Chân Tướng Của Tai Nạn XeSau khi video đó chạy hết, trong phòng khách trở nên cực kỳ yên tĩnh, qua khoảng một phút, Cố lão gia nhìn thấy Tần Chỉ Ái vẫn không muốn trả lời, cho rằng cô không còn lời nào để nói, liền mở miệng: “Lúc quay video là thời điểm Tiểu Khấu và cô sắp đổi lại thân phận, có phải vì vậy mà cô muốn quay đoạn video này để phá hoại tình cảm của Dư Sinh và Tiểu Khấu có đúng không?”
Tần Chỉ Ái nghe nói như vậy, lập tức liền bừng tỉnh.
Cái gì vậy chứ? Những thứ này đều khiến cô oan ức muốn ૮ɦếƭ, lúc đó còn là người bị hại, sao bây giờ lại chuyển thành cô là kẻ thủ ác đi hại người khác chứ?
Lúc Tần Chỉ Ái còn chưa hiểu rõ chân tướng của mọi chuyện, trong lòng cô cũng đã có chút tức giận rồi, sau khi nghe Cố lão gia nói như vậy, cô lại càng tức giận hơn, những người ngồi trước mặt cô lúc này lại là Cố lão gia, cô hít sâu một hơi, cố gắng nén giận, cố gắng dùng vẻ mặt ôn hòa để nói chuyện với ông: “Ông nội, mặc dù ông có tin con hay không nhưng con vẫn muốn giải thích với ông, dụng ý của video này thật sự là muốn phá hoại tình cảm, nhưng không phải là phá hoại tình cảm giữa Lương Đậu Khấu và Dư Sinh mà là phá hoại tình cảm của con và Dư Sinh, bởi vì người trong video không phải là con mà là Lương Đậu Khấu…”
“Nói hưu nói vượn!” Cố lão gia đột nhiên đưa gậy lên, nặng nề gõ lên bàn trà: “Tiểu Khấu là hạng người gì, ta là người biết rõ ràng nhất, con bé là đứa nhỏ mà ta biết từ thời nó còn bé xíu, cô có thể gạt được Dư Sinh, nhưng cô không thể gạt được tôi đâu, chỉ cần nhìn vào những hình ảnh này là đủ để biết cô là hạng người gì rồi! Cố gia chúng ta hôm hay không thể nào để cô bước vào gia tộc này được, tôi hôm nay đến đây chính là để đuổi cô đi!”
Cố lão gia nói xong, liền giơ gậy lên, chỉ về phía cửa, ra lệnh với Tần Chỉ Ái: “Tôi cho cô 10 phút, thu dọn đồ của cô rồi cút ra khỏi đây cho tôi!”
Tần Chỉ Ái dùng sức nắm chặt nắm tay, cô mím chặt môi, sau đó ưỡn lưng thẳng tắp ngồi trên ghế salon, không nhúc nhích một chút nào, giống như cô hoàn toàn không hề nghe thấy những gì mà Cố lão gia vừa nói, lại tiếp tục giải thích: “…Còn những tấm hình kia hoàn toàn không phải như những gì ông tưởng tượng, đó là hình lúc đó con đóng thế Lương Đậu Khấu phải quay phim, những tấm hình này đều đã bị chỉnh sửa cảnh quay…”
“Ta nói ta không muốn nghe những điều điên đảo thị phi này nữa! Cô cút cho ta! Có nghe thấy không? Cô lập tức cút ra khỏi đây cho ta!
Cố lão gia nhìn thấy Tần Chỉ Ái còn chưa đi, vẫn ở đây ngụy biện cho chính mình thì cực kỳ tức giận..
Những gì có thể giải thích cô đều đã giải thích, Cố lão gia còn không tin nữa, cô cũng không còn cách nào khác.
Tần Chỉ Ái trầm mặc lại không nói lời nào, đối mặt với sự xua đuổi của Cố lão gia, cô vẫn vững vàng ngồi trên ghế salon không hề có ý định đứng lên.
Cô càng như vậy, trong lòng Cố lão gia lại càng tức giận, đến cuối cùng, ông ấy liền nhìn về phía má Trương ngồi bên cạnh: “Quẳng cô ta ra ngoài!”
Má Trương do dự một chút.
Cố lão gia càng tức giận rống lên một tiếng: “Má Trương!”
Má Trương liền đứng lên đi về phía Tần Chỉ Ái, tay bà còn chưa ᴆụng được đến Tần Chỉ Ái, cô đã ngước đầu lên nhìn Cố lão gia, ngữ khí chắc chắn mở miệng: “Con sẽ không đi, cho dù bây giờ người bắt buộc con phải đi, con cũng sẽ quay trở lại.”
“Con đã hứa với Dư Sinh rồi, dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, con cũng sẽ không rời xa anh ấy!”
“Trừ phi con ૮ɦếƭ đi!”
“Bằng không, sẽ không có bất kỳ thứ gì có thể ngăn cách con ở bên anh ấy!”
Cố lão gia nghe xong những lời này, chỉ cảm thấy phổi như sắp nổ tung.
Cháu trai không nói tiếng nào kéo cô ta đi đăng ký kết hôn, khiến ông phải hổ thẹn với Lương gia, tức giận dồn nén bao ngày xông thẳng lên đỉnh đầu khiến ông nhìn con bé bình tĩnh thong dong trước mặt mình càng không biết phải làm như thế nào, cả người liền đứng lên, chuẩn bị tát vào mặt Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái không ngờ Cố lão gia lại động thủ với mình như vậy, cô nhìn thấy bàn tay ông vung đến, cả người đầu tiên là sững sờ, sau đó đầu óc lại trống rỗng, cô quên cả tránh né, liền nhắm mắt lại theo phản xạ.
Nỗi đau trong dự đoán lại không có hạ xuống.
Tần Chỉ Ái cau mày, hình như cảm giác của mình là đúng, lúc này cô mới từ từ mở mắt ra.
Bầu không khí tức giận bừng bừng của cả hai bên lúc này lại bị một luồng khí lạnh ập tới.
Má Trương đứng cách cô một bước chân, lúc này nhìn chằm chằm người bên cạnh Tần Chỉ Ái, cả người có chút lo sợ.
Tần Chỉ Ái dừng lại một giây đồng hồ, trong chớp mắt mới hiểu ra, quay đầu nhìn theo hướng của má Trương.
Cố Dư Sinh nhận được tin nhắn của cô xong, lập tức trở về, bây giờ hắn đứng cạnh cô, môi mím thành một đường, nắm lấy tay của Cố lão gia đang sắp quất về phía mặt cô, không nói tiếng nào nhìn chằm chằm Cố lão gia.
Trên mặt Cố lão gia vẫn còn tức giận nồng nặc, ông không cho rằng Cố Dư Sinh sẽ xuất hiện vào lúc này nên trên mặt lại có chút kinh ngạc.
Bầu không khí giống như bị đóng băng, bất động, trì trệ.
Không biết qua bao lâu, Tần Chỉ Ái nghe thấy Cố Dư Sinh hỏi bằng một giọng rất trầm thấp: “Ông nội, vừa rồi ông muốn đánh cô ấy sao?”
Có thể là do ngữ khí của Cố Dư Sinh quá mức dọa người, do dù là Cố lão gia cũng bị sợ đến nỗi lui về phía sau một bước, muốn rút cánh tay của mình ra khỏi bàn tay của Cố Dư Sinh.
Sức tay Cố Dư Sinh nắm tay ông lại tăng thêm một chút, nhìn ông trừng trừng, lại hỏi từng chữ từng chữ lại lần nữa: “Ông nội, có phải vừa rồi ông muốn đánh cô ấy không?”
Cố lão gia lúc này mới nhận ra được người đứng trước mặt ông lúc này là cháu trai của mình, sao có thể sợ nó, liền cực kỳ tức giận trả lời: “Phải”
“Đùng!” Âm thanh này phát ra hầu như là cùng một lúc với câu trả lời của ông.
Lúc này Tần Chỉ Ái cảm nhận giống như là có một bàn tay quật lên mặt cô vậy, cô sợ đến nỗi đứng lên theo phản xạ có điều kiện, nhìn tình cảnh đó, bờ môi động nhiều lần cũng không nói nổi tiếng nào.
Má Trương đứng đó không xa bị hù đến nỗi vội vàng lùi về phía sau một bước, sau đó lại bước về phía trước một bước, cuối cùng nắm chặt vạt áo của mình, không biết làm sao nhìn chằm chằm hai ông cháu trước mặt mình, lắp ba lắp bắp nói vài chữ: “Cố lão gia, thiếu, thiếu gia…”
Cố Dư Sinh và Cố lão gia giống như không nghe thấy bà nói gì vậy, bọn họ cùng đứng lên, nhìn đối phương không chớp mắt.
Có điều chỉ trong vòng mười mấy giây ngắn ngủi, trên mặt trắng nõn của Cố Dư Sinh đã có năm ngón tay rõ ràng.
Hắn cao hơn so với Cố lão gia một chút, nhìn thấy Cố lão gia cúi đầu, hai ông cháu cũng không biết đã đứng bao lâu, Cố Dư Sinh cuối cùng cũng nói chuyện, vẫn là ngữ khí dọa người như cũ: “Đủ chưa?”
Cố lão gia không lên tiếng, Cố Dư Sinh cũng như vậy, một giây sau lại bắt lấy tay ông, tàn nhẫn quất lên mặt mình.
Lần này, hắn liền hỏi: “Đủ chưa?” lại bình tĩnh nhìn Cố lão gia mấy giây, thấy ông không trả lời, lại lần thứ ba quật bàn tay ông lên mặt mình.
Thời khắc bàn tay sắp rơi xuống, Cố lão gia rốt cuộc hiểu đã xảy ra chuyện gì, liền dùng sức giữ tay mình lại, lùi về phía sau một bước: “Cố Dư Sinh, ngươi làm gì vậy?”
Cố Dư Sinh thấy vậy cũng không có chút nao núng nào, vẫn nhàn nhạt trả lời: “Ông, con là cháu trai của ông, ông muốn đánh con, mắng con, con cũng không có chút oán hận.”
“Nhưng Tiểu Ái thì không được, cô ấy chính là người mà con yêu nhất, muốn sống cùng suốt đời, dù ông có tức giận, có không thích đi chăng nữa, ông cũng không thể đánh cô ấy.”
“Trên thế giới này, chỉ cần con còn sống một ngày, con nhất định sẽ không để cô ấy bị ai làm tổn thương, kể cả ông cũng không ngoại lệ.”
Một năm qua, Cố lão gia và Cố Dư Sinh đã từng cãi nhau rất nhiều lần vì chuyện của Lương Đậu Khấu, nhưng đây chính là lần đầu tiên ông không dám nhìn thẳng vào mắt của Cố Dư Sinh.
Cuộc hôn nhân của cha mẹ Dư Sinh không hạnh phúc đã ảnh hưởng rất lớn đối với hắn, ông mới muốn để Cố Dư Sinh có thể lấy một người con gái mà hắn yêu.
Chỉ có thật tâm yêu mới có thể khiến hắn toàn tâm toàn ý đối xử tốt với một người.
Lương Đậu Khấu là đứa trẻ ông đã tận mắt nhìn thấy con bé lớn lên, mặc dù bản tính không tốt nhưng tình cảm đối với Cố Dư Sinh là thật, thậm chì vì ông là ông nội của Cố Dư Sinh mà cứu mạng của ông. . .
Ông thật sự mong hắn hạnh phúc nên từ trước đến nay mới làm nhiều chuyện như vậy, cho đến nay ông chưa từng nghĩ bản thân mình đã làm sai điều gì, nhưng lúc này ông lại có một chút do dự.
Rất nhanh, Cố lão gia liền quay về phía khay trà, lấy những bức ảnh quăng vào иgự¢ Cố Dư Sinh: “Tự cháu xem đi, cháu đã cưới một người phụ nữ như thế nào!”
Đầu ngón tay Tần Chỉ Ái run run, nắm lấy vạt áo.
Cố Dư Sinh rũ mi mắt, nhìn những hình ảnh kia, lật vài lần, sau đó nghiêng đầu, nhìn về phía Tần Chỉ Ái.
Trong nháy mắt, ánh mắt của hai người gặp nhau, hô hấp của cả hai đồng loạt dừng lại, trong mắt Tần Chỉ Ái nhìn Cố Dư Sinh cũng có một chút lo lắng bất an.
Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái lẳng lặng nhìn nhau vài lần, sau đó hắn cúi đầu, cầm những tấm hình kia xé thành từng mảnh, ném vào thùng rác: “Ông, người phụ nữ mà cháu yêu, cháu tin tưởng cô ấy tuyệt đối.”
Câu nói này của Cố Dư Sinh lại thành khẩn, chăm chú như là một cam kết rất trang trọng.
Cố lão gia liền không biết nên nói gì tiếp theo, ông nhìn Cố Dư Sinh, lại nhìn những hình ảnh không còn lành lặng trong thùng rác, sau đó há miệng giơ gậy lên gõ sàn nhà hai lần, sau đó quay đầu ra khỏi biệt thự, không quay đầu lại.
.......
Tiếng xe ngoài cửa biến mất rất lâu, Tần Chỉ Ái mới hồi phục lại tinh thần, nhìn gò má sưng đỏ của hắn, cuối cùng nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.
Cảm nhận được ᴆụng chạm của cô, Cố Dư Sinh quay đầu, nhìn cô một cái, sau đó đưa tay ra, kéo cô vào lòng, ôm cô thật chặt.
......
Mặt Cố Dư Sinh sưng vù, không tiện ra ngoài.
Chuyến đi này của Cố lão gia khiến Tần Chỉ Ái không còn tâm tình nào mà nấu cơm.
Cuối cùng, Tần Chỉ Ái chỉ nấu hai tô mì đơn giản, sau khi lấp đầy bụng xong, đi tản bộ quanh vườn cùng hắn nửa giờ, liền rửa ráy bò lên giường rất sớm.
Cố Dư Sinh về nhà gấp như vậy, trong công ty còn có một số việc chưa xử lý, nhìn thấy cô ngủ rồi liền đến thư phòng, đến khi làm xong việc đã là 11 giờ khuya, hắn tưởng Tần Chỉ Ái đã ngủ từ lâu, không ngờ sau khi rón rén bò lên giường, cô bé lại chủ động bò vào иgự¢ hắn.
Trong phòng chỉ mở đèn ngủ, rất yên tĩnh, Tần Chỉ Ái nghe thấy tiếng tim Cố Dư Sinh đập, nhẹ nhàng giơ tay lên, chạm vào gò má hắn, chỉ một chỗ, liền lập tức rút tay ra, qua một lát, lại chỉ một cái nữa, mới nhẹ giọng hỏi: “Đau không?” “Không đau.” Cố Dư Sinh giật giật người, tìm một tư thế thoải mái để ôm cô chặt hơn một chút.
“Anh biết em hỏi chỗ này mà…” Tần Chỉ Ái nhẹ nhàng di tay đến trong lòng hắn, chỉ chỉ.
Cô hỏi, lúc bị kẹt trong tình thế giữa bên hiếu bên tình, trong tình thế khó xử như vậy, hắn nhất định rất đau lòng phải không?
Cố Dư Sinh không trả lời câu hỏi này, mà là nói những gì hắn muốn nói: “Tiểu Ái, em còn nhớ ngày mà em xuất ngoại, anh xảy ra tai nạn không?”
Tần Chỉ Ái không biết tại sao hắn lại đột nhiên hỏi như vậy, âm thanh có chút ngập ngừng “ừ” một tiếng.
“Ngày đó, kỳ thực anh có thể né chiếc xe kia….”
Chỉ một câu nói đơn giản như vậy lại khiến toàn thân cô căng thẳng, sau đó cô bỗng nhiên ngẩng đầu dậy, đôi mắt chấn động nhìn Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh biết cô là một cô gái thông mình, nhất định chỉ cần hắn nói một câu, cô đã có thể dễ dàng hiểu mọi chuyện, hắn không nói tình huống tỉ mỉ ngày hôm đó, mà đổi giọng nói: “… Chỉ vì em còn ở đây, anh mới còn muốn sống tiếp cuộc sống này, còn cần sinh mạng này… Vì vậy, trong lòng anh chỉ có bốn chữ: em là nguồn sống.”
Bên trong lại yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào, Cố Dư Sinh nhắm mắt dưỡng thần, vừa định mở mắt nhìn Tần Chỉ Ái, cô bé đang vùi đầu trong иgự¢ hắn lại hỏi: “Dư Sinh, sao anh không hỏi em về những tấm ảnh đó?”
“Có gì để hỏi chứ?” Cố Dư Sinh trả lời rất đơn giản, lại nhắm hai mắt lại hững hờ nói tiếp: “Anh cũng đâu phải là chồng của Lương Đậu Khấu, tại sao lại tin những hình ảnh đó? Anh có bệnh sao?”
Bốn chữ cuối cùng giọng điệu có chút giương lên, mang theo chút khinh bỉ, làm tim Tần Chỉ Ái đập mạnh, trong иgự¢ lại có một sự ấm áp vây quanh.
Trên thế giới này còn có những người ᴆụng chuyện không cần phải giải thích, thậm chí lựa chọn tin mình vô điều kiện, không phải chính là hạnh phúc nhất sao?
Tần Chỉ Ái biết như vậy nhưng vẫn nói với Cố Dư Sinh: “Những bức ảnh kia là lúc em làm diễn viên đóng thể phải quay phim, nhưng mà cảnh tượng cực kỳ mờ ám kia đã bị chỉnh sửa lại hết rồi.”
“Ừ…” Cố Dư Sinh như đang suy nghĩ chuyện khác, chỉ ừ khá qua loa.
Qua một lát, Cố Dư Sinh mới nói tiếp: “Tiểu Ái, chúng ta đến Thượng Hải đi!”
“Anh muốn em cùng đi công tác với anh sao?” Tần Chỉ Ái cho rằng hắn phải đi công tác.
“Không, không phải đi công tác mà là ở lâu dài.”
Tần Chỉ Ái sửng sốt.
“Thượng Hải cũng gần Hàng Châu, em cũng có thể về thăm mẹ thường xuyên hơn.”
Tần Chỉ Ái nghe thấy câu này, hoàn toàn có thể hiểu được ý của Cố Dư Sinh.
Là vì ông không thích cô, hắn sợ cô cứ tiếp tục ở đây sẽ phải chịu nhiều oan ức nên mới nghĩ đến chuyện dọn đi với cô sao?
“Anh cũng đã ở Thượng Hải một năm, chi nhánh của Cố thị đều có ở bên kia, cũng có vài thị trường bất động sản nhưng nếu em không thích, chúng ta có thể ở khu gần sông Hoàng Phổ, hoặc là nhà ở Giang Cảnh, hai ngày trước anh đi xem thử rồi, ở đó rất đẹp…”
“Dư Sinh….” Tần Chỉ Ái cắt ngang hắn.
Cố Dư Sinh không nói nữa.
Tần Chỉ Ái trầm mặc ba giây, lại nhỏ giọng nói: “Em thích Bắc Kinh hơn.”
Chỉ năm chữ đơn giản khiến Cố Dư Sinh cho rằng mình nghe lầm.
Tần Chỉ Ái lại nhẹ giọng nói: “Chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện ở đây, em có chút không nỡ rời xa nó.”
Cố Dư Sinh biết, đây không phải là lý do trọng điểm, hắn lại trầm mặc không lên tiếng.
“Quan trọng hơn là, Dư Sinh, anh đưa em đi rồi, để lại ông một mình, em không yên tâm, anh cũng không yên tâm, chúng ta đến Thượng Hải cũng không vui đúng không? Buổi chiều lúc ông đến, em nghĩ rồi, dù ông có không thích em, nhưng em sẽ cố gắng để ông chấp nhận em, bởi vì em không muốn anh vì em mà khó xử…” Đẹp nhất của tình yêu là gì? Là bạn tính toán cho đối phương, đối phương cũng hết lòng nghĩ cho bạn.
Trong đầu Cố Dư Sinh lúc này dù có trăm tính vạn tính, nhưng tim hắn chỉ có cảm động và ấm áp.
Sau một lát, Tần Chỉ Ái lại mở miệng nói: “Dư Sinh, ngày mai chúng ta đến nhà ông ăn cơm đi?”
Cố Dư Sinh ngẩng người, ôm Tần Chỉ Ái chặt thêm sát mình hơn nữa.
Tần Chỉ Ái nhận ra được những đề tài mà hai người đang nói với nhau quá mức cảm tính, liền đổi: “Dư Sinh, anh biết không, buổi chiều lúc ông đuổi em đi, em có ૮ɦếƭ cũng không động đậy, em thấy mặt mình lúc đó dày lắm nha… Ai da, anh nói xem, sao em có thể tự nói mình mặt dày chứ? Em rất dũng cảm có đúng không? A… Dư Sinh, anh làm gì?
Tần Chỉ Ái lải nhải bằng âm thanh trong vắt không ngừng, bỗng nhiên bị Cố Dư Sinh trở mình, đặt cô dưới người, nhìn sâu vào mắt cô một lúc lâu sau, hắn không biết nên dùng từ gì để diễn tả cảm xúc ngổn ngang trăm mối của mình, lại hóa thành một câu đơn giản: “Tiểu Ái, anh yêu em.”
Đây là lần đầu tiên hắn nói ba chữ “anh yêu em” này với cô.
Tần Chỉ Ái giống như thiếu nữ lần đầu tiên được tỏ tình vậy, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng, lông mi ngượng ngùng một lúc lâu, mới ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn khóe môi Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh thuận thế hôn cô, trằn trọc một lúc lau, sau đó mới thở hồng hộc bên tai cô, hừng hực lên tiếng: “Tiểu Ái, sắp ba tháng rồi chứ? Ngày mai anh nói Tiểu Vương liên hệ với bác sĩ sản khoa tốt nhất kiểm tra cho em.”
Tần Chỉ Ái hiểu hắn có ý gì, ngượng ngùng nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Rõ ràng cả hai người đều hiểu, nhưng có người vẫn nổi tính khôi hài, ngậm lấy vành tai Tần Chỉ Ái, thủ thỉ: “Lão nhị nhà chúng ta sắp ૮ɦếƭ đói rồi đây!”
......
Ngày Tần Chỉ Ái hẹn tái khám là thứ tư tuần sau.
Trước đó, cô và Cố Dư Sinh đi đến nhà cũ một chuyến.
Lần thứ nhất, không vào cửa.
Lần thứ hai, Cố lão gia không có ở nhà.
Lần thứ ba, vào được cửa, Cố lão gia lại gọi Lương Đậu Khấu đến...
Thẳng thắn mà nói, Tần Chỉ Ái hết lần này đến lần khác bị đả kích, cô có thể vì Cố Dư Sinh, nhưng cô vẫn không ngừng cảm thấy trống trải.
Ngoại trừ không ngừng thất bại chuyện ở nhà cũ, lúc khám thai, cũng có một chuyện nguy hiểm đã xảy ra.
. . . . .
Ngày thứ ba hôm đó Cố Dư Sinh bỏ ra ba tiếng đồng hồ xử lý hết những chuyện của ngày hôm sau.
Sáng sớm ngày hẹn khám thai, hắn làm tùy tùng cùng Tần Chỉ Ái ăn sáng xong mới đưa cô đến bệnh viện.
Làm xong một loạt tất cả các kiểm tra cần thiết đã là hai giờ sau.
“Bảo Bảo rất khỏe mạnh, tim thai bình thường, phát triển cũng rất tốt, trạng thái cũng duy trì rất tốt. . .” bác sĩ nhìn vào kết quả kiểm tra của Tần Chỉ Ái xong, lại chỉ vào một bức hình siêu âm rất nhỏ, chỉ một chỗ mấy lần nói: “Đây là mũi, đây là mắt, đây là miệng, còn đây là cánh tay và bàn chân nhỏ xíu…”
Hình ảnh rất nhợt nhạt, Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh nhìn nhưng không hiểu, vẫn rất chăm chỉ nghe như hai học sinh tiểu học, rất chăm chú.
Hôm nay có rất nhiều người đến khám thai, sau khi Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh ra khỏi phòng bác sĩ còn nhìn thấy một hàng dài ở phía sau, còn có không ít đàn ông đến dẫn vợ đi khám thai.
Lúc đó đi ngang qua nhà vệ sinh, Tần Chỉ Ái ngừng lại: “Em đi vệ sinh một chút, anh ở đây chờ em nha.”
Cố Dư Sinh nhìn thấy trên sàn trong nhà vệ sinh có rất nhiều nước, sợ Tần Chỉ Ái trượt chân nên đỡ cô cẩn thận từng li từng tí vào nhà vệ sinh, lúc đi vào bên trong có những ánh mắt cổ quái nhìn hắn, Cố Dư Sinh mới miễn cưỡng buông lỏng tay Tần Chỉ Ái ra, cứ dặn cô phải cẩn thận dưới chân, đợi đến khi không nhìn thấy cô nữa hắn mới bất đắc dĩ bước ra nhường chỗ.
Trong nhà vệ sinh đang có hai người, Tần Chỉ Ái phải chờ một lúc mới đến lượt mình.
Sau khi ra ngoài, cô đứng ở bồn rửa tay nhìn qua gương, thấy một bóng người quen thuộc liền quay người theo bản năng.
Tưởng Tiêm Tiêm mang kính, tóc xoăn dài đến áo khoác, mặc một cái quần bông rộng, đang bấm điện thoại đi ngang qua cô.
Đây là khoa sản, sao Tưởng Tiêm Tiêm lại đến đây?
Tim Tần Chỉ Ái đập thình thịch, không thể không nhìn Tưởng Tiêm Tiêm cho kỹ.
Tưởng Tiêm Tiêm nhận ra có người nhìn mình nên cũng quay đầu lại, nhìn liếc Tần Chỉ Ái một cái, cô và người bạn từ thời cấp ba này đã không gặp nhau, trừ lúc Tần Chỉ Ái đóng vai Lương Đậu Khấu thì cô ta không biết, Tưởng Tiêm Tiêm đã quên Tần Chỉ Ái là ai, chỉ cười lễ phép với cô một cái thật nhẹ, liền cất bước đi vào nhà vệ sinh.
Lúc Tần Chỉ Ái thu lại tầm mắt, nhìn trong gương cũng có thể thấy Tưởng Tiêm Tiêm đang mang một đôi giày đế bằng màu trắng.
Từ trong nhà vệ sinh đi ra, dọc theo bệnh viện, Tần Chỉ Ái có chút mất tập trung.
Cố Dư Sinh đang rất vui vẻ, cầm tấm hình siêu âm mà nhìn chăm chú, vừa đi vừa nghiên cứu, thỉnh thoảng còn không quên hỏi Tần Chỉ Ái một câu: “Tiểu Ái, đây là mắt của Đậu Phộng Nhỏ, đây là mũi, còn đây là miệng đúng không?”
Con cái có sức ảnh hưởng rất lớn đến mẹ, Tần Chỉ Ái nghe Cố Dư Sinh hỏi như vậy, cũng dần dồn sự chú ý của mình vào tấm hình siêu âm, cô vừa quan sát vừa chỉ vào hình, do dự nói: “Đây mới là miệng chứ?”
“Là ở đây sao? Sao anh lại có cảm giác là chỗ này?”
“Không phải âu, hay là, hay là ở đây ha?”
“Tiểu Ái, chỗ em chỉ là chính giữa của con, miệng của con không thể nằm ở chỗ này được, chính là chỗ này, sao có thể là ở chính giữa, có thể nói là ௱ôЛƓ còn tạm chấp nhận được…”
“Cố Dư Sinh, anh nói con chúng ta có miệng ở ௱ôЛƓ sao?”
“Anh không có ý này…” Hai người họ đi đến cửa bệnh viện để chờ Tiểu Vương đón, nhưng lời trong miệng còn chưa nói hết bỗng nhiên Cố Dư Sinh như nhận ra điều gì, liền quay người, liếc mắt nhìn sau lưng, bỗng một chiếc xe chạy thẳng đến hướng của Tần Chỉ Ái, hắn hầu như không có thời gian suy nghĩ gì liền kéo cô vào lòng, tránh qua một bên.
Hai người họ còn chưa đứng vững, xe đã nhanh chóng xẹt qua, lái vào dòng xe cộ phía trước.
Bởi vì quá hoảng hốt, Ⱡồ₦g иgự¢ của Cố Dư Sinh có chút chập chùng, hắn cầm lấy bả vai Tần Chỉ Ái thật chặt, cúi đầu, kiểm tra thân thể của cô: “Không bị thương ở đâu chứ?”
Sắc mặt của Tần Chỉ Ái trắng bệch hơn Cố Dư Sinh rất nhiều, cô thở gấp một chút mới miễn cưỡng nói: “Không…”
Tiểu Vương đứng cách đó không xa đúng lúc nhìn thấy một màn như vậy, nhảy dựng lên: “Cố tổng…”
Vừa kêu lên, Tiểu Vương liền nhìn đến tay của Cố Dư Sinh: “Cố tổng, anh bị thương kìa!”
Tần Chỉ Ái nhìn theo tầm mắt của Tiểu Vương, thấy rìa ngoài cánh tay của hắn có máu chảy ra: “Dư Sinh…”
“Không sao!” Cố Dư Sinh nhìn thấy Tần Chỉ Ái không có vấn đề gì mới từ từ bình tĩnh một chút, hắn chỉ nhàn nhạt trả lời cô, sau đó mở khuy tay áo ra, cuốn tay áo lên, nhìn thấy chỉ là một vết trầy nhẹ, không có gì đáng lo, liền lấy khăn giấy từ Tiểu Vương, lau qua một hồi, liền kéo vai Tần Chỉ Ái mới nói với Tiểu Vương: “Lên xe đi.”
Đi đến trước xe, Cố Dư Sinh liền tự mình mở cửa xe cho Tần Chỉ Ái, lúc cô lên xe rồi, hắn mới quay đầu nhìn về phía hướng chiếc xe lúc nãy chạy, lúc này đã không còn thấy khói xe.
Chờ Tần Chỉ Ái lên xe xong, Cố Dư Sinh đóng cửa xe, vòng qua bên kia, nhưng lại không nhanh chóng lên xe mà lại gọi Tiểu Vương đang chuẩn bị vào xe.
Tiểu Vương thấy toàn bộ cửa xe đã đóng lại, biết Cố Dư Sinh có chuyện chỉ muốn nói với mình, liền nhẹ giọng đến mức nhỏ nhất: “Cố tổng.”
Cố Dư Sinh đọc một biển số xe: “Cậu đi tra xem chiếc xe vừa nãy là của ai.”
Chiếc xe lúc nãy chỉ là quẹt ngang qua một cái, vậy mà Cố tổng cũng có thể nhìn thấy biển số mà nhớ được.”
Tiểu Vương âm thầm khâm phục: “Vâng, Cố tổng.’
. . . . . .
Bắc Kinh xuân về hoa nở, mấy ngày nay hiếm khi thời tiết lại tốt như thế nào, mấy ngày nay Cố Dư Sinh không cần phải đến công ty, thấy thời gian còn sớm, lúc trên đường lái xe về nhà liền đề nghị đi dạo trung tâm thương mại.
Cách ngày sinh còn sớm nhưng Tần Chỉ Ái lại nghĩ đến mấy ngày nữa bụng của cô to hơn, mặc quần áo cũng không vừa, nên từ bây giờ chuẩn bị là vừa nên liền gật đầu đồng ý.
Cố Dư Sinh để Tiểu Vương dừng xe ven đường, lấy chìa khóa xe từ Tiểu Vương xong, mới dẫn Tần Chỉ Ái vào trung tâm thương mại.
Lúc dùng cơm xong, hai người đi dạo mệt rồi cũng đã là bốn giờ chiều.
Cố Dư Sinh vốn định đưa Tần Chỉ Ái về nhà nhưng Tần Chỉ Ái lại cứ cầm hình siêu âm nhìn tới nhìn lui, cô như đột nhiên nhớ đến cái gì liền quay đầu nhìn Cố Dư Sinh, mở miệng: “Dư Sinh, chúng ta đến chỗ ông đi.”
Cố Dư Sinh nghĩ đến tình hình mấy ngày trước đến nhà cũ, sắc mặt lại trở nên không vui, mím môi không nói gì.
“Chúng ta đưa hình của Đậu Phộng Nhỏ cho ông coi, sau khi nhìn thấy biết đâu thái độ của ông có thể tốt hơn một chút…” Tần Chỉ Ái thấy Cố Dư Sinh chẳng bị thuyết phục, ngoẹo cổ, lại nói: “…Mặt em vốn đã dày rồi, có dày thêm chút nữa cũng không sao!”
Nói xong, Tần Chỉ Ái còn giơ tay lên, chọt chọt lên gò má của mình.
Cố Dư Sinh nhìn thấy cô đáng yêu như vậy, còn cười tươi roi rói, nên mặt hắn cũng có một vệt cười dịu dàng, hắn xoa xoa đầu Tần Chỉ Ái, mặc dù không lên tiếng nhưng vẫn lái xe đến nhà cũ.
. . . . . . .
Lúc xe vào trong viện của nhà cũ, Lương Đậu Khấu đang đi tản bộ với Cố lão gia, nhìn qua kính chiếu hậu, cũng không biết Lương Đậu Khấu nói gì, Cố lão gia chống gậy vừa từ từ đi vừa cười không ngậm được mồm.
Hai người nghe được tiếng xe thì quay đầu lại nhìn xe của Cố Dư Sinh. Nhìn qua kính chiếu hậu cũng có thể nhìn thấy được Tần Chỉ Ái trong xe, nụ cười liền biến mất, nghiêng đầu nói gì đó với Lương Đậu Khấu hai lần, sau đó Lương Đậu Khấu đỡ ông vào nhà.
Lúc Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh vào nhà, Cố lão gia và Lương Đậu Khấu đang ngồi trên ghế salon coi tv, thỉnh thoảng còn tán gẫu vài câu với nhau.
Cố Dư Sinh biết Lương Đậu Khấu đang nhìn mình và Tần Chỉ Ái, nhưng sau khi vào nhà, hắn không nói gì liền ngồi xổm xuống giúp Tần Chỉ Ái thay giày, sau đó lại đưa dép lê cho cô mang, mới kéo tay cô vào nhà.
Hắn mở miệng gọi “Ông nội.” Cố lão gia cũng liếc hắn một cái, “ừ” một tiếng.
Sau đó Tần Chỉ Ái cũng gọi theo: “Ông nội.” cũng giống như ba lần trước, Cố lão gia vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.
Cố Dư Sinh đỡ Tần Chỉ Ái ngồi xuống, còn cầm gối dựa chu đáo đệm phía sau Tần Chỉ Ái.
Bên cạnh còn có Cố lão gia và Lương Đậu Khấu đang nói chuyện, hắn lại làm như không để ý, chỉ cất cao giọng hỏi: “Như vậy có thoải mái không?”
Nói xong, Cố Dư Sinh lại cầm một cái gối dựa khác: “Vậy được không? Như vậy có thể thoải mái hơn một chút?”
Lương Đậu Khấu đang nói chuyện với Cố lão gia, nhưng đã không còn trôi chảy như lúc nãy nữa rồi.
Đến khi Lương Đậu Khấu câm miệng không nói nữa, Cố Dư Sinh mới mở miệng: “Ông, hôm nay con đã dẫn Tiểu Ái đi khám thai rồi.”
Cố lão gia nhìn thẳng tv, không có chút ý định muốn nghe tiếp nào.
Cố Dư Sinh lấy hình siêu âm từ trong túi của Tần Chỉ Ái ra, đưa cho Cố lão gia: “Ông, đây là hình ảnh hiện tại của thai nhi, bác sĩ nói…”
Cố Dư Sinh còn chưa nói hết, Cố lão gia đã quay qua Lương Đậu Khấu, lại chỉ vào tv hỏi: “Tiểu Khấu, chuyện này tiếp theo sẽ như thế nào?”
Sắc mặt của Cố Dư Sinh âm trầm hơn rất nhiều, Tần Chỉ Ái sợ hắn nổi giận, chỉ yên lặng cầm tay hắn.
Cố Dư Sinh hạ mi mắt nhìn bàn tay của Tần Chỉ Ái, nuốt tức giận vào trong, sau đó lại nắm lấy tay cô.
Trong phòng khách chỉ còn âm thanh của Lương Đậu Khấu đang kể lại về tình hình tiếp theo của bộ phim do cô ta đóng cho Cố lão gia nghe.
Cố Dư Sinh cảm thấy giọng nói của Lương Đậu Khấu cực kỳ phản cảm, nhíu nhíu mày, lại đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương, sau đó lại thả tay xuống, dư quang mắt hắn lại tinh nhìn bức hình trong tay hắn đang muốn đưa cho Cố lão gia xem.
Không phải hắn muốn đưa cho ông xem hình ảnh của Đậu Phộng Nhỏ sao? Còn ở đây mơ ngủ cái gì?
Trong lòng Cố Dư Sinh thầm nhổ nước bọt một câu, sau đó như nhớ đến cái gì, liền giơ hình lên trước mặt Tần Chỉ Ái, cũng không để ý Lương Đậu Khấu đang nói gì, liền nhỏ nhẹ nói với Tần Chỉ Ái: “Tiểu Ái, em xem, Bảo Bảo của chúng ta đẹp biết bao nhiêu, đây chính là hình chụp đầu tiên sau khi bé con thành hình, thật là một kỷ niệm ý nghĩa…
Cố Dư Sinh vừa nói vừa nhìn Cố lão gia một chút, hắn liền có cảm giác như Cố lão gia đang nhìn liếc về phía bức hình trên tay mình, ban đầu là liếc nhanh, nhưng sau đó càng ngày càng nhìn lâu hơn… Chính xác là đang muốn xem chắt đích tôn nha…
Cố Dư Sinh cười thầm trong lòng, lại nói: “… Đợi đến lần kiểm tra sau chắc chắn ngũ quan sẽ rõ ràng hơn rồi, nhưng mà dù sao bây giờ chúng ta cũng đã có thể mơ hồ phân biệt được rồi…”
Cố lão gia ngồi một bên lại há miệng nhìn Cố Dư Sinh, giống như là rất muốn xem hình, lại nghĩ lúc nãy mình vừa mới làm lơ, nên lại không có mặt mũi đến hỏi, lại nhịn xuống.
Nhưng cả người ông rõ ràng là đang đứng ngồi không yên rồi.
Cố Dư Sinh tiếp tục thả thính, chỉ vào hình siêu âm trên tay mình mà nói như đúng rồi: “…Em xem, đây là cánh tay của Bảo Bảo, còn đây là chân, đây là đầu nè…”
“Ông đi vệ sinh một chút.” Cố lão gia lên tiếng, cắt ngang Lương Đậu Khấu, mang kính hoa, chống gậy đứng lên.
Lúc đi ngang qua chỗ Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái, ông đi chậm hơn rất nhiều sau đó lại còn giả bộ mò đường đứng hẳn lại.
Sau đó Cố Dư Sinh liền nghe thấy tiếng Cố lão gia chống gậy đi tiếp, có thể là do tức giận, ông dùng sức đóng cửa rất mạnh.
Ông nhiều lần nhìn đến bức hình, vậy chứng tỏ ông thật sự rất muốn xem hình, nếu Tiểu Ái để quên túi ở chỗ này, hắn và Tiểu Ái đi một vòng, có thể ông sẽ đến coi mà không sợ mất mặt, như vậy ông cũng chỉ có thể lựa chọn nhìn lén.
Nhưng ông lại không thể nhìn lén trước mặt Lương Đậu Khấu, đến lúc đó tất nhiên sẽ tìm một cái cớ, để Lương Đậu Khấu rời khỏi nhà cũ, Lương Đậu Khấu ở lại đây, lại hại mắt của vợ hắn. . .
Cố Dư Sinh suy tính một chút, lại đợi đến khi Cố lão gia ra khỏi nhà vệ sinh, mới quay đầu nói với ông: “Ông nội, Tiểu Ái hơi mệt, con đưa cô ấy lên phòng nghỉ ngơi một chút.”
Tần Chỉ Ái thật sự không mệt, chỉ là Lương Đậu Khấu ở đây, Cố lão gia cũng vẫn cứ lạnh lùng với cô, cô vẫn có chút buồn, nhưng nhìn thấy Cố Dư Sinh đứng dậy kéo mình lên lầu, liền theo ý hắn.
Vào phòng ngủ xong, Cố Dư Sinh giả vờ như muốn hút thuốc ra ban công đứng, hắn còn chưa hút được hai điếu, liền thấy Lương Đậu Khấu đứng trong viện chào tạm biệt ông.
Nhàn nhã thở khói, khói thuốc vừa tan hết, Cố lão gia đã quay vào trong nhà.
Hắn đứng trên ban công nửa phút, suy đoán trong bụng lúc này sẽ có người canh trong phòng khách không còn ai. Lúc này hắn mới dập thuốc, nói với Tần Chỉ Ái: “Anh đi uống ly nước.” sau đó lập tức ra khỏi phòng.
Lúc hắn xuống cầu thang, nhìn xuống phòng khách qua lan can, đúng như dự đoán lúc này Cố lão gia đang giống như kẻ trộm vậy, tay ông đang duỗi về phía túi của Tần Chỉ Ái.
Lúc sắp với đến túi, không thể dễ dàng bỏ qua cho ông, Cố Dư Sinh thấy tay ông vừa ᴆụng đến dây kéo liền ho khan một tiếng, sau đó hắn nhìn thấy ông giống như bị điện giật vậy, phản xạ có điều kiện lùi về phía sau hai bước, lại ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh trên ghế sofa, nhìn thẳng tv.
Cố Dư Sinh nín cười xuống lầu, lúc đi ngang qua cũng khai báo với ông một câu: “Tiểu Ái muốn uống nước.”
Khuôn mặt của Cố lão gia lạnh lùng không lên tiếng.
Cố Dư Sinh rót một ly nước, lại nhanh chóng quay lên lầu, lần này hắn lại không vào phòng mà len lén quan sát Cố lão gia.
Cố lão gia nhìn quanh hai vòng, thấy không có ai, lại đứng dậy, chạy vội tới trước túi của Tần Chỉ Ái.
Lần này Cố Dư Sinh không nhanh chóng làm ồn mà chờ đến khi ông mở được dây kéo túi ra, hắn mới dùng sức ho một tiếng.
Sau đó Cố Dư Sinh vui rạo rực nhìn Cố lão gia luống cuống, tay chân cất túi, sau đó lại từ từ đi xuống lầu, sau đó lại nhìn thấy Cố lão gia đang nén giận rất rõ ràng, hắn liền nói với ông: “Con cũng muốn uống nước.”
Cũng như vậy, lần tiếp theo Cố Dư Sinh chờ đến khi đầu ngón tay ông vừa ᴆụng đến bức ảnh liền vừa từ từ đi xuống lầu vừa giả bộ lấy điện thoại ra nghe, lại nói gì đó vào điện thoại.
TayCố lão gia run lên, sau đó nhanh chóng bỏ hình vào trong túi, kéo dây kéo, lại ngồi về vị trí ban đầu.
Lần thứ ba Cố Dư Sinh xuất hiện Cố lão gia lại khó chịu đến nỗi hỏi ra: “Lại muốn uống nước sao?”
“Không, cháu giúp Tiểu Ái lấy điện thoại di động.” Cố Dư Sinh vừa trả lời vừa từ từ nhấc chiếc túi mà Cố lão gia nhìn kỹ, ông muốn nói gì lại thôi, lên lầu.
Lúc Cố Dư Sinh đi tới trước cửa phòng mình, lúc vừa chuẩn bị mở cửa vào, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng dưới lầu đã tắt tv, điều khiển bị ném lên bàn.
Cố Dư Sinh nghe thấy, lại thấy êm tai như ca dao, tâm tình trong nháy mắt trở nên vô cùng sung sướng, hắn vừa đẩy cửa ra, lại nghĩ đến ông hình như còn chưa nhìn thấy hình, liền đưa tay mở túi, lấy hình siêu âm nhét vào Ϧóþ tiền của mình lúc này mới hài lòng vào phòng ngủ.
Bức hình này không phải là không muốn cho ông xem, nhưng mà đến khi ông nói chuyện với Tiểu Ái như con cháu trong nhà thì ông mới có thể xem.
. . . . . . . .
Cố Dư Sinh ăn khuya với Tần Chỉ Ái ở nhà cũ.
Cũng giống như ba lần trước, ăn một bữa cơm xong, Cố lão gia cũng không nói không nhìn Tần Chỉ Ái lấy một cái.
Cố Dư Sinh không hề để tâm đến thái độ của Cố lão gia, chỉ nhìn tầm mắt của Tần Chỉ Ái rơi vào món nào liền gắp món đó vào chén cô, chén của cô hết canh, hắn liền lấy cho cô một chén khác, cần bao nhiêu ân cần thì có bấy nhiêu ân cần hầu hạ cô ăn cơm.
Có điều, lúc ăn cơm xong, điện thoại của Cố Dư Sinh reo lên, là Tiểu Vương gọi đến.
Nhận máy xong, không biết trong điện thoại Tiểu Vương nói gì, hắn liền hạ điện thoại xuống nói với Tần Chỉ Ái: “Anh đi nghe điện thoại.” sau đó liền đứng lên rời khỏi phòng ăn.
Trên bàn ăn lớn như vậy chỉ có hai người cô và Cố lão gia, bầu không khí trở nên cực kỳ lúng túng.
Tần Chỉ Ái như đứng đống lửa như ngồi đống than, sau khi ăn sạch thức ăn trong chén xong, thấy Cố Dư Sinh còn chưa có dấu hiểu trở lại, liền tìm cớ rời khỏi phòng ăn trước.
Cố lão gia ăn xong chén canh, lúc ông ra khỏi phòng ăn liền thấy trong phòng khách cũng không có một bóng người, liền hỏi má Trương: “Thiếu gia và con bé kia đi đâu rồi?”
Cố Dư Sinh có đi ra ngoài hay không, bà không nhìn rõ lắm, nhưng lúc Tần Chỉ Ái đi ra khỏi phòng ăn, bà có để ý một chút, liền trả lời: “Hình như đi ra ngoài rồi ạ.”
Cố lão gia nghểnh đầu, nhìn ngoài cửa sổ, không thấy hai người đó, nhưng thấy xe của Cố Dư Sinh vẫn còn, biết hai người chưa vào ngay, sau đó liền ngẩng đầu liếc mắt nhìn trần nhà, nghĩ thừa dịp hai người họ còn chưa lên thì tìm hình xem một chút, liền nói với má Trương một câu: “Bà ở đây khi nào hai người họ vào nhà thì lên lầu gọi tôi một tiếng.”
Đợi sau khi má Trương đáp lại xong, Cố lão gia mới chống gậy lên lầu.
. . . . . . .
Tần Chỉ Ái cho rằng Cố Dư Sinh ra ngoài bắt máy nhưng không ngờ nhìn từ dưới lên lại thấy hắn đang đứng ở ban công trong phòng ngủ lầu hai vừa hút thuốc vừa nghe điện thoại, cô quay lại nhà, lên lầu, đi đến phòng ngủ.
Đẩy cửa vào phòng, Tần Chỉ Ái còn chưa nói cũng có thể cảm giác bầu không khí trong phòng đặc biệt ngột ngạt, cô nhíu nhíu mày, cất bước từ từ đi đến ban công.
Cố Dư Sinh nghe thấy tiếng động, liền quay đầu, biểu hiển của hắn rất lạnh lẽo, lại còn có lệ khí, lông mày nhíu chặt.
Hắn không nói chuyện với Tần Chỉ Ái, lại trực tiếp hỏi lại điện thoại: “Cậu xác định là điều tra không gặp rắc rối hay nhầm lẫn gì chứ?”
Không biết Tiểu Vương trong điện thoại nói gì, Cố Dư Sinh nhất thời như đóng băng, giọng nói cực kỳ đáng sợ: “Được, tôi biết rồi.”
Nói xong, Cố Dư Sinh tàn nhẫn cúp máy.
“Sao vậy anh?” Tần Chỉ Ái hỏi.
Cố Dư Sinh còn tức giận, hắn dùng lực hút hai hơi thuốc, sau đó giật giật môi, cũng không nói được gì, cầm điện thoại di động bấm bấm hai lần, sau đó liền đưa cho Tần Chỉ Ái, ý nói cô tự mình nghe.
. . . . . . . .
Đó là một đoạn ghi âm.
Sau khi tiếng shashasha kết thúc, Tần Chỉ Ái có thể nghe được tiếng nói quen thuộc của Chu Tịnh vang lên: “Đây là đổng sự trưởng của Cố thị, cậu xem hình đi.”
Yên tĩnh khoảng 10 giây, một giọng nam vang lên: “Tôi nhớ rồi, nói đi, cô muốn tôi làm gì?”
“Tôi muốn cậu tìm một cơ hội thích hợp tạo nên một tai nạn xe cộ.” vẫn là giọng nói của Chu Tịnh.
“Tai nạn xe cộ? Người già nua như vậy ᴆụng vào không mất mạng đó chứ?” giọng nói của người đàn ông có chút chần chừ.
“Cậu đừng lo, tôi chỉ nói cậu va vào xe của ông ta chứ không có bảo cậu Gi*t ông ta. . .” tiếng nói của Chu Tịnh lạnh lùng đến lạ lẫm: “… Cậu yên tâm, xe không thật sự ᴆụng vào ông, lúc đó Tiểu Khấu sẽ cứu ông, đương nhiên cũng không thể quá nhẹ nhàng, như vậy thì lại không có hiệu quả… hiệu quả mà tôi mong muốn là lúc quan trọng nhất khẩn cấp nhất, ông ấy được Tiểu Khấu cứu, như vậy mới có thể làm cho Cố lão gia càng thêm yêu thích và tín nhiệm Tiểu Khấu.”
“Nhưng dù sao ông ấy cũng là một người già, ᴆụng một cái, có khả năng sẽ xảy ra chuyện gì thì sao?” người đàn ông vẫn chưa dám cược một ván, cố ý làm khó dễ.
“Cậu yên tâm, không công bất thụ lộc, sau khi làm tốt chuyện này, Cố lão gia nhất định sẽ bắt Cố Dư Sinh cưới Tiểu Khấu, đến lúc đó toàn bộ công ty Cố thị đều có quan hệ tốt với cô ấy, cậu nghĩ cậu muốn bao nhiêu mà Tiểu Khấu không cho được?”ChuTịnh nói.
“Chỉ là Cố lão tiên sinh dù sao cũng là danh gia vọng tộc, tôi rất khó có thể tiếp xúc với ông ấy, các người phải cung cấp lịch trình của ông ấy cho tôi.” Người đàn ông kia nói.
“Cái này thì cậu cứ yên tâm, tôi đã nắm rõ tất cả những hành tung của Cố lão gia rồi.” lần này người mở miệng không phải là Chu Tịnh mà là Lương Đậu Khấu: “Tôi nghĩ rồi, Cố lão gia tín Phật, ngày Tết thường sẽ đi chùa, đến lúc đó tôi sẽ dùng mọi biện pháp kéo dài thời gian để ông không thể vào thành, khi đó tôi sẽ nói cho anh biết chúng tôi đi đường nào, tôi cũng sẽ nghĩ cách để ông xuống xe…”
Mọi lo lắng của người đàn ông đều được giải quyết,ChuTịnh thấy hắn không nói gì nữa, lại mở miệng: “Đây là hai trăm ngàn tiền mặt, đặt cọc cho cậu trước, sau khi cậu làm xong chuyện, sẽ có nhiều hơn, tất nhiên là không ít hơn con số này…”
Yên tĩnh khoảng nửa phút, người đàn ông kia mới nói: “Được.”
. . . . . . .
Ghi âm kết thúc, Tần Chỉ Ái ngầng đầu lên, biết rõ nguyên nhân nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi lại: “Tai nạn xe của ông đầu năm ngoái không phải là sự cố mà là do có người sắp xếp sao?”
Cố Dư Sinh mím môi không lên tiếng.
Tần Chỉ Ái cũng mím mím môi, như không thể tin được lẩm bẩm: “Lương Đậu Khấu mặc dù có chút nháo, nhưng mà em vẫn cho là lần trước cô ấy đến Hối thị, có quá đáng lắm cũng chỉ ngán chân em để café và trà nóng hất trúng ông, nhưng em lại không nghĩ đến cô ta vì mục đích của chính mình mà tính mạng của ông cũng không tha…”
Đừng nói đến Tần Chỉ Ái không tin, ngay cả Cố Dư Sinh khi nghe điện thoại của Tiểu Vương cũng chấn động một hồi.
Nếu không phải sáng nay ở cửa bệnh viện Tần Chỉ Ái suýt bị quẹt xe, hắn lại cố ý nhớ biển số xe, để Tiểu Vương điều tra, nếu không phải xe quẹt phải ông và chiếc xe sáng nay là cùng một chiếc, nếu không phải người tài xế kia sợ Chu Tịnh và Lương Đậu Khấu không trả tiền cho mình ghi âm đoạn hội thoại này lại, sau đó được Hạ tiên sinh uy Hi*p lấy được đoạn ghi âm, sợ là sẽ không ai tin một người liều mạng cứu một người thoát khỏi một tai nạn vô cùng mạo hiểm lại có âm mưu sắp xếp từ trước.
Mà bây giờ sức khỏe của ông không tốt đều là do di chứng của tai nạn hôm đó.
Cho dù Cố lão gia gây khó dễ cho Tần Chỉ Ái đủ điều, khiến trong lòng Cố Dư Sinh không vui, nhưng người thân khi gặp chuyện, tất nhiên là tức giận cho người mình.
Ban đầu nghe tin từ Hạ tiên sinh, biết Chu Tịnh và Lương Đậu Khấu làm những chuyện thấp hèn với Tần Chỉ Ái, trong lòng hắn tức giận bao nhiêu thì lúc này, cũng tức giận giống như vậy.
TayCố Dư Sinh nắm lại thành đấm, môi run rẩy đến đáng sợ, hắn giật điện thoại khỏi tay Tần Chỉ Ái, bước nhanh đến cửa.
“Dư Sinh, anh muốn làm gì?” Tần Chỉ Ái vội vàng đuổi theo, kéo cánh tay Cố Dư Sinh lại.
“Đi tìm ông, cho ông nghe cái này! Để cho ông biết những năm gần đây người phụ nữ mà ông cho là ngoan hiền tốt đẹp chính là một người tâm địa rắn rết như thế nào!” Nói xong, Cố Dư Sinh liền rút cánh tay khỏi tay Tần Chỉ Ái, lại bước về phía cửa.
Tần Chỉ Ái lại vội kéo cánh tay hắn, có thể tốc độ bước của Cố Dư Sinh quá nhanh, cô không thể bắt được, nhưng mắt thấy Cố Dư Sinh bước về phía cửa, cô liền cúi đầu, nhìn quanh, sau đó liền ôm bụng kêu: “Aa…” tiếng tiếng, ngồi xổm xuống đất.
Cố Dư Sinh cứng đờ, một giây sau liền bước đến trước mặt Tần Chỉ Ái, lo lắng hỏi: “Em sao vậy? Đau ở đâu?”
Nói xong, hắn liền khom người ôm ngang cô, sau đó nhanh chóng chạy về phía cửa: “Đừng sợ, anh đưa em đến bệnh viện.”
Tần Chỉ Ái thuận thế ôm cổ hắn, chôn đầu trong cổ hắn, nhỏ giọng nói: “Em không sao, là em gạt anh.”
Cố Dư Sinh dừng bước, liếc mắt nhìn Tần Chỉ Ái, sau khi xác định cô thật sự không có chuyện gì mới không vui để cô xuống.
Tần Chỉ Ái vẫn ôm chặt cổ Cố Dư Sinh, làm nũng nói: “Em biết em lừa anh là không đúng nhưng Dư Sinh, anh nghe em nói…”
Cố Dư Sinh vẫn khó chịu, nhưng hắn cũng không hung hăng đến nỗi gỡ tay cô ra khỏi cổ mình.
Tần Chỉ Ái nghểnh đầu nhìn khuôn mặt lạnh như băng của người đàn ông, lại mềm mại nói: “Em biết, anh rất muốn vạch trần bộ mặt thật của Lương Đậu Khấu, nhưng mà ông sẽ không cảm ơn anh vì điều đó đâu.”
“Em cũng rất muốn để ông đừng chán ghét em như bây giờ nữa, nằm mơ em cũng muốn ông không lạnh lùng, không nhìn em như vậy, nhưng mà Dư Sinh, ông lớn tuối rồi, sức khỏe lại yếu, bác sĩ cũng nói ông không thể chịu được đả kích mà…”
“Bây giờ anh đưa đoạn ghi âm này cho ông xem, anh cũng biết, ông yêu thương Lương Đậu Khấu đến mức nào, còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình, ông thật sự rất yêu quý cô ấy, còn đối xử tốt hơn cả cháu trai của mình, anh nghĩ xem nếu ông biết mình bị xem là một quân cờ để lợi dụng, anh nghĩ ông sẽ cảm thấy thế nào?”
“Ông đã biết Lương Đậu Khấu gần ba mươi năm, tình cảm ba mươi năm đó, Dư Sinh, anh có biết ba mươi năm này nói lên điều gì không?”
“Cả đời người chỉ có hai cái ba mươi năm mà thôi, ba mươi năm mà ông đối xử tốt với Lương Đậu Khấu, chính là nửa đời người rồi, là một phần ba sinh mệnh rồi…”
Tức giận của Cố Dư Sinh dường như từ từ… từ từ tiêu tan, hắn nhìn biểu hiển của Tần Chỉ Ái, từ từ khuôn mặt cũng trở nên mềm mại lại.
“Anh đi tìm ông, là lật đổ sinh mệnh của ông, anh không phải đang cho ông nhìn thấy sự thật mà là đang chọc ông tức ૮ɦếƭ…”
“Nếu như ông còn trẻ, em sẽ không ngăn cản anh, nhưng bây giờ thời gian không còn lại bao nhiêu, anh lại là người thân còn lại duy nhất của ông, hà tất anh phải cho ông đả kích này, chi bằng cứ để ông như vậy, khiến ông cứ vui vẻ hạnh phúc là được rồi…”
“Dư Sinh, anh biết không? Em không phải muốn làm thánh mẫu, nói thật lòng, em là người muốn đánh một trận lớn trả thù Lương Đậu Khấu nhất, nhưng ông là người thân của anh, người thân của anh chính là người thân của em, em nghĩ cho anh bao nhiêu thì cũng phải lo cho ông bấy nhiêu, em không sợ gì hết, chỉ sợ ông không thể chấp nhận được mà thôi…”
“Lại nói, vừa mới bắt đầu, ông không cho em vào nhà, đến hôm nay em cũng đã có thể ngồi cùng bàn ăn cơm với ông, đã có một bước tiến rõ ràng rồi không phải sao, lòng người đều làm bằng da bằng thịt, em tin một ngày nào đó, ông sẽ chấp nhận e…”
Tần Chỉ Ái còn chưa nói tròn chữ, môi đã bị Cố Dư Sinh ngăn lại.
Cô bé này, từ đầu đến cuối vẫn cứ như vậy, chỉ nghĩ cho hắn đầu tiên mà thôi.
Sao hắn không cảm động, sao có thể không cảm động được chứ?
Cô dùng hết dũng khí yêu hắn như vậy, sao hắn có thể phụ lòng cô được đây?
Một đời một kiếp này, vĩnh viễn, Cố Dư Sinh chỉ yêu Tần Chỉ Ái.
Cố Dư Sinh càng hôn càng sâu, mãi đến khi cả hai người đều thở hồng hộc, hắn mới dừng lại.
Hắn ôm cô thật chặt, đặt cằm lên tóc của cô, dịu dàng nhẹ nhàng mở miệng: “Tiểu Ái, chờ khi nào ông không quá đáng với em như hiện nay, anh sẽ xin ông cho anh tổ chức lễ cưới.”
Cố Dư Sinh cúi đầu, hôn lên mi tâm Tần Chỉ Ái: “Anh muốn cho em một lễ cưới có một không hai, anh muốn tất cả mọi người đều biết anh đã cưới được em, đã rước em về dinh.”
Nói xong, Cố Dư Sinh lại đặt Tần Chỉ Ái lên cửa, hôn thêm một lần nữa thật sâu. . .
. . . . . .
Lúc hai người va vào cửa đã phát ra một tiếng vang khiến Cố lão gia giật mình.
Cố lão gia nhìn chằm chằm cánh cửa vẫn đóng chặt trước mặt, nhìn một chút, mới rón rén chống gậy xuống lầu.
Cố lão gia không nói tiếng nào ngồi xuống ghế salong, nhìn chằm chằm khói trà đang bốc lên một lúc, như nghĩ đến chuyện gì, lại ngước lên nhìn má Trương nói: “Chuyện tôi vừa lên lầu đừng nói cho bất cứ ai biết!”
Má Trương dù không hiểu chuyện gì nhưng vẫn cung kính đồng ý.
Qua khoảng mười mấy phút, Cố Dư Sinh một tay cầm túi, một tay nắm lấy tay Tần Chỉ Ái đi xuống lầu.
Cố lão gia đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ thất thần, nghe tiếng động liền lập tức thu lại tầm mắt, trên mặt vẫn lạnh lẽo, nâng tách trà lên từ từ thổi rồi uống một ngụm.”
“Ông, cũng không còn sớm nữa, con và Tiểu Ái về trước.”
Cố Dư Sinh nắm tay Tần Chỉ Ái, nói với Cố lão gia một tiếng.
Cố lão gia lúc này mới ngước mắt lên nhìn qua Cố Dư Sinh, bình tĩnh “ừ” một tiếng, sau đó lúc thu lại tầm mắt, dư quang vẫn nhìn Tần Chỉ Ái một vòng.
Chờ sau khi Cố Dư Sinh nói xong, Tần Chỉ Ái cũng lễ phép: “Tạm biệt ông.”
Cố lão gia lại ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục uống trà.
Cố Dư Sinh không dừng lại quá lâu, liền nắm tay Tần Chỉ Ái đi ra cửa.
Lúc Cố Dư Sinh ngồi xổm xuống giúp Tần Chỉ Ái thay giày, Cố lão gia quay đầu, nhìn má Trương đứng bên cạnh, nháy mắt ra dấu với bà, ý nói bà tiễn hai người họ.
Má Trương không hiểu ý của ông, liền “Hả?” một tiếng.
Cố lão gia ra hiệu cho má Trương đừng lên tiếng, sau đó là ra sức nháy mắt với bà, cuối cùng má Trương thật sự không hiểu lại hỏi: “Lão gia, mắt của ông không khỏe sao?”
Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh đang chuẩn bị rời đi, nghe thấy như vậy liền đồng loạt quay lại nhìn về phía ông.
Cố lão gia thấy má Trương ngốc như vậy, tức đến nỗi muốn thốt lên: “Mắt của ta chả sao cả, ta là muốn bà tiễn hai người họ.” kết quả nhìn thấy Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh đang nhìn mình, ông vội vàng uống một hớp trà, bởi vì uống tốc độ uống quá vội, lại không cẩn thận bị sặc, khiến ông ho khan hai tiếng đầy nặng nề. sau đó ông tức giận ném cốc trà lên khay đến rầm một cái, sau đó gõ gậy, đi vào thư phòng.
Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh nhìn nhau một cái, sau đó lại tạm biệt má Trương, sau đó mới về nhà.
. . . . . .
Đợi đến khi xe đi rồi, Cố lão gia mới đi ra lần nữa.
Má Trương thấy ông đi ra, liền lên tiếng: “Lão gia, bây giờ tôi lau người cho ngài…”
Má Trương còn chưa nói xong, Cố lão gia liền nghiến răng nghiến lợi mắng: “Tôi chưa từng thấy ai ngốc như bà vậy!”
Má Trương vô duyên vô cớ bị mắng ngốc, mơ hồ nhìn chằm chằm Cố lão gia một chút, sau đó vừa chuẩn bị mở miệng dỗ ngọt ông, lại bị ông chặng miệng hỏi: “Tiểu Trương, bà thấy người phụ nữ kia thế nào?”
Má Trương biết ‘người phụ nữ kia’ mà Cố lão gia đang nói là ai: “Đẹp đẽ, hiểu chuyện, có giáo dục, lễ phép.”
Nói với bà thật phí lời, trong lòng Cố lão gia lặng lặng nghĩ như vậy nhưng lại hỏi lần nữa: “Còn Tiểu Khấu thì sao?”
“Lương tiểu thư dù xuất thân tốt nhưng tính khí hơi ngạo mạn, nhưng dù sao cũng thật lòng đối xử tốt với ông, hơn nữa Lương tiểu thư là người
Cố lão gia nghe thấy má Trương nói như vậy, lập tức trầm mặc ông trầm mặc rất lâu, lâu đến nỗi má Trương cho rằng ông mệt rồi, không muốn nói nữa, nhưng lúc lúc đó ông lại thở dài một hơi: “Đúng vậy a, tôi vẫn cho rằng tôi hiểu Tiểu Khấu rất rõ…”
“Nếu có thể, tôi thật sự hy vọng Tiểu Khấu bây giờ chính là Tiểu Khấu mà tôi mong đợi.”
“Tiểu Trương à, biết người biết mặt không biết lòng, lòng cách bụng một khoảng rất xa, có một số việc, có một số người, dù cô cố gắng cả đời cũng không thể nào hiểu nổi…”
Nói xong, Cố lão gia lại thở dài.
Má Trương không hiểu ông nói như vậy là có ý gì, nhưng mơ hồ vẫn có thể cảm giác được dường như Lương tiểu thư đã làm gì đó khiến ông thất vọng, khiến ông buồn, liền cười cười động viên Cố lão gia: “Lão gia, Lương tiểu thư còn nhỏ tuổi, có thể không hiểu chuyện làm ông buồn, nhưng mà tâm tính của cô ấy không xấu, chẳng phải lúc ông sắp xảy ra tai nạn còn có cô ấy cứu ngài sao?”
Má Trương chưa nói còn không sao, sau khi bà nói rồi, Cố lão gia lại thất thần.
Vừa rồi ông lên lầu, vốn muốn tìm hình siêu âm nhưng lại nghe được những câu nói kia luẩn quẩn bên tai ông.
Lúc người phụ nữ kia khuyên Cố Dư Sinh, dù rất nhẹ nhàng mềm mại nhưng sao lại có thể đấm thẳng vào lòng người như vậy cơ chứ?
Không biết có phải là do ông già rồi hay không, liền dễ dàng trở nên cảm động, nghe những câu mà Tần Chỉ Ái khuyên Cố Dư Sinh xong, mắt ông lại nóng lên: “Tiểu Trương, bà nói xem có phải tôi đã đối xử có chút quá đáng với con bé đó không?”
“Những chuyện này là do bắt nguồn từ việc lão gia muốn tốt cho thiếu gia thôi, người phụ nữ kia lại có những bức hình thật là không ra gì, cũng không thể trách lão gia.”
Má Trương để cho Cố lão gia an lòng một chút, sau một lát ông lại làm như nghĩ đến chuyện gì quay đầu trừng mắt nhìn má Trương: “Cái gì mà người phụ nữ kia? Người ai mà chẳng có tên? Người phụ nữ kia người phụ nữ kia là để bà gọi sao? Gọi Tần tiểu thư!”
Cố lão gia vừa nói vừa chống gậy đứng lên, đi về phía phòng ngủ: “Từ lúc nào mà người hầu trong Cố gia lại không có chút lễ nghi nào như vậy chứ hả?”
Rõ ràng người là người đầu têu nói ‘người phụ nữ kia’, sau bây giờ lại bị chửi… má Trương lại oan ức không dám cãi, chỉ có thể đi theo sau Cố lão gia, đưa ông vào phòng ngủ.
. . . . . .
Lương Đậu Khấu cười đáng yêu ra khỏi Cố gia xong, trở lại xe liền mặt lạnh như tiền, cô căm tức đạp chân ga, sau khi ra khỏi Cố gia một khoảng khá xa, cô mới dừng lại gọi điện thoại cho Chu Tịnh.
Cũng không biết Chu Tịnh đang bận cái gì, điện thoại vang lên mấy tiếng mới bắt máy.
Lương Đậu Khấu thiếu kiên nhẫn chờ Chu Tịnh bắt máy, nên xù lông lên: “Chu Tịnh, mình cực khổ lắm mới có thể điều tra được hôm nay bọn họ đến bệnh viện khám thai, không phải cậu đã nói cho mình biết đã chuẩn bị mọi thứ xong hết rồi sao? Tại sao con tiện nhân kia còn chưa sảy thai? Tại sao vừa nãy cô ta lại cùng Cố Dư Sinh xuất hiện ở Cố gia rồi hả?”
“Cậu có biết không? Dư Sinh đối xử với cô ta rất tốt, anh ấy còn giúp nó cởi giày, còn giúp nó lót gối dựa, ngay cả ly nước cũng tự mình thử coi có đủ ấm chưa rồi mới cho nó uống nữa, thật là tức ૮ɦếƭ mình rồi!”
“Còn chưa tính, cuối cùng thì ông còn tìm cớ để mình rời khỏi Cố gia nữa!”
Lương Đậu Khấu tức giận đùng đùng cuối cùng cũng nói xong, âm điệu trong nháy mắt lại trở nên mềm nhũn: “Chu Tịnh, cậu phải nghĩ cách giúp mình…”
“Trong bụng của nó còn có đứa con của Dư Sinh, cứ tiếp tục như thế, kiểu gì Cố lão gia cũng sẽ chấp nhận con tiện nhân đó thôi…”
“ChuTịnh, mình biết cậu quan tâm không chủ yếu là con nhỏ đó mà là mình có được ở trong Cố gia hay không…”
“Lúc trước mình có scandal gì chỉ cần có hội quan hệ xã hội liền có thể giúp mình trở nên trong sạch mà có đúng không?”
“Bây giờ không thể đuổi con nhỏ đó ra khỏi Cố gia được, thì sau này khi cô ta sinh đứa bé ra chắc chắn Cố lão gia sẽ vui mừng nhảy nhót lưng tưng vì có chắt đích tôn, mình sẽ không còn một chút cơ hội nào nữa,…ChuTịnh cậu mau giúp mình đi…”
Lương Đậu Khấu vốn tức giận lúc này lại nức nở lên.
ChuTịnh vẫn luôn nghe không lên tiếng lúc này lại mở miệng: “Cách thì không phải là không có…”
Vài chữ giống như một ngọn cỏ cứu mạng vậy, để Lương Đậu Khấu sáng mắt: “Cách gì?”
“Tháng sau là sinh nhật của Cố lão gia, đúng không?”ChuTịnh hỏi xong, lại không đợi Lương Đậu Khấu trả lời mà liền nói tiếp: “Mình nhớ cậu đã nói sắp tới sẽ là đại thọ tám mươi tuổi của ông, như vậy mời khách chắc chắn sẽ toàn là danh gia vọng tộc, lúc đó hãy chiếu một vài hình ảnh đặc sắc cho bọn họ xem…”ChuTịnh nói tới đây, lại cố ý dừng lại một chút: “…Cậu cảm thấy Cố lão gia, Cố Dư Sinh vì bộ mặt của gia tộc, còn ai có thể chấp nhận cô ta đây?”
Lương Đậu Khấu như nhặt được bảo bối, cười cười: “Chu Tịnh, cậu thật là lợi hại, những cách cậu nghĩ đều rất hay…”
“Tiểu Khấu, đây đều là những chuyện mà mình phải làm.”ChuTịnh mềm giọng trả lời: “Mình sẽ chuẩn bị tất cả mọi thứ, cậu yên tâm đi.”
. . . . . .
ChuTịnh đợi đến khi Lương Đậu Khấu cúp máy mới từ từ hạ điện thoại xuống.
Trợ lý của Lương Đậu Khấu đưa cho Chu Tịnh một tách trà, hỏi: “Chị Chu, không phải chị đang tìm một ngôi sao giải trí mới nổi để PR người đó sao? Sau bây giờ còn phải giúp c huyện Lương Đậu Khấu nài nỉ làm gì?”
ChuTịnh cũng không nhanh chóng trả lời câu hỏi của trợ lý mà từ từ uống nửa tách trà, sau đó mới mỉm cười nói với cô ấy: “Vụ bê bối lúc trước đã làm thanh danh của Lương Đậu Khấu bị hủy hoại, nhưng không đến nỗi không có thuốc chữa, bây giờ chúng ta tìm ngôi sao mới nổi là để tìm đường lui, nhưng mà cũng không thể hoàn toàn từ bỏ Lương Đậu Khấu, dù sao cô ấy vẫn có liên quan đến quá nhiều người trong Cố gia, nếu như không phải vì con nha đầu nghèo kiết xác kia thì có thể Lương Đậu Khấu đã có thể trở thành Cố phu nhân rồi, cho nên đến lúc này cô cũng có thể giành lại vị trí này…”
“Vẫn là chịChubiết lo xa…” trợ lý khen tặng.
ChuTịnh mỉm cười, cụp mắt uống trà, không nói nữa.
. . . . . .
Mặc dù Tần Chỉ Ái đã khuyên Cố Dư Sinh đừng đưa đoạn băng ghi âm cho ông nghe nhưng hắn vẫn âm thầm muốn tìm cách để ông biết được điều đó.
Có điều, sắp tới đây là có một cơ hội trời cho đáp xuống trước mặt hắn.
Hai ngày trước đại thọ của Cố lão gia, Hứa Ôn Noãn tiêu diêu tự tại hai tháng bên ngoài đã trở về rồi.
Sau khi mang thai, Tần Chỉ Ái rất ít khi lái xe, Cố Dư Sinh có sắp xếp tài xế riêng cho cô, đáng tiếc đúng ngày Hứa Ôn Noãn về thì xe lại nằm trong thời hạn phải đi kiểm tra định kỳ.
Lâu như vậy không gặp lại Hứa Ôn Noãn, Tần Chỉ Ái không muốn có người đi theo, nên chỉ đơn giản để quản gia giúp mình gọi một chiếc taxi, đến sân bay từ sớm chờ Hứa Ôn Noãn.
Lúc Hứa Ôn Noãn đến sân bay đã là hai giờ chiều, Tần Chỉ Ái và cô gặp nhau lúc 2h15.
Hai người gần đây khi trò chuyện trên WeChat, Tần Chỉ Ái đã nói chuyện mình và Cố Dư Sinh đã hết hôn cho Hứa Ôn Noãn biết, sau khi cô biết thì cứ hỏi như bắn la phao: “Tiểu Ái, cậu và Cố Dư Sinh hoạt động bí mật từ khi nào? Đã mang thai luôn rồi, Bảo Bảo đã bốn tháng rồi mới ghê chứ? Trước khi mình rời khỏi Bắc Kinh cậu đã mang thai rồi mà còn giấu kín như vậy…”
“…Chà chà, lúc này chỉ mới có một khoảng thời gian ngắn mà Cố Dư Sinh đã nhắn tin cho cậu rồi hả?”
Tần Chỉ Ái nghe những oán hận và trêu chọc của Hứa Ôn Noãn xong, chỉ ngoẹo cổ trả lời tin nhắn của Cố Dư Sinh, sau đó mới nói một vấn đề cô vẫn luôn muốn hỏi: “Nói một chút đi, lần này trở về cậu định sẽ làm gì?”
“Mình thì có gì để nói nữa chứ?” Hứa Ôn Noãn biết Tần Chỉ Ái hỏi Ngô Hạo, cô trợn mắt không trả lời câu hỏi mà lại kéo cánh tay Tần Chỉ Ái cười vui vẻ.
Nhìn thấy Hứa Ôn Noãn không muốn trả lời, Tần Chỉ Ái cũng không ép hỏi, lại nghe cô kể đông kể tây.
Lúc đi ra sân bay, khi hai người đang chuẩn bị đến khu chờ taxi, lại một một tiếng còi vang lên từ bên trái.
Nhìn đến tiếng còi đó, thấy Lục Bán Thành đang ngồi bên trong.
Lục Bán Thành từ lâu đã nhìn thấy hai người họ, liền dừng xe lại trước mặt họ, từ từ xuống xe.
“Anh Bán Thành, thật là đúng lúc.” Tần Chỉ Ái chào hỏi.
“Tiểu Ái!” Lục Bán Thành chào hỏi, sau đó lại mở miệng, dù hỏi hai người nhưng ánh mắt chỉ chăm chú nhìn Hứa Ôn Noãn: “Về thành phố sao?”
Tần Chỉ Ái và Hứa Ôn Noãn cùng gật đầu.
Lục Bán Thành kéo cửa xe phía sau: “Lên xe đi, đúng lúc anh cũng đang vào thành, anh cho hai người quá giang một đoạn.”
Nói xong, Lục Bán Thành liền lấy hành lý trong tay Hứa Ôn Noãn để lên cốp xe sau.
Hứa Ôn Noãn vừa lên xe đã hỏi: “Sao anh lại ở sân bay?”
Còn không phải biết hôm nay em về nên cố tình ra rước em sao? Lục Bán Thành lẳng lặng nghĩ trong lòng nhưng miệng lại nói: “Anh đưa bạn đến sân bay, nhìn từ xa đã thấy hai người mà không chắc có đúng không, đến gần thì đúng thật!”
Hứa Ôn Noãn cười.
Ba người nói nói cười cười cùng nhau tán dóc.
Lúc sắp vào thành, điện thoại của Hứa Ôn Noãn vang lên, cô lấy ra, nhìn màn hình một cái, nhìn một chút, mới bắt máy: “Ngô Hạo.”
Lục Bán Thành và Tần Chỉ Ái đang nói chuyện, nghe như vậy xong đầu ngón tay đang lái xe của Lục Bán Thành nắm chặt lại một chút, thỉnh thoảng lại nhìn về phía kính chiếu hậu, liếc Hứa Ôn Noãn đang nghe điện thoại.
“Ừ… vừa mới xuống sân bay, Tiểu Ái đã đến rước tôi rồi… đang trên đường trở về, phải, Tiểu Ái đón tôi, đúng lúc gặp anh Bán Thành chở tôi về… Được, tạm biệt.”
Hứa Ôn Noãn cúp máy xong, trong xe trở nên yên tĩnh, Tần Chỉ Ái quay đầu nói: “Ngô Hạo gọi tới sao?”
“Ừ!” Hứa Ôn Noãn khẽ gật đầu một cái.
“Các người vẫn luôn liên lạc với nhau sao?” Tần Chỉ Ái không chần chừ hỏi.
Hứa Ôn Noãn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, lại khẽ gật đầu một cái: “Ừm.”
Lục Bán Thành trượt chân, suýt nữa ᴆụng vào đuôi xe phía trước, cũng may tốc độ phản ứng của hắn tốt, nên không sao.
“Vậy cậu và hắn bây giờ thế nào?” Tần Chỉ Ái nói.
Hứa Ôn Noãn không thẳng thắn trả lời câu hỏi của Tần Chỉ Ái, bởi vì cô còn chưa có đáp án cho chính bản thân mình, sao có thể trả lời câu hỏi của người khác: “Tiểu Ái, hắn nói với mình bây giờ hắn và Tưởng Tiêm Tiêm đã không còn liên lạc nữa...”
Câu trả lời như vậy có nghĩa là Hứa Ôn Noãn đồng ý tha thứ cho Ngô Hạo sao?
Tần Chỉ Ái trầm mặc một lúc lâu, mới nhỏ giọng hỏi: “Vẫn không nỡ sao?”
Mưởi năm, đời người có bao nhiêu cái 10 năm chứ?
Thời gian tốt đẹp nhất của cô cũng chỉ có Ngô Hạo.
Cô nghĩ rời khỏi Ngô Hạo, đi du lịch mấy này, những ngày tháng đó nhìn phong cảnh đẹp đẽ, sẽ lại nghĩ đến phong cách mà Ngô Hạo thích, ăn ngon uống ngon, sẽ lại nhớ đến khẩu vị mà Ngô Hạo thích, nhìn thấy quần áo đẹp, sẽ lại nghĩ đến gu thời trang của Ngô Hạo. . .
Chỉ một câu nói đơn giản của Tần Chỉ Ái cũng đã đủ nói hết tất cả.
Trước đây không lâu, lúc Tần Chỉ Ái đi khám thai trong bệnh viện ᴆụng phải Tưởng Tiêm Tiêm, trong lòng cô lại có chút hốt hoảng không thể giải thích được.
Cô sợ linh cảm của mình là thật, do dự một lúc lâu ko biết có nên nói cho Hứa Ôn Noãn biết không nhưng cô còn chưa nói gì, xe liền thắng gấp một cái.
Tần Chỉ Ái đang nói chuyện với Hứa Ôn Noãn hết hồn, đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành không có biểu hiện gì trên mặt, cũng không nói gì với hai người họ, chỉ mở cửa xuống xe, vòng đến cốp xe phía sau lấy hành lý của Hứa Ôn Noãn ra, đặt ở ven đường, sau đó ra hiệu cho hai người xuống xe.
Tần Chỉ Ái và Hứa Ôn Noãn sau khi xuống xe đều ngơ ngẩng nhìn nhau không hiểu gì, sau đó Hứa Ôn Noãn liền nhìn Lục Bán Thành hỏi: “Sao vậy? Anh có chuyện đột xuất sao?”
Lục Bán Thành nghe thấy cô hỏi nhưng ánh mắt quay lại nhìn cô có vẻ rất oan ức, sau đó liền quay lại kéo cửa xe, ngồi vào nghênh ngang rời đi.
. . . . .
Cùng lúc đó.
Ngô Hạo ngồi trong văn phòng WX cầm điện thoại do dự vẫn soạn cho Hứa Ôn Noãn một tin nhắn: “Ôn Noãn, tối nay chúng ta cùng ăn một bữa cơm nha?”
Ngô Hạo còn chưa gửi tin nhắn, điện thoại lại có một tin nhắn đến: “Ngô Hạo, em có chuyện muốn nói với anh…”
Là Tưởng Tiêm Tiêm hắn đã không liên lạc hơn ba tháng, Ngô Hạo còn chưa kịp phản ứng, đã có một tin nhắn đến: “Em có thai.”
-
Ngày diễn ra đại thọ của Cố lão gia, thời tiết tốt đến kỳ lạ.
Hai ngày trước Cố lão gia bị cảm, mỗi ngày bác sĩ Hạ đều đến châm cứu cho ông, lúc đó Cố Dư Sinh còn sợ sức khỏe của ông không tốt, không ngờ đến ngày mừng thọ ông, lúc đến nhà cũ, Cố lão gia đã cười tủm tỉm ngồi trên ghế salon, mặc bộ quần áo đã chuẩn bị cho ông mấy ngày trước để mặc vào dịp này, dưới sự chỉ đạo của má Trương, ông đang làm một số quy trình chúc may mắn cát tường.
Có thể là do sinh nhật, tâm tình của Cố lão gia rất tốt, lúc nhìn đến Tần Chỉ Ái mặc dù vẫn xem cô như không tồn tại nhưng cũng không tắt nụ cười trên môi.
Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái lần lượt đưa cho ông những món quà đã được lựa chọn tỉ mỉ, cẩn thận.
Cố lão gia tự mình nhận quà của Cố Dư Sinh, mở ra là một cây đào được làm bằng ngọc, óng ánh long lanh, nhìn là biết hàng thượng đẳng.
Má Trương ở bên cạnh cũng không nhịn được mà tán dương vài câu khiến Cố Dư Sinh cười đến nỗi không ngậm được mồm.
Đợi đến khi má Trương để quà của Cố Dư Sinh qua một bên, Tần Chỉ Ái mới đưa quà của mình cho ông.
Ông không nhận, nhưng lại không nói là sẽ không nhận, chỉ là quay về phía má Trương gật đầu một cái.
Tần Chỉ Ái liền đưa quà cho má Trương, nói: “Chúc ông sinh nhật vui vẻ.”
Khuôn mặt tươi cười của Cố lão gia liếc qua mặt Tần Chỉ Ái vẫn không nói gì, chỉ “hừ” một tiếng, sau đó liền giục má Trương chuẩn bị một chút, đến khách sạn Bắc Kinh.
. . . . . .
Lúc Cố lão gia, Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái đến khách sạn Bắc Kinh đã có vài người đến bắt đầu lục tục chào hỏi.
Cố lão gia được má Trương dìu, liền đứng ngay trước cửa tiếp khách, thân là cháu trai, Cố Dư Sinh cũng đứng cạnh ông chào khách, tuy rằng đến nay Cố lão gia vẫn chưa chịu thừa nhận Tần Chỉ Ái là cháu dâu nhưng Cố Dư Sinh vẫn kéo tay Tần Chỉ Ái đứng cạnh hắn.
Cũng không ít người nhìn thấy mối quan hệ của Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái, cũng lắm miệng hỏi một câu: “Cố lão tiên sinh, vị này là cháu dâu sao?”
Lúc này, Cố Dư Sinh luôn ςướק lời nói: “Là vợ của tôi.”
Có thể là Cố lão gia không muốn đôi co trước mặt người ngoài với Cố Dư Sinh, cũng không phủ nhận, chỉ nhiệt tình đón khách.
. . . . . .
Cố gia ở Kinh thành là danh gia vọng tộc, Cố Dư Sinh làm càng ngày càng lớn, không biết bao nhiêu người muốn gầy dựng mối quan hệ với Cố gia, từ sau khi cha mẹ của Cố Dư Sinh mất đến nay Cố gia cũng ít khi làm những bữa tiệc long trọng như thế này, lúc này thật vất vả mới có thể được tham dự đại thọ tám mươi tuổi của Cố lão tiên sinh, toàn bộ những người có mặt mũi trong kinh thành, dù là có thư mời hay không có thư mời đều có thể vào, thậm chí còn có người từ những thành phố khác lặng lội tới.
Đại thọ của Cố lão gia vốn là một bữa tiệc vui, người đến sao có thể bị đẩy ra khỏi cửa, vì vậy lại phải lấy thêm mấy chục bàn, tiệc rượu chen lấn mà vui vẻ.
Cố lão gia thích nghe kinh kịch, Cố Dư Sinh liền cố ý mời ban nhạc tốt nhất kinh thành đến hát cho ông nghe, trình diễn ca khúc “Ma Cô hiến thọ” rất đặc sắc.
A a a a khiến bầu không khí nhàn nhã mà cổ điển. . .