Ép Yêu 100 Ngày - Chương 58

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Hạnh Phúc Của Anh Chính Là Nhìn Thấy Em Được Hạnh Phúc.
Tiếp đó, tất nhiên là phải đánh nhau rồi.
Nhưng không có gì đáng kể, chỉ là do bản thân hắn sinh ra đã có máu đánh nhau thôi.
Thật sự xuất thân của hắn hơn hẳn những người bình thường khác rất nhiều nhưng mà hắn chưa bao giờ vì vậy mà lấy gia thế ra ép người, ngày đó trong đời hắn, là lần đầu tiên hắn làm như vậy.
Hắn và bạn của hắn đánh gãy JJ của tên côn đồ đó xong, liền giả bộ như bị tên kia đánh gãy tay sau đó gọi điện thoại về méc với ông nội.
Ông lo lắng cho hắn nhanh chóng chạy tới, đương nhiên cũng có người đi cùng với ông đến đồn công an gần đó.
Mấy người côn đồ kia đều được còng tay bị gán vào tội ẩu đả đánh nhau, bị mang đi!
Đợi đến khi tiệm internet yên tĩnh lại, hắn và ông lên xe, ông vừa sốt ruột dặn dò tài xế đưa hắn đến bệnh viện xong, một giây sau hắn liền duỗi cánh tay giả vờ bị gãy kia, lúc ông còn đang trợn mắt há mồm nhìn cho kỹ tay hắn, hắn đã vỗ vỗ ghế tài xế phía trước, nói “Về nhà.”
Hắn biết nhà cô ở đâu là vì có lần đi học về cô và Hứa Ôn Noãn đến một siêu thị tiện lợi gần trường mua đồ ăn vặt, lúc trả tiền, đúng lúc hắn đang cầm một chai nước đi phía sau hai người họ, nghe thấy cô nhỏ giọng quay lại nói chuyện với Hứa Ôn Noãn, giọng nói có chút oán giận mà ngây thơ: “Ôn Noãn, đường về nhà mình đang sửa, ít người qua lại mà còn không có đèn đường luôn, tự học buổi tối xong đi về một mình rất sợ a…”
Người kia trả lời những gì, hắn không biết, bởi vì lúc đó hắn đã ra khỏi siêu thị tiện lợi rồi.
Thế nhưng giờ tự học buổi tối, hắn lại từ chối tất cả những lời mời chơi game của các bạn học mà lập tức chạy đến sân thể dục, lấy xe đạp tự mình đạp theo sau cô.
Cô không biết, sửa đường nửa tháng, hắn giống như bị cuồng làm vệ sĩ ngầm cho cô vậy, lặng lẽ theo cô về nhà nửa tháng liên tục.
Hắn thích nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô, vì có một lần, hắn ngồi trên xe thể thức một.
Hắn nhìn thấy cô ra khỏi hiệu sách cùng với một người bạn.
Hai người họ đang nói nhỏ gì với nhau, lúc đó cô rất tập trung, không để ý đến hắn.
Lúc cô đi ngang qua hắn, hắn có thể nghe họ nói chuyện.
“Cậu mua sách gì vậy?” Nữ sinh kia hỏi Tần Chỉ Ái.
Cô là một cô bé đáng yêu sạch sẽ, xinh đẹp, xuất sắc như vậy, hắn còn cho rằng cô phải đọc những quyển sách như là ‘Hồng lâu mộng’, ‘Phiêu’, ‘Kim phấn thế gia’, những tác phẩm như vậy mới hợp với cô.
Nhưng hắn lại không ngờ cô lại mở miệng nói những cuốn sách như vậy.
Cô cầm ba quyển sách, quơ quơ trước mặt nữ sinh kia, không biết ngượng mà đọc tên những quyển kia, giọng nói lại còn rất êm tai: ‘Tổng giám đốc bá đạo đánh gục tiểu kiều thê’, ‘Thúc Thúc, yêu cháu đi’ và ‘Thầy giáo ác ma thật xấu xa’.
Hắn còn có thể nhìn thấy rõ ràng, trên trang bìa của quyển sách này là một cô gái mặc đồ lộ ra xương quai xanh trắng nõn.
Nữ sinh kia che miệng cười hì hì, sau đó liền nói nhỏ vào tai Tần Chỉ Ái: “Tiểu Ái, cậu thật là đen tối.”
Cô cười với nữ sinh đó xong, nhét ba quyển sách này vào trong túi, không một chút e lệ nào trả lời: “Đen tối một chút, nữ sinh mới yêu.”
Lúc đó hắn cũng không biết mình mắc cái gì, lại nhịn không được cười khẽ ra tiếng.
Cô và nữ sinh kia nghe thấy tiếng hắn cười, không hẹn mà cùng quay đầu về phía hắn.
Hắn sao có thể để cô biết được hắn đang nghe lén chứ, lập tức giả bộ áp điện thoại bên tai, che mặt, lại cười thêm hai tiếng nữa, mới nói: “Được, không thành vấn đề, tối nay gặp…”
Hắn có thể cảm giác được hai người kia nhìn hắn đầy nghi ngờ.
Một giây sau, khuôn mặt nhỏ của cô bỗng trở nên đỏ chót, kéo cô bạn đi cùng chạy nhanh như một cơn gió.
Nhìn thấy cô ngượng ngùng như vậy, tâm tình của hắn lại bỗng chốc trở nên vui vẻ.
Những năm qua mẹ của hắn vượt tường, cha của hắn về nhà say rượu bạo hành, khiến hắn ít khi cười như thế này.
Thậm chí sự vui vẻ này vẫn kéo dài đến ba ngày sau, đến sinh nhật của Hứa Ôn Noãn.
Tất cả mọi người đều đi khiêu vũ, trong phòng chỉ còn lại cô và hắn.
Hắn nhìn điện thoại nhưng thực chất tất cả sự chú ý đều đặt trên người cô.
Cô ăn từng muỗng từng muỗng bánh gato, vừa ăn lại vừa nhìn trộm hắn vài lần.
Hắn luôn có sự miễn dịch với sự nhìn trộm của những nữ sinh khác, nhưng đó là lần đầu tiên hắn dễ dàng bị kích động như vậy.
Hắn không muốn mình thất thố, để điện thoại di động xuống, nhắm mắt dưỡng thần, kết quả cô lại to gan hơn một chút.
Hắn có thể cảm giác được tim mình đập rất nhanh, lúc đó, hắn còn cho rằng bản thân mình lại có thể để một người xa lạ như vậy làm cho hoang mang, sau đó liền chủ động nói chuyện với cô: “Này.”
Cô ngẩng đầu lên: “Hả” một tiếng.
Thấy hắn không lên tiếng, cô lại hỏi: “Có chuyện gì không ạ?”
Đúng là không có chuyện gì… sau đó hắn nói thật: “Không có chuyện gì, mà sao cô cứ nhìn lén tôi vậy? Tôi đã để ý cô một hồi rồi.”
Cô bé nghe thấy hắn hỏi như vậy liền đỏ mặt.
Bộ dạng này đáng yêu cực kỳ luôn, khiến hắn muốn nhéo hai má của cô.
Có thể là cô không biết nên trả lời hắn như thế nào, trong phòng lại trở nên yên tĩnh, hắn luôn luôn ít nói nhưng lại đột nhiên muốn nhắc nhở cô một chút, nhưng hắn chưa từng nói chuyện với con gái, trong phút chốc cũng không biết nên nói gì, nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra chuyện để hỏi: “Cô tên là gì?”
“Em tên Tần Chỉ Ái…” hắn đương nhiên biết cô tên Tần Chỉ Ái, nhưng hắn không ngờ cô nói xong lại còn bổ sung thêm: “Anh có thể gọi em là Tiểu Ái, ái trong khả ái.”
Tiểu Ái… rất nhiều người gọi cô bằng cái tên này, hắn không muốn giống những người kia… rõ ràng là nghĩ như vậy, miệng lại nói tào lao: “Còn nói là ái trong khả ái, tôi thấy cô rõ ràng là ái trong yêu ăn mới đúng chứ?”
Cô thật vất vả mới không đỏ mặt nữa, lại lần nữa trở thành đỏ cực kỳ đỏ, cô giơ nĩa, nhìn chằm chằm bánh gato trên đó không biết làm sao, ăn không được mà không ăn cũng không được.
Hắn càng thấy bộ dạng khổ não của cô càng vui vẻ, nhịn không dám cười, nếu không hắn đã cười xì ra một tiếng giống như ngày đó nghe thấy cô nói khoác với nữ sinh kia không biết ngượng miệng: “Đen tối một chút, nữ sinh mới yêu”.
Khi đó hắn thật sự là rất xấu xa, rõ ràng là thích người ta, mà lại muốn nhìn thấy cô bé kia túng quẫn, hắn còn chưa chịu dừng mà lại nói tiếp: “Cô không chịu yêu ăn sao, vậy tôi đổi một cái khác…”
Hắn trầm tư một hồi lâu, lúc đó nghĩ đến ngày sinh nhật của Ngô Hạo, cô ᴆụng phải “lão nhị” của hắn, liền không nghĩ nhiều đã nói câu: “Không thì Tiểu ℓàм тìин được không?”
Lần này cô không chỉ đỏ mặt mà đôi mắt cũng đỏ, tức giận chỉ vào hắn: “Anh…” một tiếng, giống như mắng hắn nhưng lại không mắng, cuối cùng bỏ đĩa bánh mà bỏ chạy.
Thẳng thắn mà nói, hắn thật sự sợ cô tức giận, sau này sẽ không để ý đến hắn nữa.
Vui vẻ mà lại còn có chút thấp thỏm bất an, mãi đến lần sau chạm mặt, cô vẫn giống như không có chuyện gì, cười với hắn, hắn mới yên tâm.
Khi đó đã là lúc sắp thi đại học.
Hắn và cô càng ngày càng ít cơ hội gặp nhau.
Mãi đến khi kỳ thi học kỳ kết thúc, hắn mới có thể gặp riêng cô lần thứ hai.
Hắn đưa cô về nhà, hắn dừng xe trước cửa nhà, muốn đi nhưng không ngờ cô lại gọi hắn lại.
“Cố Dư Sinh!”
Giọng nói có chút run, ngữ điệu lại gấp gáp.
Nhưng đây dường như là ba chữ “Cố Dư Sinh” âm thanh êm tai nhất hắn từng được nghe.
Mãi đến sau này khi hắn nhập ngũ rồi, vẫn thường xuyên nghe thấy ba tiếng này vang vọng bên tai.
Hắn quay đầu lại nhìn cô, cô có chút ngại ngùng, sắc mặt lại bất an, ấp a ấp úng một hồi mới nói được một câu đầy đủ: “Ngày mốt anh có rảnh không? Em, em, em muốn mời… anh đi xem phim…”
Hắn phảng phất có thể nghe thấy được âm thanh của hoa nở, tâm tình rầm rầm nhảy nhót, không do dự liền gật đầu nói: “Được.”
Không ai biết được, lúc đó hắn đã dao động, hắn không muốn nhập ngũ nữa. đêm đó về nhà, hắn còn ảo tưởng, sau khi thi học kỳ xong liền nộp nguyện vọng vào một trường đại học, sau đó hắn có thể thường xuyên gặp cô…
Hắn thật sự muốn đến chỗ hẹn, thậm chí hắn biết chẳng bao lâu nữa chính là sinh nhật của cô, hắn sợ đến lúc đó hắn không có cơ hội nhìn thấy cô, liền mua một dây chuyền thủy tinh.
Nhưng hắn không thể biết được sợi dây chuyền kia mãi cũng không thể đến được tay cô.
Vì đúng vào ngày hắn hẹn gặp cô, hắn phải nhập viện.
Lúc cha cầm côn đánh vào đầu mẹ của hắn, hắn liền che cho mẹ, côn đập lên đầu hắn, ngất xỉu tại chỗ.
Chờ khi hắn tỉnh lại đã là hai ngày sau.
Đã qua ngày hắn hẹn cô.
Hắn bị thương chỉ vì muốn để ba mẹ của hắn có thể hòa hợp với nhau.
Nhưng mà chỉ nhiều lắm là một hai tiếng đồng hồ, bọn họ lại rùm beng lên.
Hắn nằm trên giường nghe thấy hai người họ dùng những lời nói đáng sợ nhất để tổn thương đối phương, hắn cực kỳ buồn bực, giật chăn che kìn đầu mình lại, trong tối tăm, nghe thấy cha mẹ cãi nhau, hắn lại nghĩ đến cô, nghĩ đến hắn và cô. . .
Tình yêu đầu, chính là tình yêu đẹp nhất.
Nhưng đến một ngày nào đó, tình yêu lại trở nên rất đáng sợ.
Lúc này hắn và cô đang tốt đẹp, nhưng tương lai thì sao? Hắn và cô có như cha mẹ của hắn bây giờ không?
Hắn cũng không thể chờ đến tương lai đến để tìm câu trả lời cho những câu hỏi này, chi bằng thừa dịp này hãy để tất cả kết thúc khi nó còn chưa bắt đầu.
Huống chi từ nhỏ hắn đã có mộng sơn hà…
Trước ngày thi đại học một ngày, hắn không ngừng viết tên cô và sơn hà mộng, nên chọn cái nào.
Nếu không phải sau đó trước khi nhập ngũ gặp cô.
Nếu không phải ngày đó Tưởng Tiêm Tiêm làm khó dễ cô, hắn không nhịn được ra mặt giúp cô.
Nếu không phải ngày đó hắn dẫn cô về nhà, lúc cha hắn đánh hắn, cô lại lao ra che chắn cho hắn.
Nếu không phải đêm đó hắn và cô ngồi cạnh nhau, hắn nói thật nhiều những lời thật lòng như vậy…
Hắn và cô không phải nên cắt đứt từ khi hắn lỡ hẹn lần đầu tiên rồi sao?
Không gặp được cô thì nhớ nhung, nhìn thấy cô thì lại không thể khống chế được bản thân mình.
Hắn thật sự muốn dứt khoác ra đi.
Hắn có thể nhìn thấy cô cũng có chút tình ý với hắn.
Hắn vào quân đội, có nghĩa là hắn đã phó mặc tính mạng của mình cho quốc gia này.
Hắn không muốn liên lụy cô, cũng không thể để cô phí hoài tuổi thanh xuân đẹp đẽ vì hắn, vậy nên lúc đưa cô về nhà, hắn đã quyết định.
Hắn chủ động xin lỗi cô, chủ động hẹn cô đi xem phim, hắn đưa số điện thoại cho cô. . .
Hắn chỉ biết những điều này không phải là để bắt đầu với cô mà là để kết thúc. . .
Vì số điện thoại hắn cho là giả.
Cắt đứt tình cảm lúc này chẳng khác nào hắn dồn ép mình đến đường cùng.
Lần thứ hai hẹn, thật ra hắn đã đến.
Chỉ là hắn không lộ diện.
Hắn chưa hề biết mình lại có thể tàn nhẫn, tuyệt tình như vậy.
Hắn đứng từ xa che dù, nhìn cô như một kẻ khờ, cố chấp đứng chờ hắn mà không chịu đi, nhìn cô như một người điên gọi hết cuộc điện thoại này đến cú điện thoại khác vào một số máy không hề tồn tại. . .
Hắn và cô cách xa như vậy, có tiếng xe, có tiếng gió, còn có tiếng mưa rơi, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, mãi cho đến khi đường phố lên đèn, hắn cũng không xuất hiện trước mắt cô.
Cô rời đi rồi, hắn vẫn đứng ở đó.
Hắn thầm nghĩ lần này sẽ thật sự làm cô tuyệt vọng, hắn cũng nên từ bỏ rồi…
Nhưng hắn lại không để ý ông nội giữ hắn lại, cố ý nhập ngũ, sau đó mới biết, đó không phải là kết thúc mà chính là bắt đầu của những đau khổ.
Hắn không nhớ cô ngày đêm nữa, nhìn chằm chằm vào ánh mặt trời đến nỗi đầu váng mắt hoa, chạy vòng quanh thao trường 30 vòng, chạy đến lúc toàn thân không còn chút sức lực nào nữa, buổi tối bạn cùng phòng của hắn ngủ say rồi, hắn vẫn thức đến khi trời sáng, hắn không dám ngủ, hắn vừa nhắm mắt, trong đầu hắn lại xuất hiện hình ảnh cô gào khóc trong mưa…
Lúc mới vào lính, lượng huấn luyện rất lớn, hắn không dám ngủ đã thành một thói quen.
Hắn đi gặp bác sĩ, bác sĩ cũng bó tay toàn tập, cuối cùng hắn cũng chỉ có thể dựa vào một lượng lớn thuốc ngủ để duy trì giấc ngủ cơ bản.
. . . . . .
Trên giường bệnh trắng tinh, Cố Dư Sinh ngủ say, vẻ mắt bỗng nhiên trở nên đau đớn, trên trán có một tầng mồ hôi lạnh, thân thể cũng bắt đầu run rẩy.
Cố lão gia nhìn thấy như vậy, lập tức lo lắng lao đến bên giường: “Dư Sinh? Dư Sinh? Dư Sinh?”
Không biết gọi bao nhiêu lần, Cố Dư Sinh ngủ đủ một ngày một đêm cuối cùng cũng từ từ mở mắt ra.
Có thể là do ngủ quá say, cũng không có thể là nằm mơ thấy những chuyện cũ, Cố Dư Sinh có chút mờ mịt nhìn trần nhà, mãi đến khi nghe thấy tiếng la của ông, hắn mới giật giật con ngươi, có chút khàn giọng gọi: “Ông.” Sau đó mới cố gắng ngồi dậy.
Ngoài trời tối đen như mực, hầu như có tiếng vang của còi xe thỉnh thoảng vang lên.
Cố Dư Sinh không để ý đến ông đang hỏi tới hỏi lui, lẳng lặng nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ một lúc lâu, mới hiểu được lúc hắn ngủ, trong đầu đã nhớ lại tất cả những chuyện trước kia, hoàn toàn không phải là nằm mơ, chỉ là những ký ức lúc hắn bị thương đã lãng quên.
Bởi vì ký ức trở lại, trong đầu Cố Dư Sinh còn nhớ rất rõ ràng những chuyện đã xảy ra lúc trước, Tần Chỉ Ái mặc đồng phục học sinh, đi lại trong vườn trường, dáng vẻ rất ngây thơ, lúc Tần Chỉ Ái ngồi trong tiệm internet, nhìn chằm chằm màn hình máy tính không để ý đến hình tượng cười haha, hình ảnh Tần Chỉ Ái ngồi đọc sách trong giờ nghỉ trưa, nhai kẹo cao su ngon lành, hình ảnh Tần Chỉ Ái nói với hắn vài câu đã bị hắn chọc đến đỏ bừng mặt không nói nên lời, hình ảnh Tần Chỉ Ái ngồi xổm trong mưa cầm hai tấm vé xem phim khóc đến không thở nổi…
Thì ra, hắn từng gần gũi một cô gái như vậy. . . gần đến nỗi chỉ cần đưa tay ra là có thể kéo cô vào thế giới của hắn. . .
Nhưng cuối cùng, hắn lại không thế kéo cô vào mà lại càng đẩy cô ra xa khỏi thế giới của mình. . .
Trong giấc mộng, nghĩ đến những chuyện cũ lúc trước kia, mặc dù đau, nhưng vẫn cho rằng mình chỉ là người xem, nhưng khi tỉnh lại, nghĩ lại những hình ảnh kia, từng chút từng chút hiện lên trong đầu, mới phát hiện cơn đau kia cũng không kém gì lóc xương lóc thịt.
Khó trách lần đầu tiên hắn nhìn Tiểu Phiền Toái, liền cảm thấy ánh mắt của cô xinh đẹp mà câu nhân.
Khó trách hắn nhìn nghe tiếng cô gọi “Cố Dư Sinh” lại cảm thấy quen thuộc như vậy.
Khó trách lúc Lục Bán Thành hỏi một câu đánh thức tình cảm của hắn đối với Tiểu Phiền Toái, hắn vẫn do dự, cảm thấy trong lòng như vẫn đang dành chỗ cho một ai khác…
Thì ra, hắn không phải yêu Tần Chỉ Ái vì cô có đôi mắt của Tiểu Phiền Toái mà là hắn đã sớm yêu cô từ lâu.
Vì cô là người hắn vẫn luôn cất giấu trong tiềm thức, hắn mới có thể động tâm với đôi mắt của Tiểu Phiền Toái.
Nhưng năm tháng đó, hắn thật sự đã quên cô, nhưng ở nơi cốt nhục sâu thẳm nhất, vẫn thủy chung có cô trong đó. . .
Vì vậy, khi gặp Tiểu Phiền Toái, hắn mới không ngừng bị ảnh hưởng, không ngừng lo này lo kia.
Đi một vòng lớn như vậy, cuối cùng hắn cũng chỉ yêu có một người, dù cô có giả dạng làm một người khác đi chăng nữa, hắn cũng lại lần nữa vì cô mà động tâm.
TayCố Dư Sinh đặt trên chăn có chút run, lông mày nhíu lại.
Tâm tình quá khó chịu, đầu ngón tay hắn run run, cuối cùng nắm chặt chăn.
Vì dùng lực quá mạnh, máu lại chảy ngược lên dây dẫn nước biển.
“Dư Sinh! Dư Sinh!” Cố lão gia lắc lắc cánh tay củaCố Dư Sinh,nhìn thấy máu chảy ngược vào ống truyền nước biển càng ngày càng nhiều, vội vội vàng vàng bấm chuông gọi y tá.
Trong chốc lát, bác sĩ và y tá vội vã chạy đến, trong phòng bệnh có tiếng bước chân, khiến Cố Dư Sinh thoát ra khỏi suy nghĩ của bản thân, con ngươi chuyển động, nhìn quét qua một vòng trong phòng, không nhìn thấy rõ những khuôn mặt kia, một giây sau liền giơ tay lên, tháo kim đang truyền nước biển, vén chăn nhảy xuống giường, cũng không thay đồng phục bệnh nhân trong người, liền đi tìm điện thoại di động, không để ý đến ông và bác sĩ y tá trong phòng mà chạy khỏi bệnh viện.
Trước cửa bệnh viện đúng lúc có hai chiếc taxi đang đậu.
Cố Dư Sinh mở cửa xe, chui vào, nói địa chỉ nhà Tần Chỉ Ái, liền giục tài xế lái xe.
Lúc đến khu gần nhà Tần Chỉ Ái, Cố Dư Sinh nhìn qua cửa sổ, thấy một cửa hàng, hắn nói tài xế dừng lại, dùng điện thoại di động thanh toán tiền xe xong mới xuống xe, vào cửa hàng mua một gói thuốc lá và bật lửa, vừa hút thuốc vừa đi bộ đến khu nhà Tần Chỉ Ái.
Còn chưa đến chỗ khu dưới lầu liền thấy trong phòng cô còn sáng đèn.
Màu vàng dịu dàng, cho người ta một cảm giác ấm áp.
Từ lúc tỉnh lại đến giờ, tim hắn vẫn đang nhảy loạn trong иgự¢, lúc này mới bình thường trở lại, dòng máu nóng đang tuông trào cũng từ từ hạ xuống.
Cố Dư Sinh vừa từ từ hút thuốc vừa đi đến dưới lầu cô, mới dừng lại.
Hắn dựa vào một cột đèn nhìn chằm chằm cửa sổ phòng cô không chớp mắt, không lên lầu.
Hắn nghĩ tới ngày trước khi hắn nhập ngũ một ngày, lúc đi qua nhà cô, đứng dưới nhà, cũng giống như bây giờ vậy, dựa vào một thân cây, nhìn chằm chằm cửa sổ phòng cô.
Đêm đó, hắn vẫn luôn mong mỏi cô có thể đến trước cửa sổ, chẳng cần biết là lý do gì, chỉ cần cô đứng ở vị trí hắn có thể nhìn thấy cô là đủ rồi, hắn có đi cũng không hối tiếc.
Đêm đó hắn đứng yên cả đêm, hút hết mấy gói thuốc lá, cô vẫn không xuất hiện, sáng sớm ngày thứ hai, cổ họng hắn khô khốc đau đớn nói không nên lời lên máy bay nhập ngũ.
Lần từ biệt đó, hắn đã ôm tâm thế cả đời này không gặp lại nhau nữa.
Có thể sau khi đi bộ đội hắn mới hiểu được hắn đã quá đánh giá cao bản thân mình, cũng đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của cô đối với hắn.
Hắn nhớ cô da diết, nghĩ đến mỗi buổi tối đều trằn trọc không thể ngủ được.
Nhưng ngoại trừ nhớ cô thì hắn còn có thể làm gì?
Là hắn từ bỏ cô, cũng không thể bởi vì hắn đổi ý thì có thể quay lại trêu chọc cô, không phải sao?
Làm người, đều muốn cho mình chút sĩ diện.
Nếu không, có một ngày lúc lên mạng tán gẫu với Ngô Hạo qua video, trong lúc đó Hứa Ôn Noãn lại gọi điện thoại tới khổ sở nói cho Ngô Hạo biết trong điện thoại: ‘Tiểu Ái khóc.’, có thể hắn sẽ thật sự không viết thư.
Chỉ là một bức thư nặc danh, không ai biết ai là ai, nhưng hắn phải đắn đo bao nhiêu lần mới có thể đưa ra quyết định gửi.
Sau khi gửi thư thì có hy vọng.
Đêm đó đọc thư hồi âm của cô xong, đó là lần hắn ngủ được yên ổn đầu tiên trong quân ngũ.
Lá thư hồi âm này là thứ duy nhất thuộc về cô mà hắn có được.
Đối với hắn, những lá thư đó chính là toàn bộ sinh mệnh của hắn.
Thư từ qua lại với cô khoảng ba năm trời, hồi đó cô đã lên đại học, mà hắn cũng đã thành một đặc công, bắt đầu chấp hành một số nhiệm vụ nguy hiểm.
Lúc đó thành phố X động đất, đội của hắn được cử đến đó cứu viện.
Không ai biết, trước khi đi cứu viện, hắn đã về Bắc Kinh một chuyến.
Đó là lần đầu tiên sau khi hắn nhập ngũ, mà hắn về lại là vì cô.
Là do lúc nói chuyện qua video với Ngô Hạo, nghe Ngô Hạo thuận miệng nhắc đến cô, vì hắn ít nói, hai người gọi điện thoại lại không có đề tài, Ngô Hạo lại bỗng nhiên hỏi: “Anh Sinh, anh còn nhớ Tiểu Ái không?”
Câu này khiến trong lòng hắn gợn sóng, tâm tư lan tràn, nhưng trong phút chốc lại trả lời một cách rất bình tĩnh: “Còn nhớ.”
Dừng một chút, hắn lại hỏi: “Sao vậy?”
“Em nghe Ôn Noãn nói cô ấy sắp bay lên làm phượng hoàng rồi, trong đại học có một tên con ông cháu cha nào đó theo đuổi cô ấy, còn sắm cho cô ấy laptop đời mới, hình như là mấy vạn tệ đó…”
Một cô gái xinh đẹp như vậy, có người theo đuổi là chuyện bình thường, chỉ là trong lòng của hắn vẫn có chút chua xót, mãi đến khi Ngô Hạo nói: “…Nghe Ôn Noãn nói Tần Chỉ Ái và người đó có hy vọng, ngày hôm trước còn cùng nhau ăn tối…”
Tim hắn giống như bị đâm một dao, không có từ ngữ nào có thể hình dung được cảm giác của hắn lúc đó đau đớn như thế nào.
Hắn không cúp máy của Ngô Hạo, cầm điện thoại di động đứng ngốc một lúc lâu, liền báo cáo lên cấp trên, liều mạng trở về Bắc Kinh.
Không phải không nghĩ tới người con gái mà hắn yêu sẽ gặp một người đàn ông tốt hơn hắn, thậm chí là dựng vợ gả chồng.
Mà khi hắn phong trần mòn mỏi trở lại Bắc Kinh, dứng dưới ký túc xá trường đại học của cô, đợi đến nửa đêm, thật sự nhìn thấy cô xuống một chiếc xe sang trọng, lúc này toàn bộ thế giới của hắn mới thật sự sụp đổ.
Đêm đó hắn lên máy bay trở lại quân doanh.
Khi về ký túc xá, hắn trốn trong nhà vệ sinh, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, trong lòng quyết tâm cắt đứt tình cảm với cô xong, tâm tình vẫn ngột ngạt đến không thể chịu đựng nổi, đường đường là nam nhi thân dài tám thước lại giống như một cô gái, ngồi xổm trong nhà vệ sinh không một bóng người che mặt khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc.
Đêm đó, thành phố X động đất, sáng sớm ngày thứ hai, hắn liền lên đường đi cứu viện.
Kỳ thật nhiệm vụ này chẳng là gì so với những nhiệm vụ trước, nhưng có thể ngày đó tinh thần của hắn thật sự không tốt.
Lúc cứu hai mẹ còn trong một tòa nhà ở lầu một, người mẹ bị thương khá nghiêm trọng, có thể là biết mình không thể sống nổi nên để Cố Dư Sinh cứu con gái của bà ấy trước, cô bé kia tên là Tần Ngải, lúc cô bé đó đã được Cố Dư Sinh cứu, mẹ của cô bé đó giống như trút được gánh nặng vậy, ngất đi nhưng trong miệng vẫn lẩm bẩm gọi tên của con gái.
Lúc hắn quay lại cứu người mẹ, còn chưa kịp hành động, liền nghi thấy người mẹ la hét gọi: “TầnNgải, Tần Ngải, Tần Ngải…”
Hắn nghe vào tai lại biến thành: “Tần Chỉ Ái, Tần Chỉ Ái, Tần Chỉ Ái…”
Đang nguy hiểm như vậy hắn lại thất thần.
Dư chấn bùng lên, run chuyển nhà cửa, có một khối đá lớn đập xuống.
Tần Dương ở bên ngoài la to: “Cố đội trưởng! Cố đội trưởng!”
Hắn hoàn hồn, không hề do dự liền bảo vệ người mẹ không biết có còn khả năng sống sót không kia.
Khi tỉnh lại, thế giới liền thay đổi… Tần Chỉ Ái lại giống như chưa từng tồn tại trong sinh mệnh của hắn, hắn quên không còn một chút ký ức nào.
Đầu ngón tay bỏng, hắn mới tỉnh lại từ trong hồi ức, nhìn về thế giới thật.
Hắn dập thức, ném vào một thùng rác, sau đó lại tìm một điếu khác, châm lửa.
Hắn hút chậm rì rì, phun ra những vòng khói đẹp đẽ, tiếp tục nhìn chằm chằm cửa sổ phòng Tần Chỉ Ái.
Không bao lâu, trên cửa sổ có bóng người.
Đầu ngón tay Cố Dư Sinh khẽ run lên, chỉ một cái liếc mắt hắn liền nhận ra đó là cô, dù biết cô sẽ không biết hắn ở dưới lầu, nhưng trong lòng vẫn có chút vui sướng.
Vui vẻ còn chưa được bao lâu, còn chưa lan tràn hết trái tim hắn, hắn liền tinh tường nhìn thấy trên cửa sổ còn có một bóng người khác.
Dáng cao cao, tóc ngăn ngắn, hiển nhiên là đàn ông.
Cố Dư Sinh giống như bị điểm huyệt, mỗi tế bào toàn thân, mỗi một lỗ chân lông đều trở nên bất động.
Trong Ⱡồ₦g иgự¢ vừa có một vui sướng nhàn nhạt giờ lại bị một luồng lạnh lẽo thay thế.
Một lúc lâu sau, não của hắn mới có ý thức lại, hắn mới hoảng hốt ý thức được, đó là người mà cô đã viết trong thư.
“Tôi chuẩn bị bắt đầu một cuộc sống mới rồi.”
“Vì trong sinh mệnh của tôi có một người khác quan trọng hơn.”
“Người này đối với tôi mà nói, còn quan trọng hơn người đàn ông mà tôi đã yêu suốt tám năm trời.”
“Tương lai người này chính là toàn bộ cuộc sống của tôi.”
“Tất cả mọi thứ của tôi, tính mạng của tôi, đều sẽ vì sự tồn tại của người này mà tiếp diễn.
TayCố Dư Sinh nhịn không được cầm điếu thuốc trên tay càng chặt, điếu thuốc biến hình, tàn thuốc từ từ rơi, bị gió thổi tán loạn trong đêm.
Đêm mùa xuân có chút lạnh, trên người hắn chỉ mặc đồ ngủ đơn giản, lạnh đến nỗi hắn run cầm cập, nhưng hắn lại bỏ qua cảm giác đó, ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng của hai người chiếu trên cửa sổ.
Qua một lúc lâu, hắn mới tự hỏi: Người đàn ông này chính là người cô đã tìm kiếm cho cuộc sống mới của mình sao?
Hai người có vẻ rất hòa hợp, tuy rằng không thể nhìn thấy mặt họ, cũng không thể nghe thấy những lời họ nói nhưng hắn có thể cảm giác được, bọn họ đang tán gẫu rất vui vẻ.
Người đàn ông kia rất chăm sóc cô, thời tiết lúc này đã lạnh rồi, người đó liền cầm một cái áo khoác, khoác lên người cô.
Cô cũng rất chăm sóc người đàn ông đó, quay lại phòng bưng một ly nước đưa cho đối phương.
Họ ở trên ban công sững sờ một lúc không lâu lắm, liền quay lại phòng.
Cố Dư Sinh vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, hắn nhìn cửa sổ lúc này đã đen kịt, không còn thấy gì nữa rồi.
Nhưng trước mắt hắn lại thấp thoáng hiện lên hình ảnh người đàn ông kia và cô đứng trên ban công trò chuyện.
Đáy lòng hắn có chút đau, có chút buồn.
Lúc trước còn trẻ, hắn vì mơ ước của bản thân mà không ngầng ngại từ bỏ cô, cô lại hoàn toàn không chút oán giận, sau khi hắn rời đi, còn nghĩa chẳng từ nan yêu thương hắn nhiều năm như vậy.
Sau đó, hắn quên cô, lại sau đó, hắn vì Tiểu Phiền Toái mà say rượu làm bậy, lại lần nữa phụ lòng của cô.
Tan vỡ và đau thương mà hắn mang lại cho cô nhiều như vậy, ngoài yêu cô và làm cô đau lòng, hắn còn có mặt mũi gì mà đòi hỏi cô quay lại liếc nhìn hắn một cái.
Vả lại, cô đã có cuộc sống mới của riêng mình rồi.
Gió thổi, thuốc tàn rất nhanh, gió thổi, khiến ánh mắt hắn cũng cay xè.
Trong tiểu thuyết, khi người ta mất đi ký ức, lúc nhớ lại tất cả, chính là một sự bắt đầu lại đẹp đẽ của sự đoàn viên.
Có thể trên thực tế hắn lại toàn nhớ lại những vết thương ở nhưng nơi sâu kính nhất, nhưng lại là nhớ lại lúc hắn và cô kết thúc.
Hiện nay những điều còn lại hắn có thể làm chính là nhìn thấy cô sống quãng đời còn lại một cách hạnh phúc.
Nếu cô hạnh phúc, có thể hắn cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Cố Dư Sinh đứng cả một đêm, mãi đến khi những ánh nắng đầu tiên của ngày chiếu xuống, hắn mới giật giật hai chân lạnh lẽo, đứng thẳng người.
Thùng rác cạnh chỗ hắn đứng đã chất đầy tàn thuốc to nhỏ.
Hắn nhìn lướt qua, rõ ràng cổ họng khô khốc, còn có chút ngứa nhưng hắn vẫn cúi thấp đầu, đăm chiêu đứng một chút, mới rời đi.
Trở lại bệnh viện, Cố Dư Sinh đã sốt cao.
Hắn truyền nước biển, ngủ đến một giờ chiều, khi tỉnh lại đã hạ sốt được một nửa.
Vì tối qua đứng quá lâu, cơ thể của hắn cũng không có gì bất ổn, kết quả chụp CT não cũng không có gì bất thường.
Hắn không nói cho bác sĩ biết mình đã quên những gì, nhưng cũng hỏi vài câu tương tự như tình huống của mình.
Chủ nhiệm khoa não nói với hắn gọi là mất trí nhớ mang tính lựa chọn, là loại hình mất trí nhớ rất thường gặp.
Có thể là hình ảnh của Tần Chỉ Ái năm đó ảnh hưởng đến não của hắn quá lớn cho nên khi hắn bị thương, hắn mới bị như vậy.
Một giờ rưỡi chiều, Tiểu Vương ghé qua, lúc sắp đi, Cố Dư Sinh để hắn chở ông về nhà để ông nghỉ ngơi.
Trong phòng bệnh lúc này chỉ còn một mình hắn, hắn không ngờ mình lại có thể nhớ đến những ký ức kia.
Còn trẻ, quãng thời gian đó tươi đẹp đến mức nào, nhưng bây giờ lại có nhiều chuyện đã xảy ra, hắn nặng nề đến nghẹt thở, lúc hắn muốn hút một điếu thuốc theo thói quen thì phát hiện mình đã ngất xỉu được mang đến bệnh viện, ngoại trừ điện thoại di động, cũng không còn bất cứ thứ gì khác trong túi quần.
Vén chăn lên, hắn muốn xuống cửa hàng đối diện bệnh viện mua gói thuốc lá, nhưng không ngờ mình nuốt vào đều nghe thấy mùi khói thuốc.
Tối hôm qua hắn hút thuốc nhiều như vậy, lúc sốt lại ra rất nhiều mồ hôi, xen lẫn trong đó còn có mùi rất sặc mũi…
Cố Dư Sinh cởi đồng phục bệnh nhân, đến nhà vệ sinh trong phòng bệnh của mình tắm rửa, sau khi đi ra ngoài, lượm quần áo của mình mặc lại chỉnh tề, gọi y tá đến thay dra giường vỏ chăn sạch cho hắn, rồi rời khỏi phòng.
Sau giờ ngọ, ánh nắng ấm áp chiếu lên người, rất thoải mái.
Trong phòng bệnh cấm hút thuốc.
Cố Dư Sinh ngồi trong khuôn viên bệnh viện hút thuốc, nhìn mấy người mặc áo trắng ra ra vào vào phòng cấp cứu, yên lặng mà hút.
Không biết hắn hút bao nhiêu điếu thuốc rồi nữa, có thể là bốn điếu, hắn lại nhìn thấy Tần Chỉ Ái đi ra từ phòng trên lầu của phòng cấp cứu đi xuống.
Trong tay cô cầm tờ giấy gì đó giống như đơn thuốc, vừa nhét vào trong túi, vừa cúi đầu nhìn cầu thang mà đi xuống.
Cô chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, vọt thẳng đến trước cổng bệnh viện.
Trên đường đi đúng lúc cô đi qua chỗ hoa viên.
Cố Dư Sinh ngậm thuốc lá nhìn chằm chằm bóng người của cô từ xa đi tới, lúc cô từ từ đi qua bên cạnh hắn, sau đó lúc cô cách hắn chừng hai mét, không biết thần sai quỷ khiến thế nào, hắn liền gọi: “Tần Chỉ Ái”
Vì trong miệng ngậm thuốc nên giọng của hắn nghe khá mơ hồ.
Có thể là cô nghe thấy, dừng bước.
Có thể là bởi vì nghe tiếng có vẻ không chân thật cho lắm, cô không quay đầu lại, mà lấm lét nhìn trái nhìn phải.
Hắn hạ thuốc lá xuống, đứng lên, lại gọi tên cô lần nữa: “Tần Chỉ Ái”
Lần này cô nghe âm thanh khá rõ ràng, nên nhìn về phía nguồn, đột nhiên nghiêng đầu, lúc tiếp xúc với tầm mắt của hắn, trong mắt cô lại có một tia sáng kinh ngạc.
Hắn dập thuốc, ném vào thùng rác, sau đó Cố Dư Sinh mới đi về hướng Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái nhìn thấy hắn càng ngày càng tới gần, lúc đó mới hồi phục lại tinh thần, ý thức được chính mình đang đứng giữa đường, thoáng di chuyển vài bước đến ven đường.
Cố Dư Sinh đứng cách Tần Chỉ Ái xa khoảng nửa mét, ánh mắt của hắn nhìn khuôn mặt nhỏ của cô chằm chằm một lúc lâu, hỏi: “Cô không khỏe ở đâu sao?”
Trong lòng hắn đang thầm so sánh cô với Tần Chỉ Ái trong ký ức của hắn trước đây.
Đã nhiều năm như vậy nhưng đôi mắt của cô vẫn hoàn toàn không hề thay đổi, trong suốt sạch sẽ, thuần túy tinh khiết khiến cho những người nhìn cô lại sợ sẽ làm vấy bẩn đôi mắt thanh thuần ấy.
Mặt đúng là hơi nhọn một chút, không còn êm dịu như lúc nhỏ, nhưng cũng có những đường viền gợi cảm, vẻ đẹp có thể làm người ta rung động.
Cô cao hơn không ít, tóc vẫn dài như trong ký ức của hắn…
Năm đó ở trong bộ đội, trước khi chưa quên cô, vẫn luôn nghĩ không biết khi cô lớn lên vóc dáng sẽ như thế nào, không ngờ, một cô bé ngày nào đã trở thành một người phụ nữ, làm cho người ta càng thêm cảm giác trí mạng…
......
Chẳng bao lâu nữa, Tần Chỉ Ái phải xuất ngoại, nhà cô thuê ở Bắc Kinh có rất nhiều đồ vật cô không thể mang về Hàng Châu.
Cô mang thai, không thể cứ bôn ba qua lại, ngày hôm qua đúng lúc là chủ nhật, cô đặt trước vé tàu hỏa cho Tần Gia Ngôn, để cậu ấy đến đây.
Hôm qua hai chị em họ thu dọn một đống đồ, bao lớn bao nhỏ, xếp đầy ba túi.
Một túi sách quá nặng, ký gửi về Hàng Châu, còn lại quần áo, hôm nay Tần Gia Ngôn sẽ mang đi.
Sợ mẹ lo lắng, cô không dám nói cho Tần Gia Ngôn biết cô mang thai, buổi sáng cô phải chờ Tần Gia Ngôn đi rồi, cô mới dám đến bệnh viện để khám thai.
Cũng may bác sĩ không trách cô trễ hẹn, còn cho cô rút số lại.
Sau khi cô mang thai, không dám uống thuốc cảm nên cô đến hỏi bác sĩ một chút, nhưng mà bác sĩ nói không phải là thuốc uống điều trị lâu dài thì cũng không có ảnh hưởng gì.
Nhưng sau khi kiểm tra xong, cô ngồi trong bệnh viện tổng hợp, vẫn không giữ được bình tĩnh mà lấy tất cả những thắc mắc mà những ngày trước cô nhìn thấy trên internet hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, tình huống của tôi thế nào? Thai nhi có khỏe không? Có mang thai ngoài țử çɥñğ hay không? Có dấu hiệu sẩy thai gì không?”
Bác sĩ bị những câu hỏi của cô làm cho rối tinh rối mù, chọc cho bác sĩ nở nụ cười, bác sĩ phải trấn an cô một lúc lâu, chỉ vào hình ảnh trong màn hình siêu âm, nhỏ đến nỗi chỉ là một dấu chấm, nói cho cô biết thai nhi đều bình thường, lần sau tái khám nhớ mang theo những giấy tờ này để theo dõi.
Tần Chỉ Ái nghe thấy bào thai không có chuyện gì bất thường thì “Ừ, ừ” vài tiếng, sau đó vừa cười vừa nói “Cảm ơn bác sĩ” nhiều lần, mới rời khỏi phòng siêu âm.
Lúc đi thang máy xuống lầu, cô còn cầm tờ kết quả xem không hiểu kia nhìn chằm chằm vào điểm chỉ bằng hạt đậu trong hình, nhìn thật cẩn thận, sau đó mới cười yếu ớt.
Nói thật, cảm giác này rất kỳ diệu.
Trước khi chưa mang thai, cô rất sợ mang thai, khi biết mình có thai, cô còn do dự không biết có nên sinh đứa bé này ra không, có thể bảo bảo ở trong bụng càng lâu, tình cảm sẽ càng sâu, là tình mẫu tử thiêng liêng.
Ra khỏi thang máy, cô sợ nhiều người chen chen chúc chúc ᴆụng trúng cô, liền cuộn giấy kết quả siêu âm cất vào túi, sau đó lại nhét hết những đơn thuốc các loại, cô mang giày đế bằng, sau khi biết Bảo Bảo rất khỏe mạnh, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, chỉ mới đi được vài bước, đã bị Cố Dư Sinh chặn lại.
Nghe thấy hắn hỏi, cô vội vàng lắc đầu trả lời: “Không phải ạ.”
Dừng một chút, nghĩ đến mấy ngày trước cô đến khám sức khỏe, liền nửa thật nửa giả nói: “Em đến lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe, hồ sơ du học cần phải có.”
Cố Dư Sinh nhìn cô chằm chằm, không biết đang nghĩ gì, không phản ứng
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc