Ai Đúng Ai Sai Có Quan Trọng Không?Lúc Lâm Ức đứng cách Tần Chỉ Ái chừng một mét, đột nhiên dừng bước, sau đó cầm tay trợ lý của Lương Đậu Khấu, đẩy cô ta một cái, sau đó căm tức nhìn về phía Tần Chỉ Ái, mở miệng: “Lương Đậu Khấu, đây là trợ lý của cô đúng không?”
Bởi vì sức của Lâm Ức quá lớn, trợ lý bị đẩy lảo đảo vài bước, suýt chút nữa đập vào vách tường.
Cũng may Tần Chỉ Ái phản ứng nhanh kịp thời giữ cánh tay của trợ lý lại, sau khi thấy cô ấy không có bị gì, mới cau mày nhìn về phía Lâm Ức: “Cô làm gì vậy?”
“Tôi làm gì, Lương Đậu Khấu, câu này là tôi hỏi cô mới đúng chứ? Hay là cô nên hỏi trợ lý cùa cô xem cô ta đã làm gì?” Lâm Ức lạnh nhạt hỏi người trợ lý đứng bên cạnh Tần Chỉ Ái.
Trợ lý choáng váng kinh ngạc, lắc lắc đầu, không nói nên lời.
“Sao vậy? Bây giờ câm rồi? Lúc nãy ở trong nhà vệ sinh còn có thể nói chuyện điện thoại mà?” Mặt mày Lâm Ức trào phúng: “Không sao, cô không nói, tôi giúp cô nói!”
Âm cuối kết thúc, Lâm Ức quay đầu nhìn về phía Tần Chỉ Ái, lặp lại những lời trong nhà vệ sinh như một cái máy, đó là những lời trong nhà vệ sinh cô vô tình nghe được trợ lý kia nói chuyện điện thoại với Tần Chỉ Ái: “Lương tiểu thư, cô có biết trợ lý của cô lúc nãy ở trong nhà vệ sinh đã dương dương tự đắc nói chuyện gì không?’
“Cô ta nói, các người thường xuyên cười nhạo tôi, nói tôi Lâm Ức một chút bản lĩnh cũng không có, lại không tự lượng sức mình tranh đoạt trong Làng giải trí, quả thật là không biết xấu hổ.”
“Cô ta còn nói, cô nhìn tôi khó chịu, còn muốn chèn ép tôi, thậm chí còn muốn loại bỏ tôi khỏi làng giải trí…”
“Không thể nào!” Chu Tịnh đứng cách đó nghe hết mọi chuyện Lâm Ức nói xong, biểu hiện liền thay đổi, chọn đúng lúc thích hợp mà mở miệng.
Không sai, những câu nói mà Lâm Ức vừa kể chính là những câu mà cô ta dặn trợ lý kia nói.
Sở dĩ cô làm như vậy chính là chọc giận Lâm Ức, khiến cô ta tìm Tần Chỉ Ái tính sổ.
Thế nhưng cô cũng không muốn phá hoại danh tiếng của Lương Đậu Khấu, vì vậy sau khi Chu Tịnh lên tiếng, liền thong dong đi lại.
Sau khi đứng lại, cô còn chưa thèm nhìn Lâm Ức, đã nhanh chóng quay đầu nhìn về phía trợ lý kia: “Những lời Lâm tiểu thư vừa nói có phải là từ miệng của cô nói ra không?”
Trợ lý và Chu Tịnh vốn thông đồng từ trước, Chu Tịnh vừa hỏi, đáy mắt trợ lý đã đầy nước mắt ngay lập tức, như vừa mới phục hồi tinh thần từ trong sợ hãi, trợ lý liền đáng thương lắc đầu đầy oan ức: “Chị Chu, tôi không có nói những lời đó, tôi ở trong nhà vệ sinh còn không có đem theo điện thoại, điện thoại di động của tôi ở trong phòng hóa trang chỗ chị Lương.”
Trợ lý vừa nói xong, liền đem tai nghe tháo xuống.
Sau tai nghe là một cái MP3.
Lâm Ức nhìn thấy MP3 kia, đáy mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Không thể nào, lúc cô tiến vào nhà vệ sinh, rõ ràng trợ lý đang giơ điện thoại nói chuyện, sao bây giờ lại biến thành một máy MP3?
Nghĩ xong, Lâm Ức liền xông lên trước, nhéo trợ lý một cái, tìm kiếm trong túi của cô ta.
Trợ lý ra vẻ thật sự rất sợ sệt, không biết làm sao nhìn về phía Chu Tịnh.
Cô còn chưa mở miệng, nước mắt đã rơi xuống: “Chị Chu, em thật sự không có điện thoại, em cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vừa vào nhà vệ sinh, chị Lâm liền kéo em đến đây!”
Chu Tịnh không để ý đến nước mắt của trợ lý, vẫn đợi đến khi Lâm Ức tìm hết người trợ lý, mới không nhanh không chậm mở miệng: “Lâm tiểu thư, xin hỏi cô đang tìm điện thoại di động sao?”
Lâm Ức cầm thấy một túi giấy ăn trong người trợ lý, mím môi không lên tiếng.
“Lâm tiểu thư, bây giờ chúng tôi có thể hỏi cô một câu không? Xin hỏi cô, bỗng nhiên kéo trợ lý của chúng tôi đến trước mặt Tiểu Khấu chửi bới um trời, rốt cuộc là có ý gì?”
Có những lời không cần nói trắng ra, chỉ cần nói đúng lúc là được rồi.
Người ngồi ở đây không ngốc, lúc này đều thấy Lâm Ức đã phá hủy danh tiếng của Tần Chỉ Ái, thủ đoạn cố ý đùa bỡn như vậy, ai biết trợ lý của Lương Đậu Khấu không mang theo điện thoại, chạy trốn muốn ૮ɦếƭ, mà Lâm Ức lại chữa lợn lành thành lợn què, mang tảng đá lớn đập vào chân mình!
Chu Tịnh nhẹ nhàng hỏi Lâm Ức một câu như vậy, sau đó lại quay đầu nhìn Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái đương nhiên biết ý của Chu Tịnh, vấn đề cô giải quyết, người tốt là cô làm, như vậy vẫn có thể duy trì được hình tượng tốt đẹp của Lương Đậu Khấu.
Có lúc, Tần Chỉ Ái thật sự khâm phục sự thông minh của Chu Tịnh, lòng dạ thâm sâu, thật sự là một quản lý cao cấp, Lương Đậu Khấu có được ngày hôm nay tám phần đều là nhờ cô ấy.
Có điều, cô cầm tiền làm diễn viên đóng thế thì cũng nên phối hợp cho tốt, cho nên cô nhìn Lâm Ức bị Chu Tịnh hỏi nửa ngày cũng không nói tiếng nào, liền mở miệng: “Quên đi, việc này cho qua, buổi tối không phải chúng ta còn có chuyện phải làm sao? Đi thôi, đi tẩy trang.”
Nói xong, Tần Chỉ Ái liền tỏ vẻ vô tư không để ý chút nào, đi ra khỏi phòng chụp ảnh.
Chu Tịnh và trợ lý cũng theo sát phía sau.
Có điều, lúc Chu Tịnh thoáng đi cạnh Lâm Ức, thừa dịp xung quanh không có người chú ý liền cho Lâm Ức một ánh mắt chế giễu lạnh lùng.
Ánh mắt kia làm cho Lâm Ức tỉnh táo hiểu ra!
Thì ra đây là một cái bẫy.
Là bọn Lương Đậu Khấu tự biên tự diễn khiến cô mắc bẫy!
Cô là cá, trợ lý kia là mồi câu, Chu Tịnh là lưới bắt cá mà Lương Đậu Khấu kia chính là chủ của mồi câu và cái lưới kia!
Rõ ràng cô là một người vô tội, nhưng bây giờ cô lại trở thành một kẻ tội đồ tàn nhẫn nhất từng tồn tại.
Còn Lương Đậu Khấu thì sao? Trong mắt mọi người cô ta bỗng nhiên trở thành một người bao dung rộng lượng?
Cô ta ép đến cảnh quay của cô chẳng còn bao nhiêu còn chưa nói, cô ta lại cố ý để người khác đùa bỡn cô như vậy, hiện tại phim còn chưa công chiếu, cô đã bị bọn họ hại tới thân bại danh liệt rồi.
Lâm Ức càng nghĩ càng tức điên lên, cô nhìn chung quanh một vòng, liền nhìn thấy đao kiếm đạo cụ xung quanh để chụp hình đều có đủ loại, cô liền xông tới bắt được món gì cũng không quan tâm liền vung tới sau lưng Tần Chỉ Ái!
Toàn bộ người trong phòng đều bị Lâm Ức ra tay đánh người vô cớ làm cho chấn động đến mức ngẩn ngơ, sao đó có người phục hồi tinh thần lại.
“Lâm Ức, dừng tay.”
“Lâm Ức, cô làm gì vậy?”
Thậm chí có người còn chạy tới chặn Lâm Ức.
Nhưng Lâm Ức giống như một kẻ điên mất hết lý trí, tốc độ rất nhanh cầm một cây côn gỗ, mọi người còn chưa ngăn được, cô ấy đã hung hăng vung xuống đầu Tần Chỉ Ái.
“A----!”
“Lâm Ức, cô điên rồi!”
“Tiểu Khấu cẩn thận!”
“Mau tránh ra!!”
. . . . . .
Theo những câu nói liên tiếp vang lên cùng một lúc kèm theo vẻ kinh ngạc, Tần Chỉ Ái quay đầu, nhìn thấy một cây côn gỗ đang lao đến cô với một tốc độ cực nhanh, đột nhiên dùng một sức mạnh rất lớn đánh tới.
Lâm Ức ra tay đột nhột như vậy, người nhìn thấy còn cản không kịp huống chi là người vừa quay lưng lại như Tần Chỉ Ái.
Vì vậy Tần Chỉ Ái nhận ra một tiếng gậy quơ trong không khí, lúc đó gậy cách đỉnh đầu của cô nửa mét, cô không kịp tránh né, chỉ theo bản năng che đầu mình lại, chỉ là cô có giơ tay nhanh như thế nào cũng không nhanh bằng tốc độ của gậy lao tới, tay cô vừa giơ đến hai tai, gậy cũng đã kề đến tóc của cô, Tần Chỉ Ái phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại, cắn răng chờ đau đớn ập đến.
Nhưng mà một giây trôi qua, hai giây, ba giây, … Sắp ba mươi giây trôi qua, sao còn chưa thấy đau đớn kia giáng xuống.
Tần Chỉ Ái nháy mắt một cái, mới phát hiện thì ra phòng chụp hình huyên náo như vậy, sao lúc này bỗng nhiên lại yên tĩnh đến kỳ lạ.
Lẽ nào cô bị đánh ngất xỉu rồi hả? không nghe thêm bất kỳ âm thanh gì?
Tần Chỉ Ái khẽ hé mắt, trước mắt là cánh tay của một người mặc tây trang màu đen.
Tần Chỉ Ái ngơ ngẩn trong chốc lát, mới mở mắt nhìn, một bàn tay thon dài đang che trên trán cô, một tay còn lại của người kia đang cầm chặt côn đang hướng đến đầu cô, ống tay áo trắng tinh còn có một chiếc đồng hồ đeo tay đắt tiền, dưới ánh đèn của phòng chụp ảnh, những viên kim cương khảm trên đó lại lóe lên ánh hào quang sáng quắc.
Chỉ một giây sau, Tần Chỉ Ái liền theo phản ứng quay đầu lại, nhìn về phía Cố Dư Sinh không biết đã xuất hiện từ lúc nào.
Trên khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông âm trầm đến nỗi dọa người, khóe môi hắn mím chặt, nhìn ánh mắt vô hại kia lại mơ hồ lộ ra một luồng khí lạnh.
Cố Dư Sinh…?
Sao hắn lại ở đây?
Ánh mắt Tần Chỉ Ái tỏ vẻ ngạc nhiên, cả người cô còn không hiểu cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, tay cầm côn gỗ của Cố Dư Sinh đột nhiên lật ngược lại, Lâm Ức cầm một đầu khác của côn bị vặn lại, gào lên một tiếng, tuột tay khỏi côn, cả người ngã xuống, ngã vào một đạo cụ màu xanh lục.
Cả phòng chụp ảnh đều bị Cố Dư Sinh không biết ở đâu ra làm cho ngạc nhiên, lúc mấu chốt lại bị tiếng hét chói tai của Lâm Ức làm hồi tỉnh lại tinh thần.
Quản lý nhìn thấy Lâm Ức ôm đầu, nằm trên mặt đất mới lo lắng gọi: “Tiểu Ức.” không hề nghĩ ngợi chạy qua chỗ cô ta.
Mọi người đều không nhìn thấy Cố Dư Sinh làm những gì, côn gỗ trong tay hắn lại nhanh chóng bay về phía Lâm Ức đang nằm một cách tàn nhẫn.
Côn gỗ này nếu như thật sự bay xuống trúng người Lâm Ức thì chắc chắn cô ta sẽ mất nửa cái mạng rồi…
Toàn bộ người bên trong phòng chụp hình đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Lâm Ức choáng váng ngơ ngác, côn gỗ rơi đến trước mặt cô ta, cô ta cũng không né nổi.
Có mấy người nhát gan, che mắt hoặc là quay đầu đi, không dám nhìn đến cảnh tượng này.
Côn gỗ đập tới, mang theo gió thổi đến lông mi của Lâm Ức run rẩy, cả người vừa mới định thần lại, sau đó nhìn thằng đến côn đã sắp bay đến mặt mình, bỗng nhiên hô lớn: “Cứu tô---“
Chữ “tôi” còn chưa nói xong, liền biến thành một tiếng rít gào thê thảm: “A----“
Côn gỗ bay đến cô càng ngày càng gần, 50 centimet, 40, 30, 10… Lâm Ức sợ đến toàn thân run lên, giọng nói có chút khàn khàn, còn kèm theo tiếng run rẩy nức nở.
Lúc côn còn cách chóp mũi của cô năm centimet, khóe mắt của cô đã có nước, mặt mũi kinh hoàng, liều mạng kêu nửa ngày cũng chỉ có tiếng “A” phát lên lẻ loi.
Bốn centimet, ba, hai,… cho dù những người xung quanh gan có lớn như thế nào đi chăng nữa cũng tỏ vẻ không đành lòng.
Nhưng mà lúc chỉ còn lại đúng một centimet, côn gỗ lại bỗng nhiên bất động.
Thì ra người ném côn đang đứng bên cạnh Tần Chỉ Ái, Cố Dư Sinh không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt Lâm Ức, canh lúc mấu chốt nhất mà giữ côn gỗ lại.
Tất cả mọi người đứng bất động tại chỗ, bất kể là yêu thích Lâm Ức hay còn chưa thích đều bị sự mạo hiểm vừa rồi làm cho phải hít vài ngụm khí.
Lâm Ức giống như mất hồn vậy, vẫn há miệng không phản ứng, ngay cả nước mắt cũng không rơi xuống nổi.
Qua một phút, Lâm Ức mới hồi phục lại tinh thần, cô giật giật con ngươi, Cố Dư Sinh liền cầm côn gỗ quăng vào tường.
Theo tiếng “Ầm” đinh tai nhức óc, côn gỗ vỡ vụn thành những mảnh vụn, rì rào rơi xuống, rơi vào người Lâm Ức một miếng, mảnh vụn sắc bén đến nỗi làm rách da cô, chảy ra vết máu nhàn nhạt.
Cố Dư Sinh dường như không nhìn thấy cũng không thương hoa tiếc ngọc, dùng tay cầm một mảnh gỗ giơ lên cằm Lâm Ức, khom người nhìn chằm chằm Lâm Ức, quyết liệt mở miệng: “Hôm nay coi như là tôi ra tay với cô để răn đe mọi người, bắt đầu từ hôm nay, chọc đến cô ấy chính là chọc đến tôi!”
“Vì vậy, các người nhớ cho kỹ, hoặc là vui vẻ với cô ấy, hoặc là nhìn thấy cô ấy thì tránh xa ra một chút!”
Biểu hiện của người đàn ông cực kỳ đáng sợ, toàn thân tỏ ra tức giận, Lâm Ức sợ đến nỗi thân thể hơi co lại, dựa vào đạo cụ màu xanh lục, run lẩy bẩy mấy cái liên tục.
Rõ ràng là cô bị người ta bày kế hãm hại, cô tức giận như vậy, dù hành động có sai đi chăng nữa, nhưng cũng không nên ở trên người cô… dựa vào cái gì dùng cô để răn trăm người?
Lâm Ức tuy rằng rất sợ nhưng cô lại càng không phục, cô dùng sức cắn môi, liều mạng cãi Cố Dư Sinh: “Đây là chuyện của tôi và cô ấy, coi như cô ấy là người của anh đi chăng nữa nhưng trước tiên anh cũng phải làm rõ mọi chuyện xem ai đúng ai sai đi chứ?”
Lúc Lâm Ức nói xong, Cố Dư Sinh giống như là nghe thấy một câu chuyện rất buồn cười, khẽ cười thành tiếng: “Ai đúng? Ai sai?
Sau đó mặt của hắn lại trở nên lạnh lùng và nghiêm nghị, trong miệng cũng có chút sát khí: “Có quan trọng không?”
Đối với hắn, chỉ cần là bắt nạt cô, đến cùng đúng hay sai thì có gì quan trọng?
Là bởi vì không quan trọng nên lúc hắn đang ở trong một cuộc họp quan trọng, hắn thấy điện thoại của cô liền không do dự bắt máy.
Cũng bởi vì không quan trọng, hắn hỏi vài câu không nghe thấy cô trả lời, nhưng lại nghe tiếng mọi người hốt hoảng gọi tên cô, hắn liền không do dự rời khỏi cuộc họp, liền dùng GPS xem cô đang ở đâu.
Cũng bởi vì không quan trọng hắn đua xe đến đây, sau khi bước vào phòng chụp ảnh, nhìn thấy một màn mạo hiểm như vậy, không hề nghĩ ngợi gì giúp cô đỡ côn gỗ.
Lâm Ức không biết Cố Dư Sinh đang tức giận, nhưng bị khí thế của hắn làm cho sợ há miệng, cũng không dám nói gì.
Cố Dư Sinh cũng không muốn cùng cô ta đôi co, cầm đoạn côn gỗ ném xuống mặt đất một cái, đứng dậy sửa sang lại quần áo, quay người đi về phía Tần Chỉ Ái.
Tầm mắt Tần Chỉ Ái nhìn đến Cố Dư Sinh cao to kiên cường như vậy, bóng người của hắn từng bước từng bước đến gần khiến cô ý thức được rõ ràng rằng, những chuỗi hình ảnh vừa phát sinh trong phòng chụp hình lúc nãy đều là thật.
Trên người Cố Dư Sinh còn dư lại hơi thở tức giận, nhưng hắn lại trầm giọng nói chuyện với cô: “Có bị thương ở đâu không?”
Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm Cố Dư Sinh trong chốc lát mới lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không ạ.”
Cố Dư Sinh nghe thấy nhưng vẫn không yên lòng kéo cánh tay của cô, nhìn cả người cô một lần, sau khi xác định không có gì mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn chạy trối ૮ɦếƭ, chạy tới nơi đã nhìn thấy tình huống đáng sợ như vậy rồi.
Cho tới bây giờ, hắn hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được nếu mình đến muộn một chút, côn gỗ kia gõ vào đầu cô, sẽ có hậu quả như thế nào!
Nghĩ tới đây, hắn lại có ý định Gi*t người.
Cố Dư Sinh rũ mi mắt, đè ép bất mãn hỏi Tần Chỉ Ái: “Nếu cô ta khiến em chịu oan ức, em không muốn đóng phim cùng cô ấy, anh để bọn họ thay diễn viên khác, được không?
Lúc bình thường đã xảy ra chuyện, không phải nên làm rõ tình hình như lời Lâm Ức nói sao?
Nhưng Cố Dư Sinh đi tới trước mặt Lương Đậu Khấu mở miệng liền hỏi về thân thể của cô, sau đó còn hỏi cô có chịu oan ức gì không, thậm chí còn muốn thay Lâm Ức.
Những người ở đây cũng không phải là ngốc, những lời này cũng đủ để họ biết Tần Chỉ Ái đối với Cố Dư Sinh quan trọng đến mức nào rồi.
Chuyện của ngày hôm nay chắc chắn sẽ nhanh chóng lan truyền khắp toàn bộ làng giải trí, đến lúc đó không chừng những người đang mang ân tình của Cố thị sẽ tìm một diễn viên khác xin vào bộ phim của Lương Đậu Khấu hoặc là mời Lương Đậu Khấu đóng quảng cáo cho họ.
Chu Tịnh đứng một bên nghĩ tới đây, ánh mắt liền lóe lên một tia sáng.
Bất kể là xuất phát từ ý định giữ gìn hình tượng của Lương Đậu Khấu, vẫn là xuất phát từ tâm của Tần Chỉ Ái, bây giờ Lâm Ức đã đủ mất mặt, chuyện ngày hôm nay chỉ sợ cô ta phải đi ra nước ngoài thì may ra mới không làm thiên hạ chê cười, vì vậy Tần Chỉ Ái không chút do dự vội vàng lắc lắc đầu: “Không cần đâu.”
Xem ra biểu hiện của cô bé này cũng thật lòng, Cố Dư Sinh cũng không để ý đến Lâm Ức nữa, liền nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ xong việc chưa?”
“Xong rồi ạ!” Tần Chỉ Ái gật gật đầu, sau đó lại nhìn Cố Dư Sinh đầy nghi hoặc: “Sao anh lại ở đây?”
“Là em gọi điện thoại cho anh mà.” Cố Dư Sinh dắt tay Tần Chỉ Ái đi ra khỏi cửa phòng chụp hình.
“A?” Tần Chỉ Ái nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn Cố Dư Sinh đi theo sau cô, Chu Tịnh mang theo túi của cô, sau đó lại liếc một cái nhìn Lâm Ức ngã ngồi cách đó không xa đang khóc, bỗng nhiên như hiểu ra chuyện gì, lại nhẹ giọng “A” một tiếng.
“Sao vậy?” Cố Dư Sinh nghiêng đầu dịu dàng hỏi.
“Không có gì, có thể là lúc nãy hỗn loạn quá nên em trượt tay thôi.” Tần Chỉ Ái nhẹ giọng đáng yêu trả lời Cố Dư Sinh, sau đó kéo váy cổ trang lại nói: “Em phải tháo trang sức thay quần áo, anh có việc thì vẫn nên…
Tần Chỉ Ái còn chưa nói xong, Cố Dư Sinh liền chỉ lên xe mình: “Anh chờ em trong xe.”
Tần Chỉ Ái cười nhợt nhạt nói: “Được”
. . . . . .
Tần Chỉ Ái bận rộn một hồi trong phòng hóa trang, rất nhanh liền thay đổi thành bộ dáng bình thường của Tần Chỉ Ái.
Chu Tịnh nhìn cô thu dọn đồ xong, trước tiên đứng dậy đi về phía cửa phòng hóa trang, lúc cô đưa tay ra muốn kéo cửa, Tần Chỉ Ái ngồi trong phòng hóa trang vẫn không nhúc nhích bỗng dưng lên tiếng: “Chu Tịnh!”
Chu Tịnh ngừng mở cửa, quay đầu nhìn về phía cô, không lên tiếng.
“Trợ lý ở trong nhà vệ sinh, thật sự đã nói những lời đó trong điện thoại không?”
Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm đôi mắt của Chu Tịnh, nhìn ra một lỗ hổng mà Chu Tịnh giấu kín, liền một mình mở miệng nói tiếp: “À, không đúng, chính xác hơn mà nói là cô ta giả vờ nói chuyện điện thoại một mình.”
Trong hai năm qua, Lương Đậu Khấu thành công rất nhanh, Lâm Ức cũng không kém, thậm chí còn có một bộ phim danh tiếng vượt xa những bộ phim cùng thời.
Đối với Lương Đậu Khấu, Lâm Ức thật sự là một người địch thủ đáng gờm, chỉ cần bất cẩn một chút, chỉ sợ trong làng giải trí sẽ có người bị Lâm Ức đạp xuống.
Có thể chen được đến vị trí ngày hôm nay, cũng không phải đơn giản, nhưng Lâm Ức lại không nắm chắt tình huống, công khai khai chiến với Lương Đậu Khấu.
Lúc đó vốn là có chỗ thật sự không đúng, mãi đến lúc cô hỏi Cố Dư Sinh vì sao lại đến, cô mới biết được Lâm Ức đã rơi vào bẫy của Chu Tịnh.
Nghĩ tới đây, Tần Chỉ Ái chắc chắn: “Cũng là cô gọi điện thoại cho Cố Dư Sinh.”
“Cái bẫy ngày hôm nay từ đầu tới cuối đều là cô sắp xếp đúng không?”
“Cô làm như vậy, dựa vào Cố Dư Sinh lót đường cho sự nghiệp tương lai của Lương Đậu Khấu đúng không?”
Chu Tịnh dường như không nghĩ đến lần này Tần Chỉ Ái lại nhìn thấu âm mưu của cô, đáy mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc, dù sao lăn lộn lâu như vậy, cô ta rất nhanh liền khôi phục bộ dạng thong dong trấn tĩnh lúc đầu, nhìn Tần Chỉ Ái nhíu mày không lên tiếng.
Dù Chu Tịnh che giấu nhanh hơn nữa, Tần Chỉ Ái vẫn có thể nắm bắt được ánh mắt lóe lên kinh ngạc kia của cô, thì ra chỉ là suy đoán chín mười phần, lại đúng.
Quả nhiên đúng như cô đoán, Chu Tịnh thật sự biến Cố Dư Sinh thành một con cờ chèn ép Lâm Ức, lại công bố chỗ dựa vững chắc của Lương Đậu Khấu là Cố Dư Sinh.
Trong lòng Tần Chỉ Ái có một cảm giác căm tức không thể nói thành lời: “Chu Tịnh, cô lợi dụng Cố Dư Sinh như vậy không thấy mình quá đáng lắm sao?”
“Quá đáng?” Chu Tịnh đột nhiên nở nụ cười lạnh, cô bỏ tay khỏi tay nắm cửa, quay người đi đến trước mặt Tần Chỉ Ái, sau đó tiến đến bên tai cô, hạ giọng nói: “Cô dùng thân phận của Lương Đậu Khấu nói câu nói này, hay là đang dùng thân phận của Tần Chỉ Ái nói câu này với tôi?”
“Không sai, là tôi gọi điện thoại, Lâm Ức cũng là do tôi hãm hại, vậy thì sao? Tiểu Khấu và Cố Dư Sinh vốn là vợ chồng, tôi hỏi cô, Cố Dư Sinh là chỗ dựa của Tiểu Khấu thì có gì là sai?”
Đúng vậy a… có gì sai chứ? Bọn họ là vợ chồng mà…
Chu Tịnh nói một câu, lại khiến cho Tần Chỉ Ái không giải thích được, vẻ tức giận bỗng chốc lại tan thành mây khói.
Cô chỉ là một người ngoài cuộc, cầm tiền đóng thế, chỗ này đâu phải chỗ cô có quyền phát biểu ý kiến chứ?
Tần Chỉ Ái mím môi một hồi, không lên tiếng.
Chu Tịnh lúc này mới ôm môi nở nụ cười, trong miệng nói, giọng điệu tàn nhẫn vô tình: “Cô đừng quên, cô cũng chỉ là vì tiền mà giúp chúng tôi để trả nợ.”
“Nói thật cho cô biết, chính là sợ phát sinh vấn đề cho nên mới rót tiền hàng tháng cho cô, kiềm hãm cô, tốt nhất cô đừng có ý định gì không tốt, nếu tôi có thể để bọn cho vay nặng lãi không làm phiền mẹ và em trai cô thì tôi cũng có cách để bọn họ mỗi ngày đều bị đòi nợ, bị đánh hằng ngày, cô đàng hoàng một chút cho tôi!
Chu Tịnh nói xong một hơi dài, sau đó đứng thẳng người, giống như không xảy ra bất cứ chuyện gì, cười cợt với Tần Chỉ Ái: “Cố Dư Sinh đang ở ngoài chờ cô, nhanh ra ngoài đi, đừng để hắn chờ sốt ruột.”
Nói xong, Chu Tịnh liền quay người đi về phía cửa một lần nữa, một giây trước khi cô ra khỏi phòng, nghĩ đến chuyện gì, lại quay đầu cười xán lạn với Tần Chỉ Ái: “À, quên nói cho cô biết, hai ngày nữa chuẩn bị, 12 giờ tối Tiểu Khấu sẽ đổi lại với cô!”
Vừa nói dứt lời, cô liền mở cửa ra ngoài.
Cửa phòng không khóa, qua khoảng một phút, Tần Chỉ Ái nghe Chu Tịnh cung kính gọi “Cố tổng.”
Sau đó, Tần Chỉ Ái lại nghe thấy tiếng bước chân đi tới.
Tiếng bước chân kia rất quen thuộc, là của Cố Dư Sinh.
Tần Chỉ Ái vội vàng cúi đầu, hít sâu hai cái.
Cô còn chưa kịp điều chỉnh lại tâm tình, Cố Dư Sinh đã đứng ở cửa: “Xong chưa?”
“Xong rồi ạ!” Tần Chỉ Ái nhìn Cố Dư Sinh, cúi thấp đầu, hít một hơi, mới ngẩng đầu mang theo túi đi về phía Cố Dư Sinh.
Sau khi lên xe xong, Cố Dư Sinh thắt dây an toàn cho Tần Chỉ Ái, mới khởi động xe, hắn vô số, lại quay đầu hỏi cô một tiếng: “Về nhà sao?”
“Vâng!” Tần Chỉ Ái khẽ gật đầu.
Cố Dư Sinh không dị nghị, lái xe về nhà một cách thuần thục.
Đi không lâu, điện thoại của Cố Dư Sinh vang lên, xe phía trước tương đối nhiều, tốc độ xe lúc nhanh lúc chậm, Cố Dư Sinh chỉ có thể nhìn chằm chằm con đường phía trước, lung tung tìm điện thoại di động.
Tìm một lúc lâu, cũng không tìm thấy, Tần Chỉ Ái giúp hắn cầm điện thoại di động, vô ý nhìn vào màn hình, là thư ký gọi đến.
Cố Dư Sinh nghe điện thoại, đầu ngón tay không cẩn thận ᴆụng phải chế độ rảnh tay, trong điện thoại liền truyền đến âm thanh cung kính của thư ký: “Cố tổng, xin hỏi khi nào anh mới trở về? Tất cả mọi người còn đang chờ anh đấy!”
Chờ anh họp… Tần Chỉ Ái nghiêng đầu, liếc trộm Cố Dư Sinh một cái.
Cố Dư Sinh “A” một tiếng, mới phản ứng được hình như mình đã nghe thấy điện thoại Lương Đậu Khấu gọi, vì quá gấp nên quên cho mọi người tan họp.
Hắn vừa chuyển thành chế độ tai nghe, vừa nói vào micro: “Tối hôm nay sao? Tan họp đi, ừ… Sắp xếp một buổi hẹn khác? Tạm thời còn chưa xác định, tôi sẽ xem lại sau… Ừ…”
Cố Dư Sinh cúp máy xong, Tần Chỉ Ái thỉnh thoảng nhìn lén đánh giá hắn, cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng: “Vừa nãy lúc anh chạy đến đó là đang họp sao?”
Cố Dư Sinh có chút bất ngờ vì cô để ý như vậy, nhíu mày một chút, liền gật đầu, mắt vẫn nhìn dòng xe cộ phía trước, lại như có như không “Ừ” một tiếng.
Thì ra hắn nhận được điện thoại còn chưa bàn giao lại chuyện gì đã vội vàng chạy tới.
Cô nhìn qua nhật ký điện thoại, từ lúc Chu Tịnh gọi đến lúc phong ba trong phòng chụp hình kết thúc, cũng chỉ có vỏn vẹn 20 phút, vì vậy Cố Dư Sinh chạy trối ૮ɦếƭ, mới có thể đến chỗ chụp hình.
Dọc đường đi hắn rất gấp đúng không?
Nhưng hắn làm sao biết, lo lắng của hắn, phẫn nộ của hắn lại chỉ là âm mưu và sự lừa đối của người khác.
Tần Chỉ Ái vốn không thoải mái nay lại càng khó chịu hơn, thậm chí là ảo não.
Nếu cô nhìn thấy âm mưu của Chu Tịnh sớm thì tốt rồi, vậy thì hắn sẽ không bị lợi dụng.
Tần Chỉ Ái dùng sức cầm túi trong tay, ngồi rũ mắt hồi lâu, tâm tình mới ổn định lại.
Cô nghĩ chuyện hôm nay chỉ mới là bắt đầu, sau đó Chu Tịnh sẽ dùng mọi biện pháp lợi dụng hắn và cả Lương Đậu Khấu để dành được thành công.
Hắn là người đàn ông cô thích nhiều năm như vậy nha, dù Chu Tịnh uy Hi*p cô nhưng cô cũng không thể tỏ ra cái gì cũng không biết, để cho hắn bị lợi dụng và lừa dối như vậy.
Nghĩ đến đây, Tần Chỉ Ái càng hối hận và tự trách, cô muốn nhắc nhở hắn liền nhìn Cố Dư Sinh qua kính chiếu hậu, chọn từ thích hợp để mở miệng: “Thật ra, trong làng giải trí đôi khi sẽ phát sinh một số mâu thuẫn, anh cũng không cần quá để ý…”
Bất quá tình huống hôm nay thật sự nguy cấp, đã đến lúc phải động thủ…
Ngừng mấy giây, Tần Chỉ Ái lại nói tiếp: “… những chuyện như hôm nay xác suất xảy ra thật sự rất thấp, có thể là tâm tình của Lâm Ức không tốt, cho nên không kiềm chế được bản thân…”
“Lâm Ức?” Tần Chỉ Ái nói nhiều lời như vậy, Cố Dư Sinh chỉ bắt được hai chữ Lâm Ức kia: “Là người trước kia cắt phân cảnh của em, muốn đạp đổ em?”
Tần Chỉ Ái bị hắn cắt ngang, quay đầu nhìn hắn một chút: “Làm sao anh biết?”
“Là quản lý của em nói cho anh biết…” Cố Dư Sinh khống chế bánh lái, quẹo rất ngọt, còn nói: “Chính là lúc…”
Ngày ấy cô nói cô và người quản lý đi dạo phố nhưng cuối cùng hắn lại gặp cô ta đang giúp bạn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật.
Chuyện kia qua, hắn cũng không muốn vạch trần lời nói dối của cô.
Cố Dư Sinh quay đầu bật thốt lên: “Chủ nhật” đổi thành: “… mấy ngày trước, anh quên mất, đã gặp cô ấy.”
Quản lý của cô là nữ, hắn nói chuyện với người phụ nữ khác, cô có suy nghĩ nhiều hay không ha… Vì thể hiện sự trong sạch của chính mình, Cố Dư Sinh nói thêm một câu: “Chỉ tùy tiện nói với cô ấy hai câu mà thôi.”
Cố Dư Sinh giải thích xong, biểu hiện bỗng trở nên thấp lạnh: “Anh vốn cho rằng cô ấy không dám ᴆụng đến em, không nghĩ tới còn dám…”
Nói xong, Cố Dư Sinh liền bắt đầu cầm điện thoại tìm số…
Tần Chỉ Ái vốn không biết chuyện gì đã xảy ra, không biết ra sao: “Anh đang gọi cho ai vậy?”
Cố Dư Sinh không trả lời cô, trực tiếp bấm màn hình, liền giơ điện thoại lên bên tai, qua mấy giây, người ở đầu dây bên kia bắt máy, Cố Dư Sinh liền gọn gàng dứt khoác nói: “Lần trước tôi đã nói phải cắt bớt phân đoạn diễn của Lâm Ức ít nhất có thể đúng không? Bây giờ tôi đổi ý rồi, cậu trực tiếp thay diễn viên đi.”
Cắt bớt phân đoạn diễn của Lâm Ức? Thay diễn viên khác?
Tần Chỉ Ái như nghe thấy chuyện trong mơ, liền nháy mắt hồi lâu, cô mới có thể hiểu rõ mọi chuyện.
Trước kia Lâm Ức đoạt lấy phân đoạn diễn của cô, chuyện đó đã được giải quyết, nhưng mấy ngày trước cô lại mơ hồ nghe thấy phân đoạn diễn của Lâm Ức đã bị cắt như diễn viên phụ, vốn cho rằng đó chỉ là lời đồn, không ngờ là Cố Dư Sinh làm? Mà bây giờ còn muốn thay hẳn diễn viên luôn…
Chu Tịnh đã lợi dụng hắn, chèn ép Lâm Ức đến thê thảm, nếu bây giờ thay Lâm Ức, không phải lại càng đúng ý của Chu Tịnh sao?
Não Tần Chỉ Ái cũng không còn nghĩ tới đối sách, chỉ sượt qua giật điện thoại của Cố Dư Sinh, liền nhanh chóng cúp máy.
Không còn âm thanh của Cố Dư Sinh, trong xe rất yên tĩnh, Tần Chỉ Ái mới phản ứng lại hình như lúc nãy cô vừa to gan giật lấy điện thoại của hắn, cô nuốt một ngụm nước miếng, len lén quan sát phản ứng của Cố Dư Sinh, nhìn hắn không có dấu hiệu nào của sự nổi giận mới nhỏ giọng nói: “Anh đừng đổi Lâm Ức mà…”
Dừng một chút, Tần Chỉ Ái cố gắng tìm một lý do hợp lý: “Em nghĩ cắt phân đoạn của cô ấy là được rồi, còn thay diễn viên khác, không phải em trở thành một kẻ ích kỷ lắm sao?”
Tần Chỉ Ái vừa nói ra, điện thoại của Cố Dư Sinh liền leng keng báo tin nhắn đến, cô theo bản năng cúi đầu nhìn, là Lục Bán Thành gửi tin nhắn đến hỏi: “Thật sự phải thay Lâm Ức sao?”
Tần Chỉ Ái lập tức lắc đầu như trống lắc.
Dáng dấp của Tần Chỉ Ái đáng yêu như vậy, Cố Dư Sinh cảm thấy như mình được lợi, hắn lại cười cười, rút điện thoại di động từ trong tay Cố Dư Sinh ra, đầu ngón tay nhanh chóng gõ hai chữ trả lời tin nhắn của Lục Bán Thành trước mặt cô: “Không cần”
Nhìn thấy hai chữ này, Tần Chỉ Ái thở phào nhẹ nhõm, ngoẹo cổ cười cười với Cố Dư Sinh.
Đôi mắt của cô đang đón lấy ánh tà dương, đáy mắt lấp la lấp lánh.
Cố Dư Sinh đang lái xe, nhìn thấy, tốc độ tim đập liền tăng vọt, nhìn nét mặt cười tươi như hoa của cô mà hốt hoảng.
Không biết thời khắc này đã xảy ra chuyện gì, hắn lại cảm thấy đôi mắt của cô nhìn rất quen.
Loại cảm giác quen thuộc này, không phải bắt nguồn từ hiện tại mà là loại cảm giác chôn sâu trong trí nhớ.
Thật giống như, hình như là… Cực kỳ lâu trước đây, hắn đã gặp nụ cười này, đôi mắt này ở đâu rồi…
Cũng may điện thoại di động của hắn lại có một tin nhắn gửi tới, hắn thất thần cũng nhanh chóng tỉnh táo lại.
Hắn vội quay đầu nhìn đường, sau đó mới chăm chú nhìn màn hình điện thoại, là tin nhắn của Lục Bán Thành: “Không cần vậy gọi điện thoại cho con chi ba?”
Cố Dư Sinh vốn định trực tiếp để điện thoại xuống, không để ý đến Lục Bán Thành kia, nhưng do dự một chút, hắn lại gõ màn hình: “Lái xe chán quá, chọc cậu một chút.”
Gửi tin nhắn xong, Cố Dư Sinh lại nghĩ tới nụ cười nhẹ nhàng của Tần Chỉ Ái, đáy lòng trở nên mềm nhũn, không kiềm lòng được lại gõ vài chữ: “Tiểu Phiền Toái cười rồi.”
. . . .
Lục Bán Thành đang ở Nước Anh xa xôi đang giúp hắn làm nhẫn cưới mà hắn còn ở đó… xem đến hai tin nhắn hắn liền kích động ném điện thoại!
Cái gì gọi là lái xe quá buồn chán? Chọc một chút? Hắn đã ra nước ngoài rồi còn không chịu buông tha?
Thật quá đáng.
. . . . . . .
Điện thoại di động của Cố Dư Sinh trước sau đều đặt trước mặt Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái đang nhìn đến câu “Lái xe chán quá, chọc cậu một chút”, hơi xấu hổ một hồi, không nhịn được nhổ nước bọt vài cái.
Người ngày thật là… tìm cái cớ tào lao như vậy…
“Miệng” lời này cô còn chưa nói xong, năm chữ “Tiểu Phiền Toái cười rồi.” liền lọt vào tầm mắt của cô.
Tần Chỉ Ái giống như bị điểm huyệt vậy, cả người đột nhiên cố định như một bức tranh, hô hấp cũng ngừng lại.
Qua một lúc lâu, Tần Chỉ Ái mới bình tĩnh lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cái miệng nhỏ hít vài ngụm khí, miễn cưỡng không để tim mình đập quá hoảng loạn.
“Tiểu Phiền Toái cười rồi.” Năm chữ rất đơn giản, nhưng thật ấm áp… đầu ngón tay Tần Chỉ Ái run nhẹ, sợ mình thất thố, lại bận bịu dùng đề tài của Lâm Ức để mình bận rộn một chút: “Trong làng giải trí em đã có Chu Tịnh, xảy ra chuyện gì cậu ấy sẽ lập tức giải quyết cho em, anh không cần phải lo lắng.”
Chuyện hắn bị Chu Tịnh lợi dụng, cô không có cách nào nói ra được, cô muốn khuyên hắn đừng dính quá sâu vào chuyện của Lương Đậu Khấu, cô cũng không biết nên khuyên như thế nào, cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui liền nói: “Sau khi xảy ra những chuyện như vậy anh nên hỏi em trước một chút, đã có chuyện gì xảy ra? Nếu là lỗi của em, là em phóng hỏa Gi*t người gì đó thì anh làm sao?”
“Làm sao bây giờ?”
Vừa nãy cô nở nụ cười như vậy, thật sự là cười rất thoải mái.
Từ trước đến nay đây là lần đầu tiên cô cười linh động như vậy trước mặt hắn.
Sau khi hắn nghe được những lời này, lúc mở miệng còn có một vệt cười yếu ớt, hòa nhã nói: “Còn làm sao nữa? Bất quá anh giúp em thu dọn tàn cuộc.”