Ép Yêu 100 Ngày - Chương 24

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Tìm Tôi Đánh Cô Ấy, Cô Đáng Sao?
Cố Dư Sinh thường làm cho người ta có một loại cảm giác ngột ngạt, lúc này nổi giận xem ra lại càng có uy nghiêm.
Lúc Tưởng Tiêm Tiêm đến chỗ Cố Dư Sinh phải cần một dũng khí rất lớn, lúc này lại thấy hắn như vậy, sợ đến mức tim đập rầm rầm rầm, sau đó không biết Cố Dư Sinh từ lúc nào đã xem xong video rồi, hắn không trả điện thoại lại cho cô, mà nhìn chằm chằm màn hình, khóe môi căng lên, vẻ mặt âm trầm đáng sợ.
Xem ra anh Sinh thật sự tức giận rồi… Cũng phải, cho dù là một người đàn ông không quan tâm gì đến vợ mình đi chăng nữa thì cũng không có nghĩa là hắn sẽ để cho vợ mình được một người đàn ông khác quan tâm… Đây đối với một người đàn ông mà nói không phải là sự sỉ nhục lớn nhất sao?
Vì vậy nên lần này Lương Đậu Khấu muốn sống cũng không xong rồi.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tưởng Tiêm Tiêm lại cảm thấy hưng phấn, cả đời này của cô vui vẻ nhất là lúc Lương Đậu Khấu bị ђàภђ ђạ.
Cô và Lương Đậu Khấu là người cùng chung huyết thống là bởi vì mẹ của cô họ Lương, mà ba của Lương Đậu Khấu cũng là người của nhà họ Lương, cho nên cô là người ngoài, cho dù cô có thông minh hơn Lương Đậu Khấu, ưu tú hơn Lương Đậu Khấu cũng đều phải nhường đường cho Lương Đậu Khấu.
Nếu lần này Cố Dư Sinh vì những bức ảnh và video này mà bỏ Lương Đậu Khấu, cô xem người phụ nữ đó có còn vênh váo tự đắc diễu võ dương oai được nữa không!
Dù bây giờ Tưởng Tiêm Tiêm đang rất sợ Cố Dư Sinh nhưng cô cũng có thể đè ép những hoảng sợ kia, quay lại nhìn Cố Dư Sinh đang dán mắt vào màn hình điện thoại, không nói tiếng nào kia, mở miệng: “Anh Sinh, trước đó tôi cũng không biết chị Khấu có quan hệ với người thanh niên khác, lần này chỉ là vô tình nhìn thấy, vốn chỉ nghĩ rằng họ chỉ là bạn bè nhưng anh xem video đi, lúc ăn cơm chị Khấu lại đưa đĩa rau cho người thanh niên kia, lau miệng cho cậu ta, thậm chí cuối cùng chị ấy còn cho tiền cậu ấy, anh nghĩ xem có phải chị Khấu đã nhiễm thói xấu gì ở bên ngoài, đang nuôi trai trẻ không…”
Tưởng Tiêm Tiêm còn chưa nói hết, Cố Dư Sinh bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía cô, đáy mắt hắn cực kỳ ác liệt, Tưởng Tiêm Tiêm sợ đến nỗi lùi về phía sau một chút, không dám nhìn Cố Dư Sinh nữa, cúi đầu ngậm miệng lại.
Cố Dư Sinh giơ điện thoại di động lên âm thanh bình tĩnh đến đáng sợ: “Ai cho phép cô chụp trộm cô ấy?”
Tưởng Tiêm Tiêm nháy mắt một cái, không dám tin ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Cố Dư Sinh, sau đó mới xác định chính xác câu mình vừa nghe là: “Ai cho cô chụp lén cô ấy?”
Hắn đang chỉ trích cô sao? Đã đến nước này, hắn còn có bảo vệ Lương Đậu Khấu như vậy, quay qua chỉ trích cô? Không phải hắn nên đi tìm Lương Đậu Khấu tính sổ sao?
Tưởng Tiêm Tiêm không thể hiểu nổi tâm tư của Cố Dư Sinh, cô đã từng nhìn thấy Cố Dư Sinh nổi điên, nên nuốt nước bọt một cái, suy nghĩ một lúc, sau đó mới dùng điệu bộ muốn tốt cho Cố Dư Sinh, nhỏ giọng mở miệng nói: “Tôi, tôi chỉ muốn đưa cho anh xem, tôi không định chụp lén chị Khấu đâu, tôi sợ tôi nói anh sẽ không tin nhưng tôi không muốn anh không biết gì bị vợ phản bội sau lưng, đến lúc mọi người đều biết vợ của anh trở thành vợ của người ta, không phải là trở thành chuyện rất buồn cười sao…”
Vợ của hắn biến thành vợ của người khác… Nghe thấy mấy chữ này, chân mày của hắn lại càng nheo lại.
Câu nói này không phải cô đã nói rồi sao? Chỉ có điều lúc nãy hắn còn nghĩ hắn chưa kết hôn, lấy đâu ra vợ, càng làm sao có chuyện vợ của hắn biến thành vợ của người khác.. Thì ra nói tới nói lui nửa ngày chính là đang nói tới Lương Đậu Khấu.
Cố Dư Sinh nhìn thấy những tấm hình và video này, trong lòng không phải không tức giận mà chỉ là hắn không phải là người ngu ngốc không có đạo lý, xem vài tấm hình, một cái video, nghe vài câu xúi giục thì có thể khiến hắn nổi điên.
Tưởng Tiêm Tiêm nhìn Cố Dư Sinh trước sau không hề hé răng, cho là mình đã lay chuyển được hắn, gan lớn hơn rất nhiều, càng nói quá lên: “… Ban đầu chị Khấu nhất quyết phải gả cho anh bằng được, sau khi cưới được anh lại đu theo người khác, thay đổi thất thường, trùng hợp bị tôi nhìn thấy được, Làng giải trí vốn loạn như vậy, chắc gì những người khác không nhìn thấy chứ, anh Sinh, lần này chị Khấu đúng là đạp mặt mũi của anh ở dưới chân rồi…”
Đu theo người khác, thay đổi thất thường?
Lời khó nghe như vậy mà người phụ nữ kia cũng nói ra được?
Cố Dư Sinh hé mắt, nghiêng đầu nhìn về phía người phụ nữ cho hắn xem những hình ảnh và video này, có chút quen mặt, hình như đã từng gặp, hắn trầm tư trong chốc lát, bỗng nhiên nhớ ra, người này không phải là người phụ nữ của Tưởng Dật sao, a, không đúng, không phải phụ nữ của Tưởng Dật mà là em gái của Tưởng Dật, Tưởng Tiêm Tiêm.
Tháng trước lúc hắn đưa Lương Đậu Khấu đi dự dạ tiệc, trong đám người vây quanh làm khó Lương Đậu Khấu có cô gái này không?
Các cô rõ ràng có quan hệ, hắn còn nắm tay Lương Đậu Khấu cho người phụ nữ tên cái gì Shary kia một cái tát, chắc chắn là những người này đều hận Lương Đậu Khấu thấu xương.
Vì vậy liền dùng những hình ảnh này li gián hắn và Lương Đậu Khấu, mượn tay hắn trả thù Lương Đậu Khấu?
Dù sao Lương Đậu Khấu cũng là một diễn viên, thường xuyên đóng phim, Tưởng Tiêm Tiêm cũng không động được đến Lương Đậu Khấu, dùng đoạn video này cắt từ một bộ phim nào đó ra, nghĩ Cố Dư Sinh hắn ngu ngốc đến mức không biết sao?
Cố Dư Sinh suy đoán như vậy, tâm tình khó chịu lúc xem những hình ảnh và video đó liền biến mất sạch sành sanh.
Thực là một đám phụ nữ ngu ngốc, mánh khóe đều không ra hồn!
Có điều nếu như đây chỉ là đồ giả, cũng không thể để chúng rơi vào tay Tưởng Tiêm Tiêm, người phụ nữ này không thích Lương Đậu Khấu, nếu sau khi bịa đặt trước mặt hắn không được, lại đi khắp nơi chửi bới Lương Đậu Khấu thì sao đây?
Nghĩ vậy, Cố Dư Sinh liền giả vờ tức giận tiếp tục xem những hình ảnh và video, sau đó nhân lúc người phụ nữ kia không để ý cứ mở miệng phỉ bang chửi bới Lương Đậu Khấu, nhanh chóng xóa sạch sành sanh những bức ảnh và video đó.
Sau khi xóa xong, hắn kiểm tra lại điện thoại của Cố Dư Sinh một lần nữa, xác định không còn tấm hình nào của Lương Đậu Khấu nữa mới hài lòng mở mắt liếc nhìn Tưởng Tiêm Tiêm đang nói không ngừng.
“Anh Sinh, tuy rằng chị Khấu là chị họ của tôi nhưng tôi không phải loại người không biết phân biệt tốt xấu, tôi không thể nào chịu nổi người phụ nữ lẳng lơ như chị ấy…”
Cố Dư Sinh nghe đến đó, trên mặt cũng không có chút biến đổi nào, hắn tùy tiện ném điện thoại của Tưởng Tiêm Tiêm lên bàn trước mặt cô, ung dung thong thả ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm cả bàn rượu một vòng, sau đó đưa tay lấy một chai rượu mắc nhất, mở nắp, cầm một cái ly cực lớn, nhàn nhạn mở miệng hỏi cô: “Nói nhiều như vậy, khát nước không?”
Tưởng Tiêm Tiêm không ngờ Cố Dư Sinh sẽ mở miệng nói như vậy, cả người sững sờ, những lời kích động trong nháy mắt hoàn toàn biến mất trên môi.
Cô nhìn ly rượu to tướng trước mắt mình, có chút bỡ ngỡ nuốt nước miếng.
Một ly rượu lớn như vậy, uống vào không say ૮ɦếƭ chứ?
Tưởng Tiêm Tiêm khoác tay với Cố Dư Sinh một cái, cười yếu ớt nói: “Anh Sinh, em không uống…”
Cố Dư Sinh nói tới đây, hơi dừng lại, sau đó giả vờ dễ chịu, lười biếng nói: “Cũng được… Vậy chúng ta liền đổi phương thức giải quyết ly rượu này đi…”
Nói xong, Cố Dư Sinh đột nhiên nâng tay lên, đưa lên đầu Tưởng Tiêm Tiêm, mí mắt không chớp cái nào đổ rượu xuống.
Tưởng Tiêm Tiêm còn chưa hiểu hắn nói như vậy là có ý gì, đã bị hành động của hắn làm cho bối rối, mãi cho đến khi toàn thân ướt đẫm rượu, cô mới hoàn hồn lại, hét lớn một tiếng, sau đó né ly rượu lập tức đứng lên.
Một phòng toàn người hoàn toàn không quan tâm đến hai người bọn họ nhưng lúc này lại bị tiếng hét thu hút sự chú ý, mọi người đều đổng loạt quay lại nhìn..
Một nhóm người cũng bị hoàn cảnh này làm cho trợn mắt há mồm, mọi người ngạc nhiên một lúc lâu, người đầu tiên phản ứng lại chính là anh của Tưởng Tiêm Tiêm, Tưởng Dật, hắn quăng micro xuống đất, gào thét: “Cố Dư Sinh, anh làm gì?”
Cố Dư Sinh cũng làm theo Tưởng Dật, quăng ly rượu vô ích trên tay mình xuống đất một cách tàn nhẫn, tạo ra một loạt những âm thanh “Ầm”, “Loảng xoảng” Cố Dư Sinh đột nhiên đứng lên, giống như cả phòng không có ai, hắn nắm lấy cổ áo Tưởng Tiêm Tiêm, để cô đối mặt với mình, sau đó tiền đến bên tai của cô, nghiến răng nghiến lợi mở miệng: “Mặc kệ trước kia cô và cô ấy có mâu thuẫn gì, tôi nhắc nhở cô, bắt đầu từ bây giờ, cô khách khí với cô ấy một chút, miệng nói chuyện sạch sẽ một chút cho tôi!! Lần sau nếu còn tiếp tục như vậy, dám nói xấu cô ấy, tôi tuyệt đối không chỉ đơn giản cho cô tắm rượu như vậy đâu!”
Dám dùng hai chữ lẳng lơ để nói về người phụ nữ ở trong nhà hắn?
Ít nhất Tưởng Tiêm Tiêm cũng là một người phụ nữ, nếu là đàn ông, nãy giờ hắn đã đạp cho mấy đạp rồi!
Lời nói của Cố Dư Sinh vừa ngoan độc lại vừa lạnh lùng, não của Tưởng Tiêm Tiêm ong ong một hồi lâu, mới phản ứng lại chuyện này.
Rõ ràng người sai là Lương Đậu Khấu, cô một lòng muốn tốt cho Cố Dư Sinh, tại sao Cố Dư Sinh lại nổi điên với cô?
Tưởng Tiêm Tiêm không thể tin nhìn Cố Dư Sinh, rượu cứ nhỏ tí tách xuống hai gò má cô, cô dùng sức mở miệng, mới run rẩy nói: “Là chị Khấu sai, tôi chỉ ăn ngay nói thật…”
“Ăn ngay nói thật?" Cố Dư Sinh khẽ cười trào phúng một tiếng, sau đó ánh mắt trở nên cực kỳ ác liệt: “Cô cho rằng tôi sẽ tin cô sao?”
“Cô thật sự cho rằng tôi ngu đến nỗi không biết trong hồ lô của cô bán thuốc gì sao? Tôi có bệnh hay sao mà đi tin tưởng một người ngoài như cô, mà không tin người của mình?”
“Tôi hôm nay hiền lắm rồi mới để cho cô ở đây nói những lời này, là cô đến chỗ tôi kiếm chuyện, đừng nghĩ tôi có thể là công cụ cho ý tưởng ngu ngốc của cô, người phụ nữ ở trong nhà tôi cũng không phải để cô tùy tiện chửi dơ sạch này nọ, muốn tôi đánh cô ấy cho cô hả giận, cô có tư cách sao?”
Cố Dư Sinh nói xong, hắn liền buông cổ áo của Tưởng Tiêm Tiêm ra, lui về phía sau một bước, sửa sang lại quần áo, quay người chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nhớ lại chuyện gì, quay người đi đến trước mặt Tưởng Tiêm Tiêm: “À, đúng rồi, còn có một chuyện chưa nói với cô.”
“Tôi thật muốn có một ngày như vậy, ngày vợ của tôi biến thành vợ của người ta, vậy tôi nói cho cô biết, tôi chính là người ta đó!”
Nói xong, Cố Dư Sinh khom người lấy điện thoại di động của mình trên ghế salon.
Khi đứng dậy, hắn còn liếc đến chiếc điện thoại của Tưởng Tiêm Tiêm còn đang nằm ở trên bàn.
Tuy rằng những tấm hình và video đều bị hắn xóa, nhưng nếu cô vẫn quyết tâm trả thù Lương Đậu Khấu, tìm người phục hồi thì cũng có thể lấy lại được những hình ảnh và video hắn đã xóa.
Cố Dư Sinh nghĩ tới đây, liền cầm điện thoại của Tưởng Tiêm Tiêm không hề do dự quăng vào một ly rượu to gần đó.
Lúc này Tưởng Dật mới hoàn toàn tỉnh táo lại, vừa đi đến bên cạnh Tưởng Tiêm Tiêm, vừa rống một câu: “Cố Dư Sinh, mày đừng có quá đáng!”
Nghe câu này, Cố Dư Sinh đang quay đi lại dừng một chút.
Quá đáng?
Bữa tiệc hôm nay là do Tưởng Dật làm chủ đúng không? Đúng lúc, hôm nay hắn cho tên đó mở mang tầm mắt xem cái gì mới gọi là quá đáng!
Nói xong, Cố Dư Sinh liền bảo nhân viên phục vụ lấy một trăm bình rượu mắc nhất ở đó.
Nhân viên phục vụ bị Cố Dư Sinh làm cho choáng váng, đến khi Cố Dư Sinh thúc giục: “Đi lấy nhanh đi!” người đó mới quay người ra ngoài.
Một trăm bình rượu rất nhanh được đưa lên, bày chỉnh tề trên bàn.
Cố Dư Sinh nhàn nhã đứng một bên, đốt một điếu thuốc, lại nói với nhân viên một câu: “Khui hết đi!”
“Khui hết? Có thể uống hết không?” Một người nhìn một bàn rượu mở miệng hỏi một câu.
Chỉ là người đó còn chưa nói xong chữ cuối cùng, Cố Dư Sinh đang ngậm thuốc bỗng nhiên đi về phía trước hai bước, nhấc chân đạp lên bàn rượu, mỗi chai lăn một nơi, chất lỏng trong chai đều chảy ra ngoài, nói tóm lại, một trăm bình rượu này cũng không ai uống được chai nào.
Hư một cái điện thoại di động, đã gọi là quá đáng, vậy còn một trăm chai rượu thì sao đây?
Cố Dư Sinh nhìn hình ảnh như vậy, hài lòng hạ thuốc trên miệng xuống, dập thuốc, sau đó cười như không cười nhìn liếc qua Tưởng Tiêm Tiêm đang run rẩy cả người, quay người kéo cửa đi ra ngoài.
Tưởng Tiêm Tiêm cắn răng, hít vài hơi mới có thể ổn định lại tâm trạng, cô nhìn chằm chằm đống rượu, thù hận bỏ tay Tưởng Dật ra, chạy ra ngoài cửa.
Sau khi Cố Dư Sinh rời khỏi phòng, liền đi đến nhà vệ sinh.
Lúc nãy ở trong phòng tức giận như vậy, lúc này lúc đứng trước bồn rửa tay, trên mặt hắn vẫn còn một tia tức giận.
Thật không nghĩ đến chỉ đi ra ngoài chơi một chút lại có thể vì mấy tấm hình và một đoạn video liên quan đến cô mà làm lớn chuyện như vậy, nói cô là tiểu phiền phức đúng là một tiểu phiền phức mà…
Tiểu phiền toái?
Cố Dư Sinh bị suy nghĩ thoáng qua trong đầu mình làm cho sững sờ, sau đó lại nhớ tới đêm đó, hình ảnh lúc cô nghe thấy cái tên này, không kiềm lòng được, khuôn mặt trở nên mềm mại hơn rất nhiều, khóe môi cũng kéo lên thành một nụ cười nhạt.
Cũng không phải, thật là một tiểu phiền toái, không biết… Tiểu Phiền Toái về nhà chưa?
Nghĩ tới đây, Cố Dư Sinh mới nhận ra mình đã vô tình rửa tay rất lâu, hắn nhanh chóng tắt nước, giật khăn giấy lau tay, vừa bỏ khăn giấy đã dùng vào thùng rác vừa rút điện thoại từ trong túi ra.
Hắn vừa mới mở khóa màn hình điện thoại di động, còn chưa nhập mã mở điện thoại, đã có người gọi: “Cố Dư Sinh”
Bị điên sao? Ở trong phòng đã bị hắn chỉnh như vậy còn đi theo? Chẳng lẽ muốn ăn đòn sao?
Cố Dư Sinh cúi thấp đầu, làm như không nghe thấy, bấm điện thoại.
“Anh không tin cũng được, anh che dấu cho chị Khấu cũng được!! Tôi tìm anh cũng không phải xúi giục cái gì, chỉ là muốn nói cho anh biết lúc tôi ở khách sạn Bắc Kinh đã tận mắt nhìn thấy vợ của anh và cậu thanh niên kia đi vào khu vui chơi của thành phố S, bọn họ chỉ vừa mới vào đó bốn mươi phút, chắc chắn còn chưa về, anh không tin có thể đến đó xem, nói không chừng còn có thể gặp hai người họ ở đó!”
Cố Dư Sinh không ngẩng đầu nhìn Tưởng Tiêm Tiêm, hắn mở màn hình điện thoại xong liền bấm số gọi về nhà, rồi đưa điện thoại đến bên tai.
Tưởng Tiêm Tiêm đứng tại chỗ một lát, nhìn Cố Dư Sinh vẫn xem cô là người vô hình, lại cắn răng, lặp lại địa chỉ một lần: “Khu vui chơi ở thành phố S!” Sau đó liền quay người rời đi.
Đợi được đến lúc tiếng giày cao gót của Tưởng Tiêm Tiêm biến mất, mới có người bắt máy: “Tiểu thư về nhà chưa?”
“Còn chưa về”
Cố Dư Sinh nhíu mày không nói gì nữa, liền cúp điện thoại.
Trở lại xe, Cố Dư Sinh châm một điếu thuốc, lúc hút một đoạn nhỏ, hắn lại lấy điện thoại ra liếc nhìn thời gian, đã qua mười phút, hắn lại gọi điện thoại về nhà, lại là câu trả lời cô chưa về.
Cố Dư Sinh dựa vào lưng xe, hút thuốc không ngừng, mãi cho đến khi hút hết, hắn mới cầm điện thoại di động gọi về nhà lần nữa, vẫn là câu trả lời cũ, cô chưa về.
“Khu giải trí thành phố S” Câu nói kia của Tưởng Tiêm Tiêm không biết tại sao lại bay vào tai của Cố Dư Sinh.
Chẳng lẽ là hắn nghĩ sai rồi? Những hình ảnh và video kia không phải là được cắt từ một bộ phim, mà là thật?
Cố Dư Sinh liếc mắt nhìn thời gian, còn chưa tới chín giờ, khu giải trí mười giờ mới đóng cửa, mà cô còn chưa về nhà…
Cô có phải thật như vậy hay không, hắn đi một chuyến sẽ biết, cần gì phải ngồi đây suy đoán?
Nghĩ tới đây, Cố Dư Sinh liền khởi động xe, từ từ lên đường.
Ban đêm đường phố rất thông thoáng, Cố Dư Sinh lái xe chừng hai mươi phút đã đến đường lớn, ở giao lộ rẽ trái, đi chừng vài phút, liền quẹo vào bãi đậu xe của khu giải trí.
Lúc đó chỉ còn bốn mươi phút nữa thì khu vui chơi mới đóng cửa, Cố Dư Sinh đậu xe xong lúc mua vé vào cổng người ta đã lục tục đi về rồi.
Khu vui chơi của thành phố S chỉ là một khu nhỏ, diện tích không lớn, Cố Dư Sinh từ từ đi, trong chốc lát đã đi được phân nửa khu vui chơi.
Bề ngoài nhìn hắn có vẻ rất thong dong thanh thản, nhưng kỳ thật trong đáy lòng hắn vẫn đang rất căng thẳng.
Hắn không hiểu rốt cuộc bản thân mình đang lo sợ cái gì, chỉ là sợ, sợ thật sự tìm thấy cô cùng một người thanh niên khác trong biển người mênh ௱ôЛƓ ấy…
Loại khủng hoảng này càng ngày càng dâng lên trong lúc Cố Dư Sinh tìm kiếm, mãi đến cuối cùng, chỉ còn lại hai cửa, nhưng cũng rất ít người, vẫn không thấy bóng dáng của Lương Đậu Khấu, lúc này Cố Dư Sinh mới thở phào nhẹ nhõm.
Tưởng Tiêm Tiêm dám hại hắn đi đến tận đây, Lương Đậu Khấu đâu có ở đây chứ? Lần sau nếu như gặp cô ta hắn nhất định sẽ chỉnh ૮ɦếƭ cô ta!!
Cố Dư Sinh thầm chửi Tưởng Tiêm Tiêm trong lòng, liền lấy điện thoại gọi về nhà, vừa đi về phía lối ra.
Chỉ là hắn còn chưa đi được hai bước bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn một bên, liền dừng hẳn lại.
Cách đó không xa có một dãy hàng lớn bán các loại đồ chơi đủ màu, bởi vì khu vui chơi sắp đóng cửa, mọi người vội vã đi qua, cũng không nhiều người đứng ở đó.
Nhưng mà, ở trước sạp hàng kia lại có hai người đang đứng.
Một nam một nữ.
Người đàn ông kia ôm súng đưa lưng về phía hắn, không nhìn rõ dáng dấp, có điều người đó rất cao.
Bên cạnh là một người phụ nữ, đối với hắn người phụ nữ này cực kỳ quen thuộc, dù là đang đeo khẩu trang và kính mát nhưng vẫn là tóc xoăn dài, quần áo kia, hắn nhìn qua một cái liền có thể nhận ra đó là người mà hắn đang tìm, Lương Đậu Khấu.
Đường dây điện thoại đã được kết nối, bên trong truyền đến âm thanh của quản gia: “Thiếu gia? Thiếu gia?”
Cố Dư Sinh giống như không nghe thấy, lẳng lặng nhìn hai người kia dưới ánh đèn lấp lánh trên những tán cây của khu vui chơi.
Người đàn ông kia bắn một phát súng, bắn thật nhiều lần cũng không trúng quả bóng trên không trung, Lương Đậu Khấu đứng bên cạnh giống như đang rất hồi hộp, mãi cho đến khi tiếng súng cuối cùng kết thúc, sau đó không biết hai người nói gì với chủ sạp, ông ấy liền đưa cho người đàn ông kia một cái chú thỏ bông bằng nhung, sau khi người đó nhận lấy liền quay người đưa cho Lương Đậu Khấu, tuy rằng đeo kính che đôi mắt của cô nhưng khi cô nhận xong liền ôm thỏ nhung vào иgự¢, môi có vẻ như đang mỉm cười, khiến cho người khác nhìn vào cũng biết cô vô cùng vui thích.
Người đàn ông kia nhìn cô cười, cũng cười theo, sau đó giống như có chuyện gì ngoài ý muốn, người đó lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, sau đó quay người đưa cho người chủ sạp kia một ít tiền lẻ, nhận súng, sau đó lại bắn về phía những quả bóng kia.
Lần này người đó bắn không phải để dành phần thưởng, mà cố ý bắn theo quy luật, chỉ là kỹ thuật của bắn của người đó không cho phép nên có khi bắn hụt, bắn một lúc lâu, những quả bóng bị bắn kia tạo thành một hình giống như chữ “Sinh”.
Sau đó lại xuất hiện chữ “nhật”, 乃út pháp rất đơn giản, chữ này viết nhanh hơn chữ trước rất nhiều, cũng rất đối lập.
Cố Dư Sinh nhìn thấy như vậy, đã đoán được người đàn ông kia muốn viết câu: “Sinh nhật vui vẻ.” cho Lương Đậu Khấu.
Chỉ là lúc người đàn ông kia đang viết hai chữ “vui vẻ” người ở phía sau đã đợi người đó nửa ngày, hối thúc hắn, cho nên chữ ngày càng xiêu vẹo giống như vẽ bùa.
Thời gian đóng cửa khu vui chơi ngày một đến gần, chủ tiệm đòi lại súng, người đàn ông sốt ruột, kỹ thuật bắn vốn không tốt, lại càng bắn lung tung hơn, đừng nói là bắn thành chữ, một quả cũng không bắn trúng.
Lương Đậu Khấu không tức giận chút nào, lấy lại súng từ trong иgự¢ người kia, đưa cho chủ tiệm, vẻ mặt áy náy, trả xong liền kéo cánh tay người đàn ông đi đến lối ra của khu giải trí.
Người đàn ông kia vì không bắn xong chữ mà cảm thấy ảo não, có chút không vui, Lương Đậu Khấu dọc đường đi lại không ngừng cười cười với người đó, rõ ràng là đang chọc cho người kia vui, thậm chí đến cuối cùng, cô còn chọt chọt vào eo người đàn ông, người kia tất nhiên cười toe toét.
Người đi ra rất nhiều, lấn tới lấn lui, người đàn ông kia liền tiện tay bảo vệ Lương Đậu Khấu trong lòng, che chở cho cô, từ từ đi theo dòng người ra ngoài.
Mãi cho đến khi không còn thấy bóng dáng của Lương Đậu Khấu và người đàn ông kia nữa, Cố Dư Sinh vẫn còn đứng cứng ngắt không nhúc nhích.
Mãi đến lúc có người dẫn một đứa bé đi qua, trên tay đứa bé cầm một cây kiếm huỳnh quang quơ lung tung trúng vào bắp đùi của hắn, hắn mới hoàn hồn lại từ từ di chuyển ánh mắt không còn nhìn hướng họ vừa mới đi nữa, sau đó liền nghe thấy tiếng của quản gia trong điện thoại: “Thiếu gia? Cậu vẫn còn giữ máy chứ?”
Thì ra, hắn vừa đần độn giơ điện thoại di động ngẩn người lâu như vậy… Cố Dư Sinh mím môi, muốn trả lời câu hỏi của quản gia, há miệng, lại thấy cổ họng khó chịu đến không nói nên lời, hắn cúp máy, sải bước đi vể phía lối ra.
Xe của Cố Dư Sinh đi cách xe của Lương Đậu Khấu chừng năm mươi mét.Bạn nào mún đọc trước 100 chương liên hệ : tttukidmh@gmail.com nhé ;)
Hắn nhìn thấy cô dừng xe ở trước cổng trường đại học S, cũng dừng xe theo cô.
Lúc này đã rất trễ, trên đường vào cổng trường không có một bóng người.
Người đàn ông ngồi trên ghế phụ lái xuống xe, cô cũng xuống theo, sau đó người đàn ông kia lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong túi.
Lúc ở trong quân đội Cố Dư Sinh được rèn luyện thị lực rất tốt, cho dù người đàn ông này đứng cách hắn rất xa nhưng hắn hoàn toàn có thể nhìn thấy vật đó đang sáng lấp lánh trong tay người đàn ông kia, liếc mắt liền có thể nhìn thấy đó là một sợi dây chuyền.
Người đàn ông đó đứng ra phía sau Lương Đậu Khấu, cẩn thận nhấc tóc của cô lên, đeo dây chuyền lên cổ cô.Bạn nào mún đọc trước 100 chương liên hệ : tttukidmh@gmail.com nhé ;)
Người đàn ông kia hỏi Lương Đậu Khấu cái gì, Lương Đậu Khấu cúi đầu sờ sờ dây chuyền, sau đó xoay người, trà lời người đàn ông hai câu, môi cười cực kỳ ngọt ngào.
Nhìn khẩu hình miệng, Cố Dư Sinh có thể suy đoán được là hỏi: “Thích không?” “Thích lắm.”
Sau đó người đàn ông đó rất chăm sóc mở cửa xe cho Lương Đậu Khấu, chờ đến khi cô ngồi trong xe còn cong người nói mấy câu, mới phất tay, hai người nói tạm biệt nhau.
Xe Lương Đậu Khấu cũng không có rời đi ngay, còn đứng ở ven đường, cô đợi đến khi người đàn ông kia vào trường rồi từ từ mới khởi động xe.
Cố Dư Sinh không tiếp tục đi theo Lương Đậu Khấu, hắn ngồi ở trong xe nhìn trường đại học S trừng trừng, không chớp mắt.
Thì ra những gì Tưởng Tiêm Tiêm nói cho hắn biết đều là thật, lúc đó hắn còn tin tưởng cô, đứng về phía cô như vậy.
Thì ra tất cả đều là một trò cười.
Mấy ngày trước sinh nhật cô ở Pháp, hắn ở Anh, vẫn bỏ qua một hội nghị quan trọng, ngàn dặm xa xôi đi từ quốc gia này qua đất nước khác tặng qua cho cô, nhưng cô thì sao đây? Nhận được chiếc hộp kia, một tiếng cảm ơn còn chưa nói với hắn, trên cổ cũng không đeo dây chuyền hắn tặng.
Bạn nào mún đọc trước 100 chương liên hệ : tttukidmh@gmail.com nhé ;)
Buổi chiều hắn vừa xong việc, nghĩ rằng cô vừa từ Pháp về, liền về nhà, chờ cô lâu như vậy, cũng không chờ được, thì ra cô vừa trở về liền chịu không nổi phải đi gặp người đàn ông kia… Người đàn ông kia tổ chức sinh nhật muộn cho cô, lúc nhận dây chuyền người đàn ông kia tặng, cô lại vui vẻ như vậy, coi đó là báu vật?
Đáy mắt Cố Dư Sinh giống như có hai ngọn lửa, đồng tử con ngươi đều bị hung đỏ, hắn nghĩ bản thân mình bị cô chọc tức, bật cười ha ha ra tiếng, hắn tự nhủ với bản thân đừng tiếp tục nghĩ nữa, nếu không hắn sẽ nổi điên lên, nhưng mà hắn lại không khống chế được, thậm chí dường như ngay trước mắt hắn chính là hình ảnh cô cùng người đàn ông kia.
Thì ra cô ở cùng người đàn ông kia mới bộc lộ tình cảm thật sự của mình, sẽ nói, sẽ cười, linh động như vậy, chân thật như vậy… Cô ở trước mặt hắn, tại sao lúc nào cũng chỉ có sự sợ hãi, nhìn thẳng hắn cũng không dám nhìn?
Là cô cứ dính chặt lấy gia đình hắn, là cô muốn gả cho hắn, tại sao quay người liền cùng người đàn ông khác thân mật như vậy hả?
иgự¢ Cố Dư Sinh bỗng nhiên phát đau, đau đớn vô cùng, hắn run rẩy giơ tay lên che kín иgự¢, hít từng ngụm từng ngụm, nhưng cơn đau lại tràn lan đến cuối cùng, toàn thân hắn đều đau, thậm chí hít thở cũng khó khăn, hắn hạ cửa sổ xe xuống, mở hai nút áo cổ, nhưng hắn vẫn không cảm thấy thoải mái, toàn thân chỗ nào cũng khó chịu.
Không được, hắn vì một nam một nữ kia mà khó chịu như vậy, hắn không thể cứ bỏ qua như vậy!Bạn nào mún đọc trước 100 chương liên hệ : tttukidmh@gmail.com nhé ;)
Nhưng hắn sao lại ngu xuẩn như vậy, không chụp lại hình của tên khốn kia, sau đó cho người điều tra, rồi cho người đập hắn một trận… Còn nữa, tại sao hắn lại phải đi xóa những bức ảnh trong điện thoại của Tưởng Tiêm Tiêm, hắn nên gửi qua điện thoại của mình một bản a…
Không thể đối phó với người đàn ông kia, vậy thì cô… Nghĩ xong Cố Dư Sinh liền tàn nhẫn đạp chân ga, quay bánh lái, quay về nhà, nhưng vừa đi đến cổng trường, hắn lại đột nhiên đạp thắng xe.
Không được… Hắn không thể trở về nhà, tính tình của hắn không tốt như vậy, nếu hắn trở về sẽ lại làm tổn thương cô nữa, không được, hắn không thể trở về, không thể trở về nhà…
Hắn phải tỉnh táo, bình tĩnh, kiềm chế, kiềm chế.. Cố Dư Sinh nghĩ, liền tìm một điếu thuốc, hút hút, Cố Dư Sinh cảm thấy rất khó vượt qua chuyện này.
Tuy rằng quan hệ của hắn và cô chỉ có mình hắn biết hai người không phải là vợ chồng nhưng dù sao ai cũng biết hắn đã kết hôn với cô, hành vi của cô như vậy không khác gì cho hắn một cái tát, nhưng mà nói xem, cô đối xử với hắn như vậy, hắn có nên xé cô ra không, hắn sao lại đi sợ mình sẽ xúc phạm tới cô chứ?
Không làm tổn thương cô cũng được, nhưng người đàn ông của cô thì không thể được yên ổn, hắn phải làm sao đây? Làm bộ như không biết, hay là… Vừa nghĩ tới cô cười với người đàn ông kia, nụ cười như hoa nở rộ rực rỡ chói mắt như vậy, Cố Dư Sinh làm sao có thể tin giữa hai người họ hoàn toàn không có xảy ra chuyện gì, vì vậy hắn nghĩ biện pháp xử lý việc này cho thật tốt…
Cố Dư Sinh ngồi trong xe hút thêm một điếu thuốc, khi hắn bật lửa, bỗng nhiên có điện thoại.
Cố Dư Sinh nhìn màn hình điện thoại, là quản gia gọi tới, có thể đoán được là bà gọi để báo cho hắn biết cô đã về rồi.
Cố Dư Sinh đưa tay muốn cúp máy nhưng bỗng nhiên lại nghĩ tới điều gì, lại đổi thành bắt máy: “Thiếu gia, tiểu thư về…”
Quản gia còn chưa nói hết, Cố Dư Sinh đã mở miệng trước cắt ngang bà, âm thanh giống như không có chuyện gì xảy ra, rất bình tĩnh: “Bây giờ bà đưa cô ấy đến khu giải trí ở thành đông!”
“A, bây giờ sao?” Quản gia ngạc nhiên hỏi lại.
Cố Dư Sinh chẳng muốn giải thích với bà nhiều như vậy, giơ cổ tay nhìn thời gian, gọn gang dứt khoát: “Mười một giờ nhất định phải đến.” sau đó không ngần ngại cúp máy, sau đó tìm số điện thoại của Lục Bán Thành, gọi cho cậu ta.
-
Bay thời gian dài, uể oải muốn ૮ɦếƭ, về lại còn phải đi tìm Tần Gia Ngôn, Tần Chỉ Ái về đến nhà đã mệt mỏi cả người, hoàn toàn không còn chút sức lực, vừa về tới phòng ngủ đã rửa ráy thay áo ngủ, không ngờ vừa mới thay xong, quản gia liền vội vội vàng vàng chạy lên lầu: “Tiểu thư, thiếu gia, gọi điện thoại về, nói cô đi cùng với tôi đến khu giải trí ở thành đông.”
Khu giải trí thành đông? Cô vừa mới đi khu vui chơi với Tần Gia Ngôn về, sao giờ lại tới lượt Cố Dư Sinh kéo cô ra khu giải trí?
Tần Chỉ Ái nhíu nhíu mày, muốn từ chối: “Hôm nay sao? Ngày mai không được à?”
“Thiếu gia nói rồi, mười một giờ nhất định phải đến!” Quản gia lắc lắc đầu, làm vẻ mặt như không có lựa chọn khác.
Tần Chỉ Ái do dự trong chốc lát, nghĩ Cố Dư Sinh từ trước đến nay đều không muốn người khác làm trái lời hắn, hiện giờ cô vất vả lắm mới có thể trải qua mấy ngày yên bình một chút, cũng không nên tự mình làm khó mình, liền khẽ gật đầu một cái: “Được rồi, tôi thay quần áo xong sẽ đi xuống lầu, bà đi chuẩn bị xe trước đi.”
. . . . . . . .
Con đường đến thành đông buổi tối rất vắng xe, không đầy một tiếng đồng hồ, Tần Chỉ Ái và quản gia đã đi đến khu giải trí.
Đáng lý ra khu giải trí phải đóng cửa rồi chứ, đằng này tất cả các ánh đèn đều sáng, óng ánh đẹp mắt, tất cả các trò chơi bên trong đều đang ở trạng thái hoạt động.
Chỉ là trong sân, ngoại trừ nhân viên ra cũng không có người khách nào.
Tần Chỉ Ái và quản gia không hiểu tại sao lại như vậy, mơ hồ nhìn nhau, liền đi vào trong.
Hai người đi không bao xa liền nhìn thấy xe của Cố Dư Sinh đậu ở trên đường gần cửa lớn, Cố Dư Sinh và Lục Bán Thành ngồi trong một quán café.
Quản gia liền đưa Tần Chỉ Ái đi vào, sau đó mở miệng chào một tiếng: “Thiếu gia, Lục tiên sinh.”
Cố Dư Sinh giống như không nghe thấy bà nói gì, lười biếng ngồi trên ghế, dập thuốc trong tay, ung dung vặn tàn thuốc.
Tay Lục Bán Thành đang bưng một ly café, ngẩng đầu lên híp mắt nhìn họ cười, sau đó nhìn về phía Tần Chỉ Ái: “Tiểu Khấu, đến rồi sao?”
Tần Chỉ Ái xưng hô theo vai vế của Lương Đậu Khấu, gọi một tiếng: “Anh Bán Thành.” Sau đó quay về nhìn người còn đang nghịch nghịch tàn thuốc, Cố Dư Sinh, thấy hắn cũng không ngẩng đầu lên, mới nhẹ giọng mở miệng: “Muộn như vậy anh còn gọi em đến đây có chuyện gì không?
Cố Dư Sinh vẫn không có phản ứng, xoay tàn thuốc vòng vòng.
Qua một lúc lâu, hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lục Bán Thành ngồi đối diện mình: “Mọi người đã tới chưa?”
Tần Chỉ Ái và quản gia không hiểu câu hỏi vừa nghi hoặc vừa buồn bực này của Cố Dư Sinh, nhưng Lục Bán Thành lại hiểu rất rõ ràng hắn đang hỏi cái gì, gật gật đầu: “Đã đến đông đủ, đang chờ ở ngoài.”
Dừng lại một chút, Lục Bán Thành lại hỏi: “Để bọn họ vào nha?”
Cố Dư Sinh nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Sau đó Lục Bán Thành liền cầm điện thoại di động lên, gọi một cú điện thoại, đợi đến khi đầu dây bên kia bắt máy, hắn chỉ nói hai chữ “Vào đi” rồi cúp máy.
Trong sân chơi, trừ mấy người ở ngoài chủ yếu là nhân viên của khu vui chơi, không có sự náo nhiệt của những người đến chơi, không khí đặc biệt yên tĩnh.
Cố Dư Sinh nhìn thấy dáng dấp kia của Tần Chỉ Ái, không hề có chút cảm xúc nào rũ mi mắt, nghịch tàn thuốc, từ lúc cô đi vào đến giờ vẫn chưa nói với cô lời nào, nhìn cũng không nhìn cô một cái.
Lục Bán Thành bưng café lên hớp một ngụm, lúc để ly xuống, mới chợt nhớ Tần Chỉ Ái và quản gia vẫn còn đứng, liền lập tức mời hai người họ ngồi xuống.
Nghe thấy Lục Bán Thành mời ngồi, quản gia lập tức giúp Tần Chỉ Ái kéo một cái ghế đến cạnh Cố Dư Sinh, Tần Chỉ Ái không nói gì, ngồi xuống.
Bởi vì cách Cố Dư Sinh khá gần, Tần Chỉ Ái lúc này mới ngửi thấy người đàn ông này toàn mùi thuốc lá.
Tần Chỉ Ái nhíu mày một hồi, mới liếc nhìn hắn một cái, hắn hút bao nhiêu thuốc rồi mới có thể nồng nặc mùi như thế này?
Lục Bán Thành cũng không biết Cố Dư Sinh muốn làm gì, người hay nói nhiều như hắn lúc này cũng rất trầm lặng.
Tần Chỉ Ái ở trước mặt Cố Dư Sinh từ trước đến nay vẫn ít nói, quản gia chỉ là một người hầu, làm sao dám mở miệng nói chuyện ở đây.
Vì vậy bầu không khí hầu như yên tĩnh không hề có một tiếng động vẫn duy trì cho đến khi có một vài chiếc xe hơi màu đen chạy đến trước cửa quán café, mới bị phá vỡ.
Cửa xe được mở ra, mỗi xe đều có một người đàn ông mặc vest đen bước xuống, sau đó họ mở cốp sau xe, từ trong đó lấy ra mỗi người một cái giá đỡ giản dị bày trên mặt đất trống, trải vải đỏ lên biến thành một cái bàn dài.
Sau đó mỗi xe lại có một người phụ nữ đi xuống, trong tay mỗi người đều xách theo một cái vali.
Mấy người phụ nữ đó đi đến chiếc bàn mà những người đàn ông kia đã trải sẵn, mở vali ra, sau đó một người đàn ông trong số đó lại đi đến chỗ Cố Dư Sinh, cung kính mở miệng nói: “Cố tiên sinh, đồ ngài muốn đều đã đem đến.” 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc