Ép Yêu 100 Ngày - Chương 33

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Tiểu Phiền Toái, Chúng Ta Sinh Em Bé Đi
Ngữ khí nói chuyện của hắn rất hời hợt, như đang nói chơi để cất giấu đi sự chân thành bên trong.
Tần Chỉ Ái không đoán được, chỉ nghĩ là hắn nói đùa , nhưng trái tim lại bị câu nói của hắn làm cho đập loạn hai lần, sau đó híp mắt cười: “Vậy anh là đồng phạm của em rồi!”
“Đồng phạm?” Cố Dư Sinh giống như không vừa ý hai chữ này, nhíu mày lại, một tay vừa lái xe một tay chống lên cửa sổ, nhìn chằm chằm phía trước Tần Chỉ Ái, sau đó mới quay đầu nhìn cô, âm thanh vẫn mang ngữ khí nhàn nhạt: “Làm gì có vụ đồng phạm? Anh là cưới vợ theo vợ, phụ xướng phu tùy.”
Cưới vợ theo vợ, phụ xướng phu tùy… Đây rõ ràng là những từ vợ chồng mới dùng nói chuyện với nhau sao…
Tim Tần Chỉ Ái đập nhanh chịu không nổi.
Cô cảm thấy câu “Tiểu Phiền Toái cười rồi” đã có chút ái muội, nên vội vàng chuyển sang chuyện khác, nhưng không ngờ nói một hồi đến cuối cùng lại có thêm một câu còn mờ ám hơn bay từ miệng của hắn ra.
Tần Chỉ Ái không biết nên nói gì để đáp lại Cố Dư Sinh, hay là nói sang chuyện khác.
Bên trong xe lại yên tĩnh một chút, Cố Dư Sinh lái xe, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên chuyển bánh lái, dừng xe bên đường.
Tần Chỉ Ái còn đang chìm đắm trong câu: “cưới vợ theo vợ, phụ xướng phu tùy”, bị hắn làm cho tỉnh táo lại, đầu tiên nhìn ra ngoài cửa số một chút, phát hiện còn chưa tới biệt thự, liền ngạc nhiên nhìn về phía Cố Dư Sinh.
Đúng lúc Cố Dư Sinh cũng nhìn cô.
Dáng vẻ của hắn có chút thích ý.
Không biết có phải vì lời nói của hắn lúc nãy quá mập mờ hay không, Tần Chỉ Ái cảm giác được ánh mắt của hắn nhìn cô hoàn toàn trở nên mờ ám, trong lòng cô bỗng trở nên căng thẳng.
Cũng không biết hắn lẳng lặng nhìn cô bao lâu, lúc Tần Chỉ Ái bị hắn nhìn, mặt cô đều đã đỏ lên, hắn lại bỗng nhiên mở miệng: “Anh là anh, quản lý là quản lý.”
Tần Chỉ Ái nghe xong câu đó của Cố Dư Sinh, đầu óc mơ hồ qua một lúc, mới phản ứng được, thì ra hắn là đang đáp lại câu “Trong làng giải trí em đã có Chu Tịnh, có chuyện gì cô ấy giúp em là được rồi, anh không cần phải quá lo lắng.”
Vì vậy, ý của câu nói này chính là dù sau này có xày ra chuyện gì, hắn cũng sẽ nhúng tay vào?
Đây là gián tiếp nói cho cô biết, sau này dù có chuyện gì xảy ra, hắn cũng sẽ bảo vệ cô?
Tần Chỉ Ái khẽ nhếch môi, nhìn vẻ mặt của Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh có thể thấy cô đã hiểu lời nói của hắn, lúc này mới tiếp tục lái xe.
Hai người lại không nói chuyện, trong xe lại yên tĩnh, Tần Chỉ Ái lại thỉnh thoảng liếc nhìn hắn.
Cô không biết rốt cuộc hiện nay Cố Dư Sinh xem cô là gì? Vẫn là một món đồ chơi, hay là đã bắt đầu yêu cô?
Nhưng cô biết, hắn càng ngày càng đối xử tốt với cô.
Cô có nằm mơ cũng không dám hy vọng xa vời chuyện tình cảm, nhưng mà rất nhanh, rất nhanh, cô phải mất đi tất cả những thứ này rồi.
Cô biết ngày mười Lương Đậu Khấu trở về, nhưng lại không biết cụ thể lúc nào sẽ đổi lại, Chu Tịnh vừa nói ngày tháng cụ thể rồi, ngày 12… không còn bao nhiêu thời gian nữa rồi. . .
Chưa tới lúc ly biệt, nhưng chỉ nghĩ đến thời khắc đó thôi, Tần Chỉ Ái đã cảm thấy đau lòng kinh khủng.
Cô yêu Cố Dư Sinh, nên càng thêm bi thương.
Tần Chỉ Ái nhìn ngoài cửa xe, càng đến gần biệt thự, khung cảnh thành phố quen thuộc, cô bỗng nhiên trở nên kích động hơn.
Từ lúc trẻ cô đã luôn khao khát yêu thương, nhưng vẫn không thể hoàn thành ước mơ của mình.
Cả đời này cô cũng được ở cùng hắn một quãng thời gian, những ngày thường hắn bận rộn không thể ở bên cô, hôm nay lại không đi làm, nếu còn bỏ lỡ đêm nay, sau này sẽ không còn cơ hội tốt như vậy.
Càng kích động, cô nhìn thấy Cố Dư Sinh đang chuẩn bị quẹo xe vào biệt thự liền nói: “Chờ một chút.”
Cố Dư Sinh đạp phanh xe, quay đầu nhìn Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái ý thức được vừa rồi mình đã quá kích động, thoáng cụp mắt mới mở miệng: “Tối nay anh không có việc gì bận đúng không?”
“Đúng.” Cố Dư Sinh gật nhẹ đầu, nhìn ánh mắt của cô đầy khó hiểu.
Có những lời, những năm gần đây, dù có mơ đi mơ lại nhiều lần, cô cũng muốn nói, nhưng lúc nói những lời này, Tần Chỉ Ái có chút căng thẳng, cô nắm túi trong tay thật chặt, nhìn ánh mắt của Cố Dư Sinh, giống như lúc trước lúc hắn chưa hỏi đã biết địa chỉ nhà cô, cô lấy hết dũng khí mới dám hỏi hắn: “Chúng, chúng ta đi xem phim đi.”
“Bây giờ sao?” Lời đề nghị này quá đột ngột, khiến Cố Dư Sinh kinh ngạc.
“Ừm!” Tần Chỉ Ái gật đầu lia lịa, cô kiên quyết: “Đi bây giờ.”
Cô không muốn chờ nữa, cũng không thể chờ đến ngày mai, cô sắp phải rời đi rồi.
Hắn mãi mãi cũng sẽ không biết, lúc cô còn trẻ, đã căng thẳng, chờ mong, thấp thỏm như thế nào.
Hắn cũng mãi mãi sẽ không biết, hắn lỡ hẹn với cô hai lần, đã khiến cô thất vọng, khổ sở, tan vỡ như thế nào.
Cho nên bây giờ cô không muốn hẹn ngày hẹn giờ gì nữa, bây giờ đi được thì nhanh chóng đi thôi!
“Bây giờ là giờ cơm tối mà.”
Thật ra Cố Dư Sinh muốn nói ăn cơm xong rồi đi, nhưng còn chưa kịp nói, Tần Chỉ Ái liền không thể chờ được: “Chúng ta xem phim trước rồi ăn cơm có được không? Được không anh?”
Lúc nói xong ba chữ cuối cùng, âm cuối của cô lại có chút run rẩy, như là sốt ruột, như là khẩn cầu.
Cố Dư Sinh còn chưa nói xong đã chuyển bánh lái, quay xe đi về phía rạp phim: “Được.”
Tần Chỉ Ái không tiếc cả đời này, hài lòng mỉm cười, say đó mở điện thoại xem ngoài rạp đang chiếu những phim gì.
Xem phim gì thật ra không quan trọng, quan trọng là được cùng Cố Dư Sinh xem phim, Tần Chỉ Ái chỉ nhìn qua màn hình điện thoại, sau đó chọn một bộ phim mới phát hành, lúc Cố Dư Sinh dừng đèn đỏ, liền đưa điện thoại đến trước mặt hắn: “Phim này được không?”
Cố Dư Sinh chỉ làm theo ý cô, nên xem phim gì cũng không quan trọng, hắn chỉ nhìn lướt qua màn hình điện thoại, liền đật đầu: “Được.”
. . . . . . .
Một giây trước Cố Dư Sinh lái xe vào rạp phim, giây sau đã có một chiếc xe màu đỏ dừng hẳn ở cửa rạp chiếu phim.
Chu Tịnh lái xe, nhìn rạp chiếu phim một lúc, mới nhìn điện thoại di động đang sạc pin, đã được 73%, lúc này mới rút dây sạc, gọi điện thoại về nhà.
Lương Đậu Khấu hầu như vẫn luôn ở nhà chờ cô gọi điện thoại về, chỉ nghe điện thoại vang lên một tiếng, cô liền bắt máy: “Chu Tịnh, cậu đã hẹn với con bé đóng thế kia ngày đổi lại chưa?”
“Rồi, ngày 12.”
“Ngày 12? Hôm nay chỉ mới là ngày 8, tại sao lại phải chờ nhiều ngày như vậy? Nếu đợi nữa, thì sao lại phải gọi tớ trở về gấp như vậy? Nếu còn chưa đổi, đến ngày đó Cố Dư Sinh cầu hôn cô ấy thì sao?”
“Sẽ không, hắn sẽ không cầu hôn thành công!” Chu Tịnh bỗng cắt đứt lời Lương Đậu Khấu, sau đó mặt mày ác liệt nói: “Tớ sẽ không cho Cố Dư Sinh có cơ hội cầu hôn!”
Lương Đậu Khấu trong điện thoại chần chừ một lúc, không hiểu hỏi: “Cậu nói vậy là có ý gì?”
Chu Tịnh không giải thích, lại đổi đề tài: “Tiểu Khấu, chuyện lúc chiều ở phòng chụp hình cậu đã thấy tin tức chưa?”
Lần này Lương Đậu Khấu trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng: “Nhìn thấy rồi, Cố Dư Sinh quan tâm cô ấy so với sự tưởng tượng của mình rất nhiều.”
“Đúng, cũng khác xa so với sự tưởng tượng của tớ.” Chu Tịnh nói xong, lại đổi giọng: “Không, chính xác là rất rất quan tâm cô ấy.”
Chu Tịnh cố tình nhấn mạnh mấy chữ rất, sau đó ngừng một chút, trong đầu đang nối câu chữ, sau đó mới mở miệng nói tiếp: “Tiểu Khấu, lúc trước cậu để cô ta gả cho Cố Dư Sinh, là vì cho rằng Cố Dư Sinh không thân thiết với Lương Đậu Khấu, cũng sẽ không biết là đã thay đổi người, nhưng bây giờ thì sao? Cố Dư Sinh rất thân thiết với con bé nghèo mạc rệp kia, cậu có dám đảm bảo, sau khi đổi trở lại, Cố Dư Sinh sẽ không phát hiện khác biệt không?”
“Tớ…” Lương Đậu Khấu chỉ nói được một chữ, cũng không dám nắm chắc, lại trầm mặc.
“Cậu có biết một khi Cố Dư Sinh phát hiện, điều này nói lên điều gì không? Điều này nói lên chuyện tìm người đóng thế đã bị bại lộ, Cố Dư Sinh sẽ biết người hắn yêu không phải là Lương Đậu Khấu mà là một người thay thế Lương Đậu Khấu! Đến lúc đó cậu nghĩ Cố Dư Sinh sẽ làm gì?”
Chu Tịnh cũng không cho Lương Đậu Khấu mở miệng, lại nói tiếp đáp án cho cô ta biết.
“Cố Dư Sinh sẽ ly hôn với cậu, sau đó tìm con bé nghèo kiết xác kia về làm vợ!”
Lương Đậu Khấu bị ngữ điệu của Chu Tịnh làm cho kinh hoảng: “Sao có thể? Tớ vẫn còn Cố lão gia…”
“Cố lão gia?” Chu Tịnh cười mỉa, lại mở miệng nói tiếp: “Thật sự đến lúc đó tớ có thể thẳng thắn nói cho cậu biết, Tiểu Khấu, dù cậu có Cố lão gia, cũng không thể ngăn cản Cố Dư Sinh ly hôn được!”
“Sao có thể như vậy được?” Chỗ dựa duy nhất của mình cũng bị Chu Tịnh gạt phăng, Lương Đậu Khấu tức lên: “Cố Dư Sinh vẫn luôn rất kính trọng Cố lão gia, mỗi lần tớ đi tìm Cố lão gia, Cố Dư Sinh đều sẽ nghe lời! Cố lão gia và ông nội của tớ có quan hệ tốt như vậy, ông chắc chắn sẽ không cho Cố Dư Sinh ly hôn, không làm chuyện có lỗi với ông của tớ!”
“Cố lão gia dù có quan hệ tốt với ông của cậu cũng có thể chịu nổi sức ép của Cố Dư Sinh sao? Cố Dư Sinh thỏa hiệp cũng không phải là vì cậu mà là vì muốn chiều lòng Cố lão gia, bởi vì hắn không thích cậu, có ra sao cũng được! Chỉ cần cậu không quấy rối hắn, hắn cảm thấy làm như vậy cũng đáng. Nhưng bây giờ lại không giống như vậy nữa, hắn có người để yêu, hắn toàn tâm toàn ý muốn kết hôn, ai có thể ngăn được hắn? Bây giờ ông cũng đã lớn tuổi rồi, lúc nào cũng có thể đi đời nhà ma! Hơn nữa Cố Dư Sinh không thích cậu, cả đời cậu cũng không có con được, hắn lại có thể để con bé nghèo kiết xác kia sinh con cho hắn, Cố lão gia chắc chắn sẽ vì chắt mà chịu thỏa hiệp.”
Chu Tịnh nói những lời sắc bén như vậy xong liền hít sâu một hơi, lại tiếp tục mở miệng: “Xế chiều nay tôi bày ra chuyện này thứ nhất là muốn dùng Cố Dư Sinh chèn ép Lâm Ức giúp cậu, thứ hai chính là cho cậu nhìn thấy hiện thực! Vì vậy Tiểu Khấu, cậu hãy tỉnh lại đi!! Đừng cho rằng Cố Dư Sinh là một kẻ ngu ngốc, hắn nhạy cảm hơn so với bất cứ ai trong số chúng ta nhiều, không dễ đối phó đâu!”
Lương Đậu Khấu yên lặng một lúc, mới nói: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?”
“Con bé kia bây giờ đã bị tớ uy Hi*p, Cố Dư Sinh còn chưa thật sự thổ lộ trước mặt cô ta, cô ấy cũng không dám manh động gì đâu, nhưng nếu như Cố Dư Sinh thổ lộ, hắn lại nhiều tiền hơn chúng ta, cô ấy còn phải sợ chúng ta sao? Vì lẽ đó, nếu cậu còn muốn làm Cố phu nhân, muốn ở bên cạnh Cố Dư Sinh thì chỉ còn một cách.” Nói xong, Chu Tịnh liền nói từng kế hoạch của mình cho Lương Đậu Khấu nghe.
Lương Đậu Khấu nghe xong lập tức xù lông lên, không hề nghĩ ngợi liền phản đối: “Sao có thể như vậy! Tớ làm vậy không phải Cố Dư Sinh sẽ càng ghét tớ sao?”
“Phải, sẽ càng ghét cậu! Nhưng mà hắn không còn thích cậu, sẽ trở thành Cố Dư Sinh như trước kia, sau đó hắn sẽ cùng cậu duy trì những sinh hoạt bình thường trước kia! Cậu mất đi tình yêu của hắn nhưng cậu vẫn có thể làm Cố phu nhân! Bằng không, cậu còn chưa chạm được tới hắn, vị trí Cố phu nhân cũng không được ngồi tới! Vì vậy, tự cậu chọn đi!”
Lương Đậu Khấu đấu tranh nội tâm không biết phải làm sao, cũng không nói gì.
Chu Tịnh cũng không vội, từ từ chờ Lương Đậu Khấu suy nghĩ rõ ràng.
Qua khoảng chừng mười phút, Chu Tịnh nhìn thấy Lương Đậu Khấu còn chưa quyết định được, suy nghĩ một chút, liền mở miệng: “Như vậy đi, cậu chuẩn bị một chút, đi một chuyến ra Cinemax, Cố Dư Sinh và con bé kia đang đi xem phim, qua khoảng hai tiếng đồng hồ sau sẽ ra về, cậu chứng kiến hình ảnh hai người đó ở bên nhau một chút, cậu sẽ có cảm giác chính xác mà quyết định xem có đồng ý lời đề nghị của tớ không.”
Lần này Lương Đậu Khấu trả lời rất thoải mái: “Được, tớ biết rồi!”
Cúp máy, Chu Tịnh ném điện thoại vào ghế cạnh người lái, xoa xoa đầu, vì suy nghĩ quá nhiều nên đầu cô cũng phát đau.
Cô nghĩ Tiểu Khấu nên đồng ý với đề nghị của cô chứ? Đề nghị này của cô có phải quá tuyệt tình không? Cũng không cho Tiểu Khấu một con đường sống…
Nhưng cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, không phải sao?
Nếu Tiểu Khấu ôm một tia hy vọng, Cố Dư Sinh hiện tại thích con bé kia như vậy, sau khi cô trở về có thể cùng Cố Dư Sinh ngọt ngọt ngào ngào ở bên nhau rồi… nhưng cô không nghĩ đến, nếu như bị phát hiện thì phải làm sao đây?
Vì vậy, không còn lựa chọn nào tốt hơn, chỉ có thể để mối quan hệ của Cố Dư Sinh và Lương Đậu Khấu trở về mức ban đầu, Cố Dư Sinh không quan tâm Lương Đậu Khấu nữa, mới không phát hiện Lương Đậu Khấu đã bị thay bằng một người khác.
Hay là còn có một sự lựa chọn tốt hơn, khiến cho Tần Chỉ Ái xảy ra chuyện ngoài ý muốn, để Lương Đậu Khấu mất trí nhớ, sau đó tình hình có một chuyển biến lớn, nhưng làm như vậy quá nguy hiểm, Cố Dư Sinh yêu người đóng vai Lương Đậu Khấu, nếu tra ra được ai hãm hại cô ấy, sợ lại sẽ lộ ra sơ hở, cho nên Chu Tịnh lại không muốn làm chuyện vừa mạo hiểm lại vừa vô ích như vậy, đối với cô mà nói, vị trí Cố Phu nhân mới là quan trọng, còn chuyện yêu hay không yêu hoàn toàn chẳng thành vấn đề.
Cô cật lực hỗ trợ Lương Đậu Khấu như vậy là mong một ngày Lương Đậu Khấu có thể có được Cố Dư Sinh, có thể mang được nhiều lợi ích đến cho cô, nhưng nếu không còn lợi ích gì… cô sẽ lập tức từ bỏ Lương Đậu Khấu, quay sang tìm người có giá trị hơn để nâng đỡ!
Chu Tịnh cười lạnh ha ha hai lần, hết cách rồi, xã hội này chính là vô tình vô tâm như vậy! Người không vì mình, trời tru đất diệt!!
-
Bộ phim Tần Chỉ Ái chọn là một bộ phim về tuổi thanh xuân, lúc cô chọn hoàn toàn không chú ý diễn viên đóng là ai, đợi đến lúc vào rạp ngồi mới phát hiện Lương Đậu Khấu cũng đóng bộ phim này.
Không phải là cô đóng bộ phim này mà là Lương Đậu Khấu trước khi còn chưa kiểm tra sức khỏe đóng.
Phim chiếu được hai mươi phút đầu, Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm màn hình lớn nhưng lại hoàn toàn không chú ý đến trên đó đang đóng cái gì, bởi vì trong đầu hắn đang nghĩ tới mình đã phá lệ một lần vì Tiểu Phiền Toái.
Bởi vì không ai biết, hắn có một tối kị là không bao giờ đi xem phim điện ảnh.
Hắn cũng nhớ không rõ vì sao bản thân mình lại có tối kỵ như vậy, những năm gần đây, hắn chưa bao giờ bước chân vào rạp phim lấy nửa bước.
Lời nói của Tiểu Phiền Toái thật sự có uy lực, thật sự lớn hơn so với sự tưởng tượng của hắn rất nhiều.
Lúc hắn đang trầm tư, Tần Chỉ Ái ôm hộp bắp rang bên cạnh hắn lại bỗng nhiên cười lớn.
Hắn quay đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của cô rất nhập tâm, hiếu kỳ quay đầu nhìn về màn hình, đại khái trong màn hình là Lương Đậu Khấu đang đóng phim, Cố Dư Sinh kìm lòng không được liền quay lại nhìn chằm chằm Tần Chỉ Ái, cau mày.
Sao hắn lại cảm giác được, Lương Đậu Khấu trong phim và Lương Đậu Khấu ngồi bên cạnh hắn có điểm không đúng chứ?
Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm màn hình lớn một chút, tìm tòi nghiên cứu xem điểm khác nhau là gì, nhưng hắn còn chưa tìm được thì màn hình lớn đã chuyển sang một diễn viên khác.
Dừng lại mấy giây, Cố Dư Sinh quay đầu nhìn Tần Chỉ Ái ngồi bên cạnh mình.
Cô bé ngồi trong rạp chiếu phim sợ bị người khác nhận ra nên đội một chiếc mũ lưỡi trai, che hết nửa mặt, chỉ lộ ra đường nét mềm mại của cằm và dưới cằm.
Tất cả sự chú ý của cô đều tập trung vào bộ phim này, nhìn chằm chằm màn hình lớn không chớp mắt, trong phim vừa nói một câu thoại hài hước, cả rạp đều cười to, cô cũng cười theo, lại không cười ra tiếng, chỉ là cong môi lên, rất vui vẻ.
Tiếng cười trong rạp còn chưa dừng lại, Cố Dư Sinh đã nghe thấy tiếng cười của Lương Đậu Khấu, hắn quay đầu, lại đánh giá cô khác gì so với màn ảnh.
Đúng lúc trong phim Lương Đậu Khấu cũng đội một chiếc mũ lưỡi trai, cũng đang cười.
Đều là khuôn mặt nhỏ, mắt mũi giống nhau, cũng là chiếc cằm nhỏ đáng yêu, ngay cả lúc cô nghe thấy lời thoại mà mỉm cười cũng giống như như đúc.
Nhưng Cố Dư Sinh lại cảm thấy hắn đang nhìn hai người khác nhau, cô trong phim lại mang đến cho hắn một cảm giác xa lạ không nói nên lời.
Tầm mắt Cố Dư Sinh lại nhìn tới nhìn lui Lương Đậu Khấu trong phim một lúc lâu, cuối cùng cũng không kiềm chế, tiến tới bên tai Tần Chỉ Ái, thấp giọng nói: “Anh cảm thấy em trong phim rất xa lạ?”
Nói thật lòng, nhìn Lương Đậu Khấu trong màn hình lớn, có thể không nhận ra đâu là Lương Đậu Khấu, đâu là Tần Chỉ Ái.
Nhưng Cố Dư Sinh lại nói… là hắn đã phát hiện ra chuyện gì?
Tần Chỉ Ái run run, tay đang cầm một viên bắp rang khi chuẩn bị cho vào miệng lại run lên, đầu ngón tay làm rơi bắp rang vào hộp.
Cố Dư Sinh chỉ mới hỏi cô một câu như vậy cô đã rối lên rồi… Tần Chỉ Ái vừa dặn lòng bình tĩnh lại, vừa giả vờ như không nghe thấy Cố Dư Sinh nói gì, nhìn chằm chằm màn hình cười cợt, sau đó lại lấy một viên bắp rang trong hộp cho vào miệng, lúc này mới tỏ vẻ như mới biết hắn nói chuyện với cô, quay đầu ngu ngơ “Hả?” một tiếng.
Phản ứng của cô quá tự nhiên cho nên Cố Dư Sinh căn bản không để ý đến căng thẳng quá một giây của cô, hắn nhìn thấy cô nghe không rõ, lại nói lần nữa: “Anh nói, hình như em ở trong phim hơi là lạ?”
Lần này Tần Chỉ Ái đã chuẩn bị tâm lý từ trước, vững vàng hơn nhiều, cô ngoẹo cổ, nhìn màn hình đúng lúc xuất hiện mình, sau đó mới tỏ vẻ khó hiểu hỏi: “Có sao? Sao em không thấy?”
Tần Chỉ Ái để làm cho biểu hiện của mình có vẻ chân thực một chút, lại hỏi: “Có chỗ nào lạ ạ?”
“Không dễ nói bằng lời.” Cố Dư Sinh nói bên tai Tần Chỉ Ái, từ từ lắc đầu, sau đó lại quay đầu tiếp tục xem phim, qua khoảng một phút, trên màn hình lại xuất hiện khuôn mặt của Lương Đậu Khấu, Cố Dư Sinh đăm chiêu nhìn một chút, bỗng nhiên tìm thấy điểm khác biệt, quay đầu nói vào tai Tần Chỉ Ái: “Đôi mắt có chút lạ.”
Cô và Lương Đậu Khấu không giống nhau nhất chính là ở đôi mắt… Lương Đậu Khấu đã từng sửa mắt, khóe mắt rất mờ nhạt, hai mí mắt cũng rất rộng…
Mỗi lần cô muốn hóa trang thành Lương Đậu Khấu, đều phải dán mí mắt.
Cô cải trang càng ngày càng thành thạo, trang điểm mắt càng ngày càng giống mắt của Lương Đậu Khấu, đến bây giờ hầu như rất khó mới có thể tìm thấy điểm khác nhau.
Cố Dư Sinh chỉ nhìn vào phim liền có thể nhìn thấy điểm khác biệt này.
Cố Dư Sinh loạn tùng phèo, thấp thỏm bất an, cô cố gắng để khuôn mặt tỏ vẻ bình tĩnh, không lộ ra một chút biểu hiện hoang mang nào, cô biết bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để mở miệng, vì vậy sau khi nghe thấy lời của Cố Dư Sinh xong, liền tỏ vẻ quan sát chăm chú “chính mình” trong phim xong, lại ổn định tâm trạng, mới quay đầu nói với Cố Dư Sinh: “Có thể là do trang điểm ạ.”
Dừng một chút, Tần Chỉ Ái lại mở miệng nói: “Có điều cũng có thể là do ánh sáng, hoặc là do hậu trường chế tác điều chỉnh lại như thế nào đó, sẽ khiến hình ảnh có chút không chuẩn…”
Cố Dư Sinh không nói gì, lượn quanh ánh mắt của Tần Chỉ Ái, lại lượn quanh một vòng khuôn mặt của Tần Chỉ Ái trong phim.
Rõ ràng là cùng một người, tại sao lại cho hắn hai cảm giác khác nhau?
Cố Dư Sinh chống tay xoa xoa thái dương, cau mày, lại tìm không ra đáp án, khó quá bỏ qua.
Dù sao cũng chỉ là một bộ phim, hay là giống như cô nói, là yếu tố bên ngoài tác động đến…
Cố Dư Sinh lúc này mới “Ừ với Tần Chỉ Ái một tiếng, giống như nói chuyện phiếm, ngữ khí rất đồng tình với giả thiết của Tần Chỉ Ái: “Có thể là vậy.”
Nói xong, Cố Dư Sinh lại dựa người gần Tần Chỉ Ái quan sát một chút, có thể là do phim quá tẻ nhạt, hắn lấy điện thoại di động ra bấm mấy cái.
Tần Chỉ Ái ngồi bên cạnh nhìn như đang chăm chú xem nhưng thật ra là đang để ý đến biến hóa của Cố Dư Sinh.
Đợi đến lúc Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm điện thoại lười biếng gõ vào màn hình, thật sự cho qua chuyện vừa nãy, cô mới thầm thở phào nhẹ nhõm, cả người xụi lơ, lén hít sâu vài hơi, dưới ánh sáng màn hình yếu ớt hầu như có thể thấy một tầng nước.
Đó là mồ hôi, những câu nói đột ngột lúc nãy của hắn khiến cô căng thẳng đến toát mồ hôi hột.
Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm lòng bàn tay ướt nhẹp một cái, lặng lẽ lau tay trên người mới nhìn lên màn hình.
Nội dung của bộ phim khá hài hước, xung quanh hết trận cười này rồi lại đến một trận cười khác vang lên, nhưng Tần Chỉ Ái lại không cười nổi, thậm chí trong lòng cô còn cảm thấy bi ai…
Biết không?
Lúc cô nghe hắn nói cô không giống Lương Đậu Khấu trong phim, cô không chỉ có căng thẳng, thấp thỏm mà còn có một chút vui mừng, kích động.
Cô đóng vai Lương Đậu Khấu lâu như vậy, cũng chưa từng có ai nhìn thấy sự khác biệt.
Bởi vì cô muốn hắn không còn nghi ngờ nữa, mới làm hắn không tìm ra chân tướng.
Từ rạp chiếu phim đi ra đã là tám giờ rưỡi tối.
Hai người còn chưa ăn tối, sau khi lên xe, Cố Dư Sinh liền hỏi: “Muốn ăn chút gì không?”
Tần Chỉ Ái cũng không nghĩ nhiều trả lời: “Gì cũng được ạ!”
Cố Dư Sinh lái xe đi, trong đầu nghĩ đến những chỗ hắn đã từng đi nghĩ tới nghĩ lui một lần, cuối cùng không biết tại sao lại nghĩ tới Trần Ký.
Ban đầu hắn còn không biết mình thích cô, ngày đó ở trước cổng trường cấp ba ngẫu nhiên gặp cô, lại muốn cùng cô đến Trần Ký ăn cơm.
Trên đường đi gặp Tần Dương và kẻ xấu, tâm tình của hắn lại không tốt, liền lỗi hẹn.
Chuyện khi đó hắn làm chưa được, bây giờ có thể tiếp tục hoàn thành, cũng coi như là một bắt đầu cho tương lai của cô và hắn.
. . . . . .
Cố Dư Sinh không nói chuyện, Tần Chỉ Ái cho rằng hắn muốn đến nơi nào đó ăn cơm, cô nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên lại nghĩ đến Trần Ký.
Cô quen biết hắn suốt tám năm, đó là lần đầu tiên hắn mở miệng mời cô ăn cơm.
Chỉ tiếc hôm đó gặp kẻ xấu, đã đến trước cửa Trần Ký, hắn lại bỏ cô mà đi.
Hiện tại có lại không còn hy vọng gì xa vời, xem phim vui vẻ xong rồi, những hạnh phúc kia từng cái từng cái đều làm cô cảm động, nhưng sau khi làm xong, coi như cô cùng hắn vẽ một kết thúc tốt đẹp, một dấu chấm tròn hoàn chỉnh.
Nghĩ tới đây, Tần Chỉ Ái chuyển ánh mắt nhìn Cố Dư Sinh, cô vừa định mở miệng gọi tên hắn, kết quả Cố Dư Sinh lại quay qua nhìn cô, hỏi: “Đi Trần Ký nha?”
Hắn lại nghĩ cùng một địa điểm với cô… tim Tần Chỉ Ái lại nhảy lên, khiến cô kích động mở miệng đều không che được sự hào hứng trong lòng: “Được ạ!”
. . . . . . .
Cơm nước xong đã là 11 giờ.
Trước cửa Trần Ký bình thường rất đông, chắn dường dành riêng cho người đi bộ, lúc này họ đang tụm năm tụm ba đi trên đường.
Có thể là do thấy cô vui vẻ như vậy, coi phim rồi ăn cơm, tâm tình của Cố Dư Sinh thật sự rất tốt, trên đường dành cho người đi bộ lúc này đã có mấy cửa hàng lục tục đóng cửa, Cố Dư Sinh đứng ở cửa Trần Ký, nhìn chung quanh, vẫn hỏi Tần Chỉ Ái một câu: “Có muốn đi một chút không?”
Lúc còn đi học, mấy cặp tình nhân trong trường rất thường hay làm mấy chuyện như đi xem phim, sau đó đi ăn cơm, rồi lại tản bộ trên sân thể dục.
Khi đó mỗi khi cô nghe được từ miệng Hứa Ôn Noãn những lời cô ấy kể khi cùng đi chơi với Ngô Hạo, đi xem phim gì, ăn cơm ở đâu, lại từ từ nắm tay nhau đi trên quãng trường như thế nào, Tần Chỉ Ái sau khi nghe xong sẽ nằm nhoài trên bàn học, ảo tưởng không biết đến khi nào mình mới được cùng Cố Dư Sinh đi xem phim, sau đó ăn một bữa cơm, rồi lại cùng nhau sải bước đây?
Đêm nay cô chỉ hy vọng có thể xem được một bộ phim, không ngờ lại còn được đi ăn, bây giờ lại có thể đi dạo…
Tần Chỉ Ái thật sự rất vui vẻ, nhưng sau những hài lòng kia lại làm cho cô thương cảm, cho tới khi cô cười gật đầu với Cố Dư Sinh, lúc chuẩn bị nói chuyện, đáy mắt đã chua xót, cô vội cúi đầu, mắt đỏ lên, cười nói: “Được ạ!”
Cố Dư Sinh không lên tiếng, bước đến bậc thang ở trước cửa Trần Ký.
Tần Chỉ Ái theo phía sau, hôm nay lúc ra khỏi nhà cô chọn một đôi giày cao gót, con đường dành cho người đi bộ này khá gồ ghề, lúc cô đi qua, không giữ vững được sắp té, lại được Cố Dư Sinh ôm lại, sau khi đi qua đoạn đường kia, hắn lại không buông cánh tay cô ra mà trượt một đường thẳng xuống cổ tay cô, nắm chặt.
Đầu ngón tay Tần Chỉ Ái cứng đờ, lại không né tránh, để hắn nắm, lúc đi được khoảng hai trăm mét, cô dùng hết dũng khí, nắm tay hắn.
Hắn cảm nhận được động tác tinh tế của cô, lại không nhìn cô, nhưng bàn tay nắm tay cô lại siết một chút.
Đường dành riêng cho người đi bộ có một chỗ bán trà sữa rất nổi tiếng, lúc này còn chưa đóng cửa, đã mười một giờ rưỡi mà còn một hàng rất dài.
Lúc Cố Dư Sinh đi ngang qua, mấy cô bé ra khỏi tiệm trà sữa cầm một ly trà sữa, vừa uống vừa nhẹ nhàng nhìn mấy cậu nhóc đi bên cạnh cười.
Khuôn mặt vui vẻ của những cô bé kia khiến Cố Dư Sinh không kiềm được đi chậm lại.
Hắn chưa từng yêu ai, đây là lần đầu tiên, nên hoàn toàn không biết lúc “in relationship” là nên làm gì, nhưng nếu mấy cậu nhóc kia làm được thì hắn cũng phải làm được, còn phải làm tốt hơn nữa mới được!
Cố Dư Sinh sợ đám người kia nhận ra mình và Tần Chỉ Ái, liền lôi Tần Chỉ Ái đến một gốc cây, sau đó mới nói với cô: “Em chờ anh ỏ đây một chút.”
Tần Chỉ Ái còn chưa hiểu ý của Cố Dư Sinh, Cố Dư Sinh đã đến hàng dài kia xếp cuối hàng.
Thì ra hắn muốn mua trà sữa cho cô a…
Tần Chỉ Ái dựa vào gốc cây, nhìn chằm chằm lưng Cố Dư Sinh, trong lòng vừa cảm thấy bi thương, vừa cảm thấy ấm áp, chồng chất, tràn đầy.
Cố Dư Sinh cầm một ly trà sữa, rất nhanh đi đến trước mặt Tần Chỉ Ái.
Lúc hắn đưa cho cô, cô cười nhạt nói cảm ơn, sau đó dùng hai tay nhận lấy, nâng ở trước иgự¢, cúi đầu uống một ngụm.
Chỉ là chưa vào miệng, cô bỗng nhiên khom người phun ra ngoài.
Cố Dư Sinh nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”
Tần Chỉ Ái lau lau môi, trước tiên nhìn Cố Dư Sinh một cái, mới nhỏ giọng xin lỗi: “Em không ăn xoài được.”
Cô bị dị ứng, chỉ cần ăn một chút vào bụng, cả người cũng sẽ nổi những chấm đỏ nhỏ.
“Ăn không được?” Cố Dư Sinh càng nheo mày: “Không phải em rất thích ăn xoài sao?”
“A?” lần này đến phiên Tần Chỉ Ái kinh ngạc.
Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm Tần Chỉ Ái, một lát sau mới nhanh chóng nói: “Trong tài liệu của em ghi như vậy.”
Nói xong hắn lập tức bỏ qua, nhìn về một chiếc đèn đường cách đó không xa.
Tần Chỉ Ái nhìn gò má Cố Dư Sinh mấy giây, ngược lại nhớ tư liệu mà hắn nói chính là tin tức truyền trên internet về Lương Đậu Khấu.
Cô không biết chính xác Lương Đậu Khấu có thích ăn xoài hay không, nhưng bây giờ cô phải tìm một lời giải thích cho tình trạng này của mình.
“Một vài thông tin trên internet đa số đều là để cho có vậy thôi…”
Tần Chỉ Ái còn chưa nói hết, Cố Dư Sinh đột nhiên quay đầu hỏi một câu: “Trà sữa truyền thống thì sao?”
“Hả?” Cố Dư Sinh hỏi quá đột ngột, Tần Chỉ Ái sửng sốt một chút, mới hiểu được ý của hắn, cô còn chưa kịp trả lời, hắn đã nhận ra hình như câu hỏi của mình quá khó hiểu, lại hỏi: “Em thích vị gì?”
Tần Chỉ Ái liếc mắt nhìn một hàng còn rất nhiều khách đang đứng chờ trước cửa, lắc lắc đầu, vừa mới nói hai chữ “Thôi khỏi”, Cố Dư Sinh đã mở miệng lần nữa: “Hay là mỗi loại anh đều mua một ly cho em chọn?”
Nói xong, Cố Dư Sinh đột nhiên cảm thấy ý tưởng này là được rồi, quay người định thực hiện.
Tần Chỉ Ái sợ mỗi loại hắn đều mua một ly, liền vội vàng đuổi theo lôi vạt áo hắn nhỏ giọng nói: “Đậu đỏ ạ.”
. . . . . .
Lúc Cố Dư Sinh xếp hàng, có một cô bé chừng ba tuổi cầm chong chóng giơ trước mặt chạy ngang qua Tần Chỉ Ái, không cần thận té bò trên mặt đất, sau đó oa oa khóc.
Người lớn đi theo bé còn ở phía sau cách đó rất xa, còn chưa chạy tới, Tần Chỉ Ái liền không do dự khom người đỡ bé dậy, ngồi xổm trước mặt bé, phủi bụi đất trên người bé.
Có thể là bé té quá đau, Tần Chỉ Ái dỗ một chút cũng không nín, nghĩ trong túi của mình có một que kẹo, vội vàng lấy ra, mở vỏ rồi đưa cho bé gái.
Bé gái nhìn thấy lập tức dừng khóc, sau đó mới duỗi cánh tay mủm mỉm lấy kẹo liếm một hồi, sau đó mặt vẫn còn nước mắt nhưng lại cười khanh khách với Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái thấy bé cười cũng cười theo đầy ấm áp, sau đó lấy khăn giấy lau khô nước mắt trên mặt bé, sửa lại tóc tai một hồi, lúc này cô mới đứng dậy kéo bé vào ven đường.
Mẹ của bé đã chạy tới, bé gái bi bô gọi mẹ, liền nhào tới.
Mẹ bé gái ôm bé xong, liền cảm ơn Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái sợ người khác nhận ra nên chỉ cúi đầu trả lời một câu: “Không có gì” đợi sau khi hai mẹ con cô bé đó đi mới ngẩng đầu nhìn Cố Dư Sinh.
Người đàn ông cầm một ly trà sữa đứng dưới ánh đèn cách đó không xa, không biết đang suy nghĩ gì, hay là do ánh đèn mờ nhạt làm cho khuôn mặt của hắn có vẻ dịu dàng, khóe môi còn như có như không mỉm cười.
Tần Chỉ Ái rất ít khi thấy Cố Dư Sinh như vậy, cô sững sờ tại chỗ, đến khi Cố Dư Sinh bưng trà sữa đến, cô mới hoàn hồn nói cảm ơn, sau khi nhận trà sữa xong, lại uống một ngụm, mới tiếp tục đi theo Cố Dư Sinh.
Lúc này đã là mười hai giờ đêm, đường dành riêng cho người đi bộ đã không còn đông như lúc nãy nữa, hai người họ cũng đi từ từ.
Mãi đến khi Tần Chỉ Ái uống trà sữa xong, Cố Dư Sinh giúp cô bỏ rác vào thùng, hắn lại gặp cô bé vừa ᴆụng Tần Chỉ Ái lúc nãy.
Bé gái đó trong tay vẫn còn cầm cây kẹo ʍúŧ lúc nãy Tần Chỉ Ái cho, ngủ trên vai mẹ.
Cố Dư Sinh lại nhớ lúc đó, mình vừa mới mua trà sữa xong, quay người liền nhìn thấy Tần Chỉ Ái đang ngồi xổm trước mặt cô bé đó.
Hình ảnh tốt đẹp như vậy khiến hắn say mê.
“Cố Dư Sinh?” Tần Chỉ Ái đứng bên cạnh thấy Cố Dư Sinh đứng cạnh thùng rác mà ngây người nghĩ gì đó, không nhịn được gọi họ tên hắn.
Cố Dư Sinh hoàn hồn, lôi tay Tần Chỉ Ái đi về phía trước, chỉ là đi chưa được bao xa, hắn bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Tiểu Phiền Toái, chúng ta sinh em bé đi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc