Tôi Chỉ Nghĩ Đến Một Tương Lai Mà Thôi Chu Tịnh gọi Tiểu Khấu hai tiếng cũng không thấy cô có dấu hiệu sẽ trả lời mình chỉ ngồi yên không nhúc nhích, Chu Tịnh vẫn đợi cho đến khi tiếng khóc nhỏ dần, Chu Tịnh mới giật hai tờ khăn giấy, nhẹ nhàng ᴆụng một vài của Lương Đậu Khấu: “Được rồi, đừng khóc nữa.”
Lương Đậu Khấu gục lên tay lái, giọng nghẹn ngào, không đáp lại.
Qua một phút, Chu Tịnh lại ᴆụng vào vai của cô, nhìn cô vẫn không có dấu hiệu muốn ngẩng đầu lên, khẽ thở dài một hơi, liền giữ bờ vai của cô, kéo cô ngồi dậy khỏi bánh lái, cầm khăn ăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô: “Được rồi, đừng khóc nữa, khóc cũng không thể giải quyết được vấn đề gì.”
Lương Đậu Khấu muốn nói nhưng vì khóc quá lâu cũng không thể nói được gì, cuối cùng chỉ nhận khăn giấy từ trong tay Chu Tịnh lau lung tung lên mặt.
Chu Tịnh lấy chai nước trong xe, đưa cho Lương Đậu Khấu.
Lương Đậu Khấu mở nắp chai, uống hai ngụm mới khàn khàn nói được hai tiếng: “Cảm ơn.”
Chu Tịnh không nói gì, chỉ ngồi một bên yên lặng nhìn cô.
Nhiều năm hợp tác như vậy, hành động này của Chu Tịnh cũng đủ để Lương Đậu Khấu hiểu cô ấy vẫn đang chờ mình kể lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra tối nay, cô tiếp tục uống hơn nửa chai nước, ngồi nghỉ một hồi mới kể lại toàn bộ đoạn hội thoại của cô và Cố Dư Sinh từ đầu đến cuối cho Chu Tịnh nghe, nói xong câu cuối cùng, Lương Đậu Khấu trở nên hơi bất lực: “Chu Tịnh, cậu nói xem bây giờ chúng ta phải làm gì? Cố Dư Sinh hoàn toàn chưa đăng ký kết hôn, hôn thú trong tay tớ là giả…”
Chu Tịnh nhìn chằm chằm bóng đêm ngoài cửa xe, không lên tiếng.
Sự trầm mặc của cô làm Lương Đậu Khấu phát sợ: “Hắn bây giờ còn đuổi tớ ra ngoài, hắn sẽ tìm con bé giả mạo kia, nếu như hắn thật sự tìm được, chúng ta thật sự sẽ ૮ɦếƭ chắc.”
“Sẽ không.” Chu Tịnh vẫn bình tĩnh bỗng nhiên dời tầm mắt lên người Lương Đậu Khấu.
Lương Đậu Khấu nghe thấy hai chữ này lại sững sờ, Chu Tịnh lại nói: “Cố Dư Sinh sẽ không tìm thấy con bé kia.”
“Bởi vì tớ đã sớm chuẩn bị, ngày con bé kia rời khỏi mình cũng đã xóa hết mọi liên hệ của cậu với con bé kia, dù Cố Dư Sinh có thần thông quản đại đến mức nào cũng không thể nào tìm ra được dấu vết gì đâu, trừ phi là chính miệng tớ nói ra, bằng không sẽ không có người thứ ba biết cuối cùng con bé nghèo kiết xác kia là ai.”
“Thì ra cậu đã xử lý tốt từ trước hết rồi.” Lương Đậu Khấu không phải không biết Chu Tịnh rất thông minh, chỉ là cô không nghĩ đến Chu Tịnh đã xử lý xong tất cả những đầu dây mối nhợ để người khác có thể tìm ra được con bé kia từ cô.
“Đúng, vì vậy, cậu cũng không cần quá lo lắng, con bé nghèo kiết xác kia đã đi rồi, cô ta nghe được đoạn ghi âm chúng ta nói, sẽ không thể nào trở về tìm Cố Dư Sinh, như vậy Cố Dư Sinh sẽ không tìm được cô ta, bọn họ sẽ không ᴆụng nhau, như vậy Cố Dư Sinh bây giờ so với Cố Dư Sinh trước kia cũng chỉ là một người thôi.” Nói tới đây, Chu Tịnh giơ tay lên an ủi vỗ vai Lương Đậu Khấu ba lần: “Mà cậu không phải còn có Cố lão gia sao? Chỉ cần lấy lòng ông, cậu còn sợ sẽ không dính với hắn sao?”
ChuTịnh nói vậy làm Lương Đậu Khấu yên tâm hơn rất nhiều: “Chu Tịnh, mình biết chỉ cần có cậu, dù có khó khăn đến thế nào cũng có thể giải quyết mà.”
“Vì vậy, bây giờ cậu đừng nghĩ nhiều nữa, chỉ cần chuẩn bị tốt tâm lý, lái xe về nhà tớ, tắm một cái cho khỏe, nghỉ ngơi một chút, không được quên ngày mai cậu đã hẹn với Cố lão gia ăn cơm, ngày mốt còn phải đi quay phim.”
“Ừ.” Lương Đậu Khấu cười với Chu Tịnh một cái.
ChuTịnh chỉ chỉ xe mình đang đậu cách đó không xa: “Vậy mình về xe đây.”
“Được.” Lương Đậu Khấu trả lời.
Lúc Chu Tịnh mở cửa xe, Lương Đậu Khấu lại gọi cô, Chu Tịnh quay đầu, Lương Đậu Khấu thật lòng nói: “Cảm ơn cậu, Chu Tịnh.”
ChuTịnh ổn định lại mỉm cười: “Được rồi Tiểu Khấu!”
Sau đó cô đóng cửa lại, đi về phía xe của mình.
Sau khi ngồi vào trong xe, Chu Tịnh đợi xe của Lương Đậu Khấu đi cách một khoảng rồi mới từ từ chạy theo phía sau.
Phải… sở dĩ cô và Lương Đậu Khấu còn chưa đi đến đường cùng, cũng không phải không có cách cứu chữa.
Nếu Lương Đậu Khấu thật sự không còn cách cứu chữa thì cô ta sẽ không tốn nhiều công sức cho Lương Đậu Khấu rồi.
. . . . . .
Cố Dư Sinh không biết mình đã gọi bao nhiêu cú điện thoại, không có cái nào có thể giúp hắn tìm ra Tiểu Phiền Toái.
Sao lại có thể có chuyện đó?
Gió thổi qua còn có âm thanh, chim đi qua cũng phải để lại dấu vết, cô là một người sống sờ sờ như vậy đến đóng thế cho Lương Đậu Khấu, sao một chút manh mối cũng không thể nào tra ra được chứ?
Xem ra bên Lương Đậu Khấu chắc là đã động tay động chân gì rồi.
Cố Dư Sinh tinh tường cảm giác được mình càng ngày càng sốt cao, cả người không còn chút sức lực nào, nhưng hắn ngồi trên ghế tựa trầm tư một lát, vẫn cầm chìa khóa xe đi xuống lầu.
Hắn phải đi tìm cô.
Mặc dù không biết nên tìm ở đâu nhưng hắn vẫn muốn đi tìm.
Hắn còn rất nhiều lời chưa nói với cô, hắn không thể cứ như vậy trơ mắt nhìn cô biến mất khỏi thế giới của hắn.
Vừa mới đi xuống lầu một ngoài cửa sổ liền có một tia chớp lóe lên, màn đêm đen nhánh bị xé thành hai nửa, sau đó liền có một tiếng sấm rung chuyển trời đất.
Quản gia đã ngủ cũng bị đánh thức, bà mặc áo choàng, từ trong phòng ngủ chạy ra, muốn kiểm tra xem tất cả các cửa sổ đã được đóng chưa nhưng không ngờ lại thấy Cố Dư Sinh đang đổi giày ở cửa, bà xoa xoa đôi mắt có chút lim dim buồn ngủ kinh ngạc gọi: “Thiếu gia?”
Cố Dư Sinh ngẩng đầu nhìn bà một cái, không lên tiếng mà đứng dậy, đi về phía cửa nhà.
Bước tiến của hắn có chút bất ổn, trước khi mở cửa, thân thể lại lảo đảo một hồi.
Quản gia lập tức chạy tới, đưa tay đỡ Cố Dư Sinh, sau đó mới phát hiện mặt hắn đỏ ửng, có chút gì đó không đúng, trên trán toàn là mồ hôi, toàn thân nóng rần.
Quản gia cau mày, nhanh chóng giơ tay lên sờ trán của hắn, quả nhiên là nóng đến giật mình.
“Thiếu gia cậu sốt cao như vậy còn muốn đi đâu?” Quản gia thu tay về, dìu Cố Dư Sinh muốn dẫn hắn đến ghế salon ngồi nghỉ.
Cố Dư Sinh bỏ tay của quản gia ra, không nói một lời kéo cửa ra, không để ý mưa to gió lớn bên ngoài, cũng không mang theo dù, muốn đi ra ngoài.
Quản gia cầm một cái ô để sẵn ở cửa, vội vội vàng vàng chạy theo hắn.
Cô vừa mới bước xuống bậc thang, Cố Dư Sinh đã ngồi ở trong xe, khởi động xe xong, đang từ từ quay đầu xe.
“Thiếu gia!” quản gia che dù chạy đến trước cửa xe.
Cố Dư Sinh trong xe hoàn toàn không để ý đến bà, chỉ tăng tốc vọt ra khỏi biệt thự.
Khi xe của hắn biến mất, bầu trời lại có một tia chớp lóe lên, sau đó lại là một tiếng sấm long trời lở đất, quản gia sợ đến mức vội vội vàng vàng cầm ô quay lại cửa.
Khép ô lại, quản gia mới phát hiện mình chỉ mới đứng ra ngoài một chút đã ướt đẫm quần áo, ống quần đang tí tách nước chảy xuống.
Mưa che khuất cả tầm mắt, ánh đèn cảm ứng trên cửa ra vào giúp quản gia nhìn thấy được ngoài trời mưa trắng đêm.
Mưa lớn như vậy, đêm hôm khuya khoắt, ra ngoài nguy hiểm đến nhường nào, đường đi có thể bất ổn, mà thiếu gia lại chạy xe nhanh như vậy, có thể sẽ xảy ra chuyện gì hay không?
Quản gia càng nghĩ càng lo lắng, cũng không thay quần áo ướt nhẹp đã vội vào nhà gọi điện thoại cho Cố Dư Sinh.
Điện thoại reo rất lâu cũng không có người bắt máy.
Quản gia cúp máy xong, tiếp tục gọi, không biết cuối cùng bà đã gọi bao nhiêu lần Cố Dư Sinh cũng không bắt máy.
Ngoài cửa sổ lại là một trận sấm chớp đùng đùng, chấn động đến nỗi cửa sổ kêu lách cách, trời mưa càng lớn, cửa sổ trong phòng khách kêu càng dữ dội.
Quản gia sầu lo liếc mắt nhìn cơn mưa ác liệt ngoài cửa sổ, thả điện thoại sau một hồi chuông dài cũng không có ai bắt máy xuống, suy nghĩ một chút, bà lại cầm điện thoại lên, muốn gọi đến nhà cũ, nhưng vừa bấm hai số bà lại ngừng lại.
Cố lão gia tuổi cũng đã lớn, thiếu gia có xảy ra chuyện gì cũng không muốn cho ông biết, chính là hắn sợ ông lo lắng, nên bà biết chỉ cần bà gọi cuộc điện thoại này, Cố lão gia sẽ không yên lòng cả đêm, mà Cố Dư Sinh biết được sẽ lại lên cơn…
Quản gia chần chừ một chút, lại cúp máy, đổi thành gọi cho Lục Bán Thành.
Điện thoại vang lên chưa được hai tiếng Lục Bán Thành đã bắt máy, âm thanh còn ngái ngủ: “Alo?”
“Lục tiên sinh, là tôi, quản gia của Cố thiếu gia, thật ngại quá đã trễ như vậy rồi mà còn làm phiền ngài.”
Không ngờ giờ này bà lại gọi điện thoại đến, Lục Bán Thành ngừng vài giây mới hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Là như vầy, Cố Dư Sinh vừa đi ra ngoài, cậu ấy sốt cao, còn chưa đi thẳng được đã chạy xe trong điều kiện thời tiết thế này, vết thương trên người cậu ấy còn chưa khỏe hẳn, tôi sợ sẽ xảy ra chuyện gì, gọi điện thoại cậu ấy cũng không bất máy, tôi cũng không dám gọi cho Cố lão gia, sợ ông ấy lo lắng…”
Quản gia nói tới đây, còn chưa kịp nói câu tiếp theo, Lục Bán Thành cũng đã hiểu ý của bà: “Tôi biết rồi, bây giờ tôi đi tìm anh ấy.”
“Cảm ơn Lục tiên sinh.”
. . . . . . .
Trong lòng Cố Dư Sinh hiểu rõ hắn làm như vầy chẳng khác nào mò kim đáy biển, không thể tìm thấy Tiểu Phiền Toái.
Thế nhưng hắn cũng biết, mù quáng tìm kiếm như vậy là nhánh cỏ duy nhất mà hắn có thể nắm lấy.
Khí trời rất đáng sợ, mưa to đến nỗi cần gạt cũng gạt không kịp nước.
Cố Dư Sinh mở toàn bộ cửa sổ, cũng không để ý nước mưa đang xối xả văng vào xe, tìm dọc theo từng con đường trên thành phố.
Mặc dù ngồi trong xe nhưng toàn thân hắn đã ướt đẫm trong chớp mắt, trong xe cũng sắp ngập vì nước mưa.
Vết thương trên đầu và trên chân hắn còn chưa cắt chỉ, vết thương bắt đầu bén đau.
Kỳ thực đau một chút cũng tốt, có thể kích thích não đang mơ màng vì sốt của hắn có thể tỉnh táo hơn một chút, như vậy hắn có thể tìm kiếm cô lâu hơn một chút.
Mưa càng ngày càng lớn, ý thức của Cố Dư Sinh càng ngày càng trở nên mơ hồ, hắn dần không nhìn thấy con đường ở phía trước nữa.
Hắn cố hết sức chống mắt lên, vừa chú ý người đi đường vừa đi về phía trước.
Hình như chỉ mới đi được mấy trăm mét, hoặc là đã đi được cả ngàn mét, Cố Dư Sinh run chân không còn chút sức nào để đạp ga.
Hắn thở ngày một nặng nhọc, mí mắt nặng nề, hắn biết mình sắp không chịu đựng nổi, trước khi hôn mê liền dùng một chút ý thức cuối cùng tấp xe vào lề, sau đó đạp thắng, xe liền dừng lại, hắn mới gục lên tay lái không nhúc nhích.
. . . . . . . .
Cố Dư Sinh tỉnh lại, đêm đen nhánh, hắn cố gắng mở mắt ra, hình như là một ánh đèn mờ mờ quen thuộc.
Dù hắn không nhìn xung quanh cũng có thể biết được hắn đang nằm trong phòng ngủ của biệt thự.
Còn chưa hạ sốt nhưng nhiệt độ cũng đã không còn cao như lúc đầu, thân thể mệt mỏi đến nỗi một chút sức lực cũng không có, hắn nằm trên giường một lúc lâu cũng không thể trở mình.
Trên tay hắn còn có kim truyền nước biển, trong bình nước biển chỉ còn lại một ít chất lỏng, theo ống dẫn từ từ chảy vào trong mạch máu của hắn.
Hắn nằm im một lúc, liền nhắm hai mắt lại, không có ngủ, trong não trống không, hoàn toàn không suy nghĩ được gì.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, có tiếng bước chân trầm ổn đi tới, dừng ở bên giường.
Hắn biết không phải là quản gia nhưng cũng chẳng buồn mở mắt ra để xem là ai.
Qua khoảng một phút, người đó rút kim ra khỏi tay hắn, sau đó cầm một miếng bông gòn không cho máu chảy ra.
Người như vậy ᴆụng vào cũng đủ để cho hắn biết đó là Lục Bán Thành.
Đợi đến lúc Lục Bán Thành lấy miếng bông đi, hắn mới từ từ mở mắt ra.
Lục Bán Thành đang nghiêng người bỏ miếng bông gòn vào thùng rác, cũng không biết hắn đã tỉnh lại.
Cố Dư Sinh không lên tiếng, cố gắng chống tay ngồi dậy.
Lục Bán Thành đưa lưng về phía hắn, nghe tiếng động lại quay đầu, liếc mắt nhìn hắn: “Tỉnh rồi?”
Cố Dư Sinh không lên tiếng, hơi nghiêng người dựa vào đầu giường.
Lục Bán Thành cầm một cái nhiệt kế đưa tới bên miệng Cố Dư Sinh: “Thử xem.”
Cố Dư Sinh không nói gì mở miệng ngậm nhiệt kế.
Lục Bán Thành còn nói: “Quản gia nấu cho anh một ít cháo, em đi lấy cho anh.”
Cố Dư Sinh cũng không có phản ứng.
Lục Bán Thành không nói thêm gì nữa, quay người đi ra khỏi phòng.
Khi Lục Bán Thành bưng một chén cháo quay trở lại, Cố Dư Sinh ngồi trên giường đang đờ ra nhìn một chậu cây xanh ngắt ở góc phòng.
“Thức dậy làm gì?” Lục Bán Thành hỏi, sau đó đi tới bên giường, cầm nhiệt kế trong miệng Cố Dư Sinh ra nhìn một hồi, liếc mắt nhìn: “38 độ, vẫn còn hơi sốt, ngày mai phải gọi bác sĩ đến một chuyến.”
Đáp lại hắn vẫn là sự yên tĩnh.
Lục Bán Thành để nhiệt kế xuống, ngẩng đầu nhìn Cố Dư Sinh, phát hiện hắn vẫn ngồi im không hề nhúc nhích.
Hắn đứng tại chỗ một lát, mới cất bước đi đến trước mặt Cố Dư Sinh, ngồi xuống ghế salon, sau đó mới nói: “Cả ngày anh đã không ăn gì rồi, ăn một chút đi.”
Cố Dư Sinh trầm mặc không nói lời nào.
“Anh vẫn còn sốt, vết thương trên người tối hôm qua ngấm nước, không ăn làm sao có thể khỏe lại được?”
“Em biết anh rất khó vượt qua được chuyện này nhưng anh cũng không thể ђàภђ ђạ bản thân mình như vậy được chứ?”
“. . . . . .”
Lục Bán Thành khuyên một hồi lâu, Cố Dư Sinh cũng không nói gì, vẫn cứ giữ dáng vẻ trầm mặc, biểu hiện cũng hoàn toàn không có một chút biến chuyển nào, giống như hắn đang hoàn toàn chìm đắm trong thế giới suy nghĩ của bản thân, hoàn toàn không nghe thấy bên ngoài đang làm gì, nói gì.
Lục Bán Thành trầm mặc lại, trong phòng ngủ yên tĩnh một lúc lâu, Lục Bán Thành khẽ thở dài một hơi, lại nói: “Tối hôm qua quản gia gọi điện thoại cho em, em tìm hơn nửa đêm mới tìm được anh, lúc đó anh đã hoàn toàn hôn mê, nhiệt độ cao đến đáng sợ…”
“… Mưa lớn như vậy em không tìm được anh, sợ anh có chuyện, gọi một cú điện thoại choChuột, em định hỏi xem anh có đi tìm cậu ấy không… Không ngờ sau khi hắn xác nhận không có gặp anh xong lại hỏi em một câu, có phải vì chuyện của hai người vợ không?”
“Em lúc đó còn không hiểu hai người vợ là sao, sau đó mới biết, thì ra là Tiểu Khấu tìm một người đóng thế,… Sau khi đưa anh về nhà xong, em có hỏi quản gia vài câu, hình như bà ấy cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, mơ mơ màng màng, liền nói hôm qua anh đuổi Tiểu Khấu ra khỏi nhà, luôn mồm hỏi cô ấy người kia đâu…”
“Người kia… là người đóng giả Lương Đậu Khấu sao?”
Sau khi Lục Bán Thành hỏi xong, dừng một lúc lâu mới mở miệng nói nghi hoặc của mình hỏi: “… Cô ấy đi rồi?”
Cố Dư Sinh đang nhìn chằm chằm cây xanh kia khi nghe đến ba chữ cuối cùng kia, lông mi run rẩy mấy lần, sau đó liền buông thõng mi mắt.
Hắn không trả lời vấn đề của Lục Bán Thành mà mệt mỏi ngồi trên ghế salon cạnh Lục Bán Thành, âm thanh nặng nề: “Có thể kéo rèm cửa lại không?”
Lục Bán Thành nhìn Cố Dư Sinh một lúc, nói: “Được.”
Sau đó hắn đứng dậy, đi tới cửa sổ, kéo rèm kín không còn một khe hở.
Hắn quay người, vừa mới chuẩn bị ngồi lại trên ghế salon lại nghe Cố Dư Sinh nói, âm thanh rất nhỏ, cũng rất mệt mỏi: “Còn đèn nữa, tắt đi.”
Lục Bán Thành không từ chối, tắt hết tất cả các đèn trong phòng.
Bên trong trở nên đen kịt không thể nhìn thấy năm ngón tay.
Lục Bán Thành từ từ cẩn thận mò mò đi về phía ghế salon, ngồi trong bóng tối nhìn về phía Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh cho rằng hắn không nhìn kỹ, khẽ nhúc nhích một chút, qua mấy giây, mới nhẹ giọng mở miệng: “Tôi vừa tỉnh lại đã cầm điện thoại di động gọi một hồi, tất cả bọn họ đều nói… không tìm được cô ấy…”
Lục Bán Thành không mở miệng, nhưng hắn biết trong “Bọn họ” trong miệng Cố Dư Sinh là những người hắn đã liên hệ để tìm kiếm Lương Đậu Khấu giả.
“…Chuột hôm đó gọi điện thoại cho tôi nói cho tôi biết cô ấy không phải là Lương Đậu Khấu, tôi đã lái xe từ Thượng Hải về Bắc Kinh chính là để tìm cô ấy… lúc đi tới thành phố A, nhận được điện thoại của cô ấy, cô ấy nói cho tôi biết cô ấy đến Thượng Hải tìm tôi,… cậu không biết đâu, lúc đó tôi rất hài lòng… tôi cực kỳ vui mừng, tôi cho rằng lúc đó chính là lúc chúng tôi bắt đầu, mãi đến hôm qua, tôi về nhà, tôi mới biết ngày hôm đó cô ấy đi tìm tôi không phải với một tâm thế bắt đầu mà lại là từ biệt… Kỳ thật tôi tỉnh lại trong bệnh viện, không nhìn thấy cô ấy, tôi liền rất sợ, trong lòng tôi đã có linh cảm, tôi chỉ là không nghĩ tới linh cảm của mình sẽ thật sự biến thành sự thật…”
Lục Bán Thành nghe đến đó, hoàn toàn hiểu ra: “Vì vậy ngày ấy nếu anh không cứu hai cậu bé đó thì đã có thể gặp cô ấy rồi đúng không?”
Lúc này Cố Dư Sinh phản ứng so với ngày thường còn chậm hơn, một hồi lâu sau hắn mới “Ừ” một tiếng.
Làm bạn bè, Lục Bán Thành biết mình nên an ủi Cố Dư Sinh nhưng trong chốc lát hắn cũng không biết mình nên nói gì, yên lặng một lát, mới nói: “Trong lòng anh có phải rất hối hận không?”
“Không hối hận…” Cố Dư Sinh nói đứt quãng: “…Chỉ cảm thấy thật sự khó vượt qua… Kỳ thật tôi có thể lên bờ nhưng tôi cũng không thể trơ mắt nhìn cậu bé kia ૮ɦếƭ, tôi cũng biết rất rõ nếu lúc đó cứu người, bản thân mình có thể cũng không lên bờ được…”
“Thế nhưng cậu cũng biết đó, tôi không thể thấy ૮ɦếƭ mà không cứu,… Kỳ thật tôi cũng từng nghĩ mình thật sự sẽ ૮ɦếƭ trong dòng nước kia, nhưng tôi lại nghĩ cô ấy đang chờ tôi, tôi liền có thể cố gắng chịu đựng mà vượt qua tất cả…”
“Bán Thành, cậu có biết không? Trước đây khi đi bộ đội, tôi cũng đã không ít lần bị thương, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy như lần này, chưa bao giờ cảm thấy mình lại muốn sống như vậy.”
Lục Bán Thành biết, Cố Dư Sinh còn chưa nói xong hắn cũng có thể biết, tâm tình của Cố Dư Sinh lúc này chắc chắn là ngột ngạt đến cực hạn, hắn nói với mình những chuyện này chính là muốn tìm một chỗ để giải bày mọi chuyện.
Vì vậy Lục Bán Thành không lên tiếng, chỉ im lặng ngồi nghe hắn nói.
“Tôi muốn sống… Bởi vì cô ấy đang chờ tôi…” Âm thanh của Cố Dư Sinh dần trở nên mơ hồ, có thể Lục Bán Thành vẫn có thể nghe hắn nói: “Tôi có thể vì bất kỳ sinh mạng nào trên mảnh đất này mà đánh đổi mạng sống của bản thân nhưng tôi chỉ vì một mình cô ấy mà hy vọng mình có thể tiếp tục sống…”
“Nhưng sau khi tôi sống sót… cô ấy cũng còn ở đây nữa…”
“Tôi vì cô ấy mà tồn tại a…” giọng nói của Cố Dư Sinh có chút run rẩy: “… Bây giờ tôi lại không biết mình tồn tại là vì cái gì nữa, tôi sống còn có ý nghĩa gì, rất vô vị, cậu có biết không?”
Nếu như lúc nãy Lục Bán Thành còn im lặng để nghe hắn giãi bày thì bây giờ Lục Bán Thành lại im lặng là bởi vì hắn không biết mình nên nói gì bây giờ nữa.
Trong phòng tối đen, hắn không thể nhìn rõ mặt Cố Dư Sinh, thế nhưng hắn có thể cảm nhận được sự nặng nề đau xót mà Cố Dư Sinh đang gánh chịu.
Cố Dư Sinh không nói nữa.
Bên trong lại yên tĩnh, Lục Bán Thành thậm chí có thể nghe tiếng hít thở của Cố Dư Sinh.
Không biết qua bao lâu, Cố Dư Sinh lại nhẹ nhàng nhúc nhích thân thể một chút, mở miệng, âm thanh có vẻ khàn khàn: “Đã rất nhiều năm tôi không được cảm nhận cảm giác vô vị này.”
Từ bỏ giấc mơ của chính mình, cha mẹ qua đời, hắn từ một người đầy nhiệt huyết ước mơ và hoài bão đã biến thành một con dao.
Hắn muốn chính mình chỉ cần cả đời cứ như vậy là được rồi, muốn ra sao thì ra.
Mãi đến khi cô xuất hiện, trái tim lạnh băng của hắn mới từ từ sống lại, đập lên những nhịp đập tươi mới.
Hắn giống như được hồi sinh, tạo nên một vòng luân hồi, mãi đến khi hắn cứu người rơi xuống nước, ngày ấy, nghe thấy những câu nói kia của cô, hắn mới rõ ràng ý thức được, sâu bên trong hắn lại có một giấc mơ mới.
Mà giấc mơ kia, chính là cô.
Nhưng giấc mơ mới của hắn so với việc buông tha mộng sơn hà năm đó lại càng khốc liệt hơn.
Mộng sơn hà kia, ít nhất hắn cũng được theo đuổi, cũng được hưởng thụ cảm giác sống trong giấc mộng đó, còn giấc mộng về cô, chưa kịp bắt đầu đã vội lụi tàn.
Cố Dư Sinh định thần một lúc lâu mới giật giật người, mơ mơ hồ hồ nhìn qua Lục Bán Thành đang nằm trên ghế salon.
Lại qua một lúc lâu, những tiếng nói kỳ cục lại đều đều phát ra từ miệng Cố Dư Sinh, âm điệu như là đang lẩm bẩm lầu bầu: “Tôi còn chưa khỏe lại, cô ấy đã rời bỏ tôi mà đi.”
Dừng một chút, hắn lại mở miệng, trong họng giống như bị một thứ gì đó chặn lại, hắn rất nặng nhọc nói tiếp: “…Tôi đã quyết định cho cô ấy tất cả mọi thứ, nhưng cô ấy đã đi rồi…”
“Không phải cậu cũng biết tôi rất sợ yêu một người sao? Nhưng tôi vẫn còn yêu… mà tên của cô ấy tôi còn không biết, ngay cả mặt của cô ấy cũng không…” hắn giơ hai tay che kín mặt mình, hô hấp nặng nề: “… Cái gì tôi cũng không biết…”
Lục Bán Thành cũng cảm thấy khó chịu, hắn nhìn chằm chằm bóng người của Cố Dư Sinh trong bóng tối không chớp mắt, mới nói: “Anh cũng đừng quá đau buồn… Dù sao anh cũng còn trẻ, biết đâu không bao lâu sau anh lại có thể tìm được một người phụ nữ tốt hơn thì sao. Đừng bi quan như vậy…”
“Không đâu…” Cố Dư Sinh nặng nề thở, chỉ nói hai chữ lại đột nhiên ngừng lại, sau đó hít mũi một cái rất nhỏ, rất nhỏ.
Bên trong rất yên tĩnh nên Lục Bán Thành có thể nghe được rất rõ ràng, thế nhưng hắn cũng không xác định, hô hấp cũng dừng lại.
Qua một lúc cực kỳ lâu, Cố Dư Sinh lại mở miệng, ngữ khí vẫn bình tĩnh, nhưng âm thanh lại mang theo một giọng mũi không dễ phát hiện: “… không gặp được cô gái tốt hơn đâu…”
Đối với hắn mà nói, cô chính là cô gái tốt nhất thế giới.
Độc nhất vô nhị, không thể thay thế.
Coi như cô đã đi rồi thì cả đời này hắn cũng sẽ tìm cô, tìm không thấy cô hắn cũng sẽ không yêu bất cứ cô gái nào khác nữa.
Hắn chỉ có một trái tim, cho cô rồi, hắn cũng không thể chấp nhận người khác được nữa.
Nghĩ tới đây, đáy mắt Cố Dư Sinh lại nóng lên, giọng nói ngày càng run đến khó nghe, rõ ràng là đang khóc nức nở: “Hơn nữa, tôi cũng không muốn quen, nhiều nhất chính là… vân vân…”
Có thể tìm thấy cô không?
Dù sao…
Đầu ngón tay Cố Dư Sinh chạm vào khóe mắt, cảm thấy ướƭ áƭ, toàn thân hắn cứng đờ, mới nói tiếp: “Bán Thành, tôi chỉ nghĩ về một tương lai mà thôi…”
Bên trong tương lai đó, chỉ có cô.
Chữ “thôi” cuối cùng của hắn còn chưa phát âm tròn vành rõ chữ lại ngậm miệng lại.
Cách mấy giây, Lục Bán Thành lại nghe thấy một tiếng khụt khịt rất nhỏ.
Hắn đang khóc sao?
Một lát sau, Lục Bán Thành thăm dò gọi: “Anh Sinh?”
Cũng biết biết hắn có nghe thấy hay không, hoặc là nghe thấy được nhưng không muốn trả lời.
Cách một lúc rất lâu, hắn mới “Hả?” một tiếng, ngữ khí nhàn nhạt, vẫn giống như lúc bình thường.
Sau đó Lục Bán Thành liền nghe thấy một loạt những âm thanh, là Cố Dư Sinh đứng lên, hắn chỉ có thể nhìn thấy bóng đen di chuyển.
Cố Dư Sinh đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa.
Sau đó trong nhà tắm lại có tiếng nước chảy, phá hủy bầu không khí yên tĩnh.
Trong nháy mắt, trực giác của Lục Bán Thành đang tự hỏi, Cố Dư Sinh có lén trốn vào nhà vệ sinh khóc không.
Qua một lúc, cửa phòng lại được mở ra.
Trong phòng tắm sáng đèn, chiếu sáng toàn bộ phòng ngủ, rơi vào trong mắt Lục Bán Thành là khuôn mặt không chút gợn sóng của Cố Dư Sinh, ngoại trừ đôi mắt có chút hồng, không có dấu vết đã khóc, nhưng lúc hắn mở miệng giọng nói nghe rất kỳ cục: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, cậu về nghỉ ngơi một chút đi, tôi cũng mệt rồi.”
Lục Bán Thành nhìn chằm chằm Cố Dư Sinh, khẽ gật đầu một cái đứng lên rời đi.
Mãi đến lúc Lục Bán Thành biến mất không còn tăm hơi, Cố Dư Sinh mới từ cửa phòng tắm từ từ đi đến giường, nằm ngửa trên giường.
Ánh đèn trong nhà vệ sinh vừa vặn chiếu xuống mặt hắn, khiến hắn chói mắt, hắn giơ tay lên, che lại ánh sáng, đáy mắt mới thoải mái hơn một chút, nhưng không qua bao lâu lại cảm thấy chua xót.
Chuyện của hắn và cô bắt đầu vào một ngày hạ trăm hoa đua nở, lại kết thúc vào một mùa đông cành khô trơ trọi.
Thời gian nửa năm, là thời điểm ấm áp nhất trong sinh mệnh của hắn, mất đi thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh, ai có thể chịu đựng được mấy ngàn dặm đau đớn?
Quãng thời gian còn lại của Cố Dư Sinh không có cô… hắn phải sống như thế nào đây?
Hay là giống như trước đây, vô tình vô dục, không bi ai không bi thương, sống ngày nào tính ngày đó sao?
Hình như cũng chỉ có thể như vậy, không có cô, còn có thể nào kém hơn sao, hay là đần độn vô vị không còn muốn sống?
Quãng đời còn lại dài như vậy, nhưng hắn luôn có cảm giác bản thân đã đến điểm cuối cùng của cuộc đời rồi.
-
Đã một thời gian dài Tần Chỉ Ái chưa gặp mẹ, còn hai tháng nữa là đến tết, thêm vào việc vừa mới rời khỏi Cố Dư Sinh, tâm tình của cô không ổn định cho lắm, món nợ của cha cũng đã có thể được trả sạch, nhịn lâu như vậy, cô cũng đã có thể quay trở lại cuộc sống sinh hoạt bình thường, vì vậy cô muốn cho mình một kỳ nghỉ dài hạn, liền tự tay điền đơn xin nhập học lại vào ngày khai giảng sau kì nghỉ đông.
Đơn xin nhập học rất nhanh liền được nhà trường phê chuẩn.
Coi như đã xong tất cả những chuyện ở Bắc Kinh.
Cô không có nơi ở ở Bắc Kinh nên mấy ngày nay chỉ toàn ở khách sạn, sau khi nhận phê chuẩn nhập học của trường xong cô định buổi chiều sẽ đi tìm mẹ và Tần Gia Ngôn ở Hàng Châu.
Nhưng còn chưa mua được vé tàu cô đã nhận được điện thoại của Hứa Ôn Noãn, nói cho cô biết cô ấy đã giải quyết xong tất cả những chuyện còn lại ở Thượng Hải, mấy ngày nữa sẽ trở về Bắc Kinh không muốn về nhà làm phiền cha mẹ nên muốn thuê nhà trọ, hỏi cô có muốn chia phòng không.
Tần Chỉ Ái đang do dự không biết là năm sau nên vào ký túc xá của trường ở hay là tìm nhà trọ gần trường ở, lại nghe Hứa Ôn Noãn đề nghị như vậy, chẳng cần suy nghĩ liền đồng ý.
Ngày mốt Hứa Ôn Noãn đến Bắc Kinh mà còn chưa tìm được chỗ nên sau khi cúp máy xong cô liền liên lạc với trung tâm môi giới, tìm một căn phòng trọ.
Vận may của cô cũng không tồi, chiều hôm đó liền tìm thấy một căn nhà dù là xét về giá cả hay vị trí đều rất tốt, cô chụp ảnh cho Hứa Ôn Noãn xem xong, được sự chấp thuận của Hứa Ôn Noãn liền lập tức ký hợp đồng.
Lấy được chìa khóa nhà cũng đã là năm giờ chiều, Tần Chỉ Ái không có gì làm liền đi đến siêu thị mua một chút đồ dùng hằng ngày, trở lại trang trí phòng.
Đợi đến lúc hoàn thành xong mọi việc, cũng đã là 11 giờ khuya, Tần Chỉ Ái đi ra cửa nhỏ của khu Khoái xan sảnh ăn một tô mì, lấp đầy bao tử trống rỗng, sau đó mới quay trở lại phòng bắt đầu thu dọn đồ để sáng sớm ngày mai đi Hàng Châu.
Tất cả quần áo của cô đều để ở Hàng Châu, Tần Chỉ Ái nghĩ, qua tết lúc về lại Bắc Kinh có thể phải xách theo rất nhiều đồ nên lúc này phải dọn đồ ít nhất có thể.
Lúc Tần Chỉ Ái thu dọn hành lý, nhìn lên giường để một đống những thứ không cần mang theo.
Bởi vì quá mệt mỏi nên Tần Chỉ Ái chỉ có thể bỏ toàn bộ vào ngăn kéo, vừa mới chuẩn bị đi ngủ, cô lại nhìn thấy một hộp quà vuông vức ném trên mặt đất.
Bước chân của cô bỗng dừng lại, nhìn chằm chằm hộp quà một lúc lâu, cô mới cong người nhặt nó lên.
Mặc dù không mở ra cũng có thể biết được đó chính là chiếc nhẫn cô nhặt được sau vườn.
Lúc trước khi đổi lại với Lương Đậu Khấu, cô lại quên trong hành lý còn sót lại chiếc nhẫn này.
Tần Chỉ Ái ngồi chồm hỗm trên mặt đất, sửng sốt một lúc lâu, mới đứng lên đặt hộp nhẫn lên giường, sau đó mới đi tới nhà vệ sinh.
Tần Chỉ Ái tắm xong, tắt đèn lớn, nằm trên giường, làm thế nào cũng không ngủ được.
Cô lăn qua lộn lại một lúc lâu, ngồi dậy mở tủ đầu giường soi đèn bàn giản dị vào hộp quà kia, cô nắm trong tay hồi lâu mới giơ lên trước mắt, từ từ mở hộp ra.
Ánh kim cương lưu chuyển, đâm đến chói mắt.
Cô nhìn chằm chằm trong chốc lát, cũng không biết nghĩ gì, lại nhìn qua cửa sổ, nhìn cảnh đêm lấp lánh ánh đèn, ngây ngẩn hồi lâu mới đóng hộp nhẫn lại, nhẹ nhàng đặt trên tủ đầu giường, tắt đèn bàn, chui lại vào trong chăn, nhắm mắt lại.
Nằm nằm, mắt cô lại ướt.
Tàu của Tần Chỉ Ái khởi hành lúc 10 giờ ngày thứ hai.
Chưa tới 6 giờ cô đã rời giường, sau khi rửa mặt xong cô lại đi tới trước tủ đầu giường, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trong chốc lát, sau đó cầm lấy nhẫn bỏ vào trong túi áo bành tô, liền lôi hành lý đi ra cửa.
Cô đi tàu điện ngầm cô không nhanh chóng vào ga tàu hỏa mà lại tìm một công ty chuyển phát nhanh.
Sau khi đi vào, Tần Chỉ Ái muốn chuyển phát nhanh nhưng bất kể là người nhận hay người chuyển cô đều điền tên và số điện thoại của hắn
Cô đặt hộp nhẫn trong một chiếc hộp nhỏ, tự tay gói lại, sau đó đưa cho nhân viên chuyển phát nhanh, nhìn người ta đóng dấu vào hộp rồi mới trả tiền, nói cảm ơn, sau đó nhìn chằm chằm chiếc hộp trong tay nhân viên chuyển phát nhanh nhiều lần rồi mới kéo hành lý xoay người, cũng không quay đầu lại lấy một lần, đi tới nhà ga.
Chín giờ bốn mươi, Tần Chỉ Ái lên tàu hỏa.
Mười giờ đúng, tàu hỏa xuất phát đúng như giờ dự kiến.
Sau năm tiếng, đến trạm Hàng Châu Đông, Tần Chỉ Ái xuống tàu, lúc chờ taxi cầm điện thoại di động tra mã vận đơn, chính là đơn hàng sáng nay cô đã gửi đi.
Chắc là một chút nữa hắn sẽ nhận được chiếc nhẫn đúng chứ?
Đó là đồ vật cuối cùng có liên quan đến hắn mà cô mang theo.
Hắn và cô triệt để rõ ràng như vậy là tốt rồi.
Tần Chỉ Ái đứng ven đường, bừng tỉnh tinh thần, nhìn thấy taxi chạy đến, liền vẫy xe.
Ngồi lên xe, cô mới phát hiện thì ra tâm trạng của cô rất nặng nề.
Tim đập vất vả một lúc, bây giờ lại bén đau.
. . . . . . .
Lục Bán Thành cho rằng Lương Đậu Khấu giả kia rời đi sẽ khiến Cố Dư Sinh suy sụp một trận.
Hắn không nghĩ tới ngày hôm sau Cố Dư Sinh lại giống như không có chuyện gì vậy, đi đến công ty.
Ngoại trừ sức khỏe còn chưa hoàn toàn hồi phục, dẫn đến sắc mặt của hắn có chút trắng bệch, Cố Dư Sinh cũng không khác với ngày thường là mấy, bất kể là họp hay là đàm phán với khách hàng, trong miệng hắn vẫn nói chuyện rất rõ ràng logic.
Lúc Lục Bán Thành vẫn có chút lo lắng, nhưng sau khi quan sát tỉ mỉ xong, thấy Cố Dư Sinh vẫn mang dáng dấp tĩnh lặng nhạt nhòa như nước lã vậy, hắn mới từ từ cảm thấy yên tâm.
Thậm chí có ngày Cố Dư Sinh và Lục Bán Thành tham gia một số buổi tiệc, có người cười nói chơi trò đoán số, ai thua sẽ bị phạt ba chén rượu
Lúc tâm tình Cố Dư Sinh không tốt luôn không để ý đến người khác, lúc này chỉ cách ngày Lương Đậu Khấu giả rời đi có mấy ngày, người này chắc chắn phải chịu mất mặt rồi.
Ai ngờ hắn lại lười biếng ngồi trên bàn lại ngước mắt hờ hững nói: “Được.”
Lục Bán Thành bất ngờ liếc nhìn hắn một cái, sau đó liền nhìn thấy hắn thật sự đưa nắm tay trước mặt người kia.
Ba thua hai thắng.
Cố Dư Sinh thua.
Đầu hắn còn chưa cắt chỉ, Lục Bán Thành lại ngăn lại, nói với người kia: “Anh Sinh còn chưa khỏe, không thể uống rượu.”
“Vậy làm sao bây giờ?” người cùng chơi với Cố Dư Sinh cũng không miễn cưỡng hắn, để chai rượu xuống, suy nghĩ một hồi, có thể là đã ngà ngà say, lá gan cũng lớn hơn, liền nói: “Nếu đã như vậy, hay là Cố tổng hát một bài đi.”
Nói thật, Lục Bán Thành quen biết Cố Dư Sinh nhiều năm như vậy rồi nhưng hắn chưa bao giờ nhìn thấy Cố Dư Sinh hát , cũng vì vậy hắn vẫn cho rằng Cố Dư Sinh sẽ từ chối lời đề nghị này, nhưng không ngờ lại thêm một lần nữa, Cố Dư Sinh lại làm ngược lại với suy nghĩ của Lục Bán Thành, hắn đồng ý rồi.
Trong phòng karaoke, có người thấy Cố Dư Sinh đồng ý, lập tức để nhân viên phục vụ chuyền micro và điều khiển từ xa cho hắn.
Cố Dư Sinh cầm điều khiển từ xa, nhìn một lúc mới bấm nút.
Sau đó âm nhạc êm tai vang lên.
Cố Dư Sinh ngồi một chỗ không nhúc nhích, đợi khoảng 20 giây, mới đứng dậy, mở miệng.
Bài hát kia nguyên gốc là do ca sĩ nữ hát, thế nhưng Cố Dư Sinh chọn bài này hát ngược lại cũng đặc biệt có ý nghĩa.
Sau khi kết thúc, hắn cầm micro đứng dưới ngọn đèn, biểu hiện rất ôn hòa, không biết đang nghĩ gì, ánh mắt lại lấp lánh nước, mãi cho đến khi có người vỗ tay, hắn mới xoay người đưa micro cho nhân viên phục vụ, đi đến trước bàn lại ngồi xuống chỗ cũ.
Lục Bán Thành nhìn mắt hắn vài lần, nghĩ thầm đêm nay Cố Dư Sinh thật sự tâm tình rất tốt a, xem ra hắn còn nguôi ngoai dễ hơn nhiều so với sự tưởng tượng của hắn.
Hai ngày sau Lục Bán Thành mới biết, hắn hiểu sai ý của Cố Dư Sinh rồi, không phải là đã nguôi ngoai mà là chưa từng nguôi ngoai.
Đợi đến khi hắn xử lý mọi chuyện xong cũng đã là năm giờ chiều.
Lúc tan tầm, buổi tối hắn không có gì làm, Cố Dư Sinh ở trong phòng làm việc, Lục Bán Thành không có hình tượng nằm trên ghế salon đột nhiên nghĩ xong rồi nói: “Em biết có một chỗ không tệ lắm, chúng ra đến đó ăn tối đi.”
Cố Dư Sinh đang xem lướt qua văn bản trên máy tính, tay trái chống cằm, trên mặt hững hờ, nghe lời nói của hắn xong cũng chẳng nhìn hắn một cái, không để ý nói: “Được.”