Ép Yêu 100 Ngày - Chương 61

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Tiểu Phiền Toái, Anh Thích Em
“Chẳng lẽ cô không nhìn thấy tin tức của tôi và Dư Sinh sao? Tôi và anh ấy sắp kết hôn rồi!”
“ Cuối cùng thì cô muốn thế nào? Đừng quên ban đầu là ai cho cô tiền để trả nợ cho cha, đừng quên lúc trước cô đã hứa những gì với tôi! Bây giờ cô lại quay lại dính chặt lấy cổ Dư Sinh, cô có biết xấu hổ không?”
Nếu không phải vì Chu Tịnh, Lương Đậu Khấu đã sớm chửi cho Tần Chỉ Ái một trận rồi.
Giờ phút này cô đã nói ra hết những gì trong lòng, sau khi nổi giận xong còn nói thêm những câu hung ác:
- Tôi nhắc nhở cô lần cuối cùng, cô tránh xa Dư Sinh ra, anh ấy là người đàn ông của tôi, cô đừng hòng có ý đồ gì với anh ấy!”
- Cố lão gia chỉ nhận tôi làm người vợ của Cố Dư Sinh, chỉ một mình tôi! Chỉ cần tôi còn sông một ngày, cô đừng mong có thể bước vào cửa lớn nhà Cố gia!
- Hơn nữa, nếu như cô không sợ mẹ cô lại xảy ra tai nạn xe, năm lần bảy lượt ở đây thì cô cứ tiếp tục quấn lấy anh ấy đi!
- Trước đây tôi còn nương tay, thật sự không tổn thương ai, nhưng mà cô đừng chọc điên tôi, không biết tôi điên lên thì chuyện gì sẽ xảy ra đâu!
- À, đúng rồi, còn em trai của cô nữa đúng không? sắp tốt nghiệp đại học rồi hả? Nghe nói là thành tích học tập của cậu ấy rất tốt, còn được trường cử đi đại học Q học bác sĩ đúng không? cô nói xem nếu như bây giờ cậu ấy phạm phải một tội gì đó chẳng hạn như cưỡng gian, hoặc là ăn cắp, lưu lại một vết ố trên lý lịch sạch sẽ thì cả đời chẳng phải đã bị hủy rồi sao?
- Tôi còn biết cô còn có vài người bạn tốt, cùng nhau lớn lên ha, nếu như cô cảm thấy đối xử với em trai của cô như vậy không đủ thì tới lượt cô ấy được không? lần trước cô may mắn, có thể được Cố Dư Sinh cứu, nhưng mà nếu đổi lại là cô ấy thì sao? Cô cảm thấy cô ấy có may mắn như cô không? nếu nghi ngờ thì chúng ta liền làm thử xem sao, lúc những hình ảnh và video kia được tung lên mạng, thể để cho cộng đồng mạng cùng thưởng thức…”
Đùng!
một cái tát vang dội cắt ngang lời của Lương Đậu Khấu.
Lương Đậu Khấu còn đang kinh ngạc nhìn chằm chằm Tần Chỉ Ái mấy giây, sau đó mới đưa tay lên ôm mặt mình.
Đầu ngón tay của cô ᴆụng vào chỗ bị đánh khiến nơi đó lại nhói lên, làm cho cô phản ứng lại, mới biết tiếng vang lúc nãy là gì, đáy mắt của cô muốn phun ra lửa, tàn nhẫn trừng mắt nhìn Tần Chỉ Ái: “Cô còn dám đánh tôi…”
Tiếng nói của cô ta còn chưa kết thúc, Tần Chỉ Ái lại giơ tay lên, tàn nhẫn tát Lương Đậu Khấu thêm một bạt tai nữa.
Cô mang thai, sợ rằng đánh cô ta xong, lát nữa cô ta sẽ đánh lại lại xảy ra chuyện gì, hoặc là ᴆụng trúng chỗ nào, một giây sau cô liền nắm chặt lấy tay Lương Đậu Khấu, để cô ta không thể phản kháng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô mà nói: “Có một số việc cô nên nhớ rõ nguyên nhân, chẳng hạn như Cố Dư Sinh vì sao lại mua Hối thị, chẳng hạn vì sao anh ta lại để tôi làm thư ký riêng của anh ấy!”
“Cô sở dĩ muốn tôi tách ra khỏi anh ấy như vậy là bởi vì cô sợ Cố Dư Sinh biết, tôi chính là người đã đóng giả cô!” Tần Chỉ Ái nói một câu đâm trúng tim đen của Lương Đậu Khấu: “Nhưng cô cũng nên biết rõ rằng, tôi chưa từng nói cho Cố Dư Sinh biết chuyện đó!”
“Tôi thừa nhận, tôi không nói cho anh ấy biết là vì muốn trả ơn cô, có thể từ lúc tôi biết cô làm chuyện như vậy với mẹ tôi, làm những chuyện thấp hèn buồn nôn như vậy, những biết ơn và cam kết kia đã sớm không còn tồn tại nữa rồi!”
“Hiện tại bây giờ tôi không nói cho Cố Dư Sinh biết tôi là người đóng thể Lương Đậu Khấu cũng không liên quan gì đến chuyện này!”
“Bởi vì Cố Dư Sinh mà tôi mới không nói cho anh ấy biết.”
“Bởi vì tôi không muốn người đời nói anh ấy trăng hoa, càng không muốn anh ấy quay lưng lại với ông!”
“Tôi và cô không giống nhau, Lương Đậu Khấu cô mới chính là người chiếm lấy, dính chặt, mà tôi thì chỉ nghĩ cho được mất của anh ấy!”
“Vì vậy, Lương Đậu Khấu, cô đừng suy bụng tar a bụng người nữa!”
Tần Chỉ Ái nói một đoạn văn dài như vậy, vừa bởi vì Lương Đậu Khấu uy Hi*p đến em trai và Ôn Noãn, lại ᴆụng đến lửa giận của cô, thoáng bình tĩnh lại một chút, cô mới nhìn chằm chằm đôi mắt của Lương Đậu Khấu, tiếp tục nói từng chữ, từng chữ: “Cô yên tâm, tôi sẽ đi, tôi đi không phải vì sợ cô mà là vì tôi không muốn dằn vặt Cố lão gia, dằn vặt Cố Dư Sinh!”
“Hai bạt tai vừa rời là đáp lại những gì cô đã làm với mẹ tôi, nếu như cô dám làm chuyện gì với em trai và bạn thân của tôi…”
Đáy mắt Tần Chỉ Ái lóe lên một vệt ác liệt: “…Lương Đậu Khấu, tôi thật sự không sợ liều mạng mà mất cả chì lẫn chài với cô đâu, cô đừng quên tốt xấu gì tôi cũng từng đóng thế diễn viên hai năm, còn giả dạng làm cô nửa năm, có chút bí mật mà cô không dám cho ai biết, tôi cũng biết ít nhiều, nếu như cô không muốn mọi chuyện đến tai mọi người thì tốt nhất đừng chọc tôi!”
Nói xong, Tần Chỉ Ái vung Lương Đậu Khấu một cái, Lương Đậu Khấu vì mang giày cao gót mà chật vật lùi về phía sau, đập vào cửa kính, sau đó Tần Chỉ Ái lại thẳng tiến ra khỏi bệnh viện.
Lúc cô xuống lầu, bỗng nhiên nhớ đến chuyện ở Hối thị, Lương Đậu Khấu làm Tần Chỉ Ái cố tình khiến cô làm đổ trà và café nóng lên người Cố lão gia, bước chân lại dừng lại.
Cô đưa lưng về phía Lương Đậu Khấu, đứng đó một chút, lại quau người nhìn về phía Lương Đậu Khấu: “Lương Đậu Khấu, Cố lão gia rất yêu thương cô, trên thế giới này, có thể gặp một người yêu thương mình như vậy không phải là chuyện dễ dàng gì, hy vọng cô tự lo lấy thân mình, đừng thấy Cố lão gia đối xử tốt với cô mà lại lấy ông làm νũ кнí làm những chuyện không chừa thủ đoạn nào!”
. . . . . . .
một đêm không ngủ, Tần Chỉ Ái về nhà, ngã trên giường, liền mơ mơ màng màng ngủ say.
Mười giờ sáng, cô bị đói bụng làm cho tỉnh một lần, ở nhà cô có trữ đầy đủ thức ăn cho phụ nữ có thai, lấp đầy bụng xong, Tần Chỉ Ái không dám để cho mình suy nghĩ bất cứ chuyện gì, liền che kín chăn, buộc mình phải ngủ, trong chốc lát, cô liền rơi vào trong giấc mộng.
Nếu có thể, Tần Chỉ Ái thật sự muốn để mình ngủ thẳng đến ngày lên máy bay, không cần phải thức dậy.
Chỉ tiếc, 6 giờ sáng, cô lại nhận được điện thoại của Hứa Ôn Noãn.
Vì ngày hôm sau Hứa Ôn Noãn sẽ đến Tây Tạng nên không trở về, cô chào tạm biệt Tần Chỉ Ái qua điện thoại.
Tần Chỉ Ái và Hứa Ôn Noãn có quan hệ tốt nhiều năm như vậy, có chút hiểu ý, nên khi nghe Ôn Noãn nói chuyện trong điện thoại, có vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng của Hứa Ôn Noãn bây giờ tốt hơn so với trước khi đi nhiều rồi.
Tần Chỉ Ái cũng cảm thấy vui vẻ, cúp máy xong, cô đang chuẩn bị làm thức ăn, điện thoại di động lại vang lên.
Tần Chỉ Ái cầm điện thoại nhìn số điện thoại gọi đến trong màn hình, là Lục Bán Thành gọi đến, cô ngớ ngẩng mấy giây mới bắt máy: “Alo? Anh Bán Thành?”
“Em ăn tối chưa?” Lục Bán Thành hình như đang lái xe, có tiếng còi xe, qua điện thoại vẫn có thể nghe thấy.
“Em còn chưa ăn, sao vậy ạ?”
“đúng lúc anh đi ngang qua nhà em…” Lục Bán Thành cúi đầu, liếc mắt nhìn thời gian: “Khoảng 10 phút nữa, 10 phút nữa em xuống lầu, chúng ta đi ăn tối!”
Đây là lần đầu tiên Lục Bán Thành chủ động mời cô ăn cơm, Tần Chỉ Ái có chút khó hiểu, cầm điện thoại không nói gì.
Cách điện thoại di động, Lục Bán Thành biết Tần Chỉ Ái đang nghi ngờ, lại vội mở miệng giải thích: “Không phải ngày mai em đi du học rồi sao? Tốt xấu cũng là bạn bè, phải ăn một bữa tiệc chia tay chứ?”
Dừng một chút, Lục Bán Thành lại nói: “Tiểu Ái, không phải em không xem em là bạn bè chứ?”
“Không có…” Lục Bán Thành hỏi câu này xong, Tần Chỉ Ái không từ chối nữa lập tức trả lời: “…Em đi rửa mặt, lát nữa gặp anh!”
. . . . . .
Lục Bán Thành chở Tần Chỉ Ái đến một quán ăn lâu năm, gọi một vài món ăn thanh đạm.
Lục Bán Thành định gọi một bình rượu ngon, Tần Chỉ Ái không thể uống được, liền gọi trà là tốt nhất.
Tiệm này ở gầnCố Cung,nhìn qua cửa sổ có thể nhìn thấy đèn đuốc huy hoàng trong Cố Cung Thành.
Nhân viên phục vụ bưng nước lên rất nhanh, Lục Bán Thành tự tay rót cho Tần Chỉ Ái một tách trà, Tần Chỉ Ái cười lễ phép nói: “Cảm ơn anh.”
Lục Bán Thành mở mắt, nhìn Tần Chỉ Ái một chút, cúi đầu, lại rót cho mình một tách trà, bưng lên thưởng thức, sau đó mở miệng nói: “Anh vốn định đêm nay kéo Anh Sinh theo nhưng mà nhà anh ấy có chút chuyện, Chuột thì vẫn cứ buồn chuyện của Ôn Noãn, hắn ta đối xử với Ôn Noãn như vậy, anh cũng không muốn gặp mắt hắn ta. Cuối cùng chỉ có thể đi một mình tới gặp để mở tiệc chia tay em.”
Tần Chỉ Ái rũ mi mắt cười yếu ớt, để tách trà trống rỗng xuống, suy nghĩ một chút, lại hỏi Lục Bán Thành: “Ông của anh ấy đã tình lại chưa ạ?”
“Ồ? Sao em lại biết?” Lục Bán Thành đang châm trà, ngạc nhiên nhìn Tần Chỉ Ái.
“Hôm qua em có gọi điện thoại cho anh ấy, nên biết…”
Tần Chỉ Ái làm thư ký của Cố Dư Sinh mấy tháng, bởi vì trước đây Ngô Hạo và Hứa Ôn Noãn có quan hệt nên cũng thường xuyên tụ tập, Lục Bán Thành ngược lại vẫn không thấy Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh có chỗ nào không đúng khi qua lại với nhau nên chỉ bừng tỉnh “À” một tiếng, trả lời câu hỏi của Tần Chỉ Ái: “Buổi chiều anh ghé bệnh viện, Cố lão gia còn chưa tỉnh, tình hình không tốt lắm, cứ nói sảng suốt!”
“Không còn biện pháp chữa trị nào khác sao ạ?”
“Dư Sinh đã mời hai chuyên gia từ nước ngoài về, cũng tìm đông y rồi…”
“À” Tần Chỉ Ái đáp một tiếng, qua một lát lại hỏi: “Vậy Cố tổng… anh ấy có khỏe không?”
“Khỏe gì chứ! Lục Bán Thành không nghĩ ngợi liên tục lắc đầu.
“Cố lão gia là người thân duy nhất còn lại trên đời của anh ấy, bây giờ lại bệnh như vậy, sao anh ấy có thể cảm thấy dễ chịu được?”
“Điều này cũng bình thường, vì chuyện của Tiểu Khấu mà hơn một năm nay Cố Dư Sinh và Cố lão gia liên tục bất hòa, bây giờ Cố lão gia lại bệnh như vậy, sợ là Anh Sinh không thể cứ kiên trì như vậy nữa! cũng phải vì ông nội mà gật đầu cưới Tiểu Khấu thôi…”
“Cưới?” Tần Chỉ Ái nhíu mày: “Không phải bọn họ đã sớm kết hôn rồi sao?”
“Ể?” Lục Bán Thành bị Tần Chỉ Ái hỏi thì rất bình tĩnh, sau một lát lại nói: “Thật ra bọn họ chưa từng kết hôn, lúc trước anh cũng cho là hai người họ đã kết hôn nhưng một lần Anh Sinh say rượu thì anh mới biết, lúc trước giấy hôn thú của họ là giả, là do Anh Sinh làm để bịt miệng hai người họ thôi…”
Không phải giấy hôn thú thật sự, vậy là có ý gì?
Đầu ngón tay cầm tách trà của Tần Chỉ Ái run lên, lòng bàn tay cô càng nắm chặt.
Lục Bán Thành vừa mới mở miệng, đúng lúc nhân viên phục vụ lại mang thức ăn lên, hắn liền im lặng, đợi đến khi nhân viên phục vụ rời đi, hắn nói Tần Chỉ Ái ăn cho nóng xong, vẫn nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của cô, lại tiếp tục mở miệng: “Lúc trước là vì Cố lão gia hối thúc hắn mới phải làm hôn thú giả lừa gạt họ cho bớt phiền phức, còn đồng ý để Tiểu Khấu vào nhà mình ở, sau đó…”
Lục Bán Thành nói tới đây lại dừng một chút, nhìn Tần Chỉ Ái hỏi: “Em có biết chuyện có hai Tiểu Khấu không?”
Biết, cô đương nhiên biết, bởi vì người Tiểu Khấu thứ hai chính là cô mà.
Tần Chỉ Ái “ừ” nhẹ một tiếng, lại giải thích thêm: “Trước đây có lần Ôn Noãn đã nói cho em nghe, nhưng chuyện cụ thể như thế nào thì em lại không biết.”
“Chính là chuyện của người giả dạng Lương Đậu Khấu rời đi, Anh Sinh liền đuổi người thật ra khỏi nhà. . .” Lục Bán Thành nói vài câu đại khái, sau đó liền đi thẳng vào trọng điểm: “… Nói tóm lại, Anh Sinh và Lương Đậu Khấu thật sự chưa kết hôn, hơn nữa từ trước đến nay anh ấy cũng chưa bao giờ muốn cưới Tiểu Khấu.”
Lục Bán Thành nói rất nhỏ nhưng trong lòng Tần Chỉ Ái lại run rẩy đến đáng sợ, đũa đang gắp sườn liền rơi lên bàn.
“Cẩn thận một chút.” Lục Bán Thành gắp lại cho cô một miếng khác.
Tần Chỉ Ái hoàn hồn, cố gắng đè lại những gợn sóng trong lòng, có thể mở miệng âm thanh có chút run rẩy: “Cảm ơn anh!”
“Đừng khách sáo!” Lục Bán Thành yếu ớt cười, cúi đầu uống trà.
Tần Chỉ Ái cầm đũa gắp sườn lần nữa, trong lòng đã có đáp án nhưng mà vẫn giả vờ như rất tò mò, nghiêng đầu hỏi: “Anh Bán Thành, người kia là ai vậy?”
Lục Bán Thành nghe thấy câu này, đang định đưa đũa lên gắp thức ăn đột nhiên dừng lại, qua một lúc lâu mới gắp đồ ăn, biểu hiện như thường: “Chính là người do Tiểu Khấu tìm tới để đóng thế cô ấy.”
“Ơ…” Tần Chỉ Ái sợ chính mình để lộ sơ hở, cong môi cười cợt, nghĩ đến lúc trước Hứa Ôn Noãn kể cho mình nghe chuyện này mình đã phản ứng thế nào thì bây giờ lại làm y chang như vậy: “…Nghe thật là ly kỳ, giống như chuyện ngôn tình thời cấp ba em vẫn hay đọc ha.”
“Thật sao?” Lục Bán Thành chưa từng đọc ngôn tình nên không biết: “Anh không biết nó thế nào, nhưng mà anh chỉ biết Anh Sinh thật sự rất thích cô bé ấy.”
Lục Bán Thành gắp rau lại hạ đũa.
Nhắc đến chuyện cũ, trong đầu hắn lại hiện ra một đống chuyện.
Hắn dừng một lúc lâu mới mở miệng bổ sung: “…Là rất yêu, rất yêu luôn á…”
Lục Bán Thành không thể tìm thấy từ ngữ nào thích hợp để diễn tả loại tình yêu kia, lần này qua khoảng mười giây, hắn mới nói: “…Anh kể cho em nghe.”
Tần Chỉ Ái vẫn cảm thấy những lời vừa rồi Lục Bán Thành làm cho cô rất bất ngờ!
Cô lại càng không nghĩ tới, Lục Bán Thành sắp kể tiếp theo mới làm cho cô thật sự bất ngờ.
“Cô bé đóng thế đó vừa đi, anh thật sự rất lo lắng cho Anh Sinh, anh hồi đó hầu như đều phải dính lấy anh ấy, kết quả em biết không? Tiểu Ái, Anh Sinh mỗi ngày đều có vẻ rất bình thường, ăn cơm, đi làm, xã giao… tất cả mọi thứ đều bình thường… thậm chí ở trên bàn ăn còn giỡn chơi, còn hát theo yêu cầu của người khác…”
“Bình thường giống như là cô bé đóng thế kia chưa bao giờ đi vào thế giới của hắn…
“Anh nhìn thấy anh ấy bình thường như vậy thì rất yên tâm, mãi đến một ngày Anh Sinh ăn tối xong, anh chuẩn bị về nhà nhưng lại nghĩ đến mình đang giữ một tài liệu quan trọng mà hôm sau anh ấy cần, liền quay trở lại, kết quả…”
“…Anh Sinh không làm việc mà đang nghe nhạc, lúc đó anh còn nghĩ sao anh ấy lại nhàn nhã thoải mái như vậy, nhưng mà em biết không? chờ đến khi anh đến cửa, anh mới biết, anh sai rồi, anh ấy không hề nhàn hạ thoải mái, mà anh ấy đang khóc…”
Lục Bán Thành nói tới đó lại tìm một điếu thuốc, châm lửa, một đại gia như hắn khi nói đến chuyện cũ lại cảm thấy rối tinh rối mù.
Tần Chỉ Ái mang thai, nhưng thấy trước mặt mình có người hút thuốc cũng không dám lên tiếng ngăn cản Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành chỉ hút nửa điếu, lại nặng nề dập thuốc, mới nói tiếp: “Hơn nữa bài hát anh ấy nghe là bài mà cô bé đóng thế kia trước khi đi đã hát cho anh ấy nghe… cũng là bài anh ấy đã hát khi người ta đề nghị anh ấy hát, đó cũng là một trong số ít những bài anh ấy nhớ tên, là “Đích” … thậm chí lời bài hát cũng nhớ.
Có thể là đề tài này quá ưu thương, Lục Bán Thành cắn thuốc còn hừ hai cái rất rõ ràng: “Thế giới của em vì anh mà thay đổi từng ngày, nhưng cũng vì vậy mà phải trả giá…”Hắn hừ một lúc xong, Lục Bán Thành nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, yên lặng nhả khói một lúc, không quay đầu nhìn Tần Chỉ Ái, lại tiếp tục nói: “…đêm đó anh còn lén theo dõi Anh Sinh, nhìn thấy anh ấy đến một quãng trường mà trước đây bọn anh thường đến, ở đó có một hồ nguyện ước, anh ấy ném tiền xu vào hồ, tiều tụy ước nguyện, đêm đó gió rất lớn, anh mở cửa ra cũng có thể nghe rõ anh ấy nói gì…”
“Anh ấy nói, cầu xin ông trời, đưa cô ấy về bên cạnh con…”
Tần Chỉ Ái từ đầu đến cuối cũng chưa nói gì, Lục Bán Thành cầm đũa ung dung thong thả ăn cơm.
Bộ dạng kia, thong thả giống như đó là chuyện của người khác, mình là người ngoài cuộc, không liên quan gì đến mình.
Cơm trong miệng đầy, hắn nhai xong, lại nuốt xuống.
Rõ ràng buổi tối hắn chưa ăn gì, nhưng lúc này trong bụng lại giống như vừa mới nuốt một bàn đầy sơn hào hải vị vậy, phình to, tràn đầy.
Lục Bán Thành không thể nói rõ cảm giác của mình lúc này thế nào, chỉ biết trong lòng hắn cứ lăn lộn nhưng cảm giác khó chịu, không biết cuối cùng đã lăn lộn bao nhiêu lần, cuối cùng cô cũng đã hình dung ra được hình ảnh lúc đó.
Hình ảnh Cố Dư Sinh hát “Đích”. Hình ảnh Cố Dư Sinh rơi lệ, hình ảnh hắn chắp tay chân thành cầu nguyện trước hồ nguyện ước, thủ thỉ rằng: “Cầu xin trời ông trời, đưa cô ấy về bên cạnh con…”
“Tiểu Ái, em có biết không? Anh Sinh từ đầu năm ngoái phải rời khỏi Bắc Kinh là vì anh ấy bị ép hôn gấp…”
“Cố lão gia nợ nhà họ Lương hai mạng, Tiểu Khấu lại yêu Anh Sinh, Lương lạo gia từ mình đến bàn chuyện kết thân với, Cố lão gia sao còn có thể từ chối?”
“Em biết lúc Lương gia đến tìm Cố gia đã nói một điều rất đúng gì không?”
“Nói, lão Cố, tôi đây cả đời chưa từng cầu xin ông điều gì, cổ phần của Cố thị ông lấy để xin lỗi cũng không cần, chỉ xin ông một chuyện, tôi có một đứa cháu gái rất yêu thích Dư Sinh…”
“Em nói xem, Lương lão gia đã nói những lời này, tất nhiên là Cố lão gia phải đồng ý a…”
“Ôi, nhưng sao bỗng nhiên anh lại nói với em những chuyện này trời.”
“Tiểu Ái, em coi như chưa từng nghe thấy anh nói gì đi, Anh Sinh không thích anh nói chuyện của anh ấy cho người khác nghe đâu.”
“Tại vì hôm nay đến bệnh viện nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của anh ấy, anh mới khó chịu thôi…”
“Tiểu Ái?” Lục Bán Thành thấy Tần Chỉ Ái thất thần, lại gọi cô.
Tần Chỉ Ái hoàn hồn, cười cười với Lục Bán Thành: “Em cảm thấy những chuyện anh nói giống như là kể chuyện buồn á…”
Lục Bán Thành cũng cười cười, không nói nữa, có thể là vừa rồi nói quá nhiều, lúc này hắn lại cảm thấy không miệng, rầm rầm uống hai ly nước trà lạnh lớn.
Tần Chỉ Ái chuyển đề tài, vừa ăn vừa tán gẫu.
Trên đường, Lục Bán Thành còn hỏi Tần Chỉ Ái, Hứa Ôn Noãn có liên lạc với cô không.
Tần Chỉ Ái không che giấu, nói Lục Bán Thành biết xế chiều hôm nay cô ấy có gọi điện thoại về, nghe giọng có vẻ là tâm tình đã tốt lên nhiều.
Lục Bán Thành “A” một tiếng, mặt mày cũng hớn hở hơn nhiều, lại bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì, lại hỏi Tần Chỉ Ái: “Phụ nữ các em, nếu như gặp phải người đàn ông lăn nhăn ở ngoài, đều sẽ chọn tha thứ sao?”
“Cái này cũng không phải là tất cả ai cũng đều như vậy ạ, nhưng đại đa số đều sẽ chọn cách tha thứ, có điều… cũng có vài người có bệnh thích sạch sẽ, có thể sẽ không thể chấp nhận được, không thể tha thứ được… anh cũng biết đó, hai người ở chung với nhau một thời gian dài như vậy, đồng cam cộng khổ bao lâu, tình yêu sâu đậm đến tận xương tủy sao có thể nói chia tay là tách ra ngay được…”
Nghe thấy câu này xong, ý cười trên mặt Lục Bán Thành từ từ tiêu tan.
Cố Dư Sinh nói xong, hắn mới “à” một tiếng.
Tần Chỉ Ái có tâm sự của chính mình, không nói nữa.
Trên bàn ăn yên tĩnh một lúc lâu.
Mãi đến khi Lục Bán Thành gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền, Tần Chỉ Ái mới nhìn chằm chằm Lục Bán Thành hỏi một câu: “Anh, nếu như giữa tình yêu và tình thân phải chọn một trong hai, anh sẽ chọn cái nào?”
“Sao bỗng nhiên lại hỏi như vậy?”
“Không có gì, em vừa nghe anh nói đến chuyện của Cố tổng cho nên em thuận miệng hỏi thôi.”
Lục Bán Thành trầm tư một lúc lâu, mới nói: “chuyện không phải của anh nên anh cũng không biết nên chọn bên nào nhưng nếu thật sự phải lựa chọn, anh nghĩ mình sẽ chọn tình thân.”
“Đúng vậy, tình thân…” Tần Chỉ Ái cảm thấy đúng, gật đầu, qua một lát, lại nói rất nhỏ: “Em sẽ để anh ấy lựa chọn tình thân.”
“Hả? Em nói cái gì?”
“Không có gì ạ.” Tần Chỉ Ái cười với Lục Bán Thành, lắc đầu: “Anh Bán Thành, cảm ơn anh tối nay đã mời em ăn cơm!”
Sau khi tính tiền, Tần Chỉ Ái không để Lục Bán Thành đưa cô về nhà mà là xuống xe ở khách sạn gần tàu điện ngầm.
Đã tám giờ rưỡi, phố thị đèn đuốc huy hoàng, vẫn rất náo nhiệt.
Mùa xuân, buổi tối cũng ấm áp hơn nhiều, hoa đua nhau nở hai bên đường còn có những ngọn gió xuân thổi tới, mang theo hương hoa thoang thoảng.
Lúc ăn cơm, Tần Chỉ Ái bị những lời nói của Lục Bán Thành làm đảo loạn tâm tình, Tần Chỉ Ái đứng ở cửa tàu điện ngầm một lát, đi dọc theo đường phố chứ chưa nhanh chóng tiến vào trạm.
Cô mang giày đế bằng, vừa đi vừa nghỉ, không cảm thấy mệt, chỉ không để ý một chút, nữa tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Đợi đến khi Tần Chỉ Ái để ý đến cảnh tượng hai bên đường, mới biết mình đã vô tình đi đến bệnh viện chỗ ông của Cố Dư Sinh đang nằm.
Cửa bệnh viện còn cách chỗ cô đứng khoảng 10 mét.
Đối diện bệnh viện là một loạt những cửa hàng, cái gì cũng có bán.
Hiện tại bây giờ đã là chín giờ tối nhưng đa số các cửa hàng vẫn còn bán.
Tần Chỉ Ái dừng bước, nhìn chằm chằm cổng bệnh viện, lẳng lặng nhìn một chút, lại thu lại tầm mắt, đang chuẩn bị quay lưng rời đi lại thấy một bóng người quen thuộc ánh vào trong mắt cô.
Đầu tiên cô ngẩng ra, sau đó lại thất thần, vừa mới định thu hồi tầm mắt, người đứng cách đó không xa cúi đầu đang hút thuốc cũng đã cảm nhận được gì đó, ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô.
Động tác của đầu ngón tay hắn bỗng nhiên bất động.
Tim Tần Chỉ Ái co rụt lại, đứng yên tại chỗ.
Hai người cách dòng người mênh ௱ôЛƓ, lẳng lặng nhìn đối phương.
Xung quanh rất ồn ào, khiến cho cả hai có cảm giác như mình đang đứng cách nhau rất xa.
Cũng không biết đã nhìn như vậy bao lâu, nhìn đến khi có một tiếng còi xe vang lên bên tai, Tần Chỉ Ái mới chớp chớp đôi mắt cay cay vì nhìn không chớp một thời gian dài.
Cố Dư Sinh đứng dựa vào cột điện, tư thế không quá nghiêm túc, lúc này lại đứng thẳng lên, dập thuốc chưa hút được bao nhiêu trên tay, đi về phía Tần Chỉ Ái.
Hắn từ từ đến gần, Tần Chỉ Ái có chút hoảng hốt, mãi đến khi hắn cách cô hai mét, mới gọi cô: “Tần Chỉ Ái.”
Đêm nay chỉ trong vòng hai ba tiếng đồng hồ ngắn ngủi, tim của Tần Chỉ Ái lại bị chấn động mấy lần, lúc Cố Dư Sinh gọi tên của cô xong, cô mới bình tĩnh lại: “Cố tổng.”
Cố Dư Sinh cúi đầu liếc nhìn đầu ngón tay, thấy điếu thuốc này cũng không thể tiếp tục hút được nữa, liền quăng vào thùng rác gần đó, sau đó mới nhìn Tần Chỉ Ái, gật gật đầu, hỏi: “Sao em lại đến đây?”
“Em đúng lúc đi ngang qua…” Tần Chỉ Ái dừng một chút, lại hỏi: “…Cố lão gia bây giờ thế nào rồi ạ?”
Cố Dư Sinh lắc lắc đầu, không trả lời.
Tần Chỉ Ái có thể thấy chắc Cố lão gia sẽ không tỉnh lại, cô an ủi: “Cố lão gia nhất định sẽ tỉnh lại, anh cũng đừng quá lo lắng.”
Cố Dư Sinh nhìn Tần Chỉ Ái một chút, cũng không nói gì.
Tần Chỉ Ái không biết nên nói gì nữa, giữa hai người lại không còn tiếng động nào.
Cuối cùng vẫn là Cố Dư Sinh mở miệng trước: “Ngày mai bay sao?”
“Ừ” Tần Chỉ Ái cười yếu ớt: “Mười hai giờ trưa bay.”
“À.” Cố Dư Sinh vẫn không biết trong lòng mình đang nghĩ gì, biểu hiện có chút hoảng hốt, ngữ khí nói chuyện cũng không nhập tâm, cách khoảng mười mấy giây, mới lần nữa nhìn chằm chằm Tần Chỉ Ái: “Thu dọn hành lý xong hết chưa?”
“Xong rồi ạ…”
Cố Dư Sinh không nói gì, chỉ hàm hồ “Ừ” một tiếng rất nhỏ, hắn lấy trong túi ra một điếu thuốc, dùng sức mà hút hai cái, lượn lờ khói thuốc, hắn lại nhìn dòng xe cộ trên đường, lại thất thần.
Lại là một đoạn yên lặng không một tiếng động.
Hai người thật ra cũng không có gì để nói với nhau, có thể là sắp chia xa nên làm cho tâm tình của cả hai có chút không tốt.
Lúc ăn cơm những câu nói kia của Lục Bán Thành lại xuất hiện trong đầu Tần Chỉ Ái, sau đó cô lại nghĩ đến đêm hôm qua, Cố lão gia nằm trên giường bệnh trắng tuyết buộc hắn đồng ý sống hạnh phúc với Lương Đậu Khấu, cứ lẩm bẩm những lời kia, hốc mắt của cô trong phút chốc lại nóng lên, cô cụp mi mắt, định chào tạm biệt, nhưng vừa định nói, Cố Dư Sinh vẫn đang mờ mịt hút thuốc lúc này lại bỗng nhiên lên tiếng: “Tần Chỉ Ái?”
Tần Chỉ Ái đang định lên tiếng nghe hắn gọi lại buộc miệng: “Hả?”
“Có thể…” Cố Dư Sinh mới nói vài chữ liền dừng lại.
Có thể đừng đi không?
Cô đã bắt đầu cuộc sống mới rồi, hắn còn nói ra những câu này, không phải là lần nữa làm phiền cuộc sống của cô sao?
Huống chi bây giờ ông còn chưa tỉnh lại, trong nhà hắn lại còn một đống vấn đề phải giải quyết, lấy cái gì mà giữ cô lại?
Cho dù là giữ cô lại, sợ ông cũng sẽ khi dễ khiến cô oan ức.
Dù sao, hắn bây giờ cũng không còn là hắn của ngày xưa nữa, cũng không phải sợ Tiểu Phiền Toái không yêu hắn.
Lúc thích một người, cứ muốn giữ lấy, đó chính là ích kỷ.
Yêu tha thiết thì đã sao, mỗi người một đường, mỗi người một quyết định, trong đáy lòng cũng không muốn làm ảnh hưởng đến đối phương, không muốn ngăn cản tiền đồ của cô, có phải như vậy là chưa đủ tốt đối với cô… nghĩ tới nghĩ lui, chỉ muốn làm những điều tốt nhất cho cô.
Cố Dư Sinh tự giễu cười một chút, lại hút một ngụm thuốc, vì hút quá mạnh mà sặc, khó chịu khiến viền mắt mũi hắn trở nên mệt mỏi, ê ẩm, hắn ngừng thở, chờ khó chịu mạnh mẽ nhất qua đi, mới nói lần nữa, nhưng câu nói nghĩ bao nhiêu là lần: “Có thể đừng đi không?” khi mở miệng lại biến thành: “…Có thể qua quán café đối diện ngồi một chút không?”
. . . . .
Quán café rất đơn sơ, chỉ có năm bàn, cũng may trời đã tối, cũng không còn nhiều khách.
Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái chọn một bàn khá xa quầy thu ngân, ngồi xuống.
Tùy tiện gọi nước xong, lúc người phục vụ đưa nước đến, lại đúng lúc chuyển sang một bài mới.
“Hai vị, mời dùng nước.” người phục vụ ôm khay, lễ phép cúi người.
Tần Chỉ Ái “Cảm ơn” một tiếng.
Nhân viên phục vụ vừa định quay người rời đi, trong quán lại có một câu hát vang lên: “Nếu như thay đổi không gian và bối cảnh, chỉ mong nhận ra được em.”
Đầu ngón tay Cố Dư Sinh khẽ run, khói bay tàn thuốc rơi, sau đó hắn liền quay đầu hỏi nhân viên phục vụ: “Đây là bài hát gì?”
“Thần thoại ánh trăng.” Nhân viên phục vụ trả lời xong, mới rời đi.
Cố Dư Sinh lại trầm mặc, những câu từ trong lời bài hát kia lại luẩn quẩn trong đầu hắn một lúc lâu, hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn Tần Chỉ Ái ngồi ở đối diện: “Mấy năm qua, nước ngoài không an toàn bằng trong nước, một cô gái như em tốt nhất buổi tối đừng ra ngoài.”
“Ừm.” Tần Chỉ Ái ngước mắt, cười yếu ớt với Cố Dư Sinh: “Em biết rồi.”
“Lúc trước Bán Thành ở nước ngoài khá lâu, quen biết không ít người, em liên lạc với cậu ấy nhiều một chút, nếu như gặp khó khăn gì thì cũng có thể nhờ cậu ấy giải quyết, hoặc là tìm người thân giúp.”
“Vâng.”
Cố Dư Sinh “Ừ” một tiếng, không nói nữa.
Không biết sao, trong đầu hắn chợt nhớ tới lúc trước Tiểu Phiền Toái đứng ở quãng trường hát bài ‘Đích’ cho hắn nghe.
Khi đó có rất nhiều chuyện hắn không biết, lúc này khi mọi chuyện quá rõ ràng, trong lòng hắn mới hiểu.
Cho đến hôm nay, hắn mới hiểu đêm đó Tiểu Phiền Toái đã nói nhiều với hắn như vậy, dặn hắn đừng hút nhiều thuốc, đừng uống nhiều rượu, bây giờ hắn cũng như vậy, dặn dò cô vài chuyện.
Chẳng trách đêm đó, hắn nói, thời gian sau này còn dài, cô lại nhón chân lên, chủ động hôn lên môi hắn, không để hắn nói tiếp nữa.
Vì cô và hắn lúc đó, chỉ có thể là khúc ly biệt, không có tương lai.
Vì vậy, hắn giờ khắc này cũng cảm thấy đau lòng, chính là vì đêm đó hắn không hiểu được cảm nhận của cô, đêm đó khi về nhà, cô lại sầu não uất ức như vậy. . .
Cố Dư Sinh gạt tàn thuốc ra ngoài, dập thuốc, hỏi: “Đi rồi về chứ?”
“Sẽ về ạ…” Tần Chỉ Ái chần chừ một chút, còn nói: “…Có điều, có thể em sẽ không về Bắc Kinh rồi.”
Trong bụng của cô có con của hắn, nếu ở cùng một thành phố, kiểu gì mà chẳng gặp nhau, lúc đó lại dây dưa không rõ lần nữa… trước khi cô quyết định xuất ngoại, đã quyết định không về nước sẽ không ở lại Bắc Kinh rồi.
Cố Dư Sinh lơ đãng nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, sau một lúc mới chậm chạp mở miệng: “Có dự định đi đâu chưa?”
“Chưa ạ… Còn sớm…”
“Cũng đúng…” Cố Dư Sinh nghĩ một chút, lại nói: “Lúc về sợ là tuổi cũng không còn nhỏ nữa rồi, nên lo chuyện chung thân đại sự đi.”
Tần Chỉ Ái biết Cố Dư Sinh nói chung thân đại sự là chuyện hết hôn sinh con, cô thấy cũng đúng, gật gật đầu, cười nói: “Đúng là phải tính rồi ạ.”
Cố Dư Sinh hà miệng, cổ họng như bị cái gì chặn lại, không nói nổi nữa.
Tần Chỉ Ái cảm thấy trong lòng như có một tảng đá lớn đè ép, nặng trình trịch, nhìn chằm chằm đôi mắt đẹp đến không thể tin được của Cố Dư Sinh, lẳng lặng nhìn một lúc lâu, kéo môi cười, sau đó lại nói: “Cũng không còn sớm nữa, em cũng phải về đây, ngày mai còn phải dậy sớm.”
Cố Dư Sinh không giữ cô lại. “Được” một tiếng, liền đứng lên, đi tính tiền.
Bước chân của hắn có chút loạn, trên đường đi không cẩn thận va phải một chiếc ghế dựa, va phải đầu gối đau đớn, nhưng hắn lại giống như không có cảm giác vậy.
Ra khỏi quán café, đứng dưới ngọn đèn đường, Cố Dư Sinh mới nói: “Tần Chỉ Ái, tạm biệt.”
Tần Chỉ Ái gật gật đầu, chưa nói gì, đã vẫy tay gọi taxi.
Hắn và cô quanh quẩn hơn 10 năm, lần này thật sự không gặp lại rồi.
Hắn và cô tan rồi lại hợp 10 năm, cuối cùng cũng không có kết quả gì rồi.
Taxi dừng lại, Tần Chỉ Ái bước về phía trước một bước, lúc chuẩn bị mở cửa xe, Cố Dư Sinh phản xạ có điều kiện đưa tay ra nắm lại cổ tay của cô.
Tần Chỉ Ái căng thẳng, không dám quay đầu lại vì trong mắt cô đã che kín một tầng sương mù.
“Tần Chỉ Ái.”
Cố Dư Sinh kêu tên của cô, dừng một chút, mới lên tiếng: “Chăm sóc bản thân cho tốt.”
Quen biết em nhiều năm như vậy tuy rằng anh chưa thể nào chăm sóc em được gì, nhưng vẫn muốn nói với em một câu, hãy chăm sóc tốt cho bản thân mình.
Đôi mắt Tần Chỉ Ái đau xót, nước mắt lăn xuống, phải cố gắng lắm cô mới có thể nói được câu: “Em biết rồi!”
Em sẽ chăm sóc bản thân, chăm sóc con của chúng ta thật tốt.
Nước mắt rơi càng nhiều như một chuỗi trân châu bị đứt, Cố Dư Sinh cố gắng cười, giọng nói cũng nhiễm ý cười: “…Cố tổng, anh cũng vậy, phải chăm sóc bản thân mình thật tốt.”
Những năm tháng sau này, có thể em sẽ không thể trốn ở phía sau anh, không còn cơ hội để trốn ở xa xa nhìn bóng lưng của anh nữa.
Lúc em không ở bên cạnh anh, anh cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân mình, như vậy… như vậy em mới có thể yên tâm.
Cố Dư Sinh mím môi, dùng sức mà mím, lại không trả lời cô.
Chăm sóc bản thân thật tốt?
Hắn yêu cô sâu đậm, cô là tất cả của hắn, hắn đã mong chờ những năm tháng tốt đẹp hơn.
Nhưng không còn cô, hắn còn chăm sóc bản thân mình cho tốt để làm gì?
“Tần Chỉ Ái…” trong Ⱡồ₦g иgự¢ của hắn lại chồng chất những cảm xúc, khiến Dư Sinh lại mở miệng gọi tên cô lần nữa.
Hắn còn chưa nói gì, Tần Chỉ Ái giống như sợ phải nghe những lời tiếp theo vậy, bỗng nhiên lên tiếng chặn hắn: “Cố tổng…”
Cô không cho hắn cơ hội mở miệng, hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Đối xử với bản thân thật tốt, đối xử với người nhà tốt hơn một chút…”
Cô nhấn mạnh hết sức hai chữ ‘người nhà’ này.
Cố Dư Sinh hiểu ý của cô, cô nhắc hắn nên nghe lời ông.
Tần Chỉ Ái nuốt một ngụm nước bọt, lại nói rõ ràng: “… Đừng đưa ra những quyết định khiến mình hối hận cả đời.”
“Vì vậy, vì vậy…” cô lại nhớ lại những lời mà Lục Bán Thành nói với cô lúc ăn cơm, cô dao động, nhưng cuối cùng, cô vẫn lựa chọn coi như chuyện gì cũng không biết, cái gì cũng không chưa từng nghe qua, vì cô không muốn hắn có lỗi với người thân, nhưng đến lúc nói ra những lời này, trong lòng cô lại đau hơn sự tưởng tưởng của bản thân: “…Cố tổng, anh hãy đồng ý với Cố lão gia, sống với Lương tiểu thư cho tốt…”
Cô còn chưa nói hết, Cố Dư Sinh dùng sức nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ của hắn.
Cánh tay hắn ôm cô run đến đặc biệt đáng sợ.
Hắn ôm không bao lâu, lại buông cô ra, giống như một cái ôm của hai người bạn vậy, chỉ đơn giản là một cái ôm khách sáo.
Hắn không nhìn cô, lui về phía sau một bước, một giây sau, hắn liền đi đến cạnh taxi ven đường, kéo cửa ra chống tay lên nóc xe.
Tần Chỉ Ái nhẹ nhàng đi đến, lúc cô khom người chui vào trong xe, còn có thể tinh tường nghe Cố Dư Sinh nói hai chữ: “Bảo trọng….”
Cô không trả lời hắn, cũng không nhìn hắn, bình tĩnh nói địa chỉ cho bác tài.
Cố Dư Sinh đứng cạnh xe nhìn cô thật lâu, sau đó mới
Xe đã chạy đi rất xa, Tần Chỉ Ái nhìn vào kính chiếu hậu, không thấy hình ảnh của Cố Dư Sinh nữa, lúc đó mới giơ cánh tay lên, cắn vào, khóc.
. . . . .
Mãi cho đến khi không thấy bóng xe đâu nữa, Cố Dư Sinh mới lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, đầu ngón tay vẫn còn run rẩy.
Hắn cầm bật lửa, phải tốn rất nhiều công sức mới có thể châm lửa được.
Vừa mới hút vào một hơi, lúc nhả khỏi lại có một làn gió đẩy làn khói kia trở ngược vào mặt hắn, mắt hắn bị khói làm đỏ hồng.
Trong quán café vẫn cứ phát bài hát kia.
“Điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời anh, chính là được gặp em.”
Lúc hắn còn trẻ, tâm tình đang hậm hực đứng trong phòng bóng bàn hút thuốc, Ngô Hạo lại kéo cô đến trước mặt hắn: “Anh Sinh, đây là bạn thân của bạn gái em, Tần Chỉ Ái.
“Trong biển người mênh ௱ôЛƓ lặng lặng nhìn em, xa lạ mà quen thuộc.
Đầu mùa hạ năm ngoái, trước cửa nhà cũ, hắn và cô đối mặt với nhau một lần, một ánh mắt của cô, đảo lộn trái tim vốn ngăn nắp của hắn.
“Dù có thể hô hấp cùng một bầu không khí, nhưng vẫn không cách nào có thể đến gần em…”
Cố Dư Sinh cúi đầu, nhìn về phía bàn tay vừa nắm cổ tay cô, trên đó còn lưu lại nhiệt độ của cơ thể cô, nhưng giờ lòng bàn tay vẫn trống rỗng.
“Nếu như ở một thân phận khác và một cuộc sống khác, chỉ mong nhận ra ánh mắt người.”
Lần đầu tiên gặp ở Tây Đại, hắn vô tình thoáng nhìn, lần thứ hai tìm thấy đôi mắt của cô.
“Ngàn năm sau, khi đó dù em có ở đâu, dù trong hoàn cảnh thế nào.”
Nhiều năm sau, hắn và cô có thể gặp nhau trong biển người mênh ௱ôЛƓ, lần thứ hai tương phùng, khi đó có phải cô đã là vợ của một người nào đó rồi không? Còn hạnh phúc ôm một bé gái, yêu kiều cười khẽ nói với hắn một câu: “Cố tổng, đã lâu không gặp.”
“Chúng ta có những hồi ức đẹp đẽ mỹ lệ như vậy, thật khó có thể phai mờ.”
Tình yêu thật sự là một lĩnh vực không nói đạo lý, chỉ nhớ rõ lúc đầu chúng ta yêu đến nở nụ cười nhưng đến lúc sau cũng là vì yêu mà khóc thật nhiều.
Người đi rồi, tôi lựa chọn ở lại, vĩnh viễn chờ đợi người…
. . . . . .
Hôm sau, chín giờ sáng, Tần Chỉ Ái một mình đi taxi đến sân bay.
Mười giờ đúng, cô lấy được vé máy bay, làm thủ tục check in xong, Tần Chỉ Ái tranh thủ thời gian rảnh lấy một ít tiền mặt xếp hàng ở quầy thu đổi ngoại tệ, đợi khoảng chừng 20 phút là đến phiên cô.
Tiếp cô là một người phụ nữ trung niên, nhìn cô một cái, không chờ cô mở miệng đã hỏi gọn gàng dứt khoác: “Nước nào? Đổi bao nhiêu tiền?”
Tần Chỉ Ái cầm toàn bộ số tiền đó đưa cho cô ta, nói cho cô ta biết loại tiền tệ mà cô muốn đổi.
Đợi khoảng một phút, người phụ nữ đó lại mở miệng: “Đưa thêm 50 tệ nữa là có thể đổi được một con số chẵn đó.”
“Được.” Tần Chỉ Ái lấy túi ra, móc Ϧóþ, sau đó rút ra hai tờ tiền đỏ, đưa cho người trong quầy, còn dư lại một tờ, vừa mới chuẩn bị bỏ vào Ϧóþ tiền lại nhìn thấy một hàng chữ.
Cô nhét vào trong túi được một nửa, lại rút ra, nhìn thấy dòng chữ đó: “Tiểu Phiền Toái, anh thích em.”
Nhìn qua cách xưng hô Tiểu Phiền Toái quen thuộc, Tần Chỉ Ái ngờ ngợ có thể nhận ra đó là nét chữ của Cố Dư Sinh.
--“Anh nói cho em biết chuyện này làm gì?”
--“Anh đang đùa giỡn với em sao?”
--“Viết những lời trong lòng mình muốn nói ra, để cho nó lưu hành, những người nhìn thấy dòng chữ này có thể biết được tâm sự của em.”
--“Cái này sao có thể chứ?”
--“Không thử sao biết?”
Không thử làm sao biết được?
Đêm đó cô bị hắn thuyết phục, thử viết một chút.
Chỉ là tờ tiền giấy kia cô không có dùng, mà là dùng tiền của hắn.
Tờ tiền giấy kia đã lưu chuyển, cách một năm sáu tháng sau, lại rơi vào trong tay cô.
Thì ra khi đó hắn đã thích Tiểu Phiền Toái.
Thì ra khi đó hắn có nhiều thay đổi như vây thật sự là vì cô.
Hô hấp của Tần Chỉ Ái trở nên gấp gáp.
Người phụ nữ trung niên đưa loại tiền cô cần qua một cái ô nhỏ trước cửa sổ.
Tần Chỉ Ái cầm tờ tiền giấy kia, ngơ ngác một lúc lâu trước bàn đổi tiền cũng không nhúc nhích.
Người phía sau bắt đầu có chút lo lắng, thúc giục cô, nhưng cô vẫn không hề hay biết.
Người phụ nữ trung niên nhíu mày, đưa tay gõ cửa kính, quay vào nói trong micro: “Tiểu thư, tiền của cô đổi xong rồi, phiền cô tránh qua một chút, còn có người đang chờ phía sau.”
Giọng nói của cô ta có chút cao, khiến Tần Chỉ Ái tỉnh táo lại.
Cô có chút hốt hoảng, nói “Xin lỗi” hai lần rồi mới cầm tiền ra ngoài, hồn vía lên mây đi theo đoàn người vào cửa hải quan.
Trong quá trình xếp hàng, Tần Chỉ Ái có rất nhiều tâm trạng.
Thật vất vả mới có thể qua cửa bảo an, nhưng cô làm mất vé máy bay, phải quay ra tìm một hồi lâu, mới tìm thấy ở cổng kiểm soát.
Cô ngỡ ngàng đến phòng chờ, sau khi ngồi xuống, nhìn cửa sổ, tay cầm tờ tiền có viết câu: “Tiểu Phiền Toái, anh thích em.” Sững sờ, phát ngốc.
Cách giờ bay còn một tiếng hai mươi phút nữa.
Cô đờ đẫn ngồi 40 phút, mới từ từ giật giật con ngươi đông cứng chua xót.
Lát nữa lên máy bay, phải bay 8 tiếng đồng hồ, bây giờ đã bắt đầu lên máy bay, cô sợ trên máy bay sẽ rất buồn chán nên nhân lúc còn nửa tiếng nữa mới đóng cửa cabin, liền đi vào hiệu sách, chọn mấy quyển tạp chí.
Lúc tính tiền, cô không dùng tờ có dòng chữ “Tiểu Phiền Toái anh thích em” móc hết những tờ tiền còn lại ra nhưng vẫn không đủ trả tiền tạp chí.
Cô tìm trong người mình, coi có thể tìm thấy tiền lẻ không.
Cô tìm trong áo khoác hôm qua mặc, bên túi trái có rất nhiều thứ ngổng ngang, có giấy ăn, chìa khóa, còn có hai thẻ nhỏ lúc tối qua đi ngoài đường không mục đích thu được.
Cô nhét lại những thứ đó trong túi, sau đó mò túi bên phải, bên trong có điện thoại di động, còn có vé máy bay và passport và thẻ ngân hàng.
Cô để lại trong túi sau đó lại sờ túi phải phía sau, quả nhiên có rất nhiều tiền lẻ.
20 tệ, 10 tệ, 1 tệ…
Cô trả đủ tiền cho nhân viên xong, trong tay còn có tiền còn sót lại.
Ra nước ngoài cũng không cần phải dùng tiền nhân dân tệ nữa rồi.
Tần Chỉ Ái muốn đếm lại coi mình còn lại bao nhiêu tiền, coi còn có thể mua một chai nước và một ít trái cây không, kết quả nhìn thấy trong một đống tờ một tệ, lại có một tờ màu đỏ mệnh giá 100 tệ.
Tờ giấy kia có chút cũ, xem ra đã qua tay rất nhiều người.
Tần Chỉ Ái nói với nhân viên thu ngân để mình đặt lại tạp chí xuống bàn một chút, lại không nghĩ gì nhiều mở tiền giấy ra.
Quay người, cô còn chưa đi được nửa bước, liền nhìn thấy tờ này cũng có chữ viết: “Tiểu ℓàм тìин, xin lỗi.”
Chữ viết trên tiền giấy rất ngây ngô, nhưng vẫn có thể nhận ra một cách dễ dàng đó là chữ của Cố Dư Sinh.
Chắc là trước đây rất lâu hắn đã viết rồi.
Tiểu ℓàм тìин, xin lỗi…
Tiểu ℓàм тìин… tám năm trước, sau khi hắn và cô biết nhau, ngoại trừ trong mộng, cũng không có ai dùng biệt danh này để gọi cô nữa rồi.
Xin lỗi… tại sao hắn lại phải xin lỗi cô? Là vì lần đó lỡ hẹn? Là vì hắn cố ý cho cô số điện thoại giả sao?
Ký ức,… phảng phất giống như một vòi nước được mở ra, dòng ký ức tuông tràn trong nháy mắt.
Trung học cơ sở còn chưa biết yêu, lên cấp ba thì đương nhiên là biết rồi, cấp ba có một anh chàng đẹp trai nhà giàu tên là Cố Dư Sinh.
Lớp mười ngày đầu tiên đã nhìn thấy người thiếu niên cao, ốm đi qua cô, tiện tay giúp cô ôm vali nặng chịch.
Hắn lái xe thể thức một, cực kỳ đẹp trai mà tiêu sái…
Hắn chơi bóng rổ, cực kỳ buông thả mà ngời ngời…
Hắn cúi đầu hút thuốc, cực kỳ u buồn mà nặng nề…
Hắn ngồi trong những tia sáng đủ màu trong phòng KTV, gọi cô một tiếng: “Này!”
Hắn dập thuốc, nói với cô: “Đi thôi, tôi đưa cô về nhà…”
Hắn nhấc ghế dựa, tàn nhẫn đập lên đầu anh của Tưởng Tiêm Tiêm…
Lúc hắn bị ba đánh, không nói tiếng nào kéo cô vào Ⱡồ₦g иgự¢, bảo vệ cô, bộ dạng vẫn không có gì đáng kể…
Hắn nằm trên sân cỏ, nhàn nhã nói với cô về mộng sơn hà…
Cô đứng ngoài cửa, cách hàng rào nhìn hắn đau lòng ngồi chồm hỗm trên mặt đất, hình ảnh cực kỳ thương tâm và chán chường.
Hắn hờ hững liếc mắt nhìn cô, quay đầu hỏi người bên cạnh hỏi: “Cô là ai?”
Cô đồng ý đóng vai Lương Đậu Khấu vào nhà hắn, nhìn hắn một chút.
Hắn phát điên giật sợi dây chuyền của Tần Gia Ngôn tặng cô, rồi lại giúp cô sửa lại.
Sau khi cô vào Hối thị, hắn đứng cả đêm trên lan can người đầy ưu thương.
Cô bị đau bụng hành kinh đến ૮ɦếƭ đi sống lại, hắn đi qua đêm đông lạnh lẽo mua túi chườm nóng cho cô.
Từ HảiNamtrở về, hắn dẫn cô đi uống nước ép xoài.
Trong cuộc họp thường niên của Cố thị, cô bị bắt cóc, hắn bất kể đêm ngày tìm đến.
Một loạt những hình ảnh không ngừng xẹt qua mắt cô.
Cô cầm hai tờ tiền, nhìn chằm chằm dòng chữ trên đó “Tiểu Phiền Toái anh thích em” và “Tiểu ℓàм тìин, xin lỗi” nhìn một lúc lâu, sau đó không để ý trong cửa hàng hay ở bất cứ đâu, đột nhiên liền ngồi xổm xuống, khóc rống thành tiếng.
Âm thanh hỗn loạn trong sân bay như cách cô rất xa.
Bên tai cô chỉ vang vọng những lời tối qua lúc ăn cơm Lục Bán Thành nói với cô:
“Anh Sinh và Tiểu Khấu chưa từng kết hôn, hơn nữ Anh Sinh cũng không bao giờ có ý định kết hôn với Tiểu Khấu.
“Anh Sinh thật sự rất thích cô ấy, rất thích, thích đến nỗi…”
“Anh Sinh không phải đang nghỉ ngơi nhàn hạ, mà là anh ấy đang khóc.”
“Cầu xin trời cao, hãy mang cô ấy về bên con.”
Tần Chỉ Ái càng khóc thương tâm hơn, khóc như một đứa bé.
Loa trong sân bay không ngừng đọc: “Chuyến bay MH2345 sắp cất cánh, mời Tiểu thư Tần Chỉ Ái lập tức lên máy bay.”
Có thể Tần Chỉ Ái không nghe thấy, chỉ đang chăm chú khóc.
Tiếng khóc của cô ngày một lớn, toàn bộ siêu thị đều vang lên tiếng khóc nghẹn ngào.
“Dư Sinh, Dư Sinh, Cố Dư Sinh…”
-
Cố Dư Sinh nằm trên ghế salon trong phòng bệnh của Cố lão gia ngủ, khi tỉnh lại, Tiểu Vương vừa mới vào phòng bệnh được một lúc.
Tiểu Vương nhìn thấy Cố Dư Sinh mở mắt, lập tức gọi: “Cố tổng.”
Cố Dư Sinh nhìn trần nhà chằm chằm, nhìn một lúc mới hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“12 giờ 15 phút ạ.”
Máy bay của cô cất cánh lúc 12 giờ, bây giờ đã là 12h15, cô đã đi rồi, đúng không?
Cố Dư Sinh có chút thất thần, qua một lúc lâu mới từ từ mở miệng, âm thanh rất thấp, cực kỳ thấp hầu như là lầu bầu: “Máy bay cất cánh rồi…”
Tiểu Vương không nghe rõ, “hả” một tiếng.
Cố Dư Sinh không nói nữa, nhàn nhạt nằm trên ghế sofa, một lúc sau mới ngồi dậy, sau đó lại phát hiện trong phòng bệnh ngoài ông đang hôn mê, Tiểu Vương, còn có một người, Lương Đậu Khấu.
Cô ngồi cạnh giường của ông, cầm khăn mặt, đang lau mặt cho ông, nhỏ giọng nói gì đó với ông.
Hắn không lên tiếng, Tiểu Vương cũng không nói gì.
Toàn bộ phòng bệnh đều yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng nói nhỏ nhẻ của Lương Đậu Khấu.
Đầu Cố Dư Sinh đau, иgự¢ nặng nề, thở không ra hơi, hắn muốn ra ngoài hút thuốc, hóng mát một chút.
Cố Dư Sinh đứng lên, không để ý đến Lương Đậu Khấu, đi về phía cửa phòng bệnh.
Tiểu Vương thấy hắn đi, cũng đứng lên, muốn đuổi theo hắn.
Cố Dư Sinh không quay đầu lại nhưng cũng có thể đoán được Tiểu Vương muốn làm gì, lại nhàn nhạt nói: “Cậu ở lại đây đi.” Liền mở cửa ra ngoài.
Hắn đi thang máy xuống lầu, đi ra khỏi bệnh viện, đến đường cái.
Hắn nhìn đám người xung quanh bệnh viện, nhìn xe cộ qua lại không ngừng, đột nhiên cảm thấy thành phố hắn đã quen thuộc từ nhỏ lúc này lại cực kỳ xa lạ.
Cô đi rồi, cô nói cô sẽ không bao giờ quay trở lại thành phố này nữa, trong thành phố này, cũng sẽ không bao giờ có sự tồn tại của cô nữa. . .
Cố Dư Sinh dừng bước, ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn ngày mờ mịt, bỗng nhiên toét môi cười.
Đi rồi… cô đi rồi, cha mẹ cũng đi rồi, mộng sơn hà cũng không còn, ông cũng hôn mê bất tỉnh, hắn lại mất tất cả… lần nữa…
Nghĩ đi nghĩ lại, Cố Dư Sinh liền cười ra tiếng.
Tiếng cười kia càng lúc càng lớn, nghe lại như tiếng khóc than, còn khiến người ta khó chịu, bi thương hơn cả tiếng khóc.
Tối qua hắn đem tờ tiền giấy có dòng chữ “Tiểu ℓàм тìин, xin lỗi” lén bỏ và túi của cô.
Hắn có lỗi với cô.
Hắn dường như cũng đã làm xong những chuyện cần làm,… thứ hắn nhận lại được là gì đây?
Cố Dư Sinh đứng một lúc, lê bước chân, tiếp tục đi về phía trước.
Hắn đi không bao xa, nhưng cả người giống như bị vét sạch toàn bộ sức lực, cả người không làm được gì cả.
Hắn không làm được gì nữa rồi…
Cô cũng có cuộc sống mới, không cần hắn, ngay cả chờ cô, hắn cũng không có cơ hội chờ nữa. . .
Cố Dư Sinh không biết rốt cuộc mình đã đi bao xa, hắn chỉ biết lúc mình hồi phục lại tinh thần, đã đứng trước hồ nguyện ước mà hắn đã từng tới vô số lần.
Nước trong hồ trong suốt có thể nhìn thấy đáy, bên trong có một đống tiền xu lít nha lít nhít.
Giữa hồ là một pho tượng nâng lọ nước, có một dòng nước nhỏ chảy từ trong lọ xuống, tạo ra tiếng nước róc rách.
Cách đó không xa có một trung tâm thương mại, thỉnh thoảng lại có tiếng ồn truyền tới, có thể Cố Dư Sinh không nghe thấy, nhìn chằm chằm hồ nguyện ước, từ trong túi lại tìm một điếu thuốc.
Đến khi hút hết thuốc, Cố Dư Sinh mới đi đến gần hồ nguyện ước, ngồi xổm xuống, chạm vào thành hồ.
Có chút lạnh lẽo, đầu ngón tay hắn với xuống nơi sâu nhất của lòng hồ.
Cô đi rồi, từ nay về sau, cho dù hắn có tung bao nhiêu đồng xu xuống hồ đi chăng nữa, cô cũng sẽ không trở lại bên hắn.
Cuộc đời của hắn, những thứ mà hắn luôn mong đợi, khát vọng, tất cả đều chưa bao giờ có thể nắm giữ.
Mất đi, mất đi, lại mất đi,... giống như ૮ɦếƭ một mạng trong game, chơi đi chơi lại hết lần này đến lần khác, cũng chỉ là thất bại.
Hắn vẫn cảm thấy bản thân mình có thể chống đỡ, nhưng mà vì mộng sơn hà mà từ bỏ cô, lúc mất đi cha mẹ lại phải từ bỏ ước mơ, vẫn có thể chống đỡ, bởi vì có Tiểu Phiền Toái ở bên cạnh hắn, nói hắn còn có cô, hắn mới có thể chống đỡ…
Những năm gần đây, hắn vẫn luôn chống đỡ, rất nỗ lực mà chống đỡ.
Hắn cho rằng những năm tháng qua chính là những năm tháng bết bát nhất trong cuộc đời hắn rồi.
Chỉ cần hắn cắn chặt ra mà chịu đựng, chống đỡ, hắn có thể chống đến khi trời quang mây tạnh.
Những mỗi một lần trời sắp sáng, liền biến thành tối đen đến không nhìn thấy năm đầu ngón tay.
Lần này, thế giới của hắn lại đen sầm, có khi không còn nhìn thấy ánh sáng được nữa.
“Dư Sinh, đồng ý với ông, cùng Tiểu Khấu sống thật hạnh phúc, được không? Ông đã cầu xin hắn như vậy.
“Đối với mình tốt một chút, đối với người thân của mình tốt một chút, đừng đưa ra những quyết định khiến bản thân phải hối hận, đồng ý với Cố lão gia, cùng Lương Đậu Khấu sống thật tốt được không?” cô cũng khuyên hắn như thế.
Hắn thật sự phải đồng ý sao? Thật sự phải chấp nhận lời cầu xin của ông và cô, cưới một Lương Đậu Khấu mà hắn không hề yêu về làm vợ sao?
Hắn và Lương Đậu Khấu chưa bao giờ bắt đầu, chỉ nghĩ thôi hắn cũng không thể thể nào muốn bắt đầu.
Đúng, hắn không thể chấp nhận được, cùng cô ta sống qua hết ngày này đến ngày khác, hắn thà ૮ɦếƭ còn hơn…
Cố Dư Sinh ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn ngày mờ mịt, bây giờ đã là hai giờ chiều, cô bay nãy giờ, chắc là đã ra khỏi biên giới Trung Quốc rồi nhỉ?
Bây giờ, hắn và cô cũng không còn ở trên cùng một quốc gia nữa…
Cố Dư Sinh từ từ quay người, đi về phía vỉa hè.
Hắn không biết mình nên đi đâu.
Hắn ngỡ ngàng.
Trên đường phố, người xe tấp nập.
Có một đứa bé cỡ năm sáu tuổi, miệng gọi mẹ, mặc dù mẹ của nhóc đã dặn dò đứng ở đó chờ bà nhưng cậu bé lại không nghe, lại chạy đại qua bên đường đối diện.
Một chiếc xe ô tô màu đen từ giao lộ chạy thẳng tới.
Trong xe hình như tài xế đang nói chuyện điện thoại, không chú ý đến cậu bé trước mặt.
Cậu bé vừa gọi mẹ, bà cũng gọi tên cậu bé, muốn đi xuống đường nhưng vừa mới bước về phía con trai được hai bước, bà lại bị một chiếc xe đang chạy cản bước.
Mẹ của cậu bé nói với theo, bảo cậu bé lui về phía sau.
Cậu bé đứng cách đó không xa, chạy như bay tới xe ô tô, sợ choáng váng, lại đứng giữa đường không biết nên làm sao.
Người tài xế đang gọi điện thoại cuối cùng cũng chú ý đến cậu bé, liều mạng đạp thắng, còn Ϧóþ còi.
Có thể là cách đó đã quá gần rồi, xe có thắng gấp cũng không kịp nữa, xe vẫn lao về phía cậu bé theo quán tính.
Tài xế sợ đến nỗi quẳng điện thoại qua một bên, bởi vì luống cuống chỉ có thể ngồi đó mà bấm còi.
Tiếng còi xe chói tai vang lên, Cố Dư Sinh đứng ven đường nhíu mày, từ từ quay đầu, nhìn thấy cảnh tượng như vậy trên đường phố.
Là một người quân nhân, nhiệt huyết là ở trong xương tủy, bất kể là lúc nào cũng sẽ không phai mờ.
Dù lúc này Cố Dư Sinh có nản lòng thoái chí đến mức nào, hắn vẫn theo phản xạ có điều kiện, vượt rào ngăn cách, vọt tới lối dành cho người đi bộ, đẩy cậu bé ra khỏi đầu xe.
Cậu bé bị đẩy bò lên mặt đất, đau đớn, tinh thần cậu bé lúc này mới hồi phục lại, sau đó oa một tiếng khóc lên.
Động tác Cố Dư Sinh đang muốn né xe nghe thấy tiếng khóc, lại bỗng nhiên dừng lại.
Hắn thật sự có thể rời khỏi đầu xe, cho dù hắn thật sự không nhanh như vậy, hắn vẫn có thể chống tay lên nóc xe, vươn mình một cái cũng có thể thoát khỏi va chạm.
Nhưng trong nháy mắt, hắn nhìn thấy cậu bé kia khóc, chợt nhớ tới năm ngoái hắn đã cứu một cậu bé như thế này trên đường đi sân bay Phổ Đông gặp Tiểu Phiền Toái, lúc đó dù có bao nhiêu khó khăn đến nỗi hắn ngỡ rằng bản thân không thể chịu đựng nổi, nhưng vì Tiểu Phiền Toái, hắn vẫn có thễ cố gắng chống đỡ.
Bởi vì, hắn không thể lỡ hẹn.
Bởi vì hắn có thể hy sinh vì bất cứ người nào trên mảnh đất này, nhưng hắn chỉ có thể vì một người mà tồn tại.
Khi đó, tuy rằng hắn sống sót, cô đã đi, nhưng hắn vẫn còn ôm hy vọng tìm kiếm cô.
Nhưng lúc này thì sao chứ? Hắn có sống sót đi chăng nữa, cô cũng không còn ở đây nữa rồi…
Sau khi mất đi giấc mơ, mất đi cha mẹ, hắn chỉ muốn có một tương lai với Tiểu Phiền Toái, bây giờ, thậm chí tương lai kia cũng mất…
Giấc mơ, người thân, tình yêu… trong cuộc đời của mỗi người, không phải ai cũng vì những điều này mà tồn tại sao?
Hắn không còn những thứ này nữa, hắn sống trên đời này còn có ý nghĩa gì?
Thì ra, trên thế giới này, đáng sợ nhất không phải là không thực hiện được hy vọng của mình, mà thứ đáng sợ nhất chính là lòng người đã nguội lạnh, không còn bất cứ hy vọng gì.
So với việc sống sót, đi vào lề đường, chi bằng cứ như vậy đi?
Mẹ của cậu bé đã chạy đến trước mặt cậu bé, an ủi cậu.
Tài xế trên xe kia lại liều mạng bấm còi, giục hắn tránh né.
Có thể Cố Dư Sinh không nghe bất cứ âm thanh nào nữa, trong đầu hắn chỉ còn bốn chữ: “Cứ như vậy đi…”
Cho đến giờ phút này, hắn mới biết, không có người nào là không thể gục ngã, không có người nào mình đồng da sắt.
Một người trông có vẻ mạnh mẽ, nhưng bên trong đã phải gánh chịu bao nhiêu nhát dao đau điếng?
Hắn sợ yêu, nhưng lại yêu sâu sắc một người.
Hắn vì người đó mà có sức lực, nhưng cuối cùng cũng mất đi sức lực cuối cùng, vì người đó.
Vì lẽ đó, cứ như vậy đi, cứ như vậy đi…
Cố Dư Sinh từ từ nhắm hai mắt, mặc cho xe ᴆụng vào mình. . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc