”
Đáp lại hắn lại chỉ là sự yên lặng lướt qua.
Lục Bán Thành quay đầu lại theo bản năng, lại nhìn bóng lưng Hứa Ôn Noãn: “Em đi về có khát không? Anh rót cho em một ly…”
Chữ nước cuối cùng còn chưa nói xong, cửa phòng lại bị Hứa Ôn Noãn dùng sức đóng lại, sau đó lại nghe thấy tiếng khóa trái cửa.
Hơn một tháng nay, ngoại trừ lần về nhà cha mẹ hắn, cô mới nói chuyện cười vui vẻ với hắn, ngoài ra những lúc khác đều giống như đêm đó cô nói vậy, coi hắn như không khí vậy, không nhìn thấy, không nghe thấy.
Nếu không có gì quá bận, hắn sẽ về nhà sớm nấu cơm cho cô ăn, đừng nói là ăn một miếng, cô thậm chí còn chẳng bao giờ liếc mắt nhìn qua một cái, ngay cả những món hắn gọi giao hàng đến, cô cũng chưa bao giờ ᴆụng đến.
Lục Bán Thành nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, thở dài quay vào bếp.
Dù cô không ăn, hắn cũng sẽ làm.
Hắn biết cô không dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy, nhưng hắn vẫn sẽ kiên trì để có một ngày cô sẽ tha thứ cho hắn.
Nấu cơm xong, Lục Bán Thành gõ cửa pong Hứa Ôn Noãn nhiều lần, cũng không có ai trả lời.
Mãi đến khi có chuyển phát nhanh tới cửa, Hứa Ôn Noãn cần tự mình ra ký nhận, cô mới đi ra khỏi phòng.
Sau khi ký tên xong, cô cũng không chờ nhân viên chuyển phát rời đi đã quay người trở về phòng.
Lục Bán Thành chặn trước mặt cô: “Ôn Noãn, em không thể không ăn tối, ít nhiều gì cũng phải ăn một chút.”
Hứa Ôn Noãn trầm mặc lại dịch qua bên cạnh hai bước, đi vòng qua Lục Bán Thành, chuẩn bị rời đi.
Lục Bán Thành lại chắn trước mặt cô lần nữa: “Ôn Noãn, mấy ngày trước anh đi công tác, có mua quà cho em nè.” Nói xong, hắn liền móc một chiếc hộp gấm từ trong túi ra.
Trong nửa tháng này, hắn từng đưa cho cô rất nhiều quà nhưng cô chưa từng cầm lấy.
Lục Bán Thành sợ cô giống như trước đây, lại không thèm nhìn tới, liền mở hộp gấm ra, trực tiếp nhét vào tay cô.
Một chiếc lắc tay kim cương rất tinh xảo.
Hứa Ôn Noãn không có chút vui mừng nào, liền trả lại cho Lục Bán Thành.
Hứa Ôn Noãn không đợi Lục Bán Thành nói hết lời, liền nhét hộp gấm lên khay trà, bước nhanh về phía phòng.
Lục Bán Thành đứng tại chỗ một lúc lâu, kéo tạp dề xuống, tiện tay bỏ lên ghế salon, sau đó đi đến cửa sổ.
Hắn nhìn chằm chằm cảnh đêm ngoài cửa sổ, nhìn không bao lâu, cửa phòng lại lần nữa được mở ra, Lục Bán Thành quay đầu lại theo bản năng, lại nhìn về phía Hứa Ôn Noãn.
Cô bé đi về phía hắn.
Trong mắt Lục Bán Thành nổi lên một tia mừng rỡ, hắn thấy cô đứng trước mặt mình, liền nhỏ giọng gọi: “Ôn Noãn.”
Hứa Ôn Noãn không để ý đến hắn, liền lấy túi giấy trong tay đưa cho Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành cúi đầu nhìn túi giấy, như là gặp phải chuyện đáng mừng lắm vậy liền ngước mắt nhìn Hứa Ôn Noãn, mặc dù hắn đang kiềm nén lại tình cảm của mình nhưng vẫn có chút vui sướng, như đang hỏi: “Em cũng có đồ muốn tặng cho anh sao?”
Sắc mặt Hứa Ôn Noãn chưa hề động, không có ý gì muốn lên tiếng, chỉ nhấc túi giấy lên, ra hiệu Lục Bán Thành cầm.
Lục Bán Thành thấy cử động của cô liền nhận lấy, không chờ được liền mở túi ra, ngay sau đó lại có cảm giác như bị người khác hất cả chậu nước lạnh vào mặt, lại bất động đứng tại chỗ.
Trong túi giấy lại là một đống tiền mặt màu hồng.
Lục Bán Thành mím môi một hồi, trong mắt đã hiểu ý của cô. hắn vì sự chủ động khi cô đi đến trước mặt mình mà vui mừng như một chú cún con vẫy đuôi nhìn thấy chủ, lúc này những vui mừng đó đều tan thành mây khói. Hắn nhìn chằm chằm những tờ tiền kia một lúc lâu, mới nhìn Hứa Ôn Noãn.
Hứa Ôn Noãn vẫn không muốn nói chuyện với hắn, giống như không hề nhìn thấy đau khổ và lạc lõng trong ánh mắt hắn, mặt không có chút cảm xúc nào quay người muốn đi về phía phòng mình.
Cô đi được hai bước, cô lại như nghĩ đến chuyện gì, dừng bước, cô đưa lưng về phía hắn, không quay đầu lại, nhàn nhạt nói chuyện: “Đó là một trăm ngàn, tôi còn thiếu anh chín trăm ngàn.” Nói xong, cô liền nặng nề bước chân vào phòng.
Đầu ngón tay Lục Bán Thành cầm túi giấy mà run run, mãi đến khi trong nhà có tiếng cô đóng cửa phòng lại, hắn mới cúi đầu, liếc mắt nhìn tiền trong túi.
Nữa tháng, hắn cho rằng cuối cùng cô cũng chịu nói chuyện với hắn, nhưng cô chỉ trả tiền cho hắn…
. . . . . . .
Cửa khóa trái, Hứa Ôn Noãn nhắm mắt lại, tựa trên cửa một hồi, sau đó cô mới lê thân thể mệt mỏi về phía giường.
Mới nằm xuống xong, tay cô lại ᴆụng phải túi của mình, chợt nhớ ra trong lúc mình về nhà có mua que thử thai, liền quay đầu nhìn chằm chằm túi một lát, mới ngồi dậy lần nữa, lấy những que đã mua ra, sau đó nhét vào trong váy ngủ, một lần nữa ra khỏi phòng.
Cô coi như Lục Bán Thành đứng cạnh cửa sổ như không tồn tại, liền đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Đóng cửa, Hứa Ôn Noãn ngồi trên bồn cầu, hít sâu hai cái, sau đó mới ngồi xổm lên, lấy que thử thai bỏ trong túi váy ra, xé bao bì bên ngoài.
Chờ mấy phút sau mới có kết quả, Hứa Ôn Noãn không rời khỏi nhà vệ sinh mà trực tiếp cầm một cái que nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Cô càng thấp thỏm, mãi đến cuối cùng nhìn thấy hai vạch thẳng hiện lên, cả người cô lại trở nên hoảng hốt.
Gần đây công việc quá bận rộn, cô vẫn không để ý đến bản thân, nếu không phải lúc nãy Tần Chỉ Ái nói những chuyện như vậy khiến cô quên mất chuyện tối hôm đó cô và Lục Bán Thành phát sinh quan hệ hoàn toàn vẫn không có kinh cả tháng nay.
Thân thể cô, cô biết rõ nhất, Tiểu Ái không đánh thức cô, cô cũng không nghĩ đến những chuyện kia, cô còn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình mang thai.
Không nghĩ tới, nhưng không có nghĩa là nó sẽ không xảy ra…
Hứa Ôn Noãn mím mím môi, hai mắt vô thần ngồi chồm hổm trên bồn cầu một lúc lâu mới đứng dậy, dấu tất cả những thứ vừa mang vào, đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Trong lòng cô có chuyện, đi rất vội vàng, khiến một cái que thử thai rơi xuống đất.
. . . . . .
Trở lại phòng, Hứa Ôn Noãn nằm trên giường không nhúc nhích một lúc lâu, não mới từ từ xoay chuyển mà suy nghĩ.
Cô mang thai, là tác phẩm của Lục Bán Thành, là người đàn ông cô ghét nhất trên thế giới này.
Từ sau đêm đó, cô liền muốn không có bất cứ qua lại gì với hắn nữa.
Bây giờ lại có một đứa bé…
Hứa Ôn Noãn nhìn chằm chằm trần nhà mím môi, mắt có một vệt kiên quyết, cô hầu như không hề do dự chút nào, liền lấy điện thoại di động mở trang web ra, đặt chỗ ở một phòng khám sản khoa.
. . . . . .
Đêm nay Cố Dư Sinh tăng ca, Đậu Phộng Nhỏ được chăm sóc đi tắm, Tần Chỉ Ái nhân lúc rảnh rỗi liền bắt đầu chuẩn bị một cái CV mới nữa.
Lúc Tần Chỉ Ái tắt máy, không cẩn thận lại ᴆụng phải chồng tài liệu trên bàn, cô vội vàng ngồi xổm xuống, nhặt tài liệu đó lên, nhưng vô tình lại nhìn thấy một công ty bị thu mua, một công ty bị hắn làm sao cho phá sản, còn có một công ty có kẹp CV của cô ở trong đó nữa… đúng là không phải bị quỷ ám mà là bị chồng ám mà!
Những chuyện khiến cô không thể đi làm được đều là do ơn của Cố Dư Sinh.
Tần Chỉ Ái ngồi chồm hỗm trên mặt đất, nhìn chằm chằm mấy tài liệu này, chợt nhớ đến buổi tối lúc ăn cơm nói với hắn chuyện cô muốn tìm việc làm.
Gần đây Đậu Phộng Nhỏ khá là dính mẹ, Cố lão gia chẳng chơi được với bé chút nào, cứ bị bé đòi mẹ mà phải đưa Đậu Phộng Nhỏ lại cho cô, vì vậy khi ông vừa nghe thấy chuyện cô đi làm liền không do dự chút nào mà gật đầu nói: “Tuy rằng Cố gia chúng ta không thiếu tiền nhưng mà ở nhà vừa buồn chán lại vừa không tiện, Tiểu Ái vui vẻ là được rồi.” Cố lão gia còn chưa nói hết liền rên khẽ một tiếng, chỗ nào bị đau sao? Ông liếc nhìn Cố Dư Sinh đang yên lặng ăn cơm, không nói nữa.
Mẹ Tần tất nhiên là ủng hộ Tần Chỉ Ái hai tay hai chân: “Tiểu Ái đúng là nên đi làm, tuy rằng Dư Sinh có thể nuôi con nhưng mà người mà, cũng có nghề nghiệp của riêng mình.”
Mẹ Tần nói xong, từ lúc Cố Dư Sinh đạp ông một cái xong cũng không nói gì, nhưng lúc này lại gật đầu đồng ý với mẹ vợ: “Phải đó mẹ, Tần Chỉ Ái đúng là nên ra ngoài làm việc, ở nhà rất buồn chán a.”
Cố Dư Sinh nói xong liền khiến Cố lão gia tức giận ra mặt nhưng lại ngậm cười, nhìn mẹ Tần mà phối hợp nói tiếp: “Ông nói cũng rất đúng, Tiểu Ái vui vẻ là được rồi, cô ấy muốn làm gì cũng không phải kiếm tiền là chủ yếu, chỉ cần sống vui vẻ thoải mái là được!”
Sau khi ăn cơm tối, về đến nhà, Tần Chỉ Ái liền bắt tay vào điền CV, mẹ tần ở đây, Cố Dư Sinh chỉ có thể ôm eo của Tần Chỉ Ái giúp cô làm, thậm chí thấy không tốt ở đâu liền sửa ngay ở đó.
Cô thật sự cho rằng Cố Dư Sinh ủng hộ chuyện mình ra ngoài làm, nhưng lại không ngờ trong vòng vài ngày, không phải cô bị thất bại thì hắn lại nói mấy công ty kia không có năng lực sinh tồn trong thương trường các loại.
Thì ra đảo qua đảo lại, trong miệng hắn nói như đúng rồi, tất cả đều bị hắn động tay động chân ở phía sau hết! Cố Dư Sinh!!!
Cô còn cho rằng có phải học lực của mình không đủ cho nên mấy công ty kia mới tìm mấy cái cớ vớ vẩn như vậy để từ chối cô.
Thì ra là do hắn ở phía sau lặng lẽ hành động a!
Tần Chỉ Ái cuối cùng cũng hiểu rõ tình hình, còn chưa đứng lên khỏi đất, ngoài cửa đã nghe thấy tiếng quản gia: “Thiếu phu nhân, thiếu gia về rồi.”
“Ừ” Tần Chỉ Ái hoàn hồn cười yếu ớt với quản gia, sau đó ôm tài liệu tán loạn trên đất, để lên bàn sau đó ôm ba tài liệu kia dấu ra sau lưng, cất bước ra khỏi thư phòng.
Còn chưa tới cửa phòng ngủ chính, Cố Dư Sinh đã ôm Đậu Phộng Nhỏ lên lầu hai.
Cố Dư Sinh nhìn thấy Cố Dư Sinh, cả khuôn mặt đều thấm đượm nét cười dịu dàng: “Tiểu Ái!”
Tần Chỉ Ái hào phóng cười với hắn một cái, sau đó mới đẩy cửa phòng ngủ chính, làm tư thế mời chuẩn lịch lãm: “Đúng lúc anh trở về, em có chuyện tốt muốn cho anh xem nè!”
Ý cười trên mặt hắn lại càng đậm, nhanh chân vào phòng: “Tiểu Ái, hôm nay em đi trung tâm thương mại mua quà cho anh sao?”
Tần Chỉ Ái nghĩ hình như mình nói sai rồi, lại cười xán lạn sửa lại: “A, sai rồi, không chỉ có một mà là ba lận a!”
Cười vui vẻ như vậy, hắn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai thì phải, bước chân của Cố Dư Sinh theo bản năng chậm lại một chút, sau đó lại nhìn chằm chằm Tần Chỉ Ái, ngữ khí vẫn ôn hòa: “Tiểu Ái, chỉ cần là đồ em mua, dù là gì đi nữa anh cũng sẽ thích mà!”
“Thật sao? Vậy hy vọng chút nữa anh sẽ thích những thứ này!” Tần Chỉ Ái cong cong môi sau đó lại nói: “Mau vào đi.” Liền vào phòng ngủ trước.
Cố Dư Sinh ôm Đậu Phộng Nhỏ, đứng trên hành lang ngập ngừng thì thầm: “Mẹ em hôm nay có chút…:
Cố Dư Sinh còn chưa nói hết, trong phỏng ngủ đã có tiếng gọi uyển chuyển của Tần Chỉ Ái: “Ông xã à!”
Cố Dư Sinh nuốt lại chữ kỳ lạ vào miệng, đổi thành chữ “đẹp”, sau đó mới giơ chân đi vào phòng ngủ.
Đóng cửa phòng lại, Cố Dư Sinh vẫn đứng xa xa Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái ngồi trên ghế salon, quay đầu nhìn Cố Dư Sinh đứng sát cửa, cười xán lạn: “Lại đây anh!”
Cố Dư Sinh theo bản năng nhích về phía cửa chút nữa, Tần Chỉ Ái thấy hắn không đi qua, nhíu mày, hắn thấy vậy liền bước hai ba bước thật dài, nhẹ nhàng đi đến gần cô, cười đáng yêu gọi: “Tiểu Ái.”
Tần Chỉ Ái “ừ” một tiếng, rũ mắt không nhìn Dư Sinh nhẹ nhàng vỗ vỗ vị trí cạnh mình ra hiệu cho hắn ngồi xuống.
Cố Dư Sinh ôm Đậu Phộng Nhỏ nhìn xung quanh một chút, sau đó chọn một chỗ xa nhất ngồi xuống.
Vừa mới chuẩn bị ngồi xuống ánh mắt Tần Chỉ Ái cũng nhẹ nhàng lia qua, Cố Dư Sinh cả người phản xạ có điều kiện liền nhảy đến ngồi gần Tần Chỉ Ái nhất, sau đó nháy mắt đầy vô tội: “Tiểu Ái, em có quà gì muốn tặng cho anh?”
Tần Chỉ Ái tùy tiện giật tài liệu giấu sau lưng nãy giơ giơ lên trước mặt hắn, dịu dàng ném lên nệm: “Công ty SD bị thu mua, người mua là Cố Dư Sinh, giá mua…”
Rõ ràng giọng nói của Tần Chỉ Ái rất nhẹ nhàng êm tai nhưng Cố Dư Sinh lại kinh hồn bạt vìa cực kỳ sợ hãi, hắn không chờ Tần Chỉ Ái đọc xong, liền nhận sai trước: “Tiểu Ái, anh sai rồi…”
Tần Chỉ Ái giống như không nghe thấy những gì cô nói, liền đem tài liệu thứ nhất quăng lên khay trà, sau đó lại lấy tài liệu thứ hai đọc lên, nhìn chắm chằm giấy trắng mực đen mà kéo dài giọng đọc.
Cố Dư Sinh cực kỳ hoảng loạn, kịp thời nghĩ: “Tiểu Ái, anh thật sự biết sai rồi, em đừng tức giận, chỉ cần tối nay em không đuổi anh ra khỏi phòng, em muốn anh làm gì, anh đều đồng ý hết!”
Bỏ tài liệu thứ hai xuống, cô lấy tài liệu cuối xùng ra, còn chưa đọc, Cố Dư Sinh liền nói câu đó xong, cô liền quay đầu nhìn về phía hắn.
“Được lắm, anh không đến phòng khác, em đi!”
“Anh…” Cố Dư Sinh hận không thể cắn lưỡi mình, hắn có não không? Tự nhiên lại nói ra hình phạt nặng nhất? Cố Dư Sinh nhanh chóng xoay chuyển: “…Tiểu Ái, anh chỉ sợ em ra ngoài mệt mỏi, nên anh…”
Đậu Phộng Nhỏ bị Cố Dư Sinh ôm vào иgự¢, mặt vô tội nhìn mẹ nó, sau đó lại nhìn sang ba ba, sau đó toét môi cười.
Tần Chỉ Ái không để ý đến Cố Dư Sinh liền nhìn tài liệu thứ ba đọc lên.
“…Anh biết anh làm như vậy là không đúng, đây là vì anh muốn bảo vệ em, bên ngoài có rất nhiều người xấu…”
Tần Chỉ Ái đọc càng lớn hơn để lấp đi giọng nói đầy ngụy biện của Cố Dư Sinh.
Đậu Phộng Nhỏ vừa gặm gặm ngón tay cừa nhìn qua nhìn lại hai người, càng ngày càng vui vẻ.
“Tiểu Ái, đi làm cực khổ như vậy, anh sợ em bị người ta bắt nạt, hơn nữa anh nghĩ anh là chồng của em, anh nuôi em là được rồi, mấy người khác cũng toàn là ở nhà chồng nuôi, có nhiều người còn muốn ở nhà chờ chồng đem tiền về, không có không phải họ rất đáng thương sao?”
Tần Chỉ Ái đọc xong tài liệu thứ ba, nghe những câu này của Cố Dư Sinh, liền nghiêng đầu nhìn hắn một chút.
“Hơn nữa em phải biết, người đàn ông kiếm được nhiều tiền không phải lúc nào cũng muốn nuôi vợ, mà người đàn ông muốn nuôi vợ, không phải lúc nào cũng có thể kiếm được nhiều tiền, em có người chồng vừa muốn nuôi em vừa có thể kiếm được nhiều tiền, vì vậy Tiểu Ái…”
Rõ ràng người giở trò phía sau lưng là hắn, nhận sai cũng là hắn, sao vòng tới vòng lui lại giống như khoe khoan bản thân mà còn nói cô như một con bé có phúc không biết hưởng vậy hả?
Lông mi dài của Tần Chỉ Ái chớp nhẹ nhàng mấy cái, chồng nuôi? Tốt lắm a!! Vậy thì cô sẽ để chồng nuôi! Nghĩ xong, Tần Chỉ Ái liền để tài liệu xuống ném qua một bên, lại đột nhiên nhào đến người Cố Dư Sinh, mở miệng nhắm thẳng vai của hắn mà gặm. . .
Cố Dư Sinh bị đau, hít vào một ngụm khí lạnh.
Đậu Phộng Nhỏ nằm trong иgự¢ hắn, nhìn thấy như vậy liền cười đến chảy nước miếng, còn phát ra tiếng khanh khách.
Chờ Tần Chỉ Ái nhả ra, Cố Dư Sinh thấy con gái cười hài lòng như vậy, liền oan ức huhu méc: “Đậu Phộng Nhỏ mẹ của con bắt nạt ba.”
Đậu Phộng Nhỏ không hiểu Cố Dư Sinh đang nói gì, lại đập đập lên bả vai vừa bị Tần Chỉ Ái cắn vừa aaa lên.
Cố Dư Sinh hiểu rõ Đậu Phộng Nhỏ muốn bắt chước mẹ, sau đó liền nhẹ giọng giải thích với con gái: “Đậu Phộng Nhỏ, gặm người là không đúng, con không thể học mẹ con, ba ba sẽ đau lắm đó…”
Đậu Phộng Nhỏ vẫn không hiểu Cố Dư Sinh nói gì nhưng cô biết ba không để cho mình gặm, mẹ thì có thể gặm, sao Đậu Phộng Nhỏ lại không thể? Quá bất công, còn chưa tới một giây đồng hồ, khuôn mặt tươi cười của Đậu Phộng Nhỏ liền mếu máo, sau đó mũi nhỏ đáng yêu cũng nhíu nhíu lại, bắt đầu “oa” một tiếng, nước mắt liền rơi xuống.
Tần Chỉ Ái tức giận trừng mắt nhìn Cố Dư Sinh.
“Nín nín đừng khóc, Đậu Phộng Nhỏ ngoan ba cho con gặm, ba cho con gặm được chưa!!!” còn chưa dỗ xong người lớn lại phải dỗ đến người nhỏ, Cố Dư Sinh thấy mình thật sự rất bận bịu: “Tiểu Ái, anh rất thích được em gặm, thật đó, không thì em cắn anh một cái nữa đi.”
Nói xong, Cố Dư Sinh liền đưa cánh tay đến trước mặt Tần Chỉ Ái, cái còn lại đưa tới bên miệng Đậu Phộng Nhỏ.
Đậu Phộng Nhỏ cuối cùng cũng được toại nguyện, sau đó nín khóc rồi cười.
Tần Chỉ Ái lại không có chút cười cợt nào, đáy mắt lại động tình lập lòe, Cố Dư Sinh thấy vậy liền nói tiếp: “Tiểu Ái, hay là ngày mai em đến công ty cùng anh đi, trong đó có một vị trí mà không thể cho người khác vào làm được!”
Nghe Cố Dư Sinh nói như vậy, ánh mắt cô liền trở thành ‘tạm chấp nhận được’ sau đó liền cắn cánh tay của Cố Dư Sinh một cái.
-
Sáng ngày thứ hai, Lục Bán Thành còn chưa thức dậy, Hứa Ôn Noãn đã rửa mặt ăn mặc chỉnh tề ra khỏi nhà.
Cô đi tàu điện ngầm đến bệnh viện là đúng 8 giờ, đợi chừng 10 phút liền đến lượt cô.
Lúc bác sĩ khám xong, Hứa Ôn Noãn lại kiểm tra nước tiểu một lần, sau đó còn thử máu, đợi khoảng nửa giờ liền có thể lấy giấy xét nghiệm ra đưa cho bác sĩ.
Bác sĩ nhìn vài lần, ngẩng đầu lên liếc nhìn Hứa Ôn Noãn, cười híp mắt: “Từ kết quả phân tích huyết dịch HCG cho thấy cô đã mang thai, sức khỏe đến lúc này vẫn không có vấn đề gì, thai có thể đã được hơn hai tuần, hai tuần sau cô có thể quay lại để khám lại lần nữa xem thai có phát triển bình thường không chẳng hạn như …”
Bác sĩ còn chưa nói xong, Hứa Ôn Noãn đã cắn môi cắt ngang anh ta: “Bác sĩ, tôi muốn phá thai, có cách nào không?”
Bác sĩ nhìn thấy tình trạng hôn nhân của Hứa Ôn Noãn là đã kết hôn, nên mới không hỏi cô có muốn phá thai không, liền nói cho cô thời gian cần thiết phải đi khám thai, nhưng chợt nghe cô nói như vậy, bác sĩ cũng sửng sốt một chút, sau một lát, mới nói: “Tiểu thư, ý của cô là cô không muốn giữ đứa bé?”
“Vâng” Hứa Ôn Noãn như sợ đứa bé ở trong bụng cô giây nào liền phiền phức giây đó liền gật đầu kiên quyết, sau đó lại nói: “Tôi không muốn giữ đứa bé này, muốn nhanh chóng giài quyết nó càng sớm càng tốt!”
“Tôi đã xem thông tin của cô, cô đã kết hôn, muốn phá thai, không phải nên thương lượng lại với chồng một tiếng sao?”
Hứa Ôn Noãn càng mím chặt môi, không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu một cái.
“KHÔNG CẦN SUY NGHĨ LẠI SAO?”
Hứa Ôn Noãn lắc đầu.
“Nếu như cô cứ nhất quyết như vậy thì bây giờ tôi sẽ cho cô đi kiểm tra, nếu như sức khỏe của cô không có vấn đề gì…”
Bác sĩ còn đang cầm chuột chình thời gian rảnh để có thể làm phẫu thuật, lại quay về phía Hứa Ôn Noãn tiếp tục nói: “…Xế chiều hôm nay tôi có thể sắp xếp cho cô phá thai.”
Hứa Ôn Noãn nói “Được” với bác sĩ, sau đó bình tĩnh như hoàn toàn không có chuyện quan trọng gì xảy ra, giống như người sắp phá thai không phải là cô vậy.
Cầm hóa đơn đi nộp viện phí, đi đến trước cửa phòng thu phí ở lầu một, trả tiền xong, Hứa Ôn Noãn lại bắt đầu tiến hành một loạt các loại kiểm tra.
Đúng 12 giờ trưa, tất cả các loại xét nghiệm đều có kết quả, sức khỏe của cô không hề có bất cứ vấn đề gì, chiều nay ba giờ có thể phẫu thuật phá bỏ đứa bé.
-
Buổi sáng, Đậu Phộng Nhỏ còn phải đi chích ngừa, Tần Chỉ Ái dẫn bé đi về đến nhà cũng đã là giờ cơm trưa, sau khi dỗ Đậu Phộng Nhỏ nhỏ ngủ trưa xong, mới là hai giờ chiều, đợi đến khi mẹ Tần mang Đậu Phộng Nhỏ qua nhà cũ chơi với Cố lão gia, Tần Chỉ Ái liền thay đồ đi đến Cố thị một chuyến.
Nhân viên tiếp tân biết Tần Chỉ Ái liền cười híp mắt, gọi “Cố phu nhân” xong, sau đó liền chạy đến thang máy giúp cô bấm nút mở cửa.
Thang máy đi thẳng đến tầng cao nhất của Cố thị, sau đó Tần Chỉ Ái đi ra bước về phía phòng làm việc của Cố Dư Sinh.
Thư ký của hắn ngồi trước bàn làm việc, nhìn thấy cô thì hoàn toàn không có chút kinh ngạc nào mà dừng việc đang làm dở, đứng dậy đón cô: “Cố phu nhân, cô tới rồi?”
Tần Chỉ Ái mỉm cười, ừ một tiếng, sau đó lại nhìn vào cửa phòng làm việc đang mở rộng của Cố Dư Sinh, thấy bên trong không có một bóng người liền nhìn lại phía thư ký hỏi: “Dư Sinh đâu?”
“Cố tổng đang họp, anh ấy đã dặn tôi thấy chị đến thì mời chị vào văn phòng của chị ngồi.”
Văn phòng? Cố Dư Sinh thật sự sắp xếp cho cô làm việc trong Cố thị thật sao?
Tần Chỉ Ái cười cười, sau đó liền nói cảm ơn với thư ký.
“Cố phu nhân không cần khách sáo, mời đi bên này!” thư ký lễ phép mời cô vào phòng.
Đẩy cửa ra, lọt vào tầm mắt của cô là một căn phòng còn xa hoa hơn so với phòng làm việc của Cố Dư Sinh.
Thư ký đứng ở cửa, còn chưa đi vào, cô đã nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Tần Chỉ Ái, liền cười híp mắt, sau đó còn giải thích rõ ràng: “Cố phu nhân, đây là văn phòng mà sáng nay Cố tổng đã gọi người đến trang hoàng.”
“Thật sao?” Tần Chỉ Ái nhìn thư ký cười, không chờ cô ấy trả lời thật hay giả lại nói tiếp: “Cô có chuyện gì thì đi làm tiếp đi!”
“Được, Cố phu nhân, có chuyện gì chị cứ gọi điện thoại nội tuyến.”
“Ừ.” Tần Chỉ Ái cười cười đợi sau khi thư ký ra khỏi phòng liền đóng cửa lại một cách nhẹ nhàng, sau đó cô mới nhớ tới thư ký còn chưa nói cho cô biết cô phải làm gì.
Thôi kệ đi, lát nữa hỏi Cố Dư Sinh…
Cô dựa trên cửa phòng, nhìn văn phòng rộng rãi cách vách phòng làm việc của Cố Dư Sinh, xem xét cẩn thận một lúc lâu.
Trên bàn trà có một bó hoa tường vi mà cô yêu thích, bên cạnh đó còn có một dĩa trái cây, trong đó còn có đào, là món gần đây cô rất thích anh, bên cạnh bàn làm việc còn có một cái rương nhỏ, bên trong chứa đầy đồ ăn vặt, đa số đều là những món dạo gần đây cô đang ghiền, ngay cả rèm cửa sổ cũng là loại mà cách đây mấy ngày hắn và cô đi trung tâm thương mại nhìn thấy được cô khen đẹp...
Một loại cảm động bao phủ trái tim Tần Chỉ Ái, khiến trong mắt cô bỗng nhiên có một giọt nước sáng lấp lánh.
Một lúc lâu, Tần Chỉ Ái mới ngồi dậy, cất bước đi đến trước bàn làm việc.
Trên máy tính còn có một tài liệu, nhìn vào cảm thấy thật sự rất chói mắt.
Trong hình là hình cô lúc nộp hồ sơ thực tập ở Cố thị.
Bên cạnh hình, dòng thứ nhất là họ tên của cô, Tần Chỉ Ái.
Bên dưới là chức vị: Vợ của Cố Dư Sinh.
Bên dưới màn hình còn có một tờ giấy, Tần Chỉ Ái rút ra, lọt vào mắt cô là chữ viết rồng bay phượng múa của Cố Dư Sinh: “Đối với anh mà nói, nghề nghiệp tốt đẹp nhất trong của đời em chính là làm vợ của Cố Dư Sinh.”
-
Tối qua Lục Bán Thành ngủ khá trễ, sáng nay thức dậy đã là chín giờ tối.
Buổi sáng hắn đã hẹn gặp mặt khách hàng nên Lục Bán Thành vội vã ăn mặc chỉnh tề đến công ty.
Bận bịu đến đúng mười hai giờ trưa, Lục Bán Thành cuối cùng cũng có thời gian lười biếng một chút, qua không bao lâu, liền nhận được điện thoại của thư ký nhắc chiều nay ba giờ hắn có hội nghị phải tham dự.
Sau khi cúp điện thoại nội tuyến, Lục Bán Thành bắt đầu tìm kiếm những tư liệu cần cho hội nghị, sau đó chợt nhớ đến tuần trước hắn phải về nhà sớm nên tài liệu đó để quên ở nhà rồi.
Nhìn lướt qua thời gian trong màn hình máy tính một chút, thời gian cách hội nghị còn tới hai tiếng đồng hồ, vừa đủ thời gian đi đi về về từ nhà đến công ty, sau đó hắn liền cầm áo khoác và chìa khóa xe đứng lên vội vàng đi xuống lầu.
Từ thang máy đi ra, đến trước cửa nhà, còn chưa nhập password vào nhà, cửa đã bị mở ra.
Là người dọn dẹp làm theo giờ đến đúng lúc người đó đang thu dọn tủ giày thì nghe thấy tiếng động bên ngoài.
“Lục tiên sinh, anh đã về?” nhân viên cười híp mắt chào hỏi.“Ừm.” Lục Bán Thành cười một cái, thay giày, vội vã đi vào thư phòng.
Tìm kỹ tư liệu một lát Lục Bán Thành nhanh chóng mở cửa đi ra, mang giày, lúc Lục Bán Thành vừa chuẩn bị mở cửa rời khỏi nhà, trong nhà vệ sinh lại truyền đến tiếng gọi của nhân viên đó: “Lục tiên sinh?”
Lục Bán Thành không nói gì, dừng lại động tác nhìn về phía nhà vệ sinh.
Rất nhanh, nhân viên đã đưa đến một đồ vật cho hắn.
“Lục tiên sinh, đây là thứ tôi nhìn thấy lúc dọn nhà vệ sinh, nằm trong góc tường…”
Lục Bán Thành nhìn đồ vật trong tay người đó, sau đó lại ổn định sắc mặt.
Que thử thai… trong nhà hắn sao lại có thứ này?
“Lục tiên sinh, đây là que thử thai, kết quả trên đó là hai vạch đỏ, điều này cho biết Lục phu nhân đã mang thai rồi..” nhân viên làm theo giờ hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của Lục Bán Thành, liền cười híp mắt, chúc mừng hắn một tiếng: “Lục tiên sinh, chúc mừng anh nha!”
Nhân viên đó còn chưa nói xong, Lục Bán Thành đột nhiên đưa tay ra, giật lấy que thử thai trên tay cô ấy.
Hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm que thử thai một lúc lâu, mới ngẩng đầu lên lẩm bẩm hỏi nhân viên lại lần nữa: “Mang thai sao?”
“Đúng vậy…”
Nhân viên đó vừa nói xong hai chữ đó, Lục Bán Thành liền quay đầu cũng chẳng cầm tài liệu đặt trên tủ giày mà liền chạy ra khỏi nhà, bấm thang máy, chờ cửa thang máy, đến khi cửa vừa mở ra, hắn đã không chờ được nữa mà lao vào.
Trong thang máy, Lục Bán Thành gọi cho Hứa Ôn Noãn một cú điện thoại.
Điện thoại reo rất lâu nhưng cũng không có người bắt máy.
Lục Bán Thành đổi thành nhắn tin, vừa bấm vừa đi về phía xe: “Ôn Noãn, bây giờ em đang ở đâu?”
Gừi tin nhắn đi xong, điện thoại của hắn vẫn giống như một tảng đá, không có hồi âm.
Lục Bán Thành lại tiếp tục gọi cho Hứa Ôn Noãn một cú điện thoại, vẫn là trong tình trạng không bắt máy, hắn tàn nhẫn đạp chân ga, đi thẳng đến công ty của Hứa Ôn Noãn.
Hỏi người tiếp tân xong mới biết, hôm nay cô xin nghỉ, không đi làm.
Lại trở lại xe, Lục Bán Thành nhận được điện thoại của thư ký nhắc hắn còn 10 phút nữa là bắt đầu họp.
Lục Bán Thành lại trả lời câu: “Hủy cuộc họp chiều nay cho tôi.” Sau đó liền cúp máy, vừa gọi điện thoại cho Hứa Ôn Noãn, vừa lái xe đến những nơi mà hắn biết cô thường hay đến để tìm cô.
-
“Đối với anh mà nói, nghề nghiệp tốt nhất của em trong cuộc đời này chính là làm vợ của Cố Dư Sinh.”
Có người nói, tình yêu đi đến tận cùng sẽ trở thành củi, gạo, dầu, muối, tương, giấm, trà, nhưng đến bây giờ, tình cảm của Cố Dư Sinh và cô vẫn tươi mới như lúc ban đầu.
Nói không chừng sau này hắn lúc nào cũng sẽ như vậy, cứ mang lại cho cô thật nhiều xúc động và bất ngờ.
Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm tờ giấy mà Cố Dư Sinh viết, đầu ngón tay lại vuốt ve mấy chữ trên bảng chức vị: “Vợ của Cố Dư Sinh.” Trong lòng lại có một loại ấm áp tràn lan.
“Đang nhìn gì vậy?” cửa phòng làm việc được đẩy ra, lại là âm thanh tao nhã của Cố Dư Sinh truyền tới.
Tần Chỉ Ái tập trung tinh thần, cầm bảng chức vị trên tay nhìn về phía Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh giơ tay lên, nới lỏng cravat xong, đã nhìn thấy đồ mà cô cầm trên tay, liền đi về phía cô, lại hỏi: “Thế nào? Công việc này sắp xếp như vậy, em có hài lòng không?”
Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm Cố Dư Sinh càng ngày càng đến gần mình, chỉ cảm thấy hô hấp có chút bất ổn.
Hắn và cô rõ ràng đã ở bên nhau lâu như vậy, có thể nói mỗi lần nhìn kỹ hắn lại là một lần cô cảm thấy hoảng loạn, giống như lúc còn trẻ vậy
Thật là không có tiền đồ… Tần Chỉ Ái thầm mắng chính mình trong lòng một câu, sau đó liền ngước đầu lên nhìn về phía Cố Dư Sinh, cười: “Vậy công việc này lương được bao nhiêu vậy?”
Cố Dư Sinh nhìn đôi mắt của cô hai giây, sau đó lại đi đến trước mặt cô, đưa tay kéo eo của cô, hơi khom người tiến đến tai cô, mở miệng, giọng nói như trêu hoa ghẹo nguyệt: “Để anh hôn một cái liền cho em lãnh lương!”
Bên tai trắng trẻo của Tần Chỉ Ái có chút hồng, cô cụp mắt lông mi dài cứ như vậy rũ xuống.
Cố Dư Sinh không chờ cô nói chuyện, liền tìm kiếm môi cô, nhẹ nhàng hôn.
Hắn và cô đã làm rất nhiều lần, dạo gần đây hắn lại càng được tẩm bổ nên mỗi lần ᴆụng trúng cô liền giống như một cậu bé mới biết yêu, kích động mà khát vọng cứ không ngừng dâng trào.
Hắn hôn lúc dịu dàng lúc mạnh mẽ, đến cuối cùng không thể chịu nổi, một lúc lâu mới cố gắng bình tĩnh kiềm chế lại máu nóng đang cuồn cuộn trong người, rời hỏi môi cô một chút.
Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của cô, nhìn một lúc lâu mới giơ tay lên, dịu dàng vuốt ve gò má cô, nói rất nhỏ: “Nếu như hôn một cái, trả lương một lần, anh muốn hôn đến phá sản luôn!”
Tần Chỉ Ái trừng mắt nhìn Cố Dư Sinh một cái, mặt lại càng đỏ hơn.
Cố Dư Sinh cúi đầu, hôn mi tâm của cô, bỗng nhiên đổi đề tài: “Hôm nay thời tiết rất tốt, chúng ta cũng xong chuyện rồi, ra ngoài một chút đi!”
. . . . . . .
Cố Dư Sinh không để Tiểu Vương lái xe mà tự mình chở Tần Chỉ Ái đi.
Hơn ba giờ chiều, trên đường rất thông thoáng, Cố Dư Sinh lái xe rất thành thục, không lâu sau liền đến thành phố A.
Dừng xe xong, Cố Dư Sinh nắm tay Tần Chỉ Ái đi đến cổng trường.
Những năm gần đây, trường học đã được tân trang lại, nhưng 10 năm trước vườn cây nhỏ, hồ nhân tạo và những bậc thang dài kia vẫn còn nằm ở đó, đồng phục của học sinh cũng không thay đổi nhiều lắm, cũng giống như lúc hắn và cô còn đi học.
Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh đi nửa vòng trong trường, lúc đang nhìn đến một bậc thang dài, bỗng nhiên có ảo giác như thời gian quay trở lại, Tần Chỉ Ái ôm cánh tay hắn, một ngón tay chỉ vào bậc thang kia, nói: “Dư Sinh, anh biết không? Lần đầu tiên em gặp anh, chính là ở đó, em là học sinh mới, anh còn giúp em ôm hành lý.
Sau đó cũng tiện tay ôm luôn trái tim của cô đi….
Có chuyện này sao? Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm bậc thang dài, nhìn một lúc lâu, cũng không nhớ đến chuyện mà Tần Chỉ Ái nói.
Thì ra khi hắn còn trẻ, lúc bên tai hắn không ngừng vang lên ba chữ Tần Chỉ Ái, cô đã gặp hắn…
Rất nhiều lúc khi còn trẻ, đi học, bình thường thì không có gì nhưng đến lúc này khi đi thăm lại chốn xưa thì trong đầu đều có thể có những ký ức hiện lên một cách rõ ràng, mỗi ngóc ngách đều có một chuyện gì đó liên quan đến bọn họ.
“Lần đầu tiên em biết đến tên của anh là lúc đứng ở trước cửa phòng ăn, anh đứng ở chỗ này gọi điện thoại, trong tay còn cầm chai nước trống không đã uống hết, lúc đó tuy anh chỉ tùy tiện ném đại nhưng lại rơi đúng vào thùng rác, khiến cho rất nhiều nữ sinh trầm trồ khen ngợi rít gào… sau đó em mới có thể biết tên của anh từ miệng của những người đó… Dư Sinh, anh có biết không? Vào lúc đó trong trường có rất nhiều nữ sinh thầm yêu anh á!”
“Lúc em đi học thích nhất là lúc chạng vạng đến sân bóng, bởi vì anh và nhóm Ngô Hạo thường hay chơi ở đó…”
Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm ngón tay mà Tần Chỉ Ái chỉ, nhớ đến hồi cấp ba, cũng có một lần cô và mấy người bạn đứng ở đó, bàn tán xì xào gì đó, có một người bạn nam chạy đến đưa đồ uống cho cô, cô nhận, sau đó người bạn nam đó lại đỏ mặt chạy đi, sau đó có lẽ cô đi nhiều nên mệt, ngồi xuống với mấy người bạn đang đi cùng, mở chai nước ra, để bên cạnh, hắn nhìn chai nước chướng mắt nên giả vờ đá bóng đến trúng chai nước khiến nước đổ hết ra ngoài.
“Dư Sinh, anh cười gì vậy?”
Hắn sao có thể nói cho cô biết lúc trước hắn từng bởi vì ghen mà làm những chuyện trẻ trâu như vậy chứ?
Cố Dư Sinh lắc lắc đầu, thu lại tầm mắt, lại dẫn Tần Chỉ Ái đi đến trước cổng trường.
Đứng trước cổng trường, Cố Dư Sinh vốn định đưa Tần Chỉ Ái đến nơi tiếp theo, nhưng bỗng nhiên lại nhớ ra một chuyện.
Mười năm, lâu như vậy, Cố Dư Sinh cũng không biết chỗ mà hắn muốn đến có còn hay không, nhưng lại thử nắm tay Tần Chỉ Ái đi tới.
Không ngờ chỗ trước đây hắn thuê sách vẫn còn, có điều không còn là chỗ cho thuê sách mà đã trở thành nhà sách.
Trước cửa dựng một biển quảng cáo rất lớn, là quyển sách mới tung ra thị trường: “Yêu em từ đó” tác giả là một người mà Cố Dư Sinh biết vì cách đây không lâu hắn đã nhìn thấy sách của Tần Chỉ Ái đọc tên tác giả là Diệp Phi Dạ.
Tần Chỉ Ái không hiểu tại sao Cố Dư Sinh lại dẫn cô đến đây, Cố Dư Sinh không trả lời, nắm tay cô đi vào đi tới góc thứ nhất, lúc nhìn thấy chồng sách cũ, trang bìa đều đã mục nát, lại có vài quyển nội dung bên trong bị mất vài trang rồi.
“Dư Sinh, anh tìm sách cũ làm gì?” Tần Chỉ Ái ngồi xổm xuống, nhìn thấy Cố Dư Sinh lật từng quyển từng quyển, không nhịn được hỏi.
Cố Dư Sinh không lên tiếng, kiên trì tìm một lúc lâu, hắn mới cầm hai quyển sách, đứng dậy, đưa đến trước mặt Tần Chỉ Ái: “Chỉ có thể tìm thấy hai quyển này, quyển kia chắc mất rồi quá!”
“Tìm cho em làm gì?” Tần Chỉ Ái kinh ngạc hỏi, nhìn thấy Cố Dư Sinh không có ý muốn trả lời, liền nhận lấy hai quyển sách, sau đó cúi đầu nhìn tên sách: 《 Thúc thúc, yêu cháu đi 》, 《 Thấy giáo ác ma, người thật là xấu 》.
Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm Tần Chỉ Ái lúc cô xem sách, nửa ngày cũng không phản ứng gì, sau đó lại giống như nhớ lại chuyện cũ, lại ừm một hồi, mới mở miệng nói: “Đen tối một chút, nữ sinh mới yêu.”
Nghe được những câu này, Tần Chỉ Ái mới hiểu được, cô trừng mắt ngẩng đầu nhìn hắn, mới nói: “Thì ra ngày đó không phải anh cười trong điện thoại mà là nghe thấy em nói câu đó mới bật cười!”
Cố Dư Sinh nhíu nhíu mày, lấy hai quyển sách trong tay cô để lại chỗ cũ, sau đó liền kéo tay cô đi ra ngoài.
Vừa mới đi ra khỏi nhà sách, Tần Chỉ Ái đột nhiên rút tay ra khỏi tay hắn, bước nhanh về phía trước chắn trước mặt của hắn, mới mở đôi mắt to tròn đen lay láy ra vui mừng hỏi hắn: “Dư Sinh, thì ra từ lúc đó anh đã để ý đến em sao?”
Bị người khác nói trúng tim đen, Cố Dư Sinh đang cười cũng nhíu mày cứng rắn nói: “Nói nhảm cái gì!”
Sau đó liền nắm lại tay cô, đi về phía xe, đi được hai bước lại giải thích: “Anh chỉ là vô tình nghe được thôi.”
Cố Dư Sinh lúc trẻ thường không có hứng thú với con gái, hắn sao có thể “vô tình nghe thấy” chứ, đi nghe cô và bạn học nói chuyện, giải thích một hồi lại biến thành giấu đầu lòi đuôi, khẳng định là từ lúc đó hắn đã để ý đến cô rồi!”
Tần Chỉ Ái cảm thấy trong lòng như có một dòng mật ong được rót vào, cực kỳ ngọt ngào, lại đi theo Cố Dư Sinh giật giật vạt áo của hắn: “Đúng rồi, là vô tình, vô tình nghe thấy thôi!”
, , , , , , ,
Trở lại xe, thời gian còn sớm, Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái đã đi xem phim, xem xong, hắn lại đưa cô đến Trần ký ăn tối.
Từ Trần ký đi ra, đã là chín giờ tối.
Cố Dư Sinh lại dắt tay Tần Chỉ Ái đi dọc theo con đường dành cho người đi bộ, ngược hướng với bãi đậu xe.
Cố Dư Sinh vẫn mua trà sữa cho cô như lúc trước.
Lúc đi ngang qua chỗ Cố Dư Sinh đã từng giúp Tần Dương bắn kẻ xấu, Tần Chỉ Ái bỗng nhiên lại nhìn thấy quán café kia, không nhịn được liền hỏi: “Dư Sinh, lúc trước sao anh lại muốn nhập ngũ?”
Vì sao lại muốn làm quân nhân?
Vấn đề này hắn vẫn không biết nên trả lời như thế nào.
Mỗi người đàn ông khi còn trẻ đều mang trong mình nhiệt huyết muốn bảo vệ thế giới.
Ban đầu, hắn muốn trở thành một anh hùng cái thế, sau đó nhập ngũ, hắn lại nhìn thấy những bộ phim tài liệu về mấy trận động đất ở Đường Sơn, hoặc là những thiên tai ở Vấn Xuyên, còn có chuyện phần tử khủng bố ném bom ở trạm xe lửa Côn Minh hai năm trước đó. . .
Đều là những người cùng sinh sống trên cùng một lãnh thổ, có chung quốc tịch, mỗi người đều có nghĩa vụ, có trách nhiệm phải cống hiến sức mình cho sơn hà tổ quốc.
Vì vậy cuối cùng làm lính không còn là một giấc mộng, mà lại trở thành một trách nhiệm, nghĩa vụ, là sự tận trung, trở thành một tín ngưỡng.
Tần Chỉ Ái nhìn thấy Cố Dư Sinh lại trầm mặc, rõ ràng hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào, liền không chờ hắn mở miệng, cô đã nói tiếp: “Ngày đó lúc em nhận được tin tức anh bị mất tích, em thật sự sợ, bây giờ nghĩ lại, cũng vẫn sợ, thế nhưng em vẫn hiểu rõ nếu như tương lai đất nước này lại gọi anh một lần nữa, em sẽ lại phải để anh đi.
Bởi vì, giống như anh nghĩ vậy, vùng non sông này có anh bảo vệ, mà em cũng phải trả giá bằng anh.
. . . . . .
Lúc đi ngang qua quãng trường, Cố Dư Sinh không hẹn mà cùng Tần Chỉ Ái đứng lại, nhìn về phía hồ ước nguyện.
Đêm đó, cô hát “Đích” cho hắn nghe, giống như lúc này hắn vẫn có thể nghe thấy giọng hát của cô vậy.
Xung quanh rõ ràng có rất nhiều người qua lại, rất ồn ào, còn có tiếng xe cộ, tiếng còi xe inh ỏi nhưng Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái giống như không nghe thấy được, giai điệu quen thuộc nhẹ nhàng kia lại vang lên bên tai.
“Trở lại lúc bắt đầu, còn nhớ lúc đó là một ngày mưa, anh ôm em vào lòng thật chặt, nói anh sẽ mãi mãi yêu em.”
. . . . . . . .
Lúc lái xe về nhà, Cố Dư Sinh vẫn đi trên con đường trước đây, lúc đi ngang qua mấy cửa hàng tiện lợi, Tần Chỉ Ái còn chưa nói gì, hắn đã dừng xe lại, Cố Dư Sinh giống như là tâm linh tương thông với cô vậy.
Hai người dù chẳng nói gì nhưng vẫn có thể hiểu đối phương muốn gì.
Cố Dư Sinh đi vào cửa hàng tiện lợi, mua hai cây 乃út. Sau khi ra ngoài liền đưa cho Tần Chỉ Ái một cây.
Tần Chỉ Ái lấy tiền từ trong ví ra, một tờ đưa cho Cố Dư Sinh, một tờ mình giữ.
Cố Dư Sinh viết: “Tình yêu đẹp nhất chính là vì em mà trân trọng quãng đời còn lại.”
Tần Chỉ Ái viết: “Tình yêu đẹp nhất chính là vì anh mà trân trọng quãng đời còn lại.”
Hai người cùng xuống xe, đi vào hai cửa hàng tiện lợi khác nhau.
Lúc Tần Chỉ Ái đi ra, lại thấy Cố Dư Sinh đang hút thuốc.
Cô dừng bước một khoảng, lúc thấy Cố Dư Sinh mới từ từ đi đến trước mặt hắn.
Hắn nhận ra cô đến gần, ngẩng đầu lên nhìn cô một chút, sau đó liền dập thuốc.
Hắn quay người, muốn mở cửa xe cho cô, cô chợt lên tiếng gọi: “Dư Sinh.”
“Hửm?” Cố Dư Sinh dừng lại động tác, nhìn cô.
Ánh đèn buổi tối khiến hắn lại càng đẹp trai, Tần Chỉ Ái nhẹ nhàng chớp mắt, mới lên tiếng nói: “Anh còn nhớ lần đầu tiên anh đến Hàng Châu tìm em, những lời mà trong đình nhỏ anh đã nói với em không?”
Cố Dư Sinh không nói gì, nhìn chằm chằm Tần Chỉ Ái không chớp mắt.
“Anh nói em yêu anh rất oan ức, xin lỗi em, sau này sẽ không để em phải chịu oan ức nữa.” Tần Chỉ Ái cụp mắt nhìn về phía Cố Dư Sinh, ngữ khí rất nhẹ, nhưng lại mang theo một loại kiên định chưa từng có: “Kỳ thật lúc đó em cũng rất muốn nói với anh…”
“Không oan ức, yêu anh không oan ức chút nào hết.”
“Bởi vì em nguyện chịu đựng tất cả những căm ghét và lạnh lùng của anh, chỉ vì yêu anh từ đó.”
Cách đó không xe, trong một cửa hàng đang mở nhạc.
“Cảnh tượng đẹp nhất trong cuộc đời em chính là được gặp anh, lẳng lặng nhìn anh trong biển người mênh ௱ôЛƓ, xa lạ mà quen thuộc.”
Cố Dư Sinh dừng lại, nhìn Tần Chỉ Ái rất lâu, rất lâu sau đó mới lên tiếng: “Tiểu Ái, em có biết không? Lúc trước anh và Tiểu Vương uống rượu, cậu có hỏi anh về chuyện của chúng ta lúc trước, anh có kể sơ cho cậu ấy nghe, cậu ấy lại hỏi: Cố tổng, sao anh lại buông tha cho thư ký Tần, không thể quên được cô ấy, anh lại bỏ lại cô ấy vì tín ngưỡng của mình, vì Tiểu Phiền Toái lại lần nữa bỏ lại cô ấy, lại còn kết hôn xong để cô ấy to bụng như vậy mà phải vượt cạn một mình, anh từng làm nhiều chuyện khiến cô ấy oan ức như vậy, anh không thấy hối hận sao?”
“Em biết anh đã trả lời thế nào không?”
Tần Chỉ Ái bình tĩnh nhìn Cố Dư Sinh đứng giữa màn đêm, không lên tiếng.
Cố Dư Sinh ngừng mấy giây, lại nói tiếp, giọng nói êm tai làm say lòng người: “Anh nói, anh không hối hận.”
“Dù quay ngược thời gian lần nữa, tôi vẫn sẽ chọn lựa như vậy.”
“Bởi vì dù là từ bỏ, hay là quên, cũng hoặc là phụ lòng đi chăng nữa, chỉ vì yêu em từ đó.”
“Nếu như thay đổi không gian thời gian hay thân phận, cũng chỉ mong tìm được ánh mắt người.” trong tất cả tạp âm, trong đầu Cố Dư Sinh dường như lại vang lên giai điệu của bài hát này.
Mắt Tần Chỉ Ái phủ kín một tầng sương mù, có thể là do hôm nay hắn và cô thăm lại chốn cũ, ôn lại quá nhiều kỷ niệm xưa, những nơi chôn dấu quá nhiều tình cảm, trong nháy mắt lại lan tràn lúc này, rõ ràng đã nói đi nói lại rất nhiều, rất nhiều lần, nhưng vẫn cảm thấy còn thiếu gì đó, cô nhìn hắn suy nghĩ một lúc lâu, mới nói: “Cảm ơn anh, Dư Sinh.”
Cảm ơn anh lúc em còn trẻ đã đi vào cuộc đời em.
Cảm ơn anh trong những năm tháng em thầm thương trộm nhớ anh, anh cũng làm như vậy.
Cảm ơn anh vì cuối cùng đã đi cùng em đến lúc này.
Tuy răng cô chỉ nói năm chữ đơn giản nhưng trong lòng lại có rất nhiều ý nghĩ, cũng không nói ra, nhưng hắn giống như có thể hiểu được vậy, nhẹ nhàng nháy mắt một cái, mới lên tiếng nói với cô: “Cảm ơn em, Tiểu Ái.”
Cảm ơn em, đã xuất hiện trong đời anh lúc anh cô đơn nhất,
Cảm ơn em lúc anh bỏ rơi em, em vẫn chờ anh.
Cảm ơn em đến cuối cùng vẫn ở bên anh anh.
Trong nháy mắt này, hắn và cô lại giống như có thể đọc được suy nghĩ của nhau.
Hắn và cô đứng bên dường, cứ yên tĩnh nhìn ngắm đối phương, không nói gì.
Thời khắc này giống như định mệnh vậy.
Rõ ràng đều đã thuộc nằm lòng nhưng hai người lại giống như vừa mới gặp nhau, muốn nhìn nhau đến khi thiên hoang địa lão.
“Những chuyện cũ của chúng ta không được tính là mỹ lệ, nhưng lại khó có thể quên như vậy.”
-
【 Lục Bán Thành: Anh muốn quay lại như lúc xưa, muốn bắt đầu lại từ đầu mà yêu em.】
-
Lục Bán Thành hầu như đã đi đến tất cả những nơi mà Hứa Ôn Noãn có thể tới để tìm cô. thậm chí còn đến công ty của Ngô Hạo nhưng tìm một vòng vẫn không thấy Hứa Ôn Noãn.