Ép Yêu 100 Ngày - Chương 45

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Không Thể Nào Quên Được Thâm Tình
“Vậy em gọi điện thoại đặt bàn trước.” Lục Bán Thành vừa nói vừa tìm số điện thoại trong danh bạ.
Vừa bấm điện thoại xong, cửa phòng Cố Dư Sinh lại có tiếng gõ cửa.
Là thư ký của Cố Dư Sinh đi vào, đặt một tập tài liệu xuống bàn, giọng điệu nhỏ nhẹ nói chuyện làm ăn.
Cố Dư Sinh cũng không nói gì chỉ nghe cô ấy trình bày sau khi thư ký nói xong mới gật đầu một cái ý nói biết rồi.
Thư ký không ra ngoài ngay mà đưa một chiếc hộp chuyển phát nhanh đưa cho hắn: “Đây là chuyển phát nhanh tiếp tân vừa mới đưa tới, là gửi cho ngài.”
“Ờ.” Cố Dư Sinh hờ hững đáp một tiếng, chỉ trên bàn làm việc, ý nói cô ấy đặt ở chỗ đó, sau đó liền quay về máy laptop nhanh chóng gõ chữ.
Đợi đến khi đưa bưu kiện cho Cố Dư Sinh xong thư ký mới đi ra khỏi văn phòng, Lục Bán Thành đang ở đó nói tên để người bên đầu dây bên kia ghi nhận đặt bàn.
Cố Dư Sinh xoa xoa cái cổ cứng đờ, tầm mắt lơ đãng nhìn đến hộp bưu kiện trên bàn, nhìn thấy tên người gửi hay người nhận cũng là hắn, liền nhíu mày.
Hắn chưa từng gửi cho chính mình bất cứ một cái gì nha, hơn nữa đây là số điện thoại riêng của hắn, cũng không có nhiều người biết.
Cố Dư Sinh chần chừ trong chốc lát, lúc đó mới lấy dao rọc giấy, nhanh chóng mở giấy gói bên ngoài ra, bên trong chính là một hộp quà quen thuộc.
Hắn khẽ mím môi, lại cầm hộp lên, mở nắp ra quả nhiên bên trong chính là chiếc nhẫn hắn đã mua cho Tiểu Phiền Toái.
Mấy ngày nay hắn có đến hoa viên tìm nhưng tìm không thấy.
Quản gia nhìn hắn cứ hỏi hắn đang tìm cái gì.
Hắn nghĩ quản gia cũng sẽ thường xuyên đến hậu hoa viên chăm sóc vườn cây nên hỏi bà có nhìn thấy một chiếc nhẫn hay không.
Quản gia như nhớ lại chuyện gì, lại nói ngày hắn đi Thượng Hải công tác, phu nhân đã cầm đi rồi.
Khi đó người sống trong biệt thự vẫn còn là Tiểu Phiền Toái... Mà bây giờ, cô lại gửi chiếc nhẫn này lại cho hắn… Vì vậy, người gửi chiếc nhẫn này là Tiểu Phiền Toái sao?
Cố Dư Sinh nhất thời vội đến nhảy lên, lao ra khỏi văn phòng, vọt tới trước mặt thư ký, lo lắng hỏi: “Chuyển phát nhanh này là ai đưa tới?”
Mới hỏi xong hắn liền nhớ lại là nhân viên tiếp tân đưa lên, sau đó cũng chẳng chờ thư ký trả lời đã chạy về hướng thang máy, đi đến quầy tiếp tân.
Trước quầy tiếp tân là nhân viên đã ký nhận tất cả các bưu kiện gửi đến công ty nên có thể tìm được số điện thoại của công ty vận chuyển.
Một lúc lâu sau mới tra ra được một chút tin tức là thật sự có một cô gái đã ký chuyển phát bưu kiện này đi nhưng chỉ đeo khẩu trang nên nhân viên ở đó không thể nhìn rõ mặt.
Nhân viên tiếp tân thuật lại toàn bộ cho Cố Dư Sinh nghe.
Qua một lúc lâu, Cố Dư Sinh mới “A” một tiếng, xoay người quay lại thang máy trở về văn phòng.
Trở lại phòng làm việc, Lục Bán Thành đã cúp máy, nhìn hắn trở về lại buồn bực hỏi: “Anh làm gì mà chạy ra ngoài gấp như vậy?”
Cố Dư Sinh ngồi lại bàn làm việc, nhìn chằm chắm chiếc hộp chuyển phát nhanh một chút, mới trả lời Lục Bán Thành: “Không có gì.”
“À.” Lục Bán Thành đáp một tiếng, vừa chuẩn bị nói “Em đặt bàn được rồi, tối nay 7 giờ”, kết quả lại còn chưa mở miệng đa nhìn thấy đồ vật trong hộp”
Đây không phải là chiếc nhẫn hắn đã đi Anh làm giúp Cố Dư Sinh sao?
Làm sao lại còn có người dùng hình thức chuyển phát nhanh để giao đến tay hắn?
Nhẫn này là hắn mua cho Lương Đậu Khấu giả,… chẳng lẽ lại là Lương Đậu Khấu giả kia gửi về?
Khó trách vừa rồi hắn lại chạy vội ra ngoài như vậy, chắc là tìm tin tức của con bé kia, sau khi trở về biểu hiện lại bình thản như vậy, chắc là không thu hoạch được gì rồi.
Lục Bán Thành nhìn chằm chằm dáng vẻ xem tài liệu của Cố Dư Sinh, lại hỏi: “Buổi tối còn đi không?”
“Đi đâu?” Cố Dư Sinh hờ hững hỏi ngược lại, mắt vẫn không rời khỏi tập tài liệu, sau đó mới nhớ lại lúc nãy hắn vừa đồng ý đi ăn tối với Lục Bán Thành, lại gật đầu một cái, nhàn nhạt nói: “Đi.”
“Ừm.” Lục Bán Thành tiếp tục quan sát Cố Dư Sinh vài lần, thấy hắn hoàn toàn không có chút khổ sở cô đơn nào mới dựa vào ghế sofa, nói những câu lúc nãy định nói: “Em đặt bàn rồi, tối nay 7 giờ.”
Cố Dư Sinh “Ừ” một tiếng, tầm mắt chưa hề rời khỏi tài liệu trên tay.
Cơm tối, Lục Bán Thành chở Cố Dư Sinh đi.
Trên đường đi Cố Dư Sinh nhận điện thoại, là một đối tác bên Mỹ gọi tới, hắn dùng tiếng Anh trả lời với bọn họ rất trôi chảy, nói chuyện khoảng 20 phút, câu chữ rõ ràng sáng tỏ.
Dáng dấp kia lý trí như vậy, hoàn toàn không chịu một chút ảnh hưởng nào từ chiếc nhẫn kia.
Trước đây Cố Dư Sinh cứ lạnh nhạt bình tĩnh như vậy, Lục Bán Thành rất yên tâm, nhưng lúc này, bộ dạng này của hắn khiến cho Lục Bán Thành cảm thấy sợ.
Bởi vì hắn quá lý trí, lý trí đến nỗi hắn cho rằng một giây sau Cố Dư Sinh có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.
Nhưng mà ngoài những gì mà hắn dự tính, toàn bộ quá trình ăn tối, Cố Dư Sinh còn nhàn nhã thong dong hơn so với những gì hắn nghĩ nhiều.
Đến tận khi dùng cơm xong, Lục Bán Thành mới hoàn toàn thừa nhận rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Từ lúc rời khỏi nhà hàng, Lục Bán Thành một tay lái xe, ra khỏi bãi đậu xe lại quay người hỏi Cố Dư Sinh: “Về nhà sao?”“Công ty.” Cố Dư Sinh liếc mắt nhìn hắn, ngữ khí tự nhiên mà trôi chảy trả lời: “Còn có chút chuyện chưa xử lý xong.”
Lục Bán Thành không nói nữa, vọt thẳng về công ty.
Lục Bán Thành không lái xe xuống bãi đậu xe dưới đất mà dừng ở ven đường, sau khi Cố Dư Sinh xuống xe mới từ từ đạp chân ga, đi về nhà.
Sắp đến cửa nhà, Lục Bán Thành mới nhớ đến mình còn giữ một tập tài liệu quan trọng của Cố Dư Sinh, sáng mai hội nghị lúc 8 giờ cần phải dùng tới rồi.
Bây giờ Cố Dư Sinh còn đang tăng ca trong công ty, có khi ngày mai sẽ không thể dậy sớm như vậy.
Lục Bán Thành do dự một chút, lại quay đầu xe trở về công ty của Cố Dư Sinh.
Dừng hẳn xe hắn mới lên thang máy thẳng đến tầng cao nhất của tòa nhà.
Ngoại trừ văn phòng của Cố Dư Sinh là còn sáng đèn, những chỗ khác đã đen kịt một màu.
Lục Bán Thành tiện tay mở hai công tắc đèn, đi về hướng văn phòng của Cố Dư Sinh.
Có thể là chỉ có mình hắn trên tầng cao nhất nên hắn cũng không đóng cửa.
Lúc sắp đến gần, Lương Đậu Khấu nghe thấy bên trong có tiếng nhạc.
Không phải tăng ca sao? Lại còn mở nhạc?
Lục Bán Thành vừa mới ngó vào phòng, sau đó lại giống như bị điểm huyệt, đứng yên tại chỗ.
Cố Dư Sinh đang cầm chiếc nhẫn kia trong tay, nằm nhoài lên bàn vai run run.
Mặc phòng làm việc có tiếng nhạc, nhưng qua âm thanh du dương kia lại có thể nghe thấy tiếng nức nở đứt quãng của Cố Dư Sinh.
Lục Bán Thành không biết mình đã đứng đó bao lâu, mãi đến khi Cố Dư Sinh đang nằm nhoài trên bàn kia giật giật người, hắn mới bừng tỉnh lại tinh thần, nhanh chóng lùi về một bước đứng sau vách tường.
Trong phòng làm việc không còn tiếng nhạc.
Lục Bán Thành đứng một lúc lâu mới định thần lại, hình như Cố Dư Sinh dùng ca khúc này để nhớ về cô bé kia, hơn nữa giai điệu có chút quen thuộc, hình như hắn cũng đã nghe qua ở đâu rồi.
Hắn nghe được: “Đến khi mắc kẹt trong thế giới của anh, em mới biết tình yêu nguy hiểm như thế nào.” Lúc nghe câu này, Lục Bán Thành mới nhớ tỉnh ngộ, đây không phải là bài hát hai ngày trước hắn chịu phạt đã hát sao?
Đây là bài hát gì nhỉ? Sao hắn lại yêu thích như vậy?
Lục Bán Thành nghĩ, lại lấy điện thoại di động ra tra lời bài hát, thì ra là bài “Đích”, lúc nhìn thấy chữ này, hắn lại nhíu mày.
Sao lại nghe quen như vậy, hình như đã từng nghe thấy ai hát…
Trong đầu Lục Bán Thành còn đang tự hỏi, thì đã thấy tên của ca sĩ, lúc này hắn mới hiểu mọi chuyện.
Đây chính là ca sĩ mà hắn muốn mời đến để cầu hôn Lương Đậu Khấu giả kia.
Lúc đó Cố Dư Sinh đã nói gì nhỉ?
Hắn nói Tiểu Phiền Toái thích bài hát này, hắn muốn ca sĩ đã từng trình diễn bài này hát cho cô nghe.
Vì vậy… nhiều ngày trôi qua như vậy rồi, hắn thấy Cố Dư Sinh hoàn toàn không phải là một Cố Dư Sinh chân thật nhất.
Hắn vẫn bình tĩnh thong dong như không có chuyện gì xảy ra, nhưng kỳ thực hắn chỉ đang giả vờ trước mặt mọi người mà thôi.
Nếu không phải tối hôm nay vô tình nhìn thấy được chuyện này, hắn mãi mãi cũng sẽ không biết lúc không có người, Cố Dư Sinh mới đau khổ như thế nào.
Lục Bán Thành sợ Cố Dư Sinh biết mình ở đây sẽ lúng túng nên không đưa tài liệu mà lặng lẽ rời đi.
Trước khi đi, hắn lại liếc mắt nhìn Cố Dư Sinh qua khe cửa.
Cố Dư Sinh ngồi dậy, hai tay bụm mặt, giữa kẽ ngón tay hắn ướt nhẹp nước, không ngừng tràn từ trong ra ngoài.
Trong miệng hắn còn đang mơ hồ lẩm bẩm gì đó, âm lượng rất nhỏ, Lục Bán Thành không thể nghe thấy được, thế nhưng lúc cất bước rón rén rời đi, Lục Bán Thành cũng có thể ngờ ngợ nghe ra ba chữ Tiểu Phiền Toái.
Lục Bán Thành trở lại trong xe, không nhanh chóng về nhà mà đợi khoảng hai tiếng sau, nhìn thấy xe của Cố Dư Sinh chạy từ tầng hầm lên.
Hắn nghĩ một chút, lại đuổi theo.
Vì để tránh Cố Dư Sinh không biết bị hắn theo dõi, Lục Bán Thành vẫn giữ khoảng cách rất xa xe của Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh không về nhà mà đi đến quảng trường Nhật Thị
Lục Bán Thành buồn bực ngồi trong xe nhìn Cố Dư Sinh đậu xe ở ven đường, đi đến chỗ hồ nguyện ước.
Hắn tìm một đồng xu trong túi, vứt vào hồ, lại tiều tụy lẩm bẩm cầu nguyện.
Đêm rất yên tĩnh, Lục Bán Tђàภђ ђạ cửa kính xe, âm lượng của Cố Dư Sinh không lớn nhưng từ trong gió có thể nghe được những lời hắn nói: “Xin trời cao, hãy đưa cô ấy về lại bên tôi.”
Mắt Lục Bán Thành có chút nóng lên, hắn nhanh chóng ngước mắt lên, đóng cửa sổ, đạp chân ga, nhanh chóng rời đi.
Đi được một khoảng cách rất dài, hắn mới dừng xe lại, sau đó ngồi trong xe, nhớ đến một chuyện lúc còn trẻ.
Khi đó cô ấy học trung học, hắn còn chưa xuất ngoại, ở trong cùng một tiểu đội vs Cố Dư Sinh.
Lúc đó đã có quảng trường này, ngay đó cũng có hồ nguyện ước kia.
Lúc tan tầm, hai người họ thường đến quãng trường này trượt băng.
Lúc chạng vạng quãng trường có nhiều người, cũng không ít người sẽ vứt tiền xu xuống để cầu nguyện.
Hồi đó có một bé gái thường hay lôi kéo bạn tốt của mình đến hồ nguyện ước thành thật nói: “Đây chính là hồ nguyện ước mà tớ đã nói với cậu, đặc biệt linh nghiệm nha, chỉ cần cậu thành tâm cầu nguyện thì sẽ thành hiện thực.”
“Có thật không?” Một bé gái khác hỏi.
“Thật đó.”
Sau đó hai cô bé tìm trong người mình một đồng xu trí giá một tệ, ném vào trong hồ, chắp tay trước иgự¢, rũ mi mắt nghiêm túc cầu nguyện.
Lúc đó hắn và Cố Dư Sinh ở ngay bên cạnh, bên cạnh đó còn có mấy học sinh nam khác, mọi người thấy bé gái nghiêm túc như vậy đều tin, sau đó đều đồng loạt cầu nguyện, chỉ có Cố Dư Sinh ngồi một bên nhìn bọn họ khinh thường cười khẽ một tiếng, sau đó liền đứng lên thành thạo xoay tròn một vòng trên giày trượt băng.
Qua nhiều năm như vậy, nếu Lục Bán Thành không chính mắt nhìn thấy Cố Dư Sinh đứng ở hồ nguyện ước cầu nguyện, hắn sợ rằng mình còn không còn nhớ chuyện xưa.
Cuối cùng hắn nhung nhớ cô bé kia bao nhiêu, chờ đợi cô bé kia thấp thỏm đến tuyệt vọng thế nào mới đến hồ nguyện ước, làm những chuyện mà lúc trẻ bản thân chẳng coi là gì kia một lần?
Nói cách khác, hắn có bao nhiêu tuyệt vọng, bao nhiêu bất lực, mới có thể nghĩ đến phương thức như thế?
. . . . . . .
Cố Dư Sinh ngồi ở hồ nguyện ước một lúc lâu mới trở lại xe.
Hắn liếc mắt nhìn thời gian, một giờ rưỡi sáng, sau đó lại nhìn trời, hình như cô chỉ mới rời khỏi hắn nửa tháng, nhưng có vẻ hắn sắp không chịu đựng nổi nữa rồi.
Nói thời gian là liều thuốc tốt nhất, có thể chữa trị tất cả mọi đau đớn.
Nhưng một ngày lại một ngày trôi qua, hắn mới phát hiện thời gian không phải là thuốc giải mà chính là độc dược.
Vì so với nỗi đau thấu tim gan của những ngày đầu, thời gian càng lắng đọng lại những thâm tình, khiến người ta không thể nào quên tình yêu khắc cốt ghi tâm, đó chính là điều đáng sợ nhất, khiến người ta đau đớn nhất.
Hắn thật sự rất sợ, sợ cả đời này cũng không thể gặp lại cô, sợ cô và hắn thật sự đã là kết thúc rồi.
Bởi vì quãng thời gian còn lại quá dài, mà hắn không thể nào quên được cô.
-
Thời gian trôi qua nhanh chóng, nháy mắt đã đến đêm giao thừa.
Lúc Tần Gia Ngôn nghỉ đông, đang đi làm công nhân tạm thời nên không thể trở về Liễu gia.
Chỉ có hai người Tần Chỉ Ái và mẹ của cô nhưng mẹ cô lại bày một bàn đầy những món ăn ngon.
Hai ngày nay sức khỏe của mẹ cô rất yếu, có thể bà vẫn cố gắng để vượt qua năm mới, mới nghỉ ngơi.
Tần Chỉ Ái không buồn ngủ, ngồi một góc trên ghế salon trong phòng khách coi tv, âm lượng mở đến mức thấp nhất, tiếp tục xem chương trình dạ hội mừng năm mới.
Lúc bài hát quen thuộc ‘Khó quên đêm nay’ vang lên, điện thoại trên bàn đối diện cô lại run lên.
Cô liếc mắt nhìn màn hình, là điện thoạ của Hứa Ôn Noãn gọi tới, chắc là cô ấy đã canh chính xác thời điểm giao thừa mà gọi chúc mừng năm mới cho Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái ở ngồi trong nhà nghe điện thoại sẽ làm mẹ của cô thức giấc nên khoác áo cầm điện thoại đi ra hành lang, mới nhận điện thoại: “Ôn Noãn.”
Cô vừa dứt lời, trong điện thoại Hứa Ôn Noãn lại kích động reo lên: “Tiểu Ái, năm mới vui vẻ.”
“Chúc mừng năm mới!” bên kia đầu dây Hứa Ôn Noãn đang đứng toàn là âm thanh pháo hoa hoan hô không ngừng, Tần Chỉ Ái dựa lên hàng hiên, nhẹ giọng hỏi: “Cậu đang ở bên ngoài sao?”
“Đúng vậy, mình cùng Ngô Hạo đến bãi biển xem pháo hoa.” Hứa Ôn Noãn vừa mới trả lời câu hỏi của Tần Chỉ Ái xong liền nghe thấy tiếng bắn pháo hoa, sau đó lại nghe những tiếng hoan hô vang lên, Hứa Ôn Noãn vs nói vào điện thoại di động vừa bị những tạp âm kia cắt đứt, sau đó nói lại: “Tiểu Ái, chừng nào cậu mới về lại Bắc Kinh a?”
“Qua rằng tháng giêng đi.”
“Trễ như vậy sao. Trong nhà chỉ có một mình tớ thật là chán a, cậu về nhanh một chút nha…” Hứa Ôn Noãn nũng nịu nói, so với cô bên này lại yên tĩnh hơn rất nhiều, có thể là xem pháo hoa xong rời bây giờ đang lên xe ra về.
“Được rồi mình xem ngày có vé gần nhất thì lên với cậu ngay.” Dừng một chút, Tần Chỉ Ái còn nói: “Nhưng mà có thế nào cũng phải sau mùng 13 nha.”
“Thật sao, yêu cậu, moặc moặc.” Hứa Ôn Noãn cười hì hì trả lời.
Tần Chỉ Ái vừa định cười ha ha với Hứa Ôn Noãn liền nghe trong điện thoại có âm thanh của Ngô Hạo: “Anh Sinh, đưa vợ em về trước nha.”
Tần Chỉ Ái lập tức đứng đờ như một khúc gỗ.
Trong điện thoại có thể nghe thấy tiếng của Cố Dư Sinh trả lời rất rõ ràng “Ừ” một tiếng.
Cách một chút hắn lại hỏi hai chữ “Địa chỉ?”
“Tiểu Ái, cậu chờ một chút.” Hứa Ôn Noãn trả lời cô một câu, sau đó lại nói địa chỉ nhà của hai người họ cho Cố Dư Sinh biết. Sau đó cô mới quay lại điện thoại “Alo” một tiếng.
Tần Chỉ Ái hoàn hồn, có chút mất tập trung, “ừ” với Hứa Ôn Noãn một tiếng, sau đó cũng chưa chờ Hứa Ôn Noãn trả lời, liền lên tiếng trước: “Ôn Noãn, mẹ mình gọi, cúp máy trước nha, khi nào rảnh chúng ta lại nói chuyện tiếp.”
Nói xong cô cũng không chờ Hứa Ôn Noãn trả lời mà nhanh chóng cúp máy, sau đó lại cầm điện thoại di động đứng ngốc ở hành lang.
Nhiều ngày như vậy, cô cho làm tâm tình của mình đã có thể bình tĩnh lại rồi.
Nhưng lại không nghĩ tới chỉ cần nghe thấy giọng nói của hắn, thế giới của cô lại dễ dàng bị đảo lộn như vậy.
. . . . . . .
Mùng 12 tết, Tần Chỉ Ái quay trở về Bắc Kinh vì muốn cho Hứa Ôn Noãn một niềm vui bất ngờ, trong điện thoại cô nói mùng 13 cô mới đến nhưng ba giờ chiều cô đã đến Bắc Kinh rồi.
Tết vừa mới trôi qua, xe cộ rất ít, cả con đường hầu như rất trống trải.
Cô chỉ tốn 20 phút đã có thể đến nhà trọ của cô và Hứa Ôn Noãn.
Hứa Ôn Noãn không có nhà, trong phòng khách có chút loạn, nhà vệ sinh chất rất nhiều quần áo dơ.
Tần Chỉ Ái bất đắc dĩ lắc đầu, không ngờ nhiều năm như vậy Hứa Ôn Noãn vẫn như vậy.
Cô đặt hành lý xuống, sắc trời ngày một tối dần, Hứa Ôn Noãn còn chưa về, Tần Chỉ Ái nhìn tủ lạnh, ngoại trừ mấy quả trứng gà và mấy bình sữa bò thì không còn gì khác, không có đồ ăn, cô liền cầm Ϧóþ tiền, đi ra siêu thị gần đó.
Tần Chỉ Ái mua đồ ăn có thể trữ trong vòng một tuần, mới đẩy xe đi tính tiền.
Sau khi ra khỏi siêu thị, trời đã tối đen.
Mua khá nhiều đồ nên túi rất nặng, dù siêu thị cách nhà không xa nhưng cô vẫn rất vất vả.
Lúc đến dưới lầu, Tần Chỉ Ái nhìn thấy Hứa Ôn Noãn và Ngô Hạo đứng trước cửa không xa.
Tần Chỉ Ái theo bản năng muốn gọi “Ôn Noãn” kết quả còn chưa phát ra âm thanh đã có một tiếng còi xe, sau đó là tiếng của Lục Bán Thành: “Con Chuột, hai người xong chưa? Cứ như vậy không chán sao?”
Tần Chỉ Ái im lặng, từ từ đi tới, nhìn thấy phía trước là một chiếc xe không thể nào quen thuộc hơn.
Tuy rằng người ngồi ở ghế lái là Lục Bán Thành nhưng cô liền có thể nhận ra đó là xe của Cố Dư Sinh.
Cô không biết Cố Dư Sinh có ở trong xe hay không, nhưng cô sợ, không hề nghĩ nhiều mà nhìn chung quanh một chút, liền trốn sau một cái cây đã được cắt tỉa gọn gàng gần đó.
Nhìn qua khe hở của cành lá, cô có thể thấy Hứa Ôn Noãn đang ôm Ngô Hạo, làm nũng nghểnh cổ chờ hắn hôn xuống, mới lưu luyến không rời mà buông tay Ngô Hạo ra, lùi về sau một bước, vẫy tay chào hắn.
Ngô Hạo đưa tay ra khỏi xe xoa đầu của cô rồi mới quay người đóng cửa xe.
Xe vốn không có đóng cửa kính, Tần Chỉ Ái nhìn thoáng một cái đã thấy hết toàn bộ trong xe.
Tần Chỉ Ái nhìn vào xe, thấy Cố Dư Sinh ngồi ở ghế phụ lái.
Hắn mặc một cái áo khoác màu đen, tóc bị gió thổi loạn.
Bởi vì quá nhanh, cô hoàn toàn chưa kịp nhìn thấy rõ vẻ mặt của hắn, càng không biết ba tháng không gặp, hắn có gì thay đổi không.
Tần Chỉ Ái né tránh một lúc lâu, cũng không bước ra, mãi đến khi điện thoại trong túi cô vang lên, cô mới hồi phục lại tinh thần, lấy điện thoại di động ra, cô bắt máy nhưng vẫn không lên tiếng.
Trong điện thoại Hứa Ôn Noãn cực kỳ kích động: “Tiểu Ái, cậu về rồi sao?”
“Cậu trở về sao lại không báo cho tớ biết? Tớ sẽ đi đón cậu nha!”
“Tiểu Ái, bây giờ cậu ở đâu rồi?”
Hứa Ôn Noãn nói vài câu, Tần Chỉ Ái mới bình tĩnh trả lời: “Mình đi siêu thị một chút.”
“Siêu thị nào? Siêu thị Hoa Sen ở gần đây sao? Chờ mình một chút, mình đi đón cậu.” trong điện thoại Tần Chỉ Ái lại nghe thấy tiếng Hứa Ôn Noãn đang chạy.
“Không cần, tớ đến dưới lầu rồi, cậu chờ mình trước cửa đi.”
. . . . .
Tần Chỉ Ái đi thang máy lên liền nhìn thấy Hứa Ôn Noãn.
Cô còn chưa kịp phản ứng, Hứa Ôn Noãn liền chạy tới ôm cô lại hôn, lại nhảy cẫng lên.
Hai cô bé ở cửa một lúc lâu mới đi vào nhà.
Hứa Ôn Noãn định kéo Tần Chỉ Ái ra ngoài ăn, Tần Chỉ Ái đi tàu mệt về lại phải dọn một bãi chiến trường lại dứt khoác ở nhà ăn.
Hứa Ôn Noãn nghe theo lời cô, đương nhiên là cùng cô ở nhà làm thức ăn.
Tần Chỉ Ái trong bếp bận rộn, Hứa Ôn Noãn ở bên cạnh giúp một tay, lại thần bí mở miệng gọi: “Tiểu Ái?”
Ngữ khí của Hứa Ôn Noãn đột nhiên thay đổi làm cho Tần Chỉ Ái buồn bực nghiêng đầu nhìn cô một cái, sau đó lại hạ tầm mắt, vừa hạ dao xuống vừa nhẹ giọng: “Hả?”
“Cậu còn nhớ Cố Dư Sinh không?”
Động tác hạ dao bỗng dưng khựng lại, không lên tiếng.
Hứa Ôn Noãn cúi thấp đầu chọn đồ ăn, không nhận ra được hành động nhỏ của cô, cho rằng cô chỉ trầm mặc, không có ấn tượng, lại mở miệng: “Chính là anh chàng hotboy nhà giàu kia đó, tính tình kỳ quái, lúc trước có đưa chúng ta đi ăn cơm một lần đó.”
Tần Chỉ Ái hạ dao, cắt một miếng thịt, ngữ khí tự nhiên hỏi lại: “Nhớ, sao vậy?”
“Anh ấy xảy ra chút việc, hình như là đã xảy ra một chuyện hy hữu, cũng không thể gọi là hy hữu mà là rất ly kỳ… Như tiểu thuyết thời cấp ba chúng ta vẫn hay đọc đó… Lương Đậu Khấu, cậu biết không? Ngôi sao lớn kia, chính là vợ của hắn, nhưng không biết vì lý do gì, sau khi cưới về lại không ở bên cạnh hắn mà lại tìm một người đóng thế cô ấy.”
Tần Chỉ Ái trượt tay xuống dao, cắt trúng ngón tay, chảy máu ròng ròng.
Cô vội để dao xuống, chặn lại miệng vết thương, lại “Nha” với Hứa Ôn Noãn đang lặt rau một tiếng.
“Chuyện cụ thể ra sao mình cũng không rõ lắm, chính là lúc đó Ngô Hạo vô tình nói một câu, thế nhưng Ngô Hạo cũng không kể rõ ràng lắm, Tiểu Ái, cậu không cảm thấy thần kỳ sao? Trên thực tế lại có chuyện như vậy xảy ra…”
Thì ra cô rời đi ba tháng, chuyện Lương Đậu Khấu đóng giả đã bị bại lộ rồi,… Tần Chỉ Ái chìm đắm trong suy nghĩ của mình, không nghe những câu tiếp theo của Hứa Ôn Noãn.
“À, đúng rồi, Tiểu Ái, tối ngày mốt cậu có rảnh không?” Hứa Ôn Noãn lặt xong hai bó rau liền đứng lên, nhìn thấy Tần Chỉ Ái cầm ngón tay chảy máu, liền đưa tay quơ quơ trước mặt Tần Chỉ Ái đang đứng ngây ngẩn cả người, nhìn thấy cô cũng không có phản ứng gì, liền đi đến bên tai cô “Ây” một tiếng.
Toàn thân Tần Chỉ Ái run cầm cập, nhìn về phía Hứa Ôn Noãn.
Cô vừa “Hả?” một cái, Hứa Ôn Noãn liền thấy được vết thương trên ngón tay của cô, liền lập tức ném rau thơm qua một bên, nắm chặt tay của cô: “A, Tiểu Ái. Sao cậu lại bị thương rồi, mình đi tìm băng keo cá nhân cho cậu.”
“Không cần.” Tần Chỉ Ái lên tiếng ngăn Hứa Ôn Noãn lại, đưa tay vào vòi nước rửa một cái, lại thấy ngón tay sạch rồi thì cầm dao tiếp tục cắt thịt: “Lúc nãy cậu nói gì?”
“Mình nói ngày mốt cậu có rảnh không?”
“Chi vậy?”
“Tối ngày mốt là sinh nhật một người bạn của anh ấy tổ chức trên du thuyền, mình đưa cậu đi cùng.”
Cố Dư Sinh Ngô Hạo và Lục Bán Thành là bạn thân, nhưng thời điểm này không phải là sinh nhật của Cố Dư Sinh, chắc là sinh nhật của Lục Bán Thành rồi.
Tần Chỉ Ái nghĩ một lát, lại nhẹ giọng hỏi: “Ai vậy?”
“Lục Bán Thành lần trước đi ăn cơm cậu cũng đã gặp rồi đó.” Hứa Ôn Noãn đáp xong, lại nhớ ra chuyện gì tốt đẹp, cười hì hì lại mở miệng nói: “Tiểu Ái, cậu có thích ngôi sao nổi tiếng nào không? Anh ấy là người đầu tư các bộ phim truyền hình, nếu có chúng ta có thể tìm anh ta, nhất định sẽ được dẫn đi gặp thần tượng đó, lúc trước mình cũng đã đi với anh ta, còn được chụp hình với họ nữa đó…”
Đúng là Lục Bán Thành a… Tần Chỉ Ái bừng tỉnh nghe Hứa Ôn Noãn nói nửa câu sau xong liền quay đầu nhìn về phía cô một chút, không lên tiếng, lại ra hiệu cho cô lui về phía sau một chút, mở lửa, để khô nồi, mới đổ dầu, xào thức ăn.
Làm cơm xong, hai cô bé ngồi đối diện nhau lúc ăn cơm, Hứa Ôn Noãn nghĩ Tần Chỉ Ái vẫn chưa trả lời câu hỏi của mình, lại hỏi lại một lần: “Tiểu Ái, cậu còn chưa trả lời ngày mốt cuối cùng cậu có rảnh hay không?”
Nói tới đây, Hứa Ôn Noãn dừng lại một chút, lại mở miệng nói: “Cậu còn chưa đi học mà, nên chắc là rảnh đúng không, đi với mình đi, ở nhà chán ૮ɦếƭ đi được, nha, được không?”
Sinh nhật Lục Bán Thành, chắc chắn Cố Dư Sinh sẽ tham dự rồi. . .
Ba chữ Cố Dư Sinh này bay qua đầu cô, không biết tại sao bên tai Lương Đậu Khấu lại có tiếng vang, lúc trước khi cô và Lương Đậu Khấu đổi lại, ở hội quán đã nói những câu:
--“Đùa gì thế, sao tôi lại có thể thích cô ấy.”
--“Cậu cũng đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ có hứng thú với cơ thể của cô ấy, có cảm giác, ngủ chung cũng không tệ lắm, ngoài ra cũng không có bất kỳ ý nghĩ nào khác.”
Cho dù đã trôi qua ba tháng nhưng tới bây giờ cô vẫn còn nhớ như in những câu nói đó, càng không quên nỗi đau khổ đến nghẹt thở ngày hôm đó.
Sức cầm đũa của cô tăng lên, rũ mi mắt, khuôn mặt có chút tái nhợt.
“Tiểu Ái cậu sao vậy?” Hứa Ôn Noãn nhận thấy được sự khác thường của Tần Chỉ Ái, động tác bới cơm liền dừng lại, quan tâm hỏi.
“Không có gì.” Tần Chỉ Ái lắc lắc đầu, sợ Hứa Ôn Noãn nhìn thấy đáy mắt cô đơn của mình, không dám nhìn thẳng cô, qua mấy giây, cô mới mở miệng, ngữ khí ấm áp: “Mình chợt nhớ ra ngày mốt giáo viên chủ nhiệm có hẹn mình ra gặp, chắc là vì mình nghĩ học quá lâu nên cô có rất nhiều chuyện cần mình xác nhận lại, vì vậy chắc mình không rảnh rồi.”
Yêu thì yêu nhưng sai lầm hết lần này đến lần khác như vậy là đủ rồi, cô không muốn phạm phải một sai lầm đến ba lần.
Cô đã không còn là Tần Chỉ Ái của 8 năm trước, cô bé có thể vì tới gần hắn mà mặc kệ hết tất cả mọi chuyện đều phấn đấu để tiến về phía hắn đã không còn nữa rồi.
Huống chi bây giờ hắn đã kết hôn, cô tới cũng có thể thay đổi được gì chứ, chỉ khiến cho bản thân càng thêm bi thương mà thôi.
Chuyện bây giờ cô muốn làm chính là cất giấu những ký ức đẹp đẽ nhất của hắn và cô vào tận đáy lòng, sau đó sống một cuộc sống bình thường như trước đây.
“Vậy sao…” Hứa Ôn Noãn tiếc nuối: “Mình còn muốn dẫn cậu lên thuyền chơi một chuyến đó.”
“Không sao đâu mà, sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội.” Tần Chỉ Ái ổn định lại tâm tìm mới ngẩng đầu lên cười yếu ớt với Hứa Ôn Noãn một cái.
“Được rồi.” Hứa Ôn Noãn miễng cưỡng đáp lại, sau một lát vẫn chưa từ bỏ ý định lại nói: ‘Cậu xong rồi mà còn sớm thì có thể nói cho mình biết, mình đến đón cậu, chúng ta cùng đi, nếu thật sự không có thời gian thì thôi.”
Tần Chỉ Ái cười cười, biểu hiện bình thường: “Ừ, được thôi.”
. . . . . . .
Tần Chỉ Ái thật sự không đi dự sinh nhật của Lục Bán Thành.
Buổi chiều cô ra khỏi nhà, đã là năm giờ rưỡi, Hứa Ôn Noãn gọi điện thoại cho cô hỏi cô xong việc chưa.
Cô nói dối, sau đó lại ngồi trong KFC ôn tập, nghỉ học lâu như vậy, cô cũng đã quên hết bảy tám phần kiến thức rồi, đến khi cô lên WeChat nhìn thấy ảnh chụp trong sinh nhật của Lục Bán Thành một hồi rồi mới dọn đồ về nhà.
Tần Chỉ Ái tắm rửa sạch sẽ, ngồi trên ghế salon, xem lại vài bài tập chưa xem xong, sau đó liếc nhìn thời gian, thấy còn sớm, mới mở tv xem một bộ phim điện ảnh, xem xong cũng đã là 12 giờ khuya.
Cô cho rằng Hứa Ôn Noãn không về, liền tắt tv bò lên giường mình.
Vừa mới vào phòng ngủ không bao lâu, Tần Chỉ Ái đã bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Ban đầu cô còn cho rằng mình nằm mơ, trợn tròn mắt, nhìn trần nhà sửng sốt một chút, lại nghe thấy tiếng chuông cửa leng keng, lúc này mới vội vàng vén chăn lên, xuống giường.
Tần Chỉ Ái cho rằng Hứa Ôn Noãn đã về lại quên mang theo chìa khóa nên mới gõ cửa, chỉ mặc bộ đồ ngủ tơ tằm có thắt lưng nhỏ đi chân trần ra ngoài.
Chuông cửa lại reo lên, cô sợ Hứa Ôn Noãn chờ sốt ruốt nên vội vàng vọt ra cửa, chưa kịp mở đèn phòng khách, ngay cả mắt thần cũng không nhìn liền mở cửa ra.
Cô chưa nhìn bên ngoài đã lên tiếng: “Ôn Noãn, sao cậu lại không mang theo chìa…”
Chữ “khóa” cô còn chưa kịp nói đã im bặt.
Đúng thật là Hứa Ôn Noãn trở về nhưng cô ấy lại uống say như ૮ɦếƭ, bất tỉnh nhân sự nằm trên lưng Lục Bán Thành, một chút ý thức cũng không có.
Có điều không phải là Lục Bán Thành làm cô ngây người mà là Cố Dư Sinh đang đứng phía sau hắn.
Áo khoác màu đen, quần dài, giày da.
Vóc người thon dài, so với lúc trước khi cô rời đi hình như đã gầy đi rất nhiều.
Hắn lười nhác đứng một bên, rũ mi mắt, nửa tỉnh nửa mê, một tay cầm túi của Hứa Ôn Noãn một tay cầm điện thoại di động đang nghe máy, miệng không nói nhiều, đôi khi chỉ “ừ” , hoặc “Biết rồi.”
Hàng hiên tối tăm, cô không nhìn rõ vẻ mặt của hắn nhưng cô có thể cảm giác được khí tức trên người hắn, lạnh lùng mà mờ mịt.
Lục Bán Thành cõng Hứa Ôn Noãn nhìn Tần Chỉ Ái đứng một lúc lâu cũng không mở đường, càng không có ý mời hắn vài nhà, liền hắng giọng một cái, ho khan một tiếng.
Tần Chỉ Ái hoàn hồn liền vội vàng rời tầm mắt khỏi Cố Dư Sinh, hơi nhích người rồi mới lên tiếng: “Vào đi.”
Lục Bán Thành vừa mới chuẩn bị vào phòng, sau đó lại thu chân hỏi: “Có cần phải thay giày không?”
Hứa Ôn Noãn là bạn gái của Ngô Hạo nhưng mà cô là người thuê phòng chung với Hứa Ôn Noãn nên chưa bao giờ dẫn Ngô Hạo vào nhà, sợ quấy rầy cô, vì vậy trong nhà cũng không có dép của đàn ông.
Tần Chỉ Ái vội lắc đầu hai lần: “Không cần đâu.”
“A” Lục Bán Thành đáp một tiếng mới vào nhà.
Tần Chỉ Ái thấy hắn đi qua mình mới nhớ tới trong phòng không bật đèn, lại đưa tay sờ tìm công tác đèn trên tường.
Trong phòng trở nên sáng choang, cô nghiêng đầu liếc nhìn Cố Dư Sinh vẫn còn đang nghe điện thoại, phát hiện mặt hắn còn trắng hơn da con gái.
Cô đứng ở cửa do dự một chút, không dám lên tiếng quấy rầy hắn, chỉ không đóng cửa, đi theo phía sau Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành đặt Hứa Ôn Noãn ngồi trên ghế, lúc hắn vừa mới chuẩn bị đứng dậy thì Hứa Ôn Noãn lại vươn mình suýt nữa lăn xuống khỏi ghế, Lục Bán Thành vội đưa tay kéo cô lại.
Tần Chỉ Ái vừa mới chuẩn bị giúp hắn một tay lại nhìn thấy mình qua một tấm gương trên tường, trên người chỉ mặc đồ ngủ, liền lùi về phía sau một bước, nói với Lục Bán Thành: “Tôi đi thay độ đồ.”
Sau đó còn chưa chờ Lục Bán Thành có phản ứng gì liền chạy vào phòng ngủ của mình, đóng cửa lại.
Tần Chỉ Ái thay quần áo xong đi ra lại nghe thấy Hứa Ôn Noãn đã say đến rối tinh rối mù thì thầm câu: “Nước, nước, nước.”
Lục Bán Thành đứng trước ghế sofa đang nhìn chung quanh, hắn nghe thấy tiếng cửa phòng mở liền nói với Tần Chỉ Ái: “Rót cho cô ấy cốc nước nhanh lên.”
Tần Chỉ Ái không kịp lên tiếng, liền đi đến nhà bếp, trước nhà bếp cô liền thấy Cố Dư Sinh đang đứng ở cửa nhận điện thoại.
Lúc Tần Chỉ Ái rót nước cho Hứa Ôn Noãn cũng thuận tay rót cho Cố Dư Sinh và Lục Bán Thành mỗi người một ly nước.
Cô bưng khay từ trong nhà bếp đi ra, Cố Dư Sinh đứng trước cửa cũng đã cúp máy, vừa cất điện thoại di động vào vừa liếc vào trong một cái, tầm mắt đúng lúc xẹt qua người cô.
Đầu ngón tay Tần Chỉ Ái căng thẳng không tự chủ nắm chặt khay, làm như không có gì, từ từ đặt khay để xuống bàn, trước tiên đưa cho Lục Bán Thành một ly nước, sau đó mới bưng một ly nước ngồi xổm trước mặt Hứa Ôn Noãn.
Lục Bán Thành nhận nước xong lại lễ phép: “Cảm ơn.”
Tần Chỉ Ái cười yếu ớt, không lên tiếng, cầm ly nước đưa đến bên môi Hứa Ôn Noãn đang mơ mơ màng màng.
Lục Bán Thành uống nửa ly nước xong nghĩ đến Hứa Ôn Noãn là bạn gái của Ngô Hạo mà lại bị hắn và Cố Dư Sinh đưa về nhà thêm vào đó bầu không khí cũng vô cùng ngột ngạt, liền vừa giải thích vừa cố gắng làm bầu không khí trở nên tốt hơn: “Chuột cũng uống say rồi đang ngủ như ૮ɦếƭ trên xe, tôi cảm thấy hắn ở một mình trên xe cũng không sao nên mới để anh Sinh cùng lên đây giúp tôi cầm mấy thứ lặt vặt.”
Hứa Ôn Noãn được uống nước rồi lại bò qua một bên ngủ say như ૮ɦếƭ.
Tần Chỉ Ái để ly nước lên bàn, mới cười với Lục Bán Thành vừa nói một đoạn dài như vậy trả lời “Ừ” một tiếng.
“Em còn nhớ anh Sinh chứ? Lúc trước chúng ta cùng ăn chung một bữa cơm rồi.” Lục Bán Thành lại nói.
“Còn ạ.” Tần Chỉ Ái trả lời đơn giản.
“Em hát cũng hay lắm.” Lục Bán Thành khen Tần Chỉ Ái một câu.
Tần Chỉ Ái cười cười không lên tiếng.
Đi vào nhà lại không có ghế salon ngồi nên Cố Dư Sinh chỉ có để đứng tựa vào cửa, liếc nhìn Tần Chỉ Ái đang tán gẫu với Lục Bán Thành, nói câu đầu tiên sau khi gặp cô lại là: “Đi thôi.”
Ngữ khí của hắn rất nhạt, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào làm cho người ta có cảm giác xa cách lạnh lẽo.
“Ừ, đi ngay đây.” Lục Bán Thành đáp một tiếng, lập tức đứng lên, đặt ly nước xuống, mới chào tạm biệt Lương Đậu Khấu, nhìn lại Hứa Ôn Noãn đang ngủ trên ghế salon, lại nghĩ Tần Chỉ Ái cũng chỉ là một cô bé, sợ là không thể nào vác Hứa Ôn Noãn vào phòng được, lại chỉ chỉ Hứa Ôn Noãn, sau đó hỏi: “Cô ấy ở phòng nào? Có cần anh giúp em đưa cô ấy vào phòng một tay không?”
“Được, cảm ơn anh.” Tần Chỉ Ái nói xong liền chỉ vào một cánh cửa: “Là phòng này.”
Lục Bán Thành không hé răng, chỉ đơn giản khiêng Hứa Ôn Noãn từ ghế salon lên dễ như ăn cháo, nhanh chân tiến vào phòng ngủ của cô ấy.
Sinh nhật Lục Bán Thành nên buổi tối hắn cũng đã uống nhiều rượu rồi, có chút nhớ nhà vệ sinh, nên sau khi đặt Hứa Ôn Noãn lên giường liền lễ phép quay người hỏi thăm: “Có thể cho anh dùng nhờ nhà vệ sinh một lát được không?”
“Được ạ.” Tần Chỉ Ái trả lời.
Cô chờ Lục Bán Thành đi rồi mới vào phòng ngủ đắp lại chăn cho Hứa Ôn Noãn, rồi mới rời khỏi phòng ngủ của cô.
Lục Bán Thành còn chưa ra khỏi nhà vệ sinh, trong phòng khách chỉ còn cô và Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh không có ý muốn nói chuyện với Tần Chỉ Ái, Tần Chỉ Ái cũng không chủ động nói chuyện với hắn.
Bên trong phòng khách hoàn toàn yên tĩnh.
Không biết có phải là do tâm lý hay không, Tần Chỉ Ái luôn cảm thấy bầu không khí này càng ngày càng lúng túng, khiến cả người cô cũng trở nên sốt sắng.
Ngay lúc cô không hiểu sao Lục Bán Thành lâu như vậy còn chưa xong, Cố Dư Sinh đang đứng ở cửa lại gọi “Này” một tiếng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc