Cây Xoài Nước, Phiền Toái Nhỏ, Kết ThúcHắn cởi tây trang, sau đó đưa cho cô, rồi xoay người bước đi.
Cô theo sau hắn, lo lắng nói một câu: "Cố Dư Sinh!"
Hắn không quay đầu lại, sau đó cô đẩy hắn ra, một chiếc xe chạy tới, ᴆụng ngã cô trên mặt đất.
Đêm đó, là hắn chở cô đi đến bệnh viện, trước khi đến bệnh viện, hắn đã sơ cứu đơn giản miệng vết thương đang chảy máu trên đùi cô, cho nên lúc đó hắn rất nhớ rõ vị trí miệng vết thương đó.
Tim Cố Dư Sinh, đập nhanh vô cùng, hắn nhanh ngồi xổm xuống, một lần nữa chạm vào bắp đùi trắng của Tần Chỉ Ái.
Động tác của hắn quá mức mãnh liệt, khiến cho Tần Chỉ Ái đang thất thần, chợt tỉnh lại, cô thoáng nghi hoặc nhìn Cố Dư Sinh, sau khi thấy tầm mắt hắn nhìn chằm chằm không rời khỏi bắp đùi của cô, tầm mắt nhìn trực tiếp như thế, khiến cô nhíu mày, không rõ nhìn lại theo mắt hắn, sau đó liền thấy được vết sẹo trên bắp đùi mình.
Chuyện cũ, trong nháy mắt nhanh hiện lên trong đại não cô.
Đầu ngón tay cô khẽ run rẩy, dưới đáy lòng bỗng dưng bắt đầu khẩn trương và bất an.
Hắn sẽ không...... Sẽ không hoài nghi cô, là người từng sắm vai Lương Đậu Khấu?
Suy nghĩ này, thoáng hiện qua đại não của Tần Chỉ Ái, sau khi cô và Cố Dư Sinh gặp lại ở Tây Đại, từng màn từng màn hữu duyên hiện lên, tựa như đoạn phim quay trở lại, từng màn từng màn nhanh lướt qua trong đầu cô.
Một đêm "Xanh vàng rực rỡ" kia, cô nói với Hứa Ôn rằng cô muốn vào Hối thị, an vị bên cạnh hắn.
Ngay sau đó, Hối thị bị mua, rõ ràng cô đã nhận lời mời làm ngành thiết kế, kết quả lại trở thành bí thư cho chủ tịch.
Một đêm đó gặp lại, hắn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, gọi cô là "phiền toái nhỏ".
Hắn còn hỏi đến chu kỳ sinh lý......Hiện tại lại để ý vết sẹo trên đùi cô......
Nên hắn sẽ không, từ lúc đầu, đã hoài nghi cô là người thế thân mà Lương Đậu Khấu tìm?
Cô thừa nhận, sau khi Lương Đậu Khấu quay về, cô ấy đưa tiền cho cô, đúng thật là có mang theo một chút khinh miệt và sỉ nhục.
Nhưng nếu không có Lương Đậu Khấu, thì năm trước, cô cũng không có cơ hội đến bên cạnh Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh biết trước đó Lương Đậu Khấu tìm thế thân, nhưng không biết là ai, chắc chắn Lương Đậu Khấu cũng không muốn để cho Cố Dư Sinh biết.
Giao dịch của cô và Lương Đậu Khấu, lúc đầu cô có lòng riêng, ít nhiều gì cũng có chút xấu hổ với Lương Đậu Khấu.
Bây giờ, cho dù vì sao Cố Dư Sinh lại muốn tìm thế thân lúc trước của Lương Đậu Khấu, cô cũng không thể đào góc tưởng của Lương Đậu Khấu, rồi bỏ đá xuống giếng.
Nghĩ đến đây, Tần Chỉ Ái giấu tay ra sau lưng, dùng sức nắm vạt áo, rồi ra vẻ bộ dáng hào phóng thắng thắn vô tư, ngẩng đầu, vẻ mặt tò mò nhìn Cố Dư Sinh: "Cố tổng, ngài đang nhìn cái gì vậy?"
Tiếp đó, cô giả bộ chú ý tới tầm mắt hắn nhìn chằm chằm vết sẹo trên đùi cô, giương môi cười, tiếp tục mở miệng nói: "Thì ra là nhìn vết sẹo này...... Lúc mấy năm trước, tôi đi leo núi với bạn học, không cẩn thận bị cành cây quẹt qua."
Tròng mắt Cố Dư Sinh chợt lóe lên, rốt cục dời tầm mắt từ vết sẹo trên đùi cô, chuyển đến gương mặt cô.
Hắn nhìn mắt cô, tràn ngập sự dò xét, như đang muốn tìm ra dấu vết cô nói dối.
Tần Chỉ Ái hết sức khẩn trương, nhưng cô biết, lúc này mình, phải ổn định, nếu không, sẽ bị Cố Dư Sinh thấy rõ manh mối.
Cô vươn tay che miệng, ý cười nhợt nhạt, trên khuôn mặt khéo léo tinh xảo, sau đó lại giả bộ dáng vẻ khó hiểu cố ý hỏi: "Cố tổng, ngài làm sao vậy?"
Trong nháy mắt ánh mắt Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm Tần Chỉ Ái một hồi lâu, mới lắc lắc đầu, giọng điệu thản nhiên trả lời: "Không có gì."
Đây là hắn thấy ký ức về cô sao?
Tần Chỉ Ái không nản lòng, gương mặt mang theo nụ cười mỉm gật nhẹ đầu với Cố Dư Sinh, "Vâng" một tiếng.
Tầm mắt của Cố Dư Sinh, luôn không rời khỏi gương mặt xinh đẹp của cô, ngữ khí thản nhiên khiến cho người ta không biết đến tột cùng hắn tin hay không tin: "Tôi lên lầu thay quần áo, đợi lát nữa gặp ở Đại Đường, cùng ăn bữa tối."
"Được." Tần Chỉ Ái cừời hào phóng, vì muốn màn diễn của mình càng thêm thật, cô còn chỉ vào vết thương đã được Cố Dư Sinh mới băng bó, mở miệng ngọt ngào: "Cám ơn."
Cố Dư Sinh không nói, ánh mắt nhìn chằm chằm cô một lát, rồi mới xoay người, rời khỏi phòng.
Đợi đến khi cánh cửa đóng lại, Tần Chỉ Ái như trải qua một hồi đại nạn, trong nháy mắt xụi lơ ở trên giường, mở ra lòng bàn tay, bên trong đều là mồ hôi.
......
Cố Dư Sinh đứng ở trước cửa, vệt quang chợt loé lên trong mắt, quay đầu liếc mắt nhìn cánh cửa đang đóng chặt, rồi cất bước rời đi.
......
Ngày hôm sau giữa trưa hai giờ, từ HN bay quay về BJ rồi đáp xuống sân bay thủ đô quốc tế, là gần chạng vạng năm giờ.
Trên đường lái xe quay về, Cố Dư Sinh nhận điện thoại, nói chuyện hơn nửa giờ, đến lúc ngắt điện thoại, hắn nâng cổ tay nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ, sau đó bỗng dưng lên tiếng: "Qụeo sang khách sạn BJ, có bữa tiệc."
Ngừng một chút, Cố Dư Sinh lại nói thêm một câu: "Tần bí thư cũng đi theo luôn đi."
......
Lúc trở về, đường có chút gập gềnh, lúc đám người Cố Dư Sinh chạy tới khách sạn BJ, lúc đó người tham gia bữa tiệc đêm nay dường như đã gần đến toàn bộ.
Mọi người thấy người từ trước đến nay không mang theo bí thư, vậy mà hôm nay lại dẫn theo một nữ bí thư đến, đều hết sức ngạc nhiên, đương nhiên lực chú ý ở trên người Tần Chỉ Ái cũng rất nhiều.Lúc ăn cơm, không ít người muốn mời rượu Tần Chỉ Ái, đều bị Cố Dư Sinh cản lại.
Đang lúc, Cố Dư Sinh và Tiểu Vương đi vào toilet một chuyến, nhưng lúc trở về, chỉ có một mình Cố Dư Sinh.
Ở bữa tiệc chưa ngây người lâu, thì Cố Dư Sinh đã tìm cớ, dẫ theo Tần Chỉ Ái rời khỏi trước.
Cố Dư Sinh đã uống rượu, vậy người lái xe đương nhiên là Tần Chỉ Ái.
Từ sau khi phiền toái nhỏ rời đi, dường như Cố Dư Sinh chưa hề quay về biệt thự cô từng ở.
Rất xúc cảnh đả thương người.
Nhưng sau khi Tần Chỉ Ái khởi động xe, lúc hỏi hắn đến nơi nào, thì hắn lại nói địa chỉ biệt thự đó.
Tần Chỉ Ái ở biệt thự này hơn nửa năm, đương nhiên là biết đường, nhưng cô vẫn cẩn thận cầm di động, tra hướng dẫn.
Ban đêm ngoài đường, vô cùng vắng xe, lúc sắp chạy đến tiểu khu biệt thự của Cố Dư Sinh, người ngồi ở ghế phó lại, đang nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên mở mắt, liếc mắt nhìn một cái ra ngoài cửa sổ, sau đó lên tiếng: "Dừng ở ven đường đi."
Tần Chỉ Ái không hiểu ý của Cố Dư Sinh, nhưng vẫn làm theo.
Sau khi đỗ xong, Cố Dư Sinh nói một câu"Uống rượu vào khó chịu quá, cô theo tôi đi uống ly cà phê đi", cũng không quan tâm cô có đồng ý hay không, liền trực tiếp xuống xe, đi đến phía quán cà phê nơi ngã tư đường.
Tần Chỉ Ái khóa kỹ xe, rồi vội vàng đuổi theo.
Lúc Tần Chỉ Ái đi vào quán cà phê, thì Cố Dư Sinh đã chọn được vị trí ngồi xuống.
Cô đi lên trước, vừa – gọi một câu"Cố tổng", thì người phục vụ đã bưng hai ly nước xoài ép đi tới.
Cố Dư Sinh chỉ ghế ngồi đối diện, ý bảo Tần Chỉ Ái ngồi xuống, sau khi người phục vụ để lên bàn một ly nước xoài ép, hắn để ở trước mặt Tần Chỉ Ái: "Nếm thử đi, nước xoài ép quán này, tôi đã uống qua, ngon nhất trong thành phố BJ này."
Ngày hôm qua ở HN sau khi bị Cố Dư Sinh nhìn thấy vết sẹo trên đùi, Tần Chỉ Ái luôn đều bất an không thôi.
Cho đến khi buổi tối ăn cơm, vẻ mặt Cố Dư Sinh vẫn như thường, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, trong lòng của cô mới thoáng an tâm.
Sau khi ăn xong cơm chiều, trên đường quay về khách sạn, Tiểu Vương nói cho cô "Ngày mai hai chiều mới có chuyến bay", một đêm này hắn nói vô cùng ít, nay lại hài hước nói thêm câu"Có thể ngủ một giấc."
Lòng cô căng thẳng cả một đêm, hoàn toàn thả lỏng.
Sau khi trở lại phòng khách sạn, cô nghĩ, có lẽ là do tà tâm, mà khiến mình khẩn trương quá mức.
Hôm nay quay về BJ mặc dù bằng phi cơ, nhưng trong bữa tiệc đó, hắn không có gì khác biệt, cô cũng thật sự nghĩ chuyện ngày hôm qua ở HN bị hắn nhìn thấy vết sẹo chỉ là một nhạc đệm, đã trôi qua.
Cho đến khi cô thấy người phục vụ bưng tới hai ly nước ép xoài, cô mới biết được, chuyện vốn không lạc quan như cô tưởng tượng, lúc này chỉ sợ mới thật sự bắt đầu.
Khó trách trong bữa tiệc vừa rồi, sau khi Tiểu Vương và hắn rời khỏi, lại không thấy quay về.
Chỉ sợ là do hắn an bài.
Chỉ là, hắn bảo cô chở hắn quay về biệt thự.
May mắn, là cô có đề phòng, tra hướng dẫn, nếu không, thật sự là rơi vào bẫy rập hắn đã an bài.
Tần Chỉ Ái sợ mình thất thần lâu, lại bị Cố Dư Sinh thấy sự khác thường, cô nhanh thu lại suy nghĩ trong đầu, khoé môi nhếch với Cố Dư Sinh, cười yếu ớt, "Thật vậy chăng?"
Nói xong, cô thong dong ngồi xuống, vươn tay, cầm ly nước xoài ép Cố Dư Sinh để trước mặt, kéo đến trong tầm mắt, cầm muỗng khuấy hai lần, mới mở miệng nói: "Vậy tôi nên nếm thử xem sao."
Phản ứng từ đầu đến cuối của cô, đều bình tĩnh lạnh nhạt.
Cùng với phản ứng lúc trước hắn đứng trên đường dành riêng cho người đi bộ, đưa cho cô ly trà sữa hương xoài, hoàn toàn khác nhau.
Cố Dư Sinh rũ mắt, lặng yên không một tiếng động đánh giá ánh mắt cô, bưng lên một ly xoài ép khác trên bàn, không nhanh không chậm uống một hớp, mới thản nhiên mở miệng nói: "Quán cà phê này, có máy hát, cô có muốn nghe bài nào hay không?"
Cố Dư Sinh bỗng nhiên chuyển đề tài, Tần Chỉ Ái không đuổi theo kịp, im lặng trong chốc lát, mới lắc lắc đầu, nói: "Không cần đâu."
"Để tôi gọi người bật một bài." Cố Dư Sinh nói xong, nâng tay lên, bảo người phục vụ ở cách đó không xa
Đợi sau khi người phục vụ đến, hắn không mở miệng nói chuyện, mà khẽ đứng lên, kề sát bên tai người phục vụ, nói nhỏ.
Trực giác nói cho Tần Chỉ Ái biết, một loạt phản ứng của Cố Dư Sinh, tuyệt đối không phải chỉ đơn giản như cô thấy như vậy.
Nhưng cô không xác định rốt cuộc hắn đang có chủ ý gì, chỉ có thể bình thản ung dung ngồi xem biến hoá.
Âm nhạc dễ chịu, bởi vì yêu cầu của Cố Dư Sinh, rất nhanh đã bị ngừng lại.
Mười giờ tối ở quán cà phê, khách ít, bối cảnh âm nhạc, cả quán cà phê, có vẻ hết sức yên tĩnh.
Không tiếng động ngồi yên, duy trì đoán chừng một phút đồng hồ, lại phát ra âm nhạc dễ nghe, từ máy hát của quán cà phê truyền ra.
Đó là khúc nhạc dạo Tần Chỉ Ái rất quen thuộc.
Cô theo thói quen đặt tay trên đùi, bàn tay được mặt bàn che đi, theo bản năng nắm lại thành quyền.
Cô cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, lẳng lặng ngồi đó, ra vẻ nhìn không ra tầm mắt dò xét của Cố Dư Sinh.
Đại khái qua hai mươi giây, cô mới nhẹ nhàng mở to mắt, mở miệng: "Khúc nhạc dạo này nghe rất hay."
Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm gương mặt cô, uống một ngụm nước xoài ép, không nói chuyện.
Tiếng ca uyển chuyển động lòng người vang lên.
"Lúc quay về nơi chúng ta bắt đầu, còn nhớ rõ ngày đó cũng là ngày mưa, anh ôm chặt em vào trong иgự¢, nói anh sẽ yêu em đến vĩnh viễn."
Cho dù năm trước Tần Chỉ Ái rời khỏi Cố Dư Sinh, cũng không nghe lại ca khúc này, lời ca giai điệu, trong mỗi một chữ, mỗi một âm điệu, đều quen thuộc như vậy, quen thuộc đến khiến cô hốt hoảng.
Cô thật sự rất sợ, sợ mình bỗng nhiên không nhịn được, mà đánh mất vẻ bình tĩnh, cô ổn định hô hấp, mặt mày mờ mịt nhìn Cố Dư Sinh dưới ánh đèn mê ly, mở miệng: "Tên bài hát này là gì thế? Nghe rất hay."
Đương khi nói ra những lời này, Tần Chỉ Ái nhịn không được mà tự khen mình dưới đáy lòng, lúc trước hai năm làm diễn viên thế thân, hơn nửa năm đóng thế Lương Đậu Khấu, thật đúng là không vô ích.
Một màn lại một màn muốn thử Tần Chỉ Ái của Cố Dư Sinh, khác với Tần Chỉ Ái bình tĩnh trong tưởng tượng, hắn liên tục nghe được hai câu nghi hoặc trong lời nói của cô, rốt cục mới nói chuyện: "Kết Thúc."
Ngữ khí hắn trả lời thực lạnh nhạt, giống như chỉ tùy tiện nói chuyện phiếm với cô.
"Ờ." Tần Chỉ Ái nâng lên một bàn tay, cầm ống hút, lại quấy vài cái trong ly nước xoài ép, lại không uống, ngữ khí nói chuyện dường như không khác Cố Dư Sinh, đều nhẹ nhàng bâng quơ tuỳ ý như vậy: "Ai hát thế?"
Cố Dư Sinh nhấp một ngụm nước xoài ép, nói ra tên người hát.
"Sao tôi chưa từng nghe nói qua." Tần Chỉ Ái thật sự bội phục mình, nói dối, mặt không đỏ tim không nhảy, thậm chí mí mắt cũng không chớp.
Cố Dư Sinh thản nhiên "Ừ" một tiếng, qua một lát, nói: "Tôi cũng không sao thuộc được."
Tần Chỉ Ái còn chưa nghĩ phải làm sao trả lời những lời này, thì hắn lại mở miệng: "Sở dĩ tôi biết bài hát này, ngôi sao ca nhạc này, là bởi vì một cô gái."
Cô gái hẳn là cô đi......
Trong đầu Tần Chỉ Ái mới vừa hiện lên suy nghĩ này, Cố Dư Sinh lại mở miệng nói tiếp: "Cô ấy hát cho tôi nghe, ở trên quảng đường suối phun Vạn Triệu dành riêng cho người đi bộ."
"Đêm đó, tôi và cô ấy đi xem phim trước, sau đó ăn cơm ở quán Trần Nhớ, rồi hai người tản bộ ở trên đường dành riêng cho người đi bộ......"
"...... Cô ấy nói rất nhiều với tôi, bảo tôi không được hút thuốc, không nên uống rượu, còn nói sẽ hát một bài cho tôi nghe......"
Tần Chỉ Ái thật sự không nghĩ tới, vậy mà Cố Dư Sinh vẫn nhớ lại chuyện cũ.
Vào lúc cô nghe bài hát 《 kết thúc 》 này, cô đã cố gắng không nhớ lại trong đầu, không để cho quá khứ này hiện ra.
Chỉ là một câu lại một câu tuỳ ý của Cố Dư Sinh, lại dễ dàng thức tỉnh trí nhớ cô, một đêm đó, hình ảnh cô hát cho Cố Dư Sinh nghe, như tái hiện lại hôm qua, từng màn lướt qua trước mắt cô.
"Giọng cô ấy hát rất êm tai, tôi cảm thấy, so với ca sĩ hát còn dễ nghe hơn......"
Ngày hôm qua, sau khi hắn đang nhìn thấy vết sẹo trên đùi cô, theo phản ứng và lời nói hoàn mỹ không dấu vết của cô, hắn vẫn là không tin.
Đầu tiên nhìn thấy, hắn đã cảm thấy cô giống với phiền toái nhỏ, thời gian hành kinh, vết sẹo, hai khuôn mặt khác nhau lại có hai chuyện giống nhau, khiến cho cảm giác này của hắn trở nên hết sức mãnh liệt.
Cho nên đêm nay hắn quay về Bắc Kinh, đến đây muốn thử hết một màn lại một màn như vậy.
Nhưng mà, thật sự nói đến chuyện cũ với cô, lúc này trong иgự¢ hắn, cũng tràn đầy tiếc nuối và thương cảm.
Cố Dư Sinh sợ mình còn chưa thử xong, thì đã thua trước rồi, hắn lấy tay tìm kiếm điếu thuốc, lễ phép hỏi: "Có thể chứ?"
Tần Chỉ Ái ngồi ngay ngắn ở ghế trên, không dám lộn xộn, sợ không nghĩ đến là, vẻ nguỵ trang trên người liền biến mất.
Cô chậm chạp khẽ gật gật đầu với Cố Dư Sinh, mở miệng nói, bình tĩnh hơn so với trong tưởng tượng cô: "Có thể."
Cố Dư Sinh châm thuốc, rít một hơi, trong lòng cảm xúc cũng đã rõ ràng dịu đi rất nhiều, mở miệng nói, cũng bình tĩnh lại: "Đêm đó, tôi còn nói với cô ấy, chúng ta sinh một đứa bé đi, cô ấy đã đồng ý với tôi."
"Sau khi hát xong khúc đó, còn chủ động hôn tôi."
"Trên đường lái xe chở cô ấy về nhà, tôi cảm thấy được tâm tình của cô ấy có chút không tốt, mới chở cô ấy đến ven đường cửa tạp hoá hai mươi bốn giờ, chơi một trò chơi."
"Trò chơi đó, chính là viết những lời trong lòng lên giấy nhân dân tệ, sau đó chôn ngoài đó, nhìn xem có thể có một ngày, được chuyển đến trong tay đối phương hay không. . . . . ."
Nói tới đây, Cố Dư Sinh lại rít mạnh một hơi thuốc.
Chuyện cũ hắn và cô trải qua, lúc này được nhắc đến, khó chịu không chỉ là một mình hắn, mà còn có cô.
Tần Chỉ Ái cảm giác rõ cảm xúc nơi đáy lòng mình như sụp đổ, cô không biết mình còn có thể ngụy trang bao lâu, nắm lại một tay dưới bàn thành quyền, dùng sức siết chặt lòng bàn tay, tạo ra cảm giác đau đớn muốn ép mình thanh tỉnh, phải ngụy trang.
Cô nhìn lại ánh mắt Cố Dư Sinh, trong suốt sạch sẽ, dưới đáy mắt không dư lại bất cứ tình cảm nào.
Cô nhìn đôi mắt hắn một hồi lâu, đại khái khoảng mười giây đồng hồ, mới xác định nếu mình mở miệng thì sẽ không lộ ra bất cứ điều gì khác thường, giả bộ hâm mộ mở miệng nói: "Cố tổng, chuyện cũ giữa anh và cô gái kia, thật lãng mạn."
Cố Dư Sinh không trả lời cô, vẫn tiếp tục nói: "Sau khi về đến nhà, cô ấy ngủ, còn tôi thì không."
"Tôi lén lút đứng lên, một lần nữa quay trở lại nơi chúng tôi đã chơi trò chơi kia."
"Tôi muốn biết suy nghĩ trong lòng cô ấy, cho nên phải đi đến nơi cô cất giấu tờ tiền kia, lấy càng nhiều, muốn đổi lại tờ tiền của cô."
Cô biết, đêm đó hắn kéo cô đi chơi trò chơi, là thấy cô không vui.
Nhưng cô không biết, thì ra hắn còn lén lút quay trở lại.
Vì sao hắn lại quay trở lại? Vì sao lại muốn biết suy nghĩ trong lòng cô? Cũng như vì sao hắn không nên cố ý tìm ra ai là thế thân của Lương Đậu Khấu?
Tần Chỉ Ái rõ ràng cảm giác được, cô sắp khống chế không được chính mình, giống như tùy thời sắp sụp đổ.
"Chỉ tiếc, kết cục có chút chấp nhận, tôi không tìm thấy tờ tiền mà cô ấy đã viết."
"Kỳ thật tôi không biết nhiều về cô, hoặc là nói, tôi hoàn toàn không biết gì về cô. . . . . . Ngay cả tên cô cũng không biết, nhưng tôi vẫn luôn gọi cô là. . . . . ." Cố Dư Sinh dừng một chút, như muốn cố ý , nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, con mắt lập tức trở nên sáng ngời tràn đầy thâm sâu, giọng điệu mở miệng, vừa ôn hòa mà lại vừa chọc người: ". . . . . . Phiền toái nhỏ."
Tần Chỉ Ái ngay cả hít thở cũng không dám hít thở.
Cô biết rõ, mắt đã thoáng mờ đi, cũng chính là cảm giác sắp muốn khóc.
Cô không thể để hắn nói tiếp, hay nói thêm gì đi nữa, nếu không đêm nay khẳng định cô sẽ bị bại lộ ở trong này .
Tần Chỉ Ái khẽ tránh đi tầm mắt nóng rực câu người của Cố Dư Sinh, bàn tay giấu dưới bàn, tìm di động, dựa theo trí nhớ, rất nhanh đã tìm được số điện thoại, bấm vào người thứ nhất, rồi gọi đi.
Đó là dãy số của Hứa Ôn.
Trước khi cô lên phi cơ, đã nói điện thoại với cô ấy.
Điện thoại vang lên chỉ một tiếng, cô liền ngắt đi, giống như chuyện gì cũng chưa làm, ở dưới ánh mắt chú ý của Cố Dư Sinh, không có một chút do dự mà cầm ly nước xoài ép, đưa tới bên miệng.
Cố Dư Sinh vốn định tiếp tục nói chuyện, nhưng nhìn đến hành động của Tần Chỉ Ái, lời nói đến bên miệng, bỗng dưng dừng lại.
Phiền toái nhỏ vốn không ăn xoài.
Chính là một đêm cô hát cho hắn, hắn biết được.
Ngay lúc đó cô, chỉ nuốt một ngụm nhỏ trà sữa hương xoài, như ăn phải cái gì khó chịu, lập tức khom người phun ra.
Nhưng hiện tại. . . . . . Cô gái ngồi đối diện hắn, mí mắt cũng chưa nháy một cái, đã uống một hơi hết ly nước ép xoài.
Uống xong, cô buông lý, cười yếu ớt thản nhiên nói với hắn: "Uống thật sự rất ngon."
Cố Dư Sinh không nói chuyện, vẫn nhìn chằm chằm Tần Chỉ Ái, như đang muốn xác định lần nữa.
Hứa Ôn chưa gọi điện thoại cho cô, nhất định là sẽ gọi lại.
Cô mẫn cảm với xoài, nhưng cũng không lập tức có phản ứng, ít nhất cũng cần hơn kém một giờ.
Chỉ mong, trong nửa tiếng, Hứa Ôn sẽ gọi điện thoại đến.
Dưới đáy lòng Tần Chỉ Ái vừa âm thầm địa cầu nguyện, vừa ngẩng đầu, hỏi Cố Dư Sinh chuyện mà cô muốn biết lúc trước: "Vì sao anh lại gọi cô ấy là phiền toái nhỏ?"
Theo cô nói, khúc ca Cố Dư Sinh vừa bảo bật, cũng đồng thời xướng đến lúc cao nhất.
"Tim của em một ngày một chút, mắc cạn trong thế giới của anh, em hiểu được tình yêu có bao nhiêu nguy hiểm, chỉ cần qua hôm nay, sẽ yêu chính mình thêm nhiều hơn, trong thế giới của em, sẽ không có lời hứa của anh."
Cố Dư Sinh không biết bởi vì lời cô, hay bởi vì ca từ, mà tầm mắt hơi hơi động, nhưng vẫn như trước không có ý mở miệng nói, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Tần Chỉ Ái.
Vì muốn màn trình diễn càng thêm thật, đại khái qua hai phút, Tần Chỉ Ái cầm lên ly xoài ép đã hết trên mặt bàn, sau đó giả vờ mới phát hiện đã hết, nói với Cố Dư Sinh, mang theo vài phần thăm hỏi: "Cố tổng, tôi có thể gọi thêm một ly không?"
Cố Dư Sinh khẽ gật đầu.
Tần Chỉ Ái giơ tay, gọi phục vụ, nở nụ cười rực rỡ nói: "Cho tôi thêm một ly nước xoài ép."
Rất nhanh nước xoài ép được bưng lên, Tần Chỉ Ái cắn ống hút, vẻ mặt vui rạo rực, dáng vẻ đó thấy thế nào, cũng như cực kỳ thực sự thích uống nước xoài ép.
Chẳng lẽ vết sẹo trên đùi, thời gian hành kinh, đều chỉ là một sự trùng hợp?
Đáy lòng Cố Dư Sinh, dấy lên một tia do dự.
Chương 506: nước xoài ép, phiền toái nhỏ, kết thúc (6)
Nếu thật sự trùng hợp, vì sao, khi hắn nhìn thấy cô, lại có cảm giác?
Nếu không phải trùng hợp, cô chán ghét rõ nước xoài ép như vậy, làm sao bây giờ có thể uống được?
Hơn nữa, hơn nữa, vừa mới nãy hắn nói đên chuyện cũ, phản ứng của cô lại bình tĩnh như vậy, nghiễm nhiên như những chuyện hắn nói, cô đều không biết.
Đến tột cùng do cô ngụy trang rất tốt, hay là cô thật sự không phải là phiền toái nhỏ?
Ngay lúc Cố Dư Sinh trăm mối không được giải, thì di động Tần Chỉ Ái bỗng nhiên vang lên.
Tần Chỉ Ái cúi đầu nhìn thoáng qua màn hình, quả nhiên là Hứa Ôn gọi đến, cô nhanh buông ống hút, nhanh nhận nghe: "Hứa Ôn? Có chuyện gì sao?"
"Cậu hỏi mình có chuyện gì à? Là cậu gọi điện thoại đến cho mình đây, Đại tiểu thư!"
Tần Chỉ Ái không để ý tới lời Hứa Ôn nói, vẫn tiếp tục nói: "Cái gì? Cậu không thấy chìa khóa đâu à? Không vào được nhà? Vậy cậu chờ tôi nhé, tôi lập tức trở về."
"Tiểu Ái, cậu đang làm cái. . . . . ."
"Được, được, gặp lại." Tần Chỉ Ái không đợi Hứa Ôn nói hết lời, đã mở miệng, sau đó vội vàng nói vài câu, liền cúp điện thoại.
"Cố tổng, Hứa Ôn không thấy chìa khóa, có thể tôi phải đi về." Tần Chỉ Ái nói xong, như sợ Cố Dư Sinh còn chưa chịu bỏ qua màn thử này, lại bổ sung: "Hiện tại trời lạnh như thế, ở bên ngoài chờ lâu, sẽ lạnh mà sinh bệnh."
Cố Dư Sinh nhìn thấy Tần Chỉ Ái, tầm mắt nặng nề.
Không biết có phải là chột dạ hay không, mà Tần Chỉ Ái cảm thấy có một không khí vô hình áp bức vây quanh người dày đặc, cô không dám thở mạnh, chỉ hít thở ngắt quãng rất nhẹ.
Qua đại khái một phút đồng hồ, Cố Dư Sinh gật đầu, tầm mắt nhìn về phía phục vụ đứng cách đó không xa: "Tính tiền."
Tính tiền xong, từ quán cà phê đi ra, Tần Chỉ Ái trước chở Cố Dư Sinh về biệt thự, sau khi trả khoá xe cho Cố Dư Sinh, cô lễ phép hào phóng nói gặp lại, mới xoay người đi đến cửa tiểu khu, gọi một chiếc taxi.
Vừa lên xe, hô hấp Tần Chỉ Ái nặng nề khó thở, dạ dày có chút khó chịu muốn nôn, cô không đợi tài xế mở miệng hỏi đến nơi nào, thì đã lên tiếng nói trước: "Bác tài, phiền bác chở con đến bệnh viện."
Trên đường đến bệnh viện, Tần Chỉ Ái gọi điện thoại cho Hứa Ôn.
"Tiểu Ái, rốt cuộc cậu đang làm cái gì?"
Nếu nói, chỉ sợ là mình sẽ nôn, Tần Chỉ Ái cố gắng giải thích hoàn toàn ngắn gọn với Hứa Ôn, trực tiếp nói thẳng: "Hứa Ôn, tôi có việc cần cậu giúp."
Hứa Ôn đại khái nghe thấy giọng nói lo lắng của cô, lập tức nghiêm túc: "Chuyện gì?"
"Nếu có người hỏi, đêm nay có phải cậu không thấy chìa khoá hay không, thì cậu phải nhất định nói đúng." Tần Chỉ Ái không để cho Hứa Ôn thời gian hỏi "Vì sao", liền nói đến chuyện thứ hai: "Đồng thời, nếu có người đến hỏi cậu, đêm nay tôi có về nha hay không, nhất định cậu phải nói có, mặt khác, nhớ kỹ, sáng mai tám giờ tôi sẽ lên xe lửa quay về Hàng Châu, đêm mai là sinh nhật của mẹ tôi, ngàn vạn lần đừng nói sai, cũng đừng nói đêm nay tôi không về nhà."
Cố Dư Sinh không phải người dễ lừa như vậy, Ngô Hạo và hắn là bạn tốt, chỉ cần hắn tùy tiện tìm cớ, thì có thể gặp được Hứa Ôn.
Nếu hắn hỏi Hứa Ôn, vậy sẽ biết cô đã nói dối, càng sẽ hoài nghi cô, hay là xác định cô chính là thế thân lúc trước của Lương Đậu Khấu.
"Tiểu Ái, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?"
"Trước tiên cậu đừng hỏi nhiều như vậy, cậu cứ nhớ kỹ những lời tôi vừa mới nói, khi nào trở về, tôi sẽ kể chuyện cho cậu nghe." Xuyên qua cửa kính xe, Tần Chỉ Ái nhìn thấy nhanh đã đến bệnh viện nhân dân, chỉ mở miệng nói: "Hứa Ôn, tôi cúp trước, cám ơn cậu."
Trừ bỏ người thân, Hứa Ôn là bạn thân cô có thể tin cậy được trên thế giới này.
Có thế nói câu, nếu cô thật sự Gi*t người phóng hỏa, thì khẳng định cô ấy sẽ vì cô mà hủy thi diệt tích cũng không chừng.
Cho dù hiện tại Hứa Ôn bị cô làm bất ngờ, không hiểu ra sao, nhưng cô ấy vẫn theo lời cô nói.
Cố Dư Sinh từ nơi cô ấy, chỉ sợ sẽ không tìm được manh mối nào.
Tần Chỉ Ái bình tĩnh lại, đợi xe dừng ở ven đường, rồi lập tức trả tiền, vội vàng chạy vào bệnh viện.
. . . . . .
Tần Chỉ Ái bị giày vò ở bệnh viện hơn nửa đêm, rốt cuộc cả người mới có thay đổi tốt.
Cô không lừa Hứa Ôn, ngày mai thật sự là sinh nhật của mẹ cô, mà cô cũng thật sự mua vé xe lửa vào tám giờ trở về Hàng Châu.
Có lẽ ngay cả trời cũng đề giúp cô, ngày mai là ngày lễ, cô không cần xin phép công ty, cũng tránh cho chuyện cô uống nước xoài ép mà lấy cớ khác.
Mặc dù cơ thể không khoẻ, nhưng sáng sớm, Tần Chỉ Ái đã làm thủ tục xuất viện, đi đến trạm ga phía Nam.
Một khắc xe lửa chậm rãi rời khỏi Bắc Kinh, Tần Chỉ Ái dựa đầu trên kính thủy tinh, trong đầu lại thoáng hiện lên hình ảnh tối qua ở quán cà phê, hình ảnh Cố Dư Sinh với mình nói chuyện.
Mỗi một tiếng, đều êm tai đến mê người.
Cô thật sự, thật sự thiếu chút nữa, một chút thôi, thì đã quân lính tan rã, buông bỏ νũ кнí đầu hàng trước mặt hắn.
Nếu không phải cô là người thứ ba thì cô rất muốn nói cho hắn rằng, lúc trước cô là người đã sắm thế vai Lương Đậu Khấu.
Sau đó hỏi hắn, vì sao lại lãng phí nhiều tâm tư để tìm cô như vậy?
Nhưng cô không dám, cô có nguyên tắc làm người của mình, cô thương hắn, yêu rất đậm, chỉ sợ hiện tại hắn, không thể cùng cô được, nhưng cô vẫn thương hắn như trước, toàn tâm toàn ý thương hắn, cô không muốn chính cô là lý do phá hoại hôn nhân của người khác.
Bạn nào mún đọc trước chương liên hệ : tttukidmh@gmail.com nhé ;)
Hắn tìm được phiền toái nhỏ, lại vì phiền toái nhỏ mà bỏ lương đậu khấu, cô không chấp nhận.
Hắn tìm được phiền toái nhỏ, không ly hôn để phiền toái nhỏ làm tiểu tam, cô càng không thể nào thích ứng được.
Mặc kệ là chỗ nào, cũng không phải là con đường tốt.
Sau đó, lại vướng vào nghiệt duyên và hoang đường vô tận, không bằng nghĩ ra biện pháp, để hắn vĩnh viễn tìm không được phiền toái nhỏ.
. . . . . .
Buổi tối ngày lễ, Lục Bán Thành gọi điện thoại hẹn liên hoan, Cố Dư Sinh không muốn đi, nhưng cách điện thoại, mơ hồ nghe được tiếng Hứa Ôn, vì thế liền đáp ứng, sau đó chọn một bộ quần áo dễ chịu, lái xe, chậm rãi từ từ đi đến chỗ hẹn.
Trong suốt cả buổi liên hoan, Cố Dư Sinh một câu cũng không nói.
Trên đường sau khi Ngô Hạo và Lục Bán Thành đi toilet, Hứa Ôn tự tay lấy giấy ăn, hắn thấy, giúp cô một phen, Hứa Ôn nói nghọt ngào "Cám ơn" một tiếng, hắn không nói, chỉ qua một hồi lâu, mới trả lời câu: "Đừng khách khí."
Hắn trả lời quá trễ, Hứa Ôn kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn một cái.
Cố Dư Sinh cầm đôi đũa, gắp một miệng thịt bò, để ở miệng một khoảng, không để ý, nhai nuốt vào trong bụng, rồi thuận miệng hỏi Hứa Ôn một câu: "Tối hôm qua cô, không thấy chìa khóa sao?"
Thì ra tối hôm qua Tiểu Ái gọi điện thoại cho cô, miệng nói có người, thì ra chính là hắn. . . . . . Hứa Ôn "Ừ" một tiếng, cười trả lời: "Đúng vậy, bởi vì có Tiểu Ái, cho nên rốt cuộc tôi mới để bừa bãi thế."
Hứa Ôn biết, hiện tại người lãnh đạo trực tiếp của Tần Chỉ Ái là Cố Dư Sinh, ngừng một chút, cô lại hỏi: "Tối hôm qua tôi goị điện cho Tiểu Ái, cậu ấy đang làm việc sao? Không ảnh hưởng gì đến công việc của hai người chứ?"
"Không." Trên mặt Cố Dư Sinh thản nhiên, rũ mắt, che đi cảm xúc nơi đáy mắt hắn, khiến cho người ta không biết được cảm xúc của hắn có tốt hay không.
"Vậy là tốt rồi." Hứa Ôn cười cười, bưng lên nước chanh trên bàn, uống hết gần nửa ly.
Cố Dư Sinh không nói tiếp, trầm mặc thật lâu sau, mới nghiêng đầu, nhìn Hứa Ôn hỏi: "Ngày hôm qua sau khi cô về nhà, không có chuyện gì chứ?"
"Không có, đều bình thường, hôm nay là sinh nhật mẹ Tiểu Ái, sáng sớm cô ấy đã xuống giường, lên xe lửa đi đến Hàng Châu rồi!" Hứa Ôn nói xong, hỏi lại câu: "Làm sao vậy? Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì sao?"
Đều bình thường, lên xe lửa đi Hàng Châu. . . . . . Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm các món ăn trên bàn, ánh mắt đăm chiêu.
Hứa Ôn quen thấy thái độ lãnh đạm của Cố Dư Sinh, nhìn thấy hắn không để ý tới mình, cũng không quấy rầy hắn, mà chỉ thường thường liếc mắt nhìn Cố Dư Sinh một cái, mới phát hiện từ sau khi hắn nói chuyện với cô xong, con ngươi dường như không chuyển.
Không biết qua bao lâu, Lục Bán Thành gọi tên hắn một tiếng, hắn mới chậm chạp, nhìn về phía Lục Bán Thành.
Hắn không hỏi Lục Bán Thành nói cái gì, cũng không nghe Lục Bán Thành muốn nói gì, mà chỉ trực tiếp từ từ đứng lên, cầm lấy áo khoác phía sau, rời khỏi. Nếu không nhìn trong chớp mắt đó, thì vô hạn hy vọng, có lẽ lúc này, cũng sẽ không thất vọng như vậy.
Nghĩ lại một chút, đêm nay đại khái từ khi quen biết cô đến nay ở Tây Đại, cũng là lần đầu tiên cảm xúc rất tệ.
Cố Dư Sinh lái xe, di chuyển lung tung vòng quanh thành Bắc Kinh, cuối cùng liền đi đến hồ hứa nguyện hắn thường đến.
Ban đêm gió lạnh, thổi gào thét.
Hắn chỉ nhất bộ quần áo đơn bạc, đứng ở trong mùa đông khắc nghiệt này, lại không - cảm thấy lạnh.
Hắn ném một xu về phía hồ hứa nguyện, lại ước một nguyện vọng, cho đến cuối cùng, không còn sức lực, ngồi chồm hổm ngồi ở cạnh hồ hứa nguyện, châm một điếu thuốc, để trên đầu ngón tay, không hút.
Mùi khói bay trong không trung, khiến cho đáy mắt hắn khẽ đau.
Làm sao bây giờ? Hắn vẫn cảm thấy cô chính là phiền toái nhỏ hắn muốn tìm.
Không liên quan, hắn có thể tiếp tục từ từ tiếp xúc với cô, hắn tin tưởng rằng, có một ngày, hắn sẽ tìm được đáp án chính xác mười phần.
Chính là. . . . . . Chính là, hắn thật sự nghĩ muốn, rất nghĩ muốn phiền toái nhỏ của hắn, có thể nhanh, nhanh trở về bên cạnh hắn.
-
Cuối tuần Tần Chỉ Ái quay về Bắc Kinh, Hứa Ôn kể lại những lời Cố Dư Sinh hỏi cho cô biết, đương nhiên Hứa Ôn cũng hỏi cô cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra.
Cô tùy tiện tìm lí do thoái thác nói qua loa, dường như Hứa Ôn cũng nhìn ra cô không muốn nói, cũng không khó xử cô.
Đêm nói chuyện đó, như một trận đấu chung kết.
Ngày hôm sau Tần Chỉ Ái đi đến Hối thi làm, nhiều ngày liên tiếp, cũng không nhìn thấy bóng dáng Cố Dư Sinh.
Hối thị kỳ thật không có chuyện gì cần Cố Dư Sinh phụ trách, tự hắn đến công ty vốn là đã là chuyện khó tin, trước đó sở dĩ hắn đến Hối thị thường xuyên, chỉ sợ hoài nghi cô là người hắn muốn tìm.
Hiện giờ, hắn không phát hiện ra điều khác thường, cũng không có chuyện quan trọng, đoán chừng cũng lười đến Hối thị rồi?
Kỳ thật như vậy cũng rất tốt, cô chỉ cần làm tốt bổn phận công việc của mình, không cần tiếp xúc với hắn quá nhiều, quan hệ rõ ràng, dứt khoát rõ ràng, thật sự là rất tốt.
Chỉ là có vài lúc, có một số việc, thường không dựa theo suy nghĩ của bạn.
Giống như nửa năm trước, vào đêm Cố Dư Sinh đưa số điện thoại cho cô, cô nghĩ rằng chuyện cũ hắn và cô sẽ bắt đầu, sau đó mới biết được, đó chính là kết cục của chuyện cũ hắn và cô.
Chỉ là lúc này, hoàn toàn khác với tám năm trước, cô nghĩ sau buổi đêm nói chuyện đó, Cố Dư Sinh biết cô không phải là người hắn muốn tìm, thời gian hắn và cô gặp lại chỉ ngắn ngủi, liền hoàn toàn kết thúc. Nhưng vận mệnh cố tình lại thay đổi vào giờ phút quan trọng, đột ngột xuất hiện một sự thay đổi lớn, khiến cô và hắn vốn chấm dứt, lại một lần nữa xoay quanh nhau, hơn nữa so với trước đó, càng thêm quan trọng hơn.
Tần Chỉ Ái vĩnh viễn nhớ rõ ngày đó, là ngày hai mươi ba tháng mười hai, cách hai ngày chính là lễ Giáng Sinh.
Cách với đêm cô và Cố Dư Sinh nói chuyện với nhau, chỉ cách hai mươi mốt ngày không nhìn thấy Cố Dư Sinh.
Ngày đó thời tiết vô cùng xấu, sương mù rất dày, 10086 còn gửi đến tin nhắn, báo động màu lam nhắc nhở trước mọi người.
Ngày đó cô bị cảm, buổi sáng đi làm, đầu vô cùng đau, muốn đi đến tiệm thuốc tây mua hộp 999 chữa cảm cúm, nhưng sợ đi làm muộn, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không đi.
Lúc cô đến công ty, Trương bí thư và những người khác đều đã tới, mọi người đang quây quanh một chỗ, thương lượng nên tổ chức lễ Giáng Sinh như thế nào.
Tống Tả nhìn thấy cô, nhiệt tình lôi kéo, hỏi: "Tiểu Ái, lễ giáng sinh năm nay cô có dự tính gì không? Có hẹn với ai chưa?"
Cô cười nhợt nhạt, nói: "Về nhà ngủ."
Bốn chữ đơn giản, khiến cho Tống Tả đã kết hôn, có đứa nhỏ đang học tiểu học, bừng bừng hứng thú: "Tiểu Ái, cô chưa có bạn trai sao? Có muốn tôi giới thiệu một ngườI cho cô không? Ở trong tiểu khu tôi, có tiểu tử kia, cũng không tồi, là lưu học sinh, hộ khẩu BJ, hiện tại đang làm ngành chính trị pháp luật. . . . . ."
"Được rồi, Tống Tả, anh mà nói thêm nữa, thì không cần làm việc nữa, mà đi làm bà mối là được rồi!" Trương bí thư nhìn ra được Tần Chỉ Ái có chút ngượng ngùng, lên tiếng đánh gãy lời.
"Không phải là tôi thấy Tiểu Ái xinh đẹp, muốn thừa dịp cô ấy còn trẻ tuổi tìm kiếm nơi đỗ tốt sao?" Tống Tả không phục trả lời.
". . . . . ."
Ở lúc mọi người đang bàn tán ồn ào, thì ở Hối thị có một nhân vật “hoàng thân quốc thích” đột nhiên lâu chưa xuất hiện đến đây.
"Hoàng thân quốc thích" này chính là Tiểu Vương, được Tống Tả đặt biệt danh, nói rằng hắn làm trong công ty này, chính là dưới một người trên vạn người.
Tiểu Vương chính là thư ký của Cố Dư Sinh, lúc mọi người thấy hắn đi tới, trong nháy mắt liền im lặng, đứng thẳng kính cẩn chào.
Tiểu Vương được Cố Dư Sinh phái tới đi họp, nghe mọi người chào hỏi, lễ độ ôn hoà chào lại từng người, sau đó liền gọi tên Tần Chỉ Ái, bảo cô đến phòng mình.
Tiểu Vương gọi Tần Chỉ Ái đi công tác, sau khi sắp xếp xong xuôi, cầm lấy di động, nhìn thoáng qua thời gian, thấy lập tức đến giờ đi họp, hắn thân thiết cười với Tần Chỉ Ái, bảo cô quay về chỗ mình, rồi đứng dậy, tìm văn kiện, vào phòng họp.
Trước đó, khi Tiểu Vương sắp xếp cho Tần Chỉ Ái công tác, lại nghe hắn thuận miệng đề cập qua một câu, nói là công ty đang được chỉnh lại.
Hôm nay đại khái cuộc họp nói đến nội dung như thế, cho nên thời gian hết sức lâu, đợi đến khi chấm dứt, đã đến gần hai giờ chiều.
Lúc giữa trưa Tần Chỉ Ái, cố ýchuẩn bị cơm trưa cho Tiểu Vương, nhìn hắn đi ra, lập tức đưa cơm trưa cho hắn.
Trước một giây Tiểu Vương mới vừa đi phòng trà nước trà ăn cơm trưa, sau một giây ở Hối thị lại có hai khách không mời mà tới.
Lần tới này, là người xưng với tên gọi "Hoàng thân quốc thích" .
Cố lão tiên sinh và Lương Đậu Khấu.
Tiểu Vương đang lúc ăn cơm, nhìn thấy Cố lão tiên sinh và Lương Đậu Khấu đến, lập tức buông đũa, rút khăn tay, một bên lau miệng, một bên đi đến nghênh đón: "Cố lão tiên sinh, Lương tiểu thư."
Cố lão tiên sinh "Ừ" một tiếng, không nói thêm gì, nghiêng đầu, nhìn nhìn xung quanh, hiển nhiên là đang đánh giá công ty Cố Dư Sinh mới thu mua.
Lương Đấu Khấu kéo cánh tay Cố lão tiên sinh, không để ý nhân viên chung quanh khe khẽ nói nhỏ và chụp ảnh trộm, tự nhiên hào phóng mỉm cười với Tiểu Vương, mở miệng nói: "Đang ăn cơm sao?"
"Vâng, do họp ra trễ." Tiểu Vương trả lời, ngừng một chút, vội vàng nói: "Cố lão tiên sinh, Lương tiểu thư, cố tổng không có ở công ty."
"Tôi biết, là ông nội hôm nay rảnh rỗi, muốn đến công ty đi dạo." Lương Đậu Khấu trả lời ôn hoà, theo sau, lại hỏi: "Văn phòng của Dư Sinh, là phòng kia sao?"
"Phải" Thấy Lương Đậu Khấu nhắc tới như vậy, Tiểu Vương vội vàng làm động tác mời: "Cố lão tiên sinh, Lương tiểu thư, trước mời hai người vào văn phòng nghỉ ngơi trong chốc lát."
"Được." Lương Đậu Khấu mỉm cười đáp ứng, trước khi cất bước, như nghĩ đến cái gì đó, lại ôn nhu mở miệng nói: "Vương tài xế, anh trước đi ăn cơm đi, để Tần bí thư theo tôi và ông nội là được rồi."