Lúc Cố Dư Sinh nhìn thấy cô chỉ chỉ về phía vết thương của mình, mới biết cô đang cảm ơn chuyện gì.
Mi tâm hắn nhúc nhích một hồi, còn chưa kịp trả lời cô, lại nghe tiếng cảm ơn của cô truyền đến.
Lần này so với câu “cảm ơn anh” còn có chữ “hôm đó”.
Hắn không phải chưa từng được người nào cảm ơn, lúc trước hắn nhìn thấy cô cảm ơn Lục Bán Thành, hắn không ngại mưa to gió lớn đến vùng ngoại thành đón cô, cô còn chưa nói cảm ơn với hắn. Thậm chí khi hắn đưa cô về từ chỗ của Tử Vương, cô cũng chưa từng nói tiếng cảm ơn với hắn.
Cô chưa nói, hắn cũng không bắt buộc cô phải nói chữ này, những chuyện đó dần dần trôi qua.
Nhưng bây giờ cô lại bất ngờ nói cảm ơn hắn.
Tiếng nói nhẹ nhàng lại nhu hòa dễ nghe như vậy ở trong bóng đêm đen kịt của phòng ngủ, lại có vẻ đặc biệt ấm áp, như là đang lặng lẽ nói thầm, nhưng lại khiến tim của hắn không ngừng đập loạn xạ, ban đầu hắn còn không biết cô cảm ơn chuyện gì, liền định nói: "Không có gì", lập tức lại không biết nên mở miệng nói gì.
Một lúc sau, trái tim Cố Dư Sinh mới khôi phục lại bình thường, sau đó hắn mới ý thức được người phụ nữ bên cạnh mình đang nói một câu cảm ơn đơn giản, lại khiến hắn bất ổn.
Từ trước đến giờ hắn không bao giờ chịu thua thiệt so với người khác, cô nhẫn nhịn hắn, hắn cũng sẽ nhịn cô, cho nên cuối cùng cũng trả lời một câu: "Thì ra còn biết cảm ơn người đã giúp mình sao, Tiểu Phiền Toái?"
Rõ ràng cô rất nghiêm túc nói với hắn, sao hắn vừa mở miệng lại giống như cô đang nói chơi vậy?
Hổ thẹn trong lòng Tần Chỉ Ái nhanh chóng bị Cố Dư Sinh đánh bay trong phút chốc, cô vểnh môi, liền quay đầu qua, không nói nữa.
Không biết tại sao phản ứng đáng yêu của Tần Chỉ Ái lại làm cho tâm tình của hắn tốt lên, hắn không kìm lòng được cong môi, lại miễn cưỡng mở miệng: "Sao vậy? Không đúng sao? Vậy cho em một từ khác..." Cố Dư Sinh trầm tư trong chốc lát: "Quỷ rắc rối vậy?"
Đau lòng và hổ thẹn còn lại trong lòng Tần Chỉ Ái hoản toàn biến mất sạch sẽ, thậm chí cô còn có chút hối hận khi đã cảm ơn Cố Dư Sinh, cô không cầm tay hắn nữa, trực tiếp trở mình đưa lưng về phía hắn.
"Còn không đúng sao? Cũng quá khó tìm từ ha?" Cố Dư Sinh không phản ứng với Tần Chỉ Ái đang đưa lưng về phía mình, liền đưa tay ra, bắt lấy cánh tay của cô, mạnh mẽ kéo cô nằm lên người mình, sau đó nhìn chằm chằm đôi mắt của cô mà nói tiếp: "Nếu không thì, anh sẽ miễn cưỡng tìm từ khác cho em?" Lần này hắn không ngừng lại lâu, đã nói: "Yêu tinh phiền phức?"
Từ này để hình dung cô thì quá phù hợp rồi, khi thì mưa lớn để hắn phải đi đón, khi thì bị Tưởng Tiêm Tiêm bắt nạt không đánh trả, hoặc là bị bắt cóc, hoặc là phải để hắn giải quyết phiền phức? Còn nữa, ở trước mặt cô, hắn còn không dám hút thuốc...
Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Dư Sinh liền đem bốn chữ Yêu tinh phiền phức này lặp đi lặp lại mấy lần, càng nghĩ càng thấy đúng, sau đó lại lên tiếng: "Cái này đúng rồi, yêu tinh phiền phức, tiểu phiền toái..."
Có lẽ dạo gần đây Cố Dư Sinh không nổi giận với Tần Chỉ Ái, lá gan của cô đã lớn hơn một chút, khi nghe đến lúc hắn cười nhạo cô, lại không nhịn được trả lời hắn: "Em bị bắt cóc còn không phải tại vì..."
Chữ "anh” cuối cùng còn chưa nói hết, Tần Chỉ Ái liền nhìn chằm chằm vào Cố Dư Sinh.
Lúc hắn dùng những từ hình dung không tốt kia nói về cô, cô lại không ý thức được hắn cực kỳ giống năm đó, lần đầu tiên hắn và cô nói chuyện với nhau.
Ngày đó, hắn hỏi cô tên gì?
Cô nói cho hắn biết, cô tên Tần Chỉ Ái, hắn có thể gọi cô là Tiểu Ái, ái trong khả ái.
Hắn vừa nghe như thế lại mở miệng nói một câu làm cho cô tức đến nỗi đỏ mặt: "Còn là ái của khả ái, rõ ràng là chữ yêu trong yêu ăn uống thì có?"
Khi đó hắn liền vì một cái tên thôi mà đổi qua đổi lại, cuối cùng gọi cô là Tiểu Tố Ái.
Tám năm sau hắn vẫn vì một tên gọi mà thay đi đổi lại, cuối cùng gọi cô là tiểu phiền toái.
Thì ra, nhiều năm như vậy, hắn vẫn chưa hề thay đổi, vẫn là người mà cô đã từng quen.
Trong иgự¢ Tần Chỉ Ái trong chớp mắt có một loại cảm xúc tràn đầy.
Cố Dư Sinh, anh có biết, em có biết bao nhiêu kỷ niệm giữa chúng ta, kỷ niệm lúc chúng ta ở bên nhau không?
Cố Dư Sinh, anh có biết, có biết em vui đến thế nào, vui đến bao nhiêu khi một ngày có thể lại cùng anh nhớ lại những kỷ niệm ngày xưa ở bên anh không?
......
Lúc đó Cố Dư Sinh chỉ nghĩ Tần Chỉ Ái không thích hắn nói như vậy.
Kỳ thực hắn không nghĩ sẽ nói nhiều với cô như vậy, nhưng không biết lại bị trúng tà gì, lúc nhìn đến phản ứng của cô đáng yêu như vậy, hắn lại bỗng nhiên muốn trêu chọc cô.
Nhưng năm gần đây trong trí nhớ của hắn, hắn cũng chưa trêu chọc người con gái nào.
Bởi vì không muốn yêu bất cứ ai, hắn liền bắt đầu cắt đứt tất cả các mối quan hệ.
Nhưng hắn không hiểu tại sao cảm giác trêu chọc cô lại quen thuộc như vậy, giống như là trước đây đã từng làm.
Hắn cho rằng cô chỉ phản ứng tức giận với hắn, không ngờ cô lại nói như vậy.
Cô không sợ hắn?
Hắn cũng không biết tại sao, lúc này trong đầu hắn lại nhận thức được mình đang rất vui vẻ, nói tóm lại, chính là vui vẻ, nhưng lời của cô nói phân nửa liền ngừng lại.
Cô là nhớ lại những nỗi sợ trước kia nên mới dừng lại phải không?
Tâm tình của hắn lúc này cũng giống như tàu lượn siêu tốc vậy, bỗng nhiên lên cao lại có lúc xuống thấp, lúc nhanh lúc chậm, hắn từ từ mở mắt ra, nhìn về phía đôi mắt của cô, lúc này mới phát hiện, cô không phải đang sợ hắn, cô đang nhìn hắn đến phát ngốc.
Đôi mắt của cô thật xinh đẹp, trong bóng tối hắn hoàn toàn không nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô nhưng hắn có thể cảm giác được đôi mắt đen kịt của cô đang nhìn hắn, như đang tỏa ra ánh sáng, thậm chí đến cuối cùng, cũng không biết cô nghĩ đến chuyện gì, lúc này ánh sáng kia càng sáng tỏ, khiến tim hắn đập loạn, thân thể cũng bắt đầu kích động mà nóng lên.
Tần Chỉ Ái bởi vì nhớ tới chuyện cũ mà kích động đến nỗi không nhớ đến mình vẫn đang nằm nhoài trên người hắn, mãi đến khi cô cảm nhận được cái gì đó cứng cứng chống lên bụng dưới của mình, chọc đến nỗi cô không thoải mái, cô mới nhíu nhíu mày, từ từ hoàn hồn, sau đó giật giật người, phát hiện vật kia càng lớn hơn, cô theo bản năng sờ đồ vật đang chống lên bụng dưới của mình.
Đầu ngón tay của cô vừa mới ᴆụng tới, bên tai liền nghe thấy một tiếng rên, cô ngẩng lên, nhìn thấy ánh mắt cực nóng của Cố Dư Sinh, bỗng nhiên hiểu được mình đang ᴆụng phải thứ gì, sau đó vội vàng rút tay về.
Cô muốn rời khỏi người hắn, nhưng cô vừa nhúc nhích một chút, hắn liền hành động trước một bước đưa tay đè lưng cô lại.
Dù hắn không dùng nhiều sức cũng khiến cô không thể động đậy.
Cách váy ngủ, cô có thể cảm nhận được thứ đang chống lên bụng dưới của cô ngày một cứng hơn, nóng rực.
Cô nghĩ tới mình vừa mới đưa tay ᴆụng vào nơi đó của hắn, mặt đều đỏ lên đến nỗi sắp xuất huyết.
Hắn vẫn không cho cô rời đi, duy trì trạng thái đó một phút, liền duỗi một cánh tay khác nắm cằm của cô, nâng mặt cô lên.
Cô vì động tác của hắn mà nhìn hắn một hồi, lập tức cụp mi mắt, không dám nhìn hắn nữa.
Cô cảm giác được hắn đang nhìn cô, nét hồng trên mặt đã lan đến tai của cô, lan đến cổ đều trở nên hồng nhạt.
Cổ áo ngủ của cô rất thấp, lộ ra chiếc cổ trắng nõn, bởi vì cô nằm sấp trên người hắn, tóc buông xuống иgự¢ hắn, hai gò má của hắn cũng bị tóc cô quét đến nỗi ngứa ngáy.
Cố Dư Sinh nhìn thấy hình ảnh như vậy, Ⱡồ₦g иgự¢ lại càng phập phồng hơn, hắn từ từ đè đầu cô xuống, mặt của cô cách mặt của hắn ngày càng gần, đến cuối cùng, hắn có thể cảm nhận được hơi thở vừa nhanh vừa khẽ của cô, phả đều đều lên gò má hắn.
Hắn không nhịn được nuốt nước bọt hai lần, sau đó khẽ ngẩng đầu lên, môi hôn lên mắt cô, chóp mũi, trán, hai gò má... Hắn rất nhẹ nhàng, như có như không, khiến thân thể Tần Chỉ Ái không ngừng run rẩy.
Hắn rất dịu dàng, bờ môi rất mềm, di chuyển đến đâu đều khiến cảm giác tê dại kích thích lan tràn đến đó.
Tuy rằng Tần Chỉ Ái đã nhiều lần tiếp xúc da thịt nhưng những lần trước hắn hôn cô rất ít, cho dù có hôn cũng chính là đang cắn, khiến cô chỉ cảm thấy đau.
Trước khi vào nhà họ Cố, cô còn chưa hề có một người bạn trai, vì vậy cảm giác này vẫn là lần đầu tiên trong đời cô có được.
Cô có chút luống cuống, não cũng có chút mơ màng, cô bị dọa đến mức kinh sợ, chỉ ngây ngốc nín thở, thân thể cứng ngắt, không biết nên phản ứng như thế nào.
Môi hắn ma sát với môi cô một lúc lâu.
Một luồng điện mãnh liệt hình thành, trong nháy mắt lan tràn toàn thân khiến môi cô run rẩy.
Qua hồi lâu, lúc cô sắp nghẹt thở, hắn mới buông cô ra.
Mặt cô càng ngày càng đỏ hồng, sắc môi của cô bị hắn hôn ʍúŧ lại càng hồng hơn, kiều diễm như một đóa hoa, sau đó môi của hắn lại hôn lên xương quai xanh, tay cấp thiết ૮ởเ φµầɳ áo của cô và hắn.
Hắn trực tiếp kéo cả người cô nằm lên người hắn, hai thân thể quấn lấy nhau.
Mấy lần trước hắn đều vào thẳng vấn đề, chưa từng làm nhiều chuyện dạo đầu như vậy, khi đó cô cũng chỉ có đau đớn và khó chịu, làm sao còn có hơi sức đâu mà e lệ.
Nhưng mà không có nghĩa là cô sẽ không e lệ.
Hắn khiến cô thoải mái, đêm nay lại giống như đêm đầu tiên cô được thật sự trải nghiệm chuyện yêu đương của một cô gái nhỏ, cô lại đang ở phía trên hắn, có chút luống cuống theo bản năng liền kẹp chặt chân.
Cử động vô ý của cô làm toàn thân hắn đều run lên, nhịn không được lại khẽ rên một tiếng.
Thật là muốn đòi mạng của hắn mà... Dùng sức... kẹp chặt như vậy...
Trước đây cũng chưa có bất kỳ chuyện gì để hắn say mê, nhưng bây giờ phản ứng của cô lại ngây thơ đáng yêu quá mức, quả thật là muốn lấy mạng của hắn mà!
Cố Dư Sinh tiếp tục đọ sức với cô, vẫn chôn trong cơ thể cô, trở mình một cái đặt cô nằm lên giường, dùng lực.
Hô hấp của hắn và cô đều rối loạn, cô không còn đau đến xé rách tim gan như những lần trước nữa mà là một làn sóng này rồi lại một làn sóng khác mang đến cho cô những kích thích tê dại đầy xa lạ...
......
Xong chuyện.
Cố Dư Sinh vào nhà vệ sinh rửa sơ qua, sau khi ra ngoài, hắn đã khôi phục tinh thần, Tần Chỉ Ái mới vào nhà vệ sinh, cô không thể tẩy trang, vậy nên không rửa ráy, chỉ đơn giản thu dọn một chút, lại trở về giường.
Cô dính chặt lên gối, cảm thấy mệt mỏi nên nhắm mắt ngủ rất nhanh, lúc cô nghĩ đến Cố Dư Sinh sẽ lại gãi vết thương của hắn, cô lại mơ mơ màng màng sờ tay hắn, nắm chặt.
Cử động của cô lại chọc hắn căng thẳng một hồi, sau đó hắn lại trở mình đè lên người cô...
Lại một lần nữa nhen lên ngọn lửa, thật lâu mới dừng lại, lần này Tần Chỉ Ái bị Cố Dư Sinh rút hết sức lực, vừa kết thúc, không làm gì nổi nữa, liền ôm lấy chăn ngủ.
......
Lúc Tần Chỉ Ái tỉnh lại đã là buổi trưa.
Cố Dư Sinh đã không còn ở trong phòng ngủ.
Trên giường ngổn ngang quần áo của hắn và váy ngủ của cô, một cái này một cái kia vứt trên mặt đất.
Cửa sổ không mở, trong phòng còn có một mùi vị nhàn nhạt của cuộc chiến tối qua.
Cảnh tượng đó vừa thoáng qua trong đầu Tần Chỉ Ái, là những hình ảnh kiều diễm của cô và hắn, mặt Tần Chỉ Ái lại đỏ lên, cô không nhịn được cuộn mình vào trong chăn, tốc độ tim cũng đập dồn dập một lúc lâu, mới từ từ bình thường lại.
Bởi vì những ngày qua Cố Dư Sinh đều ở nhà, cô hầu như phải hóa trang 24/24, da dẻ thật sự không chịu nổi, lúc cô đi nhà vệ sinh rửa ráy, tiện tay xử lý lớp trang điểm một chút, mới đi xuống lầu.
Ăn cơm trưa xong, Tần Chỉ Ái không có chuyện gì làm, liền thu dọn hoa cỏ trong nhà kính.
Lúc cô ngồi xổm trước vài cây hồng bón phân, không kìm lòng được lại nghĩ đến chuyện tối qua.
Hắn cho cô thật nhiều biệt danh, hắn dịu dàng hôn môi cô như vậy, hắn còn tập trung vào cảm nhận của cô...
Tám năm rồi, từ đó đến nay hắn đã cho cô biết bao nhiêu lần lỡ hẹn, ròng rã tám năm, cô cuối cùng cũng có thể ở cùng hắn.
Tần Chỉ Ái nghĩ đi nghĩ lại, nhìn chằm chằm một cây hoa hồng đang nở rộ, cánh hoa được tưới mát xinh đẹp, môi khẽ mỉm cười.
Tần Chỉ Ái không biết mình đã phát ngốc bao lâu, đến khi quản gia gọi, cô mới phục hồi lại tinh thần.
"Tiểu thư, thiếu gia vừa gọi điện thoại về, nói buổi tối sẽ không trở về nhà ăn cơm."
Hắn từ trước đến nay không về nhà cũng chưa từng gọi điện thoại, sao hôm nay lại gọi điện thoại về?
Tần Chỉ Ái không dám suy nghĩ nhiều, chỉ sợ mình tưởng bở, nhưng trong lòng cô không nhịn được vẫn vui vẻ, cười khẽ "Ừ" với quản gia một tiếng, tỏ vẻ biết rồi.
Mười ngày qua hắn không có ở công ty, hắn phải mở rất nhiều hội nghị, gặp rất nhiều khách hàng, từ sáng đến chiều Cố Dư Sinh còn không có thời gian uống nước nữa.
Đợi đến lúc hắn rảnh đã là bốn giờ chiều.
Tối hôm qua chỉ mới ngủ có mấy tiếng đồng hồ, hắn hơi đau đầu một chút, tựa lên ghế làm việc, xoa mi tâm, vừa mới nghỉ được một chút, điện thoại trên bàn lại vang lên.
Hắn dừng lại liếc nhìn thời gian, là điện thoại của Lục Bán Thành gọi tới, hắn trượt màn hình nhận điện thoại.
"Anh Sinh, sáng mai Ngô Hạo phải bay về Thượng Hải, tối nay chúng ta ra ngoài ăn một bữa cơm được không?"
Cố Dư Sinh chạm máy tính một cái, xem lại lịch trình, thấy cũng không có chuyện gì quan trọng, liền đáp một tiếng: "Được."
"Buổi tối bảy giờ ở khách sạn Kinh Thành!"
Cố Dư Sinh qua loa "ừ" một tiếng, muốn cúp điện thoại, kết quả đầu ngón tay còn chưa ngắt điện thoại lại truyền tới âm thanh của Lục Bán Thành: "Anh Sinh, đêm nay không có người lạ, anh đưa Tiểu Khấu đến chơi đi."
Cố Dư Sinh không nghĩ gì nhiều, để lại câu "biết rồi" liền nhanh chóng cúp máy.
Lúc Lục Bán Thành vô tình nhắc đến Tiểu Khấu, trong đầu hắn lại vô tình nhớ lại tối qua hai người đã làm gì.
Nét mặt Cố Dư Sinh không kìm được giãn ra, chắc là cô đã bị hắn dằn vặt mệt ૮ɦếƭ rồi đi, sáng sớm lúc hắn đi cô còn ngủ say, cũng không biết bây giờ đã thức dậy chưa... Nếu không quản gia có gọi cô dậy chưa, cô có ăn cơm chưa?
Nghĩ vậy, Cố Dư Sinh liền cầm máy lên gọi về điện thoại bàn trong nhà.
Vừa mới gọi xong, trên máy vi tính của hắn lại xuất hiện một email, hắn vừa xem lướt qua nội dung thư, vừa hỏi quản gia trong điện thoại: "Tiểu thư đã thức rồi à?"
"Đã thức từ lâu, đã ăn cơm trưa rồi ạ, hiện giờ cô ấy đang ở trong nhà kính làm vườn..." Quản gia dừng lại, lại hỏi: "Cậu có muốn tôi đi gọi tiểu thư nghe điện thoại không?"
"Không cần, bà nói cho cô ấy biết..." Cố Dư Sinh vốn định nói: "Tối ngay sáu giờ tôi sẽ đến rước cô ấy đến một bữa tiệc" nhưng lời còn chưa kịp nói ra, hắn bỗng nhiên ngừng lại.
Gặp Lục Bán Thành thì đi cùng Lục Bán Thành thôi, còn dẫn theo cô làm cái gì?
Cố Dư Sinh không nói câu mình định nói, lại đổi thành: "Tối nay tôi không trở về ăn cơm."
Nói xong, hắn liền căm tức dập điện thoại.
Lục Bán Thành có bị bệnh hay không, còn dẫn cô cùng đi chơi, chơi với em gái của hắn đi!
-
Năm giờ Tần Chỉ Ái từ nhà kính đi về phòng ngủ chính.
Trước tiên cô lấy điện thoại của Lương Đậu Khấu ra liếc mắt nhìn, sau đó xác định là không có chuyện gì quan trọng mới mở điện thoại vốn luôn để ở chế độ im lặng của mình ra xem.
Có hai cuộc gọi nhỡ.
Là nửa giờ trước gọi tới.
Số điện thoại này quen đến không thể quen hơn, là số điện thoại của Hứa Ôn Noãn.
Tần Chỉ Ái cầm điện thoại di động, không hề nghĩ ngợi đi về phía ban công, gọi điện thoại lại cho Hứa Ôn Noãn.
Điện thoại vừa vang lên hai tiếng, đầu dây bên kia đã có người bắt máy: "Tiểu Ái, cậu còn biết trả lời điện thoại của tôi sao!"
"Ừ, lúc nãy không nghe thấy."
Tần Chỉ Ái còn chưa nói xong, Hứa Ôn Noãn đã mở miệng: "Tớ không nhận lời xin lỗi suông, tớ muốn mời cậu ăn cơm!"
"Được, chờ sau khi cậu đến Bắc Kinh, hoặc là lúc tớ đến Thượng Hải..."
Hứa Ôn Noãn lại giành nói: "Không cần phiền phức như vậy, tối nay ở khách sạn Kinh Thành 7 giờ!"
Tần Chỉ Ái ngừng hai giây, trong nháy mắt liền hiểu ý trong lời nói của Hứa Ôn Noãn: "Ôn Noãn, khi nào thì cậu đến Bắc Kinh nhỉ?"
"Lúc tớ gọi điện thoại cho cậu đó, tớ vừa mới xuống máy bay nè..." Cách tai nghe, Tần Chỉ Ái cũng có thể nghe thấy tiếng Hứa Ôn Noãn nói với tài xế lái xe: "khách sạn Kinh Thành" sau đó tài xế trả lời, Hứa Ôn Noãn mới tiếp tục quay lại tập trung vào điện thoại di động nói: "... Sáng ngày mai tớ phải đến công ty phỏng vấn, buổi chiều liền cùng Ngô Hạo về Thượng Hải rồi, vì vậy nên có chút đuối..."
Hứa Ôn Noãn nói rất nhiều, đột nhiên nhớ tới trọng điểm: "Đúng rồi, tiểu Ái, tối nay cậu có rảnh không?"
"Có a..." Tần Chỉ Ái liếc mắt nhìn thời gian trong điện thoại di động, đã năm giờ hai mươi, biệt thự của Cố Dư Sinh cách khách sạn Bắc Kinh khá xa, hơn nữa còn đang là giờ tan tầm: "...Vậy không nói với cậu nữa, lát nữa gặp rồi nói."
.....
Sau khi tắt điện thoại, Tần Chỉ Ái chạy vào phòng thay quần áo, tìm quần áo giấu bên trong hành lý, nhét vào trong bao, sau đó mới chạy đến bàn trang điểm, cầm mỹ phẩm, thay quần áo của Lương Đậu Khấu, nhanh chóng lấy chìa khóa xe, sau đó cầm một túi lớn đi xuống lầu.
Quản gia vừa mới chuẩn bị lên lầu hỏi cô buổi tối muốn ăn gì, lại nhìn thấy cô quần áo chỉnh tề từ trên lầu chạy xuống, lập tức ngừng bước: "Tiểu thư, cô muốn ra ngoài sao?"
"Ừ, tôi có hẹn với bạn, không ăn cơm tối ở nhà." Tần Chỉ Ái vừa nói vừa mở tủ giày, lấy một đôi giày cao gót, sau đó nghĩ lát nữa mình lại phải thay quần áo, liền bỏ lại, tìm một đôi giày trắng nhanh chóng mang vào, đẩy cửa rời đi.
Sau khi Tần Chỉ Ái mở cửa biệt thự xong liền không đến khách sạn Bắc Kinh trước mà đến một hội quán.
Lúc xe dừng lại, cô cầm giỏ xách đi vào hội quán, không đến nhận phòng ở chỗ nhân viên tiếp tân mà đi đến nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh trong hội quán đều là phòng độc lập, buồng tắm có vòi hoa sen, sau khi Tần Chỉ Ái tiến vào liền tháo hóa trang xuống, sau đó lấy một cái máy duỗi tóc từ trong túi ra, vì cô đóng vai Lương Đậu Khấu nên giờ mới phải đem tóc xoăn kéo thẳng lại.
Tần Chỉ Ái không thích trang điểm, vì vậy nên chỉ tẩy trang một chút, sau đó thay quần áo của mình, lại đem bộ quần áo hàng hiệu của Lương Đậu Khấu và mỹ phẩm trang điểm đều bỏ vào trong túi lớn, sau đó quay lại nhìn gương, nhìn dáng vẻ của mình trong gương, thấy không có gì bất thường, mới đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Dẹp bỏ vẻ ngoài của Lương Đậu Khấu, nhân viên trong hội quán cũng không nhiệt tình tiếp đón cô như lúc trước, cô trực tiếp tới bãi đậu xe, đem túi bỏ vào trong xe của Lương Đậu Khấu, sau đó mới ra khỏi hội quán, đứng ven đường gọi một chiếc taxi: "Đến khách sạn Bắc Kinh."
Xe vừa mới dừng ở Khách sạn Bắc Kinh, Tần Chỉ Ái liền nhận được điện thoại của Hứa Ôn Noãn, cô còn chưa nhận cuộc gọi, chưa mở miệng nói chuyện, liền cách cửa sổ taxi nhìn thấy Hứa Ôn Noãn đang mang theo một rương hành lý đứng trước cửa khách sạn.
Tần Chỉ Ái vội vàng thanh toán tiền, mở cửa xe, giơ điện thoại vẫy Hứa Ôn Noãn: "Ôn Noãn.", sau đó liền chạy qua.
Hứa Ôn Noãn nhìn thấy cô liền kích động hét lên một tiếng, sau đó bỏ mặc tụng hành lý của mình, trực tiếp nhào tới ôm cô nhảy nhót một hồi: "Tiểu Ái, cậu có biết không mình nhớ cậu muốn ૮ɦếƭ."
"Ôn Noãn, mình cũng nhớ cậu, chúng ta đã lâu chưa gặp như vậy, cậu để cho mình nhìn một chút." Tần Chỉ Ái cầm cánh tay Hứa Ôn Noãn, kéo cô cách mình một chút, nhìn Hứa Ôn Noãn cười, Ôn Noãn cắt tóc ngắn, già dặn hơn rất nhiều so với trước đây.
"Là đã hơn một năm không gặp!" Hứa Ôn Noãn rất kiên nhẫn nâng mặt Tần Chỉ Ái, nhìn chung quanh một hồi lâu: "Có điều cậu vẫn vậy, ngoài trừ càng lớn càng đẹp thì cũng không có thay đổi gì nhiều."
Ban đầu lúc Hứa Ôn Noãn lên đại học, mỗi khi nghỉ đông nghỉ hè về Bắc Kinh, Tần Chỉ Ái còn có thể gặp Hứa Ôn Noãn một lần.
Sau khi Hứa Ôn Noãn tốt nghiệp đại học, bởi vì Ngô Hạo công tác ổn định ở Thượng Hải, Hứa Ôn Noãn cũng phải tìm việc ở Thượng Hải, sau đó bởi vì công việc bận rộn, cô không thể quay trở lại Bắc Kinh, mà Tần Chỉ Ái lại vì chuyện của ba mà không thể đến Thượng Hải.
Kế hoạch của hai người đều phải gác lại một bên, đến gần hai năm mới có thể gặp mặt.
Cho dù hai người có thường xuyên nói chuyện qua điện thoại đi nữa cũng không nói hết, mãi đến khi bảo vệ của khách sạn Kinh Thành nhắc nhở, Hứa Ôn Noãn mới nhớ tới va ly của mình.
Tần Chỉ Ái vội giúp Hứa Ôn Noãn lôi va ly đi, hai người tay trong tay đi đến phòng ăn lớn của khách sạn.
Lúc Hứa Ôn Noãn đem va ly ký gửi ở quầy tiếp tân, Tần Chỉ Ái nghĩ đến chuyện Hứa Ôn Noãn nói với mình qua điện thoại đã nhận lời mời phỏng vấn, nhất thời liền cười: "Ôn Noãn, cậu ngày mai đi phỏng vấn là muốn về Bắc Kinh sao?"
"Đúng vậy, tuy rằng công việc của Ngô Hạo ổn định nhưng mà lương của anh ấy dù sao cũng có hạn, Ngô Hạo muốn về Bắc Kinh lập nghiệp, mình tất nhiên phải giúp anh ấy rồi..." Hứa Ôn Noãn đăng ký xong lại ôm cánh tay Tần Chỉ Ái, đi vào trong thang máy, lại cười ra tiếng: "....Vì vậy, Tiểu Ái, sau đó chúng ta lại có thể giống như hồi cấp ba, mỗi ngày đều có thể cùng nhau chơi bời lêu lổng!"
"Nghĩ lại thật kích động a!! Ôn Noãn, vậy lúc nào thì cậu hoàn toàn dọn về Bắc Kinh?"
"Mình vốn định tháng sau về, bởi vì công việc của mình ở Thượng Hải phải làm xong rồi mới được từ chức, có điều ngày mai Ngô Hạo đưa mình về Thượng Hải, tuần sau lại về Bắc Kinh, chờ anh ấy hoàn toàn có thể thu xếp việc ở Thượng Hải, sẽ cố định ở đây..."
.......
Hai người cứ quay quay nói chuyện tình của Hứa Ôn Noãn ở Bắc Kinh một lúc lâu, mãi đến khi lên được tầng ba của khách sạn, đi trên hành lang dài khoảng mười mét, Tần Chỉ Ái mới hồi phục lại tinh thần: "Ồ? Này không phải là phòng riêng sao? Hai người chúng ta cần một phòng riêng lớn như vậy làm gì?"
Tần Chỉ Ái vừa định hỏi nhân viên phục vụ: "Dưới lầu còn chỗ không?" Hứa Ôn Noãn cười hì hì cắt đứt lời cô: "Tiểu Ái, mình nói mời cơm cậu chỉ là nói đùa thôi, nơi sang trọng như vậy, sao mình lại dám mời cậu đến đây chứ, nói thật cho cậu biết, hôm nay mình đưa cậu đến ăn chực một bữa tiệc."
"Ăn chực một bữa tiệc? Chẳng lẽ còn có người khác sao?" Tần Chỉ Ái vừa mới hỏi xong, nhân viên phục vụ đã đẩy cửa phòng 3011, bên trong nghe âm thanh ầm ầm, giống như là có rất nhiều người.
Hứa Ôn Noãn không lên tiếng như trên mặt lại giống như chê cô phí lời, liền nhanh chóng kéo cô đi vào.
Tần Chỉ Ái vừa ngồi vào ghế, theo bản năng liền nhìn người trong phòng, sau đó tầm mắt liền nhìn về phía người đang ngồi ở ghế chủ tiệc: Cố Dư Sinh.
Ánh đèn trong phòng mở ra sáng loáng, hắn lại bị ánh đèn chói nhất chiếu xuống, gò má trắng nõn lại bị chiếu giống như đồ sứ hoàn mỹ.
Hôm nay hắn mặc một chiếc áo màu đen, com lê, áo khoác tùy ý khoát lên phía sau ghế dựa, hai nút áo được mở ra, có vẻ rất nhàn nhã.
Ngồi bên phải hắn là Lục Bán Thành, không biết đang nói gì với hắn, thỉnh thoảng hắn lại cười cười.
Biểu hiện của hắn rất ôn hòa, ngoẹo cổ, môi không động, chỉ nghe người khác nói, tình cờ lúc Lục Bán Thành cười đến run người, hắn lại liếc người kia một chút, sau đó Lục Bán Thành sẽ ngưng cười, lại tiếp tục nói chuyện.
"Vợ tôi đến rồi!" Ngô Hạo phát hiện Hứa Ôn Noãn đang đứng gần cửa, lập tức để ly nước trong tay xuống, đứng lên đi về phía cô: "Bà xã em đến rồi sao? Mau qua đây ngồi."
Tuy rằng Ngô Hạo gọi Hứa Ôn Noãn nhưng Tần Chỉ Ái vẫn chưa hoàn hồn, liền bị Hứa Ôn Noãn kéo đi, tới hai vị trí bên cạnh Ngô Hạo ngồi xuống.
Ngô Hạo đầu tiên trải khăn ăn cho Hứa Ôn Noãn, sau đó rót một chén nước ấm đưa cho Hứa Ôn Noãn: "Uống một ly nước đi, anh sẽ lập tức gọi họ đem thức ăn lên."
Cho dù qua nhiều năm như vậy nhưng Ngô Hạo vẫn đối xử với Hứa Ôn Noãn như bảo bối.
Trong nháy mắt, Tần Chỉ Ái lại nhớ lại thời niên thiếu, cô bị Hứa Ôn Noãn kéo đi gặp Ngô Hạo, sau đó lúc bọn họ gặp nhau ᴆụng phải hắn.
Nghĩ lại, Tần Chỉ Ái không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn về hướng Cố Dư Sinh ở phía đối diện mình một chút.
Cố Dư Sinh đang chào hỏi Hứa Ôn Noãn, lúc thu lại tầm mắt lại nhìn thấy tầm mắt của Tần Chỉ Ái, mi tâm hắn khẽ động, liền nhìn mặt Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái bị hắn nhìn đến nỗi cứng người, sau đó hắn lại không nói gì thu lại tầm mắt, sau đó lại hỏi Lục Bán Thành đang nói chuyện với mình: "Cậu vừa mới nói cái gì?"
Món ăn lúc trước Tần Chỉ Ái và Hứa Ôn Noãn thích đều được gọi đầy đủ.
Đợi không tới một phút, nhân viên phục vụ liền bưng khay bắt đầu hạ món ăn xuống.
Hôm nay có không ít người, đa số là bạn cấp ba của Cố Dư Sinh và Ngô Hạo.
Tần Chỉ Ái có đôi lần gặp bọn họ lúc đi chơi chung cùng với Hứa Ôn Noãn và Ngô Hạo, nhưng cũng chỉ là quen chứ không hề biết, hiện tại cái tên Tần Chỉ Ái đối với mọi người đều xa lạ rồi!
Lục Bán Thành không có học chung cấp ba với bọn họ, nhưng tốt nghiệp trung học liền bị gia đình đưa đi nước ngoài du học, vì thế đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hứa Ôn Noãn.
Đợi đến lúc rượu lên, hắn cùng với những người khác cạn chén xong, liền nâng rượu về phía Hứa Ôn Noãn, quay về nói với Ngô Hạo: "Chuột, cậu không giới thiệu sao?"
Ngô Hạo kéo vai Hứa Ôn Noãn, tự hào nói: "Vợ của tôi, Hứa Ôn Noãn." Sau đó nghiêng đầu quay lại với Hứa Ôn Noãn nhẹ giọng nói: "Đây là người mà anh đã nói với em, Lục Bán Thành, là người không thèm tiếp nhận cơ nghiệp của gia đình, lại thích cầm tiền đi đầu tư mấy bộ phim truyền hình, Lục thiếu."
Hứa Ôn Noãn nghe cách giới thiệu của Ngô Hạo mà mỉm cười, sau đó liền tự nhiên hào phóng đứng lên cùng Lục Bán Thành cạn ly, sau đó cùng uống hết rượu trong ly.
Đợi đến khi Hứa Ôn Noãn ngồi xuống, tầm mắt Lục Bán Thành liền chuyển sang Tần Chỉ Ái: "Còn... vị này đây?"
"Người này tôi cũng có thể giới thiệu với mọi người một chút..." Ngô Hạo cách người của Hứa Ôn Noãn duỗi tay về phía Tần Chỉ Ái: "Đây là bạn thân nhất của bà xã tôi, Tần Chỉ Ái."
Nói xong, Ngô Hạo liền quay đầu về phía Tần Chỉ Ái khẽ mỉm cười: "Tiểu Ái, đây là Lục Bán Thành, tôi mới giới thiệu cho Ôn Noãn xong."
Tần Chỉ Ái khẽ gật đầu một cái, bưng ly rượu trước mặt, đứng lên cùng Lục Bán Thành nhẹ nhàng chạm cốc, nhẹ giọng nói: "Chào anh Lục tiên sinh."
"Chào cô, Tần tiểu thư." Lục Bán Thành lễ phép cười với Tần Chỉ Ái một cái, sau đó lại uống hết rượu trong ly, chờ Tần Chỉ Ái ngồi xuống, hắn mới ngồi xuống.
Bởi vì toàn bộ người trong phòng hầu như không ai nhận ra Tần Chỉ Ái nên Ngô Hạo mới từ tay phải Lục Bán Thành giới thiệu với Cố Dư Sinh: "Tiểu Ái, anh Sinh, anh còn nhớ không?"
Tần Chỉ Ái khẽ gật đầu một cái, ngón tay cầm ly rượu vì căng thẳng mà dùng lực mạnh hơn một chút.
"Anh Sinh, đây chính là người lúc trước em đã nhắc với anh, bạn thân nhất của vợ em, Tần Chỉ Ái." Ngô Hạo thấy Tần Chỉ Ái gật đầu mới quay về hướng Cố Dư Sinh mở miệng.
Cố Dư Sinh nghe Ngô Hạo nói, chậm rãi mở mắt nhìn mặt Tần Chỉ Ái, sau đó tầm mắt liền nhìn đôi mắt của cô, im lặng nhìn chằm chằm, như là đang quan sát cái gì.
Tần Chỉ Ái bị hắn nhìn đến nỗi tim đập nhanh hơn, cô hơi rũ mắt, liền nâng ly rượu đưa về phía hắn, bắt chuyện để che dấu căng thẳng của mình: "Chào anh, Cố tiên sinh."
Lục Bán Thành còn chìm đắm trong lời nói của Ngô Hạo, tò mò nhìn Ngô Hạo một chút, lại nhìn Cố Dư Sinh nói: "Lần trước là lần nào? Mấy người đi đánh lẻ hả?"
Cố Dư Sinh không lên tiếng, nhìn thẳng không để tâm đến lời nói của Lục Bán Thành, hắn nhìn về phía Tần Chỉ Ái khẽ gật đầu một cái, xem như là đáp lại lời chào của cô, sau đó liền dời tầm mắt, không đứng dậy, chỉ là bưng ly rượu lên, giơ hướng về phía cô, ý đáp lại.
Lát sau mọi người lại bàn đến chuyện Ngô Hạo một về Bắc Kinh gầy dựng sự nghiệp.
Cố Dư Sinh từ đầu đến cuối chỉ nói chuyện với Lục Bán Thành ngồi bên cạnh hắn, làm cho người ta không muốn nói chuyện với hắn.
Sau khi ăn cơm xong mọi người đều có tăng hai, vì vậy tan tiệc rất sớm.
Tần Chỉ Ái vốn định về nhà nhưng Hứa Ôn Noãn lại kéo cô không chịu buông, muốn cùng đi "Hoàn kim lộng lẫy" chơi một chút.
Hai người lâu như vậy không gặp mặt, Tần Chỉ Ái muốn cùng Hứa Ôn Noãn ở lâu thêm một chút, ở nhà cũng không có chuyện gì, liền đồng ý.
Mấy người bọn họ đều uống rượu, vì vậy bên tài xế của Lục Bán Thành và Cố Dư Sinh lái một chiếc xe đã đặt trước, chở mọi người đi qua.
Tần Chỉ Ái Hứa Ôn Noãn Ngô Hạo và ba người đàn ông ngồi một chiếc, những người còn lại ngồi trên một chiếc khác.
Lúc Tần Chỉ Ái đến, bọn họ đã đặt phòng trước, chọn luôn rượu, Lục Bán Thành ôm micro hát.
Lúc cấp ba, Hứa Ôn Noãn chính là bá chủ trong lĩnh vực ca hát, đã nhiều năm như vậy, vẫn không hề thay đổi, cô vừa ngồi vào ghế đã chiếm đoạt hết sân khấu, hát hết bài này đến bài khác.
Lúc hát đến bài "Tình yêu Hiroshima" Hứa Ôn Noãn kéo Tần Chỉ Ái hát cùng mình.
Hứa Ôn Noãn hát trước, hát chính là giọng nam, mọi người nghe tiếng hát của cô đều vui vẻ như thường không có biểu hiện kích động.
Đợi đến Tần Chỉ Ái, vì cô hát lệch tone nên vừa mở miệng liền khiến mọi người nhìn cô, bao gồm cả Lục Bán Thành.
"Bạn thân của vợ Chuột đẹp quá, thanh tân thoát tục,..." Lục Bán Thành ngoẹo cổ nhìn Tần Chỉ Ái, quay đầu nhìn về phía Cố Dư Sinh một cái, sau đó lại nhìn quần áo trên người Tần Chỉ Ái một lần, lại nói tiếp: "... Quần áo trên người cô ấy, cũng không phải hàng hiệu gì, nhưng làm sao lại có thể cho người ta cảm giác sáng con mắt, cô bé này thật là quá đẹp!"
Cố Dư Sinh không biết có nghe thấy lời của Lục Bán Thành nói hay không, sắc mặt lệch lạc ngồi trên ghế salon, bưng một ly rượu không trả lời.
Lục Bán Thành cũng không để ý tiếp tục nhìn Tần Chỉ Ái chằm chằm một lúc, bỗng nhiên ngạc nhiên "A" một tiếng, sau đó đi đến trước mặt Cố Dư Sinh, bỗng nhiên tỉnh ngộ mở miệng: "Tôi nhớ rồi tôi nhớ rồi! Ở trên bàn cơm, Chuột đã nói với anh, chính là ngày anh mời bọn em đến nhà ăn cơm, hắn nói cô gái kia a!"
"Em nhớ Chuột nói, bạn thân của vợ hắn hình dáng rất giống Tiểu Khấu..."
Lục Bán Thành vừa nói, lại chuyển đầu về phía Tần Chỉ Ái nhìn cô chằm chằm, quan sát một chút: "Ồ, anh đừng nói nha, không lưu ý thì không thể nào biết được, cô bé này thật giống Tiểu Khấu..."
"Có điều nói lời công đạo thì cô bé này đẹp hơn tiểu Khấu nhiều, Tiểu Khấu trang điểm tuy rằng rất đẹp nhưng cũng không có loại sạch sẽ vốn có của cô bé này... Có điều loại sạch sẽ này không phải người phụ nữ nào cũng có... Hơn nữa trên mặt Tiểu Khấu dù sao cũng đã ᴆụng tới dao kéo, còn cô bé này là đẹp tự nhiên thuần khiết, thật đáng yêu, còn có đường viền hoàn mỹ nha... Đúng mặt trái xoan tiêu chuẩn,... Ừm nếu như Tiểu Khấu trước đây không động tới dao kéo thì cô bé này giống tới bốn phần, sau khi phẫu thuật đúng là có đẹp hơn một chút..."
Lục Bán Thành lầu bầu đánh giá một hồi lâu, như là tìm điểm giống nhau, nghiêng đầu nhìn về phía Cố Dư Sinh: "Anh Sinh, anh cũng có cảm giác cô ấy rất giống phải không?"
Cố Dư Sinh vẫn không có phản ứng lại trước những lời nói của Lục Bán Thành, khi nghe đến lời này, hắn khẽ ngẩng đầu, nhìn lướt qua Tần Chỉ Ái.
Cô bé cầm micro, cùng Hứa Ôn Noãn đứng đối mặt dưới ánh đèn.
Da mặt cô trắng nõn nhẵn nhụi không nhìn thấy lỗ chân lông, môi cô đóng lại mở ra phát ra âm thanh uyển chuyển êm tai.
Lục Bán Thành nhìn Cố Dư Sinh đánh giá Tần Chỉ Ái, liền hối thúc hỏi: "Có phải thật sự rất giống Tiểu Khấu không?"
Cố Dư Sinh nghe Lục Bán Thành hỏi, mới ngưng nhìn Tần Chỉ Ái, sau đó giơ ly rượu lên chậm rì rì uống một hớp, sau đó mới trả lời Lục Bán Thành: "Hình như khá giống, nhất là đôi mắt."
"Đôi mắt?" Lục Bán Thành vừa mới hớp một ngụm rượu, nghe như vậy suýt nữa phun hết ra ngoài: "Anh chọc em phải không? Đôi mắt của Tiểu Khấu và đôi mắt của cô ấy giống nhau ở đâu chứ? Hai người họ... không giống nhất chính là đôi mắt, bởi vì mắt hai người họ không giống nhau cho nên ban đầu em mới không thấy hai người họ có nhiều chỗ giống nhau..."
Đôi mắt... không giống nhất?
Cố Dư Sinh nhíu mày, không trả lời Lục Bán Thành, mà quay đầu nhìn về phía Tần Chỉ Ái.
Hắn nhìn cô một hồi lâu, càng nhìn càng cảm thấy mắt của cô rất giống đôi mắt của Tần Chỉ Ái...