Ép Yêu 100 Ngày - Chương 51

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Chờ Ngày Người Quay Về
Tiểu Vương không biết việc Lương Đậu Khấu và Tần Chỉ Ái đã biết nhau, nghe cô bỗng nhiên gọi tên Tần Chỉ Ái, vẻ mặt rõ ràng hơi ngạc nhiên, thoáng không thể tin lên tiếng: "Tần bí thư?" "Đúng vậy." Lương Đậu Khấu mỉm cười, dung nhan đẹp như tranh, rực rỡ tươi đẹp động lòng người, giọng điệu mở miệng cũng như một hồ xuân thủy: "Trước đó không lâu, ở trong núi suối nước nóng, tôi đã gặp Tần bí thư, nói chuyện với cô ấy thật sự rất hợp. . . . . ."
Giải thích xong, Lương Đậu Khấu nghiêng đầu, lại hỏi một lần: "Có thể chứ?"
Hắn chỉ là một người làm công, làm sao dám đắc tội với Cố lão tiên sinh và Lương tiểu thư được. . . . . . Xem Lương Đậu Khấu ôn hòa hỏi lại lần thứ hai, Tiểu Vương lập tức vội gật đầu không ngừng nói: "Không thành vấn đề."
Sau đó, Tiểu Vương quay đầu, lên tiếng phân phó với Tần Chỉ Ái ngồi ở trước bàn công tác: "Tần bí thư, cô tiếp đãi Cố lão tiên sinh và Lương tiểu thư đi."
Ân oán của Tần Chỉ Ái và Lương Đậu Khấu, ở trong văn phòng này, ngoại trừ trong lòng hai cô biết, thì người bên ngoài ai cũng không biết.
Ngày gặp lại, cô ta lại muốn cô đón tiếp, muốn cô đứng chờ Cố lão tiên sinh ở trước cửa, cô không phải là kẻ ngốc, làm sao nhìn không ra cô ta đang cố ý làm khó dễ mình chứ.
Lúc này, cô ta lại còn trực tiếp gọi tên cô, chỉ sợ là không có chuyện gì tốt. . . . . .
Ngẫm lại cũng bình thường, Lương Đậu Khấu biết cô trở thành bí thư của Cố Dư Sinh, khẳng định là sẽ không từ bỏ ý đồ, nghĩ đến hôm nay, cô ta muốn thị sát công ty là giả, đối phó với cô mới là thật.
Nếu là lúc trước cô biết rằng, cô sẽ trở thành bí thư của Cố Dư Sinh, nhất định sẽ không đồng ý kí, chỉ là khi cô biết, thì hợp đồng thực tập đã ký, tiền bồi thường quá lớn, cô không trả nổi.
Hiện tại việc có thể làm, chỉ có thể đi từng bước xem từng bước.
Dưới đáy lòng Tần Chỉ Ái nhanh suy nghĩ trong đầu, mới đứng lên, không thành vấn đề trả lời với Tiểu Vương một tiếng: "Vâng"
Tần Chỉ Ái trước dẫn Cố lão tiên sinh và Lương Đậu Khấu đi vào văn phòng Cố Dư Sinh, sau khi mời bọn họ, mới theo lệ đứng ở một bên, cung kính lên tiếng hỏi: "Xin hỏi Cố lão tiên sinh, Lương tiểu thư, muốn uống chút gì không?"
"Ông nội uống trà." Lương Đậu Khấu thuận tay cầm lấy quyển tạp chí trên mặt bàn, lật xem nói: "Tôi uống cà phê."
"Được, xin chờ."
Tần Chỉ Ái rời khỏi văn phòng Cố Dư Sinh, mới vừa nhẹ nhàng đóng cửa, chợt nghe tiếng nói nhỏ xì xào bên ban bí thư truyền đến.
"Trời ạ, người vừa mới tới đây là nữ thần quốc dân, Lương Đậu Khấu?"
"Cô ấy và đại BOSS chúng ta có quan hệ gì?"
"Hoàng thân quốc thích khách sáo với cô ấy như vậy, cô ấy còn đi chung với Cố lão tiên sinh đến đây, nói không chừng chính là bà Cố?"
"Khó trách đại BOSS còn chưa có tin tức gì, thì ra sớm đã lén lút nuôi dưỡng nữ thần quốc dân trong nhà . . . . . ."
Tần Chỉ Ái rũ mắt, làm bộ như không nghe thấy, đi vào phòng nước trà.
. . . . . .
Tiểu Vương sau khi phân phó Tần Chỉ Ái dẫn Cố lão tiên sinh và Lương Đậu Khấu đi vào văn phòng Cố Dư Sinh, vốn định quay về phòng nước trà ăn cơm, nhưng đi hai bước, cuối cùng vẫn đi đến chỗ an toàn không ai thường lui tới, gọi cho Cố Dư Sinh.
Bên đầu dây Cố Dư Sinh có chút ồn, không ít người đang thét to, giọng điệu hắn mở miệng lại lãnh đạm, Tiểu Vương không nghe rõ.
Nhưng nghĩ đến gần đây tâm tình của Cố Dư Sinh vô cùng tệ, cũng không dám hỏi lại lời hắn vưà nói, chỉ có thể tự mình nói, dần dần, khi hắn nói đến: "Tần bí thư đang tiếp đãi Cố lão tiên sinh và Lương tiểu thư. . . . . ." Thì, bên đầu điện thoại kia Cố Dư Sinh, bỗng nhiên quát to một tiếng: "Câm miệng hết cho tôi!"
Tiểu Vương sợ tới mức tay run lên, di động suýt nữa rơi xuống từ bàn tay.
Giây tiếp theo, bên đầu điện thoại kia trong nháy mắt trở nên vô cùng im lặng.
Qua đại khái nửa phút, giọng Cố Dư Sinh tuỳ tiện, từ trong điện thoại truyền tới: "Cậu vừa mới nói cái gì?"
Giọng hắn có chút say, hẳn là đã uống không ít rượu.
"Tần bí thư hiện tại đang tiếp đãi Cố lão tiên sinh và Lương tiểu thư." Tiểu Vương vội vàng nói lời vừa mới nói lại một lần, hắn sợ Cố Dư Sinh nghĩ mình nhàn hạ, liền bổ sung thêm một câu: "Là Lương tiểu thư yêu cầu, nói cô ấy thân với Tần bí thư."
"Tần bí thư sao?" Bên đầu điện thoại kia, giọng Cố Dư Sinh có chút mơ hồ, tựa như quên mất Tần bí thư là ai, qua một một lát, hắn "Ừ" một tiếng, nói một câu"Đã biết", sau đó liền cúp điện thoại.
. . . . . .
Lúc này, Tần Chỉ Ái thật sự cảm thấy, Lương Đậu Khấu và Tương Tiêm Tiêm không hổ là chị em họ với nhau, cách đối phó người, quả thực đều giống nhau.
Cô đã sớm đoán trước, chuyện cô chiêu đãi Cố lão tiên sinh và Lương Đậu Khấu, tuyệt đối không thuận buồm xuôi gió như vậy, chính là cô không ngờ tới, Lương Đậu Khấu lại sớm ra tay như thế.
Chén trà ngon và ly cà phê, chén trà hơi nóng, cô cố ý tìm cái khay để bưng đến văn phòng Cố Dư Sinh.
Trước lễ phép gõ cửa, đợi giọng nói "Mời vào" dễ nghe uyển chuyển của Lương Đậu Khấu truyền đến , cô mới đẩy cửa vào.
Bước chân cô vững vàng, đi về phía Cố lão tiên sinh và Lương Đậu Khấu.
Lúc cô sắp đến gần bàn trà, cơ thể tao nhã đang dựa vào sô pha, vừa ở một bên xem tạp chí, vừa ở một bên trò chuyện với Cố lão gia, đột nhiên đôi chân kề sát sô pha, nay lại vươn về phía bên chân cô.
Theo yêu cầu làm việc, gót giầy Tần Chỉ Ái cao năm li.
Dưới văn phòng Cố Dư Sinh, gạch men bóng loáng rực rỡ, tất cả lực chú ý của cô đều ở trên khay trong tay, một cước của Lương Đậu Khấu, quả thực là bất ngờ không kịp đề phòng.
Cả người Tần Chỉ Ái còn chưa kịp phản ứng tột cùng đã xảy ra chuyện gì, thì cảm thấy dưới chân bị vật gì ngáng ngang, liền bổ nhào về phía trước.
Theo đó, cô mới ý thức được, là Lương Đậu Khấu bỗng nhiên vươn chân, muốn ngáng chân cô.
Cố lão tiên sinh ngồi ở phía trước cô, một cú ngã này, hai ly chất lỏng trên khay trong tay cô, hiển nhiên là đều rơi vào trên mặt Cố lão tiên sinh.
Chén nước trà nóng một trăm độ, ly cà phê pha bằng nước sôi một trăm độ, cũng đủ làm người bị phỏng.
Cố lão tiên sinh là ông nội của Cố Dư Sinh, hai ly chất lỏng này nếu thật sự rơi trên người Cố lão tiên sinh, phỏng chừng Tần Chỉ Ái cô, công việc thực tập ở Hối thị cũng đã hoàn toàn kết thúc.
Cô lý giải được suy nghĩ Lương Đậu Khấu muốn ép cô rời khỏi Hối thị, nhưng cô không hiểu được vì sao cô ta lại muốn làm Cố lão tiên sinh bị thương.
Huống chi, Cố lão tiên sinh thật sự có bao nhiêu yêu thương với Lương Đậu Khấu, thì lúc cô sắm vai cô ta, đã rõ ràng.
Điều quan trọng là, Cố lão tiên sinh, là thân nhân duy nhất, Cố Dư Sinh có trên thế giới này.
Cơ hồ trong nháy mắt kia, một khắc Tần Chỉ Ái sắp ngã sấp xuống ở trên bàn trà, mạnh kéo khay trong tay lại một cái.
Mắt thấy hai ly chất lỏng sắp rơi vào trên người Cố lão tiên sinh, lần lượt rơi xuống trên bàn trà.
Bởi vì hành động phản xạ có điều kiện, Tần Chỉ Ái thầm nghĩ không muốn làm Cố lão tiên sinh bị thương, phản lực như vậy của cô, đã khiến cho nước trà và cà phê, rơi vào trên người mình.
Cảm nhận đầu tiên của cô là trên cổ tay đau đớn một hồi, sau đó liền xỉu ở trên bàn trà.
Ngay sau đó bên tai liền truyền đến tiếng vang lẻng xẻng liên hồi, sau đó Tần Chỉ Ái cảm thấy cánh tay và trước иgự¢ mình, toàn bộ đều bị thấm ướt. Trên mặt bàn đá cẩm thạch lạnh lẽo, nhiệt độ của nước trà và cà phê rơi xuống tuy bớt nóng rất nhiều, nhưng vẫn mang theo nhiệt độ, khiến cho da thịt cảm thấy từng cơn đau.
Lúc Tần Chỉ Ái ngã xỉu, một chân bên bàn trà. Cả người đều đau, khiến cho trên trán cô toát ra một trận mồ hôi lạnh.
Cô nhịn không được thở một hơi dài, còn chưa kịp thở xong, bên tai liền truyền đến tiếng la sợ hãi của Lương Đậu Khấu: "A!"
. . . . . .
Gọi điện thoại cho Cố Dư Sinh xong, vừa mới chuẩn bị quay trở lại phòng nước trà tiếp tục ăn cơm, thì Tiểu Vương đang lúc đi qua ban bí thư, thì nghe thấy tiếng la sợ hãi, hắn chưa kịp nghĩ nhiều liền vọt tới trước cửa văn phòng Cố Dư Sinh, đẩy cửa ra một cái, vội vàng lên tiếng: "Làm sao. . . . . ."
Lời hắn còn chưa nói xong, Lương Đậu Khấu nhảy lên từ trên sô pha, giọng điệu cao sợ hãi, như muốn hận không thể cho cả mọi người trong công ty biết Tần Chỉ Ái phạm sai: "Tần bí thư, cô muốn làm gì?"
Tiểu Vương nhíu nhíu mày, vội vàng đóng cửa lại, chậm rãi đi vào, hắn vừa mới chuẩn bị mở miệng gọi "Cố lão tiên sinh, Lương tiểu thư", thì Lương Đậu Khấu quay đầu nhìn hắn, sau đó chỉ vào Tần Chỉ Ái đang chật vật gục trên bàn trà, kiện cáo: "Vương tài xế, cậu có biết vừa rồi có biết bao nhiêu nguy hiểm hay không, cô ta bưng cà phê với nước trà nóng, bổ nhào về phía ông nội!"
Nói xong, lập tức Lương Đậu Khấu đi đến trước mặt Cố lão tiên sinh, dáng vẻ quan tâm lo lắng: "Ông nội, ông có bị thương hay không?"
Vừa nói, cô vừa ở một bên kiểm tra Cố lão tiên sinh, nhìn thấy cổ tay áo Cố lão tiên sinh có vết nước, mày đẹp liền nhíu lại, lên tiếng chất vấn Tiểu Vương: "Vương tài xế, làm sao các anh tìm bí thư như thế này? Chân tay vụng về! Cậu xem, quả thật đã làm ông nội bị bỏng rồi!"
Tiểu Vương nhìn thoáng qua theo chỗ Lương Đậu Khấu chỉ, cũng chỉ dính một chút nước, tình trạng vốn không nghiêm trọng.
So sánh với góc kia, hiện tại Tần Chỉ Ái cố gắng từ trên bàn trà đứng lên, dường như vết thương càng them nghiêm trọng.
Cổ tay đỏ, đầu tóc rơi bù xù, trước иgự¢ áo toàn bộ đều bị ướt, dính đầy lá trà và cà phê.
Hơn nữa từ tình huống đứng lên của cô, dường như chân cũng bị thương.
Tiểu Vương vừa mới không ở trong văn phòng, cho nên cũng không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Gần đây Tần Chỉ Ái đi làm ở công ty, đều làm theo lời hắn, làm việc hết sức đáng tin cậy, lấy lúc bình thường mà nói thì sẽ không xuất hiện sai lầm như vậy.
Cho dù hiện tại thật sự xảy ra vấn đề, dưới đáy lòng Tiểu Vương vẫn hơi thiên vị cho Tần Chỉ Ái, hắn biết trình độ Cố lão tiên sinh dung túng Lương Đậu Khấu, cưng chiều không giới hạn, nếu Lương Đậu Khấu thật sự so đo chuyện này, thì không đảm bảo là Cố lão tiên sinh không thật sự khai trừ Tần Chỉ Ái khai trừ.
Hiện tại Cố tổng không ở đây, hắn cũng không có quyền lợi gì, không giữ được Tần Chỉ Ái.
Nghĩ đến đây, Tiểu Vương nhìn ra được, Lương Đậu Khấu muốn chuyện bé xé to, nhưng vẫn vội vàng nhận sai thay, trả lời: "Cố lão tiên sinh, Lương tiểu thư, thật sự có lỗi."
"Vương tài xế, cậu có lỗi gì chứ? Người làm sai không phải là cậu!" Lương Đậu Khấu cầm khăn tay, săn sóc ôn nhu lau đi lau lại cổ tay áo vốn đã không còn một nửa vết nước của Cố lão gia.
Ngụ ý là, đầu sỏ gây nên là Tần Chỉ Ái, người nên giải thích chính là cô.
Tiểu Vương bị chặn ngang không nói được, ngừng trong chốc lát, nhìn về phía Tần Chỉ Ái, chuyển cho cô một ánh mắt, ý bảo cô nhanh nói lời xin lỗi, việc này sẽ nhanh trôi qua.
Trong phòng này, chỉ có hai người Tần Chỉ Ái và Lương Đậu Khấu biết, cô là người vô tội.
Nhưng khi cô nói ra, chỉ sợ cũng không có người tin, huống chi, cô chỉ là một người thực tập .
Làm sao có năng lực đấu với Lương Đậu Khấu có Cố lão tiên sinh làm chỗ dựa?
Huống chi, ánh mắt kia của Tiểu Vương, rõ ràng là ám chỉ với cô, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ.
Tần Chỉ Ái nhanh nắm chặt tay thành quyền, suy nghĩ, cúi đầu về phía Cố lão tiên sinh, lên tiếng: "Cố lão tiên sinh, thực xin lỗi."
Cố lão tiên sinh vốn không bị thương, hắn sống đã nhiều tuổi như vậy, lúc trẻ là người không tính toán chi li, hiện tại về già, lại càng không thể so đo với một cô gái nhỏ, hắn thấy Tần Chỉ Ái giải thích, không một chút do dự liền phất phất tay, tỏ vẻ chuyện này quên đi.
Tiểu Vương nhìn thấy lão tiên sinh không có nửa khẩu khí so đó, hắn sợ Lương Đậu Khấu lại có tâm tư gì, lập tức mở miệng nói với Tần Chỉ Ái, muốn nhanh đẩy cô rời khỏi chỗ thị phi này: "Tần bí thư, cô xem hiện tại cô có dáng vẻ gì, nhanh đi ra ngoài đi, chỉnh trang lại mình."
Tần Chỉ Ái hiểu ý tứ của Tiểu Vương, cô liền trả lời "Vâng", rồi xoay người muốn rời khỏi.
Lương Đậu Khấu làm sao có thể bỏ qua, cô đến Hối thị, chính là muốn đuổi Tần Chỉ Ái, tuy rằng một chiêu vừa rồi của cô, không thể khiến nước nóng rơi vào trên người ông nội, đạt được kết quả theo dự đoán của cô, nhưng dù sao cô ta cũng đã phạm lỗi sai, nếu lúc này bỏ lỡ, thì không biết đến khi nào mới có thể làm được.
Lương Đậu Khấu vào một khắc Tần Chỉ Ái mới nhấc chân, nhanh mở miệng: "Chờ một chút!"
Tần Chỉ Ái dừng bước chân.
Lương Đậu Khấu tiếp tục mở miệng: "Tần bí thư, cô xem cô làm bẩn phòng này, cứ như vậy mà đi, thì có chút không thích hợp đi?"
"Vệ sinh văn phòng Dư Sinh, hẳn cũng là bí thư cô phụ trách? Cô không mau dọn dẹp nơi này cho sạch sẽ, tránh lúc nữa Dư Sinh đến đây, nhìn thấy nơi này bẩn mà tức giận."
"Tình huống bây giờ của Tần bí thư, cũng không thích hợp, để tôi dọn dẹp." Tiểu Vương nói xong, đi đến một bên toilet, cầm khăn lau và giẻ lau nhà đi ra.
"Vương tài xế, Dư Sinh trả nhiều tiền cho cậu như vậy, không phải để cậu quét dọn vệ sinh chứ?" Lương Đậu Khấu nhẹ nhàng chậm rãi hỏi lại Tiểu Vương một câu, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Cố lão tiên sinh: "Hơn nữa, vương tài xế, Dư Sinh cũng không chỉ có một nữ bí thư, nhưng, dường như cậu bảo vệ cô ta quá rồi, chỉ một bí thư này thôi à, vì sao chứ?"
Tiểu Vương bị Lương Đậu Khấu hỏi đáy lòng thoáng rơi lộp bộp, sau đó liền hiểu được, câu nói cuối cùng của cô, nhìn như đang nói cho hắn nghe, kì thực là muốn nói cho Cố lão tiên sinh nghe.
Câu này rõ ràng là khiến Cố lão tiên sinh nghĩ đến Tần Chỉ Ái là bí thư đặc biệt.
Mà có thể khiến hắn (Tiểu Vương) đối đãi đặc biệt như vậy, tất nhiên là Cố Dư Sinh bị bày mưu đặt kế.
Không phải là nói rõ cho Cố lão tiên sinh, quan hệ của Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh không giống bình thường sao?
Cố lão tiên sinh thích Lương Đậu Khấu như vậy, làm sao chịu được chuyện Cố Dư Sinh quan hệ với phụ nữ không rõ bên ngoài?
Theo suy nghĩ trong đầu Tiểu Vương, hắn rõ ràng nhìn thấy, Cố lão tiên sinh bởi vì lời giải thích thay cho Tần Chỉ Ái của hắn vừa rồi, mà mi tâm giãn ra, nay lại từ từ nhíu chặt.
Tiểu Vương tuy không đành lòng để Tần Chỉ Ái chật vật như vậy, còn bị Lương Đậu Khấu liều mạng ép buộc, bắt cô phải quét dọn vệ sinh, nhưng nếu hiện tại hắn còn tiếp tục bảo vệ Tần Chỉ Ái, chỉ sợ là sẽ khiến tình cảnh Tần Chỉ Ái càng thêm gian nan, hắn âm thầm cắn chặt răng, vừa ở một bên giải thích, vừa ở một bên đi về phía Tần Chỉ Ái: "Sở dĩ tôi nói đến, là sợ Tần bí thư vừa mới phạm lỗi sai, nếu ở trong này, sẽ khiến ngài và Cố lão tiên sinh chướng mắt, nếu ngài không chê, vậy thì Tần bí thư sẽ tới dọn dẹp."
Nói xong, Tiểu Vương chạy tới trước mặt Tần Chỉ Ái, thừa dịp Lương Đậu Khấu và Cố lão tiên sinh không chú ý, mấp máp miệng không tiếng động với Tần Chỉ Ái một câu "Ủy khuất cô" , rồi sau đó đưa khăn và cây lau nhà từ trong tay cho Tần Chỉ Ái, ý bảo cô quét dọn sớm.
Tần Chỉ Ái không ngốc, biết Tiểu Vương muốn tốt cho mình, cô càng không thể phụ lòng với lòng tốt của Tiểu Vương, cho dù cổ tay và chân rất đau, nhưng cô vẫn cắn chặt răng, đi đến trước bàn trà, ngồi xổm xuống, cố gắng quét dọn.
Lương Đậu Khấu nhìn chằm chằm vào cô như nữ quét vệ sinh, dưới đáy mắt lại hiện lên một luồng ánh sáng lạnh.
Cô ta nghĩ nếu cô ta nhường nhịn, thì cô sẽ từ bỏ ý đồ sao?
Làm sao có thể?
Ngày gặp lại, cô ở trong phòng khách sạn đợi Cố Dư Sinh lâu như vậy, nhưng Cố Dư Sinh lại không trở về!
Chuyện này chưa tính, ai ngờ, lúc cô muốn đi ra, thì cửa phòng bị hỏng, bên trong còn bị cúp điện, ước chừng cô bị nhốt trong đó không ăn không uống suốt hai mươi bốn giờ!
Sau khi cô đi ra, mới biết được, Cố Dư Sinh mang theo cô ta và Tiểu Vương, đi Hải Nam công tác!
Làm sao cô có thể nuốt xuống được?
Cố Dư Sinh không để cô thoải mái, thì cô cũng sẽ không để cho hai người bọn họ thoải mái!
Vẻ mặt Lương Đậu Khấu, hiện lên một mặt âm ngoan, theo sau, cô liền hồi thần cười yếu ớt, nhìn Cố lão tiên sinh, bỗng nhiên như nhớ tới chuyện gì, mở miệng gọi một tiếng "Ông nội" , sau đó nói: "Có chuyện, con quên nói cho ông, Tần bí thư là giáo sinh ở Tây Đại, hiện tại đến Hối thị thực tập."
Xong đời, xong đời ! Chuyện này thật sự xong đời!
Tiểu Vương nhịn không được kêu rên dưới đáy lòng.
Cố Dư Sinh dùng một bí thư mới, lúc trước ngay cả hắn cũng đều kinh ngạc, chứ đừng nói là Cố lão tiên sinh!
Vừa mới đó nếu hắn không nói giúp thì hoàn hảo rồi, chỉ là lời vừa nói, hơn nữa những lời này, hiển nhiên là thật, Tần Chỉ Ái nhìn như là bí thư của Cố Dư Sinh, kì thực là tiểu tình nhân Cố Dư Sinh nuôi dưỡng ở bên ngoài.
Âm hiểm, thực âm hiểm!
Hắn ngàn cẩn thận, vạn cẩn thận, ngàn nhường nhịn, vạn nhường nhịn, không nghĩ tới, vẫn bị Lương Đậu Khấu ăn một quân.
Cố lão tiên sinh nghe được câu nói của Lương Đậu Khấu, vẻ mặt rõ ràng rất khó nhìn, nhưng Lương Đậu Khấu lại không ngừng thêm mắm thêm muối nói Tần Chỉ Ái thêm câu: "Tần bí thư, con biết cô ấy, là người thứ nhất thực tập được xem như bí thư chủ tịch, hẳn là trong trường học nhất định cô ấy học rất giỏi? Nếu không Dư Sinh làm sao có thể tuyển cô ấy làm bí thư chứ?"
Dừng một chút, Lương Đậu Khấu còn nói: "Con còn nghe nói, lúc ấy thông báo tuyển dụng bảy thực tập sinh, trong đó có người lưu học ở Mĩ trở về, có hai bằng với bằng bác sĩ, nhưng hắn cũng chưa được tuyển, thật là đáng tiếc!"
"Được rồi!" Cố lão tiên sinh vốn không mở miệng nói chuyện, ngữ khí nặng nề mở miệng: "Tiểu Khấu, không phải là con đã biết trước chút gì rồi?"
Tay Tần Chỉ Ái nắm khăn lau, tăng thêm khí lực.
Lương Đậu Khấu rủ lông mi, không nói chuyện, trên mi tâm hiện rõ, là tràn đầy ủy khuất.
Cố lão tiên sinh thấy dáng vẻ này của cô, rốt cuộc tức giận đứng dậy, nhẹ thở dài một hơi: "Tiểu Khấu, con có chuyện gì, con nói trực tiếp cho ông biết là có thể, hà tất phải quanh co lòng vòng như vậy, lăn qua lăn lại một vòng lớn?"
"Ông nội." Đáy mắt Lương Đậu Khấu hồng hồng, tiếng mở miệng, lại đáng thương tội nghiệp: "Con cũng không chắc chắn, cho nên hôm nay mới đề nghị để người tới bên này đi dạo một vòng, người xem, hành động cô ấy bưng nước đã không được, tốt nghiệp trường học cũng không phải tốt nhất, thành tích cũng không phải giỏi nhất, mà có thể trở thành thư ký..."
"Tốt, tốt." Cố lão tiên sinh nhẹ nhàng trấn an cô hai câu, ý bảo cô an tâm, sau đó liền quay đầu nhìn về phía Tiểu Vương: "Tiền lương của cô ta bao nhiều?"
Tiền lương Tần Chỉ Ái không thấp, hiện tại vào tình huống này, Tiểu Vương nào dám báo số thực, chỉ nói một nửa.
Tuy không có chứng cứ xác thực, nhưng có thể chứng minh sự liên quan giữa thư ký này với Cố Dư Sinh, một thực tập sinh còn chưa tốt nghiệp, có thể đến làm thư ký cho Cố Dư Sinh, hiển nhiên là không bình thường.
Cố Gia thiếu Lương gia quá nhiều, Lương Đậu Khấu lại càng tôn trọng hiếu kính hắn.
Lương Đậu Khấu đại khái có thể gả cho người tốt hơn, sở dĩ như vậy, là vì cô ấy thích Cố Dư Sinh, nguyện vọng duy nhất của cô, hắn (ông nội Cố) thế nào cũng cần phải thay cô hoàn thành. Huống chi, người thiệt tình thích Cố Dư Sinh, mới có thể đối tốt với Cố Dư Sinh.
Lui một vạn bước mà nói, phụ nữ bên ngoài, ai cũng có mưu đồ riêng, Lương Đậu Khấu là người hắn hiểu rõ, hẳn sẽ không tạo ra nhiều gièm pha như mẫu thân của hắn.
Cố lão tiên sinh trầm tư vài giây, cũng không quay đầu nhìn Tần Chỉ Ái, nhưng lại nói ra lời khiến cô không chịu nổi, liền mở miệng: "Vương tài xe, cậu đi liên hệ xuống bộ phận tài vụ, bảo bọn họ tổng kết nửa năm tiền lương cho Tần tiểu thư, rồi để Tần tiểu thư đi đi."
Tần Chỉ Ái mấp máy khóe môi, không nói chuyện, rốt cục cũng lên tiếng: "Tôi với Cố tổng không có quan hệ gì, tôi tới công ty này..."
"Tần tiểu thư, vừa mới rồi tôi không nói cho cô nghe." Cố lão tiên sinh gọn gàng dứt khoát ngắt lời Tần Chỉ Ái, sau đó nhìn về phía Tiểu Vương: "Vương tài xế, lời tôi vừa mới nói, còn cần nói lại một lần sao?"
Tiểu Vương lắc lắc đầu, đứng tại chỗ không nhúc nhích, qua một lát, hắn mở miệng: "Cố lão tiên sinh, Tần tiểu thư là thư ký của Cố tổng, ngài muốn sa thải cô ấy, tôi nghĩ, vẫn nên để Cố tổng giải quyết."
"Vương tài xế, ý của cậu, là muốn để cho ông già ta, tự mình đi xuống bộ phận tài vụ một chuyến sao?" Giọng điệu Cố lão tiên sinh không nặng, nhưng lại mang theo sự quyết đoán.
Tiểu Vương cúi đầu: "Không dám."
"Không dám, vậy thì nghe theo!"
Tiểu Vương do dự một hồi, nhưng vẫn còn không dám chống đối Cố lão tiên sinh, thành thành thật thật đi đến trước bàn làm việc, ở trước mặt Cố lão gia, gọi điện thoại cho quản lý tài vụ.
Một thoáng chốc, quản lí tài vụ liền chạy đến, trong tay còn cầm một cái phong thư lớn, giao cho Tiểu Vương.
Tiểu Vương không trực tiếp đưa cho Tần Chỉ Ái, mà cầm đến trước mặt Cố lão tiên sinh.
Cố lão tiên sinh nhìn lướt qua phong thư, lại mở miệng: "Lấy giấy 乃út."
Tiểu Vương nhẹ thở dài một hơi, từ trên bàn làm việc của Cố Dư Sinh, cầm giấy 乃út.
Đưa cho Cố lão tiên sinh, Cố lão tiên sinh nhìn về phía Tần Chỉ Ái: "Tần tiểu thư, viết đơn từ chức đi."
Hắn như sợ Tần Chỉ Ái lại biện giải, không đợi Tần Chỉ Ái mở miệng, đã nói trước: "Tần tiểu thư, tự mình từ chức, có thể tốt hơn lúc bị công ty đuổi."
"Phải biết rằng, một khi đã bị đuổi, thì rất khó có thể tìm việc ở công ty khác."
Lời uy Hi*p trần trụi như thế, sao Tần Chỉ Ái có thể không nghe hiểu.
Nhưng cô cũng biết, Cố lão tiên sinh có thể nói ra lời như vậy, thì có thể làm ra chuyện như thế.
Nếu cô không viết thư từ chức, thì nói vậy cả đời này của cô, cũng đừng hy vọng có thể bước vào một công ty tốt.
Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm giấy 乃út trong tay Tiểu Vương, trong giây phút lặng im, vươn tay, nhận lấy.
Theo bản năng đầu ngón tay Tiểu Vương dùng lực, một hồi lâu Tần Chỉ Ái cũng không rút giấy được.
Tần Chỉ Ái giương mắt, cười nhợt nhạt một cái với Tiểu Vương, rồi sau đó liền tăng thêm lưc trên tay, mạnh rút giấy đi, đi đến trước bàn làm việc của Cố Dư Sinh, khom người xuống, cầm 乃út, trong phút chốc ngưng lại, rồi viết xuống bốn chữ " Đơn xin từ chức".
"Kính gửi lãnh đạo công ty: "
"Ngài khỏe."
"Vô cùng cảm ơn ngài đã trợ giúp quan tâm cho tôi có cơ hội công tác tại công ty trong tháng này ! Bởi vì có chút lý do cá nhân, cho nên hôm nay tôi muốn từ chức ở đây."
"..."
Tần Chỉ Ái rất nhanh viết dài gần 500 chữ, mới ngừng lại.
Cô nhìn từ đầu tới đuôi một lần, sau khi xác định không có vấn đề gì, liền nhìn về phía góc phải dưới chỗ trống.
Chỉ cần ở nơi đó, viết xuống ba chữ "Tần Chỉ Ái", thì phong thư từ chức này, đã hoàn thành.
Lực đạo Tần Chỉ Ái nắm 乃út, mạnh đến kinh người, qua đại khái chừng nửa phút, cô di chuyển 乃út, về phía góc phải dưới chỗ trống, ký xuống.
Ngòi 乃út cô cầm, mới vừa chạm đến trang giấy, chưa kịp viết xong một chữ "Tần", thì cửa phòng, bỗng nhiên bị người dùng lực thật lớn mở ra.
Mục tiêu Lương Đậu Khấu đạt thành, dưới đáy lòng khỏi phải nói là rất tốt, thậm chí còn có cảm xúc tốt lấy di động ra, lướt Microblogging, cho nên khi cửa bị người đẩy mạnh vào, bọn họ đều không có phản ứng gì, khóe môi cũng bởi vì xem nội dung, mà nở nụ cười yếu ớt.
Nghe tiếng, Tiểu Vương trước nhìn về phía cửa, hắn vừa thấy Cố Dư Sinh, ánh mắt lập tức sáng lên: "Cố tổng!"
Cố Dư Sinh không để ý đến hắn, trở tay đóng cửa lại, lướt mắt quanh một vòng trong phòng, lúc thấy cà phê rơi vãi đầy mặt đất, cùng với cốc sứ bị vỡ, mi tâm hắn nhẹ chau lại một cái, cũng không hỏi chuyện gì xảy ra, liền nhìn về phía Tần Chỉ Ái đang khom người ghé vào trước bàn làm việc của mình.
"Dư Sinh, con đến rồi?" Cố lão tiên sinh, sau đó lên tiếng.
Những lời này của ông, khiến cho Lương Đậu Khấu đang lướt từ trên di động tỉnh lại, vẻ mặt cô ngẩn người, lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Dư Sinh, cong môi gọi: "Dư Sinh."
Mi tâm Cố Dư Sinh càng nhíu chặt hơn, hắn như không nghe thấy tiếng gọi của Lương Đậu Khấu, quay về phía Cố lão tiên sinh nói một câu "Ông nội", sau đó liền quét về phía Tiểu Vương, "Sao lại thế này?"
Hắn không đợi Tiểu Vương trả lời, liền sải bước về phía Tần Chỉ Ái.
"Là như vậy, Tần bí thư vừa mới không cẩn thận..." Tiểu Vương thốt ra một hồi, nhưng khi hắn vừa mới nói ra mấy chữ, nghĩ đến Cố lão tiên sinh và Lương tiểu thư còn đang ở đây, hắn trắng trợn cáo trạng như vậy là không tốt, vì thế vội vàng ngậm miệng lại.
Cố Dư Sinh đưa lưng về phía Tiểu Vương, lấy tay nhéo nhéo mi tâm, không so đo sự nhát gan của hắn, mà chỉ đứng ở sau lưng Tần Chỉ Ái, không để ý tới cô gái đang ngạc nhiên nhìn mình, liền cầm lấy giấy 乃út trong tay cô.
Theo động tác của hắn, Tần Chỉ Ái rõ ràng nghe thấy mùi rượu và khói dày đặc.
Mi tâm xinh đẹp thanh tú của cô, cau lại, liền ngẩng đầu lên, nhìn về phía Cố Dư Sinh.
Vẻ mặt người đàn ông chạm đến chữ viết trên trang giấy, đã lạnh đến dọa người, không khí bên trong phòng đều trở nên có chút bất ổn.
Trên tờ giấy trắng, chỉ mấy trăm chữ màu đen, nhưng hắn lại nhìn ước chừng khoảng 10 phút, mới chậm rãi quay đầu, về phía Tần Chỉ Ái: "Cô muốn viết thư từ chức?"
Tần Chỉ Ái không lên tiếng, buông mí mắt.
иgự¢ Cố Dư Sinh phập phồng lên xuống rõ ràng, hắn giơ giơ lên trang giấy mỏng trong tay, như muốn Gi*t Tần Chỉ Ái, sau cùng lại nhắm mắt, hít mạnh một hơi, đè mạnh lời nói đến bên miệng xuống ruột, sau đó liền cầm tờ giấy trong tay, hai ba lần xé thành từng mảnh nhỏ, vứt vào thùng rác ở một bên, nói ra hai chữ: "Không được!", liền quay đầu trừng về phía Tiểu Vương, nhớ đến tờ giấy Tần Chỉ Ái viết thư từ chức, tức giận trong иgự¢, toàn bộ đều đổ lên người hắn: "Cậu làm ăn cái gì không biết? Không để tôi vào mắt rồi hả? Muốn đuổi việc thư ký của tôi, vì sao không nói tôi?"
"Tôi, tôi..." Tiểu Vương há to miệng, không dám nói lung tung, chỉ có thể bày ra một vẻ mặt khổ không thể tả.
Một bên là Cố lão tiên sinh, một bên là Cố tổng, hắn đều đắc tội không nổi!
May là Cố Dư Sinh không phát hỏa, nếu phát hoả, tính tình càng cáu kỉnh.
Hắn tức giận đằng đằng trừng mắt nhìn Tiểu Vương vài lần, liền chống tay ngang hông, chuyển tầm mắt.
Lúc nhìn thấy cổ tay Tần Chỉ Ái cầm 乃út, vẻ mặt của hắn cứng đờ, một giây sau bắt ngay tay cô.
Sưng đỏ vô cùng, hiển nhiên là đã bị phỏng rồi.
Sau đó, hắn chú ý đến quần áo trên người Tần Chỉ Ái, bẩn thỉu dơ dáy, dính đầy vết cà phê.
иgự¢ Cố Dư Sinh càng phập phồng lên xuống hơn, lửa giận trong иgự¢, một đường thiêu đốt toàn người, hắn quay đầu, đổ ập xuống người Tiểu Vương mắng to: "Cậu không thấy cô ấy bị thương sao? Âu phục đều bẩn thành như vậy, là do cậu sắp xếp sao? Còn không biết đưa cô ấy đi đến bệnh viện?"
"Tôi, tôi..." Tiểu Vương hận không thể quỳ rạp xuống đất.
Hắn trái lại muốn đưa, nhưng bên Cố lão gia, hắn không qua được...
"Con mắng Vương tài xế làm gì? Người là do ông đuổi!" Cố lão tiên sinh vươn tay, gõ gõ cây gậy xuống trước bàn trà.
Theo động tác của ông, tầm mắt Cố Dư Sinh nhìn về bàn trà, lúc nhìn đến trên bàn đặt phong thư, mi tâm hắn giật giật, liền buông cổ tay Tần Chỉ Ái, sải bước đi tới.
Hắn cầm phong thư lên, mở ra vừa thấy, quả nhiên đều như hắn suy nghĩ, tất cả đều là tờ tiền đỏ rực, một giây sau, hắn vươn tay, liền vỗ mạnh phong thư lên mặt Lương Đậu Khấu: "Có phải cô bị bệnh rồi hay không! Ngoại trừ mỗi ngày khuyến khích ông nội ầm ĩ với cô, có phải cô không còn chuyện gì để làm hay không? !"
"Cố Dư Sinh!" Cố lão gia liền đứng lên, tóm lấy tạp chí trên bàn trà, ném về phía Cố Dư Sinh: "Đây là thái độ gì của cậu? Người nào dám cho cậu có thể đối xử với Tiểu Khấu như vậy!"
Cố Dư Sinh hơi hơi nghiêng đầu, tránh được chồng tạp chí đang bay tới nghênh đón, trừng mắt Lương Đậu Khấu một cái, rồi quay đầu mắng Tiểu Vương đang đứng ở một bên không biết làm sao: "Không nghe thấy lời tôi vừa mới nói sao? Còn ở trong này làm gì? Mang cô ấy đi bệnh viện!"
Tiểu Vương liênf đáp "Dạ”, rồi nhanh như chớp chạy vội tới trước mặt Tần Chỉ Ái, kéo lấy cánh tay của cô, liền chạy khỏi văn phòng.
Lúc Tiểu Vương đóng cử, Tần Chỉ Ái nghe thấy giọng nói Cố Dư Sinh tức giận đằng đằng: "Hôm nay tôi nói rõ ràng cho mọi người, cô ấy là do tôi bảo vệ, không được sự cho phép của tôi, đừng hòng người nào có thể đuổi cô ấy ra khỏi công ty!"
"Vô liêm sỉ!" Lời tiếp theo chính là tiếng gầm đầy giận dữ của Cố lão tiên sinh, Tiểu Vương nghe được sợ run cả người, nhanh khép cửa. Phía sau phòng đang nói cái gì, Tần Chỉ Ái nghe không rõ lắm, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy có tiếng người tranh cãi ầm ĩ, còn kèm theo một tiếng khóc nức nở, là tiếng của Lương Đậu Khấu, gọi "Ông nội" và "Dư Sinh".
Thư ký xung quanh, đại khái đều đã nghe thấy động tĩnh trong phòng Cố Dư Sinh, sợ tới mức không dám thở mạnh.
Tiểu Vương sợ có người nhìn thấy vết dơ trên người Tần Chỉ Ái, rồi bị truyền đi, quan tâm chắn cơ thể mình trước người Tần Chỉ Ái, đỡ lấy cô rồi vội vàng đi đến thang máy.
Lúc cửa thang máy mở ra, trong văn phòng truyền ra một tiếng "Ầm", cùng với tiếng ghế dựa bị ném ngã nện vào vách tường.
Tần Chỉ Ái nghe thấy đáy lòng liền run lên, lúc bước vào thang máy, lại theo bản năng quay đầu, nhìn lướt qua về phía văn phòng Cố Dư Sinh, đáy lòng tránh không được lo lắng, là ai ra tay? Cố lão tiên sinh ném vào Cố Dư Sinh sao?
...
Cổ tay Tần Chỉ Ái bị phỏng không nghiêm trọng, một vị bác sĩ, sau khi bôi thuốc xong cho cô, lại mở một hộp thuốc, dặn cô dựa theo lời hướng dẫn mà bôi, rồi sau đó tiễn người.
Tiểu Vương từ phía bác sĩ nhận đơn, rồi cùng đi với Tần Chỉ Ái quay về lầu một, ra ý bảo cô ngồi nghỉ trên ghế chờ một lúc, sau đó cầm đơn thuốc xếp hàng trả tiền lấy thuốc.
Bởi vì là buổi chiều, bệnh viện rất ít người, không đến vài phút, Tiểu Vương đã cầm một bịch thuốc trở về, vừa đến trước mặt Tần Chỉ Ái, còn chưa mở miệng nói chuyện, thì di động trong túi liền vang lên, hắn lấy ra, nhìn thoáng qua, vội vàng bấm nhận, gọi: "Cố tổng."
Trong bệnh viện ồn ào, Tiểu Vương lại cách Tần Chỉ Ái một đoạn, Tần Chỉ Ái không nghe thấy tiếng Cố Dư Sinh nói gì bên đầu điện thoại kia, đại khái qua một phút đồng hồ, cô nghe thấy Tiểu Vương mở miệng: "Tần thư ký không có vấn đề lớn gì, thuốc khám, cũng đã mua rồi, bác sĩ nói qua vài ngày là tốt hơn..."
"A..., a..., tôi biết rõ, để tôi chở Tần thư ký đi qua."
Cúp điện thoại, Tiểu Vương đưa thuốc cho Tần Chỉ Ái, mở miệng nói: "Cố tổng nói quần áo trên người cô bẩn rồi, hiện tại để tôi chở cô sang bên Bách Thịnh mua đồng phục rồi đi về công ty."
Bách Thịnh? Bên đó đều bán đồ với giá xa xỉ... Tần Chỉ Ái do dự, còn chưa mở miệng, Tiểu Vương như biết được suy nghĩ dưới đáy lòng cô, lại lên tiếng: "Cố tổng còn nói, chuyện này xem như tai nạn lao động, công ty chi trả."
Nói đã nói đến mức này, nếu Tần Chỉ Ái lại cự tuyệt, khó tránh khỏi có chút già mồm cãi láo ra vẻ, cô nói câu "Cảm ơn", đồng ý.
Khoảng cách từ bệnh viện đến Bách Thịnh, đi đến chỉ mất mười phút, trong xe chỉ có Tiểu Vương và Tần Chỉ Ái, hai người trầm mặc một lúc, Tiểu Vương nghĩ đến buổi chiều, hắn bảo Tần Chỉ Ái giải thích, lại còn đi dọn dẹp vệ sinh, sợ đáy lòng cô trách hắn, liền lặng lẽ sắp xếp lời nói, mở miệng: "Tần thư ký, xế chiều hôm nay, tôi bảo cô giải thích, bảo cô dọn dẹp vệ sinh, kỳ thật là muốn nhanh dàn xếp ổn thoả, sợ phiền phức ầm ĩ, sẽ không tốt với cô, cô cũng đừng trách tôi."
Tần Chỉ Ái không nghĩ tới Tiểu Vương bỗng nhiên sẽ giải thích những hành động này, cô ngẩn người, quay đầu, bĩu môi với hắn, mở miệng nói: "Làm sao tôi có thể trách anh, ngược lại, tôi nên cám ơn anh."
Cô không ngốc, không phải không nhìn ra được, kỳ thật Tiểu Vương đang che chở cho cô, chỉ là hắn có lòng nhưng không đủ lực.
"Tôi cũng không giúp cô được cái gì." Tiểu Vương bị một tiếng cảm ơn này của cô, có chút xấu hổ, giơ tay lên, gãi gãi tóc sau, lên tiếng, an ủi Tần Chỉ Ái: "Tần bí thư, chuyện xế chiều hôm nay, cô đừng để trong lòng." Tần Chỉ Ái khẽ gật đầu, mặt mỉm cười "Uhm" một tiếng.
Trong lòng Tiểu Vương còn sợ hãi cảm thán một câu: "Không ngờ là Cố tổng chạy tới đúng lúc, bằng không..."
Dừng một chút, Tiểu Vương lại thở dài một hơi, nói: "Chúng ta đi thôi, phỏng chừng Cố tổng Cố lão tiên sinh, lại cãi nhau rồi."
Tuy nhiên Tần Chỉ Ái là thư ký của Cố Dư Sinh, mỗi ngày đều tiếp xúc với Tiểu Vương, hai người quen biết, cũng không phải là chưa nói chuyện phiếm bên ngoài công việc, nhưng cũng rất ít khi nói đến Cố Dư Sinh.
Lúc này Tiểu Vương bỗng nhiên thở dài một câu như vậy, Tần Chỉ Ái nhịn không được nhìn nhiều Tiểu Vương hơn.
Có thể là do duyên cớ Tần Chỉ Ái đánh bậy đánh bạ đi vào trong nhà Cố Dư Sinh, Tiểu Vương thân thiết nói thêm cho cô: "Kỳ thật hơn một năm gần đây Cố tổng, không được vui."
"Nên là nói như vậy, theo tôi lúc Cố tổng rời khỏi bộ đội, tiếp nhận công ty Cố thị, từ lúc đó, trong bốn năm năm này Cố tổng, kỳ thật đều không được vui."
"Cố tổng cũng có lúc vui vẻ, là năm trước, lúc hắn và Lương tiểu thư ở chung tốt nhất... Cũng không có thể nói là Lương tiểu thư..."
Tuy Tiểu Vương không biết rõ ràng, nhưng có biết một ít, rõ ràng là Lương Đậu Khấu tìm người thế thân.
Nhưng rốt cuộc là chuyện nhà của Cố Dư Sinh, hắn cũng không dám nói ra toàn bộ.
Nhưng mà thân là đương sự Tần Chỉ Ái, lại biết, hắn nói lập lờ nước đôi như vậy, là có ý tứ gì.
"Dù sao khi đó Cố tổng, là thật sự vui vẻ, tôi theo anh ta nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy qua dáng vẻ hắn vui vẻ như thế."
"Nhưng, vui vẻ chưa bao lâu, toàn bộ lại trở về như lúc trước rồi... Nói chính xác là, so với lúc trước còn tệ hơn..."
Tần Chỉ Ái ngồi trên ghế lái phụ, không nói chuyện, trong lòng lại bị mấy lời Tiểu Vương, chọc bắt đầu hoảng hốt suy nghĩ.
Sau khi cô và Lương Đậu Khấu đổi về thân phận cũ, Cố Dư Sinh quả thật không tốt lên được sao?
"Tôi quen biết Cố tổng nhiều năm như vậy, tôi chưa thấy Cố tổng có thể uống nhiều rươu như vậy, uống đến dạ dày xuất huyết, cũng không thấy Cố tổng hút quá nhiều thuốc lá như vậy, hút đến ngày hôm sau cổ họng không nói được, ngày này năm trước, Cố tổng còn ở trong bệnh viện gần một tháng, mới xuất viện..."
Tần Chỉ Ái vẫn không nói chuyện như cũ, nhưng tay cô, lại lặng lẽ nắm chặt dây an toàn.
"Lương tiểu thư là bà Cố mà Cố lão tiên sinh chấp thuận, năm trước có một hồi, Cố tổng suýt nữa đã cắt quan hệ với Lương tiểu thư, hình như là ầm ĩ muốn ly hôn hay gì đó..." Rất nhiều chuyện, Tiểu Vương biết cũng không kể toàn bộ, vẫn cho là, Cố Dư Sinh và Lương Đậu Khấu đã sớm kết hôn, lúc trước Cố Dư Sinh còn đồng ý cho Lương Đậu Khấu cổ phần xí nghiệp công ty Cố thị, là bồi thường cho ly hôn.
"Nhưng, tết âm lịch qua đi, ngẫu nhiên, suýt nữa Cố lão tiên sinh đã bị ᴆụng xe, là Lương tiểu thư cứu Cố lão tiên sinh một mạng, lúc ấy Lương tiểu thư hôn mê ở trong bệnh viện nửa tháng, Cố lão tiên sinh thiếu một nhân tình lớn như vậy, ૮ɦếƭ sống không cho Cố tổng và Lương tiểu thư tách ra, cho nên thời điểm đó, Cố lão tiên sinh vừa thấy mặt Cố tổng, liền ầm ĩ không ngừng! Mà lúc đó Cố tổng, cũng quyết định rời khỏi Bắc Kinh, đi đến Thượng Hải..."
Thì ra, đầu năm, Cố Dư Sinh rời khỏi, là vì tránh né Lương Đậu Khấu... Đầu ngón tay Tần Chỉ Ái khẽ run lên một cái, rốt cục lên tiếng: "Vậy Cố tổng, sao lại bỗng nhiên quay về?"
"Tôi cũng không hết sức rõ ràng, dù sao quyết định đột nhiên quay về, nhưng tôi nghĩ rằng, tám phần cùng cô..."
Tiểu Vương mới vừa nói lời này, di động được hắn tiện tay đặt trên hộp đựng trong xe, vang lên.
Tần Chỉ Ái theo tiếng nhìn tới, nhìn thấy hai chữ điện báo hiện lên "Cố tổng".
Tiểu Vương vội vàng ngậm miệng, cầm lấy điện thoại nhấn nghe.
"Vâng, Cố tổng, lập tức tới, lầu ba? Tốt, chờ một lát."
Cúp điện thoại, Tiểu Vương giải thích với Tần Chỉ Ái: "Cố tổng đã đến Bách Thịnh, tại lầu ba, chờ chúng ta."
Tần Chỉ Ái ngoài ý muốn biết được Cố Dư Sinh đang ở đây, ngây người vài giây, mới khẽ gật đầu.
Bị Cố Dư Sinh điện thoại cắt ngang Tiểu Vương, cũng không tiếp tục nói đến trọng điểm đề tài vừa rồi, hắn nhìn chằm chằm đường phía trước, chuyên chú lái xe.
Tần Chỉ Ái hạ mí mắt, nhìn một hồi tay mình, lại quay đầu nhìn ra phía ngoài của sổ xe, sương mù trắng xoá như bao trùm cả thành phố, nhìn như bị dính vết bẩn, khiến cho tâm tình của cô, cũng trở nên nặng nề theo.
...
Đến hầm đỗ xe Bách Thịnh, Tiểu Vương dẫn Tần Chỉ Ái lên thang máy trực tiếp lên lầu ba.
Theo thang máy đi ra, quẹo trái, đi thẳng 100 bước, là một tấm bảng ghi tên cửa hàng quốc tế nổi tiếng.
Cách lớp thuỷ tinh rộng lớn rực rỡ, Tần Chỉ Ái liếc thấy Cố Dư Sinh đang ngồi tựa trên sofa nghỉ ngơi.
Đi vào cửa hàng, đến gần, Tần Chỉ Ái mới nhìn rõ, Cố Dư Sinh đang nhắm mắt lại.
Vẻ mặt hắn nhìn rất tệ, mi tâm nhíu sâu, đại khái là do uống không ít rượu, mà cánh môi có chút tái nhợt.
Vừa mới ở văn phòng, nhìn thấy dáng vẻ tóc tai quần áo hắn, có phần lộn xộn, nhưng cũng không ảnh hưởng một chút nào đến khí chất của hắn, ngược lại còn tăng thêm một mỹ cảm ngang ngược.
Tiểu Vương đứng cách Cố Dư Sinh nửa thước, thấp giọng mở miệng: "Cố tổng."
Quá vài giây, Cố Dư Sinh mới mở mắt, quay đầu, thuận miệng nói.
Sau khi nhìn thấy Tần Chỉ Ái, mi tâm đang cau chặt của hắn, rõ ràng đã buông lỏng một ít, hắn không nói lời vô ích, mà trực tiếp nói một câu "Nhìn xem bộ nào thích", rồi nhắm mắt lại một lần nữa.
Tiểu Vương một bên kéo cổ tay áo của Tần Chỉ Ái, đi về phía quầy y phục, một bên kề bên tai cô, nhẹ giọng nói: "Nhanh đi chọn y phục đi, bây giờ Cố tổng, hiển nhiên là tâm tình đã cực kỳ tệ đến cực hạn, tốt nhất đừng trêu chọc hắn."
Tần Chỉ Ái quay đầu nhìn thoáng qua Cố Dư Sinh, mới nhìn về phía Tiểu Vương "À..." một tiếng, sau đó đi theo sau người bán hàng, xem từng y phục.
Tùy tiện nhìn giá của một bộ y phục, cũng đã đắt tiền đến dọa người, Tần Chỉ Ái dạo qua một vòng, chỉ một áo lông rẻ nhất nói: "Cái đó đi."
Cô vừa dứt lời, Cố Dư Sinh đang ngồi ở khu nghỉ ngơi, lại nhíu nhíu mày, mở mắt, không lạnh không nhạt lên tiếng: "Tiểu Vương."
Tiểu Vương lập tức xoay người chạy tới: "Cố tổng."
Cố Dư Sinh không để ý hắn, khom người từ trước bàn trà, cầm lên cuốn tạp chí, lật xem vài cái, chỉ vào bộ sưu tập quần áo mới mùa đông đẹp nhất, lại chỉ hai lần: "Tần thư ký, đi tính tiền."
"Vâng, Cố tổng." Tiểu Vương được chỉ thị, vội vàng cầm tạp chí chạy đến nói chuyện với Tần Chỉ Ái và người bán hàng, lên tiếng nói: "Xấu hổ, tiểu thư, chúng ta muốn bộ sưu tập này."
Tần Chỉ Ái chăm chú nhìn giá cả, hơn cả một năm tiền lương của cô, theo bản năng cô mở miệng: "Vương tài..."
"Tần thư ký." Cô còn chưa nói hết, thì Cố Dư Sinh lại mở miệng, "Cô ngồi chờ một chút, Tiểu Vương, tính tiền."
"Vâng, Cố tổng." Tiểu Vương nhanh nhẹn theo lời Cố Dư Sinh nói, liếc mắt ra hiệu về phía Tần Chỉ Ái, để cô theo lời phân phó của Cố Dư Sinh mà làm, sau đó liền đi theo người bán hàng đang tươi cười rạng rỡ, đi tính tiền. ...
Tần Chỉ Ái đi đến trước mặt Cố Dư Sinh, nhìn dáng vẻ tuấn mỹ của hắn, lại nhìn vài lần, rồi ngồi xuống vào vị trí đối diện hắn.
Hắn cảm thấy cô đến gần, nhưng lại không mở mắt.
Khu nghỉ ngơi trừ bỏ hắn và cô, không có người khác.
Ở cửa hàng, âm nhạc nhẹ nhàng, nhưng không khí quanh người, vẫn có chút ngưng tĩnh.
Ngay lúc Tần Chỉ Ái cho rằng cô và Cố Dư Sinh vẫn sẽ tiếp tục trầm mặc như vậy, thì giọng nói dễ nghe của người đàn ông, bỗng nhiên truyền tới: "Chuyện hôm nay, thật xin lỗi."
Cứ việc lúc Cố Dư Sinh nói những lời này, là nhắm mắt, nhưng cô vẫn lắc đầu nói với hắn: "Không liên quan, Cố tổng."
Cố Dư Sinh không lên tiếng, như đã ngủ thi*p đi.
Tần Chỉ Ái cũng không nói nữa.
Quá đại khái một phút đồng hồ, di động Cố Dư Sinh vang lên, mi tâm hắn giật giật, tìm lấy điện thoại di động, hé mắt, chăm chú nhìn vào màn hình, chuyển động.
Không biết đầu bên kia điện thoại nói gì, Cố Dư Sinh trả lời: "Kim huy bích hoàng? Được, tôi biết rồi, chờ một chút tôi sẽ trực tiếp qua bên kia thương thảo với các anh."
Sau khi cúp điện thoại, tầm mắt hắn không nặng không nhẹ rơi vào trên người Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái theo bản năng hạ mi mắt, ánh mắt chuyển động, lướt đến trên mu bàn tay hắn tùy ý đặt trên sô pha, trên da thịt trắng nõn xinh đẹp, có một mảnh bầm tím, nhiều chỗ, lại lộ ra vết hồng hồng.
Hiển nhiên là vết thương mới, là lúc vừa vặn ở công ty, bị Cố lão tiên sinh tạo ra sao?
Tần Chỉ Ái cắn cắn môi dưới, không dám lên tiếng hỏi.
Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm vào tóc cô, rồi chuyển dời tầm mắt, nhìn về phía ngoài cửa thủy tinh, không ngừng có người đi lên xuống thang máy.
Tiểu Vương thanh toán xong, rất nhanh liền trở về.
Cố Dư Sinh bảo hắn cầm quần áo đưa cho Tần Chỉ Ái, đi sang phòng thay quần áo đổi, rồi mới từ trên ghế sofa đứng lên, phân phó Tiểu Vương: "Cậu đưa Tần thư ký về công ty sau, tôi còn có việc, đi trước."
Sau khi nói xong, tầm mắt Cố Dư Sinh, lại rơi xuống trên người Tần Chỉ Ái, cũng không nói lời nào, mà cầm chìa khóa, trực tiếp đi khỏi.
Đợi người bán hàng đóng gói lại quần áo bẩn cho Tần Chỉ Ái, Tiểu Vương và Tần Chỉ Ái cùng rời khỏi Bách Thịnh.
Lúc Tiểu Vương đưa Tần Chỉ Ái trên đường trở về công ty, Tần chỉ Ái nghiêng đầu, hỏi: "Đêm nay Cố tổng có xã giao, sao anh không đi cùng?"
"Không phải là xã giao, hôm nay Cố tổng đi với mấy người bạn cũ, tới Bắc Kinh, hắn chiêu đãi nhóm bạn cũ." Sau khi nói xong, Tiểu Vương lo lắng nhẹ thở dài một hơi: "Tâm tình Cố tổng không tốt như thế, khẳng định là đêm nay càng uống nhiều, hơn nữa còn gặp mặt với bạn cũ..."
Tần Chỉ Ái giật giật môi, dưới đáy mắt hiện lên lo lắng rõ ràng.
Khó trách hôm nay vẻ mặt hắn lại, lãnh đạm như thế, hắn luôn luôn là người không nói nhiều, cơ hồ như có thể tích chữ thành vàng.
Thì ra, hắn họp mặt với bạn cũ.
Bạn cũ... Lúc trước hắn chỉ ngẫu nhiên gặp Tần Dương, mà đã khổ sở như thế rồi...
"Tần thư ký, đến nơi rồi." Giọng Tiểu Vương bỗng nhiên truyền đến, gọi Tần Chỉ Ái hồi thần.
Tần Chỉ Ái vội vàng trả lời một tiếng, rồi sau đó mang theo hộp, đi xuống xe.
Một hồi đến quầy thư ký, mấy người thư ký lập tức vây quanh Tần Chỉ Ái hỏi han.
"Tiểu Ái, vừa rồi trong văn phòng Cố tổng đã xảy ra chuyện gì?"
"Đúng vậy, sau đó cô và hoàng thân quốc thích đã đi đến chỗ nào vậy?"
"..."
Tần Chỉ Ái không thể nói chuyện Lương Đậu Khấu ngáng chân mình, càng không thể tiết lộ chuyện riêng của Cố Dư Sinh, cho nên đối mặt với câu hỏi của mọi người, dưới đáy lòng cô sắp xếp từ ngữ, mới mở miệng nói: "Cụ thể sao lại thế này, tôi cũng không hết sức rõ ràng, sau khi Cố tổng đến đây, đã phân phó tôi với Vương tài xế đi ra ngoài làm việc rồi."
"A..., thì ra là như vậy..."
Mọi người nghe xong, cũng tin.
Qua một lúc lâu sau, liền có thư ký mở miệng: "Mọi ngươi khoan hãy nói, đây chính là lần đầu tôi bị một người đàn ông tức giận dọa sợ, tuy không tận mắt thấy, nhưng cách cửa, cũng đã doạ đến gần ૮ɦếƭ rồi."
"Ai nói không phải, lúc ấy tôi cũng bị dọa đến không dám thở mạnh, chỉ sợ một giây sau, lửa giận đó sẽ thiêu đốt trên người mình."
"Ai, lúc ấy, trong văn phòng náo nhiệt kích liệt nhất, không phải tôi bị Trương tổng gọi lên văn phòng hắn một chuyến sao? Vừa lúc đi qua văn phòng Cố tổng, tôi có nghe thấy, trong đó Cố tổng có nói, đây là công ty của hắn, hắn muốn làm thế nào thì làm thế đó, nếu có ngày nào hắn cao hứng, thì có thể hắn sẽ tìm một thực tập sinh làm tổng giám đốc!"
Thực tập sinh... Một phòng người, đều cho Cố Dư Sinh nói ngoan độc, nhưng Tần Chỉ Ái hiểu rõ, biết được, ba chữ thực tập sinh đó, không phải nói ngoa, mà là chỉ cô.
Trước khi cô rời đi, câu nói đó của Cố Dư Sinh, lại quay vòng vòng trong đầu cô.
"Hôm nay tôi nói rõ ràng cho hai người biết, tóm lại cô ấy là do tôi bảo vệ, không được sự cho phép của tôi, đừng người nào có thể nghĩ đuổi cô ấy ra khỏi công ty!"
Cho nên, sau khi cô rời khỏi, hắn vì cô, mà trở mặt với Cố lão tiên sinh và Lương Đậu Khấu sao?
Trong đầu Tần Chỉ Ái còn chưa hoàn toàn xác định được suy nghĩ này, thì bên tai lại truyền tới giọng nói của một thư ký: "Nhưng mà, mọi người đừng nói, cho dù Cố tổng có tức giận đến đâu, thì vẫn vô cùng tuấn tú đến bức người! Nhất là khi hắn gọi bảo vệ, tư thế kéo Lương Đậu Khấu ra khỏi công ty đó kia, quả thực là đẹp trai đến không thể đẹp trai hơn!"
Kéo Lương Đậu Khấu ra khỏi công ty?
Lòng Tần Chỉ Ái, như bị vật gì đập mạnh một cái, run mạnh hai lần.
"Đâu chỉ đẹp trai đến không thể đẹp trai chứ!" Bởi vì gần tan tầm, lãnh đạo công ty đã đi về, tổng thư ký Trương trực tiếp đứng lên, bày ra tư thế cả ✓ú lấp miệng em, bắt chước Cố Dư Sinh: "Tôi nói với mọi ngươi, từ giờ trở đi, nếu ai dám để cho Lương Đậu Khấu có thể bước vào công ty một bước, thì người đó liền cút khỏi đây cho tôi!"
"A a a, cô đừng nói nữa, hormone của tôi đã dâng đầy rồi!"
"Tôi không nghĩ tới, có một ngày, tôi có thể nhìn thấy nữ thần quốc dân quang vinh rực rỡ, lại có một mặt chật vật như thế!"
"Bỏ đi, chúng ta vừa rồi còn tưởng rằng, Cố tổng vì có nữ thần quốc dân mới nên không có hứng thú với người cũ, cũng không nhìn vào mắt tình cảm của nữ thần quốc dân cũ!"
"Trái lại Cố lão tiên sinh cũng bị tức không nhẹ, cầm bình sứ, ném về phía đầu Cố tổng, nếu Cố tổng không phản ứng nhanh, giơ một tay che lại, thì đầu Cố tổng đã bị chảy máu rồi..."
Đồ sứ? Tần Chỉ Ái vốn trầm mặc nghe người ta nói, theo bản năng quay đầu, nhìn về phía vật bài trí cách đó không xa.
Phía trên trống không, đồ sứ Thanh triều vốn được đặt ở nơi đó, không thấy nữa.
Trên mặt đất văn phòng sạch sẽ, nói vậy là sớm đã được người quét dọn sạch sẽ.
Cho nên, vừa mới ở Bách Thịnh, cô thấy vết thương trên mu bàn tay của hắn, là bị Cố lão tiên sinh ném đồ sứ trúng sao?
Cứ việc mấy đồng sự đang bàn chuyện phiếm, nói ngắn gọn, nhưng Tần Chỉ Ái vẫn có thể tưởng tượng ra, hình ảnh ngay lúc đó, có bao nhiêu hung ác nguy hiểm.
Mọi người còn đang đang anh một lời tôi một câu, nhưng Tần Chỉ Ái không nghe nổi nữa, cô an tĩnh đứng ở một bên, hoảng hốt trong chốc lát, rồi sau đó nhìn thoáng qua màn hình máy tính, đã đến giờ tan tầm, nhớ đến còn có chút việc còn chưa hoàn thành, liền rút USB, sau đó mang theo túi, nhẹ giọng nói ‘gặp lại’ với mọi người, rồi rời đi trước.
Lên ngồi tàu điện ngầm, về đến nhà, Tần Chỉ Ái nấu một tô mì, ăn no bụng, rồi trở lại phòng ngủ, mở máy tình, xử lý nốt công việc ban ngày chưa xong.
Sự chú ý của cô, cũng không vô cùng tập trung, cho nên hiệu suất làm việc rất thấp, thường đánh chữ, rồi ngừng lại.
Bình thường một giờ có thể xử lý xong, nhưng hôm nay ước chừng cô phải tốn ba giờ mới hoàn thành.
Kiểm tra sơ một lần, sau khi xác định không có vấn đề gì, cô liền gữi file đến hộp thư Tiểu Vương, khép lại máy tính, đi vào phòng tắm.
Trong đầu rối loạn, rõ ràng không có gì, cũng không suy nghĩ gì, nhưng lại cảm thấy có rất nhiều chuyện.
Lúc tắm rửa, lại tắm rửa rồi gội đầu, rồi lại tắm rửa.
Lộn xộn một hồi, mới miễn cưỡng từ trong phòng tắm bước ra, mở ngăn tủ, lấy áo ngủ mặc vào, vào lúc cô do dự, cô quyết định đổi quần áo, sau đó tìm điện thoại di động và Ϧóþ tiền, vội vã ra khỏi nhà, chặn một chiếc taxi, đi đến "Kim bích huy hoàng". Đợi xe đến cửa lớn "Kim bích huy hoàng", lúc tài xế xe taxi nhắc nhở cô trả tiền, Tần Chỉ Ái mới phản ứng lại, rốt cuộc mình đã làm cái gì.
Trả tiền, xuống xe, cô không đi đến kim bích huy hoàng, mà trực tiếp đi đến dưới đèn đường, lẳng lặng nhìn chằm chằm cửa "Kim bích huy hoàng".
Cô thừa nhận, những lời đó của Tiểu Vương, vết thương trên mu bàn tay của Cố Dư Sinh, những lời nói chuyện của thư ký trong văn phòng với nhau, bện chặt lại quấy nhiễu cô, khiến cô thế nào cũng không yên lòng, tâm tình tệ như vậy, lại còn họp mặt với bạn cũ.
Cô sợ hắn giống với lúc trước gặp Tần Dương, uống đến say như ૮ɦếƭ, sợ hắn giống như Tiểu Vương nói, say rượu đến dạ dày xuất huyết, lại càng sợ sau khi hắn say rượu, không có người chăm sóc, không có ai làm bạn.
Kỳ thật cô rất cố gắng để mình phân rõ giới hạn với hắn, cũng cực kỳ Cố gắng để mình cố gắng ít tiếp xúc với cuộc sống của hắn.
Nhưng con người khi còn sống, khi gặp được uy Hi*p, rõ ràng không nên tiếp xúc, nhưng lại cứ lo lắng cho người ta không thôi.
Mà uy Hi*p này của cô, quá cường đại, đùa cười cô, còn chọc cô khóc, càng khiến cô không thể tách rời, cũng khiến cô hận không rời được.
...
Sáng mai có buổi họp, kỳ thật Cố Dư Sinh không nghĩ sẽ uống rượu nhiều.
Chỉ là tại "Kim bích huy hoàng", một đám bạn cũ đã từng xuất sinh nhập tử, ôn chuyện cũ nói chuyện phiếm, có người nói cuối năm mình muốn kết hôn, nói người hỏi thời gian, nhớ rõ lúc trước, mọi người hứa sẽ uống đến ૮ɦếƭ không rời.
Một đám đều nói "được", sau đó liền có người quay đầu, hỏi Cố Dư Sinh một câu: "Cố đội trưởng, cậu? Vẫn một mình sao?"
Cố Dư Sinh châm một điếu thuốc, nhấc mí mắt, không nói gì.
Ngồi ở bên cạnh hắn, chiến hữu từng ngủ dưới giường hắn, mở miệng: "Khẳng định là vẫn một mình, Cố đội trưởng chúng ta, là người không kết hôn!"
Có thể là do xế chiều hôm nay gặp cô, sau đó liền nhớ đến phiền toái nhỏ, có lẽ là do uống rượu, mà hắn có chút cảm tính, Cố Dư Sinh dường như cả đêm chưa mở miệng, nay lại bỗng dưng lên tiếng, nói hai chữ: "Không đúng.”
Một đám người bị Cố Dư Sinh bỗng dưng nói ra hai chữ, đều ngẩn ra, đồng loạt nhìn về phía hắn.
Cố Dư Sinh như không thấy, từ trên bàn tìm bật lửa, không nhanh không chậm châm lên, rít một hơi dài, hắn mới tiếp tục nói tiếp, đầy đủ: "Tôi không phải là người không kết hôn."
Cách màn khói trắng lượn lờ, bầu không khí và người trong căn phòng được bao này bỗng nhiên trở nên có chút mơ hồ, trước mắt hắn dường như hiện lên, một đêm kia, hắn và cô ở trên đường dành riêng cho người đi bộ, sau khi có cô hát xong, lúc hắn hôn sâu cô, dưới đáy lòng lại nổi lên nhớ nhung: Phiền toái nhỏ, cho đến bây giờ anh mới biết được, thì ra, người nói không kết hôn, là chỉ người không gặp được người mình nghĩ muốn kết hôn mà thôi.
Một cái chớp mắt, cả người hắn bỗng nhiên có chút thương cảm, lại mở miệngnói, khẽ khàng, lạnh nhạt: "Bởi vì một cô gái."
Ghế lô vốn không có tiếng động lớn, an tĩnh, lập tức liền có người uống một ngụm bia, hỏi: "Ý của Cố đội trưởng, là muốn cưới cô gái đó?"
Cố Dư Sinh buông mí mắt, không nói chuyện.
Ngay sau đó có người lại hỏi: "Cố đội trưởng, khi nào thì tính ngày kết hôn? Một nhóm chúng ta, khẳng định sẽ tới, để được chiêm ngưỡng tư thái của chị dâu."
"Cố đội trưởng, nếu không kết hôn chung ngày với tôi đi." Lần này người mở miệng vừa vặn là bạn cũ nói cuối năm muốn kết hôn.
Đầu ngón tay Cố Dư Sinh khẽ run lên một cái, có khói thuốc rơi lả tả trước mặt hắn lại rơi xuống ly rượu, nhưng hắn lại như không cảm thấy, vẫn bưng lên, một hơi uống sạch, mới nói: "Cô ấy... đi khỏi nhà rồi, có khả năng phải đợi nữa."
Những người khác không hiểu hết hàm nghĩa trong lời nói này, ngây ngốc mở miệng hỏi: "Đi đâu rồi? Du lịch xuyên suốt? Hay là được phái đi nơi nào công tác rồi?"
Cố Dư Sinh nhích lại gần chỗ tựa trên sofa, mở đôi mắt xinh đẹp, nhìn chằm chằm ngọn đèn đang chiếu sáng trên trần nhà, rất lâu, ngữ khí trầm thấp chậm rãi trả lời, có phần như đang lầm bầm lầu bầu, nhưng có thể để người trong phòng nghe rõ ràng: "Trái lại tôi còn hi vọng, cô ấy đang đi du lịch xuyên suốt, hoặc là được phái đi nơi nào công tác, như vậy, còn có ngày trở về, còn có chuyện để hi vọng..."
Cố Dư Sinh không nói nữa, vẫn cúi đầu, qua thật lâu, hắn kéo nhẹ khóe môi, vẽ ra nụ cười trào phúng, vẻ mặt lạnh nhạt mở miệng: "... chờ cô ấy, không biết ngày về."
Hắn không biết, khi nào cô quay về.
Chờ đợi đến tận cùng như vậy, thì phải là một người nhẫn nại.
Mà hắn, từ trước đến nay là người không có tính nhẫn nại, lại kiên quyết chờ đợi cô như vậy.
Chờ đợi đến tận cùng, thì sẽ bị thương lòng.
Mà hắn, cho dù tim bị thương, nhưng lại chưa từng nghĩ sẽ buông bỏ.
Cố Dư Sinh lặng im rất lâu, rất lâu, mới nhẹ chớp chớp mí mắt, lại mở miệng, bởi vì khói thuốc, giọng nói cũng mơ hồ, khiến ngườinghe không rõ: "Tôi vẫn luôn đợi cô ấy.
Chờ ngày người quay về.
Chỉ chờ ngày một người quay về.
Đại khái bị Cố Dư Sinh lây nhiễm, mà không khí trong ghế lô, trở nên có chút thương cảm.
Tất cả mọi người từng là chiến sĩ oai phong dũng cảm một cõi, lúc này nói đến trăm chuyện ngàn quay về nhu tình như vậy, mọi người không biết nên nói tiếp như thế nào.
Được một lúc, mới có người lên tiếng, dùng từ ngữ khô khan an ủi Cố Dư Sinh một câu: "Cố đội trưởng, có câu là, cũ không đi mới không tới, cậu cũng đừng quá cố chấp, có thể ngày mai, sẽ tốt hơn."
"Đúng Đúng vậy đó, cả đời người, ai mà không có thất bại trong tình cảm, mối tình đầu đẹp nhất, là đẹp nhất lúc ban đầu, nhưng lúc ban đầu, cũng không nhất định là đẹp nhất."
"Cho nên, Cố đội trưởng, hi vọng cậu sớm ngày gặp được châи áι (tình yêu của đời mình)!"
Sau khi mở miệng nói chuyện, lại giơ lên ly rượu, cùng cụng ly.
Những người khác đều đứng theo bưng ly rượu, còn Cố Dư Sinh lại ngoảnh mặt làm ngơ, không hành động.
Mọi người nghiêng đầu đồng loạt nhìn hắn thật lâu, cuối cùng hắn mới có động tác, nhưng không phải là bưng ly rượu trên bàn, mà chậm rãi dụi tắt tàn thuốc vào trong gạt tàn thuốc, sau đó mới ngẩng đầu, khẽ quét sơ một vòng người xung quanh đang nhìn mình, vẻ mặt nghiêm túc từ nay chưa từng có: "Tôi sẽ không lại yêu người thứ hai."
Sự nghiêm túc của hắn, khiến cho không khí không dễ dàng trở nên thoải mái, lại bắt đầu nặng nề.
Hắn đối mặt với sự nghi hoặc của mọi người, lại châm một điếu thuốc, không nói chuyện.
Hắn sẽ không lại yêu người thứ hai.
Trong lòng có một người, làm sao có thể yêu người khác?
Cho dù thật sự gặp được người thứ hai, thì cũng sẽ phụ lòng.
Cho dù người khác có tốt, cũng không phải là phiền toái nhỏ, cho dù cô không tốt, nhưng cô là phiền toái nhỏ.
Cố Dư Sinh thở dài một hơi, cầm lên một bình rượu mới mở, trực tiếp uống từ miệng chai.
Mọi người thấy hắn uống, cũng uống theo.
Đề tài rất nhanh liền thay đổi, nhưng suy nghĩ của Cố Dư Sinh, lại chưa từng từ trong đề tài đó đi ra.
Trước, hắn rất biết uống rượu tiết chế, nhưng nay một ly tiếp một ly, uống không ngừng.
-
Gió càng lúc càng lớn, xe trên đường càng ngày càng ít, Tần Chỉ Ái đứng chờ đến chân bị đông cứng, rốt cục mới nhìn thấy Cố Dư Sinh và một đám người, từ cửa "Kim bích huy hoàng" đi ra.
Một đám người tựa hồ như đã uống sang, đi đường nghiêng ngả, mọi người không phải người ở đây, thuê khách sạn, kế bên cạnh "Kim bích huy hoàng", Cố Dư Sinh và bọn hắn đang đi qua, đợi đến khi đám người đều đã đi vào khách sạn, hắn mới đứng thẳng bên cửa một lát, mới bước chân nghiêng ngả, đi về phía bãi đỗ xe cách đó không xa.
Tần Chỉ Ái không xác định rốt cuộc hắn đã uống say thành bộ dáng gì, không dám đi đến gần, chỉ đi theo từ rất xa.
Sắp đến gần bãi đỗ xe, hắn bỗng nhiên chạy tới trước thùng rác ven đường, khom người nôn ra.
Rất nhanh, cơ thể hắn liền loạng choạng đứng lên, lảo đảo bước chân bước tiếp, đi đến bên cạnh siêu thị, mua một chai nước.
Uống hết nước, hắn mới phản ứng lại, tình trạng mình bây giờ, không thích hợp để lái xe, liền đi ra hàng rào, sau đó tự xác nhận phương hướng, đi về phía ven đường.
Cơ thể hắn ngả nghiêng, bắt đầu vẫy tay, kêu lung tung được một lúc, rốt cục cũng có xe taxi đứng ở trước mặt.
Hắn lên xe taxi không xa, Tần Chỉ Ái cắn môi, do dự một giây, vẫn giơ tay lên, cản một chiếc taxi vừa lúc chạy qua.
Ngồi trên xe, Tần Chỉ Ái đưa tiền cho tài xế, rồi chỉ chỉ chiếc taxi phía trước đang dừng đèn đỏ, nói với hắn, bắt kịp.
May mà đêm khuya trong thành phố, không có xe nhiều, toàn bộ hành trình Tần Chỉ Ái đều đi theo Cố Dư Sinh.
Cũng không biết hắn là muốn đi đâu, hắn lên xe taxi đi vòng quanh hai vòng, chạy hơn phân nửa, mới quẹo xuống đường.
Quẹo trái, đi về phía trước đại khái cách một ngàn mét, Tần Chỉ Ái nhận ra, lúc này nơi hắn đến chính là khu buôn bán.
Chung quanh tất cả cửa hàng đều đã đóng cửa, trừ bỏ đèn nê ông lúc sáng lúc tối, dường như không có người.
Đi tiếp về phía trước một đoạn ngắn, xe Cố Dư Sinh ngồi dừng ở ven đường, Cố Dư Sinh từ trong xe đi xuống, nhưng xe taxi đánh hai vòng, cũng không rời đi, Tần Chỉ Ái nghĩ rằng, đại khái là Cố Dư Sinh bảo tài xế xe taxi chờ hắn.
Cô sợ bị Cố Dư Sinh phát hiện, bảo tài xế xe taxi đi về phía trước một chút, liền dừng lại từ xa xa.
Nhìn xuyên qua cửa kính xe, Tần Chỉ Ái vừa vặn nhìn thấy cước bộ không vững của Cố Dư Sinh băng qua ven đường vòng dây xanh, đi đến giữa quảng trường khu buôn bán.
Hẳn là do uống rượu, bước chân lảo đảo, chỉ là một khoảng cách hai chục mét, hắn đi nghiêng ngả một hồi lâu, mới dừng lại trước hồ ước nguyện giữa quảng trường.
Xung quanh quảng trường đều được bật đèn, ánh sáng chói mắt, cũng để Tần Chỉ Ái thấy rõ ràng, Cố Dư Sinh từ trong túi mò mẫn tìm hồi lâu, mới tìm được một đồng tiền xu.
Hắn đối mặt với hồ ước hứa nguyện, hai tay tạo thành hình chữ thập, thái độ cực kỳ nghiêm túc không biết đã ước gì, sau đó vươn tay, ném tiền xu vào hồ ước hứa nguyện, làm nổi lên một mảnh bọt nước, một hồi lâu, mặt nước mới trở về an tĩnh, hắn đứng tiếp ở nơi đó một hồi lâu, mới xoay người, cố gắng quay lại cạnh xe taxi.
Hắn cật lực mở cửa xe, tư thái có chút chật vật, sau đó đóng cửa xe, hai đèn pha được mở, xe taxi một lần nữa chuyển bánh.
"Tiểu thư, còn đứng đây hay sao?" Tài xế xe taxi nhìn xe taxi phía trước lái đi, lên tiếng hỏi.
Tần Chỉ Ái chuyển tầm mắt từ hồ ước hứa nguyện, khẽ gật đầu, nói một chữ: "Đi."
Tần Chỉ Ái chưa từng tới nơi này, không phải rất quen thuộc, vẫn đi theo xe taxi của Cố Dư Sinh đại khái khoảnh 10 phút, cô mới phản ứng kịp, hình như Cố Dư Sinh đang về biệt thự của hắn.
Như cô suy nghĩ, xe chạy đại khái 10 phút, phong cảnh bên đường quen thuộc, một màn lại một màn rơi vào trong mắt Tần Chỉ Ái, mãi đến khi cô thấy Cố Dư Sinh từ trên xe taxi, quẹo vào cửa biệt thự, cô mới lên tiếng: "Tài xế, dừng xe đi."
Trả tiền xong, xe taxi lái đi sau một giây, lại một giây, Tần Chỉ Ái nhìn thấy xe taxi đưa Cố Dư Sinh đi vào tiểu khu chạy ra.
Hắn đã an toàn về đến nhà rôi?
Có quản gia ở đây, chỉ sợ là sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu?
Tần Chỉ Ái đứng ở ven đường gió lạnh gào rít, lôi kéo áo, lặng im do dự, rốt cuộc vẫn không khống chế được mình, bước tiếp cước bộ, đi về phía cửa tiểu khu, chậm rãi đi đến.
Biệt thự Cố Dư Sinh, tại nơi tối nhất trong tiểu khu, cũng chính là trên chỗ cao nhất kia.
Cô đi tới gần 15 phút, mới đến gần cửa biệt thự hắn.
Cô từng ở trong này hơn nửa năm, có rất nhiều hồi ức tốt xấu cùng hắn.
Lúc này bỗng nhiên thăm lại chốn xưa, cô thậm chí có một loại cảm giác "Gần hương tình khi*p".
Cước bộ cô, càng ngày càng chậm, cho đến cuối cùng, mắt thấy gần đến cửa biệt thự hắn, bỗng dưng cô ngừng lại.
Một hồi lâu, cô mới một lần nữa bước đi, đi tới cửa, mới phát hiện cửa lớn vậy mà lại mở rộng.
Tần Chỉ Ái trố mắt một phen, nhìn vào phía trong vườn, cửa phòng bị mở ra không đóng, dưới ánh đèn vàng ấm áp nơi cổng vòm, từ trong nhà ra phía ngoài, có thể nương theo ánh sáng này, lờ mờ thấy rõ, trong vườn không bật đèn, cũng không có một bóng người. Đêm khuya khu biệt thự, im ắng.
Tần Chỉ Ái đứng ở cửa lớn rất lâu, không thấy có người đi ra đóng cửa, mi tâm cô nhịn không được mà từ từ nhíu lại.
Chẳng lẽ hôm nay quản gia không ở đây? Nếu không làm sao có thể để đêm hôm khuya khoắc, mà cửa vườn cũng không có người đóng?
Hắn uống vào nhiều rượu như vậy, một mình ở nhà sẽ không có gì chứ?
Tần Chỉ Ái buông tay xuống bên người, chậm rãi nắm thành quả đấm, cô muốn đi vào, nhưng lại không có dũng khí, do dự thật lâu sau, cô mới nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, lo lắng, nhấc chân nhẹ nhàng đi vào trong vườn biệt thự Cố Dư Sinh.
Mãi đến cửa phòng, ánh đèn nơi cổng vòm toả ra, bao phủ cả người cô, cô mới dừng bước.
Cô nhìn chằm chằm cửa bình tĩnh một lúc, mới nhấc chân, mới vừa bước vào bậc thang cửa phòng, lại thu chân trở về.
Cũng không biết rốt cuộc qua bao lâu, một đợt gió lạnh thổi tới, mang theo lãnh lẽo thấu xương, khiến cho đại não cô trong nháy mắt thanh tỉnh lại.
Cô mấp máy khóe môi, rũ mắt, vừa mới xoay người rời khỏi, liền nghe từ trong nhà truyền đến một tiếng động "Bốp", giống như vật gì rơi, sau đó lại là tiếng thủy tinh rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ vụn thanh thúy.
Động tác xoay người của Tần Chỉ Ái cứng đờ, nhanh ngẩng đầu, lại nhìn về phía cửa phòng.
Cách nửa giây, trong phòng lại truyền đến một tiếng "Ầm", lờ mờ lại vang lên tiếng kêu rên hỗn loạn.
Tuy khẽ, không rõ ràng, nhưng cũng đủ để đánh tan lý trí của Tần Chỉ Ái, để cho cô rốt cuộc không còn rảnh để suy nghĩ cố kỵ, nhanh nhấc chân, đi vào trong nhà.
Vòng qua cổng vòm, cô nhìn xung quanh, cũng không phát hiện Cố Dư Sinh ở trong phòng khách, mi tâm cô hơi nhíu lại một cái, lập tức liền mơ hồ nghe thấy trong phòng ăn truyền đến tiếng động, chưa kịp nghĩ nhiều cô liền nhanh chân chạy tới hướng đó.
Cửa nhà ăn cũng được mở rộng, cô mới vừa đi thẳng đến tới cửa, liền nhìn thấy bóng người đang ngồi ngã chật vật dưới đất, một tay hắn chống xuống đất, vùng vẫy như muốn đứng lên, nhưng bởi vì uống quá nhiều rượu, cho nên cả người không có một chút khí lực, miễn cưỡng gắng gượng nhiều lần mới có thể đứng lên, nhưng lại té ngã trên mặt đất.
Bên tay trái hắn, là các mảnh nhỏ thuỷ tinh rơi phân tán đầy đất, bên cạnh còn có một vết nước.
Tần Chỉ Ái giật giật môi, tầm mắt dời sang, nhìn đến ấm nước bị rơi, tỏa ra hơi nóng cuồn cuộn.
Cố Dư Sinh hẳn là muốn uống nước, cho nên mới cầm ly thủy tinh? Sau đó lúc rót nước ấm vào, bị rơi rồi?
Tần Chỉ Ái mới vừa làm rõ tình hình, liền nhìn thấy tay Cố Dư Sinh, giơ về phía mảnh nhỏ thuỷ tinh trên mặt đất.
"Cố tổng!" Tần Chỉ Ái vội vàng chạy thẳng qua, tóm lấy tay Cố Dư Sinh, ngăn cản động tác của hắn.
Cố Dư Sinh như không nghe thấy, tiếp tục vùng vẫy muốn đứng lên.
Hắn đúng là đã say đến rối tinh rối mù, cô cầm lấy tay hắn, nhưng hắn lại hoàn toàn không cảm giác được... Tần Chỉ Ái vừa nghĩ, lại lên tiếng: "Cố tổng, anh đừng lộn xộn, trên đất đều là các mảnh nhỏ thủy tinh, để tôi đỡ anh đi nghỉ."
Tần Chỉ Ái ôn nhu nói một hồi lâu, nhưng ánh mắt của Cố Dư Sinh vẫn mê mang ngây ngốc như cũ, hiển nhiên là không nhận biết được có người đang nói chuyện với hắn.
Tần Chỉ Ái nhíu nhíu mày, trực tiếp dùng lực, chống cánh tay hắn, kéo hắn từ dưới mặt đất đứng dậy.
Cố Dư Sinh đứng lên, đại khái là vì uống rượu, mà vô cùng khát nước, cơ thể lay động muốn đi rót nước.
Vừa mới làm rơi ly thủy tinh, không bị phỏng đã là may mắn, Tần Chỉ Ái ở đây, đâu có thể để cho hắn vô thức không thanh tỉnh đi rót nước, cứ việc cô biết, cô nói, tất cả hắn đều không nghe thấy, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng mở miệng nói với hắn: "Trước để tôi đỡ anh lên trên sofa nghỉ, chờ một lúc, tôi sẽ rót nước cho anh uống được không?"
Nói xong, cô liền đỡ hắn, đi ra phòng ăn.
Hắn cũng không kháng nghị, dưới sự giúp đỡ của cô, đã ngồi lên ghế sofa.
Tần Chỉ Ái rất nhanh liền bưng trở lại một ly nước ấm, đưa tới trong tay Cố Dư Sinh.
Đầu ngón tay hắn vô lực, cốc nước đưa bên miệng rất miễn cưỡng, tay cầm không ngừng run, có khiến nước văng ra, rơi trên người hắn.
Tần Chỉ Ái sợ hắn không cầm được, cốc nước sẽ rơi xuống, vội vàng cầm lấy, tự mình đưa đến bên miệng hắn.
Hắn đang say không tỉnh táo, cũng không nghĩ quá nhiều, nhìn thấy nước, liền mở miệng, uống vào.
Uống hết nước, không đợi Tần Chỉ Ái để xuống cốc nước, liền từ trên ghế sofa đứng lên, nghiêng ngả bước về phía cầu thang.
Lúc vòng qua bàn trà, hắn vốn thấy không rõ vật gì, không biết đã bị vấp vật nào, mà cả người ngã nhào vào một bên trên sofa.
Tần Chỉ Ái vội vàng để xuống cốc nước, đứng dậy đi đến trước người hắn, kéo lên.
Cơ thể hắn đứng thẳng dậy, cũng không thấy sô pha ở trước mặt, mà tiếp tục đi về phía cầu thang, tuy hắn có uống rượu, khí lực không lớn,nhưng vẫn có thể đẩy mạnh sô pha ra một đoạn.
Tần Chỉ Ái biết hắn muốn lên lâu, đưa hắn đi về phía cầu thang, sau đó giúp đỡ hắn, dìu hắn lên lầu.
Cô vốn muốn trực tiếp dìu hắn lên giường, ai ngờ mới vừa đặt hắn ngã xuống giường, hắn liền vùng vẫy ngồi dậy.
Mơ mơ màng màng, vốn không biết trong phòng còn có người ngoài, liền trực tiếp tháo cà- vạt, ở trước mặt cô, bắt đầu cỡi quần áo.
Hắn và cô tuy có tiếp xúc da thịt thân mật, nhưng cách mười một tháng không gặp, chợt thấy hắn hành động như vậy, Tần Chỉ Ái vẫn thoáng đỏ mặt.
Bất quá may mà, sau khi hắn ૮ởเ φµầɳ áo, vẫn để lại một bộ nội y.
Hắn bò xuống giường, bước chân loạng choạng, đi về phía phòng tắm.
Hắn muốn đi tắm rửa sao?
Theo suy nghĩ trong đầu cô, trong phòng tắm không đóng cửa, liền truyền đến tiếng nước chảy ào ào.
Đều đã say rượu thành như vậy rồi mà còn... Tần Chỉ Ái thật sự không an tâm, cô do dự, rồi đi tới phòng tắm, nhìn thấy Cố Dư Sinh dưới vòi nước lạnh, bồn tắm lớn không nhét lại, nước chảy vào, tất cả đều chảy xuống cống thoát nước.
Tần Chỉ Ái vội vàng cất bước, đi lên phía trước, mở ra vòi nước nóng, chỉnh lại nước ấm một hồi, sau đó mới vươn tay nhét nút thoát nước trong bồn tắm lớn.
Đợi đại khái 10 phút, trong bồn tắm lớn đã chảy hai phần ba nước, Tần Chỉ Ái mới đóng vòi nước, còn chưa nói Cố Dư Sinh có thể tắm rồi, thì người ta đã bước vào trong bồn tắm, nằm xuống.
Tần Chỉ Ái từ một bên tay cầm, cầm lên áo tắm và khăn để bên cạnh bồn tắm lớn, sau đó mới đi ra phòng tắm.
Thừa dịp lúc Cố Dư Sinh tắm rửa, Tần Chỉ Ái xuống lầu, đóng lại cửa vườn và cửa phòng.
Trở lại phòng ngủ chính, Tần Chỉ Ái đợi đại khái gần 20 phút, không thấy Cố Dư Sinh ra khỏi phòng tắm, đáy lòng cô khó tránh khỏi nổi lên lo lắng, lại đợi một hồi, thấy cửa phòng tắm vẫn không có động tĩnh, đứng dậy đi tới, gõ trước hai lần, thấy bên trong vẫn là một mảnh an tĩnh, lúc này mới vội vàng đẩy cửa.
Bước hai bước vào trong phòng tắm, Tần Chỉ Ái liền thấy Cố Dư Sinh đang nằm ở trong bồn tắm, hơi hơi nghiêng đầu, nhắm mắt lại, như đã ngủ thi*p đi.
Tần Chỉ Ái chần chờ một giây, mới nhấc chân đi tới trước bồn tắm.
Hắn tắm rửa tinh dầu, xung quanh bồn tắm lớn hương thơm vô cùng nồng.
Trong bồn tắm lớn xà bông bọt trắng, tràn đầy xung quanh, còn có một ít dính ở trên mặt và tóc hắn.
Trong phòng tắm mở ấm đèn, ngọn đèn nhu hòa, chiếu lên hai gò má ướƭ áƭ của hắn, khiến cho da thịt vốn trắng nõn tinh tế, lại càng tôn lên hoàn hảo không tỳ vết, trên lông mi đen dày, còn ẩn ẩn vài giọt nước, khiến cho vẻ ngoài hoàn mỹ nay lại càng thêm kinh tâm động phách.
Tần Chỉ Ái nhìn đến ngây ngốc, mới nhẹ nhàng lên tiếng: "Cố tổng? Cố tổng?"
Đáp lại cô là một mảnh an tĩnh.
Nước ấm đều đã lạnh, nằm ngủ như vậy, khẳng định sẽ bị bệnh, mà cô lại không có sức lực lớn như vậy, có thể kéo hắn từ trong bồn tắm ra... Tần Chỉ Ái đành phải ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng vỗ cánh tay Cố Dư Sinh: "Cố tổng? Cố tổng?
Nhìn hắn vẫn không phản ứng, lực đạo trên tay cô không nhịn được tăng thêm một ít.
Lông mi xinh đẹp của người đàn ông, khẽ giật giật, quá đại khái nửa phút, lông mi dài đen run rẩy, rơi xuống giọt nước, như là nước mắt, khiến cho đáy lòng Tần Chỉ Ái lại run lên một cái, sau đó liền nhìn thấy hắn chậm rãi mở mắt.
Ánh mắt hắn, không có tiêu cự, nhìn chằm chằm trần nhà, không phản ứng một hồi lâu.
"Cố tổng, anh không thể ngủ ở trong bồn tắm, sẽ bị cảm."
Hắn nghe thấy được tiếng nói của cô, trì hoãn nửa nhịp, mới xoay xoay đầu, nhìn về phía cô.
Hắn nhìn ánh mắt cô, trống rỗng mờ mịt, hiển nhiên là không nhận ra cô là ai. Hắn nhìn quanh mặt cômột hồi lâu, vẻ mặt cũng không có thay đổi gì quá lớn, mãi đến lúc cô vừa giương mí mắt, đối diện với ánh mắt cô khi đó, trên gương mặt bình tĩnh của hắn, hiện lên lay động rõ ràng.
Tần Chỉ Ái bị vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi của hắn, khiến sửng sốt, quá vài giây, mới hoàn hồn, tiếp tục mở miệng, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Cố tổng, đứng lên đi..."
Hắn không nhúc nhích, cũng không nói chuyện, vẫn duy trì dáng vẻ đó như cũ, bình tĩnh đối mắt cô.
Đáy mắt tối đen thâm thúy kia, dần dần như có ánh sáng, càng lúc càng sáng rực rỡ, cho đến cuối cùng, như đã hội tụ tất cả ánh đèn và tinh quang, vô cùng chói mắt.
Tần Chỉ Ái không rõ vì sao Cố Dư Sinh lại dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, cô thoáng mở miệng, mới vừa gọi một câu "Cố tổng", cả đêm, từ lúc cô đi vào biệt thự của hắn, đến bây giờ, hắn cũng chưa nói gì, nay lại đột nhiên lên tiếng: "Em rốt cục cũng đã trở lại..."
Cái gì mà em rốt cục cũng đã trở lại?
Tần Chỉ Ái khó hiểu nhíu nhíu mày, sau đó, cô liền nhìn thấy tình cảm dưới đáy mắt của Cố Dư Sinh, có chút phức tạp, vui sướng, cảm động, kích động.
Chưa từng từ trên người hắn, có thể nhìn thấy ánh mắt phức tạp như vậy cô, lập tức ngây người.
Hắn chậm rãi từ trong bồn tắm ngồi dậy, vươn lên bàn tay ướt sũng, duỗi về phía mặt cô, đến cách hai gò má cô, chỉ cách một tấc khi đó, hắn lại ngừng lại.
Hắn như đang sợ hãi chuyện gì đó, đầu ngón tay run rẩy nhiều lần, cũng chưa hề vươn ra phía trước một tấc nào.
Hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, như hạ quyết tâm, cắn chặt hàm răng, rốt cục cũng đưa ngón tay chạm vào mặt cô.
Xúc giác ẩm ướt, khiến Tần Chỉ Ái hồi thần.
Cô còn chua kịp phản ứng, thì Cố Dư Sinh nhìn cô, lại đột nhiên đưa tay che khóe môi, nở nụ cười: "Thật sự là em đã trở về rồi..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc