Ép Yêu 100 Ngày - Chương 59

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Gặp Ba Lần, Yêu Tha Thiết Ba Lần
Cố Dư Sinh trầm mặc lại làm cho bầu không khí trở nên ngưng trệ, Tần Chỉ Ái đợi một chút, lại mở miệng nói: “Còn anh thì sao? Cũng đến khám sức khỏe sao?”
Hỏi xong câu này, Tần Chỉ Ái mới để ý thấy sắc mặt của Cố Dư Sinh thật sự không tốt.
Cô nhíu nhíu mày, “Bệnh rồi?” câu này cô còn chưa hỏi ra, hắn đã tỉnh táo lại, nhàn nhạt nói: “Thăm bạn bị ốm.”
Tần Chỉ Ái nuốt câu hỏi lại, “Ơ” một tiếng.
Có thể vì cô nói đến chuyện du học, hắn biết cô phải làm sinh viên trao đổi, qua một lát, lại nói chuyện khách sáo với cô vài câu: “Thủ tục đều làm xong hết chưa?”
“Hầu như đều làm xong rồi ạ, em còn chờ thị thực nữa thôi, có thể trễ nhất là thứ hai.”
“Ừ…” ngừng một chút, Cố Dư Sinh lại hỏi: “Ngày nào em đi?”
“Ngày 29 ạ”
Hôm nay là ngày 20, còn lại chưa đầy mười ngày nữa.
“Sắp rồi…” Cố Dư Sinh đáp.
Sau khi đáp xong, hắn như bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì, lại hỏi: “Không phải em nói ngày 10 tháng ba bên kia mới khai giảng sao?” Sao lại đi sớm như vậy?”
“Giáo sư khuyên em nên đến sớm một chút để quen với hoàn cảnh bên đó.”
“Cũng đúng.” Cố Dư Sinh nhìn lơ đãng, không tiếp tục nói nữa.
Hai người trầm mặc quanh quẩn một lát, Tần Chỉ Ái đang muốn nói chào hắn, điện thoại trong túi lại reo lên.Tần Gia Ngôn gọi tới, nói cho cô biết cậu ấy đã đến Hàng Châu an toàn.
Tần Chỉ Ái dặn dò Tần Gia Ngôn vài câu, sau đó mới cúp máy.
Tuy rằng hắn không nghe Tần Chỉ Ái gọi tên, cũng không biết người trong điện thoại nói gì, nhưng hắn có thể mơ hồ đoán được người gọi cho cô là nam.
Mặt cô lúc nói chuyện có chút dịu dàng, ngữ khí lại mềm mại, thật sự là người trong khởi đầu mới của cô sao?
Trong lòng hắn lại ngột ngạt buồn bực, Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm Tần Chỉ Ái, bàn tay nắm thành quyền.
Bây giờ cô đang sống tốt vô cùng có thể tìm được người mình yêu, còn xuất ngoại đi du học, tuy rằng chưa kịp lấy chồng nhưng đối với nhiều người khác có thể cho là cực kỳ tốt rồi.
Hắn không phải là ngóng trông cô không hạnh phúc, nhưng những chuyện cô có được hôm nay đều phải buông bỏ những đoạn tình cảm trong quá khứ, có phải cô bây giờ không còn xoắn xuýt phiền muộn nữa không?
Cố Dư Sinh tàn nhẫn nuốt một ngụm được miếng, cụp mắt, che lấp tham vọng muốn nhìn cô suốt cuộc đời mà nhẹ giọng nói: “Tôi có việc, đi trước.”
“Vâng” Tần Chỉ Ái cười nhẹ, ngọt ngào lại xán lạn: “Tạm biệt.”
Cố Dư Sinh có cảm giác như có một vật gì đó đang đâm vào cổ họng mình, khiến hắn rất khó chịu, phải dùng một sức lực lớn mới có thể đứng vững rồi đáp lại hai chữ: “Tạm biệt.”
Tần Chỉ Ái rời đi, Cố Dư Sinh cũng không trở lại phòng bệnh ngay lập tức.
Đứng tại chỗ, hắn hút thuốc đến khi ánh mặt trời ngã về tây, không còn nhiệt độ ấm áp, khí trời trở lạnh, hắn mới ho một hồi, thở dài một hơi, quay người, đi về phía phòng bệnh.
Y tá thấy hắn trở về, hỏi: “Cố tiên sinh, anh muốn ăn tối không?”
Không thấy ngon miệng, hắn khoát tay một cái, để y tá rời đi, vừa nằm trên chăn đệm được thay sạch sẽ, hắn đã nhắm mắt lại.
Hắn nằm không nhúc nhích không biết qua bao lâu, y tá lại gõ cửa, đến chỗ hắn: “Cố tiên sinh, bây giờ anh muốn ăn tối chưa?”
Qua rất lâu, Cố Dư Sinh mới nói một chữ “Chưa.”
Cửa đóng lại, trong phòng lại trở nên yên tĩnh, hắn giật người, thay đổi tư thế thoải mái hơn, lần nữa nhắm mắt lại, không lâu sau, cửa phòng lại bị đẩy ra, hắn còn cho là y tá, hắn đang buồn phiền lúc này đang hất chăn ra định chửi cô thì lại nhìn thấy Lục Bán Thành đang mang theo túi lớn túi nhỏ hỏi: “Anh Sinh, thế nào rồi?”
Cố Dư Sinh không để ý đến Lục Bán Thành, lại nằm trên giường.
Lục Bán Thành không chú ý, để bao lớn túi nhỏ lên bàn, nhìn thấy trong phòng chỉ có một cái đèn bàn, liền đi đến cửa mở đèn.
Tia sáng sáng choang, có chút chói mắt.
Cố Dư Sinh giơ tay lên, che mắt.
Lục Bán Thành kéo ghế dựa đến ngồi, nhìn dáng vẻ sống dở ૮ɦếƭ dở của hắn, tám phần là do tâm tình không được tốt, liền không lên tiếng, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại di động.
Game có tin nhắc nhở, hắn không chậm trễ mở game, đang đọc tin nhắn của những game thủ trên đó, có tin của “Bảo Bảo sợ, bảo vệ tôi” mặc dù không nhìn nội dung nhưng tâm tình của hắn lại rất tốt, hỏi Cố Dư Sinh một câu: “Sao vậy? Tâm tình không tốt sao?”
Cố Dư Sinh giống như đã ngủ thi*p đi, không nhúc nhích.
Lục Bán Thành vào phòng nãy giờ hắn còn chưa nhìn đến Lục Bán Thành một lần, Lục Bán Thành không tính toán với hắn, lại quay về màn hình điện thoại di động, đầu ngón tay nhanh chóng trả lời tin nhắn của ‘Bảo Bảo sợ bảo vệ tôi”.
Trả lời quá trời cũng không thấy hồi âm, Lục Bán Thành không vui như lúc nãy nữa, vừa mới chuẩn bị gõ tiếp, lại thấy ‘Bảo Bảo sợ bảo vệ tôi’ logout rồi.
Tâm tình cũng không tốt theo, Lục Bán Thành nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, đọc lại tin nhắn của mình và ‘Bảo Bảo sợ bảo vệ tôi’ một lần, chưa từ bỏ lại kèm theo một tin nhắn: “Login thì tìm tôi.” Sau đó cất điện thoại di động, đứng dậy đi tới trên bàn, tìm mấy quả táo trong túi mình mua đến mang và nhà vệ sinh rửa sạch sẽ, tìm dao gọt hoa quả, ngồi cạnh giường Cố Dư Sinh.
“Anh Sinh, khi nào thì anh có thể xuất viện?”
Không ai để ý.
Không sao, Lục Bán Thành tiếp tục mở miệng: “Anh Sinh, qua trận này không phải anh chuẩn bị nghỉ ngơi sao? Có tính toán gì không?”
Vẫn không ai trả lời.
Lục Bán Thành nghĩ đến tin nhắn hai ngày trước ‘Bảo Bảo sợ bảo vệ tôi’ gửi cho hắn nói ở Lệ Giang chơi rất vui, liền nói: “Anh Sinh, hay là chúng ta làm một chuyến du lịch tới Lệ Giang chơi được không?”
Vẫn không ai nói năn gì.
Lục Bán Thành gọt vỏ táo xong cắt thành từng miếng nhỏ, để vào bát, sau đó lại cầm một quả khác tiếp tục gọt vỏ.
Trầm mặc khoảng hai ba phút, hắn lại nhớ ra chuyện gì đó, thăm thẳm thở dài một hơi: “Ôi Ôn Noãn và Tiểu Ái đúng thật là bạn thân. . .”
Cố Dư Sinh vẫn trầm mặc giờ nghe thấy hai chữ Tiểu Ái, lưng lại cứng một hồi.
“Các cô ấy thật sự là chị em tốt khổ cũng khổ cùng một lúc, một người thì bị người yêu suốt 10 năm trời phản bội, một người thì đang học lại bị ba làm cho mang một đống nợ, không thể làm gì khác hơn là phải tạm dừng chuyện học để kiếm tiền trả nợ…”
Cố Dư Sinh đưa lưng về phía Lục Bán Thành, sau khi nghe đến hai chữ “đòi nợ” lông mày hắn lại nhíu chặt lại.
Đòi nợ?
Lúc trước hắn biết Tần Chỉ Ái học trễ, đã có chút nghi ngờ nên cố ý phái Tiểu Vương đi thăm dò hồ sơ của cô, nhưng… hắn xem hồ sơ của cô, cô rõ ràng là vì mẹ cô bệnh nên mới phải nghỉ học chăm sóc cho mẹ mà?
Lục Bán Thành không biết trong lòng Cố Dư Sinh đang nghĩ gì, lại thở dài một hơi, lại lầm bầm lầu bầu nói: “Anh Sinh, anh có biết không, dưới cái nhìn của em, tình yêu chính là thứ tốt đẹp nhất, không có gì bằng Chuột và Ôn Noãn, tuy rằng cấp ba em ra nước ngoài không thể cùng các người lớn lên, nhưng mấy năm qua, em cũng có thể trở thành một nhân chứng tình yêu của họ, Chuột thật sự đối xử với Ôn Noãn rất tốt, thật sự khiến cho một người đàn ông như em cũng cảm thấy cảm động.
Thậm chí, trong cuộc họp thường niên của Cố thị, sau khi biết Hứa Ôn Noãn là đội trưởng trong game mà mình thường chơi, Lục Bán Thành vẫn không hề dám có ý gì với cô.
Bởi vì trong lòng Lục Bán Thành, Ngô Hạo và Hứa Ôn Noãn chính là một đôi trời sinh.
Lục Bán Thành dừng lại một chút, mới tiếp tục mở miệng, giọng nói lại có chút thổn thức, lại kèm thêm phiền muộn: “… Nhưng mà, Anh Sinh, anh nói xem, saoChuột và Tưởng Tiêm Tiêm lại có thể tách ra ở cùng với nhau? Chẳng lẽ là bởi vì tiền sao? Tiền thật sự còn quan trọng hơn tình yêu sao?”
Lục Bán Thành lầm bầm nói rất nhiều, Cố Dư Sinh cũng không nghe vào tai, trong đầu hắn lúc này chỉ còn chuyện của Tần Chỉ Ái mà Lục Bán Thành vừa mới thuận miệng đề cập đến: “Đòi nợ.”
Hắn lại chờ lúc Lục Bán Thành yên tĩnh lại, đôi mắt đang mở của hắn lại bỗng nhiên mở ra.
Hắn nhìn chằm chằm vách tường trắng như tuyết hai giây, sau đó đột nhiên ngồi dậy, quay lại nhìn Lục Bán Thành: “Sao cậu biết chuyện cha của Tần Chỉ Ái mượn nợ bị đòi?”
Lục Bán Thành đang chìm đắm trong những suy nghĩ của mình về chuyện của Ngô Hạo vào Hứa Ôn Noãn, thấy Cố Dư Sinh đột nhiên hỏi khiến cho hắn ngẩng ra sửng sốt mấy giây, sau đó mới định thần lại: “Ôn Noãn nói cho em biết, cũng không định nói chuyện về Tiểu Ái nhưng mà trong lúc đó lại vô tình nói tới…”
Kỳ thật cũng hoàn toàn không có ý hỏi, là do mấy ngày trước hắn trò chuyện với Ôn Noãn trong game.
Hắn hỏi cô tại sao chỉ một mình đi du lịch, không phải cô còn có bạn cùng phòng sao? Sao lại không đi cùng cô ấy?
Hứa Ôn Noãn trả lời bạn tốt của cô có chút việc trong nhà, hiện tại có chút khó khăn về kinh tế, cô không muốn kéo bạn đi để tiêu tiền.
Hứa Ôn Noãn cũng không biết người kia trong game chính là Lục Bán Thành, nhưng hắn thì biết, còn biết người trong lời nói của Hứa Ôn Noãn chính là Tần Chỉ Ái, lại thuận miệng hỏi bạn cùng phòng của cô xảy ra chuyện gì?
Đại khái là nhà của Tần Chỉ Ái có chuyện, cô không được tiết lộ, nhưng lại nghĩ dù sao cũng là người chơi game, dù không nói tỉ mỉ, nhưng nói vài câu cũng không sao: “Cha của cô ấy thiếu nợ người ta một khoảng tiền lớn, cậu ấy còn phải tạm dừng học hai năm để kiếm tiền trả nợ.”
Hứa Ôn Noãn nói, Hứa Ôn Noãn và Tần Chỉ Ái có quan hệ tốt, tất nhiên sẽ không nói dối rồi, nhưng nếu phải… cha của Tần Chỉ Ái thiếu nợ người ta, tại sao trong hồ sơ của cô lại không ghi?
Cho dù là bị người ta sửa cũng phải có lỗ hổng chứ, nhưng tài liệu của cô lại kín không một lỗ hổng...
Trừ phi… trừ phi có người làm mới hồ sơ lại một lần nữa.
Nhưng Tần Chỉ Ái nghèo rớt mùng tơi, làm gì có bản lĩnh để Ϧóþ méo hồ sơ chứ?
Vì vậy, có thể là hồ sơ của cô đã bị người khác thay đổi.
Người kia tại sao lại phải làm như vậy? Có bí mật gì phải che dấu người khác sao?
Chỉ trong vòng mười mấy giây, trong đầu Cố Dư Sinh lại xuất hiện một lô một lốc những nghi ngờ.
Lục Bán Thành thấy Cố Dư Sinh chủ động hỏi chuyện mình nên hiếu kỳ lên tiếng: “Sao vậy? Sao tự nhiên anh lại để ý đến chuyện Tần Chỉ Ái và ba cô ấy thiếu nợ?”
Trong này nhất định có vấn đề… nhưng mà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cố Dư Sinh nhíu mày, không để ý tới Lục Bán Thành.
“Chẳng lẽ có vấn đề gì sao?” Lục Bán Thành lại hỏi.
Hắn vừa dứt lời, Cố Dư Sinh vốn đang ngồi yên lại bỗng nhiên vén chăn lên, nhảy xuống giường, vội vã mang giày, tìm điện thoại di động bên giường, không để ý đến những câu hỏi của Lục Bán Thành mà chạy khỏi phòng bệnh.
Chạy đến cổng bệnh viện, Cố Dư Sinh chặn một chiếc taxi, trở về biệt thự của chính mình.
Trả tiền, xuống xe, Cố Dư Sinh vì sốt ruột mà bấm sai mật khẩu ba lần, mới có thể mở cửa được.
Đẩy cửa, Cố Dư Sinh mở đèn, cũng không lo thay giày, liền chạy lên lầu, vọt tới thư phòng, mở một ngăn kéo dưới tủ sách, lấy ra một cái hộp, mở nắp hộp, trong này có một bức thư được để rất chỉnh tề.
Cố Dư Sinh đặt chiếc hộp lên bàn làm việc, tiện tay kéo ghế dựa, còn chưa ngồi vững trên ghế, hắn đã giật thư trong phong bì, mở ra đọc lại.
Đây là lá thư đầu tiên cô viết cho hắn lần đầu tiên 8 năm trước.
Ban đầu, cô mang theo tâm lý viết thư cho một người bạn qua thư nên chỉ mang tính xã giao không có gì để đọc.
Đó là lần đầu tiên hắn trở về sau khi nhập ngũ.
Khi đó hắn đã quên mất cô là ai.
Có thể cô vẫn nhớ hắn, thậm chí thời gian chôn cất cha mẹ hắn, vẫn luôn đứng bên ngoài, ở bên cạnh hắn.
Có một số việc, trước khi không biết, chỉ có chút cảm động, nhưng hôm nay, sau khi hắn đã biết tất cả mọi chuyện, lại cảm thấy cực kỳ đau lòng.
“S Quân, tôi nhìn thấy anh ấy liền chạy đến trước mặt anh ấy nói chuyện, nhưng anh biết không? Tôi còn chưa mở miệng, anh ấy đã quay về phía người bên cạnh hỏi tôi là ai…S Quân, anh biết không? Thời khắc đó tôi suýt khóc, người đàn ông tôi tâm tâm niệm niệm, mong mong chờ chờ, lại hỏi tôi là ai... “
Hắn và cô có chạm mặt sao? Sao hắn lại không có ấn tượng gì?
Cố Dư Sinh nhìn qua ngày viết thư, nhíu mày hồi tưởng lại một lúc lâu, mới mơ hồ nhớ lại đúng là có chuyện đó.
Khi đó hắn đã tiếp quản sự nghiệp của Cố thị được hai năm, hình như lúc đó hắn tham gia một đại tiệc từ thiện.
Hắn và một khách hàng đang đứng hút thuốc thì có một cô bé chạy về phía hắn.
Hắn không nhớ rõ lúc đó hắn đã nói gì, chỉ biết cô gái kia vẫn quấn lấy hắn, hắn có chút phiền, liền cùng người bạn đó rời đi.
Thì ra… đó là cô.Cố Dư Sinh nhếch môi không nhúc nhích nhìn chằm chằm lá thư một lúc lâu, mới tiếp tục tìm những thư tiếp theo.
“S Quân, gần đây tâm trạng của tôi rất khó chịu, cha của tôi lại có thói quen đánh bạc.”
Nếu không phải vô tình lật trúng lá thư này, hắn thật sự có lúc quên rằng Tiểu A trong thư đã từng đề cập đến chuyện cha của cô đánh bạc.
“S Quân, cảm ơn ý tốt của anh, tôi và anh còn chưa biết mặt nhau, sao tôi có thể lấy tiền của anh được, nhưng mà tôi đã có cách giải quyết rồi.”
Cố Dư Sinh nhìn qua ngày tháng, là lúc Tần Chỉ Ái đáng ra nên tốt nghiệp đại học.
Hắn hẳn là chưa từng hỏi cô cô có cách gì để kiếm tiền trả nợ? Bởi vì sau đó, trong thư của cô lại chưa từng nhắc lại chuyện nợ nần, ngoại trừ tình cờ nói đến chuyện sức khỏe của mẹ cô không tốt, sau đó đa số là nói về người mà cô thích.
Qua khoảng hơn một năm, trong thư của cô lại nói đến chuyện nợ nần, mà trong từng hàng chữ của cô hắn còn có thể cảm nhận được sự hân hoan trong cô: “S Quân, anh có tin vào duyên phận không? Đợi tám năm, tôi rốt cuộc cũng có thể chờ được ngày gặp lại anh ấy. Anh ấy mãi mãi cũng không biết, tôi đã ngàn dặm xa xôi đến để gặp anh ấy.”
Thời gian trong thư là cuối năm ngoái, trùng khớp hoàn toàn với thời gian hắn ở với Lương Đậu Khấu trong biệt thự.
Đầu ngón tay Cố Dư Sinh run lên, tim bỗng nhiên đập nhanh một cách bất thường, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
“S Quân, tôi ở bên cạnh anh ấy gần như vậy, thật ra tôi nên hiểu, tôi và anh ấy là không thể nào. Tôi và anh ấy giống như tình yêu trong truyền thuyết vậy đó, dù có yêu sâu đậm bao nhiêu, chỉ có điều, tình thâm là tôi, còn anh ấy, là không duyên không phận.”
“S Quân, anh ấy đã thật sự quên tôi, lãng quên chính là sự vô tình nhất.”
“S Quân, tôi nói cho anh biết một tin mừng, tháng sau tôi đã có thể trả hết toàn bộ số nợ của cha tôi.S Quân, người mà tôi thích đó, gần đây anh ấy làm rất nhiều chuyện khiến tôi khổ sở, nhưng mà có một chuyện anh ấy làm khiến tôi rất vui vẻ, đó là anh ấy nói chúc mừng sinh nhật tôi, dù là tôi gạt anh ấy nói ra, nhưng tôi vẫn rất vui vẻ.”
Hắn nói chúc mừng sinh nhật cô là do cô gạt hắn nói ra?
Cố Dư Sinh nhíu mày...
Đời này của hắn, trừ sinh nhật của mẹ hắn, hắn chưa bao giờ chúc người phụ nữ khác sinh nhật vui vẻ.
Cô gái kia chính là Tiểu Phiền Toái, là ngày sinh nhật của Lương Đậu Khấu, hắn đã nói bốn chữ này.
Tần Chỉ Ái thích hắn tám năm…
Nhịp tim và hô hấp của Cố Dư Sinh đều ngừng lại trong nháy mắt.
Hắn nhìn câu nói này chằm chằm trên giấy, nhưng vẫn không hiểu, hắn phải liên tục đọc thầm nhiều lần, liền mở máy tính ra, tra tài liệu của Lương Đậu Khấu, liếc nhìn ngày sinh nhật của cô ta, mới phát hiện sinh nhật của Tần Chỉ Ái trễ hơn cô ta một ngày.
Lúc trước, hắn nhìn thấy sinh nhật của Lương Đậu Khấu là từ trên tin tức.
Khi đó hắn còn chưa biết bản thân đã động tâm với Tiểu Phiền Toái, có thể khi đó hắn lại không khống chế được vọng động của mình, ngàn dặm xa xôi chạy từ Anh đếnParisđể đưa quà sinh nhật cho cô, còn canh ngay trước khi hết ngày mới nói câu: “Sinh nhật vui vẻ” với cô.
Tiểu Phiền Toái lại nói cô không nghe rõ...
Lúc đó Cố Dư Sinh có chút buồn bực vì cũng đã qua ngày sinh nhật của cô, liền thẹn quá hóa giận mà bực dọc nói: “Không nghe rõ thì thôi…”
Tiểu Phiền Toái “a” một tiếng, không đòi hắn nói nữa, nhưng cô lại có chút khổ sở, khiến cho hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Hắn muốn an ủi cô, lại hôn cô, sau đó là quấn quít trên giường, sau khi kết thúc, hắn mới lên tinh thần, liền nói với cô: “Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Phiền Toái, lúc nãy anh muốn chúc em sinh nhật vui vẻ.”
Lúc này, đôi mắt của cô sáng ngời, sáng đến chói mắt hắn.
Bây giờ, trong thư, cô lại nói cô lừa hắn nói ra mấy chữ đó, mà đúng dịp lại là sau ngày sinh nhật của Lương Đậu Khấu... Vì vậy… Vì lẽ đó…
Đáp án trong đầu hắn vô cùng rõ ràng.
Cố Dư Sinh không biết tại sao, trong lúc này hắn lại bỗng cảm thấy sợ.
Một lúc lâu, hắn mới thả lỏng tay, lấy lá thư tiếp theo.
Lá thư đó là vài tháng sau khi Tiểu Phiền Toái đã ra đi, cô lại viết thư hỏi hắn: “S Quân, cô gái mà anh yêu có yêu anh không?”
Vì thời gian cách nhau cũng không xa, hắn tình tường nhớ được lúc đó hắn đã trả lời cô: “Tiểu A, cô bé mà tôi yêu, bỏ đi rồi.”
Cố Dư Sinh không cần mở lá thư sau cũng biết, cô đã hồi âm: “S Quân, tôi cũng giống anh vậy, tôi phải rời khỏi anh ấy rồi.”
Lúc đó hắn còn nói sao lại có thể trùng hợp đến như vậy, hắn mất đi người yêu, cô lại phải rời xa người cô yêu, bọn họ xem như đồng bệnh tương lân rồi.
Nhưng bây giờ hắn mới biết chẳng có gì là trùng hợp cả, kỳ thật cô chính là người hắn đã tìm kiếm bấy lâu nay, là Tiểu Phiền Toái của hắn.
Cố Dư Sinh giống như hóa đá vậy, không nhúc nhích, ngồi trên bàn yên tĩnh một lúc lâu, mới từ từ hồi phục lại tinh thần.
Hắn nhìn chằm chằm bóng đêm ngoài cửa sổ một lúc lâu, sau đó mới lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
Tần Chỉ Ái và Tiểu Vương có quan hệ không tệ... Cố Dư Sinh tìm số điện thoại của Tiểu Vương, gõ nhẹ màn hình gửi một tin nhắn cho hắn: “Tiểu Vương, bây giờ cậu tìm một lý do gì đó để Tần Chỉ Ái ra khỏi nhà đi.”
“Bây giờ sao???” Bây giờ đã là chín giờ rưỡi tối, đêm hôm khuya khoắt, cô còn là quả nữ, hình như không thích hợp cho lắm, Tiểu Vương trả lời tin nhắn, thêm vài dấu chấm hỏi.
“Ừ, chính là bây giờ.” Cố Dư Sinh trả lời xong, nghĩ một chút, lại gửi qua Tiểu Vương một tin nhắn: “Đừng để cho cô ấy biết là tôi muốn cô ấy đến gặp.”
. . . . .
Nhận được tin nhắn trả lời “OK” của Tiểu Vương, Cố Dư Sinh đứng dậy, tìm chìa khóa xe, đi đến khu nhà của Tần Chỉ Ái.
Đợi khoảng 10 phút, Cố Dư Sinh đã thấy cô đi ra, đứng ven đường, chặn một chiếc taxi rời đi.
Vẫn đợi đến khi taxi đi đến giao lộ, dòng xe di chuyển hỗn loạn, Cố Dư Sinh mới đẩy cửa xuống xe, cất bước đi lên nhà Tần Chỉ Ái.
Đến tầng trệt chỗ cô ở, Cố Dư Sinh nhìn hai vòng, thấy không có ai qua lại, mới từ từ lấy ra một thanh sắt mỏng.
Đầu ngón tay hắn đâm thanh sắt vào bên trong ổ khóa, nhẹ nhàng xoay một cái, mở được cửa.
Cố Dư Sinh đẩy cửa vào nhà, tiện tay mở một cái đèn, liền đi vào phòng ngủ của Tần Chỉ Ái.
Trong ngăn kéo ở tủ đầu giường ngoại trừ mấy túi giấy cũng không có gì để xem.
Cố Dư Sinh bước đến trước bàn đọc sách, có một chút mỹ phẩm và trang sức, có thể là nhận được điện thoại của Tiểu Vương xong, phải ra ngoài gấp nên còn chưa tắt máy tính, nhìn qua màn hình, Cố Dư Sinh có thể thấy cô đang viết luận văn tốt nghiệp.
Cố Dư Sinh không xem máy tính nữa, dựa vào bàn sách, nhìn quanh phòng ngủ của cô hai vòng, vừa ngồi trên ghế salon đã phát hiện một đôi vớ nam.
Tầm mắt Cố Dư Sinh dừng lại một chút, là của người đàn ông đã ở lại nhà cô hôm đó sao?
Cố Dư Sinh mím môi, sau đó lại dời mắt.
Lúc ánh mắt hắn lia tới ban công, hắn thấy được một vali, có chút quen mắt… Cố Dư Sinh nhíu mày, lẳng lặng nhìn chằm chằm đánh giá cái vali một chút, sau đó mới nhớ ra đúng là nó giống với cái vali Tiểu Phiền Toái để trong nhà hắn lúc cô dọn tới, để trong phòng thay quần áo…
Cố Dư Sinh ngồi thẳng lên, trầm tư chốc lát, mới đi lên trước, xách vali lên, có chút nặng.
Cô chuẩn bị hành lý xuất ngoại xong hết rồi sao?
Vậy đồ mà hắn muốn tìm có còn ở đây không?
Cố Dư Sinh nghĩ xong, liền để vali nằm ngang, kéo dây kéo mở ra.
Quả nhiên như hắn nghĩ, trong đó chứa đầy quần áo, giày, vài cuốn sách, còn có một cái túi màu trắng.
Túi nặng trình trịch, đựng khá nhiều đồ, Cố Dư Sinh mở miệng túi ra, lại thấy từng phong thư được xếp chỉnh tề bên trong.
Hắn lấy lên một vài lá thư, đều là củaS Quângửi cho cô.
Dưới đống thư là một túi tiền màu đỏ.
Cố Dư Sinh mở dây đỏ, lọt vào tầm mắt hắn là một cọc tiền giấy màu đỏ, còn có một sợi dây chuyền sáng lấp lánh.
Hắn lấy dây chuyền ra, lúc thấy một hạt trân châu nhỏ trên đó, trong nháy mắt hắn lại bất động.
Qua một lúc lâu, đầu ngón tay run run của hắn liền rút tiền giấy, mở ra, có một dòng chữ xinh đẹp ngay ngắn lọt vào tầm mắt của hắn.
Dây chuyền kia chính là sợi dây chuyền hắn đố kỵ với tên nhóc kia mà giật dứt, sau đó hắn lại cực kỳ ảo não, đi hết tiệm vàng bạc đá quý này đến tiệm kim cương châu báu khác để sửa lại.
Tiền kia, là hắn bảo cô viết tâm sự của mình lên để nó lưu hành, mọi người đều sẽ biết nỗi buồn của cô. Lúc đó hắn ra cửa hàng tiện lợi tìm không thấy, còn cho là cô vốn không viết gì, nhưng bây giờ nhìn lại, là cô không dùng tờ tiền này.
Thì ra cô chính là Tiểu Phiền Toái mà hắn tìm kiếm bấy lâu nay.
Thì ra trong thư, người cô luôn miệng gọi là anh ấy, là hắn, người hắn luôn miệng nói cô ấy, chính là cô.
Thì ra, trong cuộc đời hắn, ba lần yêu, đều là mỗi lần yêu đều yêu đến tha thiết sâu đậm, chỉ có mình cô.
Thì ra, giờ hắn mới tỉnh ngộ. . .
Chẳng trách hắn gặp Tiểu Phiền Toái lần đầu tiên, hắn liền bắt đầu không phải là chính mình.
Chẳng trách sau khi gặp phải Tần Chỉ Ái, cô chẳng cần làm gì, hắn cũng vô thanh vô tức mà yêu cô.
Chẳng trách dù cô và Tiểu Phiền Toái khí chất không giống nhau, giọng nói và tướng mạo cũng không giống, nhưng hắn luôn cảm thấy hai người họ chính là một người.
Chẳng trách, nhiều chuyện hắn không hiểu như vậy, nghĩ đến phát điên cũng không thể nghĩ ra. . .
Lúc này hắn đã hiểu, hiểu tất cả.
Tiểu ℓàм тìин cũng được, Tiểu Phiền Toái cũng được, sau đó là Tiểu Thư Ký, quay tới quay lui cũng không thể thoát khỏi ba chữ Tần Chỉ Ái.
. . . . . .
Cố Dư Sinh không biết mình đã ngây người nhìn tờ tiền giấy kia bao lâu, kinh ngạc bao lâu, mãi đến khi điện thoại di động trong túi hắn reo lên, khiến hắn run cả người, hắn mới có thể lấy lại được thần trí.
Lấy điện thoại di động ra, là tin nhắn của Tiểu Vương gửi tới.
“Cố tổng, tôi kéo thư ký Tần ra ăn cơm ở gần nhà cô ấy mà lại quên mang theo tiền nên cô ấy đã trả tiền rồi.”
“Cố tổng, tôi không thể kéo dài thời gian thêm được nữa, anh đã làm xong chuyện muốn làm chưa?”
“Cố tổng, thư ký Tần đã về nhà rồi.”
“Cố tổng…”
Cố Dư Sinh trả lời “ừ” một cái, cất điện thoại di động, nhét lại dây chuyền và tiền vào túi đỏ, buộc chặt như cũ, sau đó lại để mọi thứ ngay ngắn như lúc đầu, sau đó mới kéo dây kéo đóng vali lại, để về vị trí cũ, sau đó đứng lên nhìn một vòng phòng của Tần Chỉ Ái lần nữa, thấy không có gì bất thường, không để lại bất kỳ kẽ hở nào, mới cất bước ra khỏi phòng.
Trước khi ra khỏi phòng, Cố Dư Sinh quay đầu lại, nhìn về đôi vớ của người đàn ông kia trên ghế salon.
Hắn nhìn chằm chằm một lúc lâu, mới cất bước rời đi.
Trở lại xe, hắn sững sờ chưa được mấy phút liền có một chiếc taxi dừng ở tiểu khu, Tần Chỉ Ái xuống xe, trả tiền, mới vào tiểu khu.
Mãi đến khi ánh đèn phòng Tần Chỉ Ái sáng lên, Cố Dư Sinh mới khởi động xe, từ từ đạp chân ga rời đi.
Trở lại biệt thự, Cố Dư Sinh lại đọc lại những lá thư mà Tiểu A đã gửi cho hắn lại một lần.
Thì ra sau lưng hắn có một cô bé yêu hắn điên cuồng, nồng cháy, liều lĩnh, dùng hết tuổi thanh xuân và sức lực của bản thân để yêu hắn mà không cần được đáp lại.
Nhưng hắn thì sao chứ?
Tám năm trước vì giấc mơ của mình mà từ bỏ tình yêu của cô.
Năm năm trước lãng quên cô.
Một năm trước dùng thân phận của người phụ nữ khác đến bên cạnh hắn, hắn lại vì tín ngưỡng của bản thân mà lại bỏ lỡ cô lần nữa.
Hơn một tháng trước đây, hắn vì Tiểu Phiền Toái mà sau rượu mất đi lý trí ngủ với cô, lại còn giả vờ như không biết gì, lựa chọn cách phụ cô.
Thời gian đó, cô đối với hắn đầy thâm tình, mà hắn lại chỉ mang đến cho cô đầy rẫy những thương tổn.
Cả đời hắn động tâm ba lần, nhưng chỉ yêu một người, nếu có thể, hắn thật sự muốn giữ cô bên cạnh cả đời.
Nhưng nhiều lúc, có rất nhiều chuyện khiến người ta dở khóc dở cười.
Hắn hiểu ra mọi chuyện, nhớ ra tất cả, biết mọi thứ, nhưng cũng là lúc cô quay lưng rời đi.
Giống như tám năm trước, lúc cô chủ động mời hắn xem phim, nếu như ngày đó hắn không bị ba đánh phải nhập viện, nếu ngày ấy hắn đến chỗ hẹn, hay là vào lúc ấy hắn và cô ở bên nhau, hay là hắn từ bỏ giấc mộng của bản thân vì cô, nhưng hắn cũng không thể làm như vậy.
Giống như một năm trước, cô đến Thượng Hải tìm hắn, hắn đã biết cô là Lương Đậu Khấu giả, họ đã hẹn rõ ràng thời gian địa điểm, nhưng hắn cũng là một người lính, tín ngưỡng đó đã thấm vào tận xương tủy, khiến hắn cứu người, khiến hắn lần nữa bỏ lỡ cô, hắn cũng không thể không cứu cậu bé kia, lại vì vậy mà bỏ qua cô.
Hay là thật sự như cô nói vậy, cô thì thâm tình, nhưng hắn thì không có duyên.
Không có duyên là hắn không có duyên với cô.
Chỉ là cuối cùng, hắn không nỡ.
Dù sao hai người cùng nhau, yêu nhau quanh quẩn nhiều năm như vậy rồi.
Nhưng hắn lại mang đến cho cô quá nhiều tổn thương, có lỗi với cô nhiều lần như vậy, bây giờ cô đang bắt đầu cuộc sống mới, hắn còn có tư cách để quấy rối cô sao?
Cố Dư Sinh ngồi trên bàn làm việc hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, khiến cổ họng của hắn lại khô khan đau đớn, hắn ngồi thẳng người, lấy một tờ giấy sạch sẽ trên bàn viết thư hồi âm cho Tiểu A.
Không buông tay hoàn toàn được, vậy thì tranh thủ một lần đi.
Chỉ cần cô có chút không chắc chắn về bắt đầu kia, hắn nhất định sẽ giành cô về phía mình.
Có thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cũng có thể là đột nhiên hắn lại hút quá nhiều thuốc, Cố Dư Sinh không chịu nổi, đầu óc có chút chậm, hắn cầm 乃út, vắt óc suy nghĩ một lúc lâu mới miễn cưỡng viết vài chữ tán dóc.
Hắn thấy giao đãi như vậy là đủ rồi, mới viết đến những lời thật sự trong đáy lòng mình.
“Tiểu A, người cô đã dùng hết tuổi thanh xuân để yêu, có thể dễ dàng buông tay được sao?”
“Tiểu A, cô tìm được cuộc sống mới của riêng mình, tôi mừng cho cô, qua thư của cô, tôi cảm nhận được người đó thật sự rất quan trọng.”
. . . . .
Thứ hai, Tần Chỉ Ái nhận được thư.
Chỉ còn chờ ngày xuất ngoại, cô rảnh đến nỗi không có gì để làm.
Sắp đến tháng ba, gió xuân ôn hoàn, cây cối tốt tươi, đi ra từ cục xuất nhập cảnh, Tần Chỉ Ái nhìn bầu trời tươi đẹp, liền đi đến thành phố A.
Trường học ở thành phố A đã mở, Tần Chỉ Ái nghe thấy tiếng bước chân trong phòng học.
Trên sân trường, có hai lớp đang học thể dục, còn có hai học sinh từ trong lớp lén chạy ra ngồi vào hàng.
Qua cửa kính phòng thí nghiệm trong suốt, cô còn có thể nhìn thấy học sinh trong đó đang nhìn giáo viên làm thí nghiệm, hưng phấn mà chăm chú nhìn thí nghiệm hóa học.
Tần Chỉ Ái đi quanh sân trường một vòng, lấy điện thoại di động ra, thấy sắp đến giờ ra về, cô sợ chút nữa học sinh ra về sẽ rất đông nên liền ra khỏi cổng trường.
Lúc đi đến cổng trường, người bảo vệ biết cô gọi cô lại: “Tôi vừa định nhắn tin cho cô, nói cho cô biết cô có thư, hôm nay cô lại đúng lúc đến đây.”
Là thư củaS Quânhồi âm cho cô, mới đây mà anh ta lại trả lời thư của cô nhanh như vậy.
Trước đây hầu như là một tháng, hoặc nhanh nhất là nửa tháng cô mới nhận được thư hồi âm củaS Quân, Tần Chỉ Ái trố mắt, bất ngờ, hai giây sau mới lấy lại tinh thần mà đi theo bảo vệ vào phòng trực.
Nhận thư xong, Tần Chỉ Ái nói cảm ơn, rồi lại nói chuyện phiếm với chú bảo vệ hai câu, lại nghe thấy tiếng chuông tan học vang lên, mới nói tạm biệt chú ấy rời khỏi cổng trường.
Cô gọi một chiếc taxi, về đến nhà, Tần Chỉ Ái nấu một tô mì, lấp đầy bụng, nằm trên giường nghỉ trưa hai tiếng đồng hồ, sau khi thức dậy uống một ly sữa, mới lấy thư của S Quân ra đọc.
Cách ngày cô xuất ngoại chỉ còn một tuần lễ, Tần Chỉ Ái sợ mấy ngày nữa lại có chuyện bận không thể trả lời thư củaS Quânđược, bây giờ lại không có chuyện gì, liền lấu giấy 乃út viết thư hồi âm cho S Quân.
Tần Chỉ Ái nói mình phải đi du học choS Quânbiết trước, có thể một năm rưỡi sau cô cũng không thể viết thư lại cho hắn. Cô cũng không quên hỏiS Quânmột câu, có thể chờ cô đi du học về, lại viết thư cho hắn không, đến lúc đó hắn đừng quên trả lời thư của cô.
Dừng 乃út, Tần Chỉ Ái lại nhìn thư củaS Quânmột lần, không có nhanh chóng trả lời câu hỏi đầu tiên của hắn mà lại trả lời câu hỏi thứ hai trước.
“Cuộc sống mới của tôi đương nhiên là rất quan trọng.”
Tần Chỉ Ái có chút do dự, chần chừ, liền viết xuống một cách trôi chảy.
“Quan trọng đến nỗi, dù tôi có phải từ bỏ tính mạng của mình, tôi cũng sẽ dùng hết sức lực còn lại cuối cùng để bảo vệ người này.”
Đó là con của cô và Cố Dư Sinh. Là đứa bé mà sau khi cô đắn đo suy nghĩ thiệt hơn xong, vẫn muốn giữ nó lãi, sao lại có thể không quan trọng được?
Có thể là đối với mỗi người phụ nữ, được ôm lấy đứa con trong bụng của mình trong lòng chính là điều hạnh phúc nhất.
Tần Chỉ Ái theo bản năng đưa tay sờ sợ bụng dưới bằng phẳng của mình, khóe môi lại cong lên mỉm cười, không biết có nên chia sẻ niềm vui này vớiS Quânhay không: “Tôi cũng không có hy vọng gì to lớn, tôi chỉ mong người này có thể khỏe mạnh, vui vẻ. Chỉ lần có thể, tôi đều sẽ cố gắng để người này vui vẻ. tôi sẽ chăm sóc người này thật tốt.”
“Bởi vì anh biết khôngS Quân? Bây giờ trong sinh mệnh của tôi, chỉ có người này mới mang đến cho tôi hạnh phúc.”
Viết tới đây, Tần Chỉ Ái bỗng nhiên trở nên ảm đạm.
Vì mang thai, cô không muốn suy nghĩ nhiều, sợ mình lại nhớ đến Cố Dư Sinh, lại buồn, lại ảnh hưởng không tốt đến thai nhi.
Vẫn có những lúc cô không chú ý mà nghĩ đến hắn, lại cảm thấy buồn.
Tần Chỉ Ái thất thần một lúc lâu mới thoải mái hơn một chút, cẩn thận suy nghĩ một lúc lâu, mới viết tiếp: “S Quân, tôi không biết nên trả lời câu hỏi thứ nhất của anh như thế nào, tôi chỉ có thể nói với anh, bây giờ tôi đang cố gắng hết sức để quên anh ấy.” 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc