Ép Yêu 100 Ngày - Chương 48

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Tôi Ở Chung Phòng Với Anh Ấy 
Tần Chỉ Ái cười với nhân viên đó một cái, sau đó ra hiệu bằng mắt cho người đó rời đi, đến khi hắn đi được một khoảng khá xa, Tần Chỉ Ái mới bước lên một bước.
Cô biết Cố lão gia, là nhờ lúc đóng giả làm Lương Đậu Khấu.
Lúc trước khi giao dịch của cô với Lương Đậu Khấu kết thúc, cô và Lương Đậu Khấu cũng trở thành người xa lạ.
Vì vậy lúc này dù ở trước mặt cô đều là những người cô biết nhưng vẫn phải giả vờ như không biết, lễ phép mỉm cười, lại chính thức chào hỏi: “Chào ngài, tôi là thư ký của Cố tổng, xin hỏi hai vị là…?”
Âm thanh của cô vang lên, khiến bàn tay đang dâng trà cho Cố lão gia của Lương Đậu Khấu run lên một cái.
Lương Đậu Khấu đeo mắt kính và khẩu trang nên Tần Chỉ Ái không thể nhìn rõ biểu hiện của cô ta nhưng đầu ngón tay cầm tách trà của Lương Đậu Khấu trở nên trắng bệch, cô vẫn biết được Lương Đậu Khấu đang khi*p sợ.
Bầu không khí có hơi giằng co.
Cố lão gia nhận thấy được sự bất thường của Lương Đậu Khấu nên ngẩng đầu nhìn cô: “Sao vậy Tiểu Khấu?”
“Không có gì thưa ông.” Lương Đậu Khấu rất nhanh khôi phục lại tư thế bình tĩnh như lúc đầu, âm thanh dịu dàng như nước: “Cháu thấy thư ký của Dư Sinh hình như khá giống cháu.”
Cố Dư Sinh nghe thấy có chút hứng thú, nghiêng đầu nhìn Tần Chỉ Ái, đúng thật là có chút hơi giống, tin rằng cô vì vậy mà ngây người nên cũng không nói nữa.Lương Đậu Khấu để tách trà trong tay xuống, quay đầu nhìn về phía Tần Chỉ Ái, ngữ khí mềm mại dịu dàng kèm theo chút khách sáo, giống như một Lương Đậu Khấu hoàn toàn mới mà Tần Chỉ Ái chưa từng gặp: “Chào cô, tôi họ Lương, người này chính là ông nội của Dư Sinh.”
Tần Chỉ Ái vội vàng lễ phép chào hỏi: “Chào Cố lão tiên sinh, chào Lương tiểu thư.”
Lương Đậu Khấu tiếp tục mở miệng, âm thanh vẫn ấm áp nhu hòa như thường: “Trước đây ông chưa biết Dư Sinh đã mua lại Hối thị, vẫn luôn chưa đến tham quan, nhưng lại vì những chuyện khác mà ông cũng không tiện đi, ngày hôm nay đúng lúc ông biết được nhân viên ở Hối Thị đang tham gia ngoại khóa ở đây nên liền đến vốn muốn cho Dư Sinh một niềm vui bất ngờ nhưng lại không tìm thấy anh ấy.”
Lương Đậu Khấu hời hợt giải thích vì sao cô ta và Cố lão gia lại ở đây xong, Lương Đậu Khấu lại đi vào vấn đề chính: “Thư ký Tần, bây giờ cô biết Dư Sinh đang ở đâu không?”
“Tôi gọi điện thoại hỏi một chút.” Tần Chỉ Ái nói xong liền lấy điện thoại di động ra.
Cô gọi cho Tiểu Vương một cú điện thoại trước, không có người bắt máy, sau đó lại gọi điện thoại cho Cố Dư Sinh, cũng không có người bắt máy.
Cô để điện thoại di động xuống, nghĩ ra một nguyên nhân hợp lý, sau đó lại giải thích: “Có thể Cố tổng đang tắm suối nước nóng không có mang điện thoại di động theo bên người nên không thể liên lạc được.”
“Như vậy sao…” Lương Đậu Khấu không để ý đến Tần Chỉ Ái, nhìn về phía Cố lão gia: “Ông, ông đừng nóng giận, đợi lát nữa Dư Sinh tắm xong, có thể nhìn thấy cuộc gọi nhỡ trong điện thoại, chắc là sẽ gọi điện thoại lại cho ông.”
Dừng một chút, Lương Đậu Khấu lại nói: “… Ông, bây giờ cũng không còn sớm nữa, hay là ông đi nghỉ một chút trước đi?”
Nhìn thấy Cố lão gia gật đầu, Lương Đậu Khấu mới quay lại nói với Tần Chỉ Ái: “Thư ký Tần, hình như Sơn Trang đã được đặt phòng hết rồi, tôi không thể tìm phòng nào cho ông nghỉ ngơi được, cô có thể giúp tôi liên hệ với người phụ trách sắp xếp cho ông một phòng để nghỉ ngơi không?”
“Được ạ.” Tần Chỉ Ái đáp xong liền lấy điện thoại di động ra, gọi cho giám đốc khách sạn một cú điện thoại.
Giám đốc của khách sạn ngồi ngay phòng lớn lúc cô phụ trách sắp xếp cho chuyến ngoại khóa lần này đã từng gặp mặt nên hắn biết cô, trực tiếp cúp máy, liền đi đến chỗ cô đang đứng: “Tần tiểu thư, xin hỏi tôi có thể giúp được gì cho cô?”
Tần Chỉ Ái: “Bây giờ còn dư phòng trống nào không?”
“Mấy phòng ạ?”
Tần Chỉ Ái nghĩ Cố lão gia chắc chắn sẽ không chịu đi, Lương Đậu Khấu cũng sẽ ở lại theo, liền trả lời: “Hai phòng.”
“Tần tiểu thư chờ một chút.” Giám đốc khách sạn trả lời xong liền bước nhanh đến quầy tiếp tân, qua khoảng hai phút, liền quay lại khách sáo lên tiếng: “Thật xin lỗi Tần tiểu thư nhưng bây giờ khách sạn chỉ còn lại một phòng trống thôi ạ.”
Thật không đúng lúc a… Tần Chỉ Ái nghĩ nếu không cô có thể để phòng của cô cho Lương Đậu Khấu ở còn còn cô có thể tìm một đồng nghiệp thân thiết nào đó ở cùng, nhưng Lương Đậu Khấu đang ngồi trên ghế salon bưng tách trà vẫn đang im lặng lúc này lại lên tiếng: “Thư ký Tần không cần phải tìm hai phòng, tìm một phòng cho ông là đủ rồi, buổi tối tôi và Dư Sinh ở chung một phòng.”
Buổi tối tôi và Dư Sinh ở chung một phòng. . . Tần Chỉ Ái chỉ cảm thấy tim co rút lại, một loại cảm giác đau đớn nhanh chóng lan truyền ra toàn thân.
Não cô trống rỗng mấy giây, mới từ từ phản ứng lại, sau đó nở một nụ cười khô khốc với giám đốc khách sạn, vững vàng nói: “Vậy thì phiền ngài mở phòng đó đi.”
“Được, Tần tiểu thư, vui lòng chờ một chút.” Giám đốc khách sạn đáp xong liền quay người đi đến nhân viên tiếp tân, Lương Đậu Khấu lại mở miệng: “À, thư ký Tần, phiền cô lấy thêm một thẻ phòng của Dư Sinh giúp tôi.”
“Vâng.” Tần Chỉ Ái nắm chặt tay lại, đầu móng tay bấm vào lòng bàn tay đến phát đau, cô cố gắng giữ vẻ mặt tươi cười, nói lại với giám đốc khách sạn.
Giám đốc khách sạn gật đầu ý nói ông ấy biết rồi, sau đó quay lại điện thoại nói chuyện vài câu, sau đó nhanh chân rời đi.
Một lát sau, giám đốc khách sạn cầm hai thẻ phòng đưa đến cho Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái nhẹ giọng cảm ơn xong, lúc nhận lấy, liền nhìn số phòng trong hai phiếu phòng khác nhau, quay người lúc đưa cho Lương Đậu Khấu, liền nhắc nhở cô ta: “Lương tiểu thư, Cố lão tiên sinh, đã có phòng rồi, Cố lão gia ở tầng 17, Cố tổng ở tầng 18.
Lương Đậu Khấu không nhận thẻ phòng mà ung dung cất điện thoại vào túi mình, sau đó ngẩng đẩu lên nhìn về phía Tần Chỉ Ái dò hỏi: “Thư ký Tần, có thể làm phiền cô giúp tôi xách hành lý của ông và tôi lên lầu không?”
“Được…” Tần Chỉ Ái chần chừ một lát vẫn đồng ý.
Cô là thư ký của Cố Dư Sinh, Cố lão gia là ông của Cố Dư Sinh, Lương Đậu Khấu là vợ của Cố Dư Sinh, đây là chuyện cô phải làm.
Lương Đậu Khấu đứng lên, không khách khí đặt hai thùng hành lý sau đó đi đến trước người Cố lão gia, quan tâm đỡ ông đứng lên, sau đó kéo cánh tay của ông đi về phía thang máy.
Tần Chỉ Ái mỗi tay xách một thùng hành lý, cố gắng đuổi theo sau.
Lúc đi vào thang máy, Tần Chỉ Ái quét phiếu phòng, bấm tầng 17 trước.
Trong thang máy chỉ có ba người họ, Lương Đậu Khấu giống như ko quan tâm đến sự tồn tại của Tần Chỉ Ái, trêu Cố lão gia cười không ngừng.
Tần Chỉ Ái đứng đối diện Lương Đậu Khấu, cùng hướng với Cố lão gia, ngón tay cầm hành lý của hai người họ tăng thêm lực.
Đến tầng 17, dừng ở phòng của Cố lão gia, Lương Đậu Khấu cuối cùng cũng ngưng lải nhải, hai người họ chờ Tần Chỉ Ái mở cửa phòng xong, trước hết mời Cố lão gia vào phòng, sau đó nhẹ giọng nói với Tần Chỉ Ái: “Cô chờ ở đây một chút.”, sau đó lấy hành lý của ông từ tay Tần Chỉ Ái, kéo vào phòng.
Cửa không khóa, Tần Chỉ Ái đứng ở cửa, có thể nhìn thấy Lương Đậu Khấu hầu hạ Cố lão gia rửa mặt xong, lại cùng ông coi tivi, mãi đến khi Tần Chỉ Ái đứng đến mỏi chân, Lương Đậu Khấu mới đứng dậy chào tạm biệt Cố lão gia.
Đóng cửa phòng của Cố lão gia xong, Tần Chỉ Ái cảm giác được khí tức trên người Lương Đậu Khấu càng lạnh, cô ta cũng không liếc nhìn Tần Chỉ Ái lấy một cái, sau đó quay người đi về phía thang máy.
Rất nhanh đến tầng 18, Tần Chỉ Ái quét thẻ phòng xong, vừa mới chuẩn bị nói “Tạm biệt” rồi đưa thẻ phòng cho Lương Đậu Khấu, Lương Đậu Khấu lại thẳng lưng đẩy cửa vào, không thèm để ý đến sự tồn tại của cô.
Cô tháo mắt kính và khẩu trang, ném trên ghế salon gần đó, sau đó dựa vào vách tường cởi giày, tầm mắt lạnh lẽo liếc nhìn Tần Chỉ Ái, chỉ vào một nền gạch trống vô tình sai bảo: “Để hành lý của tôi ở đó đi.”
Nói xong, cô liền đi chân trần vào nhà vệ sinh.
Tần Chỉ Ái để hành lý xuống, cửa phòng tắm đã bị mở ra, Lương Đậu Khấu thay áo tắm đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Cô ta giống như ở trong phòng mình vậy, tao nhã hào phóng đi đến chiếc giường rộng hai mét, nhẹ nhàng nằm lên.
Áo tắm trắng tinh, dây lưng không thắt chặt, theo động tác cô ta nằm xuống lộ ra cả bộ иgự¢ trắng toát, không mặc áo lót.
Tần Chỉ Ái nhìn thấy liền thu hồi tầm mắt, dù cùng là phụ nữ nhìn nhau nhưng cũng thật không tiện, mặt hơi đỏ, sau đó lễ phép nói: “Lương tiểu thư, nếu không còn chuyện gì, tôi ra ngoài trước.”
Cô đến kì kinh nguyệt, nên có chút không thoải mái, vừa rồi ở tầng 17 đứng lâu như vậy, bụng dưới của cô có chút khó chịu, Tần Chỉ Ái không chờ Lương Đậu Khấu trả lời đã quay người, đi đến cửa.
Cô vừa mới giơ tay ᴆụng đến tay nắm cửa, Lương Đậu Khấu nằm trên giường đã trở mình, ngữ khí có chút lười biếng mở miệng: “Thư ký Tần, có thể phiền cô đi siêu thị mua giúp tôi một hộp bao cao su không?”
Tần Chỉ Ái đưa lưng về phía Lương Đậu Khấu, lưng cô cứng đờ, không quay đầu lại.
Lương Đậu Khấu xuống giường, cầm Ϧóþ tiền trên ghế sofa, lấy một tờ tiền từ trong đó ra, đi đến trước mặt Tần Chỉ Ái, cũng không cần biết cô có đồng ý hay không, nhét tiền vào trong tay cô, lại nói: “Thư ký Tần, cảm ơn cô, cô cũng biết đó, tôi là nhân vật của công chúng, không tiện ra ngoài mua mấy thứ đó, vì vậy phải phiền Thư ký Tần đi một chuyến rồi.”
Dừng một lát, cô ta cười một nụ cười rực rỡ với Tần Chỉ Ái, nhớ lại trong khách sạn cũng có bán loại đó, còn tỏ vẻ ngại ngùng lên tiếng: “Loại bán sẵn trong khách sạn, Dư Sinh không thích dùng đâu.”
Lương Đậu Khấu lập tức kề sát tai Tần Chỉ Ái, nhỏ giọng nói một loại cho cô nghe.
Lúc rời khỏi tai Tần Chỉ Ái, Lương Đậu Khấu còn dừng lại một chút, sau đó lại nói: “Dư Sinh rất thích dùng loại này.”
. . . . . .
Tần Chỉ Ái không biết cuối cùng mình đã rời khỏi phòng của Lương Đậu Khấu như thế nào.
Cô chỉ biết là trong não của mình lúc này trở nên trống rỗng, lúc lấy lại được ý thức, cô đã ở sảnh lớn ở khách sạn rồi.
Ngoài khách sạn không khí rất lạnh, lại một trận gió Bắc phong vù vù thổi qua, cô giống như không cảm thấy lạnh vậy, hồn bay phách lạc đi về phía cổng Sơn Trang.
Sơn Trang rất lớn, cô phải đi 20 phút mới có thể đi đến siêu thị mà Lương Đậu Khấu nói.
Đủ loại ba con sói thuộc đủ nhãn hiệu khác nhau lít nha lít nhít đặt tại giá thứ tư trên kệ, Tần Chỉ Ái ngây ngốc nhìn một lúc lâu mới tìm thấy nhãn hiệu mà Lương Đậu Khấu nói.
Cô tùy tiện cầm một hộp đi đến quầy thu ngân, trả tiền, chờ thối tiền xong, cô liền máy móc rời khỏi siêu thị, đi về phía khách sạn.
Lúc Tần Chỉ Ái vào thang máy, đúng lúc có vài người quen đi tắm nước nóng lên, dồn dập chào hỏi cô.
Tần Chỉ Ái chậm vài nhịp mới trả lời lại bọn họ, sau khi phục hồi lại tinh thần, mới nở những nụ cười cứng ngắt, sau đó nhìn chằm chằm con số màu đỏ, tinh thần lại đông cứng lại.
Cô không chọn tầng, chờ đến khi người trong thang máy về phòng hết chỉ còn lại một mình cô, lại có vài người vào, lúc này cô mới tỉnh táo lại mà bấm tầng 18.
Cô đứng trước cửa phòng Cố Dư Sinh, hít sâu vài hơi, mới giơ tay lên bấm chuông cửa.
Ánh mắt cô không dám chớp nhìn cánh cửa vẫn đang đóng chặt.
Qua khoảng một phút, cửa mới được mở ra, Tần Chỉ Ái ngừng thở, đem bao cao su đưa cho cô, trả lại tiền thối cho Lương Đậu Khấu.
Lương Đậu Khấu tự nhiên hào phòng nhận lấy: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Tần Chỉ Ái giống như phải dùng sức lực của toàn thân, mới có thể bình thản nói ra ba chữ này.
Sau đó cô liền buông mí mắt, cũng không dám nhìn Lương Đậu Khấu, liền lùi về một bước, xoay người, đi về phía thang máy.
Trở lại phòng của mình, toàn thân Tần Chỉ Ái như nhũn ra, ngay lập tức ngã xuống giường nằm co quắp lại.
Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm trần nhà, không biết qua bao lâu, điện thoại di động trong túi cô run lên.
Mặc kệ một lúc lâu, lúc này Tần Chỉ Ái mới lấy điện thoại ra, liếc nhìn màn hình, là số điện thoại của Tiểu Vương gọi tới.
Nãy giờ điện thoại của cô đã có 7 cuộc gọi nhỡ, cô đã thất thần lâu như vậy. . .
Tần Chỉ Ái vừa mới chuẩn bị gọi lại cho Tiểu Vương, điện thoại của cô lại reo lên, lần này màn hình điện thoại hiện lên hai chữ Đại BOSS.
Cô không nhận điện thoại của Tiểu Vương nên hắn mới gọi điện thoại cho cô sao?
Tần Chỉ Ái mím môi trấn tĩnh lại một lát mới bắt máy, điện thoại còn chưa đưa đến bên tai, liền nghe thấy giọng nói thanh đạm của Cố Dư Sinh, không biết có phải là ảo giác hay không, trong giọng của hắn có chút lo lắng: “Cô đang ở đâu?”
Tần Chỉ Ái hít sâu một hơi, mới ung dung trả lời: “Tôi ở phòng mình rồi ạ.”
Sau khi trả lời xong, cô mới nghĩ đến ly do Cố Dư Sinh lại hỏi như vậy, liền giải thích thêm: “Vừa rồi tôi đi tắm.” nên không thể nhận điện thoại của Tiểu Vương.
Đầu dây bên kia Cố Dư Sinh trầm mặc một lúc lâu mới bình tĩnh mở miệng: “Lúc nãy cô gọi điện thoại cho tôi sao?”
Cố Dư Sinh chuyển đề tài, Tần Chỉ Ái chưa kịp phản ứng.
Cố Dư Sinh lại lên tiếng: “Lúc nãy tôi tắm ở suối nước nóng nên không mang theo điện thoại.”
Tần Chỉ Ái lúc này mới nghĩ đến Cố lão gia và Lương Đậu Khấu, lại nói: “Vì Cố lão gia và Lương tiểu thư đã tới nên tôi gọi điện thoại tìm anh.”
. . . . . . . .
Cố Dư Sinh tắm xong đi ra khỏi suối nước nóng, Tiểu Vương đã giơ điện thoại di động lên nói với hắn: Cố tổng, Cố lão tiên sinh và Lương tiểu thư đã gọi điện thoại cho tôi.”
Cố Dư Sinh không để ý hắn, lại tìm điện thoại của chính mình, lúc này trong điện thoại của hắn có 30 cuộc gọi nhỡ, hầu hết là do Cố lão gia và Lương Đậu Khấu gọi tới.
Nửa đêm rồi, hắn không muốn trả lời, đang định cất điện thoại thì trong mắt lại nhìn thấy trong số những cuộc gọi nhỡ có ba chữ “Tiểu Thư ký” đầu ngón tay khẽ run, lại nghe Tiểu Vương nói: “Ồ, Thư ký Tần cũng gọi cho tôi một cuộc, chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng sao?”
Sau đó Tiểu Vương liền gọi điện thoại qua cho Tần Chỉ Ái, không biết tại sao gọi mấy lần cũng không có ai bắt máy, Tiểu Vương lại nói thầm: “Thật kỳ lạ, sao Thư ký Tần lại không nhận điện thoại chứ?”
Cố Dư Sinh nằm trên giường đá, nhíu mày, nghiêng đầu thấy Tiểu Vương đã cúp máy, liền lấy điện thoại của mình gọi qua cho Tần Chỉ Ái, không ngờ cô ấy lại bắt máy.
Hắn không nhận điện thoại của ông, cũng không biết họ đã đến Sơn Trang rồi, bây giờ nghe Tần Chỉ Ái báo cáo, hắn sửng sốt trong chốc lát: “Bây giờ ông đang ở đâu?”
Cách một lúc, Tần Chỉ Ái mới nói: “Cố lão tiên sinh đang ở tầng 17, phòng 1709, Lương tiểu thư ở phòng của anh.”
Lương tiểu thư ở phòng của hắn?
Lương Đậu Khấu ở trong phòng của hắn?
Cố Dư Sinh bỗng nhiên bốc hỏa, hắn muốn mắng Tần Chỉ Ái một trận, ai bảo cô để Lương Đậu Khấu ở trong phòng của hắn?
“Ai...” chỉ là chưa kịp nói, liền ý thức được giọng điệu của mình quá hung ác, sau đó liền nén lại, hít sâu một hơi, sau đó liền “A” một tiếng, liền cúp máy.
. . . . .
A… hắn đáp lại bình thường như vậy, giống như là hoàn toàn không có vấn đề gì.
Tần Chỉ Ái nghe thấy trong điện thoại đã có tiếng cúp máy đô đô ở đầu dây bên kia, cô mới đưa tay tắt máy, sau đó xoay người chôn mặt vào gối, khóc.
Cô thật sự không có tư cách để khổ sở.
Nhưng có một số việc, dù cô biết mình không thể tận mắt nhìn thấy cũng không cần phải khó chịu như vậy, bây giờ Lương Đậu Khấu vào phòng của Cố Dư Sinh, hắn nghe thấy như vậy cũng không có phản ứng gì, chỉ như vậy còn khiến cô cảm thấy khó chịu hơn là nhìn thấy Lương Đậu Khấu hở hang nằm trên chiếc giường kia nữa, đúng là vượt qua khả năng chịu đựng của cô.
. . . . . . .
Cố Dư Sinh tức giận ném điện thoại di động xuống sàn nhà, lấy một điếu thuốc bên cạnh bàn, châm lửa.
Hút nửa điếu, hắn không những không thể xoay chuyển được tâm tình của mình mà còn cảm thấy khó chịu hơn, càng phiền muộn hơn, hắn đột nhiên đứng dậy, nhặt điện thoại lên, mở số điện thoại của “Tiểu thư ký” , gọi cho cô.
Lúc đầu ngón tay sắp bấm nút gọi, Cố Dư Sinh lại nặng nề nhét điện thoại qua một bên.
Gọi tới làm gì chứ? Nói cho cô biết hắn và Lương Đậu Khấu không có bất kỳ quan hệ gì, hay là vẫn mắng cô một trận, sau đó xé xác Lương Đậu Khấu?
Cô là gì của hắn chứ?
Mắng cô, hắn không nỡ, giải thích, hắn có tư cách gì mà giải thích?
Trong Ⱡồ₦g иgự¢ Cố Dư Sinh ngày một tức giận, lửa càng ngày càng cháy lớn.
Suy nghĩ kỹ lại, hình như từ sau khi Tiểu Phiền Toái đi, hắn đã lâu không tức giận đến vậy rồi.
Cố Dư Sinh đưa thuốc đến bên miệng, tàn nhẫn hút một hơi thật sâu, sau đó nặng nề phun khói, nhìn khói thuốc bay trong không trung, hắn căm tức giơ tay lên, dùng sức vồ tóc của mình.
Cho dù hắn không biết người hắn tìm có chính xác là Tiểu Phiền Toái hay không nhưng cũng không muốn để cô ấy hiểu lầm hắn và Lương Đậu Khấu như vậy.
Nếu như cô thật sự là Tiểu Phiền Toái thì làm sao bây giờ?
Quan trọng hơn là ngoại trừ những người có mối quan hệ thân thiết với hắn, cũng không ai biết được hắn đang và Lương Đậu Khấu như thế nào, nhưng lúc này lại là một tiểu thư ký thì làm sao có quyền hạn để Lương Đậu Khấu vào phòng hắn ở, chắc chắn là có ông nhúng tay vào rồi.
Đã sớm biết sau khi về Bắc Kinh sẽ không được thanh tĩnh nhưng lúc này chỉ mới có mấy ngày mà sự tình đã…trời ạ…
Cố Dư Sinh xoa xoa huyệt thái dương đau đớn, vừa hút thuốc lại nghĩ, bình thường Lương Đậu Khấu quay quay bên cạnh ông hạch sách đủ điều còn chưa tính, buộc hắn ở trước mặt ông phải thế này thế kia cũng nhịn, nhưng bây giờ họ lại còn ở trước mặt tiểu thư ký… hủy đi hình tượng thuần khiết của hắn, hắn không thể coi như không có gì được…
Nếu không thể giải thích ngắn gọn dứt khoác với tiểu thư ký, vậy hắn có thể dùng cách khác, hắn có thể để cho tiểu thư ký biết, hắn không có ở chung phòng với Lương Đậu Khấu.
Cố Dư Sinh ngậm thuốc nhìn chằm chằm từng chuỗi lá xanh rũ xuống đầu, trầm tư vài giây mới ngồi dậy, hô lên: “Tiểu Vương!”
“Bây giờ gọi điện thoại thông báo cho thư ký Tần, nửa giờ…”
Không, nửa giờ hình như hơi lâu, nếu như cô cảm nhận được trong nửa tiếng đồng hồ đó hắn và Lương Đậu Khấu đã làm gì thì tính sao bây giờ?
Cố Dư Sinh hơi dừng một chút, vì sự thuần khiết thanh sạch của chính mình mà đổi giọng nói: “15 phút, không, năm phút đồng hồ, sau năm phút triệu tập cuộc họp ở phòng hội nghị ở lầu hai với các phó tổng giám đốc.”
“Bây giờ sao?” Tiểu Vương liếc mắt nhìn thời gian, đã hơn 10 giờ đêm rồi, hơn nữa hôm nay còn là ngày ngoại khóa mà?
“Đúng, ngay bây giờ.” Ngữ khí của hắn hoàn toàn chắc chắn, hắn từ trên giường đá cứng đứng lên, cầm quần áo đi đến phòng thay đồ, lúc sắp đến cửa phòng, hắn bỗng dừng bước.
Mấy người phó tổng đó hình như hơi ít người, nên gọi thêm nhiều người nữa để trông có vẻ hoành tráng, như vậy cô mới biết hắn và Lương Đậu Khấu không ở cùng một phòng.
Vừa mới nghĩ như vậy xong, Cố Dư Sinh liền quay đầu, nhìn về phía Tiểu Vương đang kinh ngạc vì hắn lại quyết tâm dâng trào “mắc” họp vào lúc này, lại nói thêm một câu: “Ngoại trừ mấy phó tồng còn phải gọi các vì giám đốc của các bộ ngành lên.”
Suy nghĩ một chút, Cố Dư Sinh xác định không có vấn đề gì, mới đẩy cửa quần áo đi vào.
Sau khi tiếng cửa phòng đóng lại, Tiểu Vương lúc này mới khôi phục lại tinh thần, hắn bấm một cái vào đùi mình, cảm thấy đau đớn, điều đó chứng tỏ rằng những lời căn dặn của Cố Dư Sinh vừa rồi đều là thật, sau đó mới vội vã cầm điện thoại di động lên, bắt đầu gọi điện thoại cho Tần Chỉ Ái.
Ngẫm nghĩ một hồi lâu, Tần Chỉ Ái mới nghĩ tới hình như khá lâu rồi cô không khóc vì Cố Dư Sinh.
Hắn và cô không có bất kỳ quan hệ gì, trong tám tháng này, nửa đêm nằm mơ, cô nghĩ đến hắn, không biết vành mắt đã đỏ bao nhiêu lần, mỗi lần đều có thể nín nhịn lại.
Có lẽ là do cô đã đè nén quá lâu, Lương Đậu Khấu bỗng nhiên xuất hiện làm cho cô khóc, tâm tình hoàn toàn mất khống chế, vùi đầu trên giường, đầu ngón tay dùng sức cầm lấy chăn, không dè nén nữa mà khóc thành tiếng.
Lúc cô khóc đến cao trào nhất, điện thoại bên giường lại vang lên.
Cô thật sự không muốn bắt máy nhưng mà điện thoại cứ reo hết cuộc này đến cuộc khác, cô cầm lấy điện thoại di động, mắt đẫm lệ nhìn thấy hai chữ Tiểu Vương trên màn hình, cô mới quệt mũi một cái, mím môi điều chỉnh tâm tình của mình một hồi, mới trượt màn hình nhận điện thoại.
Tâm trạng của cô đặc biệt không tốt, không dám mở miệng nói chuyện.
Đợi được hai giây đồng hồ, Tiểu Vương liền vội vã mở miệng: “Thư ký Tần, bây giờ cô thông báo với các phó tổng giám đốc và các giám đốc quản lý từng chi nhánh đến phòng hội nghị ở lầu hai họp.
Bây giờ đi họp? Đã xảy ra chuyện gì sao?
Tuy rằng đáy lòng nghi hoặc nhưng mà Tần Chỉ Ái sợ lên tiếng hỏi sẽ bị Tiểu Vương nghi ngờ nên chỉ nhẹ giọng: “Vâng” một tiếng, sau đó cúp máy, hít sâu vào một hơi, lầu bầu vài chữ gì đó nghe không rõ, đến khi âm thanh của mình nghe có vẻ bình thường rồi cô mới gọi điện thoại cho các phó tổng và các vị quản lý.
Sau khi thông báo xong cho tất cả mọi người, Tần Chỉ Ái đi vào nhà vệ sinh, rửa mặt, sau đó ôm laptop đi đến thang máy, bấm xuống lầu hai.
Đẩy cửa phòng họp ra, Tần Chỉ Ái liếc mắt liền nhìn thấy Cố Dư Sinh và Tiểu Vương ngồi trước bàn hội nghị.
“Thư ký Tần.” Tiểu Vương chào hỏi cô, sau đó chỉ vào chỗ bên cạnh Cố Dư Sinh, ra hiệu cho cô ngồi bên đó.
Tần Chỉ Ái khẽ gật đầu một cái, nhẹ giọng trả lời: “Vâng.”
Lúc cô đi ngang qua người Cố Dư Sinh, đưa tay kéo ghế dựa ra thì Cố Dư Sinh đang gõ bàn phím ầm âm trên laptop nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Nhận ra được hắn đang nhìn mình, cô cũng nhìn hắn: “Cố tổng.”
Cố Dư Sinh gõ bàn phím chậm lại, không lên tiếng, nhìn chằm chằm đôi mắt của cô trong chốc lát, mới thu lại tầm mắt, nhìn lại màn hình máy tính, hắn tiếp tục động tác gõ máy, nhưng lại trở nên hơi đứt quãng.
Vẫn chờ được đến khi Tần Chỉ Ái mở máy tính ra, Cố Dư Sinh bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Mắt cô làm sao vậy?”
Tiếng nói của hắn rất nhẹ, nhưng Tần Chỉ Ái vẫn có thể nghe được rõ ràng.
Cô kinh ngạc một hồi quay đầu nhìn Cố Dư Sinh.
Trên mặt người đàn ông kia không có biểu hiện gì quá lớn, hắn nhìn chằm chằm màn hình vi tính một chút, sau đó lại gõ mấy tiếng, lại lên tiếng: “Khóc?”
Thì ra hắn lại chú ý đến đôi mắt đỏ hồng của cô a... lông mi Tần Chỉ Ái run rẩy, nhỏ giọng trả lời: “Không, tôi vừa mới nhỏ mắt.”
Hắn “A” một tiếng, động tác gõ phím dừng lại.
Hắn không để ý đến những người đang lần lượt tiến vào chào mình mà nhìn chằm chằm màn hình vi tính, ánh mắt hơi thất thần, qua khoảng một phút, hắn bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn Tiểu Vương, nói bằng giọng mà chỉ có hai người họ mới có thể nghe thấy: “Đi, dặn dò người phụ trách khách sạn phá hủy khóa cửa phòng đi.”
Lương Đậu Khấu không phải muốn ở phòng của hắn sao? Tốt lắm, vậy thì hắn phá hỏng ổ khóa, làm cho cô không thể ra được, ở trong đó cho đã!
Phá hủy cửa phòng?
Tiểu Vương cho rằng mình nghe lầm, kinh ngạc vài giây nhìn Cố Dư Sinh đang nói nhỏ với mình, cũng dùng dB nhỏ nhất để đủ cho hắn nghe: “Vậy Cố tổng, sao lát nữa anh vào phòng được?”
Trở về phòng? Bớt giỡn, cô ta ở trong căn phòng đó, sao hắn còn có thể trở về chứ…
Không chỉ không về mà ngay cả những đồ để trong đó hắn cũng không lấy lại nữa.
Cố Dư Sinh không trả lời vấn đề Tiểu Vương đặt ra, lần nữa tập trung vào công việc, nhìn chăm chú trong màn hình vi tính.
Tiểu Vương thấy hắn hoàn toàn không có chút đùa giỡn nào, ngồi bên cạnh hắn một chút lại đứng lên chuẩn bị đi làm theo ý hắn, kết quả Cố Dư Sinh đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính lại ngước lên nhẹ giọng nói với Tiểu Vương: “Còn nữa, nói bọn họ cắt điện trong phòng đó đi.”
Phòng khách sạn không hề có một thiết bị giải trí gì, không xem tivi thì cũng chỉ có thể chơi điện thoại.
Trong phòng không có điện, điện thoại di động của cô ta chắc chút nữa thôi là đã hết pin rồi, mà cô ta còn ở trong phòng chờ hắn, có thể chút nữa ổ khóa cũng banh chành.
Chờ đến lúc cô ta phát hiện ra điểm bất thường, cũng đã không thể đi tìm ông nữa rồi…
Cố Dư Sinh nghĩ tới đây, lại nhìn chằm chằm màn hình vi tính một hồi, vừa gõ chữ vừa quay đầu nói nhỏ với Tiểu Vương lần nữa: “Điện thoại bàn nội tuyến cũng ngắt kết nối luôn!”
Không ra khỏi phòng được, không có điện thoại bàn lẫn điện thoại di động, chờ đến khi trời sáng, hắn gọi điện thoại cho ông, nói cho ông biết hắn và Lương Đậu Khấu có việc nên về trước, sau đó gửi giấy thông hành cho ông về nhà, khi đó Lương Đậu Khấu đúng là kêu trời trời không thấu kêu đất đất không hay rồi!
Trước mắt Cố Dư Sinh như hiện ra hình ảnh Lương Đậu Khấu đang xù lông, giậm chân, khóe môi hắn lại hiện lên một nụ cười gian xảo, lại nói với Tiểu Vương: “Đi làm cho tốt.” sau đó mới yên vị trên ghế.
. . . . . . .
Hội nghị Cố Dư Sinh triệu tập đột xuất tất nhiên là không có bất kỳ chủ đề nào cụ thể để thảo luận, nhưng hắn ở trên thương trường chém Gi*t lâu như vậy, đợi đến khi mọi người đến đông đủ xong hắn mới nói dăm ba câu đã có thể xác định rõ ràng nội dung chính của cuộc họp, sau đó nói câu: “Bắt đầu đi.” Liền chờ mỗi phó tổng lần lượt thay phiên nhau báo cáo.
Mỗi người phụ trách một chi nhánh nói mỗi người 10 phút, nói hết một vòng phòng hội nghị cũng đã hết hai tiếng đồng hồ.
Mãi đến khi giám đốc bộ phận quản lý thị trường thông báo xong, Cố Dư Sinh nghiêm chỉnh tổng kết lại một lần, sau đó cuối cùng ai cũng cho là đã có thể giải tán, ai biết được sau khi Cố Dư Sinh tổng kết xong lại nói thêm một vấn đề mới để mọi người thảo luận.
Đã cũng rạng sáng 12 giờ rồi a,… lại thảo luận một vòng nữa, chẳng phải sẽ đến ba giờ sáng sao?
Tất cả mọi người đều có biểu hiện phàn nàn trên mặt, nhưng cũng không dám phản đối, chỉ có thể gắng gượng tinh thần, tiếp tục họp với Cố Dư Sinh.
Trước hết hắn hỏi ý kiến của Phó tổng Trương, sau khi nói xong lại là phó tổng Lý trình bày ý kiến, sau đó là giám đốc của bộ phận kỹ thuật. . . Tần Chỉ Ái ngồi cạnh Cố Dư Sinh cũng ghi chép nội dung, làm hết sức điềm tĩnh, đầu ngón tay của cô gõ bàn phím rất nhanh, nhất thời cũng không nhịn được ngáp dài một cái.
Cố Dư Sinh nghiêng đầu ngắm cô một chút, biểu hiện trên mặt cũng không có biến hóa gì lớn, nhưng sau khi tổng giám đốc bộ phận kỹ thuật phát biểu xong, còn cho là phải đến lượt tổng giám đốc phòng nhân sự lên tiếng, Cố Dư Sinh vốn đang trầm mặc nghe mọi người nói lúc này lại giơ tay lên nhìn đồng hồ, sau đó lên tiếng: “Thời gian cũng đã không còn sớm nữa, mọi người dừng ở đây, khi nào rảnh lại nói tiếp vấn đề này.”
Cả phòng hội nghị nghe thấy câu này ánh mắt liền đồng loạt sáng lên, mọi người đều cung kính nói: “Chào tạm biệt Cố tổng”, “Cố tổng chúc ngủ ngon”, sau đó tan tác như chim muông.
Kinh nguyệt đến khiến Tần Chỉ Ái có chút không khỏe, đến khi họp lại khiến cả người cô cực kỳ mệt mỏi, cô vừa nghe đến “Khi nào rảnh lại nói tiếp vấn đề này” liền lập tức lưu những gì vừa mới gõ, sau đó đứng dậy cũng cất bước đi về phía cửa phòng họp.
Hắn nhìn thấy cô buồn ngủ nên mới nói tan họp, nhưng đêm chỉ qua được một nửa, nếu như cô không nhìn thấy hắn lại cho rằng hắn về phòng tình tang với Tần Chỉ Ái thì phải làm sao đây, chẳng phải những gì hắn vừa làm cũng chỉ là uổng công thôi sao?
Ánh mắt của Cố Dư Sinh chợt lóe lên, cũng không nghĩ nhiều mà nói với theo Tần Chỉ Ái sắp đi khỏi cửa: “Thư ký Tần.”
Tần Chỉ Ái ngừng bước, quay người nhìn về phía Cố Dư Sinh: “Cố tổng.”
Cố Dư Sinh cũng không gấp gáp nói chuyện với cô mà lại nói với Tiểu Vương đang thu dọn tài liệu trên bàn nói: “Tiểu Vương, lát nữa đến phòng của cậu, tôi có chuyện cần bàn.”
Lúc hắn nói câu này, tầm mắt vẫn luôn nhìn thẳng đôi mắt của Tần Chỉ Ái, nếu không phải trong miệng hắn gọi Tiểu Vương, cô còn cho rằng hắn đang nói chuyện với cô.
Đợi đến khi Tiểu Vương “Vâng” một tiếng, Cố Dư Sinh mới nói với Tần Chỉ Ái: “Biên bản họp hôm nay thứ hai giao cho tôi.”
Vì để Tần Chỉ Ái tận mắt nhìn thấy hắn vào phòng của Tiểu Vương, hắn dặn dò Tần Chỉ Ái xong liền lấy tập tài liệu cầm lên đưa cho Tiểu Vương, sau đó liền nói: “Cầm tài liệu nè.” Sau đó liền đi trước, thẳng tiến ra khỏi phòng họp.
Tần Chỉ Ái ôm lấy tài liệu trên bàn, cùng Tiểu Vương đi theo sau hắn.
. . . . . .
Phòng của Tiểu Vương đúng lúc ở sát vách phòng của Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái đặt tài liệu xuống bàn làm việc trong phòng Tiểu Vương xong mới nhỏ giọng nói với Cố Dư Sinh: “Cố tổng, tôi về phòng trước.”
Trở lại phòng của mình, Tần Chỉ Ái lập tức ôm máy tính co quắp trên giường.
Vừa rồi lúc họp cô mệt mỏi như vậy, giống như là vừa được nằm xuống giường là có thể lập tức ngủ ngay nhưng giờ nằm trên giường, nhắm mắt lại, trong cô lại có tinh thần trước nay chưa từng có.
Lúc cô vào phòng, không dùng thẻ mở điện trong phòng, cả phòng tối om.
Cô mở mắt, chỉ thấy đen kịt một màu.
Trong bóng tối cô nằm lẳng lặng một lúc lâu, trong đầu không biết sao lại nghĩ đến Cố Dư Sinh.
Hắn bây giờ đã nói chuyện với Tiểu Vương xong chưa? Đã về phòng sao?
Tần Chỉ Ái nghĩ lung tung đưa tay ra tìm một lúc, sau đó cầm điện thoại di động lên, liếc mắt nhìn thời gian, sắp hai giờ sáng rồi.
Cách lúc tan họp cũng đã một tiếng đồng hồ,… Vậy bây giờ có phải hắn đã lên phòng cùng cô ấy…
Tần Chỉ Ái dừng lại suy nghĩ, ép mình không được suy nghĩ thêm nữa, nhưng mà dù cô có cố gắng thế nào nhưng vẫn không thể tự lừa mình dối người.
Có thể bây giờ Cố Dư Sinh sẽ đối với Lương Đậu Khấu giống như lúc hắn đối với cô vậy, chính là đang hôn hít Lương Đậu Khấu, vuốt ve Lương Đậu Khấu, phải không?
Hình ảnh hắn và cô triền miên bỗng nhiên lại hiện lên trong đầu cô, Tần Chỉ Ái nhắm mắt lại, đầu ngón tay không chịu được nắm chặt dra giường.
Tim cô giống như bị ai tàn nhẫn nắm lấy, dùng sức cấu xé, có đau đớn kịch liệt, có run rẩy sợ hãi truyền khắp toàn thân cô.
Cô không kìm lòng được cuộn chặt người, chôn mặt vào trong chăn, lại đỏ vành mắt.
Im hơi lặng tiếng khóc một lúc lâu, Tần Chỉ Ái mới mở màn hình điện thoại bật đèn pin, dựa vào ánh sáng yếu ớt lấy thẻ phòng bật điện.
Bên trong phòng sáng choang, Tần Chỉ Ái không thích ứng kịp giơ tay lên che mắt, sau đó đứng yên một chút, liền đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi ra ngoài, Tần Chỉ Ái nấu một bình nước sôi, rót một ly nâng lên lòng bàn tay, vòng qua giường, đi đến cạnh cửa sổ, đẩy cửa ra, đi ra ban công lộ thiên.
Đêm khuya ở vùng ngoại thành cực kỳ yên tĩnh.
Tần Chỉ Ái nằm nhoài trên lan can, không tập trung nhìn cảnh đêm ở Sơn Trang.
Có tiếng gió gầm rú qua, khiến cô lạnh thấu xương, Tần Chỉ Ái run cầm cập, cũng không muốn trở về phòng.
Cô nâng ly nước đã nguội, bỗng nhiên thấy một luồng thuốc lá nhàn nhạt từ bên trái bay tới.
Cô theo bản năng quay đầu một hồi, cách ban công của phòng bên nhìn qua một khe hở, thấy một người đàn ông mặc áo khoác đen, cũng đứng trên ban công, nhìn cảnh đêm xa xa, yên lặng hút thuốc, người đó không ai khác chính là Cố Dư Sinh.
Không phải đã là ba giờ sáng rồi sao? Sao hắn còn ở trong phòng Tiểu Vương?
Tần Chỉ Ái nghi hoặc nhíu mày, liền nhìn thấy Cố Dư Sinh đã hút hết, dập thuốc xong, hắn lại lấy một điếu khác, nhét vào miệng, lại bật lửa.
Tần Chỉ Ái càng nhíu mày, cô như có thể đoán được chuyện gì, nhón chân lên, dùng sức ngước đầu qua thăm dò, quả nhiên nhìn thấy dưới chân hắn đã rải rác đầy những tàn thuốc dài ngắn khác nhau.Hắn vẫn nghiện thuốc như vậy sao?
Tần Chỉ Ái mím môi, còn chưa kịp rụt đầu lại, Cố Dư Sinh đang đứng thẳng tắp dường như nhận thấy sự có mặt của cô, hơi nghiêng đầu, ánh mắt chạm vào tầm mắt của cô.
Hắn như biết cô còn chưa ngủ, nhìn thấy cô cũng không có chút ngạc nhiên nào, ổn định cả người như cũ.
Tần Chỉ Ái cũng có chút sửng sốt, có điều chưa đến ba giây, cô lại định thần, mở miệng chào hỏi: “Cố tổng.”
Nghe thấy cô gọi, lông mày của hắn khẽ nhúc nhích, sau đó mới liền cầm lại điếu thuốc ra khỏi miệng, lên tiếng: “Còn chưa ngủ?”
“Vâng.” Cô cũng không thể nói, vì hắn mà cô mất ngủ, Tần Chỉ Ái dừng trong chốc lát, mở miệng: “Tôi đang xem phim trên tivi.”
Hắn lại ngậm thuốc, trong miệng hàm hồ “A” một tiếng.
Tần Chỉ Ái không biết nên nói gì nữa, lại trầm mặc.
Hai người không nói chuyện, trên ban công giống như không có người.
Lại là một ngọn gió Bắc phong thổi tới, Tần Chỉ Ái lạnh đến nỗi bàn tay cầm ly nước cũng trở nên cứng đờ.
Cô vừa định nói với Cố Dư Sinh rằng cô về phòng trước, hắn đang im lặng lại hơi ngước đầu, nhìn ánh sao lẻ loi ở chân trời, đột nhiên mở miệng, đúng lúc gió thổi tới khiến âm thanh phát ra có chút tán loạn: “Thư ký Tần, cho tôi một ly nước nóng đi.”
“A, được ạ.” Tần Chỉ Ái vội vàng đồng ý, sau đó lại nói thêm một câu: “Chờ một chút.” Liền đẩy cửa trở vào phòng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc