Ép Yêu 100 Ngày - Chương 56

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Tình Cảm Tám Năm Của Cô, Chính Là Hắn
Cố Dư Sinh hờ hững liếc về phía Tần Chỉ Ái một chút, thấy cô bé cầm ly nước cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Qua một lát, hắn lắc đầu với Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành không nói gì, rất nhanh bước qua bàn trà, rời khỏi phòng.
“Ngô Hạo, sao anh có thể khi dễ tôi như vậy? Anh biết không? Mấy ngày trước tôi đến trường học ở thành phố A rồi, sủi cảo ở trước cổng trường vẫn có mùi vị như vậy, trên cây cổ thụ vẫn còn khắc tên chúng ta, mỗi một nơi mỗi một ngóc ngách anh và tôi đã từng trải qua, đều có bóng dáng của anh, nhưng mà, anh biết không? Lúc đó tôi chỉ có cảm giác như Ngô Hạo trước đây mà tôi yêu đã ૮ɦếƭ rồi…” Hứa Ôn Noãn khóc đến khàn tiếng.
Những chuyện Hứa Ôn Noãn nhắc lại, Ngô Hạo đều nhớ, hắn cũng rơi lệ, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.
Vốn không có ai nói chuyện trong phòng khách, trong nháy mắt, trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc của Ngô Hạo và Hứa Ôn Noãn.
Bầu không khí càng trở nên lúng túng.
Tần Chỉ Ái dần không nén được tức giận, lúc cô đặt ly nước xuống bàn, Cố Dư Sinh liếc nhìn cô một chút, cũng cảm thấy bây giờ hầu như không phải là lúc thích hợp để ở lại, chủ động nói: “Đi dạo một vòng không?”
“Ừ.” Tần Chỉ Ái gật gật đầu, sau đó chỉ phòng ngủ của mình, lại nói: “Tôi đi lấy áo khoác.”
Cố Dư Sinh hất tay, không nói gì.
Lúc Tần Chỉ Ái cầm áo khoác đi ra, Cố Dư Sinh đã không ngồi trong phòng khách rồi.
Tiếng khóc của Hứa Ôn Noãn và Ngô Hạo ngày một kịch liệt.
Tần Chỉ Ái vội vã cất bước đi, đổi giày xong, kéo cửa đã nhìn thấy Cố Dư Sinh đứng cạnh thang máy đang hút thuốc.
Hắn thấy cô đi ra, liền dập thuốc, bắn vào thùng rác, sau đó thuận tay bấm nút thang máy.
. . . . .
Hai người đi ra không thấy bóng dáng của Lục Bán Thành.
Mặc dù đã vào xuân nhưng nhiệt độ còn khá lạnh, Cố Dư Sinh sờ chìa khóa xe trong túi, mở khóa xe, quay lại nói với Tần Chỉ Ái: “Ngồi trong xe một chút đi.”
Tần Chỉ Ái nhợt nhạt cười: “Được ạ.”
Cô vốn muốn mở cửa xe nhưng Cố Dư Sinh lại ra tay giúp cô mở.
Tần Chỉ Ái không ngần ngại cong người, ngồi ở ghế phụ lái.
Cố Dư Sinh vòng qua đầu xe, ngồi vào trong xe.
Theo tiếng đóng cửa, không gian nhỏ hẹp trong xe lại cực kỳ yên tĩnh.
Hai người cũng không nói chuyện, bầu không khí lại càng trở nên lúng túng, Cố Dư Sinh nhận thấy cô không tự nhiên, liền đưa tay mở radio trong xe.
Hôm qua Tiểu Vương lái xe, đúng lúc mở kênh âm nhạc, tiếng hát nhẹ nhàng, lượn lờ bên tai khiến không khí ngưng trệ lưu động hơn rất nhiều.
Tần Chỉ Ái vốn cho rằng hắn sẽ cùng cô ngồi yên như vậy đến lúc Hứa Ôn Noãn và Ngô Hạo nói xong, cũng không lâu sau, Cố Dư Sinh lại chủ động mở miệng nói chuyện: “Ngày đó, ở Thượng Hải, thật sự là cô đi xem mắt sao?”
Tần Chỉ Ái bị Cố Dư Sinh hỏi, sững sờ mấy giây mới phản ứng lại, đó là lúc cô hẹn gặpS Quân, trùng hợp gặp hắn và Lục Bán Thành.
Sở dĩ hỏi đi xem mắt là do cái tên miệng rộng Lục Bán Thành kia, nói tào lao, nói không phải cô sẽ đi xem mắt chứ…
Tần Chỉ Ái vội lắc đầu: “Không phải.”
Cố Dư Sinh đương nhiên biết ngày hôm đó cô không có đi coi mắt, sở dĩ hỏi đến sự kiện kia là muốn tìm lời dẫn cho những câu hỏi tiếp theo sau mà hắn tìm mãi không ra đáp án thôi.
Cố Dư Sinh nhích lại gần ghế tựa, rõ ràng động tác của hắn rất nhỏ nhưng tỏa ra khí chất tao nhã nồng nặc, hắn rất hờ hững ‘ừ’ một tiếng, dừng một chút, vừa mới chuẩn bị hỏi cô sao cô lại đến đó, Tần Chỉ Ái đã quay đầu, nói với hắn: “Ngày đó tôi hẹn gặp một người bạn.”
Cố Dư Sinh nhìn Tần Chỉ Ái một chút, giả vờ như thuận miệng hỏi cô: “Bạn gì?”
“Ưm…” nói chuyện với hắn một chút, bầu không khí lại trở nên hòa hợp hơn rất nhiều, Tần Chỉ Ái đang tìm một từ thích hợp để hình dungS Quân: “… một người bạn mà đến bây giờ tôi vẫn chưa biết mặt…”
“Hả?” Dù đã biết rõ trong lòng nhưng Cố Dư Sinh vẫn có biểu hiện kinh ngạc, như là rất sửng sốt, hắn còn hỏi lại một cách ngu ngơ: “Không phải cô lại quen loại hình bạn trên mạng chứ?”
“Không phải bạn trên mạng…” Tần Chỉ Ái lắc lắc đầu: “Thế nhưng cũng gần như vậy đó…”
Âm lượng nhạc trong máy có hơi lớn, Cố Dư Sinh giơ tay lên vặn nhỏ âm lượng lại một chút, liền tăng nhiệt độ thêm một chút, mới quay đầu, liếc mắt nhìn Tần Chỉ Ái không nói gì, nhưng biểu hiện trên mặt của hắn lại như đang dò hỏi cô: “Cũng gần như vậy là có ý gì?”
Tần Chỉ Ái làm sao biết trong lòng Cố Dư Sinh đang nghĩ gì, cứ tiếp tục mở miệng giải thích: “Là bạn qua thư.”
“Nhiều năm về trước thì trò này còn thịnh hành, nên tôi đã quen người bạn này đã quen từ nhiều năm về trước rồi.”
Cố Dư Sinh đi một vòng tròn lớn như vậy, chính là muốn Tần Chỉ Ái nói câu này: “Quen từ khi nào?”
“Năm lớp 11 ạ.”
Rốt cuộc là vòng đến thời cấp ba . . . trong lòng Cố Dư Sinh thầm nghĩ… lại trả lời: “Như vậy là rất lâu rồi…”
Dừng một chút, Cố Dư Sinh còn nói: “Hai người có thể kiên trì gửi thư cho nhau một thời gian dài như vậy, coi như cũng là kỳ tích rồi.”
Tần Chỉ Ái cười cười: “Phải” một tiếng.
“Ngày đó lúc tôi thấy cô cô chỉ ngồi một mình, còn chưa gặp sao?”
“Chưa, lúc đó anh ấy có việc, không thể đến thành.”
Cố Dư Sinh xin lỗi “A” một tiếng, sau một lát, lại nhàn nhạt mở miệng: “Cấp ba, lúc đó cô và Hứa Ôn Noãn đã có quan hệ tốt như vầy rồi sao?”
“Đúng vậy ạ, lớp 10 chúng tôi đã là bạn tốt của nhau.”
“Thật sao?” Cố Dư Sinh dừng một chút, lại nhàn nhã mở miệng: “Theo lý thuyết, lúc học cấp ba chúng ta không phải đã quen nhau rồi sao?”
Nếu không phải bỗng nhiên nói đến chuyện cấp ba, cô quen Hứa Ôn Noãn, hắn quen Ngô Hạo, có phải hắn và cô đã từng gặp nhau sao?
Thì ra, những chuyện tốt đẹp trong quá khứ kia, chỉ có cô nhớ thôi.
Đầu ngón tay Tần Chỉ Ái run nhẹ, nhanh chóng cụp mắt, che giấu ánh mắt ảm đạm, mới nhẹ giọng nói: “Cứ cho là quen đi.”
Coi như là quen đi? Lẽ nào không phải sao? Nếu như không phải quen vậy sao hắn lại viết thư cho cô? Lại còn là thư nặc danh?
Cố Dư Sinh nhíu máy, sau đó biểu hiện lại trầm ổn như mây gió: “Coi như là quen? Vậy chúng ta không thân thiết gì sao?”
Nếu không phải ba năm trước, hắn và cô bỗng nhiên gặp nhau, cô mới biết hắn đã quên cô từ lâu.
Cô thật sự cho rằng lúc đó cô đã từng có thể đi vào thế giới của hắn.
Về sau sau khi cô biết hắn cố ý cho cô số điện thoại giả, cô mới nhận thức được hắn chưa từng muốn để cô bước vào thế giới của hắn.
Đối vối cô, một sự quen biết này đáng giá cả một đời.
Đối với hắn, sự quen biết này chỉ là phù du mây khói.
Hiện nay hắn lại hỏi cô có đặc biệt thân thiết không? Cô phải trả lời như thế nào đây chứ? Tôi đã từng bị anh cho leo cây hai lần? Tôi đã đợi anh rất nhiều năm, dù tôi bị đau bụng hành kinh cũng theo Ôn Noãn đi chơi chỉ để gặp anh, tôi từng đứng ở Cố gia lúc cha mẹ anh qua đời không ăn không uống đứng xa xa nhìn anh ba ngày ba đêm sao?
Những việc làm đó, cũng chỉ là do cô đơn phương tự nguyện thôi.
Trong lòng Tần Chỉ Ái không ngừng chua xót, gượng gượng cười, ngẩng đầu nhìn Cố Dư Sinh: “Chúng ta sao có thể thân thiết chứ? Tôi chỉ đi chơi với Ôn Noãn nên tình cờ gặp anh mấy lần.”
Tổng cộng 28 lần, cô nhớ rất rõ ràng.
Trong đó có 8 lần hắn một cái cũng không liếc nhìn cô, bảy lần hắn nhìn cô như một người xa lạ, sáu lận hắn gật gật đầu với cô, rồi nói vài câu khách sáo.
“Hơn nữa đa số những lần đó chúng ta không hề nói chuyện với nhau.” Tần Chỉ Ái cười càng long lanh, chỉ có một mình cô biết, lúc này trong lòng cô có bao nhiêu thương tâm.
Cô yêu hắn, cho tới nay, cô cũng chỉ có một mình tự mình cuồng loạn trong tình yêu đó, tự biên tự diễn một vở kịch cho chính mình.
Yêu đến khí thế ngất trời, yêu đến vật đổi sao dời cũng không thay đổi.
Nhưng hài hước nhất chính là người cảm động cũng là cô, người không hay biết gì vẫn là hắn.
Trong đầu Tần Chỉ Ái không biết tại sao lại nghĩ đến câu nói kia của Hứa Ôn Noãn: “Sủi cảo kia cũng không còn mùi vị như lúc xưa, Ngô Hạo cũng không phải là Ngô Hạo của ngày đó nữa rồi.”
Cố Dư Sinh, anh biết không?
Em yêu anh đã lâu, thật lâu, lâu đến nỗi em đều không muốn thời gian kia trôi qua, em vẫn còn yêu anh của lúc xưa, em cũng vẫn là em của năm ấy.
“Thì ra là như vậy…” Cố Dư Sinh như gặp một vấn đề nan giải, ánh mắt trở nên thấp thỏm.
Tần Chỉ Ái không lên tiếng, có thể là vì Cố Dư Sinh hỏi lại chuyện cũ, làm cô nhớ lại những chuyện trong quá khứ, tâm tình lại trở nên khổ sở, lại thêm mang thai, cô cảm thấy rất khó chịu, cực kỳ khó chịu. Tần Chỉ Ái đột nhiên liền che miệng, ụa một cái, sau đó đẩy cửa xe ra, vội vã nhảy xuống xe, chạy đến trước thùng rác ven đường đỡ một thân cây, nôn mửa mãnh liệt…
Cố Dư Sinh đang trầm tư bỗng nhiên nghe tiếng Tần Chỉ Ái nôn khan, mi tâm cau lại, định thần, sau đó tầm mắt lại nhìn vào kính chiếu hậu, thấy Tần Chỉ Ái đang nôn đến tối tăm mặt mũi.
Cố Dư Sinh càng nheo mày, hắn đẩy cửa xe ra, chạy vội đến bên cạnh Tần Chỉ Ái: “Sao vậy?”
Tần Chỉ Ái nghiêng đầu liếc nhìn Cố Dư Sinh một cái, muốn nói câu “không có chuyện gì” nhưng cô còn chưa kịp động môi, lại phải cong người nôn thêm một chặp.
Đồ ăn từ buổi trưa đã tiêu hóa hết, giờ cô chỉ toàn nôn ra giấm chua, cô nôn đến khi không còn gì trong bụng thì đã mệt đến đứng không nổi, cả người đều phát run.
Cố Dư Sinh nhìn thấy sắc mặt của cô trắng bệch, ánh mắt của hắn lại nổi lên một tầng lo lắng, hắn liền đưa tay ra bắt lấy cánh tay của cô: “Tôi dẫn cô đến bệnh viện…”
“Không…” Tần Chỉ Ái bật lên chữ này từ trong tiềm thức.
Chuyện cô mang thai ngoại trừ cô ra, không ai có thể biết được, đi tới bệnh viện chẳng phải sẽ lộ hết sao?
Tần Chỉ Ái xoay trở một lát, mới miễn cưỡng ngăn cơn buồn nôn trong dạ dày, uể oải tiếp tục mở miệng nói: “… Không cần… tôi…. Tôi không sao…”
Nói xong cô liền nôn còn mãnh liệt hơn lúc nãy.
Đã ói thành như vậy, còn nói là không có chuyện gì?
Cố Dư Sinh mím môi một hồi, không để ý đến sự từ chối của Tần Chỉ Ái, trực tiếp khom người ôm ngang cô.
Tần Chỉ Ái theo phản xạ có điều kiện, nhảy xuống khỏi Ⱡồ₦g иgự¢ hắn, liên tục lùi về phía sau vài bước, mệt mỏi dựa vào đầu xe hơi, hít sâu vào vài hơi, cười với Cố Dư Sinh: “Thật sự không cần đến bệnh viện, tôi không sao…”
Cố Dư Sinh nhìn thẳng vào mắt cô, lông mày giật giật, không lên tiếng.
Cảm giác buồn nôn trôi qua, Tần Chỉ Ái cảm thấy đỡ hơn rất nhiều: “Hai ngày trước dạ dày của tôi đã không khỏe rồi…”
Cố Dư Sinh nhìn thấy cô đỡ hơn, lúc này mới buông lỏng: “Không đi bệnh viện lấy thuốc uống? Hoặc là siêu âm?”
“Có… hai ngày nay tôi vẫn còn uống thuốc.” Bởi vì nói dối, Tần Chỉ Ái có hơi khựng lại một chút.
Cố Dư Sinh không nói nữa, đi tới trước xe, mở cốp xe, cầm một chai nước khoáng, vặn mở nắp bình, đưa cho Tần Chỉ Ái.
“Cảm ơn.” Tần Chỉ Ái nhận chai nước xong liền súc miệng, sau đó uống nửa chai nước, cả người đã khôi phục lại như lúc đầu, cô quay đầu cười với Cố Dư Sinh sợ hắn thấy sơ hở gì, suy nghĩ một chút, liền tiếp tục giải thích: “Hình như là mấy ngày trước ăn đồ ven đường với Hứa Ôn Noãn, ăn phải đồ hư rồi.”
Cô thật sự không sao rồi, Cố Dư Sinh lại quay lại dáng vẻ hờ hững nhất quán, nhàn tản tựa lên xe, mở miệng nói chuyện mang theo một tia lười biếng: “Quán ven đường không vệ sinh, tốt nhất là đừng ăn.”
“Có lúc thèm mà…”
Cố Dư Sinh như suy tư gì, mất tập trung, chỉ ‘ừ’ một tiếng, sau đó lại bình tĩnh lại.
Tần Chỉ Ái nghe thấy hắn trả lời qua loa như vậy, quay đầu, liếc mắt nhìn hắn, thấy tinh thần hắn đã bay đi đâu, không lên tiếng nữa.
Lại yên tĩnh.
Mãi đến khi Ngô Hạo ló đầu ra, Tần Chỉ Ái mới đứng thẳng lên.
Ngô Hạo khóc, viền mắt còn lại một vệt hồng, hắn đi đến bên cạnh xe Cố Dư Sinh, móc ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa cho Tần Chỉ Ái: “Tiểu Ái, phiền cô đưa cho Ôn Noãn giúp tôi.”
Nếu Ôn Noãn muốn nhận, hắn hà tất phải nhờ cô chuyển giúp.
Tần Chỉ Ái không nhận, coi Ngô Hạo như không khí, quay về chào tạm biệt Cố Dư Sinh, sau đó liền cất bước rời đi.
Khi Tần Chỉ Ái về nhà, Hứa Ôn Noãn đang ở trong nhà bếp rửa rau.
Hứa Ôn Noãn nghe thấy tiếng động, liền để hai tay ướt chạy ra cửa, dò xét một lúc lâu: “Tiểu Ái, mau giúp mình nấu đồ ăn đi, mình đói lắm rồi.”
Tần Chỉ Ái còn chưa kịp nói với Hứa Ôn Noãn một câu, cô liền lách vào nhà bếp.
Tần Chỉ Ái thay giày, đi vào phòng ngủ, thay đồ mặc ở nhà, nhìn vào phòng Hứa Ôn Noãn một chút, trong phòng ngủ của cô đã được dọn sạch sành sanh, giống như những âm thanh đồ vật đổ vỡ chỉ là ảo giác của Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái thu lại tầm mắt, nhìn ngoài ban công, thấy một túi rác đen to tướng, chắc là lúc cô còn chưa về, Hứa Ôn Noãn đã dọn sạch rồi phải không?
Thay xong quần áo, Tần Chỉ Ái thấy Hứa Ôn Noãn đang ngồi trên bàn ăn, bật bếp điện làm nước dùng.
Tần Chỉ Ái đi đến giúp, ánh mắt lâu lâu lại nhìn Hứa Ôn Noãn, nhưng có mấy lời muốn hỏi lại không dám hỏi ra.
Hai người ngồi đối mặt nhau, Tần Chỉ Ái thả thịt dê vào nồi, Hứa Ôn Noãn bỗng nhiên như nhớ đến gì đó, liền chạy đến mở tủ lạnh lấy ra một chai bia: “Tiểu Ái, cậu uống không?”
Tần Chỉ Ái lắc lắc đầu: “Mình uống sữa!”
“Được rồi…” Hứa Ôn Noãn không ép cô, tiện tay lấy ra một chai sữa bò.
Hứa Ôn Noãn ngồi xuống, mở bia, ngẩng đầu lên uống như uống nước lọc vậy, sau đó mới cầm đũa, gắp thịt dê lên ăn, mặt mày vui vẻ nhai.
Tần Chỉ Ái thấy Hứa Ôn Noãn cười, cũng mím môi cười nhạt, nhưng sau đó vẫn gọi: “Ôn Noãn.”
Hứa Ôn Noãn như biết Tần Chỉ Ái muốn hỏi chuyện giữa cô và Ngô Hạo, cũng không biết nên xử lý như thế nào, giơ chai bia, ᴆụng vào chai sữa bò của cô, cắt ngang Tần Chỉ Ái: “Nào, cạn ly!!”
Tần Chỉ Ái uống hai ngụm sữa bò, nhìn về phía Hứa Ôn Noãn.
Hứa Ôn Noãn gắp cho cô hai miếng thịt, ra hiệu cô ăn cho nóng.
Tần Chỉ Ái nhìn hiểu Hứa Ôn Noãn không muốn nói chuyện lúc này, không hỏi nữa.
Sau đó Hứa Ôn Noãn uống đến chai thứ hai, cô vẫn chủ động khai báo: “Tiểu Ái, mình không kết hôn với Ngô Hạo.”
Trưa nay trên thichsdoctruyen tiếp tục ra thêm nhiều chương nữa mọi người chờ nhé :)
Kỳ thật cô đã sớm có linh cảm này, lễ cưới của Hứa Ôn Noãn và Ngô Hạo ngày mốt sẽ bị hủy, chỉ là lúc nghe từ miệng của Hứa Ôn Noãn, Tần Chỉ Ái lại không nhịn được, đầu ngón tay khẽ run rẩy.
“Có điều, Tiểu Ái…” Hứa Ôn Noãn rũ mi mắt, cố gắng cười, nói tiếp: “…Mình cũng không chia tay với Ngô Hạo.”
“Nói thật, gần đây mình cứ cảm thấy giống như nằm mơ, rất nhiều lần mình cho rằng sau khi tỉnh ngủ, sẽ phát hiện kỳ thật Ngô Hạo không có dây dưa gì với Tưởng Tiêm Tiêm.”
“Dù mình có rất tức giận, cũng rất khó vượt qua khổ ải này, thậm chí lúc mình cãi nhau với Ngô Hạo đã nói rất nhiều lời khó nghe, nhưng Tiểu Ái, cậu biết không? Hai chữ biệt ly kia, mình không cách nào có thể nói ra được.”
Mắt lại lấp lánh ánh nước, giọt nước từ khóe mắt lăn xuống, cô giơ chai bia lên, mới tiếp tục run rẩy nói: “Bởi vì lúc mình và Ngô Hạo ở bên nhau, mình không bao giờ nghĩ đến việc phải nói với anh ấy hai chữ ly biệt này.”
“Trước đây dù mình không muốn nhìn thấy mặt Ngô Hạo, nhưng anh ấy vẫn cứ ở bên cạnh mình không rời, nhưng bây giờ nhìn thấy Ngô Hạo, mình liền nhìn thấy hình bóng của Tưởng Tiêm Tiêm… Mình nghĩ đến mỗi ngày nhìn thấy hắn lại nhớ tới khuôn mặt của con nhỏ kia, mình đã muốn ૮ɦếƭ đi cho xong…”
“Cậu biết không? Tiểu Ái, hiện giờ Ngô Hạo đối với mình mà nói giống như một trái tim bị hỏng rồi, không dùng được…” Hứa Ôn Noãn đưa tay lên chỉ vào иgự¢ trái của mình: “.. Hái xuống, mình không sống nổi, không hái, mình cũng khó chịu…”
“Mình không biết sau này phải sống cùng với Ngô Hạo như thế nào…”
Hứa Ôn Noãn uống hết chai rượu trong tay, lại đến tủ lạnh lấy một chai khác, khác, nghểnh đầu uống một ngụm lớn, Tần Chỉ Ái không nhịn được lên tiếng: “Ôn Noãn, đừng uống nhiều như vậy, người khó chịu sẽ là cậu đó.”
“Khó chịu? Người mà tớ quan tâm nhất lại không thèm để ý tớ có khó chịu hay không. Tớ còn phải quan tâm làm gì nữa chứ?” Hứa Ôn Noãn cười haha, cười cười xong, cô liền nằm trên bàn khóc ô ô lên.
Khóc một lúc lâu, Hứa Ôn Noãn mới yên tĩnh trở lại.
Cô giật một tờ giấy, lau nước mắt trên mặt, ngẩng đầu nhìn Tần Chỉ Ái: “Tiểu Ái, ngày mai mình muốn rời khỏi Bắc Kinh.”
Ngày mai? Sao lại đột ngột như vậy?
Tần Chỉ Ái kinh ngạc.
Trong mắt Hứa Ôn Noãn vẫn còn ầng ậc nước, cô nhìn Tần Chỉ Ái cười cợt, có chút tự giễu: “Năm ngoái mình biết tháng sau cậu phải đi Mỹ, mình còn chuẩn bị tinh thần tiễn cậu đi, nghĩ rằng chắc lúc đó mình sẽ khóc rất khổ sở, không ngờ bây giờ mình chính là người phải đi trước rồi.
Tần Chỉ Ái: “Cậu đi đâu?”
Hứa Ôn Noãn trầm mặc một lúc lâu, mới mờ mịt lắc đầu: “Mình cũng không biết, mình còn chưa tính phải đi đâu nữa.”
“Khi nào thì về?”
“Mình cũng chưa biết.” đôi mắt của Hứa Ôn Noãn có chút tiêu cự rồi: “Mình chỉ nói với Ngô Hạo: chờ sau khi mình trở về thì tính tiếp.
. . . . . .
Sau khi Tần Chỉ Ái rời đi, Ngô Hạo đề nghị đi uống rượu với Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh cũng giống như Tần Chỉ Ái, nghe hắn nói xong không gật đầu cũng không lắc đầu, giống như Ngô Hạo không hề tồn tại, sau đó mở cửa lên xe, về nhà.
Có điều ngày hôm sau cũng chính là ngày Hứa Ôn Noãn rời khỏi Bắc Kinh, buổi tối Cố Dư Sinh vẫn cùng Ngô Hạo ra ngoài uống rượu, đương nhiên cũng có Lục Bán Thành.
Đi, bởi vì buổi tối hắn nhận được thư của Tiểu A gửi tới.
Lúc Tiểu Vương đưa vào văn phòng của hắn, hắn đang có hội nghị qua video.
Qua tết, công ty mở rộng thêm hạn mục mới, hắn bận rối tinh rối mù tối tăm mặt mũi, sau khi nghe tiếng gõ cửa, vừa trả lời nội dung trong video vừa ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Tiểu Vương, nhìn thấy trong tay hắn cầm một lô một lốc thư từ hồ sơ, huyệt thái dương của Cố Dư Sinh rõ ràng trở nên rạo rực, sợ là đêm nay phải tăng ca.
Tiểu Vương biết hắn đang bận nên không quấy rối hắn, để thư xuống rồi rời đi, sau một lát, Tiểu Vương lại đi vào, hắn ra vào rất nhiều lần, khiến Cố Dư Sinh không kiên nhẫn nhíu mày, không để ý đến Tiểu Vương nhưng dư quang lại để ý những thứ Tiểu Vương để trên bàn.
Kết thúc hội nghị qua video, đã là 7 giờ tối.
Thư ký đã nghỉ rồi, hắn không thể làm gì khác hơn là tự rót cho mình một cốc café, bưng trở lại bàn làm việc, vừa mới chuẩn bị xem những tài liệu mà Tiểu Vương mang vào lại nhìn thấy một thư chuyển phát nhanh trước tiên.
Cố Dư Sinh không nghĩ nhiều, lấy ra một phong thư từ trong túi chuyển phát nhanh.
Lúc Cố Dư Sinh nhìn thấy hai chữS Quân, không biết tại sao tim hắn lại đột nhiên đập thật nhanh.
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn chờ đợi tin hồi âm của Tiểu A, nhưng hôm nay nhận được sao hắn lại sốt sắng như vậy.
Không biết Tiểu A có giận hắn vì ngày hôm đóS Quânlỡ hẹn hay không, không biết cuối cùng người Tiểu A thích là ai. . .
Cố Dư Sinh dùng sức nặn nặn phong bì, hít một hơi thật sâu, sau đó mới lấy dao rọc giấy rạch mở, sau đó đầu ngón tay run rẩy rút thư ra.
Mở ra.
Cố Dư Sinh đọc nhanh qua những lời khách sáo Tiểu A viết đầu thư, đọc đến trọng điểm.
“Người mà tôi thích chính là người lúc anh ấy đến trường tôi học diễn thuyết, tôi được cử đi đón anh ấy nha.”
Trong thư Tiểu A viết rất nhiều chữ, Cố Dư Sinh vốn tưởng cô ấy viết nhiều làm nên, không ngờ về ngày lỗi hẹn hôm đó cô chỉ nói: “Không sao.” Lại nói “khi nào có dịp trong tương lai thì hẹn gặp mặt.” chỉ đơn giản như vậy liền đi thẳng vào đề tài chính.
Rất ít số, Cố Dư Sinh nhìn liên tục nhiều lần nhưng cuối cùng vẫn rơi vào hai chữ “diễn thuyết” và “đón tiếp”.
Mặc dù hắn không cần tiếp tục đọc nhưng cũng có thể mơ hồ đoán được người mà cô đang nói là ai. . .
“Tôi vốn cho rằng tôi chỉ có thể gặp anh ấy một chút như vậy thôi, nhưng không ngờ ông trời giống như cho tôi chơi trò hack life vậy, biến tôi trở thành thư ký của anh ấy khi tôi nhận lời mời thực tập của công ty.”
“Có điều, hiện giờ đã qua ba tháng, tôi đã kết thúc đợt thực tập, tôi không thể tiếp tục ký hợp đồng chính thức được nữa vì vậy lúc tôi viết thư này cho anh, tôi đã không còn liên lạc gì với anh ấy nữa rồi.”
Thực tập thư ký, không tiếp tục ký hợp đồng chính thức…
Mấy từ ngữ này khi nhìn thấy trong mắt thì hắn run đến nỗi làm rớt lá thư xuống chân mình.
Hắn giống như người bị hút hết linh hồn vậy, dựa vào bàn làm việc, không nhúc nhích, như một pho tượng, cứng ngắt một lúc lâu, hắn mới từ từ lấy lại ý thức vào não trống rỗng.
Thì ra… không phải mơ hồ biết người cô thích là ai mà bây giờ đã là biết chính xác rồi a….
Người cô thích… phải!!!! LÀ HẮN!!
Người cô thích tám năm trời, CHÍNH LÀ HẮN!!
Máu trong người Cố Dư Sinh nháy mắt như ngừng chảy, thậm chí hô hấp của hắn cũng đình chỉ.
Ánh mắt của hắn nhìn thẳng ngoài cửa sổ, bầu trời đen óng, thành thị huy hoàng óng ánh đèn đêm.
Qua một lúc rất lâu, hắn mới nhẹ nhàng run lông mi mà tiếp tục đọc thư.
Lúc này mới phát hiện đầu ngón tay trống rỗng.
Hắn nhíu mi một hồi, mới từ từ dịch tầm mắt đến giày da của mình, nhìn thấy lá thư kia.
Hắn từ từ cong người nhặt lên, hít thở từng ngụm từng ngụm, nhìn chằm chằm giấy viết thư một lúc lâu, mới tiếp tục đọc.
“S Quân, anh hỏi tôi anh ấy là một người đàn ông như thế nào sao?”
“S Quân, anh hỏi tôi anh ấy là người đàn ông như thế nào sao?”
“Ừm…”
“Anh ấy rất cao, đẹp trai, còn nhớ năm đó lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy, trong đầu chỉ có một ý nghĩ là trên đời này chẳng có phong cảnh nào đẹp hơn anh ấy cả.”
“Thế nhưng vì tính cách trời sinh của anh ấy, anh ấy luôn cho người ta một cảm giác chán ngán.”
“Anh ấy có thời gian giống như anh vậy, làm quân nhân, có một giấc mộng sơn hà rất cao cả, anh rất sạch sẽ, giống như bạch mã hoàng tử vậy, nhưng miệng của anh ta rất xấu.
“Anh ta gọi tôi bằng một cái biệt danh rất đáng ghét: Tiểu ℓàм тìин.”
“Anh ấy còn có nhiều thói quen rất xấu nghiện thuốc là rất nặng, tính khí rất xấu, người lại rất dữ…”
“Anh ấy có một cái tên rất dễ nghe,… Tên là Dư Sinh.”
Dư Sinh, hai chữ không thể quen thuộc hơn, rơi vào trong mắt hắn lại trở thành một sự va chạm độc ác khiến hắn run rẩy hai lần.
Hắn lại đọc tiếp: “S Quân, anh nói tôi và anh ấy có thể gần nhau, có thể hiểu nhau không?”
“Tôi rất cảm ơn lời chúc phúc của anh, thế nhưng,S Quân, tôi và anh ấy sẽ không có cơ hội.”
Cố Dư Sinh nhíu mày một hồi, qua mấy giây, mới nhớ vài tháng trước trong lá thư nọ cô có nói người đàn ông mà cô yêu đã kết hôn.
Khi đó hắn còn hỏi cô: “Tiểu A, người cô yêu nhiều năm như vậy lại lấy vợ rồi, cô định làm sao đây? Không nghĩ đến việc sống một cuộc sống mới sao?”
Cô trả lời S Quân: “S Quân, tôi cũng không biết, có thể tôi phải bắt đầu một cuộc sống mới nhưng bây giờ tôi vẫn chưa có tính toán gì.”
Cố Dư Sinh nhíu mày chặt hơn, hắn kết hôn? Hắn kết hôn hồi nào?
Lương Đậu Khấu sao? Sao cô biết được?
Sau đó Cố Dư Sinh lại nghĩ đến có thể cô nghe chuyện của hắn từ Hứa Ôn Noãn và Ngô Hạo…
Căn bản Cố Dư Sinh không hề kết hôn, hắn hoàn toàn không bao giờ nghĩ mình đã cưới người phụ nữ kia, cô cũng không biết chuyện này, cho rằng hắn đã kết hôn…
“S Quân, trước đây anh có hỏi qua tôi cân nhắc bắt đầu cuộc sống mới như thế nào? Lúc đó tôi nói với anh rằng mình chưa có ý định gì, nhưng bây giờ, tôi đã chuẩn bị bắt đầu một cuộc sống mới rồi.”
Bắt đầu cuộc sống mới? Là ý gì?
Cố Dư Sinh không dám đọc tiếp, hắn ngừng thở, nhìn chằm chằm những câu này trong vòng năm phút đồng hồ, mới từ từ dời mắt xuống phần tiếp theo.
“Vì trong sinh mệnh của tôi, có một người khác quan trọng hơn rồi.”
“Người này đối với tôi mà nói, còn quan trọng hơn người mà tôi yêu suốt tám năm qua.”
“Tương lai, người này chính là toàn bộ sinh mệnh của tôi.”
“Tất cả mọi thứ của tôi, tính mạng của tôi, đều sẽ vì sự tồn tại của người này mà phấn đấu.”
“S Quân, tôi nghĩ tôi sẽ sống rất hạnh phúc rất vui vẻ.”
“Tiểu A.”
Ký tên, ngày tháng năm.
Đọc xong, tờ giấy trong tay Cố Dư Sinh lại rơi xuống đất lần nữa.
Trong thư này có quá nhiều, quá nhiều hàm ý, nhiều đến nỗi nhất thời Cố Dư Sinh vẫn hoàn toàn không tiêu hóa được, cả người lại bất động như tượng.
Cố Dư Sinh không biết mình đã mất đi khả năng tư duy và suy nghĩ như vậy trong bao lâu, mãi đến khi bên tai nghe thấy tiếng chuông điện thoại, hắn mới hoàn hồn, không tiếp điện thoại, thậm chí còn không liếc mắt nhìn liền bước ra cửa sổ đứng.
Nên hình dung tâm tình của hắn sau khi đọc thư của Tiểu A thế nào nhỉ?
Kinh ngạc, kích động, mừng rỡ, cảm động, sau đó là đau lòng, khổ sở, khó mà tin nổi, không thể chấp nhận… Nói tóm lại, những cảm giác phức tạp, xung đột với nhau làm cho tim hắn không chịu nổi gánh nặng, cả người suýt bị ngã quỵ.
Tần Chỉ Ái có bao nhiêu trọng lượng trong hắn, chỉ có mình hắn hiểu rõ nhất.
Hắn rõ ràng là vì Tiểu Phiền Toái mới tiếp cận cô, nhưng sau đó lại trao trái tim mình cho cô.
Cô yêu hắn bao nhiêu, cô yêu hắn bao lâu, thư đi tin lại bao nhiêu lâu nay, hắn là người biết rõ ràng nhất.
Cho nên khi hắn biết, hắn là người đàn ông cô thích tám năm, lại là lúc hắn không thể nhịn được nhưng vẫn không thể nào lừa gạt chính bản thân mình, trong lòng hắn vừa vui mừng lại vừa rung động, lại còn là tràn đầy cảm động, đến nỗi trong nháy mắt đọc xong lá thư đó, hắn liền muốn mang tâm tư giấu kín bấy lâu, bỏ qua việc tìm kiếm Tiểu Phiền Toái để chạy đến bên cô.
Nhưng hắn không nghĩ tới trong cùng một bức thư lại có một khúc cua gấp như vậy.
Cô muốn bắt đầu cuộc sống mới, trong lòng cô có một người quan trong khác rồi.
Nói không bị kích thích chính là tự lừa dối bản thân mình, những rung động của cô dù rất khó vượt qua, càng rất chua xót nhưng nhiều hơn chính là đáng tiếc.
Tình yêu tám năm a… cô cất giấu cẩn cẩn thận thận như vậy, thần thần bí bí như vậy, lúc cô viết thư cho hắn, hắn còn nghĩ rằng người đàn ông nào được cô yêu lại không biết, thật là phí hoài phúc phận lớn nhất của cả đời, thì ra người đàn ông đó… lại chính là hắn!
Thật sự tiếc nuối… lúc cô yêu hắn, hắn không biết cô yêu hắn, lúc cô không còn yêu hắn nữa, hắn lại biết. . .
Từng luồng từng luồng sóng thật dài như thủy triều không ngừng phun trào trong đầu Cố Dư Sinh.
Tayhắn nắm thành quyền, khóe môi cũng mím chặt.
Mặc dù trong lòng hắn hiểu rất rõ, Tiểu Phiền Toái là một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của hắn nhưng hắn trong lúc vô tình tìm hiểu Tần Chỉ Ái, lại không ngờ trở thành tình yêu sâu như vậy.
Hôm qua cô nói với hắn, cô cũng không quen thân hắn.
Trong thư Tiểu A cũng có nói, cô chỉ là yêu thầm.
Nhưng nếu không thân, sao lại dám gọi cô bằng một biết danh táo tợn như vậy, “Tiểu ℓàм тìин?”
Cố Dư Sinh nhíu mày, thì ra Tiểu Phiền Toái không phải là người đầu tiên hắn đặt biệt danh để gọi.
Vì vậy, đối với hắn mà nói, Tần Chỉ Ái không chỉ đơn thuần là “Không quen.”
Là vì cô chuẩn bị sống một cuộc sống mới, vì vậy muốn quên hết quá khứ, nên mới nói với hắn như vậy sao?
Cố Dư Sinh càng nhíu mày, cấp ba người liên hệ mật thiết với cô và hắn nhất chính là Ngô Hạo. . .
Nghĩ tới đây, Cố Dư Sinh lập tức quay người, về bàn làm việc, cầm điện thoại di động lên, liền gửi tin nhắn cho Ngô Hạo và Lục Bán Thành.
Xế chiều này, Ngô Hạo đã hẹn hắn và Lục Bán Thành ra ngoài uống rượu.
Hắn không thèm đếm xỉa, không thèm đọc tin nhắn chứ nói chi là trả lời.
Nhưng hình như Lục Bán Thành đồng ý rồi.
Tin nhắn gửi đi chưa được nửa phút, Ngô Hạo liền trả lời tin nhắn của hắn, là địa điểm chỗ hắn và Lục Bán Thành đang ngồi lúc này.
. . . . . .
Lúc Cố Dư Sinh chạy xe tới, Lục Bán Thành và Ngô Hạo đã ở ngồi trên bàn dài hai mét, đang cụng ly.
Mặt bàn đá hoa cương đã xếp nửa bàn những chai rượu.
Một năm qua, Ngô Hạo xã giao khá nhiều khiến tửu lượng của hắn giống như thánh rồi.
Hai phần ba số rượu trên bàn là do Ngô Hạo uống, nhưng lúc Cố Dư Sinh bước vào, hắn vẫn còn có thể đứng lên, nói chuyện rất rõ ràng: “Anh Sinh, đến rồi sao?”
Cố Dư Sinh cũng không nói gì, nhẹ nhàng đi đến bên bàn.
Ngô Hạo đưa tay giúp hắn kéo ghế dựa, Cố Dư Sinh không ngồi, lại kéo một cái ghế khác ra ngồi xuống.
Lục Bán Thành uống khá nhiều rồi, lúc Cố Dư Sinh ngồi xuống một chút mới ngoẹo cổ nhìn hắn vài lần, mồm miệng không rõ ràng: “Anh Sinh.”
Ngô Hạo gọi nhân viên phục vụ, lấy cho Cố Dư Sinh một cái ly, sau đó mới ngồi lại chỗ của mình, nói tiếp những chuyện trước khi Cố Dư Sinh đến đang nói dở với Lục Bán Thành: “Em thật lòng yêu Ôn Noãn, từ hồi cấp ba lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, em đã muốn kết hôn với cô ấy, nhất định cô bé ấy phải là vợ của em, thoáng cái mười năm trôi qua, ý nghĩ này vẫn chưa bao giờ thay đổi…”
“Em muốn vì chính bản thân mình gầy dựng một công ty, mệt chệt thì có làm sao? Chính là muốn cho Ôn Noãn một cuộc sống thật tốt, anh không biết đâu, vừa mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp, liên tục nửa năm cũng không hề có một hợp đồng nào, mỗi ngày đều ăn cùng Ôn Noãn, uống với Ôn Noãn, cô ấy cầm hết tiền tích cóp được nuôi em, em lại vì một hợp đồng mà Tưởng Tiêm Tiêm mang lại, mới cùng với cô ta… em nghĩ cũng chỉ là toan tính với Tưởng Tiêm Tiêm, sau khi đứng vững chân thì sẽ giũ sạch toàn bộ quan hệ, nhưng không ngờ lại bại lộ rồi…”
“Em không có thật lòng với Tưởng Tiêm Tiêm, không thật lòng… Sao em có thể thích Tưởng Tiêm Tiêm chứ, chỉ qua lại với Tưởng Tiêm Tiêm vì một tương lai tươi sáng hơn… em làm như vậy cũng chỉ là vì Ôn Noãn…”
Lục Bán Thành vẫn cúi đầu, say khướt, không để ý đến những lời lầm bầm của Ngô Hạo, bỗng nhiên lại cầm chai rượu, nặng nề đặt lên bàn, ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt của Ngô Hạo, như là uống quá nhiều, mắt hắn khá đỏ, đầu lưỡi hắn nói năng lộn xộn, phun ra một câu: “Cớ! Cậu chính là vì chính bản thân mình, đừng trốn tránh trách nhiệm nữa!”
“Bán Thành, em nói cho anh biết, anh chưa từng trải qua những ngày tháng nghèo khó, anh không hiểu những ngày bọn em không có gì nó khó khăn như thế nào đâu!”
Lục Bán Thành uống nửa chai rượu, lại trả lời: “Vẫn là cớ! Trên thế giới này có nhiều người không có tiền, không có địa vị, cũng không đi phản bội người mình yêu! Tôi thấy chỉ có mình cậu mà thôi.”
“Bán Thành, anh đừng như vậy, sao mỗi câu anh nói hôm nay đều chống lại em hết vậy… em tìm anh ra là để tâm tình nói hết những chuyện không vui mà, anh như vậy lại càng làm em đau khổ hơn…” Ngô Hạo nói xong, liền cầm chai rượu lên uống như nước lọc vậy.”
“Không sao, chờ khi cậu gặp Tưởng Tiêm Tiêm, cô ấy sẽ làm cậu hài lòng thôi à!” Nói xong, Lục Bán Thành ngẩng đầu lên uống cạn chai rượu trong tay.
“Anh…” Ngô Hạo không còn gì để nói, quay đầu nhìn Cố Dư Sinh: “Anh Sinh, anh thấy anh Thành như vậy có được không?”
Cố Dư Sinh không để Ngô Hạo vào mắt, mà lại đưa tay cầm chai rượu trên bàn, nhưng đầu ngón tay còn chưa ᴆụng ly rượu, lại nghĩ đến ly rượu này cũng là do Ngô Hạo gọi người đem đến cho mình nên liền tu cả chai, uống một hớp. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc