Cô Chờ Đợi Vô Ích Rồi.Hắn nhìn cô một hồi lâu, càng nhìn càng thấy mắt của cô và Lương Đậu Khấu giống nhau... Hai mắt đều to, con ngươi đen kịt, giống như hai viên đá Hắc Diệu thượng hạn.
Nếu phải tìm điểm khác nhau, chính là Lương Đậu Khấu thích trang điểm, mà cô trang điểm cũng không đẹp như Lương Đậu Khấu, hào hoa phú quý, tóc thẳng thanh thuần, vì vậy nên mắt của cô so với Lương Đậu Khấu còn sạch sẽ thanh thuần hơn mấy phần...
"Sao lại không nói chuyện?" Lục Bán Thành thấy Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm Tần Chỉ Ái một lúc lâu cũng không lên tiếng, lại hỏi hắn một câu.
Cố Dư Sinh bị Lục Bán Thành lay tỉnh, mới nhận ra Tần Chỉ Ái và Hứa Ôn Noãn đã hát xong bài "Tình yêuHiroshima" rồi.
Hai người họ hát xong lúc nào vậy?
Cố Dư Sinh nhíu mày, nhìn chằm chằm cô bé xa lạ, lại thất thần?
"Choáng váng sao?" Lục Bán Thành thấy Cố Dư Sinh vẫn không phản ứng, liền giơ tay lên, quơ quơ trước mặt hắn, bởi vì hắn uống rượu nên nói chuyện cũng to gan hơn một chút: "Anh bị bạn thân của Hứa Ôn Noãn hớp hồn rồi sao?"
Cố Dư Sinh nghe như một câu chuyện cười, cười khẽ một tiếng: "Cô ta đẹp hay xấu liên quan gì đến tôi? Đừng có ở đó đoán mò."
"Em đoán mò? Vừa rồi là ai..."
Lục Bán Thành ỷ vào rượu muốn ngụy biện nhưng vừa nói được một nửa, Cố Dư Sinh liền lên tiếng: "Xong chưa hả? Tôi thấy cậu ăn no không có chuyện gì làm phải không? Vẫn là nói về người không quan trọng, cậu lại có hứng thú nói mãi như vậy, đi tìm cô ta đi, đừng có nói với tôi, tôi không có hứng thú!"
. . . . . .
Ca sĩ Ôn Noãn hát xong được Ngô Hạo kéo vào trong lòng, đưa một ly nước trái cây cho cô.
Hứa Ôn Noãn chán ở trong иgự¢ Ngô Hạo, làm nũng muốn được hôn.
Tần Chỉ Ái nhìn thấy cảnh này, có chút e lệ, lại tùy tiện tìm một chỗ để ngồi.
Lúc này trong phòng cũng không có ai hát, không có âm nhạc, chỉ có tiếng người reo hò cụng ly, không yên tĩnh chút nào.
Lúc Tần Chỉ Ái đưa tay muốn lấy nước trái cây, lại nghe thấy tiếng Lục Bán Thành hỏi: "Choáng váng hả? Anh bị bạn thân của Hứa Ôn Noãn hớp hồn rồi sao?"
Bạn thân của Hứa Ôn Noãn? Là cô sao?
Động tác cầm ly nước trái cây của cô lập tức dừng lại, cô theo âm thanh quay đầu, nhìn thấy Lục Bán Thành và Cố Dư Sinh đang ngồi cách đó không xa.
Lúc cô ngồi cùng bọn họ, có một người đàn ông đang ngồi, một người khác đang đánh bài, hai người hết sức tập trung nghiên cứu bài của mình.
Mà cô ngồi ở một góc khuất, ở giữa còn có hai người họ, Cố Dư Sinh và Lục Bán Thành không chú ý đến cô, tiếp tục nói chuyện với nhau, tiếng nói của bọn họ rất nhỏ, nếu lúc này có nhạc, cô chắc chắn sẽ không nghe thấy.
"Cô ta đẹp hay xấu liên quan gì đến tôi? Đừng có ở đó đoán mò."
"Em đoán mò? Vừa rồi là ai..."
"Xong chưa hả? Tôi thấy cậu ăn no không có chuyện gì làm phải không? Vẫn là nói về người không quan trọng, cậu lại có hứng thú nói mãi như vậy, đi tìm cô ta đi, đừng có nói với tôi, tôi không có hứng thú!"
Lục Bán Thành nghe liền biết Cố Dư Sinh đã mất kiên nhẫn nên không có tiếp tục xoay quanh đề tài này, mà là nói chuyện của hắn.
Nhưng Tần Chỉ Ái vẫn lẳng lặng nhìn gò má của Cố Dư Sinh, lại không cẩn thận nghe được, trong đầu của cô cứ luẩn quẩn những câu nói hắn nói với Lục Bán Thành.
Liên quan gì đến tôi?
Có một câu nói thế nào nhỉ?
"Tôi không sợ bạn nói về tôi trước mặt người khác, chỉ sợ bạn nói tôi không liên quan gì đến bạn."
Trong những năm tháng còn trẻ, rõ ràng hắn đã từng có một đoạn thời gian đối xử rất tốt rất tốt với cô, tốt đến nỗi hắn vì cô mà vui vẻ, cô còn suýt nữa đem lời yệu nói ra, sao cuối cùng, hắn đã biến cô thành một kẻ không có dính líu gì đến cuộc đời hắn, biến cô thành một người không hề quan trọng.
Đây hình như là lần thứ hai hắn dùng từ "Không quan trọng" để nói về cô thì phải.
Rõ ràng cô biết rằng hắn đã quên cô, nhưng dù là bao nhiêu lần đi chăng nữa, những lúc nghe những lời như vậy từ trong miệng hắn, cô vẫn cảm thấy rất đau lòng.
Tần Chỉ Ái không biết mình đã ngồi bao lâu, mãi đến khi Hứa Ôn Noãn từ người Ngô Hạo chạy đến bên cạnh cô, cô mới tỉnh táo lại, sau đó phát hiện mắt mình chua xót đến đổ một tầng sương.
Cô sợ bị Hứa Ôn Noãn phát hiện mình có điểm bất thường, nhanh chóng cúi đầu bưng nước trái cây trên bàn uống một hớp, cố gắng đè xuống khổ sở trong lòng, sau đó mới miễn cưỡng cười, lại cùng Hứa Ôn Noãn nói chuyện vui vẻ như trước.
Vì trong lòng khó chịu nên cô nói không nhiều, đa số là Hứa Ôn Noãn líu lo nói.
Tình cờ nói đến nơi vui vẻ nhất, Tần Chỉ Ái cố gắng cười, nhưng dù cười, mắt cô vẫn cảm thấy đau mỏi.
Cô không muốn người khác nhìn thấy mình như vậy, liền nói với Hứa Ôn Noãn là đi vệ sinh, rời khỏi không khí ngột ngạt trong phòng.
Tần Chỉ Ái ở trong nhà vệ sinh một lúc lâu mới sững sờ trở về phòng.
Hứa Ôn Noãn nhìn thấy cô đi vào, lập tức bỏ Ngô Hạo ra, nhào tới trước mặt cô, kéo cánh tay cô cười hì hì, sau đó lại nói tiếp chuyện đang nói dở trước khi cô đi vệ sinh.
Cố Dư Sinh vẫn ngồi ở vị trí ban đầu, nhưng không biết Lục Bán Thành đã đi đâu, hắn ngồi trên ghế salon cầm điện thoại di động, bấm gì đó, qua vài phút, hắn đứng lên ôm áo khoác đi về phía Ngô Hạo nói: "Tôi còn có chuyện, về trước."
Trong phòng những người đang chơi vui vẻ đều lập tức dừng lại chào hắn.
"Anh Sinh, phải đi rồi sao?"
"Anh Sinh, không thể ở lại chơi một chút nữa sao?"
. . . . . .
"Đúng rồi, có phải số điện thoại của anh đã thay đổi rồi không? Một người đàn ông mặc áo màu xanh lam cầm di động đứng lên.
Cố Dư Sinh dừng bước, tư thế lười nhác: "Số nào?"
"Chính là số... 152... " Người đàn ông đó hình như chỉ nhớ rõ ba con số, vừa nói, vừa mở danh bạ lên tìm.
cd không chờ hắn tìm được số điện thoại mà đọc ra, mở miệng trước đọc 11 chữ số: "152******56?"
Tần Chỉ Ái ngồi cách đó không xa khi nghe thấy dãy số có mười một chữ số này thì ngẩng đầu lên, nhìn về Cố Dư Sinh.
Mười một chữ số này, không thể quen thuộc hơn nữa, từ lâu cô đã có thể đọc làu làu rồi.
Đây là dãy số năm đó hắn viết cho cô.
Nhưng cũng chính là số trên tờ giấy kia hắn viết lại không giống với hai chữ số cuối mà hắn đọc lúc nãy... Hắn nói là 56, nhưng trên giấy lại viết là 65.
"Đúng đúng đúng,... chính là số điện thoại này." Người đàn ông mặc áo xanh lam khẳng định.
"Ừm, số kia dù có gọi đến cháy máy cũng không được đâu, đó đã là số cũ rồi!" Cố Dư Sinh nhàn nhạt giải thích hai câu, sau đó mới đọc một dãy số khác: "Số của tôi bây giờ là..."
Sau đó hắn nói gì, Tần Chỉ Ái cũng không thèm nghe, trong đầu đều lởn vởn lại con số của hắn đã cho cô, nhưng mà tại sao so với số thật sự của hắn lại khác?
"Tiểu Ái, Tiểu Ái?" Hứa Ôn Noãn gọi một lúc lâu, Tần Chỉ Ái đang nhìn chằm chằm trên màn ảnh lớn cũng không phản ứng, đành phải đưa tay lắc lắc vai của cô: "Sao tự nhiên cậu lại đờ ra?"
Tần Chỉ Ái hoàn hồn, nở nụ cười xin lỗi Hứa Ôn Noãn: "Thật ngại quá, vừa vừa bỗng nhiên nghĩ đến chuyện khác."
"Chuyện gì a..." Hứa Ôn Noãn hiếu kỳ cười cười hỏi.
"Không có chuyện gì, hình như mình quên mua thuốc cho mẹ mình rồi." Tần Chỉ Ái tùy tiện tìm một cái cớ để nói với Hứa Ôn Noãn, sau đó tầm mắt liền tìm trong phòng một lần, đã không nhìn thấy bóng dáng của Cố Dư Sinh.
Dừng lại một chút, cô lại mở miệng hỏi Hứa Ôn Noãn: "Ôn Noãn, mình cũng không thể ở lại lâu nữa, không bao lâu nữa cậu cũng quay về Bắc Kinh, mình còn phải mua thuốc cho mẹ, tối nay mẹ mình còn chưa có uống thuốc nữa."
"Được rồi, vậy mình đưa cậu đi."
"Không cần..."
. . . . . . .
Đã nói là không cần rồi nhưng Hứa Ôn Noãn vẫn đưa Tần Chỉ Ái đến cửa phòng lớn.
Tần Chỉ Ái chờ Hứa Ôn Noãn quay trở lại "vàng son lộng lẫy", mới quay người đi về đường lớn.
Trước cửa "Vàng son lộng lẫy" không cho taxi ra vào, Tần Chỉ Ái chỉ có thể đi dọc theo lối đi bộ, đi đến trước trạm taxi.
Trên đường đi qua một chiếc cầu nhỏ, Tần Chỉ Ái mới từ trên cầu bước xuống liền nhìn thấy Cố Dư Sinh đang đứng bên đường nhận điện thoại, bước chân bỗng nhiên dừng lại.
Xe của hắn dừng ở ven đường, hai cần gạt động đậy, không biết hắn nói gì đó, nói được một lúc, hắn còn từ trong xe tìm một điếu thuốc, châm lửa, sau đó đứng bên cạnh xe, vừa hút thuốc vừa nói chuyện điện thoại.
Cố Dư Sinh nghe điện thoại cũng không lâu, thuốc cũng mới hút được một nửa, hắn đã bấm điện thoại, không lên xe ngay mà còn quay người nhìn cây cối bên đường lấp lánh ánh đèn trang trí, từ từ hút thuốc.
Kỳ thật Tần Chỉ Ái cũng không ngờ ngay lúc này sẽ ᴆụng phải Cố Dư Sinh, những vấn đề lúc ở trong "Vàng son lộng lẫy" còn đang khiến cô khó chịu.
Cô thật sự muốn biết, lúc trước Cố Dư Sinh tại sao lại viết sai số điện thoại cho cô?
Không cần thận, vẫn là không cẩn thận đúng không?
Tần Chỉ Ái không dám suy nghĩ theo hướng khác, nhưng cô cũng đâu thề quyết định xem Cố Dư Sinh đi đâu.
Cố Dư Sinh nghe được tiếng bước chân, ngậm lấy thuốc nghiêng đầu nhìn quét qua người cô.
Bước chân Tần Chỉ Ái dừng lại một hồi, cuối cùng vẫn đi về phía trước hai bước, lễ phép chào hỏi hắn: "Cố tổng."
Cố Dư Sinh gật đầu với cô một cái, sau đó vì còn ngậm một ngụm khói, thuốc, hắn liền hạ thuốc lá xuống, khách sáo hỏi: "Cô cũng phải về rồi sao?"
"Ừ" Có lẽ vì Cố Dư Sinh đột nhiên nói chuyện với cô, Tần Chỉ Ái cũng dũng cảm hơn một chút, cô chỉ chỉ chỗ sau lưng Cố Dư Sinh: "Tôi đến đây gọi xe taxi."
Cố Dư Sinh "Ừm" một tiếng, không nói nữa, lại tiếp tục giơ tay đưa thuốc lá lên miệng.
Trong chốc lát, khói thuốc lượn lờ bay ra từ hơi thở của hắn.
Tần Chỉ Ái nhìn hắn không hé răng nói gì, đi qua bên cạnh hắn, dừng ở trạm đón taxi.
Cô nhìn chằm chằm ngay phía trước, tình cờ nhìn thấy một chiếc xe chạy ngang qua, cuối cùng vẫn quay lại nhìn về phía Cố Dư Sinh.
Có một vài chuyện, cô biết đáp án rất rõ.
Hắn và cô không phải là những người ở cùng một thế giới, cô ỷ vào thân phận của Lương Đậu Khấu mới có thể xuất hiện bên cạnh hắn, nhưng Tần Chỉ Ái thì không phải như vậy, cô rất khó mới có thể được gặp hắn, vì vậy, nếu bây giờ cô không hỏi, có thể cả đời cũng không thể biết được đáp án.
Nghĩ đến đây, Tần Chỉ Ái hít sâu một hơi, nở nụ cười, như là bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì, tùy ý hỏi: "Không phải anh đã nhớ nhầm số điện thoại của mình rồi chứ?"
"Ừ." Cố Dư Sinh ngậm thuốc đáp một tiếng, sau đó không hiểu sao cô lại nói đến những chuyện này, liền nhìn cô một cái, buồn bực "Hả?" một tiếng.
"Lúc ở Vàng Son lộng lẫy, tôi nghe thấy anh nói số điện thoại cho người khác là số lúc học cấp ba anh vẫn dùng, chúng ta không phải học cùng trường sao? Anh đã cho bạn tôi số điện thoại của anh, nhưng số mà anh đọc lúc nãy lại không giống số đó cho lắm." Tần Chỉ Ái ngoẹo cổ, tỏ vẻ như đang nhớ lại chuyện cũ, sau đó tiếp tục nói: "...Hình như số đuôi là 56 mới đúng, nhưng mà anh lại đọc là 65..."
Tần Chỉ Ái không phải không nghĩ tới chuyện trực tiếp hỏi hắn lúc trước tại sao lại cho cô số điện thoại sai.
Bởi vì cô sợ, nghe từ hắn những lời vô tình, cho nên mới đổi từ "tôi" thành "bạn của tôi".
Tần Chỉ Ái dừng một chút, lại tiếp tục nói: "...Người bạn của tôi thích anh, đã xảy ra chuyện gì cụ thể thì tôi không rõ lắm nhưng tôi biết là anh cho cô ấy số điện thoại, cô ấy rất vui mừng, mỗi ngày cứ nói tới khoe lui bên lỗ tai tôi, vì vậy tôi cũng thuộc luôn số của anh..."
Nghe đến đó, Cố Dư Sinh rốt cuộc hiểu chuyện, thậm chí khi hắn nghe đến chữ cuối cùng còn giật giật khóe môi một chút, sau đó dập thuốc, ngữ điệu thanh đạm trả lời: "Trong số điện thoại của tôi, ngoại trừ ba số đầu, còn lại tám số sau là tám số trong số chứng minh nhân dân của tôi, vì vậy số điện thoại đó tôi nhớ rất rõ..."
Hắn nhớ rất rõ... Vậy hắn không cẩn thận viết nhầm sao?
Tần Chỉ Ái đang không biết làm sao để có được đáp án của Cố Dư Sinh, hắn lại mở miệng: "Bạn của cô gọi con số 65 mà tôi viết thì không thể gọi được, dãy số này là tôi muốn nói cho cô ấy biết, đừng quấy rầy tôi..."
Lúc tròn trẻ, có rất nhiều cô gái qua lại với hắn, bởi vậy con số đuôi 65 kia có thể giúp hắn tránh được bao nhiêu là phiền toái.
Một con số không tồn tại, nói cho người gọi biết: đừng làm phiền hắn... Mấy từ này cứ liên tục lặp đi lặp lại bên tai Tần Chỉ Ái hồi lâu, cô mới hiểu rõ ý trong lời nói của hắn.
Số không có thật, cố ý nói đừng làm phiền hắn... Câu này lặp đi lặp lại bên tai Tần Chỉ Ái một hồi lâu, cô mới hiểu được ý của hắn.
Thì ra hắn biết rõ số đó hoàn toàn không tồn tại, nên mới viết cho cô, là hắn cố ý.
Tần Chỉ Ái không kìm lòng được, nắm chặt tay, cô cố gắng duy trì vẻ mặt vững vàng như không hề có chuyện gì, tiếp tục giả bộ dùng dáng vẻ đang nói chuyện phiếm, tò mò hỏi: "Số điện thoại giả giống số thật như vậy, có khi nào anh cho nhầm số không?"
"Sao có thể chứ?" Cố Dư Sinh không chút do dự hỏi ngược lại bốn chữ: "Từ trung học cơ sở tôi đã chơi như vậy rồi, cũng chưa bao giờ cho nhầm người."
Tần Chỉ Ái nhìn thấy biểu hiện chắc chắn của Cố Dư Sinh như vậy, đã hoàn toàn hiểu rõ.
Đúng vậy, hắn làm sao có thể nhầm lẫn được? Hắn luôn thông minh như vậy, chẳng lẽ hai số điện thoại mà hắn lại không nhớ rõ chứ?
Vậy nên tám năm trước không phải là hắn không cẩn thận viết sai số điện thoại mà là cố ý viết sai.
Vậy là lúc hắn đưa số điện thoại cho cô, hắn đã không muốn đến rồi?
Cô không phải không nghĩ đến khả năng này nên mới giả vờ hỏi, nhưng cô lại không nghĩ tới cuối cùng hắn lại cho một đáp án mà cô sợ nhất.
Tần Chỉ Ái đứng tại chỗ, không phản ứng, bởi vì cô sợ, sợ mình động một chút, nước mắt sẽ cuồn cuộn trào ra, cho nên cô cũng chỉ có thể duy trì tư thế đó, vẫn tỏ vẻ bản thân không có gì bất thường.
Cố Dư Sinh nhìn cô không nói gì cũng im lặng, hắn lấy điện thoại ra nhìn giờ, sau đó lễ phép nhìn Tần Chỉ Ái nói: "Tôi đi trước."
Tần Chỉ Ái tốn sức lực rất lớn mới miễn cưỡng cười yếu ớt, gật đầu một cái.
Người đàn ông kia còn chưa nói câu "tạm biệt" đã đi vòng qua đầu xe, ngồi vào xe, đạp chân ga chạy đi.
Mãi cho đến khi xe chạy rất xa, Tần Chỉ Ái mới nhìn chằm chằm hướng xe chạy về phía mình, cô không dám nhìn chiếc xe vừa mới rời đi của Cố Dư Sinh, sau đó đưa tay ra vẫy một chiếc xe taxi, ngồi vào.
Lúc cô mở miệng nói địa điểm đến với tài xế lái xe mới phát hiện âm thanh của mình không biết từ lúc nào đã trở nên nghẹn ngào như vậy.
. . . . .
Đến hội quán, Tần Chỉ Ái cầm túi đã để trước ở trong bãi xe rồi đi đến nhà vệ sinh.
Cô khóa cửa một gian phòng, những giọt nước mắt cô nín nhịn nãy giờ liền tuông trào.
Cảm giác đau lòng nhất trên thế giới không phải là người bạn thích không thích bạn mà là những ký ức mà bạn nhớ mãi không quên, thì ra chỉ là một loạt những dối lừa.
Tám năm... tám năm ròng cô nhớ nằm lòng số điện thoại của hắn, thì ra chỉ là đồ giả, chỉ là một thứ không tồn tại... Những năm gần đây, mỗi khi nằm mơ nhìn thấy hắn lỡ hẹn, cô sẽ lại lo lắng cho hắn, có phải ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì không, số điện thoại của hắn mới không liên lạc được.
Giờ cô mới biết, thì ra ngày cô nhớ mãi không quên trong suốt tám năm, chỉ là một chuyện cười.
Cô chờ đợi, đợi đến cuối cùng, lại biến thành uổng công vô ích.
Tần Chỉ Ái không biết mình khóc bao lâu, đợi tâm tình ổn định lại, cô mới rửa mặt, trang điểm, sau đó nhìn dáng vẻ của Lương Đậu Khấu trong gương, ngây ngẩn hồi lâu, mới thu dọn tất cả mọi thứ trở lại xe.
. . . .
Lúc Tần Chỉ Ái lại xe về biệt thự, xe của Cố Dư Sinh đã ở trước cửa nhà, hắn đang dập thuốc.
Tất nhiên hắn đã trở về nhà... Tần Chỉ Ái ở hội quán khó khăn lắm mới điều chỉnh lại tâm tình, bây giờ trong lòng lại chập trùng gợn sóng.
Giờ phút này cô thật sự không muốn nhìn thấy Cố Dư Sinh.
Cô vừa nhìn thấy hắn, trong lòng lại cảm thấy khổ sở, cô không diễn kịch tốt như Lương Đậu Khấu.
Cô sợ mình không thễ khống chế được tâm tình, bây giờ mà nhìn thấy Cố Dư Sinh nhất định sẽ không chịu đựng được, vì vậy nên khi nhìn thấy hắn, cô liền nhanh chóng đạp thắng xe, chạy từ từ với tốc độ chậm nhất.
Cố Dư Sinh xuống xe, đi lên bậc thang, nhập mật mã, vào biệt thự.
Đợi đến khi cửa đóng lại, Tần Chỉ Ái mới từ từ tăng tốc độ, lái xe vào nhà, đậu cạnh xe của Cố Dư Sinh.
Tắt máy xe, cô cũng không nhanh chóng xuống xe mà mở túi trên ghế phụ lái, bật điện thoại di động của chính mình ra, kiểm tra xem điện thoại có đang ở chế độ yên lặng không, xác định trên người cô không có bất cứ manh mối nào liên quan đến Tần Chỉ Ái, cô mới đẩy cửa xe, cầm túi chậm rì rì đi đến cửa nhà.
Tần Chỉ Ái đứng trước cửa nhà một lúc lâu, bình ổn lại tâm tình, xác định khi mình gặp Cố Dư Sinh sẽ không làm bất cứ chuyện gì thất thố thì mới từ từ nhập mật khẩu, mở cửa đi vào nhà.
Quản gia nghe thấy tiếng động cũng tới đón, giúp cô lấy dép lê: "Thật đúng lúc, tiểu thư, thiếu gia cũng vừa mới về."
Tần Chỉ Ái khẽ gật đầu một cái, đem túi đưa cho quản gia, khom lưng thay giày, lúc đứng lên, chần chừ một lúc mới hỏi: "Thiếu gia đâu?"
"Thiếu gia lên lầu rồi." Quản gia cười híp mắt đặt túi xuống ghế salon: "Tiểu thư, cô có đói bụng không, có muốn ăn khuya không?"
Buổi tối Tần Chỉ Ái rất ít khi ăn vặt, nhưng bây giờ cô lại cực kỳ không muốn lên lầu, liền đồng ý với đề nghị của quản gia "Ừ" một tiếng.
Ăn khuya xong, Tần Chỉ Ái cũng không lên lầu ngay mà ngồi trên ghế salon trong phòng khách cùng quản gia coi một bộ phim gia đình.
Đợi đến lúc quảng cáo, Tần Chỉ Ái mở miệng: "Bà mang một ly nước lên cho anh ấy đi."
"Được." Quản gia lập tức đi vào phòng ăn, trong chốc lát liền bưng một ly nước nóng lên lầu.
Khi quản gia quay lại, Tần Chỉ Ái vẫn nhìn chằm chằm màn hình tivi, nhẹ giọng hỏi một câu: "Thiếu gia đang bận sao?"
"Không, lúc tôi lên lầu thiếu gia vừa mới tắm xong, cậu ấy đang nhận điện thoại, bây giờ đã đi đến thư phòng rồi." Quản gia tất nhiên không nhận thấy chuyện gì bất thường, thành thật trả lời.
Bây giờ Cố Dư Sinh đến thư phòng rồi sao? Vậy bây giờ cô lên lầu, về phòng giả bộ ngủ, sẽ không ᴆụng mặt bất hòa với hắn đúng không?
Nghĩ tới đây, Tần Chỉ Ái để ly nước trong tay xuống, đứng dậy: "Tôi lên lầu ngủ trước, bà cũng ngủ sớm một chút."
Quản gia: "Tiểu thư ngủ ngon."
Tần Chỉ Ái không hé răng, mang dép lê quay đi.
Bởi vì lúc ở hội quán cô cũng đã tắm rồi, mà đang lại ở nhà Cố Dư Sinh, cô cũng không thể tẩy trang, vì vậy khi Tần Chỉ Ái trở lại phòng ngủ cũng chỉ đi đánh răng, sau đó đóng cửa phòng, tắt đèn, bò lên giường.
Cô ôm chăn, Tần Chỉ Ái lại nghĩ tới những lời của Cố Dư Sinh nói với cô lúc đứng ven đường, sau đó lại nghĩ tới những năm tháng cô kiên trì yêu hắn, mắt lại nóng lên.
Cũng không biết ngơ ngẩn trong chua chát khó chịu bao lâu, Tần Chỉ Ái dần dần ngủ thi*p đi.
Cô không thật sự ngủ, trong giấc mơ đôi khi lại rải rác những hình ảnh của Cố Dư Sinh trong quá khứ, cô nghe thấy tiếng "răng rắc" vang lên, cô theo bản năng mở mắt nhìn, thấy cửa phòng bị đẩy ra, ánh đèn ngoài hành lang chiếu vào phòng, Cố Dư Sinh mặc quần áo ngủ ở nhà đang từ từ chầm chậm đi vào.
Đến khi Cố Dư Sinh đóng cửa lại, trong phòng lại trở nên tối đen, một loạt âm thanh xột xoạt, phần giường bên cạnh cô nặng nề chùn xuống.
Trong chăn vốn có chút lạnh, bởi vì hắn nằm vào mà dần dần trở nên ấm áp.
Tần Chỉ Ái nghĩ mình vẫn còn nằm mơ, trở mình nhắm mắt lại lần nữa.
Cô ngủ như không ngủ, nửa mê nửa tỉnh một hồi lâu, rốt cuộc lúc mọi thứ yên tĩnh trở lại, cô thật sự muốn ngủ say, nhưng bỗng nhiên cô cảm thấy trước иgự¢ trở nên nặng nề, trên người giống như bị một tảng đá lớn đè lên, khiến cô không thể thở nổi, cô nhíu nhíu mày giật giật cơ thể theo bản năng, sau đó bên tai lại nghe thấy một tiếng rên trầm thấp quen thuộc.
Tiếng kêu này quá chân thật, Tần Chỉ Ái đột nhiên mở mắt ra, dựa vào ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ nhìn một vòng trong phòng, sau đó mới kinh ngạc phát hiện việc mình nhìn thấy Cố Dư Sinh vào phòng không phải là mơ mà là thật.
Lúc này người đàn ông kia nằm ở phía sau cô, một tay để dưới cổ cô, một tay ôm ngang иgự¢ cô, mình tư thế rất thân mật, có lẽ lúc cô ở trong иgự¢ hắn dãy dụa hai cái, đã làm cho cơ thể của cô dán chặt vào người của hắn rồi.
Cách hai người là áo ngủ của hắn và váy ngủ của cô, Tần Chỉ Ái có thể tinh tưởng cảm giác được Dụς ∀ọηg trên người Cố Dư Sinh, cô không kiềm lòng được run cầm cập, sau đó người đàn ông kia từ môi di chuyển xuống cổ cô, lại như có như không ngậm vành tai cô.
Thân thể Tần Chỉ Ái cứng đờ, sau đó run rẩy, hơi thở của hắn truyền khắp cơ thể của cô.
Nhịp tim Tần Chỉ Ái không kiểm soát được một lúc lâu, cô mới biết Cố Dư Sinh đang muốn làm gì.
Nụ hôn của hắn vẫn dịu dàng giống như tối qua vậy, nhưng trong lòng Tần Chỉ Ái không phải ngọt ngào như tối qua mà thay vào đó là từng trận chua xót đau đớn.
Tối hôm qua cô bị sự dịu dàng của hắn làm cho mơ hồ rồi.
Sao cô có thể quên, hắn đối với cô dịu dàng như vậy thực chất là đang đối xử với Lương Đậu Khấu, không phải Tần Chỉ Ái.
Mà cô lại ngu ngốc như vậy, cả ngày còn cảm thấy hạnh phúc ngọt ngào...
Tần Chỉ Ái trong lòng hắn chẳng là cái thá gì cả, tám năm trước không phải, không, nói đúng hơn, ngay từ lúc bắt đầu, hắn đã không coi cô là ai cả, những hồi ức cô nhớ mãi không bao giờ quên cũng chỉ là đơn phương mà thôi. . .
Cô muốn dùng tất cả các biện pháp tránh xa hắn, nhưng cô lại đang dùng thân phận của Lương Đậu Khấu.
Cô cũng biết lúc này cô không nên dùng suy nghĩ của Tần Chỉ Ái làm bản thân rối bời, cô là Lương Đậu Khấu, cô cầm tiền của Lương Đậu Khấu, tất nhiên phải làm tốt những chuyện cô đã được giao.
Nhưng khi Cố Dư Sinh để cô nằm ngang trên giường, lúc hắn cúi đầu hôn môi cô, cô vẫn không nhịn được nhẹ nhàng nghiêng đầu, tránh khỏi môi của hắn.
Cố Dư Sinh vốn đã ngủ thi*p đi, là cô lăn đến bên cạnh hắn, hắn mơ mơ màng màng ngủ, không biết là mơ hay thật, vẫn u mê ôm lấy cô.
Thân thể của cô mềm mại thơm phức, thỉnh thoảng lại nhúc nhích trong lòng hắn, hắn nhất thời không nhịn được, trong cơ thể lại có phản ứng. . .
Hắn không hoàn toàn tỉnh lại từ trong mơ, vì vậy nên không thể nhìn thấy sự khác thường của cô, thấy cô nghiêng đầu, hắn cũng nghiêng đầu bắt lấy môi cô, ấn môi mình vào.
Môi của hắn vừa nóng bỏng vừa ấm áp, lúc chạm vào môi cô, thân thể cô chấn động một cái, sau đó liền liên tục vặn vẹo.
Hắn mơ cái gì vậy... Mi tâm Cố Dư Sinh khẽ nhíu, bởi vì cảm nhận được trốn tránh của cô, hắn có chút tức giận, đưa tay giữ cằm của cô, cố định đầu của cô lại, cúi đầu ʍúŧ môi cô.
Không ngờ trong mơ cô lại giãy dụa càng mạnh hơn... Hắn cũng không tin trong mơ mà hắn cũng không chinh phục được cô. . . Cố Dư Sinh vừa âm thầm nghĩ, vừa tăng thêm sức giữ cằm của Tần Chỉ Ái, dịu dàng ban đầu của hắn từ từ biến thành mạnh bạo cắn hôn, thấy cô không có phản ứng, liền mở hàm răng của cô, tàn nhẫn hôn như mưa to gió lớn.
Lúc Cố Dư Sinh dương dương tự đắc, bản thân có thể chinh phục được cô ngay cả trong giấc mộng, cô lại dùng tay đẩy mạnh đầu của hắn.
Bởi vì hắn không hề phòng bị, suýt chút nữa bị cô đẩy xuống người, hắn lại dùng lực đè ép lên người cô, sau đó tàn nhẫn hôn cô, một tay liền tháo nút váy ngủ của cô.
Cô càng dãy dụa mạnh mẽ hơn, khiến hắn không thể mở nút.
Hắn đang nằm mơ thấy chuyện quái quỷ gì đây?
Cố Dư Sinh thầm mắng một câu, tức giận dùng lực xé váy ngủ "rẹt" một tiếng, váy bị xé thành hai nửa, sau đó hắn liền sờ lên làn da của cô.
Cảm giác trong giấc mơ thật chân thực, chân thực đến nỗi khiến hắn say mê, hắn cảm nhận được thân thể của cô có phản ứng, liền thở hổn hển buông môi cô ra, muốn đi thẳng vào vấn đề. . .
Tần Chỉ Ái không phải không nghĩ tới việc cô cứ cho rằng bản thân mình là Lương Đậu Khấu mà trải qua đêm nay.
Cô cũng thử cắn răng nhẫn nhịn, nhưng tối nay cô lại nghe được những lời Cố Dư Sinh nói cho cô biết, hắn cố ý viết sai số điện thoại cho cô, điều này ảnh hưởng quá lớn đến tâm trạng của cô, cô thật sự không làm được, không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra để đối mặt với hắn, vì vậy khi hắn sắp đi thẳng vào vấn đề, cô càng điên cuồng giãy dụa, trong miệng bật ra lời nói: "Em không muốn, tối nay em không muốn, anh buông em ra..."
Cố Dư Sinh hoàn toàn chìm đắm trong giấc mộng và sức hấp dẫn mà thân thể cô mang lại, hoàn toàn không chú ý những gì cô nói, liền đi thẳng vào vấn đề chính.
Hắn cảm thấy quá tốt đẹp, tốt đẹp đến nỗi hắn muốn cúi đầu hôn lên môi cô.
Vừa mới ᴆụng vào môi cô, hắn còn chưa đưa lưỡi vào miệng cô đã bị cô cắn thật mạnh giống như một người điên, giống như muốn cắn đứt lưỡi hắn.
Sau lưng Cố Dư Sinh căng thẳng một trận, theo phản xạ có điều kiện dùng sức bấm cằm của cô, cứu chiếc lưỡi đáng thương của mình.
Đau đớn khiến hắn rất tức giận, không hề nghĩ ngợi mở miệng mắng cô: "Em cắn trên mặt anh làm gì? Có bản lĩnh thì cắn bên..."
Chữ "dưới" cuối cùng còn chưa nói xong, đầu lưỡi đã bị cắn đau đớn, Cố Dư Sinh hít một ngụm khí lạnh, sau đó hắn mới từ từ phản ứng lại, thì ra đau đớn chân thật như vậy, hắn không phải đang nằm mơ...
Cố Dư Sinh mở mắt, liền nhìn thấy người phụ nữ ở dưới thân mình.
Môi cô bị hôn đến đỏ hồng, như một đóa hoa đang nở rộ, trên cổ cô hiện đầy những dấu hôn to nhỏ, còn chỗ bị hắn gặm cắn lại có dấu răng nhàn nhạt... Xuống chút nữa là hình ảnh nơi hắn và cô đang hợp lại cùng nhau,... Hắn hoàn toàn tỉnh táo lại.
Thì ra những gì hắn cho là đang nằm mơ lại là sự thật... Tần Chỉ Ái dưới thân hắn lại dãy dụa, khiến cả người hắn đều run lên, Dụς ∀ọηg đang chôn trong cơ thể cô lập tức trở nên to lớn, hắn không nhịn được nhẹ nhàng ấn vào hai lần, sau đó cô cũng dãy dụa điên cuồng như vậy, tay cũng vồ lên người hắn.
Hắn không hề phòng bị, bị cô cào vài đường, liên tiếp hai lần bị cô làm đau, hắn lại càng tức giận, thở phì phò giơ tay lên bắt cánh tay của cô, tàn nhẫn đặt lên đỉnh đầu của cô: "Em phát điên gì vậy?"
Tầm mắt hắn bỗng nhìn thấy đôi mắt cô đỏ hồng, như là khóc, hoặc là muốn khóc, những lời nói nặng nề của hắn liền dừng lại.
Cô ý thức được hắn đã bình tĩnh, cũng không dãy dụa nữa, cô nhìn ánh mắt của hắn, giống như có một làn nước, hắn cho rằng khi cô nói chuyện sẽ mang theo âm thanh nức nở khóc, không ngờ lại là một âm điệu rất bình tĩnh: "Tối nay em hơi mệt, không muốn làm, anh có thể buông em ra không?"
Thân thể Cố Dư Sinh run rẩy, nhiệt tình trong cơ thể lập tức tiêu tan hết một nửa.
"Được không?” Cô thấy rất lâu hắn cũng không nhúc nhích, lại mở miệng nhẹ nhàng hỏi một lần nữa, chỉ là lúc nói đến chữ cuối cùng, vẫn không thể ổn định lại tâm tình, âm thanh có chút run rẩy.
Âm thanh run rẩy này khiến cho đáy lòng của Cố Dư Sinh đau đớn, hắn căng thẳng không nói gì, rút khỏi thân thể cô, nằm lên nửa bên giường còn lại.
Bên trong lập tức trở nên yên tĩnh.
Cố Dư Sinh nhìn trần nhà, không còn buồn ngủ chút nào.
Đêm nay cô có chút không bình thường... Đã xảy ra chuyện gì, tâm tình không tốt sao?
Cố Dư Sinh theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía Tần Chỉ Ái bên cạnh, hắn muốn hỏi, giật giật môi những cuối cùng cũng không hỏi, trầm mặc quay đầu tìm thuốc lá trong tủ đầu giường, vừa tìm thấy lại nghĩ đến cô đang ở bên cạnh hắn, sau đó lại bực bội ném thuốc lá ra ngoài, nện lên tủ ở cách đó không xa, phát ra một tiếng phịch nhẹ nhàng.
Cố Dư Sinh quay đầu nhìn về phía Tần Chỉ Ái, cô nằm quay lưng về phía hắn, bóng lưng dù rất bình tĩnh nhưng trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh cô khóc.
Tâm tình không tệ bỗng trở nên buồn bực, trong lòng như bị cái gì đè nặng, hắn cảm thấy cả người đều không thoải mái.
Cố Dư Sinh lăn qua lộn lại mấy lần, thay đổi vài tư thế, cuối cùng vén chăn lên đi vào nhà vệ sinh.
Cố Dư Sinh tắm nước lạnh, lúc từ trong nhà tắm đi ra, nhìn trên giường lớn một chút, Tần Chỉ Ái núp ở trong chăn, khiến cho gió cũng không thổi lọt, chỉ thấy một ít tóc trên đỉnh đầu của cô.
Tâm tình hắn lúc vừa mới dội nước lạnh lên rất khó khăn mới bình ổn được, trong nháy mắt lại trở nên loạn thêm bảy tám phần, hắn bước nhanh vào phòng thay đồ, chọn một bộ quần áo chỉnh tề, lần này đi ra ngoài cũng không nhìn đến Tần Chỉ Ái ở trên giường, liền cầm Ϧóþ tiền đi ra khỏi phòng ngủ, tâm tình khó chịu nên tiếng đóng cửa của hắn đặc biệt lớn.
Quản gia ngủ mê man ở dưới lầu nghe thấy tiếng hắn đóng cửa liền tùy tiện khoác một cái áo khoác rồi chạy ra, sau đó nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Cố Dư Sinh từ trên lầu đi xuống.
Lúc Cố Dư Sinh đi xuống lầu lấy ra một điếu thuốc hút, lúc đưa vào miệng lại động đến lưỡi bị Tần Chỉ Ái cắn, hắn đau đến nỗi nhếch môi, liền tức giận ném thuốc lá vào thùng rác.
Quản gia nhìn thấy bộ dạng này của hắn cũng không dám nói gì, còn nhích về phía vách tường, đợi đến lúc Cố Dư Sinh ra khỏi nhà, lái xe rời đi, quản gia mới mở miệng thở hổn hển, chạy về phòng ngủ đóng cửa lại trước, sau đó bà không nhịn được lại liếc mắt nhìn lên lầu.
Thiếu gia và tiểu thư hòa hợp chưa được mấy ngày lại cãi nhau sao?
Nếu không phải trên khay trà trong phòng khách còn có thuốc của Cố Dư Sinh sau khi ăn xong phải uống, bà còn tưởng rằng chuyện mấy ngày nay Cố Dư Sinh ở nhà chỉ là mơ.
-
Cố Dư Sinh bị Tần Chỉ Ái cắn bị thương ở lưỡi, hắn phải ăn cháo bốn ngày, bốn ngày này hắn lại giống như lúc trước, không về nhà.
Ngày thứ năm, là thứ hai, công ty sẽ họp cổ đông vào cuối tháng này.
Lúc trước hắn bị thương, Tiểu Vương mang rất nhiều tài liệu đến nhà cho hắn ký, sau đó hắn về công ty làm, những tài liệu chưa dùng đến cũng sẽ không mang theo.
Mãi đến thứ sáu trước giờ mở hội nghị hai tiếng đồng hồ, lúc Cố Dư Sinh vừa lòng ngồi trong văn phòng xem lại tài liệu mới nhớ tới văn kiện kia còn ở trong thư phòng của biệt thự.
Cố Dư Sinh không do dự trực tiếp cúi người mở chế độ rảnh tay của điện thoại trên bàn làm việc, vừa mới chuẩn bị nói quản gia tìm văn kiện lấy xuống trước, sau đó hắn sẽ để Tiểu Vương qua lấy, hắn liền nghĩ tới người phụ nữ kia trong nhà.
Đã qua bốn năm ngày rồi, tâm tình của cô ta hẳn là đã tốt lên rồi chứ...
Đầu ngón tay của Cố Dư Sinh dừng lại giữa không trung, thất thần trong chốc lát, mới thản nhiên hạ mi mắt, không chút biến sắc gọi điện thoại về nhà.
Quản gia nhận điện thoại, nhận ra đây là dãy số ở văn phòng, không chờ hắn nói chuyện đã hô: "Thiếu gia."
"Trong thư phòng có một văn kiện, bà tìm rồi chuẩn bị lại kỹ càng, khoảng nửa tiếng nữa Tiểu Vương sẽ đến lấy." Cố Dư Sinh dặn dò rất ngắn gọn.
"Được, thiếu gia." Quản gia nhẹ giọng đáp, cho rằng Cố Dư Sinh sẽ không nói tiếng nào cúp máy như ngày thường, ai biết lúc này bà chờ hồi lâu cũng không thấy hắn dập máy.
Chẳng lẽ hắn quên cúp máy?
Quản gia vừa chuẩn bị lên tiếng thăm dò, trong điện thoại liền nhàn nhạt truyền đến âm thanh của Cố Dư Sinh: "Cô ấy có khỏe hay không?"
Cô ấy? Chỉ là một giây, quản gia liền quản ứng lại, lại hỏi: "Tiểu thư sao? Cô ấy, cô ấy mấy ngày nay..."