Ép Yêu 100 Ngày - Chương 69

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Núi Sông Này Sẽ Bảo Vệ Anh
Má Trương đưa Tần Chỉ Ái ra khỏi phòng bệnh, bà chờ đến khi không còn nhìn thấy bóng người của Tần Chỉ Ái rồi mới quay trở lại phòng bệnh.
. . . . . .
Cố lão gia tỉnh lại lúc 8h30, bác sĩ khám cho ông xong, lại đề nghị ông ở lại bệnh viện hai ngày để theo dõi.
Đợi đến khi bác sĩ rời đi, má Trương hầu hạ Cố lão gia ăn cơm xong, liền bưng đến một ly nước cho ông súc miệng, bà do dự mãi mới mở miệng nói: “Lão tiên sinh, tối qua người sốt cao như vậy nên tôi đã gọi điện thoại cho thiếu gia…”
“…Thiếu gia đi công tác rồi, cho nên Tần tiểu thư nghe điện thoại, sau đó liền chạy đến bệnh viện,… hầu hạ ngài một đêm, sau đó mới sáng sớm đã rời khỏi rồi, bữa sáng cũng là do Tần tiểu thư nhắn tin cho quản gia mang cháo đến,…”
Má Trương vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Cố Dư Sinh, thấy ông cũng không có gì bất mãn, nên mới dám nói tiếp: “…Tần tiểu thư nói buổi tối chờ sau khi lão gia ngủ xong rồi hãy gọi cô ấy đến đây thay ca cho tôi, tôi cảm thấy… hình như là cô ấy nhân lúc ngài còn chưa thức nên muốn rời đi, bởi vì ngài không thích nhìn thấy cô ấy,… sợ ngài chướng mắt, tâm tình lại không tốt, ảnh hưởng đến bệnh tình, nên mới làm như vậy…”
Cố lão gia nhíu nhíu mày, không lên tiếng.
Má Trương không dám nói tiếp nữa, đến khi Cố lão gia uống nước xong liền nhận lại ly, đi vào nhà vệ sinh.
Má Trương ra ngoài liền liếc nhìn Cố lão gia đang đăm chiêu tựa trên đầu giường, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
. . . . . . .
Cố lão gia ở bệnh viện ba ngày, Tần Chỉ Ái đều đến ba đêm.
Sáng sớm ngày thứ ba, trời còn chưa sáng, Cố lão gia liền tỉnh lại.
Tần Chỉ Ái đang ngồi bên giường bệnh cúi đầu xem điện thoại di động liền biết ông cử động, lập tức ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của Cố lão gia, cả người cô đều cảm thấy căng thẳng: “Ông tỉnh rồi?”
Tần Chỉ Ái vốn cho rằng ông sẽ chất vấn vì sao cô lại ở đây nhưng mà Cố lão gia lại không lạnh nhạt giống như ngày thường, chỉ nhìn chằm chằm Tần Chỉ Ái một chút, sau đó mới mở miệng “ừ” một tiếng, sau đó liền cử động, muốn ngồi dậy.
Tần Chỉ Ái đưa tay ra giúp Cố lão gia ngồi dậy.
Tần Chỉ Ái biết Cố lão gia không thích nói chuyện với mình nên thấy ông không nói gì, cô cũng trầm mặc.
Bầu không khí như vậy lại trở nên lúng túng, Tần Chỉ Ái căng thẳng liền đi rửa táo, gọt vỏ, cắt thành từng miếng nhỏ, để vào một cái chén, sau đó cô cầm một cái tăm, cắm một miếng táo đưa cho Cố lão gia: “Ông, ăn chút trái cây đi.”
Cố lão gia liếc mắt nhìn Tần Chỉ Ái, lại nhìn táo trong chén nhưng không lấy, lại nhìn lên tủ đầu giường, hất cằm: “Để bên đó trước đi.”
Tần Chỉ Ái nghe theo.
Trong phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh, bất quá không bao lâu sau, má Trương đã mang bữa sáng đến.
Má Trương giữ Tần Chỉ Ái lại ăn sáng, Tần Chỉ Ái lại tìm đại một cái cớ mà rời đi.
Má Trương tiễn Tần Chỉ Ái quay lại, lại giúp Cố lão gia ăn sáng.
Bữa sáng trong nhà mang tới khá phong phú, nhưng Cố lão gia lại không thấy ngon miệng, chỉ vào mấy miếng táo trong chén, ra hiệu má Trương đưa cho ông.
Mới sáng sớm sao lại ăn trái cây?
Má Trương muốn khuyên Cố lão gia ăn một ít cháo nhưng mà cuối cùng ông lại đen mặt, má Trương không thể làm gì khác hơn là đưa táo cho ông, Cố lão gia cầm nĩa, cắm vào từng miếng, ăn hết sạch.
Hứa Ôn Noãn trở về Bắc Kinh cũng đã gần một tháng, cũng chưa từng gặp mặt Ngô Hạo, cũng không phải cô không muốn gặp, mà là chưa từng nghĩ sau khi gặp xong, cô nên đối diện với hắn như thế nào.
Có điều hai người cũng có liên lạc, chỉ là không nhiều như lúc hai người đang yêu nhau.
Trước khi ngủ, Hứa Ôn Noãn có thói quen thích chơi game, đêm nay cũng vậy.
Cũng không biết từ lúc nào đã thành thói quen, hình như là khoảng ba tháng trước, lúc đi du lịch, mỗi ngày đều rảnh rỗi chơi game, nên có thể quen được nhiều bạn, lên game cũng xem bạn bè trong nhóm có chat gì không.
Hôm nay hình như đã là ngày thứ hai mươi bảy “Linh Độ” không tìm cô.
Hứa Ôn Noãn bấm vào màn hình, muốn gửi tin nhắn cho “Linh Độ” nhưng nhìn thấy chữ Offline, suy nghĩ một chút, vẫn xóa tin nhắn.
Có một số chuyện thật sự rất kỳ lạ, rõ ràng trên thực tế người đó và cô không hề quen biết nhau, nhưng mà chơi trong game nói chuyện lâu như vậy, ba tháng trước ngày một nhận được ít tin nhắn của hắn, đến bây giờ lại không nhận được bất cứ một tin nhắn nào hết, cô liền để ý? Thậm chí còn suýt nữa muốn chủ động tìm hắn?
Có điều, cô lắc đầu tỉnh táo lại, Hứa Ôn Noãn liền bấm vào, bắt đầu chơi game.
Trò này cô đã chơi nhiều năm, kỹ thuật cũng khá, nhưng Linh Độ lại тһô Ьạᴏ hơn rất nhiều nên không có hắn thật sự chơi không vui chút nào, cô toàn đánh 10 thua 9.
Vô vị.
Hứa Ôn Noãn ném điện thoại qua một bên, tắt đèn, nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ.
Cũng không biết tại sao chuyện chỉ như vậy lại khiến tâm tình của Hứa Ôn Noãn trở nên khó chịu, lăn qua lăn lại mấy lần cũng không ngủ được.
Lúc nửa đêm, trời vẫn vang lên tiếng sấm, trong chốc lát liền có mưa rào kèm theo sấm chớp.
Hứa Ôn Noãn nghe tiếng mưa rơi, càng không muốn ngủ.
Mưa tạnh rất nhanh, nhưng bao tử của cô tự nhiên lại đau.
Từ nhỏ dạ dày của cô đã không tốt, chỉ cần không ăn uống đàng hoàng là sẽ đau đến khó chịu.
Trong nhà có chuẩn bị thuốc dạ dày, Hứa Ôn Noãn bò dậy bưng bụng tìm một lúc lâu mới tìm được hộp thuốc, sau khi dựa vào hướng dẫn sử dụng xong lại đứng dậy uống thuốc vào, vừa mới chuẩn bị quay lại giường, liền nhìn thoáng qua hộp thuốc có tờ giấy, cô liền cầm lên mở ra, trong đó chính là chữ viết tay quen thuộc của Ngô Hạo.
“Thuốc dạ dày, một ngày ba lần, lần hai viên, không cần ăn no cũng có thể uống, nếu thật sự không chịu được nữa thì một lần uống ba viên. Thuốc cảm…”
một tờ giấy lít nha lít nhít chữ, mỗi loại thuốc khác nhau đều có cách sử dụng khác nhau.
Hứa Ôn Noãn nhìn một chút, đỏ mắt.
Hộp thuốc này chính là do Ngô Hạo mua, mỗi loại thuốc bên trong đều là do hắn chuẩn bị.
Hắn và cô ở bên nhau 10 năm, cô thường phạm những lỗi nhỏ, hắn biết rất rõ ràng, cho nên những thứ thuốc kia, đều có những thứ mà cô thường không để ý chuẩn bị đến.
Cô nghĩ trên thế giới này không có ai hiểu rõ cô như Ngô Hạo, không chỉ là vật chất mà còn là về tinh thần.
Nhưng sao hắn lại có thể ở cùng người phụ nữ khác chứ? Nếu không bây giờ cô đã là vợ của hắn rồi, nói không chừng cũng giống như Tiểu Ái, trong bụng cũng có một bảo bối rồi.
Rõ ràng là uống thuốc rồi, nhưng tại sao lại càng đau hơn trước khi uống thuốc chứ?
Hứa Ôn Noãn dùng sức ấn bụng, nằm lỳ trên giường, trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, giống như nhìn thấy những hình ảnh của cô và hắn…
Cũng là một đêm mưa như thế này, cũng là khi cô bị đau bụng như vậy, bởi vì lúc đó cô có chuyện, trong người khá kỳ lạ, rõ ràng trong ký túc xá có thuốc nhưng cô lại một mực không muốn uống, lại gọi điện thoại cho Ngô Hạo, la hét khó chịu.
Hắn và cô tuy đều ở Thượng Hải nhưng hai người lại ở cách nhau rất xa, hắn bắt máy, cứ dỗ dành cô, mãi đến khi cô nghe thấy tiếng nói của hắn ngoài cửa sổ: “Hứa Ôn Noãn, Hứa Ôn Noãn!!”
Cô vội chạy đến bên cửa sổ, thấy Ngô Hạo đang đội mưa ngẩng đầu gọi mình: “Xuống đây!”
Trường của cô ở vùng ngoại thành, ban đêm không cho xe vào khuôn viên ký túc xá, hắn cọng cô, cho dù cho cô, bọn họ từng bước từng bước đi đến bệnh viện cách trường 10 cây số.
Lúc đến bệnh viện, dạ dày của cô cũng không đau nữa.
Lúc đó, cô nằm nhoài trên người hắn, cảm giác mình đã có được cả thế giới…
Hắn thật tốt thật tốt thật tốt với cô, cho dù hắn có phản bội cô, nhưng những thứ mà hắn đã làm cho cô là những thứ đã từng tồn tại, rất chân thật…
Hứa Ôn Noãn cầm điện thoại, tìm số của Ngô Hạo, quỷ thần sai khiến thế nào lại gọi đi.
Điện thoại reo lên rất nhiều lần, mới có người bắt máy.
Hứa Ôn Noãn cho rằng Ngô Hạo đã ngủ, giọng nói có chút áy náy: “Đánh thức anh sao?”
Ngô Hạo nhạy cảm cảm nhận được sự khác thường trong giọng nói của cô, không trả lời câu hỏi của cô là lại nhanh chóng hỏi lại: “Em sao vậy? Khóc sao?”
Ngô Hạo không hỏi còn không sao, hắn vừa hỏi, nước mắt Hứa Ôn Noãn chảy càng nhiều, cô thật sự không muốn để mình khóc thành tiếng nhưng vẫn không nhịn được mà nức nở.
Đầu dây bên kia có tiếng Ngô Hạo nóng nảy hỏi vài câu, thấy cô không trả lời, sau khi nghe thấy tiếng khóc ngột ngạt của cô xong, liền nói với người ở gần mình: “Đặt vé máy bay cho tôi, tôi muốn về nước.”
Hứa Ôn Noãn lúc này mới nhận ra được Ngô Hạo đang nói chuyện bằng tiếng Anh với những người ở cạnh hắn.
Ngô Hạo đi công tác rồi hả?
Hứa Ôn Noãn khịt mũi, vừa định nói ‘không cần’, Ngô Hạo liền nói: “Ôn Noãn, chúng ta gặp mặt đi.”
Hứa Ôn Noãn còn chần chừ một chút, cuối cùng cũng trả lời: “Được.”
Tối hôm qua ngủ dậy muộn, hôm sau hai giờ trưa Hứa Ôn Noãn mới thức dậy.
Trong dạ dày vẫn có chút không khỏe, nhưng cũng không đau đớn như tối qua.
Cô tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo tử tế, ra ngoài tìm gì đó ăn lấp đầy dạ dày xong, nhìn thời gian cách lúc cô hẹn với Ngô Hạo còn ba tiếng đồng hồ, liền ngồi trên ghế salon xem tivi Gi*t thời gian.
Bốn giờ rưỡi, Hứa Ôn Noãn đi vào phòng ngủ trang điểm.
Năm giờ, cô chọn một cái quần dài đẹp đẽ phù hợp với đôi giày cao gót tinh xảo.
năm giờ hơn, cô cầm túi ngồi trên ghế salon, bắt đầu chờ điện thoại của Ngô Hạo.
hắn và cô hẹn 5h30 gặp.
5h20, có một cuộc điện thoại gọi tới, cô cho là Ngô Hạo nhưng cầm lên lại là một số lạ.
Hứa Ôn Noãn không bắt máy, điện thoại vang lên liên thu bất tận, lúc cô ở trong nhà vệ sinh vẫn chịu không nổi mà bắt máy, bên kia là một giọng nói mà cô không bao giờ muốn nghe thấy: “Hứa Ôn Noãn, tôi là Tưởng Tiêm Tiêm.”
Động tác mở vòi sen của Hứa Ôn Noãn bỗng nhiên dừng lại, cô muốn cúp điện thoại nhưng lại muốn nghe xem cô ta muốn nói gì.
Ngay lúc cô còn do dự, Tưởng Tiêm Tiêm đã mở miệng: “Rảnh không, chúng ta gặp nhau một chút đi!”
“Không rảnh!” Hứa Ôn Noãn lạnh nhạt trả lời, sau đó liền muốn tắt máy, nhưng trong điện thoại Tưởng Tiêm Tiêm lại nói tiếp: “Tôi có thai rồi, là con của Ngô Hạo.”
Hôm sau Cố Dư Sinh bay về, mới biết mấy ngày hắn không có ở Bắc Kinh ông đã nằm viện.
Bên nhà cũ có thể là biết hắn đi công tác về nên buổi chiều đã gọi điện thoại cho hắn, sau đó muốn hắn dẫn Tần Chỉ Ái đến ăn cơm.
Đến nhà cũ, Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái mới phát hiện trong nhà lại có thêm một người phụ nữ trung niên.
Ngoại trừ má Trương, còn có hai bảo mẫu, người nhiêu đó là đủ rồi, còn cần thêm người làm gì?
Cố Dư Sinh nghi ngờ nhìn người phụ nữ trung niên kia vài lần, lại nhìn về phía Cố lão gia, Cố lão gia lại giống như không có ý định sẽ trả lời câu hỏi của hắn, nhìn thẳng tv, uống trà nóng mà má Trương vừa mới bưng lên.
Ăn cơm tối xong, xem tivi trong phòng khách đến chín giờ tối, Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái muốn ra về, Cố lão gia cuối cùng cũng mở miệng nói: “A Hà, cô theo họ qua bên đó đi!”
Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại nhìn về phía Cố lão gia.
Cố lão gia cứ nhìn tivi, coi như hai người họ không hề tồn tại.
Má Trương đứng bên cạnh Cố lão gia cười khanh khách mở miệng giải thích: “A Hà là người chuyên chăm sóc phụ nữ có thai do lão gia cố ý mời về.”
Có thể là do nghe má Trương nói đến mình, Cố lão gia liền nặng nề ho khan một tiếng.
Cố Dư Sinh liếc mắt nhìn Tần Chỉ Ái, cười với cô, sau đó lại liếc nhìn về phía ông một chút, Tần Chỉ Ái hiểu ý của Cố Dư Sinh, lập tức ngoan ngoãn mở miệng: “Ông, cảm ơn ông!”
“Nếu không phải Tiểu Trương cứ lải nhải ta đã không phải tìm người rồi!” Cố lão gia sĩ diện “Hừ” một tiếng, đứng lên cầm gậy trừng má Trương một cái vì đã tiết lộ hết mọi bí mật, liền đi đến phòng ngủ chính.
Lúc Cố lão gia đi xa xong, Tần Chỉ Ái lại nói nhỏ bên tai Cố Dư Sinh: “Ông thật đáng yêu, ngạo kiều quá nha!”
Cô còn chưa nói xong, trong phòng lại có tiếng ho nặng nề, Tần Chỉ Ái sợ đến nỗi vội im lặng, quay đầu nhìn Cố lão gia không biết đã quay lại từ lúc nào.
Cố lão gia cũng không nhìn hai người họ, nhanh chóng nói: “Mau làm chuyện phải làm đi!”
Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh còn chưa hiểu ý của ông, liền kinh ngạc quay đầu hả một tiếng.
Cố lão gia hừ một tiếng liền quay người đi về phía phòng ngủ, lúc đẩy cửa ra xong, lại liếc mắt nhìn hai người còn chưa hiểu gì, ngây ngô đứng tại chỗ, liền mở miệng nói: “Cố gia chúng ta rất chú ý lễ nghi, cưới hỏi đàng hoàng đi rồi sinh con!”
Nói xong, Cố lão gia liền nặng nề đóng sầm cửa lại.
Rốt cuộc, Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái nhìn nhau một chút, một giây sau Cố Dư Sinh liền bế Tần Chỉ Ái lên, khiến Tần Chỉ Ái hét chói tai.
Trong phòng ngủ Cố lão gia nghe thấy, cũng cười ha ha một mình trong phòng.
Đợi đến khi Cố Dư Sinh về, Cố lão gia mới ra khỏi phòng ngủ.
Má Trương đưa thuốc cho Cố lão gia, cười nói: “Lúc thiếu gia và Tần tiểu thư rời đi rất vui vẻ đó.”
Cố lão gia mặt không cảm xúc ừ một tiếng, sau một lát ngước đầu hỏi: “Ngạo kiều là có ý gì? Kiêu ngạo sao? Ta rất kiêu ngạo sao?”
Má Trương cũng giống như Cố lão gia, không hiểu những từ của người trẻ, lắc lắc đầu: “Hẳn không phải là ý nói ngài kiêu ngạo đâu!”
Sau đó má Trương mới nhớ cách đây không lâu con trai của bà có dạy cho bà cách dùng google, liền quay về phía Cố lão gia nói: “Lão gia, chờ một chút…”
Nói xong, má Trương cầm điện thoại liền tìm trong google, một từ khóa ngạo kiều lại chọn một định nghĩa dễ hiểu nhất đọc cho Cố lão gia nghe: “… Ngạo kiều là nói một đằng, làm một nẻo, ý nghĩ và hành động không thống nhất.”
Cố lão gia nhíu nhíu mày, sắc mặt có chút khó coi.
“Chắc Tần tiểu thư không có ý này đâu…” má Trương vội vàng đổi một cách giải thích khác phía dưới: “Ngạo kiều chính là ngoài mặt thì không đồng ý nhưng trong lòng thì lại rất ủng hộ.”
Sắc mặt của Cố lão gia có chuyển biến tốt hơn một chút.
Má Trương nhìn chằm chằm điện thoại di động, vừa cẩn thận tìm vừa tìm thật lâu, sau đó mới tìm thấy một từ thật, liền cười híp mắt đưa cho Cố lão gia nhìn: “Lão gia, là ý khen ngợi, Tần tiểu thư nói lão gia đáng yêu a!”
Mặt của Cố lão gia nhiễm một vệt cười vui vẻ.
Má Trương thấy lão gia vui, cũng vui vẻ theo, sau đó liền nói: “Ôi, Tần tiểu thư chỉ có cái gia thế không tốt, ngoài ra còn lại đều vô cùng tốt, tuy rằng không phải thập toàn thập mỹ nhưng mà nếu thiếu gia cưới được cô ấy, cũng coi như là thập toàn cửu mĩ rồi…”
Giây trước Cố lão gia còn cười, giây sau ông liền nắm chặt tay trừng mắt nhìn má Trương mà khiển trách: “Tiểu Ái làm sao chứ? Tiểu Ái có chỗ nào không tốt? Tôi cảm thấy rất tốt, cái gì mà thập toàn cửu mỹ, cháu dâu của Cố gia nhà chúng ta phải là thập toàn thập mỹ, thập nhất mỹ!”
Nói xong, Cố lão gia liền nhàn nhã uống thuốc, không thèm để ý đến má Trương, liền chống gậy đi vào phòng ngủ, vì không vui nên đóng cửa khá mạnh, sau một lát, cửa lại được mở ra: “Còn nữa, nói bà không có lễ nghi thật sự là chẳng có chút lễ nghi nào! Cái gì mà Tần tiểu thư nữa! Là thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, thiếu phu nhân có biết chưa?”
Cố lão gia liên tục cường điệu nhấn mạnh ba lần sau đó lần thứ hai đóng sầm cửa lại, còn đinh tai nhức óc hơn cả lần thứ nhất.
......
Có gì hạnh phúc hơn khi được những người thân chúc phúc cho tình yêu của bản thân nữa chứ?
Tần Chỉ Ái cảm thấy ngoài những chuyện này ra, cũng không còn gì khiến cô có thể hạnh phúc hơn được nữa.
Đêm đó cô vui như một đứa trẻ quấn lấyCố Dư Sinh,nhảy tới nhảy lui, Cố Dư Sinh sợ đến nỗi thỉnh thoảng phải đỡ cô lại, chỉ sợ cô không cẩn thận ngã xuống đất.
Nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, trong lòng Cố Dư Sinh lại có một luồng ấm áp kỳ lạ.
Thời gian tan vỡ quẩn quanh mười năm, hắn vẫn có thể ở bên cô đến lúc này, thật sự càng nghĩ lại càng giống như một giấc mộng.
Được sự chấp thuận của ông, Cố Dư Sinh liền muốn bàn với Tần Chỉ Ái thời gian về Hàng Châu, đến bàn với mẹ Tần chuyện hôn sự.
Trò chuyện một chút, hai người liền bàn đến chuyện tổ chức tiệc theo kiểu truyền thống hay kiểu phương tây, hoặc là chụp hình cưới ở đâu, còn sân bãi, thiết kế váy cưới, mạn che mặt đều tính qua.
Thậm chí đến cuối cùng, Cố Dư Sinh thấy Tần Chỉ Ái mở mắt không lên nữa, mới kéo tay cô, cường điệu nhấn mạnh, anh sẽ cho em một lễ cưới thế kỷ.
Không ngờ, kế hoạch của hắn lại bị hoãn lại.
Trước mặt hai người không phải là một lễ cưới thế kỷ mà là một cuộc chia ly.
Mà cuộc chia ly này lại khiến Tần Chỉ Ái biết một điều rằng, những năm tháng trong quá khứ hắn và cô không gặp nhau, hắn vẫn luôn âm thầm dùng máu và tính mạng của mình để bảo vệ cô.
Lúc Tần Chỉ Ái mang thai đến tuần thứ hai mươi cũng là lúc cô tốt nghiệp đại học.
Cô và Cố Dư Sinh đã bàn với nhau, sau khi cô dự lễ tốt nghiệp, ngày hôm sau cô sẽ đi khám thai, ngày thứ ba sẽ đến trung tâm thương mại mua sính lễ, ngày thứ tư đến Hàng Châu, bàn chuyện hôn sự với mẹ Tần xong, liền có thể bắt tay vào lo lễ cưới, đợi đến khi Đậu Phộng Nhỏ được sinh ra, lễ cưới thế kỷ cũng sẽ được tổ chức.
Lễ tốt nghiệp tiến hành rất thuận lợi, kết quả khám thai cũng rất tốt… nhưng ngày thứ ba…
Vì buổi sáng Cố Dư Sinh có một hội nghị mà phải đến công ty một chuyến.
Tần Chỉ Ái có quản gia và người chăm sóc làm bạn, vừa ở nhà thu dọn phòng trẻ con, vừa chờ Cố Dư Sinh xong việc, buổi chiều sẽ dẫn cô đi dạo phố.
Hội nghị cũng rất thuận lợi, đến 11h30 là xong, Cố Dư Sinh định về nhà, ăn trưa với Tần Chỉ Ái.
Nhưng hắn vừa đến bãi đậu xe, còn chưa khởi động xe liền có một cuộc điện thoại gọi tới.
Là lãnh đạo trước đây ở Bắc Kinh có chuyện gấp, muốn gặp hắn.
Hắn rời quân đội đã bốn năm năm, lúc nhận được điện thoại liền cảm thấy muốn ôn lại chuyện cũ.
Hắn trước khi ra khỏi nhà đã nói với Tần Chỉ Ái hai giờ chiều mới về đến nhà, có lẽ đó hắn không nghĩ gì nhiều, liền chạy đến chỗ lãnh đạo hẹn gặp.
Kết quả sau khi đến vừa mới xuống xe, lại bị tịch thu điện thoại, kiểm soát người một vòng, sau khi xác định không có gì mới để hắn đi vào.
. . . . . . .
Đã đến giờ ăn cơm, Tần Chỉ Ái cũng có chút đói, nằm trên giường một chút, lại ngủ quên, lúc cô tỉnh dậy nhìn đồng hồ, đã là hai giờ mười lăm.
Cô vội vàng xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ, gọi quản gia hai tiếng, cuối cùng lại có người chăm sóc trả lời cô: “Thiếu phu nhân, sao vậy?”
“Dư Sinh còn chưa về sao?” Tần Chỉ Ái không xuống lầu, đứng bên lan can cúi đầu hỏi.
Người chăm sóc nghểnh đầu, lắc đầu với Tần Chỉ Ái: “Thiếu gia còn chưa về ạ.”
Tần Chỉ Ái biết Cố Dư Sinh bận bịu, nghĩ trung tâm thương mại tới mười giờ mới đóng cửa nên cũng không sốt ruột, liền khẽ gật đầu một cái, nói người đó lấy cho mình cốc nước, trở về phòng.
Cô nghe nhạc tốt cho thai nhi, Tần Chỉ Ái đọc sách dưỡng thai, đến khi thấy ngoài trời dần tối, cô mới nhìn lên đồng hồ.
Không để ý một chút, đã sắp bốn giờ chiều rồi.
Lúc trước có chuyện gì đột xuất hắn đều nói cho cô biết, sao bây giờ lại im hơi lặng tiếng như vậy chứ?
Vì mang thai, thời gian Tần Chỉ Ái xem điện thoại rất ít, vì vậy cô tìm quanh trong phòng ngủ một lúc lâu mới tìm thấy di động, sau đó liền ra bàn nhỏ ngoài ban công gọi điện thoại cho Cố Dư Sinh, nhưng điện thoại lại báo điện thoại hắn tắt nguồn rồi.
Sau đó lại gọi đến văn phòng của hắn, là Tiểu Vương bắt máy, nói 11h30 hắn đã rời khỏi công ty rồi.
Còn chưa tới năm tháng nữa là Cố Dư Sinh làm cha người ta rồi, chừng hai năm nữa là hắn được ba mươi tuổi, Tần Chỉ Ái biết hắn sẽ không có chuyện gì, nhưng vẫn có chút lo lắng.
Thời gian trôi qua, ngoài cửa sổ ngày một tối, Cố Dư Sinh vẫn không xuất hiện, điện thoại vẫn ở tình trạng tắt máy.
Ăn tối xong, Tần Chỉ Ái thật sự không thể nhẫn nại thêm nữa gọi điện thoại cho Lục Bán Thành, được biết là cả ngày nay Cố Dư Sinh cũng không liên lạc với anh ta.
Tần Chỉ Ái thật sự bắt đầu hoảng hốt, cô biết tám phần Cố Dư Sinh cũng không ở nhà cũ Cố gia nhưng vẫn gọi điện thoại qua hỏi một tiếng.
Má Trương bắt máy, lại không dám nói mình không liên lạc được với Cố Dư Sinh, chỉ có thể hỏi Cố lão gia dạo này có khỏe không, đến khi má Trương hỏi lại cô thiếu gia đang làm gì, cô liền biết Cố Dư Sinh không có ở đó.
Tần Chỉ Ái đều mất tập trung không tập yoga cho phụ nữ mang thai, không học chương trình nghe dưỡng thai, không có tâm trạng.
10 giờ, đến giờ cô đi ngủ, điện thoại cũng không gọi được, người cũng không về nhà.
Tần Chỉ Ái nhìn quản gia pha cho mình một ly sữa bột cho phụ nữ mang thai, lên giường.
Cả đêm không ngủ, Tần Chỉ Ái rời khỏi giường rất sớm, mở cửa sổ hít vào một bầu không khí mới mẻ, tâm tình cũng không tốt hơn được chút nào, sau đó tìm điện thoại của mình đang sạc, tối qua cô gọi cho Cố Dư Sinh đến khi tắt nguồn mới mệt mỏi sạc pin. Sau khi mở máy, nhỉn thấy màn hình sạch sẽ không có bất cứ một cuộc gọi hoặc tin nhắn nào, cô tiện tay mở mắt ra bấm số điện thoại của Cố Dư Sinh, đáp lại vẫn là câu: “Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.”
Từ hôm qua đến giờ đã là mười tám tiếng đồng hồ, mà trong 18 tiếng đồng hồ này, Cố Dư Sinh giống như biến mất khỏi trái đất rồi vậy, không chút tin tức.
Trước khi cô tốt nghiệp đại học, Tiểu Vương đã đặt vé cho bọn họ đến Hàng Châu, là chuyến tám giờ sáng này.
Đến giờ xuất phát, Tần Chỉ Ái vẫn chưa có bất cứ tin tức gì của Cố Dư Sinh.
Quản gia thấy cô tâm tình không tốt, cứ tìm cách khiến cô vui nhưng dù có như vậy nhưng Tần Chỉ Ái vẫn ăn sáng rất ít, thật sự không muốn ăn nhưng trong bụng cũng không thể Đậu Phộng Nhỏ bị đói được nên mới cố gắng ăn, sau đó lên lầu.
Do mang thai, thân thể của cô khá yếu, tối qua thức trắng đêm, sáng náy Tần Chỉ Ái cực kỳ nhức đầu, không xuống lầu ăn trưa nổi, liền nằm trên giường mơ mơ màng màng ngủ.
Trong mơ mơ màng màng, cô có cảm giác như có người sờ qua trán mình, lòng bàn tay rất quen thuộc, hình như là Cố Dư Sinh, còn có bác sĩ ở bên cạnh nói nhỏ gì đó.
Cô không nghe rõ, nhưng sau khi cảm giác được có người ôm mình lên, đút cho mình một ít nước, trên trán lại có một cái khăn lạnh đặt lên làm cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, sau đó cô liền ngủ trong thư thái dễ chịu.
Lúc tỉnh lại, trong phòng không có ánh đèn nào, yên tĩnh đến đáng sợ.
Tần Chỉ Ái nằm trong chốc lát, mới kéo khăn trên trán mình xuống, ý thức được lúc mình mê man, những chuyện cô cảm nhận được là thật, liền đột nhiên ngồi lên giường.
Còn chưa mở đèn, cô cũng đã có thể nhìn thấy bóng lưng cao ngất của Cố Dư Sinh ngoài hành lang.
Trong vườn chỉ mở một cái đèn, ánh sáng rất nhạt nhòa, khiến ánh sáng trên khói thuốc của hắn đặc biệt nổi bật.
Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm bóng lưng của Cố Dư Sinh một chút, liền nhanh chóng vén chăn, xuống giường.
Cô còn chưa đi đến ban công, hắn đã nhận ra cô tỉnh rồi, quay đầu nhìn vào phòng.
Hắn cúi đầu hút một hơi thuốc mới dập thuốc, sau đó kéo cửa hành lang đi vào phòng ngủ.
Trong phòng không bật đèn, cho đến khi hắn đến gần, dựa vào ánh sáng nhàn nhạt ngoài cửa sổ cô cũng có thể quanh chân mày tuấn tú của hắn có chút uể oải.
Không biết sao lúc này tất cả những tức giận khi hắn đi không gọi điện thoại về nhà cho cô một tiếng lại hoàn toàn tan biến, Tần Chỉ Ái lúc này chỉ có chút đau lòng, nhưng vẫn chỉ trích: “Dư Sinh, anh đi đâu mà không nói tiếng nào vậy?”
Một ngày một đêm, đã trải qua quá nhiều chuyện, Cố Dư Sinh cũng không biết nên giải thích như thế nào, hắn nhìn chằm chằm cô một chút, lại mở miệng hỏi cô: “Thân thể còn chỗ nào không thoải mái không?”
Tần Chỉ Ái thấy hắn không trả lời câu hỏi của mình, nhưng vẫn lắc đầu với hắn.
Cố Dư Sinh khẽ gật đầu, không nói gì mà đi đến phòng thay đồ, cầm một cái áo khoác khoác lên người Tần Chỉ Ái, sửa lại quần áo ngổn ngang của cô một chút: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài một chút.”
......
Xe đi đến bệnh viện.
Cố Dư Sinh không dẫn Tần Chỉ Ái đến khoa sản mà lại dẫn cô đến nhà xác của bệnh viện.
Tần Chỉ Ái thắc mắc hắn muốn dẫn cô đến đây làm gì, chần chừ một lúc, nhưng vẫn đi theo hắn.
Bên trong có ba xác ૮ɦếƭ, che vải trắng. Cố Dư Sinh đi trước, xốc từng tấm vải lên.
Người ૮ɦếƭ cũng đã được làm vệ sinh sạch sẽ xong, mặt mũi cũng có chút biến đổi, nhưng mà Tần Chỉ Ái có thể nhận ra một trong ba người đó.
Cô không lên tiếng, chỉ quay đầu nhìn gò má Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh hiểu trong lòng cô đang nghĩ gì, nhìn chằm chằm ba người kia một lúc lâu, mới che vải trắng lên, sau đó vừa chỉ vào ba xác ૮ɦếƭ vừa nói: “Người này, bị bắn vào иgự¢, mất mạng tại chỗ, người này bị nổ ૮ɦếƭ, một cánh tay không biết văng đi đâu, trên người cậu ấy có 18 vết thương…”
Tần Chỉ Ái không nói gì, cô biết hắn vẫn chưa nói đến chuyện quan trọng nhất.
Bầu không khí trong nhà xác quá âm u, Cố Dư Sinh dắt tay cô đi ra, sau khi xuống lầu, hắn lại nói tiếp: “Bọn họ đều là chiến hữu của anh, mấy tháng trước bọn anh còn ăn uống ở Bắc Kinh, em cũng biết mà…”
Lúc này Tần Chỉ Ái mới hiểu được tại sao người đàn ông đó lại quen mặt, lúc đó cô không yên tâm nên chạy đến cửa khách sạn nhìn hắn, lúc đó cô có nhìn thấy có vài người.
“Bây giờ bọn họ đã nằm trong đó…” Cố Dư Sinh quay đầu nhìn nhà xác một cái, nắm tay Tần Chỉ Ái, vừa đi ra khỏi bệnh viện, vừa nhẹ giọng nói: “…Một người trong số đó cũng giống như chúng ta đang chuẩn bị kết hôn, có điều sớm hơn chúng ta một chút, hai ngày nữa là đến lúc lên lễ đường rồi, kết quả nhận nhiệm vụ xong, vốn cho rằng đó là nhiệm vụ cuối cùng, sau khi hoàn thành xong có thể về sống cuộc sống yên bình, thậm chí lễ cưới đã chuẩn bị xong… người thì đã mất…”
“…Còn có người vợ bị ung thư ✓ú qua đời năm ngoái, để lại một đứa con nhỏ mới 6 tuổi, còn có ông bà, vì thời gian hắn về nhà quá ít, con trai của hắn chỉ biết hắn là ba, không có chút tình cảm gia đình, mà cả nhà chỉ có một mình hắn là con trai…”
Cố Dư Sinh nói rất ngắn gọn, ngữ khí thanh đạm, nhưng vẫn có chút trầm trọng.
Tần Chỉ Ái vẫn cho là Cố Dư Sinh đang miêu tả những chuyện diễn ra trên tv, tiểu thuyết, hoặc là trong báoTânVăn, cô cứ ngỡ những chuyện này ở cách mình rất xa, nhưng không ngờ, nó lại ở gần, rất gần…
Bệnh viện nằm ở nội thành, sau khi ra khỏi bệnh viện, Cố Dư Sinh vẫn không đưa Tần Chỉ Ái về nhà mà liền nắm tay cô đi dọc theo đô thị huy hoàng lấp lánh ánh đèn, đi lên một cây cầu cho người đi bộ, lúc đến chỗ cao nhất trên cầu thì dừng lại.
Hai người sóng vai đứng cạnh nhau, bên dưới là dòng xe chạy như nước chảy, xa xa là những toàn nhà cao tầng, rất đồ sộ, rất đẹp.
Cố Dư Sinh đột nhiên chỉ vào một sân khấu đối diện họ: “Năm năm trước anh có phá một quả bom ở khu vực đó, ngày đó có rất nhiều học sinh ở rất nhiều trường đến xem kịch, không ai biết đằng sau những vở kịch đầy hài hước kia, họ lại đang đứng trước mặt tử thần, trải qua một bước ngoặt sinh tử...”
Từ khi ở bên cạnh Cố Dư Sinh, hắn vẫn chưa từng kể cho cô nghe chuyện lúc ở quân đội, hắn chỉ kể những chuyện lý thú là nhiều, những chuyện quá khốc liệt hoặc mạo hiểm, cô chưa từng được nghe.
Cô không ngốc, biết hắn nói những điều này là đang dẫn dắt đến vấn đề chính.
Hắn lại không nói, cô cũng không mở miệng, hai người chỉ đứng yên tĩnh như vậy, nghe tiếng gió, tiếng xe, nhìn những ánh đèn đường lập lòe.
Qua một lúc lâu, Cố Dư Sinh mới hỏi: “Tiểu Ái, em biết không?”
“Có nhiều người có thể ra khỏi nhà lúc 9 giờ sáng và trở về lúc năm giờ chiều, có thể đi làm, có thể đi học, có nhiều người cứ ngồi oán giận tại sao áp lực của cuộc sống này lại lớn như vậy, cũng có nhiều người có thể đi du lịch cuối tuần, kỳ thực, sau cuộc sống hòa bình này, có rất nhiều người đang thầm lặng đổ máu để bảo vệ đất nước yên bình này…”
“Bọn họ cũng giống như người bình thường, cũng sợ ૮ɦếƭ cũng có thể biết phía trước là đường ૮ɦếƭ, nhưng bọn họ việc chẳng từ nan, nhẹ nhàng đối mặt, bước tiếp.”
“Bởi vì tín ngưỡng, bởi vì lời thề với quốc gia này, bởi vì bọn họ nắm trong tay sự bình yên của non sông đất nước này, mà trên đó có những người mà họ yêu thương, người thân của họ.
“Tiểu Ái…” Cố Dư Sinh gọi cô, chờ cô ngẩng đầu lên, nhìn hắn, hắn mới nói tiếp: “…Ngày hôm qua anh được lãnh đạo gọi lên, vì có chuyện cơ mật nên phải tắt điện thoại di động.”
Trong lòng Tần Chỉ Ái có dự cảm không tốt, ừ nhẹ một tiếng, sau đó không nhìn Cố Dư Sinh nữa.
“…Bọn họ xảy ra chuyện là do những năm trước đây lúc anh còn tại ngũ có ᴆụng đến một số thế lực…”
Tình hình cụ thể hắn không thể nói tỉ mỉ, Cố Dư Sinh chỉ có thể kể sơ qua mọi chuyện.
“… Đội trưởng đã ૮ɦếƭ trong tay bọn họ, sau đó anh vào làm đội trưởng, sau đó anh lại xuất ngũ, lại đổi người, nên anh không ᴆụng chuyện,... mấy năm nay, đã có quá nhiều người mất mạng trong tay bọn họ rồi… bây giờ những người có thể đấu lại bọn chúng cũng không còn bao nhiêu người, mà càng đấu lại càng có nhiều người hy sinh.”
Cố Dư Sinh như đang chọn lọc từ ngữ, ngừng lại một lát, mới nói tiếp: “Tiểu Ái, xin lỗi, bây giờ anh không thể đi Hàng Châu hỏi cưới em được…”
Từ trước đến nay cô đều rất thông mình, ban đầu Cố Dư Sinh dẫn cô đến xem thi thể đồng đội của hắn, dẫn cô đến đây kể chuyện lúc xưa, trong lòng cô đã có chút bồn chồn, mãi đến khi hắn nói chuyện hôm qua hắn bị lãnh đạo gọi lên để bàn chuyện cơ mật, trong nháy mắt cô đã biết vì sao hắn lại nói những chuyện lúc nãy với cô.
Hắn đang dùng phương thức trực tiếp nhất để cô chấp nhận sự lựa chọn của hắn.
Tuy rằng hắn không cho cô biết cụ thể những việc mà hắn phải làm, cô cũng có thể hiểu được nhiệm vụ mà hắn sắp phải tham gia rất nguy hiểm, liên quan đến sinh tử.
Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh xảo của Cố Dư Sinh, lại không nói gì.
Cố Dư Sinh cho cô thời gian, chờ cô trả lời.
Hai người yên lặng một lúc lâu, Tần Chỉ Ái rốt cuộc cũng lên tiếng: “Khi nào thì đi?”
Cô không nói: “Có thể đừng đi không”, cũng không phải “Cố Dư Sinh, sao anh không thương lượng với em một chút lại lựa chọn bỏ em ở lại?”, cô lại nói: “Khi nào thì đi?”
Bốn chữ này có ý gì, Cố Dư Sinh hiểu rất rõ ràng.
Cô không ngăn cản hắn, cô hiểu hắn…
Hôm qua lãnh đạo vừa đề nghị với hắn xong, hắn không hề do dự, đi ra khỏi đó, hắn ngơ ngơ ngác ngác, qua nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng cũng tìm được người phụ nữ mà mình yêu nhất, có một đứa con, ngày tháng yên ổn đang hiện ra trước mắt, hiện nay lại gọi hắn đi làm những chuyện nguy hiểm đến tính mạng, sao hắn có thể không do dự đây?
Nhưng cuối cùng hắn vẫn đồng ý rồi.
Rời khỏi quân ngũ quá lâu, nếu không phải vì lúc đó quá ưu tú, lúc này hắn đã không bị gọi lại rồi.
Sau đó lại hỏi cung một loạt.
Mãi đến trưa hôm nay, hắn mới được thả về nhà.
Khi hắn lái xe vào tiểu khu, trong lòng hắn có chút sợ sệt, sợ cô khóc rống lên không chịu để cho hắn đi, sợ cô mang thai lại không thể chịu đựng được, lại làm hại bản thân, làm hại Đậu Phộng Nhỏ, sợ rất nhiều, rất nhiều chuyện.
Nhưng hắn lại hoàn toàn không nghĩ tới cô không khóc không nháo, liền đồng ý.
Cô hiểu chuyện, khiến hắn lại càng thêm đau lòng, lại càng khó chịu.
Hổ thẹn, tự trách, giống như thủy triều ập vào иgự¢ hắn, hắn nhìn chằm chằm đôi mắt của cô một lúc lâu mới hỏi một cậu không liền quan đến câu hỏi của cô: “Em, Tiểu Ái, em không giận anh sao?”
Giận cái gì? Giận hắn bỏ lại cô và Đậu Phộng Nhỏ mà bỏ đi vào chốn hiểm nguy sao? Giận hắn máu là nóng, tim là bỏng yêu đất nước tốt đẹp yên bình này sao?
Bàn về tâm tư, ai lại muốn người mà mình thương yêu nhất đi làm chuyện nguy hiểm, có thể hy sinh bất cứ lúc nào chứ?
Huống chi cô còn yêu hắn tha thiết, yêu hắn 10 năm, nhưng từ lúc còn nhỏ, hắn đã nói với cô về giấc mộng sơn hà kia.
Đã nhiều năm như vậy, người mà cô yêu vẫn không hề thay đổi, vẫn ấp ôm hy vọng tốt đẹp ấy, cô sao có thể giận hắn, cản hắn, làm vậy cô đã không còn là người hắn yêu trước đây rồi, không phải sao?
Tần Chỉ Ái lắc đầu với Cố Dư Sinh: “Không giận, chỉ là trong lòng có chút khó chịu.”
Thật sự không giận.
Chỉ là có chút khổ sở.
Một câu nói, Cố Dư Sinh suýt vì vậy mà khóc, hắn ôm Tần Chỉ Ái vào lòng, ôm thật chặt một lúc, mới trả lời câu hỏi của cô: “Ngày mai phải đi rồi.”
Sáng mai? Vậy chỉ còn lại một khoảng thời gian ngắn ngủi thôi sao? Tần Chỉ Ái có thể cảm giác được nhiệm vụ này thật sự rất khẩn cấp, nhưng lại không nghĩ lại phải vội vàng đến thế, trong chớp mắt lại phải chia lìa rồi, trong lòng cô bỗng trở nên đau xót, ánh mắt đẫm lệ.
“Sở dĩ anh trở về là muốn nói cho em biết,…” rất nhiều lúc bọn họ đều để quân nhân về nói câu di ngôn với gia đình, nhưng cô đang mang thai, Cố Dư Sinh không dám nói, hắn dừng lại, trong lòng suy tư một lúc lâu, tìm một từ uyển chuyển thay thế: “… Biết anh phải đi.”
“Tiểu Ái, em hãy nghe cho kỹ…” Cố Dư Sinh kéo Tần Chỉ Ái ra khỏi lòng mình, dừng lại trên đôi mắt cô, nói từng chữ từng chữ: “Anh chỉ có 8 chữ muốn nói với em, em nhất định phải nhớ cho kỹ, chờ anh trở về, anh sẽ cưới em.”
Mộng sơn hà, anh không từ bỏ.
Bảo vệ em, anh cũng không từ.
Lần từ biệt này, nhất định sẽ có một ngày anh hoàn hảo quay về, anh đi bảo vệ đất nước này, đất nước này cũng sẽ trả lại cho em một người chồng toàn vẹn nhất.
. . . . . . . .
Về đến nhà, Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái ở trên giường lăn tới lăn lui, đến ba giờ sáng, Tần Chỉ Ái thật sự chịu không nổi nữa mới mơ mơ màng màng ngủ, trước khi ngủ say, cô còn không quên nói: “Dư Sinh, ngày mai trước khi anh đi, nhất định phải gọi em dậy!”
Cố Dư Sinh ừ một tiếng, xoa xoa lưng cô, khiến cô yên tâm ngủ yên.
Trong phòng yên tĩnh đến rối tinh rối mù, tối qua Cố Dư Sinh không ngủ cả đêm, nhưng hắn lại không buồn ngủ chút nào, hắn dựa vào đèn ngủ mờ nhạt nhìn chằm chằm Tần Chỉ Ái thật lâu, mãi đến khi hừng đông ngoài cửa sổ, điện thoại di động hắn đặt bên gối chấn động, hắn mới dời mắt khỏi cô, rửa ráy, thay đồ, thu dọn hành trang.
Cố Dư Sinh nhìn thấy Tần Chỉ Ái ngủ ngon, không muốn đánh thức cô, nhưng không ngờ lúc xe đến cửa, trước khi hắn mang theo hành lý chuẩn bị rời đi, cô lại giật mình tỉnh lại.
Hắn chờ cô rửa mặt xong, mặc quần áo tử tế, xuống lầu với cô.
Hắn cứ mãi dặn dò quản gia phải chăm sóc cô thật tốt xong, mới ra khỏi nhà.
Xe chờ trước cửa có người mở ra, bên trong có một người mặc quân phục đứng cạnh xe chờ.
Quản gia thức thời trở vào nhà, cho Tần Chỉ Ái có thời gian ở cạnh Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh lẳng lặng nhìn Tần Chỉ Ái một lúc lâu, cúi đầu hôn lên mi tâm của cô, lại hôn lên cái bụng đã hơi tròn của cô, giơ tay lên, sờ mái tóc dài của cô, thanh đạm nói: “Anh đi nha.”
Tần Chỉ Ái nhẹ nhàng gật đầu, ừ một tiếng.
Cố Dư Sinh nhìn Tần Chỉ Ái rất sâu rất sâu vài lần, mới quay người, cất bước đi.
Tần Chỉ Ái theo bản năng đi sau hắn hai bước, sau đó ngừng lại nhìn chằm chằm bóng lưng thẳng tắp của hắn không chớp mắt, từ từ, từ từ rời xa, đến khi hắn dừng trước cửa xe, cô nhịn không được mở miệng gọi: “Dư Sinh!”
Cố Dư Sinh hơi dừng chân, nhưng không quay đầu lại, qua khoảng mười mấy giây, hắn mới giao hành lý cho người mở cửa kia, nhìn thẳng phía trước, dư quang lại quét qua Tần Chỉ Ái lần nữa, lại nói với người trên xe: “Lái xe.”
Hắn không dám nhìn cô, hắn sợ vừa nhìn hắn sẽ không nỡ đi nữa.
Hắn cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, liền thúc giục tài xế lần nữa: “Lái xe nhanh lên!”
Xe từ từ khởi động.
Mãi đến khi đi cực xa nhà, Cố Dư Sinh mới quay đầu, liếc một cái.
Cô bé hắn yêu tha thiết đứng ở cửa, bình tĩnh nhìn hắn ngồi lên chiếc xe này.
“Ta mang thai con của Ngô Hạo rồi.”
Chỉ một câu đơn giản như vậy nhưng lại giống như một quả bom nổ bùm trong đầu Hứa Ôn Noãn, so với lúc cô bắt tại trận hai người còn đáng sợ hơn gấp mấy lần.
Chuyện của Ngô Hạo và Tưởng Tiêm Tiêm đã bốn tháng, trong bốn tháng này, mỗi ngày cô đều phải trải qua trong dày vò.
Cô muốn chia tay với Ngô Hạo, không chia tay được liền đi du lịch để trốn tránh, chạy trốn lâu như vậy, cuối cùng cô vẫn lựa chọn cách quay lại.
Tưởng Tiêm Tiêm đúng là đâm vào lòng cô một cái gai, mà cái gai này mỗi khi cô nhìn thấy Ngô Hạo cái gai sẽ động đậy, càng đâm càng đau, cô nghĩ, thời gian trôi qua, chỉ cần Ngô Hạo không còn liên hệ gì với Tưởng Tiêm Tiêm nữa, cái gai kia cũng sẽ sớm tiêu biến, cô sẽ không còn cảm thấy đau nữa.
Nhưng ngay lúc cô lựa chọn tha thứ cho Ngô Hạo, Tưởng Tiêm Tiêm lại nói với cô một câu như vậy.
Ngày đó, Hứa Ôn Noãn cầm điện thoại di động đứng ngây ngốc trong phòng rất lâu, đến nỗi cô cũng không biết Tưởng Tiêm Tiêm cúp máy lúc nào, lâu đến nỗi lúc cô hồi phục lại tinh thần, trong điện thoại di động của cô đã có hơn 30 cuộc điện thoại do Ngô Hạo gọi tới.
Ngày đó cô không nghe điện thoại, không đến chỗ Ngô Hạo, cũng không ăn tối, như một con cá nằm trên bãi cát vậy, Hứa Ôn Noãn nằm ngây ngẩng trên giường, đầu óc trống rỗng, nhìn trần nhà chằm chằm.
Từ mười năm trước, khi hắn và cô bắt đầu, Ngô Hạo đã trở thành cuộc sống của cô, bây giờ bắt cô cắt đứt mối quan hệ với hắn chẳng khác nào bắt cô từ bỏ sinh mạng của chính mình chứ?
Có thể là ông trời cảm thấy Tưởng Tiêm Tiêm quá nhớ cô, mặc kệ cô có muốn đối mặt với Tưởng Tiêm Tiêm hay không, trốn tránh Tưởng Tiêm Tiêm như thế nào cũng không được, cứ phải để cô và Tưởng Tiêm Tiêm chạm mặt nhau.
.......
Vào hạ, nhiệt độ ở Bắc Kinh càng ngày càng cao.
Ngày đó, thời tiết rất tốt, sáng sớm 7 giờ, toàn bộ kinh thành đã tràn ngập ánh mặt trời, đúng 9 giờ sáng, người ra khỏi cửa đã toát mồ hôi.
Ngày đó Tần Chỉ Ái phải đến bệnh viện khám thai, Cố Dư Sinh không ở Bắc Kinh, thân là bạn tốt của cô, trời vừa sáng cô đã đến biệt thự của Cố Dư Sinh, ăn sáng với Tần Chỉ Ái xong, Hứa Ôn Noãn đi cùng cô đến bệnh viện.
Kết quả kiểm tra của Tần Chỉ Ái rất tốt, trong hình siêu âm cũng đã có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh của Bảo Bảo.
Tuy rằng đứa bé không phải ở trong bụng Hứa Ôn Noãn nhưng cô vẫn cảm thấy rất vui vẻ, lúc ngồi trên xe với Tần Chỉ Ái lại nghiên cứu một lúc lâu.
Cô được giữ lại biệt thự của Cố Dư Sinh ăn cơm trưa xong mới rời khỏi.
Cô muốn về thẳng nhà, nhưng đi được nửa đường lại nhận được điện thoại của cha mẹ, thúc giục chuyện kết hôn của cô và Ngô Hạo, cô lại càm thấy phiền lòng, lúc đi ngang qua khu trung tâm thương mại SPK, lại quẹo vào bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Hứa Ôn Noãn cũng chẳng mua gì, đi vòng vòng trong trung tâm một hơi, lại vào một quán café ngồi.
Nếu như cô biết vào quán café này đúng lúc ᴆụng mặt Tưởng Tiêm Tiêm, có ૮ɦếƭ cô cũng không vào.
Ban đầu cô không chú ý đến Tưởng Tiêm Tiêm.
Cô chọn một góc khá khuất trong quán café, chọn một loại café, sau đó cầm điện thoại chơi game Gi*t thời gian.
Rất bất ngờ, Linh Độ nửa tháng nay không chơi game lại bất ngờ online, trước khi cô vào trận liền mời hắn nhập trận, nhưng lại bị từ chối.
Tayrun?
Có ý gì sao?
Hứa Ôn Noãn nhíu nhíu mày, lại mời “Linh Độ” một lần nữa, vẫn bị từ chối.
Có ý gì chứ?
Hứa Ôn Noãn lại mở danh sách bạn bè trong game, chào hỏi Linh Độ.
Không trả lời.
Không chơi thì cô chơi một mình, Hứa Ôn Noãn bấm vào trận.
Sau đó thua.
Lại mở game lần nữa, lại mời Linh Độ, liền vào game, sau đó bên kia lại treo máy, cuối cùng vẫn thua.
Sau đó Hứa Ôn Noãn không còn tâm tình nào để chơi, sau đó lại để điện thoại di động xuống bàn, sau đó bưng café lên uống một hớp, còn không kịp nuốt, cô đạ nhìn thấy có người ngồi cạnh bàn cô, nói: “Hứa Ôn Noãn, thật trùng hợp.”
Hứa Ôn Noãn ngừng động tác uống café một chút, sau một lát mới ngẩng đầu lên ngước mắt nhìn Tưởng Tiêm Tiêm.
Tuy rằng cô ta mặc áo cánh rộng rãi nhưng vẫn có thể nhìn thấy cái bụng đã nhô lên của cô ta.
Trong đó là con của Ngô Hạo đó,… Hứa Ôn Noãn nhìn chằm chằm bụng Tưởng Tiêm Tiêm, làm sao cũng không rời khỏi tầm mắt, mãi đến khi Tưởng Tiêm Tiêm lên tiếng: “Chỉ có một mình cô sao? Vậy tôi có thể ngồi với cô một chút không?”
Nói xong, Tưởng Tiêm Tiêm còn chưa chờ Hứa Ôn Noãn đồng ý đã ngồi ở ghế đối diện cô.
Tưởng Tiêm Tiêm đang giơ tay gọi nhân viên phục vụ, liền mỉm cười: “Tiểu thư, lấy cho tôi một ly nước trái cây, không đá, cảm ơn.”
“Được, tiểu thư!”
Rất nhanh, nước trái cây được đưa đến.
Tưởng Tiêm Tiêm bưng lên, cắn ống hút, uống nửa ly xong mới nói chuyện với Hứa Ôn Noãn: “Đứa bé trong bụng tôi đã được năm tháng rồi, không còn cách nào có thể phá bỏ, vì vậy, Hứa Ôn Noãn, cô nói điều kiện đi, chỉ cần cô chịu chia tay với Ngô Hạo, dù có bất cứ điều kiện gì tôi đã đồng ý với cô.”
Hứa Ôn Noãn lại gặp phải thứ tiểu tam bắt mình phải chia tay người đàn ông của mình, là ỷ cô ta có con của người đàn ông của cô mà bắt cô buông tay.
Hứa Ôn Noãn có chút buồn cười không nói nên lời, cô không xem Tưởng Tiêm Tiêm vào mắt, không lên tiếng, liền lấy Ϧóþ tiền rút ra tờ 100 tệ, để lên bàn, cầm điện thoại di động ôm túi, chuẩn bị đứng lên.
Tưởng Tiêm Tiêm nhìn thấy cô chuẩn bị đi, có chút nóng nảy, liền ngăn trước mặt cô: “Coi như là tôi cầu xin cô, vì đứa con trong bụng, cầu xin cô chia tay với Ngô Hạo đi, tôi thật sự yêu anh ấy, tôi nghĩ anh ấy cũng yêu tôi, nếu không sao có thể ở cùng tôi…”
Yêu… Tưởng Tiêm Tiêm không nói đến chuyện tình cảm còn tốt, nói đến chuyện này, Hứa Ôn Noãn liền cảm thấy lửa giận xông lên.
Cô càng tức giận càng không muốn nói chuyện, không hề liếc nhìn Tưởng Tiêm Tiêm, liền ra khỏi quán café.
Tưởng Tiêm Tiêm đi phía sau cô, không ngừng kêu tên cô: “Hứa Ôn Noãn, cô nói đi, cô muốn gì, chỉ cần cô nhường Ngô Hạo cho tôi, tôi nhất định sẽ làm… lẽ nào cô nhẫn tâm nhìn đứa trẻ trong bụng tôi sinh ra mà không có cha sao? Hứa Ôn Noãn?”
Sắp đến thang máy, Hứa Ôn Noãn đột nhiên dừng bước lại, quay người nhìn về phía Tưởng Tiêm Tiêm: “Người làm bụng của cô to ra là Ngô Hạo, không phải tôi, cô đi mà tìm hắn đòi cha cho con cô, muốn gì thì đi tìm anh ta đi! Nếu hắn thật sự muốn làm cha người ta, tôi có ngăn được không? Tôi cho cô biết, Tưởng Tiêm Tiêm, tôi và Ngô Hạo như thế nào cũng không đến lượt cô mở miệng đâu! Đừng có đi theo tôi!”
Nói xong, Hứa Ôn Noãn liền quay người đi đến thang máy.
Bước đi của cô rất nhanh, Tưởng Tiêm Tiêm vì muốn đi theo cô, cũng chạy theo rất nhanh.
Lúc Tưởng Tiêm Tiêm còn cách xa cô một mét, cô liền đưa tay muốn kéo cánh tay Hứa Ôn Noãn.
Lúc đó cô thật sự quá tức giận, tức giận đến nỗi mất đi lý trí, cô chỉ biết mình không muốn bị Tưởng Tiêm Tiêm ᴆụng vào, nhưng ngay khi cô hất tay ra, Tưởng Tiêm Tiêm phía sau lại hét lên một tiếng, cả người liền ngã xuống đất.
Cô không muốn quay đầu lại, thật sự… muốn bước tiếp về phía trước, cô đi vào vài bước, phía sau liền truyền đến vài câu nói của Tưởng Tiêm Tiêm: “Là cô ta, cô ấy đẩy tôi ngã, con của tôi!”
Tưởng Tiêm Tiêm nói nghe rất chói tai, khiến cả trung tâm thương mại liền ngoái lại nhìn, sau đó mọi người liền vây quanh cô ta.
Hứa Ôn Noãn theo bản năng dừng bước, liếc mắt nhìn Tưởng Tiêm Tiêm ôm bụng, sắc mặt trắng bệch, mềm oặt nằm trên nền đất lạnh lẽo, có máu đỏ tươi từ bắp đùi của cô chảy ra ngoài.
Taycủa Tưởng Tiêm Tiêm còn chỉ thẳng về phía cô: “Là cô ấy, là cô ấy đẩy tôi, cứu con của tôi,… cứu mạng…”
Những người vây lại xem cũng có tâm gọi điện thoại cho xe cấp cứu, cũng có người oán giận bắt đầu chỉ trích Hứa Ôn Noãn, không biết là ai còn nhỏ giọng nói thầm: “Báo cảnh sát đi, có thể coi là mưu sát rồi…”
Âm thanh kia kết thúc, Tưởng Tiêm Tiêm lại lấy điện thoại di động ra, tay run run lấy điện thoại di động ra gọi cho 110.
Những người chung quanh đều mắng Hứa Ôn Noãn, có người sợ cô chạy, lại chặn đường của cô.
Hứa Ôn Noãn nhìn một vũng máu trên mặt đất, đầu óc trống rỗng, mãi đến khi điện thoại trong tay cô run lên, lúc này cô mới phục hồi lại tinh thần, cúi đầu nhìn, là một tin nhắn của tổng đài gửi tới, còn có một vài thông báo từ game do bạn bè gửi lời mời vào trận.
Cô bây giờ đâu còn tâm trí để xem những tin nhắn kia, rõ ràng cô muốn thoát game, nhưng đầu ngón tay run đến kỳ lạ, không biết làm sau lại bấm trúng tin nhắn.
Tất cả đều là những tin nhắn của Linh Độ: “Giận rồi sao?”
“Tôi bị kẹt mạng, không phải cố tình treo máy đâu.”
“Không thì bây giờ tôi giúp cô vào trận, tặng cô 10 mana?”
“100 được không?”
“1000 thì sao?”
“Giận thật rồi sao?”
Sau khi Hứa Ôn Noãn nhìn thấy tin nhắn cuối cùng rồi, lại có một tin nhắn mới: “Xin lỗi, tôi sai rồi, sao cô không nói gì…”
Hứa Ôn Noãn đang sợ, cực kỳ sợ, não cô không bình thường, bây giờ tất nhiên không còn tâm tình gì, lại trả lời: “Tôi không có giận, tôi có chút chuyện…”
“Sao có thể như vậy chứ? Bắt nạt phụ nữ mang thai rồi còn có tâm tình đứng đó bấm điện thoại sao?”
“Đúng vậy, chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy…”
“Cảnh sát đến rồi!”
Xe cứu thương chạy đến, nhấc Tưởng Tiêm Tiêm đi, cảnh sát cũng đến trước mặt Hứa Ôn Noãn: “Tiểu thư, mời cô đi theo chúng tôi một chuyến…”
“Tôi không có đẩy cô ấy, tôi không có đẩy cô ấy…” Hứa Ôn Noãn vừa lắc đầu vừa lui về phía sau một bước.
“Chính là cô ta, chính là cô ấy đẩy người phụ nữ mang thai kia…” bên cạnh có người đứng xem nãy giờ nói như vậy.
“Bất kể là phải hay không phải cô đều phải đi theo chúng tôi về phối hợp điều tra.” Cảnh sát nói xong, liền giữ cánh tay Hứa Ôn Noãn, đưa cô vào thang máy, đưa cô ra khỏi trung tâm thương mại, lên xe cảnh sát.
Cửa xe mở ra, trong lúc Hứa Ôn Noãn bị cảnh sát đẩy vào, điện thoại trong tay Hứa Ôn Noãn run lên, là Lục Bán Thành lần đầu tiên gọi tới sau ngày đầu tiên cô về Bắc Kinh từ lâu gọi cho cô.
Hứa Ôn Noãn có chút bất ngờ, nhưng vẫn bắt máy.
“Ôn Noãn?”
“Ừ…” từ sau khi nhìn thấy một vũng máu từ người của Tưởng Tiêm Tiêm, cô cũng không nói câu nào, lúc này Hứa Ôn Noãn mới phát hiện giọng của mình đang run rẩy dữ dội: “… Anh Bán Thành, có chuyện gì không?”
Lục Bán Thành ở đầu dây bên kia cũng có thể cảm giác được sự kỳ lạ trong giọng nói của cô, liền hỏi: “Sao vậy? Em khóc sao? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Lục Bán Thành không hỏi còn không sao, vừa hỏi xong, nước mắt Hứa Ôn Noãn liền rơi xuống: “Em… em…”
Cô lắp ba lắp bắp nói em em nhiều lần nhưng cũng không thể nào nói tiếp được gì, cuối cùng chỉ nức nở khóc.
Lục Bán Thành lại hỏi: “Em đang ở đâu?”
Hứa Ôn Noãn liếc mắt nhìn cửa sổ, xe cảnh sát đang dừng đúng ở cục cảnh sát, cô liền nói địa chỉ cho Lục Bán Thành nghe.
Lục Bán Thành vừa nghe thấy ba chữ sở cảnh sát xong, cũng không hỏi gì thêm, liền nói năm chữ: “Anh lập tức đến ngay.” Liền cúp máy.
. . . . .
Hứa Ôn Noãn bị đưa vào phòng thẩm vấn.
Cô còn đang sững sờ 10 phút, Lục Bán Thành đã đến.
Hắn nhìn cô một cái trước, thấy cô không sao, rồi rời khỏi phòng thẩm vấn.
Qua khoảng một tiếng rưỡi, cửa phòng thẩm vấn lại được mở ra, Lục Bán Thành đi vào, kéo cô đứng lên, nhỏ giọng nói với cô: “Được rồi, có thể đi rồi.”
Hứa Ôn Noãn ngơ ngơ ngác ngác, cô liền quên hỏi Lục Bán Thành sao có thể bảo lãnh cô ra, chỉ biết Lục Bán Thành lái xe đưa cô về nhà, lúc đó đã gần tối, hắn còn gọi thức ăn bên ngoài, ăn cơm cùng cô.
Tám giờ tối, Ngô Hạo mới biết chuyện này, gọi điện thoại cho Hứa Ôn Noãn. Sau đó Hứa Ôn Noãn giống như không nghe thấy, từ đầu đến cuối cũng không bắt máy.
Ngô Hạo đến sở cảnh sát, biết Hứa Ôn Noãn đã được Lục Bán Thành bảo lãnh, lại gọi điện thoại cho Lục Bán Thành.
“Chuột? Ôn Noãn sao? Cô ấy…” Lục Bán Thành ngồi trên ghế mây ở ban công liếc nhìn Hứa Ôn Noãn một cái, mới nói tiếp: “…Không phải cực kỳ tốt,… được, tôi biết rồi, mấy ngày nay tôi sẽ chú ý đến cô ấy,… đã xem video rồi, đúng thật là cô ấy có ᴆụng trúng cánh tay của Tưởng Tiêm Tiêm, nhưng sức cũng không đủ mạnh để có thể hất ngã Tưởng Tiêm Tiêm. . . buổi chiều tôi có đến sở cảnh sát, lúc nghe tin của bệnh viện báo tình trạng của Tưởng Tiêm Tiêm có thể không giữ được đứa bé, bọn họ cũng không đảm bảo, cho đến khi tình hình của Tưởng Tiêm Tiêm tốt hơn mới có thể biết được…”
Cúp máy xong, bên trong lại trở nên yên tĩnh.
Hứa Ôn Noãn ngồi trên ban công, ôm đầu gối, nhìn chằm chằm bóng đêm tối om ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì, sau một lát, cô mới nghiêng đầu nhìn về phía Lục Bán Thành, có chút hoảng hốt hỏi: “Con của cô ta… không còn sao?”
Lục Bán Thành mím môi, ừ với Hứa Ôn Noãn một tiếng.
Cả người Hứa Ôn Noãn run nhẹ, cụp mắt, yên lặng mà chôn đầu trên đầu gối, không lên tiếng.
Đèn ở ban công màu vàng ấm áp, lặng lặng chiếu lên người cô, khiến cả người cô toát lên vẻ gầy yếu đáng thương.
Lục Bán Thành nhìn cô một lúc lâu, mới thu lại tầm mắt, trong phòng tắm vòi nước chưa khóa chặt, có tiếng vang tý tách của những giọt nước, những âm thanh đó vang vọng như nhiểu thẳng vào trong lòng hắn, khiến Ⱡồ₦g иgự¢ hắn có một nỗi đau ngắn ngủi nhưng rõ ràng.
. . . . . . .
Chỗ Cố Dư Sinh đến là biên giới, đa số thời gian không thể sử dụng điện thoại di động.
Trước khi đi hắn đã nói trước với cô, mặc kệ hắn có thời gian gọi điện thoại cho cô hay không, mỗi ngày cô đều phải báo cáo tình hình của cô và Đậu Phộng Nhỏ cho hắn.
Chỉ cần có thể, hắn sẽ nhanh chóng trả lời cô.
Lần đầu tiên Cố Dư Sinh có thể sử dụng lại điện thoại di động đã là 20 ngày sau khi hắn đi rồi.
Đó là một đêm khuya, hắn ngồi trên một tảng đá hút thuốc, sau đó mở điện thoại di động ra.
Leng keng một lúc lâu, cỡ 10 phút sau, điện thoại của hắn mới yên tĩnh lại.
Có hơn cả trăm tin nhắn chưa đọc, nhưng những tin nhắn đó đều là của Tần Chỉ Ái nên hắn đều xem từng cái từng cái một…
“Dư Sinh, hôm nay em bị đói bụng mà tỉnh dậy, Đậu Phộng Nhỏ càng ngày càng ăn nhiều hay sao á.”
“Dư Sinh, em vừa đo lại vòng eo, lại lớn hơn 5cm, hình như иgự¢ cũng lớn hơn nhiều, quần áo cũ sắp mặc không vừa nữa rồi…”
“Dư Sinh, hôm nay em đến thăm ông, ông thật đáng yêu, mua cho em một cái lắc tay, nhưng ông lại không đưa cho em, để má Trương đưa cho em, còn là mua ở trung tâm thương mại, tuy ông nói là trúng thưởng nhưng má Trương nói nhỏ cho em biết, là ông tự tay chọn cho em đó.”
“Dư Sinh, hôm nay là ngày tái khám, kết quả rất tốt, Đậu Phộng Nhỏ rất khỏe mạnh, hơn nữa hình siêu âm cũng có thể nhìn thấy rõ hơn nhiều rồi, là con gái đó.” Sau tin nhắn này của cô còn có một bức ảnh.
“Dư Sinh, Ôn Noãn có chút chuyện, Tưởng Tiêm Tiêm mang thai con của Ngô Hạo, lúc ở trung tâm thương mại xảy ra tranh chấp như thế nào, cô ta lại bị hư thai.”
“Dư Sinh, hôm nay Đậu Phộng Nhỏ đạp em.”
“Dư Sinh, tối nay em ăn mì, gần đây không biết sao lúc nào em cũng thèm ăn mì hết.”
. . . . . . . . .
Những tin nhắn hơn 20 ngày chưa đọc, Cố Dư Sinh đọc chăm chú không sót một chữ, lúc nhìn thời gian, đã là hừng đông.
Tin nhắn cuối cùng là mười giờ tối qua: “Dư Sinh, ngủ ngon, em rất nhớ anh.”
Trong cuống họng Cố Dư Sinh như có một thứ gì đó chặn ngang, khiến cả người hắn khó chịu trố mắt nhìn tin nhắn này một lúc lâu, mới đưa thuốc lên miệng, hung hăn hút.
Hút ba điếu thuốc xong, Cố Dư Sinh tính toán thời gian một chút xem lần tiếp theo có thể mở máy là khi nào, sau đó liền nhắn cho Tần Chỉ Ái một tin: “Thứ năm tới, 8 giờ tối, anh sẽ gọi điện thoại cho em.”
Tin nhắn gửi thành công, Cố Dư Sinh vốn muốn tắt máy đi nghỉ ngơi, sáng mai còn có chuyện phải làm.
Hắn vẫn nghĩ một chút, vẫn không yên lòng, lại nhắn thêm một tin: “Nhớ phải ăn cơm đúng giờ, có chuyện có thể tìm Bán Thành và Tiểu Vương, không nên tự tiện ra ngoài một mình, Tiểu Vương sẽ sắp xếp người bảo vệ em, em không khỏe chỗ nào phải gọi bác sĩ ngay.”
Càng gõ càng nhiều, nhưng trong lòng hắn không thể không lo, Cố Dư Sinh lại dừng một chút, gõ một chấm tròn đen, sau đó gửi tin nhắn đi.
Thứ năm đêm đó, Tần Chỉ Ái cứ nhìn chằm chằm điện thoại từ 7h50, đến khi thời gian trên màn hình vừa nhảy đến 20:00. chuông điện thoại của cô liền vang lên, trên màn hình là hai chữ Dư Sinh.
Hai người đã đăng ký kết hôn, cũng đã có con rồi, mặc dù không tính là tình cảm của mấy người già được nhưng lúc nhận điện thoại, tim của Tần Chỉ Ái vẫn nhảy nhót lung tung, giống như thiếu nữ mới lớn nhận được điện thoại của người yêu.
Cô hít một hơi thật sâu, đè ép run động mạnh mẽ trong Ⱡồ₦g иgự¢, sau đó trượt màn hình, bắt máy.
“Dư Sinh?” Tần Chỉ Ái gọi tên của hắn, mới phát hiện bên kia rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió cũng không còn bất cứ âm thanh nào khác, mà bên này trong phòng khách quản gia đang xem tv, trong phim còn có tiếng nữ chính đang khóc ầm ầm thương tâm gần ૮ɦếƭ, cô không đợi Cố Dư Sinh mở miệng đã nói: “Anh chờ em một chút.” Sau đó đứng dậy, lên lầu, vào phòng ngủ chính, đóng cửa lại, toàn bộ không gian lại lập tức trở nên yên tĩnh, cô lại nhỏ giọng gọi: “Dư Sinh…”
“Ừ.” Theo giọng nói thanh đạm của Cố Dư Sinh còn có tiếng thở ra mạnh mẽ, cô liền nhíu mày: “Anh đang hút thuốc sao?”
“Ừ….” Cố Dư Sinh ậm ừ vừa hút vừa trả lời. “Em ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi, còn anh?”
“Cũng ăn rồi… em ăn gì đó?”
“Ăn nhiều lắm…” Tần Chỉ Ái nghiêng đầu kể lại những món hôm nay quản gia làm cho cô, Cố Dư Sinh lúc này vẫn nhẫn nại nghe cô nói xong, mới hỏi tiếp: “Thân thể có khỏe không?”
“Tốt lắm… Đậu Phộng Nhỏ cũng rất ngoan…” Tần Chỉ Ái cúi đầu, liếc nhìn cái bụng đã lớn: “…Bây giờ Đậu Phộng Nhỏ ngủ rồi, không có động đậy, lúc bốn giờ chiều nó động rất mạnh, cách bụng em cũng có thể tìm được bàn tay bé nhỏ của con…” nói tới đây, Tần Chỉ Ái không nhịn được oán giận một câu: “…Dư Sinh, con gái anh mấy ngày trước anh lúc em đang ngủ mà đạp đau em đó… A…!”
Tần Chỉ Ái đang lải nhải lại bỗng nhiên gọi khẽ một tiếng, khiến Cố Dư Sinh đang hút thuốc cũng lo lắng nheo mày, toàn thân căng cứng, ngữ khí lại lộ rõ sự lo lắng: “Sao vậy?”
“Không, không có chuyện gì, có thể là con gái anh chê em nói xấu nó nên lại đạp em…” bị đạp đau, Tần Chỉ Ái có chút run, cô không nhịn được đưa tay ra sờ lên bụng, đúng lúc thấy có bàn tay di chuyển nhô ra, sau đó liền như nghĩ đến chuyện gì, liền quay lại nói với Cố Dư Sinh: “…Anh chờ chút…”
Nói xong, cô liền không chờ Cố Dư Sinh trả lời mà cúp máy, sau đó gọi video cho hắn, đợi khi hắn bắt máy, cô lại đưa màn hình điện thoại về phía bụng của mình, lại chỉ vào một nơi có chút phồng lên, Tần Chỉ Ái sợ Cố Dư Sinh không chú ý, liền nói: “Dư Sinh, anh có nhìn thấy không? Con gái anh thức dậy rồi, cũng đang muốn nói chuyện với anh nè.”
Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm trong video không chớp mắt, biểu hiện giống như là đang được nhìn thấy một vật gì đó rất thần thánh vậy.
Một loại cảm xúc xa lạ trước nay chưa từng có lại xông lên từ trong иgự¢ hắn, thật khó mà bình tĩnh, mãi đến khi thuốc trên đầu ngón tay hắn cháy đến phần cuối, khét đến tay hắn, hắn mới từ từ rời tầm mắt khỏi bụng cô.
Cô bé trong video vẫn luôn chú ý vẻ mặt của hắn, nhìn thấy hắn dời tầm mắt, mới đưa điện thoại lên mặt mình, đối mặt với hắn.
Hắn nhìn cô cực kỳ thâm thúy, cách màn hình, Tần Chỉ Ái cũng có thể cảm giác được ánh mắt hắn nhìn cô đầy nóng bỏng, khiến hô hấp và nhịp tim của cô cũng dừng lại, những lời vốn muốn nói với hắn cũng biến mất ở bên môi.
Hai người họ cứ lẳng lặng nhìn nhau như vậy, giống như cả thế giới này chỉ còn đối phương.
Không có từ nào có thể hình dung tâm tình của Cố Dư Sinh lúc này.
Trên bụng cô có một chỗ nổi rõ lên, tuy rằng hắn không thể sờ tới, chỉ có thể nhìn như vậy, khiến những tình cảm hắn có gắng đè nén mấy ngày nay lại mọc lan tràn như cỏ dại, đâm vào lòng hắn, từng trận từng trận đau nhói lạnh lẽo.
Trong Ⱡồ₦g иgự¢ hắn có những cảm giác mà thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể nào có thể nói hết, hắn động môi một hồi, cuối cùng mới thành thật nói một câu: “Tiểu Ái, anh thật sự rất muốn ôm em một cái.”
Một câu nói lại khiến đôi mắt của Tần Chỉ Ái giăng đầy sương mù, cô nhìn Cố Dư Sinh một lúc lâu, mới cố gắng không khóc, nhỏ giọng nói: “Chờ đến khi anh về, em cho anh ôm cho đã luôn!”
Cố Dư Sinh trong điện thoại nhíu mày, cười.
Sau khi mang thai, Tần Chỉ Ái sợ bị cảm nên cô thường để nhiệt độ trong phòng khá cao, lúc này lại có chút nóng.
Cô vừa nói chuyện vừa đi về phía ban công, ngồi trên ghế mây.
Những câu kia cô đã nói trong tin nhắn rồi, nhưng lúc này nghe lại, hắn có nghe hoài cũng không chán.
“Dư Sinh, anh nói xem lúc trước cấp ba anh không cho em số điện thoại giả thì có phải tốt hơn rồi không, chúng ta có thể gọi điện thoại, cũng có cảm giác ở cạnh nhau rồi đúng không? Sau khi anh nhập ngũ cũng vậy, đôi lúc cũng có thể nấu cháo điện thoại.”
Nói xong, Tần Chỉ Ái đột nhiên nở nụ cười: “Ngày anh đi, em thật sự rất đau lòng, em chỉ mới ở cùng anh không được bao lâu, ông cuối cùng cũng đã chúc phúc cho chúng ta, anh lại đi… em nghĩ tới, mắt đều đỏ lên, nhưng mà bây giờ cảm thấy ông trời đã bồi thường cho chúng ta rồi, cho chúng ta có cơ hội để trải nghiệm những chuyện mà trước đây chúng ta chưa được làm thử.”
“Dư Sinh, anh nói xem, lúc đó anh lại buông tay em, anh không sợ người khác cưới em cả đời này chúng ta cũng không còn cơ hội sao?”
“Sợ…” Cố Dư Sinh bỗng nhiên thừa nhận: “Nhưng điều anh sợ hơn là làm trễ nãi em.”
“Khi đó em còn nhỏ như vậy, anh lại phải đi, nói sớm là mấy năm, nếu không phải có chuyện, chưa chắc anh lại phải xuất ngũ, vừa nghĩ đến em để em ở Bắc Kinh ngày ngóng đêm trông, anh lại không nỡ, nếu như đợi đến cuối cùng, anh có chuyện gì bất trắc, em không chỉ đau lòng mà còn lỡ tuổi xuân thì của em, đó là thời gian tốt đẹp nhất của người con gái, từ lúc anh để ý đến em, đửng nói là khi đó, bây giờ vẫn không nỡ…”
Thật sự không nỡ.
Ngày đó hắn đi, đừng nói là chỉ có mình cô muốn khóc, ngay cả hắn khi nghĩ đến đứa con trong bụng cô, tim cũng đau giống như người ta đang đâm mấy dao vào иgự¢ hắn.
Tần Chỉ Ái bị lời nói của Cố Dư Sinh làm cho cảm động, cũng cảm thấy mắt mình đang tỏa nhiệt, cô cố không khóc, nhếch môi nói: “Nếu như thật sự không nỡ, anh phải nhanh chóng về nhà đi.”
“Ừ, nhất định.” Cố Dư Sinh trong điện thoại nói rất ngắn gọn nhưng giữa hai lông mày lại có mấy phần chắc chắn.
Tần Chỉ Ái nhìn Cố Dư Sinh hàn huyên một chút, vì nói nhiều mà cô cảm thấy khát nước, lúc cầm điện thoại đứng lên đi lấy nước, trong camera lại vô tình lia qua chỗ phơi quần áo ngoài ban công, trên đó treo rất nhiều ҨЦầЛ ŁóŤ của nam, còn có vớ.
Hắn không có nhà, trong biệt thự chỉ có ba người phụ nữ, làm gì lại có nhiều đồ của đàn ông như vậy chứ?
Cố Dư Sinh không nhịn được nheo mày.
Hắn cũng không nghĩ Tần Chỉ Ái sẽ làm gì quá đáng có lỗi với hắn, lại suy nghĩ một lúc, liền nghĩ đến khả năng lớn nhất: “Mấy ngày nay em trai của em đến Bắc Kinh rồi sao?”
“Không có a…” Tần Chỉ Ái cầm ly nước uống một mạch, sau đó lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói thầm: “Em còn không dám để nó biết em ở đâu sợ nó nói với mẹ, sao có thể để nó ở đây!”
Không phải TầnGia Ngôn, vậy… tim Cố Dư Sinh run rẩy một hồi: “Vậy những đồ của đàn ông treo trên ban công là của ai?”
Tần Chỉ Ái không hiểu, sau đó mới quay đầu nhìn về phía ban công một cái, mới để ly nước xuống tỉnh ngộ A một tiếng, trả lời: “Của anh…”
Hắn? Hắn không ở nhà, không có thay đồ, cần gì phải giặt nhiều đồ lót của hắn mà phơi như vậy?
Tần Chỉ Ái nhìn hiểu được nghi hoặc của hắn, giải thích: “Lúc trước em và quản gia xem tivi, nhìn thấy có một người phụ nữ mang thai bị đột nhập vào nhà, ςướק rồi Gi*t cô ấy, một xác hai mạng, tuy rằng em biết ở khu này an ninh rất tốt nhưng mà anh cũng biết đó, phụ nữ mang thai trong lòng nghĩ rất nhiều, trong lòng em cứ cảm thấy không yên tâm nên đọc sách, thấy cách này khá hay, làm như vậy bọn xấu sẽ nghĩ trong nhà có đàn ông, như vậy bọn chúng sẽ không dám đột nhập vào. . .”
Tim Cố Dư Sinh giống như bị một món đồ đâm vào, đau.
Cô đã mang thai bảy tháng, ba tháng nữa là sinh rồi, mà hắn lại không thể ở cạnh cô, không thể cho cô cảm giác an toàn. . .
Tần Chỉ Ái không biết trong đầu Cố Dư Sinh đang nghĩ gì, lại nói như khoe khoang mình rất thông mình: “… Vốn chỉ cần một vài cái là được rồi nhưng em nghĩ giặt càng nhiều thì chứng tỏ trong nhà còn có nhiều đàn ông, vì vậy mỗi ngày em đều để quản gia giặt 10 cái quần của anh. . .”
Đau lòng trong nháy mắt bị câu nói này của cô khiến hắn không thể nói thêm được gì, qua một lúc lâu hắn mới nói được một câu: “Vì vậy tất cả ҨЦầЛ ŁóŤ của anh đều được em đem ra làm vật trưng bày rồi đúng không?”
“Tần Chỉ Ái, em cảm thấy em phơi ҨЦầЛ ŁóŤ của chồng em ra ban công cho mọi người cùng xem, như vậy được sao?”
. . . . . .
Từ khi con của Tưởng Tiêm Tiêm mất đi, sau đó Hứa Ôn Noãn giống như người bị cấm vận thời phong kiến vậy, mỗi ngày đều ở nhà không đi ra đường.
Hầu như mỗi ngày Lục Bán Thành đều đến thăm cô, hoặc là mang bảo mẫu đến nấu cơm cho cô ăn, hoặc là gọi món bên ngoài cho cô ăn nhưng Hứa Ôn Noãn không hề có khẩu vị gì, đa số chỉ động đũa hai cái, sẽ không ăn nổi nữa.
Được nửa tháng, Lục Bán Thành nhìn thấy Hứa Ôn Noãn ngày một gầy, lúc hắn nghĩ có nên đưa cô đến bệnh viện khám thử một chút không, ngày ấy là thất tịch, hắn mang theo một hộp cơm, gõ cửa nhà cô, nhìn thấy cô mặc một cái váy đẹp đẽ, tinh xảo đứng trước cửa, hình như đang chuẩn bị ra ngoài.
Lục Bán Thành có chút ngạc nhiên, sau đó là vui mừng: “Phải ra khỏi nhà sao?”
Hứa Ôn Noãn không trả lời, chỉ gật đầu nhẹ với hắn một cái, sau đó liền khom người cầm một đôi giày đầy màu sắc.
Lục Bán Thành nâng hộp cơm đến trước cô, nhấc nhấc: “Có muốn ăn chút gì rồi hẵn đi không?”
Hứa Ôn Noãn lắc lắc đầu.
Lục Bán Thành không miễn cưỡng cô, đặt hộp cơm trong tủ lạnh: “Vậy khi nào em đói bụng, có thể hâm lại ăn.”
Hứa Ôn Noãn ừ một tiếng, sau đó mang giày.
Lục Bán Thành theo cô ra khỏi nhà, lúc đi vào thang máy, Lục Bán Thành hỏi: “Em đi đâu vậy? Có muốn anh đưa em đi không?”
Hứa Ôn Noãn do dự một chút, lúc thang máy dừng lại, cô lại ngập ngừng: “Đã làm phiền anh rồi…”
Lục Bán Thành vui vẻ mặt mày có một vệt cười, cầm chìa khóa mở khóa, sau đó lại nhẹ nhàng bước đến cạnh xe, giúp Hứa Ôn Noãn mở cửa xe.
Hứa Ôn Noãn đi đến quán café đối diện trường A.
Trên xe, cô nhận được một cú điện thoại, Lục Bán Thành lái xe, từ những lời mà cô nói, có thể biết được cô đi gặp Ngô Hạo.
Vì gần trường học nên không thể lái xe vào, vì vậy xe của Lục Bán Thành dừng ở giao lộ.
Hứa Ôn Noãn nói cảm ơn một tiếng, sau đó liền đẩy cửa xuống xe.
Lục Bán Thành ngồi trong xe, nhìn qua kính chắn gió, có thể nhìn thấy cô nhẹ nhàng đi vào cổng trường A, Ngô Hạo tựa ở một cái cây gần đó đứng thẳng dậy, đi tới trước mặt cô.
Hai người không biết đang nói gì, sau đó Ngô Hạo đi trước Hứa Ôn Noãn đi sau vào quán café.
Lục Bán Thành nhìn mãi mới thu hồi lại tầm mắt, vốn định chuyển bánh lại nhưng hắn lại do dự một lúc, tắt máy xe, tựa vào ghế xe, nhắm mắt lại, hoảng hốt thất thần.
Thẳng thắn mà nói, hắn lần đầu tiên gặp Hứa Ôn Noãn hắn hoàn toàn không có chút ý đồ không an phận với cô.
Vợ bạn thì không thể yêu, đạo đức đó vẫn là một đường biên ngang khiến hắn không thể nói ra tình cảm của mình.
Hơn nữa đa số lúc hắn nhìn thấy Hứa Ôn Noãn, cô đều dính bên người Ngô Hạo, hoặc là nũng nịu, có khi là tán gẫu với hắn.
Mãi đến năm ngoái, trong cuộc họp thường niên của Cố thị, khi biết cô là người bạn trong game hắn quen nhiều năm rồi, hắn mới không nhịn được mà nhìn cô nhiều lần.
Đội trưởng trong game của hắn quen khi hắn còn đang ở nước ngoài, vô tình quen biết, cùng chơi nhiều năm như vậy, hắn và đội trưởng dù chưa bao giờ gặp mặt nhưng hắn vẫn có chút hiếu kỳ muốn biết cô trông như thế nào.
Sau khi biết cô là đội trưởng, hắn liền chuyển hết những hiếu kỳ ảo kia vào thực tế.
Đối với cô quan tâm nhiều hơn, càng ngày càng nhiều, hắn càng ngày càng tốt với cô, mãi đến cuối cùng, đến một mức độ mà hắn không thể dừng lại được nữa.
Nhưng dù có không thể dừng lại được, cô cũng phải kết hôn với Ngô Hạo, không phải sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc